Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không được... a.
Hạ Thuỷ San vùng vẫy phản kháng, những cái hôn của anh cơ bản là quá nồng cháy, quá cưỡng đoạt, khiến thân thể cô lâng lâng và mê muội. Thực không có tiền đồ!
- Đây là nhà vệ sinh...
Vẫn còn một chút lí trí, tay cô khẽ níu lấy gấu áo sơ mi của anh. Nơi đây là nhà vệ sinh, không thể làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này được!
- Anh khoá cửa rồi. Em yên tâm. - Cận Triều Vỹ bình tĩnh đáp lại.
Lòng bàn tay anh áp lên gáy cô, trực tiếp ép cô tiếp nhận nụ hôn mang tính cuồng nhiệt của chính mình. Đầu lưỡi anh liếm nhẹ, đùng đẩy, làm càn bên trong khoang miệng Thuỷ San. Quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương, hút chặt lấy nó, như kìm nén đã rất lâu. Động tác của anh gấp gáp đến mức nước bọt của hai người cũng bắt đầu trườn xuống. Thế nhưng, môi anh nửa tấc cũng không muốn rời khỏi môi cô, hô hấp ngày một nóng bỏng, bụng dưới kiệt quệ. Dưỡng khí dần trút xuống.
Mắt, mũi, miệng rồi má, từng chi tiết khắc họa sắc sảo trên gương mặt cô đều được anh tỉ mỉ, tinh tế hôn khắp.

Khoé môi anh dần dịch chuyển, nụ hôn rải rác chầm chậm lướt qua chiếc cằm nhỏ nhắn, rồi ảm đạm luận động xuống cần cổ trắng ngà. Anh tham làm hít hà hương thơm ngây ngất, máu nóng hừng hực như muốn thiếu đốt cả người anh...
Đã quá lâu không chạm vào cô, hiện tại có muốn thể nào cũng đều không đủ!
Lưỡi anh khẽ gẩy miếng thịt mềm ngay cổ Thuỷ San, điên cuồng mút mạnh, vô tình tạo nên một dấu hôn đỏ chót cực kì đẹp mắt. Cô bị anh trêu đùa đến nhũn cả người, trước mắt lu mờ dần, dần dà không còn phản kháng nữa mà chỉ biết đáp lại bằng vài tiếng nỉ non nho nhỏ:
- A... Triều Vỹ...
Là phản kháng, hay là bất lực, hay là van xin, hay là thuận theo? Chính cô cũng không biết nữa...
Quần áo trên người cô lần lượt được anh trút xuống sàn nhà, cơ thể loã lồ và cảnh xuân đẹp đẽ như bức họa dần dần hiện ra trong tầm mắt Cận Triều Vỹ. Đẹp đẽ mà trong sạch. Đôi con ngươi anh sẫm lại, chăm chú nhìn cô bằng vẻ mặt đói khát.
- San San...
Ngữ điệu khàn khàn, thanh âm trầm đục.
- Ừ?
Thủy San gật đầu, nhìn qua hướng khác. Cho dù ban nãy hai người có tiếp xúc thân mật với nhau, bởi một lí do nào đó. Nhưng cô vẫn chưa thực sự có đủ dũng khí để mắt đối mắt với anh. Tâm người đàn ông này quá phức tạp!
- Cho anh...
Anh nhìn cô, nỗi khát khao trong lồng ngực dâng trào đến đỉnh điểm. Cô vĩnh viễn không thể biết được, khi tìm ra cô, anh đã vui mừng đến mức nào! Đương nhiên trong việc này, Lãnh Trì Hạo vẫn là người lập công nhiều nhất.
- Nhẹ một chút, trong bụng em còn có bé con...
Hạ Thuỷ San rốt cuộc cũng không chống lại được ánh mắt ấy của anh, cô nhẹ giọng cất tiếng, tim đập rộn ràng. Trước kia hai người bọn họ quan hệ không biết bao nhiều lần, vậy mà cô cũng chưa xúc động như lần này bao giờ.
Mặt cô đỏ bừng, phơi bày thân thể của chính mình trước mặt anh, cô thật sự không quen chút nào. Hiện tại bản thân lại đang mang thai, sự tự ti khiến cô không dám ngẩng đầu.
- Triều Vỹ, em thật sự rất xấu, đúng không?
- Không, San San. Em đẹp lắm!
Cô không xấu, trong mắt anh lúc nào cũng không xấu. Có em bé khiến người cô đầy đặn hẳn lên, chỗ nào cần to hơn thì to. Vì số tháng của đứa bé còn khá nhỏ, bụng cô chỉ hơi phình lên một chút.
Đôi đồng tử anh đáp cánh tại bụng cô, không tự chủ mà vuốt ve vài lần. Anh không giỏi ăn nói, chỉ có thì thầm trong lòng của chính mình.

Thủy San hơi cười, nụ cười kinh diễm vén đến tận mang tai. Cô chưa bao giờ hạnh phúc đến mức này!
Chứng kiến cô cười, nỗi thú tính trong người Cận Triều Vỹ lại tiếp tục dâng lên hừng hực. Bờ môi anh khẽ hôn lên xương quai xanh, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước. Mất tự chủ, bàn tay rắn rỏi bao trùm lấy hai chú thỏ hồng đầy đặn đẫy đà. Một sự tiếp xúc mềm mại ập đến khiến anh càng ham muốn nhiều hơn. Giọng nói trầm đục, anh nhẹ nhàng gọi tên cô:
- Thuỷ San, San San...
Anh không thể thốt ra được lời ngon tiếng ngọt như những người đàn ông khác, chỉ có thể thay thế những điều ấy bằng hành động.
Anh điên cuồng nhào nặn, biến hai thớ thịt mềm thành đủ các loại hình dạng. Anh xem nó như đồ chơi, thỏa trích trêu đùa. Theo phản ứng có điều kiện, đầu vú dần cương cứng, như dẫn dụ anh từng bước đoạt lấy cô.
- Ưm a... ha...
Thủy San bật lên tiếng rên yêu kiều, tận sau trong tâm can dấy lên một trận tê dại. Cô thở hổn hển, đầu óc mơ hồ, xoay cuồng như bị ai đó kích thích. Khoái cảm chiếm lấy cô, ngực cô truyền đến cảm giác sung sướng khó tả. Bờ môi anh dán lên một nụ hoa anh đào, mút lấy mút để, rồi đầu lưỡi linh động của anh tiếp tục níu qua níu lại, như muốn nuốt chửng ngực cô bằng phương thức đê mê nhất.
Cô cấu lấy tấm lưng vững chãi của anh thật mạnh, hơi thở nhẹ dần. Đầu cô ngửa ra sau, hai tay cũng thuận theo quấn lên cổ anh, nỉ non liên tục:
- A... hức...
Lưỡi anh ngày càng cuồng nhiệt, vươn ra tàn phá đóa hoa thủy chung. Nút lấy, một bên còn lại vẫn được anh chăm sóc như thường lệ chứ hoàn toàn không được an tỉnh nghỉ ngơi. Ngón tay anh khẽ ngắt lấy đỉnh vú, chập chừng se mạnh.
- San San, San San... em đẹp quá!
Môi anh mấp máy, hầu kết liên tục dịch chuyển lên xuống. Một lúc lâu sau mới chịu buông tha cho hai bầu ngực mềm mại. Bờ môi lành lạnh khẽ đi xuống bụng dưới của Thuỷ San, đảo quanh một vòng. Liếm lên liếm xuống, nhẹ kích thích dây thần kinh cô.
Hô hấp Thuỷ San choáng ngợp, vài cọng râu lún phún của anh khẽ cạ lấy người cô, nhồn nhột kích thích.
- Ha... Triều Vỹ... ưm...
Ngữ điệu rên rỉ dần không khống chế được, cô ôm lấy đầu anh, từng ngón tay thon thả xuyên qua từng lọn tóc của anh, vò lấy nó.
Môi Cận Triều Vỹ trượt xuống, anh tuột phắt chiếc quần lót tam giác màu đen, cũng như vật thể cuối cùng còn xót lại trên người cô. Thân thể anh bắt đầu nhộn nhạo, từng tế bào trong dây thần kinh bị khung cảnh hữu tình này kích thích, hương thơm ở nơi tư mật quen thuộc lại nhanh chóng xộc vào mũi anh, khiến anh có chút thở dốc. Nam căn ở hạ thân bắt đầu trướng lên, kích thước to tướng đến đáng sợ.

Rồi bờ môi anh dán lên nơi tư mật, riêng tư cùng nữ tính nhất của người con gái. Từng múi trên ngực anh căng cứng. Cận Triều Vỹ ngưng mọi động tác, nhìn cô, nói bằng chất giọng khàn khàn:
- Em cởi áo cho anh!
Hạ Thuỷ San như bị dẫn dụ, đôi đồng tử xinh đẹp mơ hồ nhìn anh. Đương nhiên cô thuận theo, ngoan ngoãn cởi từng nút áo sơ mi trên người anh, không quá lâu sau, các cơ bụng săn chắc đã hiện hữu rõ ràng ngay tầm nhìn của cô.
Da anh không trắng cũng không đen, màu vàng đồng. Cô không biết anh có thường xuyên tập thể hình hay không nhưng cơ bụng lại đẹp, sáu múi phân bố cực kì rõ ràng. Người đàn ông này hoàn hảo đến thế...
Cô ngơ ngác nhìn ngực anh đến mê mẩn.
Cận Triều Vỹ không nhịn được, một lần nữa đôi môi dán lên huyệt hoa của cô. Hai cánh bướm hồng đào nhấm nháp khẽ mấp máy, hạt trân châu nhỏ động đậy. Những thứ tuyệt diệu ấy vô thức se khít lại. Một giọt nước nhiễu xuống, là thủy dịch của người con gái khi bị khoái cảm chiếm đóng. Anh rất rõ cơ thể của cô, rõ hơn bao giờ hết.
Đột ngột bị tập kích, Hạ Thuỷ San vốn không kịp thích ứng. Cô rướn người lên, tiểu huyệt vô thức co lại, ngày càng hẹp. Hiện tượng này khiến động tác luận động của Cận Triều Vỹ ngày càng điên cuồng. Đầu lưỡi anh linh hoạt mà nhanh nhẹn, mút lấy hạt châu nhỏ, rồi hôn nhẹ ngay bên vìa môi hoa. Tâm huyệt ngay lập tức có phản ứng, ra sức khít chặt, xem như đáp lại anh.
Cô mê điệt nhìn gương mặt tuấn lãng của anh, bàn tay vô thức nhấn mạnh đầu anh xuống.
- Ưm...
Kích thích quá sâu, cô cảm giác thủy dịch của chính mình đang không ngừng tuôn trào nhỏ giọt!
Lưỡi anh càn quấy khuấy động môi hoa, cuống qua cuống lại, cơ hồ không chừa cho nó một chút giây phút nghỉ ngơi. Bàn tay anh vướn lên, chuẩn xác bắt trọn hai chú thỏ con đang nhún nhẩy giữa không trung và chưa được anh săn sóc tận tình...
Hai nơi bị tập kích đột ngột, người cô như muốn nhũn ra. Đầu cô ngửa xuống, lặng lẽ nhìn anh, rồi tiếp tục thở dốc.
- Anh... a...
Cận Triều Vỹ cũng không tốt hơn là bao. Hạ thân anh căng trướng đến phát đau. Mồ hôi từ trán nhiễu xuống. Anh vẫn vùi mặt vào nhục hoa. Điên cuồng liếm láp, điên cuồng giằng xé, dịch lỏng sóng sánh chảy xuống, ướt đẫm cả một mảng sàn nhà.
- Anh vào nhé?
Bỗng trong phút chốc, anh ngẩng đầu lên, nháy mắt chất đầy ôn nhu hỏi cô.

Hai Thuỷ San gật đầu, đã đến nước này còn từ chối được sao? Lửa dục giữa hai người đang bị bốc cháy thật mạnh!
Môi anh rời khỏi hoa tâm, cô có chút mất mát, cảm giác thân dưới trống rỗng.
Như chỉ chờ có vậy, Cận Triều Vỹ ngay lập tức phóng thích côn thịt to lớn như bạo long của mình. Dần dà ma sát với rìa huyệt, đẩy qua đẩy lại một hồi lâu. Sau đó mới bắt đầu thúc xuống, động tác nhẹ nhàng, anh sợ rằng sẽ tổn thương đứa nhỏ trong bụng cô.
Bụng dưới có cảm giác được lấp đầy. Hơi đau nhưng không quá khích. Hạ Thuỷ San nhắm mắt lại, gò má kinh diễm đỏ bừng, khoé môi cô khẽ nỉ non:
- Ưm, a...
Cự long thô thiển dần quen với tiểu huyệt động lòng người. Hai vật thể giống như tìm được sự tương thích lẫn nhau, điên cuồng hút chặt rồi va chạm lấy nhau.
Hông Cận Triều Vỹ nhấp mạnh lên xuống, cử động mạnh mẽ so với khi trước. Cửa động hoa tâm ngày càng vén rộng, sự ra vào của anh trở nên thập phần dễ dàng hơn.
- Ưm, đừng nhanh quá... đau...
Hai bắp chân cô co quắp lấy hông anh, đau đớn đến nỗi nước mắt lưng tròng. Từng nhịp từng nhịp khi anh nhập xuống, ran rát nóng bức tại nơi tư mật.
Côn thịt liên tục ra vào bên trong hoa huyệt ướt át, cảm giác ấm nóng dâng trào lên tận đại não. Cận Triều Vỹ thở dốc, khắp người cô bị anh đê mê tàn sát bừa bãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro