Nhật Ký Vân Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 5, ngày 21 tháng 3. Trời mưa.

Xung quanh là một không gian tĩnh lặng. Chỉ nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi: "Biết rồi... biết rồi..."

Không khí sau cơn mưa càng oi bức, mặt trời gay gắt như một quả cầu lửa đang thiêu đốt mặt đất, những cơn gió thổi đến trước mặt khiến tôi choáng váng. Ánh mặt trời chói chang, chiếu lên người Vũ trắng toát, khiến mình nhìn không rõ khuôn mặt của anh, chỉ nhìn thấy anh đang từ bên cạnh mình từ từ bước đi, tiến về phía trước...

Mình sững sờ nhìn theo bóng dáng của anh, đôi tay đang nắm chặt bỗng cảm thấy đau dữ dội, nhưng anh ấy vẫn cứ bước đi.

Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, tối tăm mù mịt, máu trong người như chảy điên đảo loạn xạ, đầu óc cứ kêu vo ve, cho đến lúc như muốn nổ tung ra, đau đớn khó chịu!

"Vũ, anh đừng rời xa em!" tôi khóc, hét lên đau đớn, toàn thân toát mồ hôi.

Một cơn ác mộng thật đáng sợ!

Vân Phi


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro