Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 36

Trở về dorm sau một ngày làm việc vất vả, Yoona vào phòng và giở điện thoại ra ngay. Cô tìm đi tìm lại một cái tên trên danh bạ nhưng tìm được rồi lại ấn nút "trở về". Cô lúc này cũng chẳng hiểu được được cảm xúc đang tồn tại trong lòng mình nữa, nhớ anh, yêu anh, muốn chạy đến bên anh nhưng cô lại sợ. Cô đã quá lạnh lùng với anh bây giờ liệu thấy cô anh sẽ vui chứ. Thời gian qua cả hai chẳng hề có một sự liên lạc nào cả, cô ở Nhật còn anh ở Hàn. Cô ngày ngày lặng lẽ cô đơn còn anh lại có một người khác ở bên cạnh. Cô nhớ anh, cảm thấy trống vắng khi thiếu anh nhưng anh có như vậy không, có người luôn bên chăm sóc anh liệu còn nhớ đến cô.

Mâu thuẫn cực độ Yoona chẳng biết phải làm gì vào lúc này cả, tình yêu tại sao lại khiến cô đau khổ và mệt mỏi nhiều đến thế này. Khi còn đang nồng thắm thì nó đã tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh nhưng khi đổ vỡ nó lại lấy đi của cô quá nhiều thứ. Niềm vui, nụ cười, sức khỏe chẳng thấy đâu mà chỉ toàn là nước mắt, những giọt nước vừa mặn vừa đắng vừa chát. Cô ghét thứ nước đó, ghét cay ghét đắng, cô chỉ muốn được như xưa thôi. Những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc ấy, nụ cười của cô đã xuất hiện thật nhiều. Nước mắt lúc đó cũng có nhưng với cô không sao cả vì những giọt nước mắt đó mới ngọt ngào làm sao.

– Yoona, em làm vậy cái điện thoại sẽ nhanh hỏng lắm đấy.

– Unnie vào từ lúc nào vậy?

– Mười phút rồi_ Yuri lại gần ngồi xuống giường Yoona_ Nếu em muốn thì gọi đi, sao cứ làm khổ mình rồi lại làm khổ cái điện thoại thế?

– ..._ Yoona thở dài chán nản, cô nhìn Yuri nhưng không nói gì cả.

– Con bé này, yêu nhau mà sao cứ làm khổ nhau hoài vậy?

– Unnie, muộn rồi đi ngủ thôi_ Trong khi Yuri cứ cố khuyên nhủ thì Yoona lại cố lảng tránh nhưng mà Yuri đâu có chịu để yên như thế chứ. Là bạn nên cô không thể để cho hai người mình rất yêu quý trở nên như vậy được.

– Yoona, em phải đối mặt với mọi chuyện chứ, lẩn trốn không có kết quả gì đâu_ Yuri kéo Yoona ngồi dậy, nhìn em gái mà thấy lòng cũng rất đau.

– Nhưng em không biết phải làm gì cả.

– Thì gọi điện thoại, gặp Nichkhun và nói rõ tất cả những gì em đang chịu đựng_ Yuri chân thành nói nhưng Yoona lắc đầu nguây nguậy.

– Nếu em không làm thì chị sẽ làm_ Yuri đột nhiên đứng dậy giọng cương quyết, điều này khiến Yoona thấy rất ngạc nhiên.

– Unnie...

– Chị đã nói là sẽ làm đó, bây giờ khuya rồi mai nếu em không đưa ra quyết định chị sẽ gọi cho Nichkhun.

.
.
.

Căn phòng hôm nay tĩnh lặng lạ thường, có thể nghe rõ tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Tiffany cứ ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn những bức hình. Chúng thật đẹp, thật vui vẻ biết bao. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống, cô vội vã lấy tay lau chúng đi, không thể làm hỏng những kỉ niệm này được.

So với quá khứ cô đã thay đổi rất nhiều, cả về tính cách lẫn tình cảm. Cô đã không còn yếu đuối như xưa nữa, đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi. Cô cũng đã không còn dành cho anh nhiều tình cảm như trước nữa.

Quá khứ là những kí ức đẹp, để quên nó đi không phải là điều đơn giản nhưng chôn sâu nó thì cô có thể làm được. Cho dù có phải đối mặt với anh thường xuyên thì cô chắc chắn sẽ không sao cả.

Một lần nữa ngắm nhìn những món quà, đèn ngủ, cốc, mũ, chúng đều rất dễ thương. Tiffany lấy tay ngăn những giọt lệ đang cố tuôn rơi. Nhanh chóng cất chúng vào một chiếc hộp, cô không thể tiếp tục dùng nữa.

Định bước ra khỏi phòng nhưng Fany quay lại ngay vì vẫn sót một món đồ, đó là chiếc máy mát-xa mini. Đây là món quà anh đã tặng khi cô ở Nhật và đó cũng là thứ khiến anh bị phát hiện. Làm sao cô có thể quên được chiếc máy này, khi cô đã từng tặng nó cho anh. Anh đã phạm sai lầm lớn khi mang mua nó và tặng cho cô, dù màu sắc có thay đổi thì cô vẫn nhận ra.

Xếp chiếc hộp vào một góc phòng khách, Tiffany thở dài ngao ngán. Sao lúc nào anh cũng làm cô khó xử vậy? Mang trả lại anh là cách tốt nhất để cô cảm thấy thanh thản. Dù điều đó có thể sẽ khiến anh đau lòng nhưng cô chẳng còn cách nào khác. Anh đáng bị như vậy vì đã làm cô tổn thương sâu sắc.

.
.
.
.
.

Một ngày hiếm hoi ở Seoul tuyết không rơi nhiều, Taecyeon ra khỏi dorm từ sáng sớm. Lái xe dọc theo đường cao tốc, anh cười buồn nhìn bình mình đang lên. Ngày mới lại bắt đầu, nếu người ta vui vẻ đón ngày mới thì với anh nó nặng nề lắm. Mỗi ngày trôi qua anh lại càng thấy mệt mỏi hơn, nên làm thế nào để anh với cô trở lại bình thường.

Từ hôm đó đến nay cô không gọi cho anh, nếu anh gọi thì cô toàn tắt máy. Có lẽ anh đã sai thật rồi, anh đã làm một việc thật ngu ngốc.

Những tưởng có thể hàn gắn lại tình cảm nhưng anh lại chỉ khiến mọi việc đi xa hơn. Cô đã giận thực sự rồi, từ đó đến nay đây là lần đầu tiên cô không nói chuyện với anh lâu như thế.

Bảy giờ sáng, đường phố đã bắt đầu đông hơn. Taecyeon dừng xe và bước vào quán café quen thuộc. Chọn chỗ ngồi khuất nhất, chẳng cần menu người phục vụ cũng biết anh gọi gì vì anh là khách thường xuyên của quán.

Năm phút sau, đồ uống được mang ra. Một thứ nước sền sệt màu nâu đậm, trang trí thêm một miếng kiwi. Chẳng giống mọi khi, anh cầm cốc lên và uống một hơi hết luôn. Lạ thật đấy, bình thường thì ngồi ngâm nghi đến hàng tiếng đồng hồ nhưng chẳng hiểu sao lần này anh lại uống nhanh đến thế. Người phục vụ nhìn anh đầy ngạc nhiên, có lẽ người đó chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Hôm nay anh lạ thật, đến chính bản thân anh còn thấy như vậy nữa là. Từ khi bắt đầu uống và yêu thích thứ đồ uống này anh chưa bao giờ uống như thế cả. Vì chính cô đã nói là nên uống một cách chậm dãi, để có thể cảm nhận vị đắng xen lẫn vị ngọt.
Cười nhạt nhìn chiếc cốc trống không, anh thầm nghĩ đến cô. Không biết lúc này cô đã thức dậy chưa, đang ăn sáng hay đã đi làm rồi?

Lúc nào cũng thế, anh quan tâm đến cô nhiều lắm nhưng chưa bao giờ anh thể hiện ra cả. Mỗi lúc gặp hay nói chuyện với cô là anh lại đơ người ra, một câu nói cũng khó khăn. Có lẽ vì thế mà cô sẽ chẳng thể nào biết được tình cảm của anh. Nhưng biết để làm gì cơ chứ, cô đâu còn vương vấn gì anh.

Ngẩng lên định gọi thêm một cốc nữa thì độ nhiên Taecyeon khựng lại. Sao mà trùng hợp đến thế, anh vừa nghĩ đến thì cô đã xuất hiện. Vẫn dáng đi đó, mái tóc đó, nụ cười đó, anh có thể thấy tim mình đập nhanh hơn.

"Cô ấy vẫn đang giận nên có lẽ mình không nên lộ diện."

Nghĩ vậy Taecyeon cố ngồi sát vào phía tường, lấy mũ đội lên nhưng không xong rồi, cô đã thấy anh. Anh cảm thấy lo lắng vô cùng khi cô đang nhìn anh chăm chú.

"Chỉ tại tên phục vụ đó mà..."

.
.
.

Bất ngờ khi người phục vụ nói về anh, Tiffany quan sát một cách chăm chú. Gặp anh như thế này thật ngại ngùng, cô thở dài có phần mệt mỏi.

Anh đang ngồi đó, mũ trùm kín đầu, có lẽ anh chẳng muốn gặp cô đâu. Vậy thì quay đi thì hơn, nếu đã thấy khó xử thì tốt nhất không nên gặp làm gì.

Sau giây phút chần chừ, Tiffany nhanh chóng nhận đồ của mình và tạm biệt người phục vụ. Không hề ngoảnh lại nhìn anh mà đi thẳng luôn, cô nghĩ như thế có khi lại hay.

.
.
.

Taecyeon nhìn theo hướng Fany đi một cách đầy ngạc nhiên, chắc chắn cô nhận ra anh nhưng sao lại giả bộ làm ngơ. Có phần thở phào thì cô không bước đến nhưng anh vẫn thấy chán nản lắm. Cô như vậy chứng tỏ cô vẫn đang rất giận và mối quan hệ của hai người sẽ còn tiếp tục căng thẳng.

.
.
.
.

Trụ sở SM

– Hơ... mệt quá đi mất.

– Bài hát này vũ đạo khó quá à!

Các cô gái SNSD nhìn nhau than thở, sắp tới họ sẽ comeback với mini album thứ ba nên cần phải luyện tập thật gấp rút. Dù bên ngoài thời tiết có lạnh lẽo thì ở đây với tinh thần hăng say, nhiệt huyết của tuổi trẻ các cô gái vẫn rất chăm chỉ. Gần đến khuya họ mới rời khỏi công ty để trở về dorm.

– Mà có ai thấy Yoona đâu không?_ Yuri hỏi khi tìm mãi không thấy Yoona đâu.

Hình như con bé đi vệ sinh_ Taeyeon vừa đáp xong thì đúng lúc đó Yoona trở lại, các cô gái nhanh chóng tắt đèn và ra về. Suốt quãng đường Yuri để ý rất kĩ Yoona, lại thế rồi, tâm hồn lại để đi đâu. Ngày hôm nay hình như đã có chút cải thiện nhưng sao bây giờ lại về như cũ vậy. Phải chăng có gì đó uẩn khúc ở đây.

Về đến dorm các cô gái đi ngủ ngay vì họ đã quá mệt, Yoona cũng vậy nhưng sao cô nằm mãi mà không ngủ được thế. Sau buổi nói chuyện với Yuri cô đã phần nào thông suốt và đã định gọi điện cho anh nhưng rồi cô lại không thể. Cô sợ lắm, anh hình như đã rời xa cô thật rồi.

– Dạ vâng, em về đến công ty rồi_ Vic mỉm cười nói, xong cô cất điện thoại vào túi và bước tới phía thang máy.

– Chờ với.

– Ơ...Yoona à?_ Vic ngạc nhiên khi thấy người đang ở trong thang máy là Yoona.

– Chào unnie_ Yoona cố mỉm cười chào lại, Vic không hề biết chuyện giữa cô với Nichkhun nên cô cũng không nên tỏ ra khó chịu làm gì, hãy cứ để mọi thứ tự nhiên thì hơn.

– Unnie vừa đi đâu về vậy?

– À, chị đi quay WGM_ Vic nói có phần ngại ngùng, cô lục túi và lấy hộp phấn ra xem lại khuôn mặt mình. Yoona không hề nhìn Vic nhưng cô biết Vic đang rất vui. Cũng phải thôi, Nichkhun là một người "chồng" rất tuyệt mà.

– Nichkhun oppa đối với chị tốt lắm nhỉ?_ Yoona hỏi.

– Ừ, anh ấy rất quan tâm đến chị_ Vic trả lời một cách vô tư mà không hề nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Yoona.

– Vậy à, chị thật may mắn_ Yoona nói một cách khó khăn, nước mắt chỉ trực trào ra thôi.

Ding

Vừa đúng lúc thang máy dừng lại, Vic vội tạm biệt Yoona và đi ra ngoài trước. Yoona thì vẫn đứng chôn chân ở đó, ánh mắt thẫn thờ. Đã tự nhủ với lòng rằng đứng để hình ảnh anh và người đó làm mình buồn nữa nhưng cô không thể làm được. Tình yêu cô dành cho anh nhiều như vậy làm sao nói muốn bỏ là bỏ được ngay. Nhưng mà cô thật sự không biết làm gì vào lúc này cả, cô đã muốn quay trở lại với anh nhưng hình như cứ khi cô định hành động thì lại có chuyện xảy ra. Không biết là vô tình hay hữu ý, chỉ biết rằng nó khiến cho cô lo sợ rất nhiều và càng cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô càng thêm xa vậy.

Nước mắt Yoona bỗng nhiên rơi xuống thật nhiều khi nhớ lại lúc gặp Vic. Tình yêu đúng là khiến cho con người ta thay đổi, dù không muốn nhưng vì những sóng gió ập đến mà ta vẫn phải thích ứng với chúng. Bề ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực tâm bên trong Yoona đau và buồn lắm. Yêu anh nhiều như vậy mà nay chuyện tình của cả hai lại đang ở giữa ranh giới mong manh của việc tiếp tục hay dừng lại. Bản thân cô đương nhiên không muốn chia tay nhưng nếu đã không còn duyên phận thì thật khó để được như xưa. Cố rất yêu anh vì thế cô muốn giành anh lại cho mình, cô sẽ đấu tranh với Vic để mang anh trở về bên cô. dù có phải dùng cách nào, dù có phải công bố trước fan thì cô cũng sẽ làm. Thế nhưng mọi chuyện sẽ là vô nghĩa nếu anh thay đổi. Tình cảm chỉ xuất phát từ Vic thì cô vẫn tự tin vào chiến thắng cho mình nhưng nếu nó cũng đến cả từ anh thì cô chịu, người thua cuộc gần như sẽ là cô vậy.

Đứng ngoài cửa Yuri nhìn thấy hết mọi hành động của Yoona. Cô có khi đã đoán đúng, hôm nay ở công ty đã xảy ra chuyện thật và vì thế Yoona đã không gọi điện cho Nichkhun. Nếu thế thì phải đến lượt cô thôi, cô không thể đứng nhìn em gái cô đau khổ được. Vẫn biết chuyện tình cảm thì chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết nhưng đôi khi cũng cần phải có người tác động nó mới trở lại quỹ đạo vốn có của nó.

.
.
.
.
.

Sáng hôm sau

Trụ sở JYP

Cộc... Cộc...

– Mời vào.

– Anh Jinyoung, em có chuyện muốn nói.

– Gì thế?

– Em... muốn chấm dứt Wgm.


TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro