Chương 36: Arrival (8) - Markson - JaeYuJae - JJP - JinJackJin - 2Jae

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có câu em trai là công cụ người bậc nhất của chị gái - bạn Mark thường treo những lời này trên mép, mỗi ngày đều oán trách chị gái anh 'ngược đãi' anh thế nào, bây giờ đầu Mark không tự chủ nghĩ thoáng qua những lời này.

Mark và chị Tammy hẹn ra ngoài mua đồ, phần lớn là muốn Mark giúp xách đồ, Mark đối mặt với sai bảo của chị có khổ cũng không nói hết, nhìn ra dáng vẻ không tình nguyện của Mark, Tammy một câu: "Chị muốn mua cho các con gái, thân là uncle bận bịu cũng không muốn giúp?" ngăn cản câu oán than của Mark.

Nhưng hai đứa cháu đáng yêu của anh chắc không cần trang điểm nhỉ - Mark nhìn chị mình ở trong tiệm mỹ phẩm thử đủ thứ, không ngừng thở dài lắc đầu.

Mark không có hứng thú với mỹ phẩm chăm sóc làm đẹp nên ra ngoài cửa tiệm, mùi phấn nồng đậm trong nháy mắt bị không khí mới mẻ hòa tan, vừa ra khỏi tiệm mặt trời đã rọi tới đỉnh đầu khiến Mark theo phản xạ lấy tay che mắt, anh nghĩ mình quả nhiên không hợp đi dạo phố.

Nhớ tới lần trước Celia nói hội âm nhạc đang ở gần đây.

Mark hoảng hốt nhìn về đường phố rộn ràng, đến ngày nghỉ trung tâm thành phố là nơi cư dân và du khách tụ tập, cộng thêm có hoạt động, đám người trở nên đông hơn so với ngày thường.

Mark thường ngẩn người nhìn đám người qua lại, anh rất quý thời gian ở một mình, sau khi rơi vào thế giới riêng, tai sẽ tự động ngăn cách tạp âm bên ngoài, anh có thể nhân lúc này điều chỉnh lại tâm trạng, suy nghĩ và nhận thức của mình.

Anh luôn cảm thấy mình quên gì đó, lại cho rằng không phải chuyện gì ghê gớm.

Sẽ quên nếu thứ đó không quan trọng đúng chứ?

Gần đây Mark ở cùng bạn bè thỉnh thoảng lòng cảm thấy buồn bực, giống như tim muốn thoát khỏi lồng ngực làm anh đau đớn khó chịu, đi bác sĩ kiểm tra cũng không xảy ra vấn đề gì, bác sĩ chỉ nói anh bị áp lực quá lớn.

Mark lần này không cho là đúng, anh cảm thấy mình bây giờ đầy hạnh phúc - chỉ cần người nhà, bạn bè và chính anh khỏe mạnh bình an, tức là hạnh phúc rồi không phải sao? Lại còn có áp lực gì?

"Hello, có làm phiền không?"

Bị gọi bất ngờ làm Mark lấy lại tinh thần, anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, một thanh niên đội mũ lưỡi trai màu đen vẫy tay trước mặt anh, muốn gây sự chú ý với anh.

"Nghe hiểu được tiếng Anh không?" Thanh niên đẩy chiếc mũ đang che đi tầm mắt lên, lúc này Mark mới thấy rõ tướng mạo của đối phương - nếu nghe phương ngữ lưu loát của đối phương, Mark cho rằng là người Âu Mỹ, nhưng nhìn một cái là biết đối phương là người gốc Hoa.

Thanh niên mắt to mày rậm tiêu chuẩn, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh có hồn đầy ánh sáng trong suốt, sống mũi cao đẹp mắt lại nổi bật, Mark cẩn thận nghe giọng thanh niên, chất giọng trầm thấp từ tính không quá phù hợp với vẻ ngoài của anh, nhưng không bất ngờ.

"Tôi nghe hiểu được." Mark hậu tri hậu giác đáp lại, thanh niên nghe vậy cảm động mở to mắt, anh bước đến gần Mark, "Tôi giải thích trước tôi không phải tên lừa gạt! Tôi thật sự muốn hỏi cậu một chút!"

Thấy thanh niên rõ ràng vừa mở miệng đã không ngừng phủi sạch mình không có ác ý, tuyệt đối không phải muốn lừa gạt anh các thứ, Mark là người hướng nội nghe đến đau đầu, người này thật sự nhiệt tình nhỉ?

Nhưng muốn Mark nói, vẻ mặt thanh niên thành thật cùng giọng nói làm anh nhất thời sinh ra cảm giác thất thiết, anh bất ngờ lại không ghét.

"Ừ, tôi biết, cậu nói đi."

"Cậu biết đây là chỗ nào không? Tôi cùng đồng nghiệp xuất ngoại quên đăng ký internet, cũng nhìn không hiểu bảng chỉ đường..."

Hóa ra là hỏi đường. Mark nhận lấy bản đồ đối phương đưa cho, anh khổ não nhíu mày, nói thật chỗ gần đây anh không quá quen thuộc, muốn anh lập tức chỉ ra vị trí ở đâu có chút khó.

"Mark à sao vậy?" Tammy xách một túi chiến lợi phẩm lớn đi ra, thấy em trai nhà mình cùng một người xa lạ mặc all black đứng chung một chỗ, "Bạn em?"

Mark khẽ gật đầu, "Cậu ấy muốn hỏi đường, chị biết ở đây là đâu không?" Mark đưa bản đồ cho Tammy, Tammy nhìn mục tiêu Mark chỉ, chị lập tức bừng tỉnh hiểu ra một lời nói vô nghĩa.

Tammy nhiệt tình đến giúp thanh niên giảng giải đường đi thế nào, còn đặc biệt lấy bút ra thay thanh niên vẽ bản đồ đơn giản, mỗi một câu Tammy nói, thanh niên đều gật đầu như gà mổ thóc, để Mark nhìn lơ đãng bật cười, người ta sợ đầu thanh niên hạ xuống nữa thì sẽ gãy mất.

"Vô cùng cảm ơn hai người!" Thanh niên cảm kích cúi người chào hai người, anh đưa tay vào balo lục tìm khắp nơi, cuối cùng lấy ra hai túi tương tự như quà vặt nhét vào tay Mark và Tammy, anh nheo mắt lộ ra nụ cười rực rỡ, "Coi như quà cảm ơn, cũng coi như quà chúng ta có duyên gặp mặt!"

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của thanh niên, nụ cười ngây thơ mang theo vui sướng thổi bay ưu tư bình thản Mark vốn có, môi anh hơi cong lên, thanh niên nhanh mắt chú ý đến nụ cười nụ cười nhạt của anh, anh quay đầu cười nói: "Cậu cười lên không tệ nha, rất đẹp trai."

Khen ngợi đường đột làm Mark sửng sốt một chút, anh nghe không ít lời khen liên quan đến vẻ bề ngoài, chỉ là không nhận được lời khen của người cùng giới nên không quen, thanh niên dường như không biết xấu hổ vẫy tay với hai người, "Tôi đi trước đây, chúc hai người có một ngày tốt lành."

Tammy đáp lại bằng nụ cười, chị lắc lắc mấy túi đồ trong tay nhét vào tay Mark, "Đứa nhỏ kia cho người ta cảm giác rất tốt."

Mark ngây người hừ một tiếng đáp lại, anh nhìn bóng lưng thanh niên rời đi, một cảm giác khó hiểu dâng lên lấp đầy ngực anh, cảm giác bức bối làm ngực mơ hồ đau đến không thở nổi, thật lâu cũng không nhúc nhích được.

Cho đến khi Tammy cách đó không xa gọi tên anh, Mark mới phát hiện mình lại ngẩn người, anh bước nhanh đuổi theo Tammy.

"Hey, Jackson cậu hỏi đường à?"

Lời nói phá lệ rõ ràng cùng tiếng cười đặc trưng của thanh niên cởi mở kia hòa vào tiếng huyên náo của đô thị truyền vào tai anh, Mark dừng bước, tiếng ong ong trong đầu không ngừng vang vọng, anh quay đầu nhìn xem rốt cuộc âm thanh từ đâu phát ra.

Bóng người xa lạ lại quen thuộc đã sớm biến mất trong đám người, Mark hé môi, ngôn ngữ phiền muộn nghẹn ở cổ họng anh, anh do dự nhìn khắp nơi tìm tung tích ai đó, Tammy lần nữa gọi anh, anh mới dừng động tác lại.

Mark xoay người lại, thất vọng lướt qua trong đáy mắt.


"Thật sự phải làm chuyện này à..." Park Jinyoung đứng ở góc phòng, tỏ vẻ hoang đường.

Khi Im Jaebum cõng thi thể của Yuna về, tâm tình Park Jinyoung là sửng sốt, kinh ngạc, sợ hãi đến bây giờ vẫn không đưa ra lời bình, đầu tiên cổ thi thể này có thể bảo tồn nguyên vẹn như người thường đã khiến anh rợn tóc gáy rồi.

"Thật sự là thi thể sao? Sẽ không phải là ngủ thôi chứ?" Jackson trốn sau lưng Park Jinyoung, hai tay nắm chặt vai Park Jinyoung, anh chỉ dám ló đầu liếc Yuna được Kim Yugyeom ôm trong lòng, lại thoáng nhìn hành động của Im Jaebum.

"Là thi thể thật." Mặc dù không giống thi thể trong phòng xác ở tầng năm có hiện tượng thối rữa, nhưng tứ chi lạnh băng, màu da trắng bệch cùng ngừng thở, Kim Yugyeom có thể xác định Yuna đã chết.

Thuật hồi sinh phải ở một phòng trống không có cửa sổ, kết quả bọn họ do dự đi tới phòng 2-6, đây là căn phòng có không gian lớn mà bọn họ có thể nghĩ đến, Im Jaebum chủ động nói muốn làm người thực hiện thuật hồi sinh, mới đầu năm người còn lại phản đối, nhưng nghĩ tới Im Jaebum là người duy nhất có linh cảm, thế cục cấp bách đã không cho phép bọn họ do dự, mọi người không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Im Jaebum căng thẳng hít sâu một hơi, rồi không chút lưu tình dùng dao cắt ngón trỏ, vết thương cũ ở eo phát đau khiến Im Jaebum không có chút cảm giác với vết thương nhỏ ở tay, anh vừa nhìn trận ma pháp để ở bên, bắt đầu vẽ trận pháp xuống sàn nhà.

Choi Youngjae chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Im Jaebum, nhìn sàn nhà bằng gỗ dính đầy vết máu đỏ tươi, để điền vào những đường cong thỉnh thoảng đứt đoạn nên Im Jaebum nhíu chặt mày kéo dài vết cắt, gương mặt cố nhịn đau phủ đầy mồ hôi lạnh, Choi Youngjae lo lắng đưa ánh mắt cầu cứu Park Jinyoung.

Tất nhiên Park Jinyoung phát hiện được sự lo lắng của Choi Youngjae, hôm nay bọn họ đi vào ngõ cụt, muốn chạy thoát chỉ có thể dựa vào Im Jaebum thực hiện thuật hồi sinh, bây giờ có năng lực làm được cũng chỉ có anh, chỉ cần Im Jaebum quyết định khó ai ngăn cản được, cho dù Park Jinyoung quen biết nhiều năm cũng không thể.

Park Jinyoung chỉ có thể tin tưởng đội trưởng của anh mà thôi.

"Yugyeom, đặt thi thể vào giữa." Nối hai đường kẻ lại làm một, chảy quá nhiều máu cộng thêm tinh thần mệt mỏi làm Im Jaebum choáng váng đầu óc, anh miễn cưỡng đứng dậy lấy hơi, hơi thở nặng nề bộc phát lấp đầy đường hô hấp.

Kim Yugyeom lặng lẽ đặt Yuna vào giữa trận pháp, trước khi rời đi không quên liếc nhìn biểu cảm khó chịu của nhóm trưởng Im, cậu muốn vỗ vai Im Jaebum, lại bị đối phương nhanh chóng cản lại, cậu thấy Im Jaebum lắc đầu, đôi mắt nhỏ kiên định ám chỉ cậu nhanh lui ra sau, Kim Yugyeom thở dài lui về phía vách tường phía sau.

Im Jaebum gấp quyển sách vừa dày vừa nặng kia ném sang một bên, anh chậm rãi quỳ một chân bên cạnh Yuna, một hơi thở kỳ lạ quanh quẩn giác quan của Im Jaebum, khác với mùi hôi khó ngửi trong căn nhà, anh cảm nhận được nguy hiểm và khác biệt rất lớn.

Nếu người có năng lực chân chính, trong đầu sẽ tự động hiện ra thần chú - Im Jaebum nhớ trong sách nói vậy, cuối cùng anh biết đây là ý gì, ý thức Im Jaebum từ từ bị mất đi, trong đầu thoáng qua mấy chữ không rõ ràng.

Im Jaebum giang tay bao trùm gương mặt mất đi huyết sắc của Yuna, anh nhắm mắt lại, anh cảm nhận được mình bị cuốn sâu vào vòng xoáy không thể tự khống chế được, anh hé môi, miệng tràn ra những lời nói không biết nguyên nhân.

Nghi thức bắt đầu.

Chân mày Park Jinyoung vẫn khóa chặt như cũ, ánh mắt anh từng giây từng phút không rời khỏi Im Jaebum, Im Jaebum trước mắt tản ra không khí kỳ lạ làm người ta bất an sợ hãi, dù chỉ là chớp mắt, anh sợ Im Jaebum sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình, Im Jaebum sẽ không còn tồn tại.

Rõ ràng nhận ra được người bên cạnh đang sợ hãi, Jackson lặng lẽ nắm lấy ngón tay đang run rẩy của Park Jinyoung, định cho đối phương chút ấm áp, tay Jackson hơi run lộ ra sự lo lắng của anh, Park Jinyoung đổi lại nắm chặt tay cậu bạn cùng tuổi, truyền hơi ấm cho nhau, buồn bực trong lòng Park Jinyoung cũng giảm đi không ít."

"Anh Jinyoung, em có một vấn đề."

Bam Bam trầm giọng gọi anh Tư của cậu, trong đầu phảng phất tràn đầy bất an khiến cậu có suy nghĩ có phải mình bỏ qua gì đó hay không, tình thế nguy cấp ai cũng không nghĩ được nhiều, nhưng cuối cùng Bam Bam cũng hiểu ra cậu sợ hãi cái gì.

"Thuật hồi sinh, chẳng lẽ không phải là hắc ma pháp sao?" Bam Bam quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Park Jinyoung, "Sẽ cảm thấy rất kỳ lạ nha, tại sao Yuna muốn đặc biệt để anh Jaebum 'có thể chất đặc biệt' tiến hành thuật hồi sinh? Cô ấy không biết thuật hồi sinh là hắc ma pháp sao?"

Park Jinyoung nghe vậy phát ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bam Bam, trong đầu anh nhanh chóng tiêu hóa lời của Bam Bam, sau khi đập vỡ đồng hồ ký ức thoáng qua trước mắt anh, cuối cùng dừng lại ở cảnh Im Jaebum chết trước mặt anh.

Park Jinyoung lo lắng sợ hãi nhấc chân muốn đến gần Im Jaebum, khi cơ thể anh muốn bước vào trận ma pháp, một lực vô hình ngăn anh ở ngoài, bất kể dùng lực thế nào cũng không vào được.

Những người khác theo phía trước muốn đến gần Im Jaebum, cũng đều bị bức tường vô hình ngăn cách, Jackson lớn tiếng gọi: "Anh Jaebum!"

"Ya, Im Jaebum! Dừng lại đi!" Bam Bam đập vách tường trong suốt phía trước ý muốn đập vỡ, phát hiện tốn công vô ích, cậu gần như la muốn rách họng gọi Im Jaebum.

Choi Youngjae mờ mịt nhìn trái phải, chú ý đến Choi Youngjae đang hoang mang, Kim Yugyeom nắm tay anh lắc đầu, tỏ ý đối phương không cần căng thẳng, nhưng Choi Youngjae thấy trong mắt cậu lóe lên sự sợ hãi, Choi Youngjae lo lắng mím chặt môi, anh căm ghét sự bất lực của mình.

Park Jinyoung hoảng loạn gọi nhóm trưởng của mình, anh thấy Im Jaebum từ từ bị khói mù tím đen quấn quanh cơ thể, bỗng nhiên trở lực trước người anh càng lúc càng yếu, Park Jinyoung gắng sức đẩy một cái, quả nhiên anh phá bỏ được trở ngại.

Không chỉ có anh, Jackson và Bam Bam liên tiếp xuyên qua tầng bảo vệ của trận pháp, ba người không để ý hắc ma pháo chạy đến bên Im Jaebum, Kim Yugyeom và Choi Youngjae trố mắt nhìn nhau rồi đuổi theo.

"Anh Jaebum!" Park Jinyoung đến đầu tiên đỡ Im Jaebum đang ngã ngồi trên đất, anh bất ngờ phát hiện Im Jaebum thở dốc kịch kiệt cùng mồ hôi chảy toàn thân, trực giác Park Jinyoung biết có chỗ không ổn, anh cúi đầu nhìn gò má đối phương, thấy đôi mắt Im Jaebum bình thường đầy khí thế bấy giờ lại mất đi tiêu điểm, con ngươi tản ra u ám không dứt.

"Thành công rồi chứ? Nhưng mà..." Bam Bam quan sát cơ thể Yuna, bình thường mà nói người tỉnh lại chắc phải nhúc nhích mí mắt hoặc tứ chi trước, còn Yuna hoàn toàn không có động tĩnh, không có gì khác biết với hình dạng đã chết lúc trước.

Chẳng lẽ thất bại?

Hô hấp Park Jinyoung cứng lại, không chỉ có Yuna không sống lại, tình trạng của Im Jaebum bây giờ không thể nói là tốt, cho dù ghé vào tai anh nói chuyện, xua tay trước mặt anh, Im Jaebum cũng làm như không thấy, người chết lặng tại chỗ.

"Là để muốn đoạt năng lực của anh Jaebum mà bày ra trò lừa đảo sao..." Kim Yugyeom hé miệng lẩm bẩm, sau khi chuyện ở phòng dưới tầng hầm xảy ra, Kim Yugyeom cẩn thận hơn so với trước kia, càng oán hận hắc ma pháp hơn.

Jackson trầm mặc đừng sau Park Jinyoung và Im Jaebum, tầm mắt nóng bỏng nhìn thẳng gương mặt tái nhợt không khí sắc của Yuna, tâm tình tuyệt vọng trùng điệp đè trong lòng tất cả mọi người, hy vọng sống sót lập tức biến mất hầu như không còn, cho dù ai cũng không thể chấp nhận được.

Thính lực của Jackson nhạy bén nghe được Kim Yugyeom nhỏ giọng oán trách, anh không khỏi hoài nghi - Yuna thật sự lừa người sao?

Trong ký ức Yuna xuất hiện toát ra tình cảm, là bi thương, đau khổ, thê lương thậm chí là bất lực, Jackson tự nhận lúc ấy tìm ra căn phòng của Yuna, giọng khẩn cầu nghẹn ngào như chuộc lỗi, tận mắt thấy cô gái đau khổ như vậy, Jackson không tin Yuna sẽ là người ác ý.

Jackson cúi đầu cắn chặt môi mỏng khô nứt, đột nhiên anh cảm nhận được ánh sáng yếu ớt long lanh trước mắt, anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ chuyện xảy ra trước mắt, anh nóng lòng vỗ vai Park Jinyoung, "Jinyoung, mau nhìn!"

Park Jinyoung nhìn theo hướng Jackson chỉ, Park Jinyoung kinh ngạc trợn to mắt, một cơ thể nửa trong suốt vẻ ngoài giống Yuna lơ lửng trên thi thể, cô giơ tay lên rồi co lại, sau đó nhìn xuống cơ thể mình, cuối cùng ánh mắt dời đến Im Jaebum ở phía trước.

Cô chân thành quỳ xuống phía trước Im Jaebum, mặc dù cơ thể trong suốt, nhưng Park Jinyoung có thể thấy được lệ quang ở hốc mắt cô, cô đưa hai tay ra ôm lấy vai Im Jaebum, một giây cô ôm kia, làn khói màu xám từ từ lượn lờ lên cao.

"Jaebum nim, tôi xin lỗi." Giọng cô gái run rẩy biểu thị sự áy náy, Jackson vừa nghe đã nhận ra là giọng của Yuna, anh kinh hãi hít ngược một hơi.

Theo khói mù tiêu tan, mắt Im Jaebum từ từ lấy lại tiêu cự, Im Jaebum mơ màng chớp mắt, anh ngẩng đầu chạm phải ánh mắt lo lắng của Yuna, trên miệng anh nở một nụ cười vui mừng.

"Gặp lại rồi, Yuna." Im Jaebum dùng giọng khí yếu ớt cố ra vẻ dễ dàng chào hỏi, Yuna nghe vậy đáp lại bằng nụ cười khổ.

Các thành viên lòng như lửa đốt rối rít vây quanh Im Jaebum, trước tiên mọi người trách Im Jaebum làm ẩu, khi nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Im Jaebum, ai cũng mắng không ngừng miệng - đây chính là nhóm trưởng của bọn họ, nhiệm vụ giao cho anh tuyệt đối hoàn thành.

Choi Youngjae đưa tay kéo tay áo Im Jaebum, cầm điện thoại lên tỏ ý đối phương xem lời cậu muốn nói, Im Jaebum vuốt mái tóc lộn xộn của Choi Youngjae, anh thấy trên điện thoại viết: "Anh Jaebum không sao chứ? Người kia là Yuna sao? Còn nữa cô ấy vừa nói gì em đều nghe được hết!"

Im Jaebum nhếch mày, anh quay nhìn về phía bóng người mờ ảo, "Là kiệt tác của cô?"

"Tôi xuyên qua ý thức của Youngjae truyền lời nói của tôi, tôi chỉ có thể làm được như vậy." Yuna quay đầu lộ ra nụ cười hòa ái với Youngjae, cô bước đến gần Im Jaebum một bước, Bam Bam lập tức đứng ra ngăn giữa hai người.

"Giải thích chút đi." Bam Bam rõ ràng mang theo địch ý hỏi thăm, "Sao lại để anh Jaebum tiếp xúc với hắc ma pháp?"

Vừa dứt lời, các thành viên vì Im Jaebum khôi phục tinh mà cảm thấy vui mừng lập tức trở nên cảnh giác, bọn họ không thể thông cảm nếu Yuna không giải thích, biết rõ hắc ma pháp là pháp thuật không thể tùy tiện tiếp xúc, cô lại để Im Jaebum chủ động dùng.

Sau khi Bam Bam dứt lời, Kim Yugyeom và Park Jinyoung đồng thời đứng trước người Im Jaebum bày ra tư thế bảo vệ, ngay sau đó Im Jaebum nắm lấy vai hai người nhẹ nhàng đẩy ra, Im Jaebum chen người đứng lặng ở phía đầu, anh xoay người nhìn các anh em.

"Anh biết mấy đứa nghĩ gì, nhưng đừng trách cô ấy.

"Chuyện thuật hồi sinh là hắc ma pháp, anh đã biết từ đầu."

Lập tức nhận được ánh mắt khó tin của mọi người, miệng Im Jaebum như có như không cong lên.

Tác giả nhấn mạnh lần nữa là truyện 7 người đều là nhân vật chính, phiên ngoại gì đó cho Mark là vì liên quan đến truyện nên mới có, yêu cầu không tổ lái truyện dành riêng cho Mark. Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro