Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30

Bồn chồn, lo lắng không yên, đó chính là tâm trạng anh suốt từ hôm qua đến giờ. Mặc dù biết Seohyun đã về nhà an toàn nhưng không hiểu sao anh lại như vậy. Vì cô không gọi cho anh ư, không, không phải vì điều đó. Thế vì sao anh lại có cảm giác như vậy, cho đến lúc này vẫn thế, điều anh đang lo sợ là gì đây?

Kyuhyun đứng đó cùng các thành viên Suju, trong khi mọi người vui vẻ trò chuyện thì anh đăm chiêu suy nghĩ. Trong đầu anh ngổn ngang các câu hỏi vì một lí do mà chính anh cũng chẳng hay biết.

Chiếc xe chở SNSD dừng lại trước sân, các cô gái nhanh chóng bước xuống. Kyuhyun cũng vội đi lại phía đó, nơi Seohyun của anh đang chờ. SNSD và Suju biết ý nên đã tránh mặt để lại cho cả hai không gian riêng.

– Em có vất vả lắm không?_ Kyuhyun ân cần hỏi.

– Không ạ_ Seohyun nhẹ nhàng đáp_ Xin lỗi anh vì hôm qua đã để anh phải lo lắng.

– Anh không sao, chỉ cần em về nhà an toàn là được_ Kyuhyun cười nhẹ, anh nắm thật chặt tay Seohyun.

– Đáng ra em nên gọi cho anh nhưng vì mệt quá nên...

– Không sao đâu mà_ Seohyun chưa nói hết câu thì Kyuhyun đã lại gần ôm cô vào lòng, vòng tay qua người Seohyun Kyu khiến Seohyun có chút bất ngờ.

– Anh phải ra nước ngoài để biểu diễn, em nhớ tự chăm sóc bản thân nhé_ Kyuhyun nói trong khi vẫn ôm chặt Seohyun.

– Vâng, anh cũng hãy giữ gìn sức khỏe_ Seohyun nói nhưng đâu đó trong cô lại phảng phất nỗi buồn. Kyuhyun quả là một người tuyệt vời, được anh yêu thương và bảo vệ chính là vinh hạnh của cô.

– Anh đi đây, hẹn gặp lại em ở Nhật_ Kyuhyun buông Seohyun ra rồi từ từ đặt lên trán cô một nụ hôn. Seohyun mỉm cười tiễn Kyuhyun ra xe, mắt cô không rời khỏi chiếc xe cho đến khi nó khuất bóng. Anh thật là một người tốt nhưng sao anh không phải là người ngỏ lời với cô trước. Nếu điều đó xảy ra thì bây giờ cô sẽ không phải khó xử như thế này.

*

*

Sowoneul malhaebwa I'm Genie for you, boy!
Sowoneul malhaebwa I'm Genie for your wish!

Điện thoại đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của Seohyun, cô vội vàng lấy nó ra.

– ...Vâng_ Seohyun có phần ngập ngừng.

– [Chị dâu, là em Jungshin đây]_ Đầu dây bên kia ngay lập tức nói, giọng có phần hoảng hốt.

– Ơ... xin chào_ Seohyun thoáng giật mình.

– [Em xin lỗi vì không có số của chị nên phỉa gọi bằng máy của Yonghwa hyung. Chị dâu có thể đến đây bây giờ không?]_ Jungshin nói.

– Sao, có chuyện gì vậy?_ Seohyun hỏi lại.

– [Yonghwa hyung không được khỏe...]

Một ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu Seohyun, tại sao họ lại bảo cô đến thăm anh, phải chăng vì sự thân thiết giữa hai người. Nhưng mà lúc này cả hai đâu còn là "vợ chồng" nữa, đến như vậy không phải là bất tiện sao?

– [Anh ấy cứ gọi tên chị thôi.]_ Jungshin tiếp tục nói trong khi đó Seohyun đứng thần ra giữa sân. Anh đang gọi tên cô sao, tại sao lại như thế chứ? Không phải anh đã từ chối cô rồi sao bây giờ lại còn như vậy. Lí do là gì đây, thực sự thì anh muốn cô phải hiểu thế nào về hành động của mình.

Những cơn gió cứ thế thổi, càng ngày càng lạnh hơn, Seohyun thì vẫn đứng im trong đầu miên man suy nghĩ. Phức tạp thật đấy, cái kí ức cô mới được nghe khiến cô bây giờ cảm thấy rất ngột ngạt. Cô biết niềm vui mà cô có được từ nó là không ít nhưng nỗi buồn cô phải nhận cũng đâu kém gì.

– Xin lỗi, tôi không thể đến được đâu_ Seohyun trả lời dứt khoát.

– [Chị dâu...]_ Jungshin ngạc nhiên.

– Hôm nay tôi sang Nhật rồi, còn rất nhiều việc phải làm. Tôi xin lỗi nhưng mọi người hãy chăm sóc anh ấy nhé_ Seohyun nói rồi cúp máy luôn, cô không thể đi được, nếu đến đó thì sẽ là sai lầm vô cùng lớn. Cho dù quá khứ có là như thế nào thì hiện tại cô đang là người yêu của anh, cô không thể để anh phải buồn vì cô. Vả lại mọi chuyện giữa cô và Yonghwa đâu có còn như trước.

***

**

*

Sân bay quốc tế Incheon

– Yoona!

Nichkhun gọi khi thấy Yoona đang đứng một mình ngoài khu cách ly, anh đã đi vội ra sân bay sau khi nghe Wooyoung nói SNSD sẽ sang Nhật. Bây giờ là buổi tối và sân bay vẫn còn khá nhiều hành khách nhưng Nichkhun không bận tâm đến điều đó, mối quan tâm duy nhất của anh bây giờ chỉ là Yoona mà thôi. Khi nhìn thấy Yoona Nichkhun vui mừng khôn xiết nhưng đáp lại chỉ là vẻ mặt lạnh lùng của cô. Nichkhun kéo Yoona vào một góc không ai để ý, anh ôm lấy cô thật chặt.

Vẫn cảm giác ấy, vẫn là mùi hương ấy, Nichkhun cảm nhận một cách rõ ràng. Cô vẫn không từ chối anh nhưng sao lại lạnh lùng như vậy. Từ từ buông Yoona ra, anh nhìn cô với anh mắt đầy đau khổ.

– Sao em lại như vậy, sao lại đối xử với anh như vậy?_ Nichkhun khó khăn thốt lên nhưng Yoona chỉ im lặng thôi, cô không hề nhìn anh.

– Yoona, anh sai rồi, hãy tha thứ cho anh_ Nichkhun nhìn Yoona với anh mắt khẩn khoản.

– Xin lỗi, đến giờ máy bay cất cánh rồi_ Giọng nói lạnh lùng của Yoona cất lên khiến Nichkhun bất ngờ vô cùng. Ngay cả đến bản thân Yoona còn ngạc nhiên nữa mà, sao cô lại vô cảm đến vậy.

– Không, đừng đi, anh còn rất nhiều điều muốn nói_ Nichkhun nắm thật chặt tay Yoona, anh không muốn để cô ra đi như thế này.

– Đừng như thế nữa, mọi người nhìn thấy không hay đâu_ Yoona định gạt tay Nichkhun ra nhưng anh đã lại ôm chầm lấy cô. Yoona không có phản ứng gì cả, cô chỉ đứng im mà thôi. Cái ôm này thật thân quen làm sao, cô cũng đã từng có lúc chờ đợi nó nhưng bây giờ sao lại cảm thấy xa lạ đến thế.

– Đừng giận anh nữa, chúng ta hãy lại như trước đây có được không?_ Nichkhun ôn tồn nói, anh đang rất chờ đợi câu trả lời từ Yoona.

– Xin lỗi, bây giờ thì không thể. Hãy tạm xa nhau để cả hai có thời gian suy nghĩ và đến khi thông suốt tất cả chúng ta hãy gặp nhau_ Yoona nói rồi cô lùi ra khỏi người Nichkhun, quay đi vội vàng. Đúng là cần thời gian đấy nhưng chẳng hiểu sao nghĩ đến nó thôi là nước mắt Yoona lại chực trào ra. Cô bỏ đi mà không hề ngoảnh lại còn Nichkhun thì vẫn đứng đó, gương mặt thẫn thờ.

*

*

Yoona buồn bã ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ máy bay, những ngôi nhà mới nhỏ bé làm sao. Cô cười nhạt khi nghĩ đến anh lúc trước, sao anh lại trở nên như vậy chứ? Người thì mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc, anh có biết là cô đau lòng như thế nào không? Sao anh không chăm sóc bản thân mà lại để thành ra như thế. Cho dù có giận, có buồn thì Yoona cũng không thể thôi nhớ về anh. Hơn một năm không phải quãng thời gian dài nhưng nó cũng đủ để tạo cho cả hai những kí ức đẹp về nhau. Còn nhớ cách đây vài tháng Yoona và anh vẫn tay trong tay hạnh phúc mà sao bây giờ lại xa cách. Càng nghĩ Yoona lại càng thấy mệt mỏi hơn, cô thực sự chẳng hiểu nổi mình lúc này nữa. Giận anh, ghét anh vì những việc anh đã làm nhưng cô không thể thôi xót xa cho anh. Anh có cần phải làm như vậy không, có cần vì cô mà suy sụp đến thế không? Yoona chìm trong hàng loạt câu hỏi, cô thiếp đi lúc nào không hay. Chuyến bay không phải dài nhưng có lẽ những sự kiện gần đây đã làm cô căng thẳng.

***

**

*

Nhật Bản

SNSD dorm

– Dạ, em đến nơi rồi_ Taeyeon nhỏ nhẹ nói.

– [Ừ, em có mệt lắm không?]_ Wooyoung ân cần hỏi thăm người yêu.

– Không, em quen rồi. Anh đang làm gì vậy?_ Taeyeon vui vẻ nói.

– [Anh đang tập luyện với mọi người. Mà Tae này...]_ Wooyoung có phần ngập ngừng.

– Chuyện gì vậy anh?_ Taeyeon sốt sắng hỏi lại ngay.

– [... Thật ra cũng không có gì, chỉ là... chuyện của Nichkhun hyung và Yoona]_ Wooyoung nói khá khó khăn, có vẻ anh ngại khi phải nói với Taeyeon về chuyện này.

– Sao, anh đừng nói là hai người đang giận nhau và..._ Taeyeon đoán ra ngay vấn đề.

– [Ừ, hình như Yoona giận hyung khá lâu rồi và mọi chuyện đang dần trở nên nghiêm trọng]_ Wooyoung chán nản nói tiếp.

– Em hiểu rồi..._ Taeyeon thở dài, thời gian vừa rồi cô không để ý đến Yoona nhiều_ Em sẽ thử nói chuyện với con bé nhưng em không chắc lắm.

– [Cám ơn em, bọn anh đang rất lo cho hai người này. Thôi em nghỉ ngơi và giữ sức khỏe nhé, anh sẽ gọi cho em sau]_ Wooyoung nhanh chóng tạm biệt Taeyeon.

– Vâng, anh cũng thế nhé.

*

*

"Yonghwa và Seohyun có một chuyến trăng mật lãng mạn."

"YongSeo couple cùng nhau chụp ảnh cưới."

"Ảnh cưới đẹp lung linh của Yonghwa và Seohyun."

"Seohyun đã về Busan ra mắt mẹ chồng."

"Yonghwa khẳng định Seohyun chính là mẫu người lý tưởng của mình."

"Yonghwa sáng tác bài hát riêng cho Seohyun."

...

Chỉ trong một buổi tối mà Seohyun tìm được vô số thông tin về cuộc hôn nhân giả của cô và Yonghwa. Hóa ra cô và anh rất được mọi người yêu mến, hầu như trên khắp thế giới đều có fan của YongSeo. Seohyun mỉm cười khi nhìn những bức hình của cả hai, chúng quả thật rất đẹp. Trong đầu Seohyun có một cảm giác rất quen thuộc nhưng cô tài nào nhớ ra mình và anh đã gặp nhau khi nào, những bức hình này chụp vào thời gian nào. Dù có cố lục lại trí nhớ thì trong đầu Seohyun chỉ có các chị và Kyuhyun thôi, cô chẳng thể nào nhớ Yonghwa đã từng bước qua cuộc đời cô.

Cơn gió mùa đông lùa vào căn phòng, Seohyun vội chạy ra đóng cửa sổ lại. Đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài lâu vậy, mùa đông trên đất Nhật thật lạnh. Ở Hàn Quốc lúc này thời tiết chắc cũng lạnh chẳng kém. Bất chợt hình ảnh Yonghwa ôm ngực đau đớn xuất hiện trong đầu Seohyun, cô cảm thấy mắt có chút cay cay. Sau hôm đó anh đã đổ bệnh, anh muốn cô đến thăm nhưng cô đã không đến. Seohyun nhìn vào chiếc điện thoại đang nằm cạnh laptop. Cô cầm nó lên nhưng thật sự cô không đủ can đảm để bấm nút gọi. Bỗng chuông điện thoại kêu lên và Seohyun thoáng giật mình khi thấy tên người gọi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro