Chương 134: THPT Trần Quang Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leo xuống đi, mày nặng quá" Quân gỡ tay của Duy đang bám vào mình chặt hệt như một con bạch tuộc.

Duy giờ vẫn còn run như cầy sấy nhận lấy khăn giấy từ tay Quân lau hết nước mắt, nước mũi trên mặt.

"Giờ mày có muốn quay đầu cũng không kịp nữa đâu, mày mà leo lên lại một mình còn nguy hiểm hơn ở dưới này" Quân nói.

"Ai bảo tao muốn quay đầu chứ, tao chỉ sợ thôi mà" Duy dù mếu máo nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ lắm, còn gồng hai tay lên cố để lộ cơ bắp vốn không tồn tại của cậu ta.

Quân cười phì rồi cả ba tiếp tục tiến sâu vào cái hốc thăm thẳm này.

Khung cảnh xung quanh chỉ toàn là xương xẩu chứ chẳng thấy bất kì một đứa trẻ nào, nơi này hệt như một cái miệng rộng đang nhai ngấu nghiến mọi thứ vậy. Nơi chứa đầy xương xẩu này chính là bãi rác trong dạ dày của nó.

"Mày có nghe không Quân?" đang yên tĩnh thì Duy chợt nói.

"Nghe gì?".

"Tiếng khóc ấy, có tiếng khóc vọng đằng kia kìa" Duy chỉ về hướng khoảng đen mịt mờ.

Cả Quân và Nam đều cố lắng tai nghe, quả thực có tiếng khóc, nó rất nhỏ và như đang kìm nén. Ba người lần theo tiếng khóc mà đến nơi, bất ngờ thật, một bé trai với thân hình gầy nhom cùng nước da tím tái đang bụm miệng thút thít, thấy ba người họ đến thì cậu bé lại sợ hãi lồm cồm chạy đi ngay.

Nam nhanh tay túm lấy gáy áo của cậu nhóc kéo lại, thằng bé nhẹ đến nỗi Nam có thể nhấc bỗng lên.

"Này nhóc, sao em lại ở đây vậy?" Nhìn vào trang phục của cậu bé thì cũng có thể đoán được thằng bé là người trong viện mồ côi rồi.

"ha-hở? Mấy anh là ai! Mau thả em ra!" thằng bé hét toáng lên rồi nức nở ngay, nhưng dường như lí trí của em bảo em không được khóc, rất nhanh chóng cái tay bé nhỏ kia tự che lấy miệng mình và không giấu nổi sự hốt hoảng trên khuôn mặt vì những lời to tiếng lúc nãy.

Có tiếng gầm gừ nào đó, cả tiếng bước chân nặng nề nữa, có thứ gì đó đang tiến đến đây!

Quân lập tức tắt đèn pin, cả ba người cùng thằng bé mới gặp lại chen chúc nhau vào một góc, cố nép mình để tránh khỏi thứ đang ngày càng đến gần kia.

Có một đôi mắt sáng tựa đèn pha hiện rõ trong màn đen. Dù chẳng thể nhìn được gì vì mọi thứ quá tối nhưng nghe tiếng bước chân của nó không chỉ có nặng nhọc mà còn là nhơ nhớp như hàng tá rong rêu tụ lại rồi bám dính, tạo ra chất nhầy trơn tuột.

"Hôi quá..." Duy nhăn nhó phát ra tiếng càu nhàu, đúng là hôi thật, như hàng tá lá cây kèm rong rêu bị nén lại rồi đang trong quá trình phân hủy vậy.

Đợi nó đi khuất thì tất cả mới dám thở phào nhẹ nhõm. 

"Rốt cuộc tại sao em ở đây hả" Duy nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cậu nhóc, giọng chất vấn.

Có lẽ bị dọa sợ nên người cậu nhóc run như cầy sấy, ấp a ấp úng "Em... đang chạy trốn".

"Thứ kia sao?"

"Đúng vậy, nó muốn bắt em về, nơi đó đáng sợ lắm!" cậu bé ôm mặt khóc thút thít, như chẳng muốn nhớ lại khoảng kí ức kinh hoàng nào đó.

Cả ba người lẳng lặng nhìn nhau.

"Chỉ có mỗi em ở đó thôi sao?" Quân lên tiếng hỏi.

"..., không ạ, còn những người khác nữa. Bọn họ đã tiều tụy đến mức chẳng đi nổi nữa rồi, chỉ còn mỗi em có thể lếch ra đến đây thôi" cậu nhóc cố kìm nước mắt nhưng vẫn cứ rơi lã chã.

Duy xót xa nhìn đứa trẻ ngồi bệt dưới đất, cậu cũng có em trai nên nhìn cậu bé như vậy làm cậu kìm lòng chẳng đặng liền kéo áo Quân "nè mày, hay chúng ta đưa em ấy ra ngoài trước rồi quay lại?".

Quân không đáp lời mà chỉ lắc nhẹ đầu. 

"Em tên gì?" Quân mở giọng dỗ dành hỏi. 

Cậu nhóc vẫn là có chút dè chừng nhưng vẫn trả lời cậu "Nhân ạ".

"Ừ, em có thể dẫn bọn anh đến chỗ các bạn em không?" Quân dịu dàng nói.

"Không phải chúng ta ưu tiên cứu Ngọc trước sao" Duy thắc mắc.

"Nếu bọn trẻ tập trung ở một nơi, biết đâu cái cây này cũng để Ngọc ở đó thì sao?" Nam tiếp lời thay Quân.

"...Ừm, vậy đi".

Cứ thế bốn người nối đuôi nhau theo hướng cậu nhóc chỉ. Nam dẫn đầu, tiếp là nhóc Nhân rồi đến Duy và Quân vì Duy sợ đi cuối hàng. 

Mọi thứ xung quanh ẩm ướt vô cùng, bên dưới chân bọn họ còn có cái gì đó nhớp nháp, dinh dính khó tả. 

"Còn lâu không em? nãy giờ chúng ta đi cũng phải hơn mười phút rồi đó" Duy cất lời than vãn.

"E-em cũng không biết nữa, lúc đó em hoảng quá chỉ lo cắm đầu chạy thôi" Nhân bối rối ra mặt.

Nam nhẹ đặt tay lên vai cậu bé "Em cứ cẩn thận nhớ lại đi, không cần vội đâu".

"Dạ..."

Phải thêm chừng hơn mười phút nữa thì cả bọn bắt đầu nghe thấy tiếng rên rỉ, lao xao những lời nói đằng trước. Đứng từ xa dường như đã có thể thấy mấy cái đầu đen đen vật vờ đang ở trước, bọn trẻ dường như đang ở bên trong một căn phòng vô tận.

Cái đầu cao nhất trong số chúng hình như là Ngọc! đúng là Ngọc rồi, cô đang đứng quay lưng lại với hướng của cả bọn nên chẳng thể thấy được biểu cảm gì.

Cả bọn Quân không hề manh động chạy đến mà đứng từ xa nhìn. Những đứa trẻ ở đây đều mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh ở hai bên vai, mặc quần đùi ngắn đến mức có thể xếp vào loại đồ lót được rồi. Chúng đều gầy guộc, ốm yếu như bị hút sạch chất dinh dưỡng trong người, đôi mắt thì lờ đờ, miệng cười khờ dại mà chẳng biết vì điều gì.

"Lúc trước em cũng như họ vậy, cứ khờ khờ như thế, nhưng may mắn là thoát khỏi mộng ảo được nên mới có thể chạy trốn".

"Vậy sao em không dùng cách đó để giúp mấy bạn cùng tỉnh dậy?" Duy hỏi.

"Em cũng thử rồi chứ, nhưng vẫn không thể, nhiều lúc em tự hỏi rằng mình tỉnh dậy có thực sự là vì điều đó không nữa" Nhân cúi gằm mặt, hai đầu ngón tay miết vào nhau vô cùng bức rức.

"Bây giờ bọn quái canh chừng không có ở đây, anh giúp em gọi các cậu ấy tỉnh lại một lần nữa nhé?" Nhân khẩn thiết nói, níu lấy tay Duy là người dễ mềm lòng nhất ở đây.

Duy đương nhiên không muốn từ chối, chỉ là lay tỉnh thôi mà, nhưng cậu chàng vẫn rất ý tứ quay sang phía Quân và Nam để thăm dò ý kiến.

Nam và Quân nhìn nhau gật nhẹ đầu rồi cùng tiến vào.

Vừa bước chân qua khỏi ngưỡng ranh giới thì đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại, cả bốn người đứng chôn chân tại chỗ, mặt cuối gằm, cứng đờ và vô hồn như một khúc gỗ.

*

Tiếng lao xao xung quanh mới quen thuộc làm sao.

"Ê Quân! ông nghe tui nói không!" Nhiên vẫy tay trước mặt Quân, mặt cô cáu kỉnh vì Quân cứ cứng đờ ra.

Quân hoàn hồn ngay tức khắc, "a, à, bà nói gì cơ? tui không nghe rõ?".

"Tui nói là chặp nữa ra chơi xuống căn tin với tui không, mua chút đồ ăn vặt" Nhiên nhắc lại lời ban nãy của mình, "Ông bị gì vậy? sao ngơ ra thế?".

"À không, tự nhiên tui lúc nãy cứ như được ngủ một giấc á, hình tui có mơ thấy gì đó mà giờ lại quên mất tiêu rồi".

"Quên rồi thì thôi vậy." cậu tự lẩm bẩm với chính mình.

"Nè Hiếu! ông làm gì đó?" Nhiên ngồi phía sau Quân, bạn cùng bàn của Quân là Hiếu.

"Tui đang học tiếng Nhật" Hiếu nâng lên khoe tập luyện nét dày cộm rồi nói "Sau này tui sẽ đi du học ở Nhật Bản đó!".

"Ghê dữ!" Quân cầm cuốn truyện Conan trong tay rồi trầm trồ, nhưng mặt cậu chả thật trân gì cả, vô cùng hờ hững.

"Cái thằng này, giả vờ hào hứng lên xíu coi!" Hiếu huých tay vào eo Quân làm cậu gập người lại vì nhột, cả bọn vui đùa chẳng biết đến chừng nào.

Vào giờ ra chơi, Quân ngửa cổ nhìn bảng tên trường: THPT Trần Quang Khải, nó lạ lẫm đến mức cậu cảm thấy thật kì dị, sao cậu lại cứ có cảm giác mình chưa một lần đặt chân đến ngôi trường này nhỉ?

Hình như cậu nhớ mình học trường THPT L-...? Gì nhỉ? Hình như.... Chắc do cậu nghĩ nhiều rồi, trước giờ cậu vẫn học trường Trần Quang Khải mà ta.

"Ê, tụi mình chơi trò thám tử đi" Nhiên cất lời, từng con chữ một như hóa thành kim chỉ châm chích vào từng tế bào trên cơ thể Quân làm cậu tê dại, cậu không biết nữa, có cái gì đó đang thôi thúc cậu mau không được để chuyện này bắt đầu, đại não vang lên tiếng còi báo động, hay dường như... là tiếng còi xe cảnh sát.

Hiếu búng tay trước mặt Quân, cậu lại một lần nữa tỉnh dậy trước dòng suy nghĩ hỗn độn của mình "Quân, mày không khỏe hả? cả ngày hôm nay cứ ngơ ra như người mất hồn".

"Hả? không phải..." Quân lắc nhẹ đầu.

Nhiên tính tiến lại hỏi thăm thì Hiếu bất ngờ ngăn lại "Chuyện của đàn ông tụi tui, bà qua kia ngồi đi".

Nhiên lập tức nghệch mặt ra "Mấy ông mà là đàn ông á hả?", nhưng chưa kịp dứt câu thì Hiếu đã kéo Quân khuất bóng, hai người tiến thẳng đến nhà vệ sinh nam.

"Ủa, nói chuyện thôi mà phải lựa tới chỗ này luôn hả..." Quân ngồi trên nắp bồn cầu nhìn Hiếu giả bộ làm ngầu khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa mà hết sức cạn lời.

"Chứ ở bên ngoài thì lỡ ai nghe thấy làm sao? Mày muốn bí mật của mày bị lộ hả?" 

Bí mật? Cậu không nhớ mình có bí mật gì mà lại nói cho Hiếu biết.

"Mày biết chuyện đó rồi nên cả ngày hôm nay mới nghệch mặt ra đúng không?" Hiếu ghé sát vào tai Quân thì thầm.

"Chuyện gì?" Quân cũng bị bầu không khí do Hiếu tạo ra lôi cuốn, cũng hạ giọng thầm thì luôn. Hai thằng con trai chen chúc trong một buồng vệ sinh tâm sự thì chắc cũng không có gì kì cục đâu nhỉ? 

"Ủa, chứ không phải mày biết hả, chuyện thằng Phúc lớp 11A2 thích con Nhiên á, nó nổi tiếng đầu gấu rồi, bữa cũng một thằng nào bên lớp 11A2 nghe đồn cũng thích con Nhiên nên bị thằng Phúc tẩn cho lên bờ xuống ruộng luôn. Hiện giờ thằng Phúc đang bị đình chỉ học nên mày không thấy nó thôi, chớ đến lúc nó đi học lại chắc tao cũng không dám chơi với con Nhiên luôn quá" Hiếu rầu rĩ nói.

Thằng Phúc...?

A! cậu nhớ rồi, thằng Phúc từng học chung tiểu học với cậu! Ủa, trường tiểu học ngày đó cậu theo học là gì nhỉ? 

"Ê nè, Hiếu, tao nhớ không lầm thì mày cũng từng học tiểu học chung với tao, tụi mình học trường tiểu học gì vậy?" Quân bồn chồn cất tiếng.

Hiếu hơi khựng lại một chút "Đương nhiên là trường tiểu học Trần Quang Khải rồi".

"Hả, giờ tụi mình học cấp ba rồi mà trường cũng tên là Trần Quang Khải?".

"Thì trùng tên thôi chứ có gì đâu mà phải xoắn" Hiếu nhún vai nói.

Ừ, hợp lí mà, quả là do cậu nghĩ nhiều rồi.

"Quay lại vấn đề chính, thế mày còn quyết định thích Nhiên nữa không? tao sợ mày cứ thế này lỡ mà thằng Phúc phát hiện chắc thằng Phúc tẩn mày chết luôn quá".

Quân im lặng hồi lâu, cậu thích Nhiên hả ta? Ừ, đúng vậy mà, cậu đã thích Nhiên từ lớp 2 đến tận bây giờ. Sao cậu nhút nhát thế nhỉ, đã lâu đến như thế nhưng cũng chẳng thể tỏ tình được với người con gái cậu thích.

"Haizz... tao không biết nữa mày, tao sợ Nhiên không thích tao, rồi mối quan hệ bây giờ tao cũng không thể giữ được mất" Quân ôm mặt rầu rĩ.

Hiếu cũng im lặng một lúc lâu, cậu chàng dịu giọng an ủi "Thôi, nếu mày không dám thì nên thử từ bỏ đi, tìm một cô gái khác. Mặt mày cũng thuộc dạng sát gái còn gì".

"...., có lẽ tao nên vậy".

2/12/2023







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro