Chương 112: Trở Về Kinh Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 112: Trở Về Kinh Thành

Trong thời điểm nhạy cảm này, việc Du Tiệm Ly bất ngờ trở về kinh thành tất nhiên đã thu hút không ít sự chú ý.

Tam Hoàng tử thực ra vẫn luôn theo dõi Du Tiệm Ly, bởi lần trước Du Tiệm Ly cũng tham gia vào việc cải cách, thậm chí đã thay đổi quyết định của Hoàng thượng.

Nhưng lúc đó, phủ Quốc công không thể bị lung lay và Du Tiệm Ly lại luôn gắn bó với Kỷ Nghiễn Bạch như hình với bóng, hoặc có người nào đó luôn ngầm bảo vệ Du Tiệm Ly.

Cơ hội hiếm hoi khi Du Tiệm Ly ở trong quân doanh, họ không có cơ hội ra tay.

Sau đó, khi Du Tiệm Ly rời khỏi kinh thành và không tham gia vào việc cải cách nữa, Tam Hoàng tử cũng không còn chú ý đến hắn.

Dường như Du Tiệm Ly thật sự không có ý định tham gia vào việc cải cách, hắn chỉ muốn cứu bạn mình mà thôi.

Bây giờ, khi Du Tiệm Ly trở về, từ lúc hắn xuất hiện công khai ở kinh thành, người của Tam Hoàng tử đã bắt đầu theo dõi hắn, chú ý từng hành động của hắn.

Họ vẫn tin rằng Du Tiệm Ly có khả năng thay đổi cục diện và hiện tại, tình thế này là điều mà họ đã phải rất vất vả mới đạt được, không muốn để ai xen vào. Việc Du Tiệm Ly trở về khiến họ rất lo ngại.

Nhưng Du Tiệm Ly dường như không có gì bất thường.

Việc đầu tiên hắn làm là trở về nhà, cùng gia đình ăn một bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau, hắn đến chỗ của Minh Tri Ngôn để thăm hỏi Minh Tri Ngôn. Lúc này, Tam Hoàng tử đã cảnh giác cao độ nhưng Du Tiệm Ly chỉ ở đó chưa đến nửa ngày rồi lại trở về nhà.

Ngày thứ ba, hắn đến phủ Quốc công, thăm hỏi Quốc công phu nhân và hai vị thiếu phu nhân.

Qua những việc này, dường như hắn thực sự chỉ lâu ngày không về kinh, đi thăm hỏi mọi người một lượt.

Ngày thứ tư, Du Tiệm Ly vẫn không có động thái gì đặc biệt, ở nhà chơi với em trai nửa ngày, sau đó đi đến cửa hàng may, xem xét trang trí nội thất và cách bày trí quần áo.

Buổi tối, hắn cùng với Du Tri Uẩn đi xe ngựa đến ngôi nhà mới mà họ vẫn đang xây dựng. Ngôi nhà mới đã có thể thấy được dáng vẻ tổng thể.

Sau khi phá bỏ những công trình cũ, bức tường bao quanh là thứ được xây dựng đầu tiên, vừa để đảm bảo sự kín đáo, vừa tránh làm phiền hàng xóm.

Ngôi nhà là do Du Tiệm Ly thiết kế, Du Tĩnh Hà đã cải tiến và cuối cùng cũng do Du Tĩnh Hà giám sát việc xây dựng.

Do nguồn tài chính của nhà họ Du không đủ, họ phải xây dựng từng phần một khi có đủ tiền. Đến nay đã ba năm nhưng vẫn chưa hoàn thành.

Du Tiệm Ly đến xem xong, dường như rất hài lòng với ngôi nhà mới, còn đưa ra vài ý kiến nhỏ, cuối cùng cả gia đình vui vẻ trở về nhà.

Những thông tin này được báo cáo lại với Tam Hoàng tử khiến Tam Hoàng tử không còn chắc chắn về ý định của Du Tiệm Ly.

Hắn thăm Minh Tri Ngôn có thể là để bàn bạc nhưng Minh Tri Ngôn chỉ mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, vẫn còn hôn mê, gặp nhau cũng không thể bàn bạc gì.

Hắn lại không đi gặp Lục Hoài Cảnh, dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của nhà họ Lục.

Nếu hắn đến gặp Thi Hoài Kỳ, Tam Hoàng tử chắc chắn có thể báo cáo lên Hoàng thượng, vì Thi Hoài Kỳ cũng là một trong những người muốn cứu nhà họ Lục nhất.

Nhưng Du Tiệm Ly lại không làm vậy.

"Phải theo dõi sát sao!" Tam Hoàng tử nghiến răng nói.

"Dạ."

*

Du Tiệm Ly ngồi trong phòng, bên cạnh là Du Tri Uẩn.

Cô nhặt được một con mèo hoang gần cửa tiệm, là một con mèo đốm đen trắng giống bò sữa, hiện tại đã được nuôi béo tròn, không thích vận động, cũng không sợ người lạ, lười biếng nằm trong lòng Du Tri Uẩn.

Du Tiệm Ly nhìn nó nói: "Mèo đen tuyết trắng, trông đáng yêu đấy."

"Nó tên là Bất Ô."

"Nghe thanh nhã đấy nhưng không dễ gọi."

"Thật vậy nên cha và đệ đệ đều gọi nó là Tiểu Hắc."

Hiện tại, bất cứ ai gặp mặt Du Tiệm Ly cũng đều bị nghi ngờ, đều là tự chuốc lấy họa trong lúc Hoàng thượng còn đang tức giận, chỉ cần sơ suất sẽ rước họa vào thân.

Vì vậy, hắn chỉ có thể yên tâm trò chuyện với Du Tri Uẩn.

Du Tri Uẩn là người bị mọi người đánh giá thấp, họ chỉ coi cô là một nữ nhân, không thể gây ra chuyện gì lớn.

Cũng chính vì không ai để ý đến Du Tri Uẩn nên sau khi Du Tiệm Ly rời kinh thành, mọi việc đều do Du Tri Uẩn xử lý.

Cô xuất hiện ở đâu, mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ cô đang đi dạo loanh quanh.

"Ta rời kinh thành rồi, muội bảo Tri Ngôn và Thi Hoài Kỳ cố gắng nghe ngóng tin tức từ Hộ bộ, xem ai là người tham vọng lớn nhất. Hãy để ý người này nhưng đừng làm hắn cảnh giác, phải nuôi béo hắn, tốt nhất trong hai năm tích lũy được nhiều sai phạm.

Khi xưa, phụ thân cũng là khi Công bộ liên tục gặp vấn đề mới có cơ hội trở về, Lục đại nhân cũng có thể được triệu hồi về kinh thành theo cách này. Phải làm cho Hoàng thượng tức giận với sai lầm của người khác trong Hộ bộ rồi nhận ra rằng không có Lục đại nhân thì đúng là không xong."

Du Tri Uẩn gật đầu, cho biết cô đã hiểu: "Được, muội sẽ truyền đạt lại cho họ. Lục Hoài Thanh vẫn còn trong ngục, còn Tân Nhiễm lại theo họ đi đến Ba Thục, muội lo cho cô ấy..."



"Chắc là sẽ bị giam một thời gian nhưng tội không đến mức tử hình. Sau đó, kết quả tốt nhất là bị giáng chức đến Ba Thục, dù sao đó cũng là vùng giàu có. Kết quả tệ nhất là bị giáng chức đến vùng đất lạnh lẽo để làm một quan nhỏ địa phương. Hắn vừa mới nhậm chức, không có những thành tích như Lục đại nhân trước đây nên việc vươn lên sẽ rất khó khăn."

"Nếu Thái tử vượt qua được khó khăn, liệu có thể cứu hắn lên không?" Du Tri Uẩn thử hỏi.

"..." Du Tiệm Ly biết rằng Thái tử sẽ không vượt qua được. Hiện tại, Hoàng thượng đã có nhiều bất mãn với Thái tử, tất cả chỉ dựa vào nhà họ Kỷ để chống đỡ.

Sau này, Tam Hoàng tử sẽ không bỏ qua Thái tử, Thái tử chắc chắn sẽ đấu tranh với Tam Hoàng tử đến mức cả hai cùng tổn thất.

Đợi đến khi cả hai người đều bị thương nặng, Thất Hoàng tử sẽ nổi lên khiến tất cả mọi người đều khó đối phó và sẽ trở thành Thái tử mới.

Du Tri Uẩn nhìn thấy biểu cảm trầm ngâm của Du Tiệm Ly, đoán rằng Thái tử không còn vững vàng nữa.

Cô chỉ than thở: "Tân Nhiễm vốn là một cô gái rất tốt, có tâm địa hiền lành, đối xử tốt với muội, từ đầu đã không coi thường thân phận thấp kém của muội, luôn bảo vệ muội..."

"Xem Lục Hoài Thanh có thể kiên trì không. Nếu hắn gục ngã, chúng ta cũng không thể giúp được. Nếu hắn có thể kiên trì, sau này biết nhìn thời thế, sống yên ổn thì cũng có thể sống qua ngày, chỉ là không còn vinh quang như trước."

"Ừm."

"Sau khi ta rời khỏi kinh thành, muội hãy để mắt đến Lục Hoài Cảnh. Hắn biết muội là muội muội của ta, sẽ nghe lời muội." Du Tiệm Ly nhắc nhở lần nữa.

"Muội sẽ cố gắng." Du Tri Uẩn dù sao cũng là một nữ nhân, không thể tiếp xúc quá gần với nam nhân lạ, cô cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ, có khi còn phải nhờ quận chúa Thanh Từ che giấu giúp.

Du Tiệm Ly nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: "Thi Hoài Kỳ... hắn..."

Hỏi mà như có điều muốn nói lại ngập ngừng.

"Bị từ chối rồi."

"Hắn thật sự rất nhiệt tình với muội sao?" Du Tiệm Ly từng nghĩ Lục Hoài Cảnh đã nghĩ quá, không ngờ là thật.

Du Tri Uẩn trả lời một cách do dự: "Có lẽ có hơi chút nhưng muội không để ý lắm, đến khi để ý thì đã từ chối rồi."

"Ồ."

Du Tiệm Ly xoa cằm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi: "muội... thích nam nhân chứ?"

"Hả?" Du Tri Uẩn bị hỏi bất ngờ.

"Muội có từng nghĩ đến chuyện lấy chồng không?"

Du Tri Uẩn lúc này mới hiểu ý của Du Tiệm Ly, bèn bật cười, một lúc sau mới trả lời:  "Ca ca à, huynh đang nghĩ gì thế!"

Du Tiệm Ly cảm thấy hơi lúng túng, thật sự sợ trong nhà họ Du lại có hai người "cong", thì gia đình này sẽ còn đặc biệt hơn nữa.

"Ta thực sự đã nghĩ đến chuyện lấy chồng nhưng đến giờ vẫn chưa gặp ai làm ta cảm thấy hứng thú. Cha làm việc rất cẩn thận nên chưa có ý kiến rõ ràng. Thực ra ông ấy đang do dự, nhìn ai cũng không vừa mắt, huynh thử nghĩ mà xem, người mà cha thường gặp chỉ có huynh và Minh đại ca nên tất nhiên không thể vừa mắt người khác. Người mà ông ấy có thể chấp nhận, đều là những người chúng ta không với tới được."

Du Tiệm Ly nghĩ cũng đúng, người đầu tiên mà Du Tĩnh Hà nhìn trúng là Minh Tri Ngôn, thì người khác đúng là khó mà lọt vào mắt.

Hắn cười nói: "Sau khi ta trở về, cha đã nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, chắc là muốn bàn với ta về chuyện này."

Du Tri Uẩn gật đầu: "Cha chắc chắn muốn bàn với huynh nhưng huynh gần đây lại không ở kinh thành, không biết tình hình của các công tử. Gần đây kinh thành lại vừa trải qua biến động lớn, không gì là chắc chắn nên ông ấy mới không hỏi huynh."

"Quận chúa Thanh Từ có bàn với muội về chuyện này không?" Du Tiệm Ly hỏi tiếp.

Du Tri Uẩn lắc đầu: "Cô ấy không nhắc đến chuyện này, dường như sau khi Tân Nhiễm lấy chồng, cô ấy đã lo lắng nhiều hơn, bắt đầu sợ muội cũng lấy chồng."

"Đúng vậy..."

Du Tiệm Ly cũng có hơi lo lắng, Du Tri Uẩn hiện giờ đã mười tám tuổi rồi, vẫn chưa nói đến chuyện hôn nhân, thực sự có hơi muộn.

Sau này, khi liên lạc với Lục Hoài Cảnh và Minh Tri Ngôn, hắn sẽ hỏi thêm ý kiến của họ.

Lúc này, Du Tri Uẩn nhắc đến chuyện khác: "Chủ hiệu sách đã lần lượt gửi một ít bạc đến, nói là do huynh dặn họ gửi cho muội, tổng cộng bảy mươi sáu lượng, muội đều dùng để xây nhà."

"Ồ, ta biết rồi." Theo khái niệm của Du Tiệm Ly, như vậy đã là rất nhiều.

*

Khi Du Tiệm Ly rời khỏi kinh thành, Minh Tri Ngôn vẫn chưa tỉnh lại.

Hắn một mình lên xe ngựa, gia đình vẫn đóng gói rất nhiều đồ cho hắn.

Bên cạnh xe là những binh sĩ của quân Kỷ gia, họ sẽ hộ tống Du Tiệm Ly về.

Du Tiệm Ly tiếp tục dặn dò: "Có việc gì thì gửi thư cho ta."

"Ừ, yên tâm đi, ở nhà mọi thứ đều ổn." Du Tĩnh Hà dù rất lưu luyến nhưng vẫn cố an ủi.

"Thế thì ta đi đây."

"Đi đi."

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, hắn lại rời khỏi kinh thành, xe ngựa chạy đến trạm dừng bên ngoài thành, hắn vén rèm xe, nhìn thấy Lục Hoài Cảnh đang ngồi trong đình, từ xa nhìn về phía hắn.

Hắn dường như do dự không biết có nên xuống xe ngựa hay không, Lục Hoài Cảnh lại vẫy tay ra hiệu, bảo hắn tiếp tục lên đường, không cần bận tâm đến mình.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lục Hoài Cảnh nữa, Du Tiệm Ly mới ngồi lại vào trong xe ngựa, lòng hắn cũng thắt lại vào lúc này.

Hắn có lẽ đã thay đổi một chút cốt truyện nhưng hắn không thể cứu được tất cả mọi người.

Lục Hoài Cảnh dường như nhất định phải trải qua những chuyện này mới có thể trưởng thành, hắn cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ.

Trong thời điểm khó khăn này, hắn thậm chí không thể gặp gỡ Lục Hoài Cảnh một cách công khai...

Lục Hoài Cảnh, một công tử được nuông chiều từ nhỏ, làm sao có thể chấp nhận sự chênh lệch này?

Khi đến nơi nghỉ chân, Du Tiệm Ly vừa ngồi xuống uống một chén trà, thì thấy một người mặc quần áo rách rưới đang tiến về phía mình.

Binh lính bên cạnh Du Tiệm Ly mau chóng ngăn người kia lại nhưng Du Tiệm Ly nói: "Không sao, hắn là bạn của ta."

Phùng Quang Tây ngồi bừa bãi phía trước chếch của Du Tiệm Ly, nói: "Ta ra ngoài rèn luyện hai năm, vừa tính toán thì thấy hình như có biến động nên trở về sớm."

"Lần này đi tìm đạo có thuận lợi không?"

"Thường thôi, nhìn ta thành ra thế này còn gì." Phùng Quang Tây khoe bộ quần áo rách nát của mình, cười một cách ngây ngô.

"Ngươi định giúp Lục Hoài Cảnh à?"

Phùng Quang Tây cũng không giấu giếm: "Ta vốn không định giúp nhưng trước đó hắn tìm ta để xem bói, ta bảo hắn phải trả thêm tiền thì mới giúp và hắn thật sự đã trả. Lấy tiền của người, giúp người giải hạn, ta không thể thay đổi số mệnh nhưng có thể giúp ca ca hắn không đi vào con đường tồi tệ nhất."

Du Tiệm Ly nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, có ngươi ta yên tâm hơn rồi."

"Haha!" Phùng Quang Tây uống một ngụm trà rồi nói tiếp: "Cảm ơn Tiểu Quân Sư đã cho trà, ta thấy Tiểu Quân Sư khí sắc rực rỡ, trong hai năm tới chắc chắn sẽ có chuyện tốt xảy ra, thăng chức tam phẩm cũng không thành vấn đề, cáo từ."

"Nhờ lời tốt lành của ngươi."

*

Như Du Tiệm Ly tính toán, họ dự định sau khoảng hai năm có thể khải hoàn, cuối cùng sau một năm rưỡi thì hoàn thành, thành công chiếm được địa giới Mạc Nam.

quân Kỷ gia sau khi xử lý xong mọi việc, đã trở về kinh thành an toàn.

Lần trước khi Kỷ Nghiễn Bạch khải hoàn, Du Tiệm Ly còn ngồi trên khán đài xem cảnh tượng Kỷ Nghiễn Bạch trở về kinh.

Lần này, hắn lại theo quân đội về kinh, ngồi trong xe ngựa, đích thân cảm nhận cảm giác được mọi người tôn kính và tung hô.

Hắn biết rằng những tiếng hô vang cũng thuộc về hắn.

Hắn theo Quốc Công gia, Kỷ Nghiễn Bạch và quân sư cùng vào cung diện kiến Hoàng thượng.

Ngày đó, Hoàng thượng rất vui mừng, ban thưởng rất nhiều.

Quốc Công gia cũng thuận thế trình bày ý định muốn cáo lão hồi hương, muốn ở lại kinh thành dưỡng già. Hoàng thượng tuy có do dự nhưng cũng đồng ý vì Quốc Công gia đã cao tuổi.

Kỷ Nghiễn Bạch được thăng chức Định Quốc Tướng quân, ban tước hiệu Chiêu Quốc Công.

Du Tiệm Ly được thăng chức Binh bộ Hữu Thị lang, trở thành Hữu Thị lang trẻ nhất trong lịch sử.

Từ một Giám sinh Quốc Tử Giám bị người ta khinh ghét khi trở về kinh, đến nay đã là một Chính tam phẩm Hữu Thị lang, quả là thần tốc.

Ngay cả Lữ Quân Kỳ sau khi về kinh cũng được thăng chức Viên ngoại lang, với hắn thì cũng coi như là rạng danh tổ tiên.

Những tin tức này mau chóng lan truyền khắp phố phường kinh thành.

Cũng có không ít người đồn rằng Du Tiệm Ly có lẽ sẽ không còn qua lại với Lục Hoài Cảnh nữa, trước đây hắn nịnh bợ Lục Hoài Cảnh, dựa vào Lục Hoài Cảnh mà làm được nhiều việc.

Sau đó, nhà họ Lục gặp nạn, khi Du Tiệm Ly trở lại kinh, không thấy hắn đến gặp Lục Hoài Cảnh lần nào.

Giờ đây Du Tiệm Ly đã bay cao, có lẽ sẽ càng không quan tâm đến Lục Hoài Cảnh nữa, đúng là một kẻ vong ân bội nghĩa.

Không ngờ Du Tiệm Ly sau khi nghỉ ngơi một ngày tại phủ mới của mình, đã đến tìm Lục Hoài Cảnh.

Hiện tại, hắn đã không cần quá cẩn trọng nữa, cũng có thể làm một số việc rồi.

Lục Hoài Cảnh thấy Du Tiệm Ly và Kỷ Nghiễn Bạch cùng đến trước cửa tiểu viện của mình, hắn vẫn giữ vẻ mặt khinh bỉ: "Ta vẫn không chịu nổi cảnh hai người các ngươi đứng cạnh nhau, trông giống như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi mạng ấy."

Trong khoảnh khắc, họ dường như trở lại thời gian ở Quốc Tử Giám, Lục Hoài Cảnh vẫn miệng mồm cay nghiệt như trước, Kỷ Nghiễn Bạch vẫn khó chịu với Lục Hoài Cảnh như xưa.

Kỷ Nghiễn Bạch hừ một tiếng: "Nhiều năm trôi qua mà cũng chẳng thấy ngươi cao lên chút nào, là do cơm ở kinh thành không ngon sao?"

"Ngươi..." Lục Hoài Cảnh tức giận đến mức run rẩy: "Sao Du Tiệm Ly lại để mắt đến ngươi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro