Chap 47(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối năm, đường phố Seoul trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều. Dù thời tiết vẫn luôn lạnh giá với tuyết rơi bất kể ngày đêm, gió thổi lồng lộng. Cái lạnh buốt đâm thẳng vào da thịt nhưng không hề khiến con người ta ngừng lại những hoạt động của mình. Cuối năm là thời điểm để tổng kết lại những thứ đã làm được trong năm qua, là lúc để nhìn lại một chặng đường dài ta đã đi qua. Có cả buồn lẫn vui, cả nụ cười lẫn nước mắt, quan trọng là dư vị nó để lại trong lòng mỗi người, là sâu sắc hay nhẹ nhàng...

Quán café CS hôm nay chào đón một vị khác quen mà cũng rất lạ. Đã khá lâu rồi cô không có mặt ở đây nhưng may mắn là người phục vụ vẫn còn nhớ đến cô. Anh ta mang cho cô đồ uống quen thuộc và cô đáp lại ngay bằng một nụ cười tươi. Sau đó cô lại ngồi im và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài đường phố kia. Người ta đi lại thật đông đúc và hình như trên môi ai, nụ cười cũng hiện rõ. Cô cũng đang cố gắng để được như họ dù biết mọi thứ chẳng có gì là dễ dàng.

– Fany!

Đang mơ hồ với hàng loạt những suy nghĩ, giọng nói thân quen đến mức khó có thể nhầm lẫn với ai làm Tiffany giật mình ngẩng lên.

– Anh có thể ngồi không?

– Vâng!

– Sao em lại tránh mặt anh vậy?

– Em đâu... có..._ Tiffany hơi ngập ngừng trong câu nói của mình_ Em... còn phải về SM, em cần phải luyện tập...

– Nói chuyện với anh đã.

– Taecyeon oppa!

Khi Tiffany định rời khỏi chỗ của mình thì Taecyeon đã nhanh chóng ngăn cô lại, anh nhìn cô ánh mắt cương quyết và kiên định khiến cô không còn cách nào khác là phải tiếp tục cuộc gặp gỡ với anh.

– Anh không muốn hai chúng ta như thế này, em có biết là mệt mỏi và khó chịu lắm không?

– Em xin lỗi... nhưng giữa chúng ta là không thể_ Tiffany nhìn thẳng vào Taecyeon mà nói, cô cũng không hiểu tại sao lúc này mình lại có dũng khí như vậy.

– Anh biết, và anh cũng không muốn làm em phải khó xử nữa_ Taecyeon cũng nhìn vào Tiffany mà nói, anh khiến cô có chút bất ngờ vì hành động này_ Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, em và anh nên đối diện với tất cả và hài lòng vì những gì mình đang có.

– Chúng ta hãy làm những người bạn thân nhé, Taecyeon!

Sau một vài phút im lặng, Tiffany mỉm cười đưa tay ra và tất nhiên, Taecyeon đáp lại cô bằng một cái bắt tay đầy thiện chí. Cả hai lại cười với nhau, nụ cười như đã từng xuất hiện trước đó khi họ quen nhau tại Mĩ. Nếu đã không thể là gì của nhau thì tại sau cứ phải níu kéo, tại sao cứ phải làm khổ nhau? Nên buông tay để mọi thứ diễn ra theo quy luật của nó, để nếu có gặp lại vẫn còn đủ can đảm để chúc phúc cho nhau.

– Thôi em phải về SM có việc, em đi trước nhé!

Sau câu nói của mình Tiffany liền đứng lên và rời khỏi bàn. Cô cảm thấy khá hài lòng về những điều vừa diễn ra, từ nay sẽ không cần né tránh hay chạy trốn nữa, tất cả đã rõ ràng. Giờ cô thấy vô cùng nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng như được trút bỏ hoàn toàn.

– Á!

– Fany, em sao vậy?

Không hiểu vì mải mê suy nghĩ hay nhìn đi đâu khác mà Tiffany vấp té ngay bậc cửa. Do cũng đứng dậy luôn nên Taecyeon nhìn thấy ngay, anh vội vàng chạy lại chỗ cô trong sự lo lắng.

– Chân em...

Tiffany dường như rất đau đớn và cô không thể hoàn thành câu nói của mình. Chẳng hỏi thêm câu nào nữa, Taecyeon bế ngay Tiffany lên và hướng về phía chiếc xe của anh đang đậu gần đó. Cần nhanh chóng đến bệnh viện để kiểm tra tình hình, nếu không e rằng sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

~~~*~*~~~

– Kết quả có tốt không anh?

– ...

– Donghae, sao anh không nói gì vậy?

Jessica phải hỏi đến câu thì hai thì người yêu cô mới quay ra nhìn cô nhưng anh vẫn không hề lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú vào cô. Điều này khiến cho Jessica rất đỗi ngạc nhiên, chả lẽ có chuyện không hay gì sao?

– À, không sao đâu Sica. Kết quả tốt lắm, không có gì nghiêm trọng cả.

– Thật không vậy nhưng em thấy anh có gì đó rất lạ, đừng giấu em.

– Anh nói thật mà, thôi để anh đưa em về nhé!

Donghae mỉm cười trấn an người yêu rồi nhanh chóng kéo cô đi về trước khi cô kịp hỏi thêm điều gì khác. Ngày hôm nay khi cả hai đang có một buổi hẹn hò lãng mạn thì Donghae nhận được điện thoại là kết quả khám sức khỏe từ lần anh đi Trung Quốc về đã có. Tranh thủ không có việc gì nên hai người đã đến lấy nó.

– Donghae, cặp nhẫn này thực sự rất đẹp, khi về hẳn nào mấy nhóc cũng ghen tỵ với em cho mà coi_ Jessica vừa khoác tay Donghae vừa nói một cách rất vui vẻ.

– Ừ.

– Để coi nào, khuôn mặt mấy nhóc chắc sẽ buồn cười lắm đây?

Jessica vẫn tiếp tục nói mà không để ý rằng Donghae dường như khá thờ ơ với cô. Khi cô hỏi anh chỉ trả lời cho qua, thậm chí có lúc còn không nói tiếng nào. Nhưng vì đang chìm đắm trong hạnh phúc nên Jessica tuyệt nhiên không để ý đến sự lạ thường này. Và phải chăng là Donghae đang có chuyện gì bí mật che giấu không muốn cho cô biết?

– Ơ, kia có phải Fany với Taecyeon oppa không?

Đang trên đường ra bãi đậu xe thì Jessica và Donghae nhìn thấy Tiffany đang đi với Taecyeon, cả hai liền nhanh chóng đi đến chỗ họ.

– Sao hai người lại ở đây vậy? Mà Fany, chân cậu sao thế này?_ Nhìn thấy cái chân phải bó bột của Tiffany mà Jessica hoảng hốt kêu lên.

– Cô ấy không cẩn thận nên bị ngã, bác sĩ nói không sao nhưng do vết thương cũ cũng từng bị ở đây nên sẽ phải nghỉ ngơi trong vòng một tháng, không được đi lại nhiều.

– Nghiêm trọng vậy ư, cậu đã báo với manager oppa chưa?

– Tớ gọi rồi, anh ấy nói sẽ đến đón tớ nhưng Taecyeon nói không cần vì anh ấy sẽ đưa tớ về_ Tiffany buồn bã nói, cô thực sự đâu muốn xảy ra cơ sự này. Chấn thương sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến các hoạt động của SNSD và fan chắc chắn cũng sẽ rất lo lắng cho cô.

– Thôi, để bọn tớ đưa cậu về, không Taecyeon oppa lại mất công đi lại_ Jessica đề nghị và mọi người không phản đối. Cô cùng Taecyeon dìu Tiffany lên xe của Donghae ở gần đó rồi ba người nhanh chóng tạm biệt Taecyeon.

– Em nhớ cẩn thận nhé, Fany!

– Vâng, tạm biệt anh.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Tiffany ngồi ở ghế sau và không một lần ngoảnh lại. Hôm nay cô bị thế này may mà có Taecyeon ở đó nếu không sẽ chẳng biết xoay sở ra sao. Nhìn anh lo lắng, quan tâm đến mình Tiffany cũng có chút cảm động nhưng điều đó chẳng thể nào đồng nghĩa với việc cô vẫn còn tình cảm với anh hay cả hai sẽ có thể quay lại với nhau. Cô không nghĩ việc làm người yêu sẽ tốt hơn làm bạn, dù sao thì cả hai cũng đã quen nhau khá lâu, hai gia đình cũng khá thân thiết. Vậy tại sao lại phá hỏng đi một tình bạn đẹp mà nó đã được xây dựng trên một nền tảng vững chắc như vậy?

"Tạm biệt anh, Taecyeon! Mong anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Hẹn gặp lại anh vào một ngày gần nhất, em sẽ mãi là đứa em gái hãy nhõng nhẽo của anh..."

~~~*~*~~~

Busan

– Tae, sắp đến nhà rồi đấy, em mau dậy đi.

– Uhm... sắp đến rồi hả anh?_ Taeyeon từ từ mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài sau câu nói của Wooyoung. Cô lấy điện thoại ra xem, suýt nữa thì hét lên vì thấy bản thân đã ngủ quá lâu.

– Em đã ngủ ba tiếng rồi sao, trời đất...

– Chắc hôm qua em lại làm gì mệt quá nên vậy hả?_ Wooyoung nhìn người yêu tò mò.

– Đâu có, tại em lo lắng đấy, không biết khi gặp hai bác sẽ thế nào nữa?_ Taeyeon hơi thở dài trong câu nói của mình và điều này khiến Wooyoung bật cười nhìn cô.

– Anh đã nói rồi mà, bố mẹ dễ lắm, đừng tự tạo áp lực cho mình.

– Nhưng em...

– Nghe anh đi, đã có anh bảo vệ cho em mà_ Wooyoung nhẹ nhàng nắm lấy tay Taeyeon như để tiếp thêm sự tự tin cho nó. Nhận được sự động viên của người yêu nên Taeyeon cũng thấy an tâm hơn, suốt quãng đường còn lại cũng không còn nhắc đến chuyện run sợ nữa.

...

Kính koong! Kính koong!

– Bố mẹ!

– Wooyoung, con về rồi đấy à?

Vừa nhìn thấy cậu con trai yêu quý, bà Jang đã vui mừng mà ôm lấy anh ngay.

– Chào con trai!_ Ông Jang cũng xuất hiện ngay sau đó và lên tiếng. Wooyoung vội vàng rời khỏi mẹ và dẫn Taeyeon đến trước mặt cả hai.

– Đây là bố mẹ anh!

– Con chào hai bác, con là Taeyeon!_ Taeyeon lễ phép cúi chào ông bà Jang, tim cô vào lúc này đập liên hồi như muốn nổ tung ra vậy.

– Chào con, ôi con xinh quá đi, gặp ngoài đời mới thấy là xinh hơn trên tivi rất nhiều.

– Dạ, bác quá khen ạ!

– Thôi, có gì vào nhà rồi nói!_ Ông Jang nói và sau đó mọi người nhanh chóng kéo nhau vào trong. Vì quãng đường từ Seoul về đến Busan không phải là ngắn nên cả Wooyoung lẫn Taeyeon đều tỏ ra khá mệt mỏi. Ông bà Jang biết ý nên sau bữa tối đã kêu cả hai đi ngủ cho lại sức.

Nằm một mình trong căn phòng rộng lớn sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, Taeyeon vẫn còn thấy khá là run. Bố mẹ Wooyoung đối xử với cô rất tốt, nhiệt tình như con cái trong nhà. Nhưng điều ấy lại vô tình khiến cô cảm thấy bị áp lực. Cô sợ mình sẽ cư xử không đúng, chỉ làm một việc nhỏ thôi cũng sợ việc ấy sai và khiến bố mẹ Wooyoung không hài lòng còn anh thì sẽ xấu hổ vì cô.

Taeyeon cứ nằm đó và suy nghĩ cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay. Cô đã quá mệt và tất nhiên, sẽ chẳng thể chịu đựng được lâu nếu cơn buồn ngủ kéo tới.

~~~*~*~~~

Ngày hôm sau, ngay từ sớm Taeyeon đã thức dậy và đi xuống dưới nhà. Suy cho cùng, dù cô có là khách thì cũng không thể thất lễ để người lớn trong nhà phải đánh thức rồi chuẩn bị bữa sáng cho mình được. Nghĩ là làm nên mới sáu giờ hơn, phòng bếp nhà Wooyoung đã có sự hiện diện của kid leader rồi.

– Ơ... con chào bác!

– Taeyeon à, sao con dậy sớm thế?_ Nhìn thấy Taeyeon bà Jang không khỏi giật mình.

– Dạ, con nghĩ mình nên giúp bác chuẩn bị bữa sáng.

– Ôi không cần đâu, con cứ lên ngủ tiếp đi, để một mình bác làm.

– Dạ thôi, để con giúp, sao con có thể để bác làm một mình được.

Dù bà Jang đã nói không cần nhưng Taeyeon vẫn nhất quyết ở lại. Không thể thuyết phục được cô gái này nên bà Jang cũng đành ưng thuận. Vì có hai người nên bữa sáng được chuẩn bị khá là nhanh, không khí trong bếp cũng rất vui vẻ đến nỗi mà khi ông Jang với Wooyoung thức dậy cũng không khỏi bất ngờ.

– Là Taeyeon giúp em đấy, anh xem con bé có ngoan không?_ Bà Jang nức nở khen Taeyeon, ông Jang cũng nhìn cô đầy ưng ý. Còn Wooyoung thì khỏi nói, anh cảm thấy tự hào về người yêu vô cùng.

– Con thật đảm đang và hiểu biết, Wooyoung nhà bác thật may mắn mới quen được con_ Dù bữa ăn đang diễn ra thì bà Jang cũng không ngớt lời khen ngợi "cô con dâu tương lai" làm Taeyeon xấu hổ chẳng dám ngẩng mặt lên.

– Con cũng còn vụng về lắm ạ!

– Con gái thời nay được như con đã là quý lắm rồi, bác không thấy con có điểm gì đáng chê cả.

– Thôi mẹ, mẹ khen nữa thì sẽ khiến cô ấy không ăn được gì nữa đâu_ May là Wooyoung lên tiếng đỡ lời cho Taeyeon, bà Jang sau đó không còn gắp thức ăn liên tục nữa mà chỉ quay ra trò chuyện với chồng và con trai, Taeyeon lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

– Con xin phép đưa Tae đi thăm thú một chút, trưa chúng con sẽ về.

– Ừ, hai đứa cứ đi chơi cho thoải mái đi.

...

– Em thấy sao, đã hết run chưa?

– Thật sự em đã nghĩ nó sẽ khác cơ.

– Khác như thế nào?

– Hai bác đối với em tốt quá, điều này khiến em thấy ngại_ Taeyeon dè dặt nhìn người yêu_ Em còn nhiều khuyết điểm lắm, vẫn cần phải cố gắng.

– Nhưng anh thấy mẹ khen cũng không sai mà, em phải tự tin vào mình chứ?_ Wooyoung nhìn Taeyeon có chút khó hiểu.

– Vâng nhưng...

– Thôi em đừng có nghĩ ngợi nữa, anh đã nói là anh sẽ luôn ở bên em vì thế hãy yên tâm nhé_ Tiến tới ôm lấy Taeyeon, Wooyoung như muốn một lần nữa khẳng định là cô là người con gái của anh, anh sẽ mãi yêu và chăm sóc cô cho đến hết cuộc đời.

Trong vòng tay của Wooyoung, Taeyeon có thể cảm nhận niềm hạnh phúc đang bao trùm lấy cô. Cô biết chứ, anh yêu cô rất nhiều và cô với anh cũng vậy. Cô tin tưởng vào tình cảm mà cả hai dành cho nhau cũng như việc sẽ chẳng có sóng gió nào có thể khiến cả hai phải rời xa. Khó khăn chỉ khiến cho cô và anh thêm mạnh mẽ, tất cả chỉ như gia vị cho cuộc tình của cả hai đầy đủ hương vị mà thôi.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro