Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoa viên đèn màu trong màn đêm phun lấy hồng quang mỹ lệ, lấm ta lấm tấm chiếu vào đáy mắt hắn.

Giờ khắc này, hắn ôm chính mình không chịu buông tay, dường như biến thành một thiếu niên anh tuấn làm người ta muốn thương yêu, mà trong ánh mắt thiếu niên đang chăm chú nhìn mình là một dòng phản chiếu đầy tinh quang hoa đào tịnh thủy.

Trán bị cằm hắn cọ qua làm phiến da thịt có chút ngứa ngứa, như có tiểu côn trùng bò qua, trêu chọc đến Mạnh Lan Đình cực lực chịu đựng nhưng không có đưa tay lau đi.

Cô cảm thấy mình không thể lại nhìn.

Nhìn nhiều một hồi đôi mắt ẩm ướt ngập nước này, cô liền muốn quên mất chính mình, trượng phu đêm tân hôn này, hắn là một cái người xấu.

Cô thả xuống đôi mắt, nghiêng mặt tránh ánh mắt của hắn, đẩy hai cánh tay đang ôm mình không buông:

"Đi! Đừng làm rộn! Cho tôi đi ngủ. . ."

"Được được!"

Phùng Khác Chi rất nhanh nhẹ gật đầu, lập tức thu hai chân gác trên ban công lại, người từ trên ghế đứng lên, trực tiếp ôm Mạnh Lan Đình ở trước ngực quay người về hướng gian phòng bên trong đi vào.

Cảm giác hắn tựa như đang ôm đứa bé, thủ pháp không quá thuần thục, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống.

Mạnh Lan Đình bị buộc đưa tay ôm lấy cổ hắn, cuộn thân thể lên. Chân lắc lắc, ở trên đùi hắn đá mấy cái.

"Anh thả tôi xuống, tự tôi đi được. . ."

Chân bỗng nhiên ấm áp.

Một nắm tay duỗi tới, bao trọn một bàn chân trần của cô lại, nhẹ nhàng sờ lên lòng bàn chân.

Hắn ôn nhu dụ dỗ nói: "Anh ôm em đi. Em chân trần, cẩn thận bị cấn."

Mạnh Lan Đình một trận đỏ mặt, không biết hắn sẽ còn làm ra cái gì nữa, không còn dám động mà nhường để hắn ôm mình đi vào.

Phùng Khác Chi nhẹ nhàng đặt cô trên gối, thay cô đắp kín chăn, còn mình thì theo leo lên cũng nằm xuống.

Hai người một trái một phải, từng người chiếm riêng một bên giường.

Mạnh Lan Đình vẫn nằm đưa lưng về phía người bên cạnh, một tay như ngó sen uốn lượn gối lên bên mặt, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, cô cảm thấy sau lưng bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lấy một chút.

"Lan Đình. . . Anh không ngủ được. . ."

Cô nghe được Phùng Khác Chi nói.

"Nhắm mắt lại, đợi chút nữa sẽ ngủ thôi."

Cô nói, y nguyên nhắm mắt lại.

"Lan Đình. . . Anh vẫn ngủ không được. . ." - Một lát sau, giường dường như có chút rung động xuống.

Hắn lại chọc lấy mình.

Mạnh Lan Đình cắn cắn môi, rốt cục cũng mở to mắt, quay đầu lại thình lình đối mặt cái ót của mình là một khuôn mặt.

Hắn không biết lúc nào đã dịch đến trên gối mình, thân thể ở rất gần cô.

Chỉ cần thêm mấy tấc nữa, hai người có lẽ liền dán ngực vào nhau.

Bên trong gian phòng tia sáng lờ mờ, mặt của hắn mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ ngũ quan và hình dáng, nhưng tại một đôi mắt trong bóng đêm có chút lấp lóe, chớp động lên ánh sáng ôn nhu.

"Lan Đình. . ."

Hắn lại gọi tên cô, thanh âm vừa nhu vừa mềm, khí tức trong hơi thở nhẹ nhàng nhào đến một bên má cô.

Nghe được tên mình bị người dùng phương thức như vậy gọi, Mạnh Lan Đình chợt nhớ tới hắn từng khen tên cô dễ nghe, nói hắn vĩnh viễn gọi như vậy cũng sẽ không bao giờ chán, mặt lại lặng lẽ nóng lên.

Có chút xấu hổ, lại quẫn, lại ngại ngùng đưa tay đẩy hắn đang dựa thân thể vào, rụt rụt vai, đang muốn dịch ra ngoài một chút thì mặt hắn tiếp tục áp về phía mình.

"Lan Đình, anh thật ngủ không được. . ."

"Em để cho anh hôn hôn em đi. . ."

Hắn tay lặng lẽ duỗi tới ôm lấy thân thể của cô lật lại, làm mặt cô hướng về phía mình.

Một mảnh nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên trán người, cùng cô ôn lương sạch sạch sẽ nhẹ nhàng dựa vào nhau.

Tiếp theo môi liền rơi xuống trên mặt cô.

Lông mi Mạnh Lan Đình run rẩy, cuộn tròn lấy thân thể, không nhúc nhích, từ từ nhắm mắt lại.

Môi lưỡi của hắn tựa như đầu một con cá nhỏ ôn nhu bơi qua hàn mi thanh tú của cô, mí mắt bóng loáng, chiếc mũi tinh xảo, hai gò má nóng như lửa, cuối cùng bơi tới bên miệng cô, thử nhẹ nhàng ma xát mấy lần sau đó há miệng ngậm lấy bờ môi, giống như đứa bé tham ăn liếm mút bánh kẹo trên thân thể cô.

Hôn trong chốc lát liền dễ dàng cạy mở cửa răng, một chút liền bắt được lưỡi mềm mại rốt cuộc cũng không thể trốn được của cô.

Thân thể hai người sớm đã dán vào nhau.

Hơi thở dốc dần dần trở nên thô trọc.

Nhiệt độ nam nhân trẻ tuổi tăng lên, trong bóng đêm cỗ thân thể mềm mại trong ngực kia hơi hơi run rẩy dụ thúc dục vọng bên dưới nhanh chóng lên cao, nóng lên.

Phùng Khác Chi cảm thấy mình dường như sắp bùng nổ rồi.

Cùng với loại mãnh liệt khát thiết phát ra từ sâu trong thân thể, bởi vì khát thiết mà đau đớn, hắn hận không thể lập tức dung nhập thật sâu trong thân thể ấm áp của cô, hoàn toàn phóng thích chính mình.

Tựa như đêm đó cũng từng làm qua như thế.

Nhưng đêm nay hắn không dám.

Hắn rốt cuộc cũng cưới được cô, mang người đến giường mình.

Và hắn cũng đã không phải kẻ cao cao tại thượng đêm đó, nhân sinh nhịn ăn của quân vương.

Hắn chịu đựng liền muốn bộc phát khổ sở, thử thăm dò, nhẹ nhàng mấp máy hai chân đóng gắt gao của cô, mở không ra rồi từ bỏ, đổi lại mà nắm chặt một tay nhỏ của cô từ từ hướng về phía mình, tại bên tai cô 'hừ hừ'.

"Lan Đình. . . Anh khó chịu. . . Không tin em sờ sờ. . ."

Cô nhanh chóng rút tay lại.

Hắn lại nắm trở về.

Cô gái nhỏ gắt gao cuộn thành một đoàn, ngày thường tuyệt không tuỳ tiện để cho người ta đụng chạm thân thể mà nay, dưới nam nhân không ngừng cầu hoan này rốt cục cũng vì hắn mà mở ra, liền như một bé xấu hổ khi mở vỏ cứng, từ từ phun ra tiểu trai thịt mềm tuyết trắng ngày thường ẩn sâu bên trong, ngon đến cực điểm, mê người vô cùng.

Phùng Khác Chi cũng không còn cách nào nhẫn nại được nữa, một cái va chạm là cùng với một tiếng kêu to duyên dáng trong cổ cô phát ra, rốt cục cũng hoàn toàn chiếm lĩnh được lãnh địa vốn nên thuộc về mình tối nay.

Gió đêm tựa như nước hồ, gió từ sân thượng qua khe cửa hé mở im lặng tràn vào, cướp động lên phía trước cửa sổ một mảnh song sa.

. . . . . .

Mạnh Lan Đình rốt cuộc cũng biết nam nhân trẻ tuổi thể lực thì ra là vô cùng vô tận, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Tại khách sạn Đại Hoa đêm hôm ấy, cô từng cho hắn hai lần.

Thời điểm lần đầu, hắn qua loa liền kết thúc, quá trình có chút nhanh, so với cô tưởng tượng thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngoại trừ vừa mới bắt đầu đau đớn thì không có cảm giác gì khác.

Lúc ấy cô nhẹ nhàng thở ra, lập tức đứng lên muốn đi, hắn lại rất không vui, ngăn cản không cho cô đi, chỉ cho phép gọi điện thoại về nói với Chu phu nhân rằng cô không trở về.

Lúc ấy cô trong thế yếu, không thể làm gì, chỉ có thể chiều theo hắn.

Sau đó là lần thứ hai của đêm đó.

Hắn ma sát cô thật lâu, đứt quãng, từ nửa đêm dây dưa cùng cô đến rạng sáng ba bốn giờ. Cuối cùng, có lẽ là được thỏa mãn rất lớn, xong việc thì đem cô ôm vào trong ngực liền ngủ mất. Sau đó, Mạnh Lan Đình lặng lẽ rời đi.

Cô vốn cho rằng lần thứ hai đêm đó đã là cướp.

Nhưng cho đến đêm nay, cô mới biết được nhi tử Phùng gia này là nam nhân hư hỏng mà người ta gọi là chán ghét cỡ nào.

Lúc đầu hắn rất ôn nhu.

Nhưng rất nhanh, hắn liền lộ nguyên hình, bắt đầu dùng sức giày vò cô, so với đêm hôm đó còn kịch liệt.

Đến cuối cùng, Mạnh Lan Đình toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cảm thấy mình như ăn không tiêu, thật sự nhịn không được, ôm lấy mồ hôi nhỏ giọt sau lưng hắn, giọng run run cầu xin: "Anh mau mau. . . Em đau. . ."

Hắn thở hổn hển từ từ ngừng lại, nhưng vẫn chặt chẽ như cũ bên trong cô, một tay nắm khuôn mặt đầy mồ hôi lộn xộn những sợi tóc dính lên, cúi xuống mặt ép hỏi cô: "Có thích anh không?"

Tay hắn rất lớn, bóp đau gương mặt Mạnh Lan Đình, lời nói cũng không cách nào phát ra được, lắc đầu giãy dụa, trong cổ họng hàm hàm hồ hồ 'ô ô' hai tiếng.

Đáy mắt hắn xẹt qua một đạo ánh sáng u ám, tay buông lỏng mặt cô, răng cắn chặt, hung hăng va chạm.

Mạnh Lan Đình bị hắn đỉnh đến nước mắt đều rơi, che mặt lại 'ô' một tiếng: "Thích —— "

Hắn cúi đầu, há miệng cắn một ngón tay nhỏ nhắn mà cô đang dùng để che mặt, trong lồng ngực tràn ra một đạo thanh âm trầm thấp rên rỉ tràn đầy thỏa mãn, thật dài mà thở dài một hơi, cuối cùng kết thúc trận hoan ái này.

Hắn ôm cô gái nhỏ vào lồng ngực, làm cho cô nghe tiếng tim nhảy trong lồng ngực như nhịp trống nhỏ .

Mạnh Lan Đình nằm sấp trên ngực Phùng Khác Chi, vong tình vừa rồi trung thư từ từ hoãn xuống, muốn đi xuống.

Cánh tay của hắn gắt gao giữ, không cho cô rời đi.

Cô đã thử mấy lần liền từ bỏ. Hai gò má nóng hổi dán vào lồng ngực thấm đầy mồ hôi, nhắm mắt lại. Rốt cục cũng cảm thấy hắn buông lỏng mình ra, mở một chiếc đèn áp tường ở đầu giường, rồi bắt đầu ôm cô tiến vào phòng tắm, rửa một chút rồi lại ôm ra đặt lại trên giường.

Hắn cũng đi theo nằm xuống.

Mạnh Lan Đình vẫn mặt nhiệt tâm nhảy như cũ, đi lấy váy ngủ bị ném đến một bên kia nhưng tay lại bị hắn bắt được, cưỡng ép mang theo cô trở về.

"Về sau trên giường, không cho phép em mặc quần áo!"

"Đi ngủ không cho phép đưa lưng về phía anh!"

"Còn có, lúc anh ở đây, tắm rửa cũng không cho phép khóa cửa!"

Giọng của hắn bên tai vang lên, mang theo dư vị khàn khàn, ngữ khí cũng rất bá đạo.

Không chỉ bá đạo, quả thực là không biết xấu hổ.

Lại nghĩ tới vừa rồi hắn buộc mình nói những lời đáng xấu hổ kia. Trong phòng tắm, cô năn nỉ hắn ra ngoài để cho mình tắm, hắn chính là một màn không đi, nửa là ngại ngùng, nửa là xấu hổ, mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

Phùng Khác Chi cùng cô nhìn nhau trong chốc lát, bò lên, lấy áo ngủ ra đưa tới.

"Mặc vào đi. Nhỡ cảm lạnh sẽ không tốt."

Mạnh Lan Đình thật sự mặc kệ hắn.

Xoay người, đưa lưng về phía hắn, đem chăn kéo đến cái cằm, nhắm mắt lại, nói: "Em mệt mỏi quá, ngủ đi."

Mới an tĩnh một hồi.

"Lan Đình, ngày đó anh bị đâm xe, trên đầu may thật nhiều mũi, phát sốt còn hôn mê bất tỉnh. Nhiều ngày như vậy, em cũng không đến thăm anh."

Sau lưng truyền đến một giọng nói mang theo chút ủy khuất.

Trong lòng Mạnh Lan Đình thầm thở dài, suy nghĩ một chút rồi mở to mắt, xoay người lại, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Vậy vết thương của anh, bây giờ tốt chưa?"

"Em xem một chút đi."

Hắn đem mặt bu lại.

Mạnh Lan Đình bò lên, dưới ánh đèn ngủ, vén tóc trên trán hắn nhìn thoáng qua.

Trên trán vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt, qua ít thời gian hẳn sẽ khôi phục hoàn toàn.

"Không sao đâu, thêm ít thời gian sẽ nhìn không thấy nữa. Ngủ đi."

Cô thổi thổi dỗ hắn một câu, mình thì nằm trở về, nhắm mắt lại.

"Lan Đình, vết sẹo của anh nếu không tốt lên được, em có chê anh không?"

Mạnh Lan Đình trong lòng đã không biết lật ra bao nhiêu cái khinh khỉnh, nghe hắn lại hỏi như vậy, trong đầu bỗng hiện ra lần đầu tiên gặp hắn, bởi vì bề ngoài xuất chúng mà cô cảm thấy một khung cảnh tươi sáng trước mặt.

Đương nhiên bề ngoài đều là giả. Mở miệng liền lộ nguyên hình.

"Anh đang nói gì thế? Chỉ cần một khuôn mặt để nhìn là được."

Cô ngáp một cái, hàm hàm hồ hồ trả lời một câu.

Phùng Khác Chi nhìn chằm chằm cô đưa lưng về phía mình, sắc mặt dần dần khó coi, bỗng nhiên nhào tới.

Mạnh Lan Đình bị giật nảy mình, mở to mắt: "Anh làm gì vậy? Còn chưa đi ngủ?"

"Anh ngủ không được! Em cũng đừng mong ngủ!"

Phùng Khác Chi cắn răng nghiến lợi nói, lần nữa đặt cô ở dưới thân.

Gian phòng bên trong truyền đến thanh âm mê hoặc của Mạnh Lan Đình, lập tức liền bị cái gì đó nuốt mất, tan vào màn đêm dài dằng dặc của ngày hè.

. . . . . . . .

Ngày kế tiếp, lúc 10 giờ, cặp vợ chồng son phải đến Phùng công quán cùng người nhà dùng cơm trưa.

Mà 9 giờ 50 phút, trong cửa không có bất kì động tĩnh nào.

Lão Diêm đã sớm chuẩn bị xe chờ ở cửa.

Má Phùng cũng không biết ở bên ngoài tân phòng xoay bao nhiêu vòng, mắt thấy đã đến giờ, sợ hai người qua đó trễ thì không tốt, đành phải gõ cửa một cái.

Mạnh Lan Đình oa ngủ trong lòng ngực Phùng Khác Chi, bị tiếng đập cửa làm cho thức tỉnh, mở to mắt, nhìn ánh nắng sáng xuyên qua rèm cửa, giật mình rồi vội vàng đánh thức Phùng Khác Chi còn nằm ngáy o o bên cạnh: "Tỉnh dậy nhanh lên! Trễ giờ rồi!"

Phùng Khác Chi lười biếng mở mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng đưa về phía mình vội vàng mặc quần áo, duỗi tay qua một phen đem người cô kéo trở về, ôm lấy, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói: "Không sao đâu, ngủ thêm một hồi. Đợi chút nữa anh gọi điện về, nói mình không đi. . ."

Mạnh Lan Đình một tay vỗ vào mặt hắn, từ trong ngực hắn thoát ra, đem quần áo ném qua hắn: "Đứng lên cho em!"

Phùng Khác Chi nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa phòng tắm, từ trên giường nhảy lên vội vàng đi theo vào.

Má Phùng qua gõ cửa đứng bên ngoài dựng thẳng lỗ tai chờ giây lát, rốt cục cũng nhìn thấy cửa mở ra.

Tiểu thiếu gia cười hì hì đi theo thiếu phu nhân ra ngoài, hai người ăn mặc chỉnh tề.

Mặt Mạnh Lan Đình có chút đỏ, đẩy tay Phùng Khác Chi đang khoác lên vai mình ra, mỉm cười nói: "Chúng tôi xong rồi, có thể đi xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro