Chương 33: Khúc Đàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 33: Khúc Đàn

Sau khi thi xong, Du Tiệm Ly vừa ra khỏi phòng thi đã thấy Lữ Quân Kỳ ngồi chồm hổm trên bức tường thấp chờ hắn, trông ngứa ngáy như một con khỉ vừa nhảy ra từ khe đá.

Thấy hắn ra, Lữ Quân Kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống, chạy theo Du Tiệm Ly hỏi: "Kể ta nghe xem, các ngươi đã thi những câu gì, ngươi có nhớ đáp án không? Để ta xem ngươi trả lời đúng không."

Du Tiệm Ly không mấy để tâm đến những câu hỏi đầu, những câu đó hắn tự tin mình đã trả lời đúng, chỉ nói về hai câu hỏi lớn ở cuối.

Lữ Quân Kỳ nghe xong thì há hốc miệng: "Họ cũng thật quá đáng, các ngươi học có chút xíu như vậy, làm sao trả lời được mấy câu đó?"

"Ta cũng phải tốn chút thời gian mới tính ra được."

Trên đường cùng Du Tiệm Ly đi tìm Hàn Ngộ, Lữ Quân Kỳ cũng phải tính toán một lúc lâu mới ra đáp án, còn không chắc đúng hay sai, nhất định phải hỏi Hàn Ngộ mới biết chắc được.

Sau đó ba người gặp nhau, tìm một chỗ yên tĩnh để cùng thảo luận về hai câu hỏi đó.

Hàn Ngộ trực tiếp nói cho Du Tiệm Ly phương pháp đơn giản và đúng đắn rồi nghiên cứu cả nửa ngày phương pháp tính của Du Tiệm Ly, cũng không khỏi ngạc nhiên: "Hóa ra còn có cách tính như vậy sao? Chưa từng nghe qua."

Lữ Quân Kỳ cũng thấy kỳ diệu: "Chủ yếu là hắn thực sự tính ra được!"

Du Tiệm Ly cũng chỉ thở dài: "Không nhắc tới nữa."

Khi tính toán, hắn cũng căng thẳng đến mức hoa mắt, nếu có ai cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn sẽ nổi giận đùng đùng, mấy lần suýt từ bỏ giữa chừng.

Điều này cũng khiến hắn hoàn toàn không để ý rằng Liễu Ánh Kiều đã từng đứng bên cạnh mình một lúc lâu.

"Hahaha!" Lữ Quân Kỳ chợt nghĩ đến điều gì đó, cười phá lên: "Lũ già kia luôn thích bắt nạt giám sinh của Quốc Tử Giám, không ngờ lần này không dọa được Du Tiệm Ly, không biết bây giờ họ nhìn vào bài thi của hắn sẽ có biểu cảm thế nào."

"Chắc là không mất bình tĩnh đâu..." Hàn Ngộ lẩm bẩm.

"Chuyện này... chuyện này... chuyện này làm sao có thể?!" Một lão già râu trắng nhìn vào bài thi của Du Tiệm Ly, tay run run, đến cả bộ râu cũng run rẩy như thác nước.

"Có phải ai đó đã lén dạy hắn cái gì không?" Một người khác cũng nhìn vào bài thi của Du Tiệm Ly, đặt câu hỏi.

Liễu Ánh Kiều ở bên cạnh chỉ vào phương pháp tính toán của Du Tiệm Ly và nói: "Phương pháp hắn dùng ai mà dạy cho được? E rằng người ngồi đây cũng không ai biết cách giải như vậy đâu?"

"Thật sự là vậy, hắn cứ dùng phương pháp đó mà tính ra được, đúng là mèo mù vớ cá rán." Lão già râu trắng nói vậy như để tự an ủi mình.

Quốc Tử Giám và Tư Thiên Đài có hệ thống giáo dục khác nhau, những gì học cũng hoàn toàn khác biệt.

Nếu không phải vì thánh thượng đề xuất ý tưởng giao lưu, Tư Thiên Đài đã chẳng muốn đón giám sinh của Quốc Tử Giám.

Những lứa trước đến đây, hứng thú với thiên văn cũng chỉ biết sơ sơ, dạy nhiều hơn thì họ cũng không hiểu, dần dần việc giảng dạy trở nên qua loa.

Lần này họ còn muốn mượn đề thi để trình bài của mấy giám sinh này lên thánh thượng, khiến thánh thượng từ bỏ ý tưởng giao lưu học hỏi sau này, không ngờ lại xuất hiện một người đạt điểm tối đa.

Sau khi sốc xong, có người bèn đổi giọng: "Người này có năng khiếu học thiên văn, giờ đã đến đây, nói không chừng có duyên với Tư Thiên Đài, chi bằng để hắn về Tư Thiên Đài?"

"Đúng vậy, ở lại Quốc Tử Giám cũng chưa chắc đã có đường ra tốt đẹp."

Liễu Ánh Kiều thấy các giám khảo khác sau khi trải qua cú sốc đã chấp nhận sự thật rằng Du Tiệm Ly là một thiên tài hiếm có, bây giờ lại bắt đầu có ý định chiêu mộ người.

Hắn thì cảm thấy không sao cả, ngồi trên ghế nói: "Một người chỉ học những điều sơ đẳng, thêm chút kiến thức từ sách vở tạp nham mà đã có thể đạt được thành tích như vậy, há có thể là người tầm thường? Dù ở đâu hắn cũng sẽ không tầm thường."

"Nhưng ta thấy hắn có duyên với Tư Thiên Đài!" Lão già râu trắng rõ ràng là người nóng tính, nói xong bèn quay đầu muốn đi ngay, hiển nhiên là định đến chiêu mộ trực tiếp.

May mà ông ta bị những người khác ngăn lại: "Ngài cứ đi như vậy, phía Quốc Tử Giám chắc chắn sẽ không chịu đưa người, phải nghĩ cách tìm biện pháp khéo léo hơn mới được."

"Đúng vậy, có khi họ còn chưa nhận ra tài năng của đứa trẻ này, nếu ta đến thì lại khiến họ nhận ra."

"Để ta thử tính toán xem..." Một người khác nói rồi bắt đầu nhẩm tính.

Liễu Ánh Kiều nhìn thấy cảnh đó thì cảm thấy thú vị, khẽ cười.

Hắn không tham gia vào cuộc thảo luận của nhóm người già này, mà hỏi: "Liệu có thể sắp xếp buổi giao lưu cuối cùng với một màn biểu diễn đàn không? Ta muốn nghe người trẻ này chơi đàn."

"Ồ, đúng vậy, tài nghệ đàn của hắn cũng nhất đẳng, rất giống phong cách của Ánh Kiều năm xưa."

"Và trông hắn cũng khá đấy chứ." Liễu Ánh Kiều bổ sung.

"Con người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, còn phải xem cả tướng số nữa."

Người khác tiếp lời: "Còn phải xem phong thủy mộ tổ..."

Liễu Ánh Kiều không còn hứng thú nghe nữa, bèn đứng dậy rời khỏi.

Đám lão già ở Tư Thiên Đài quả nhiên rất xảo quyệt, ngày hôm sau họ chỉ giảng những câu đơn giản, còn hai câu hỏi khó thì bảo để lại cho họ mang về Quốc Tử Giám nghiên cứu tiếp, nói rằng đó là bài tập về nhà.

Thực chất là họ không muốn tiết lộ phương pháp giải đúng vì đó cũng được xem là một trong những bí mật của Tư Thiên Đài.

Du Tiệm Ly không mấy bận tâm vì hắn đã học được phương pháp từ Hàn Ngộ.

Nói cho cùng, chuyến đi Tư Thiên Đài lần này thực sự đã giúp hắn học được không ít thứ, cũng không hề uổng công.

Khi sắp kết thúc, Bốc tiến sĩ nói: "Ngày mai các ngươi có thể chuẩn bị một bản nhạc sở trường, Ngũ Quan Linh Đài Lang cũng sẽ có mặt, biết đâu các ngươi có thể được ông ấy chỉ dẫn."

Khi nhắc đến Ngũ Quan Linh Đài Lang, những người khác cũng đều phấn khởi, vì ông ta nổi tiếng lừng lẫy, nếu có thể được ông ấy chỉ dạy một hai câu, thì cũng là một điều may mắn.

Du Tiệm Ly thì không bận tâm đến điều đó, hắn đang nghĩ về việc chiều mai sẽ ra chợ, đến chỗ Lưu Tùng xem có mẫu nào chưa rồi sau đó đi dạo các khu chợ khác.

Đến ngày hôm sau, khi mọi người đã tụ tập lại thì hắn mới bắt đầu bối rối, hắn không biết thế giới này có những bản nhạc nào.

Anh giỏi về âm luật, có thể chơi đàn nhưng do nhà không có đàn nên sau khi xuyên sách, hắn thực sự không luyện tập mấy.

Mọi người đã bắt đầu giao lưu học hỏi, còn Du Tiệm Ly vẫn chưa nghĩ ra mình nên chơi bản nhạc nào, không khỏi cảm thấy đau đầu.

Lão già râu trắng vẫn luôn quan sát Du Tiệm Ly, còn đến gần Liễu Ánh Kiều thì thầm: "Sao hắn lại có vẻ mặt u sầu thế?"

"Bình thường không như vậy, chắc là có điều gì phiền muộn."

"Có lẽ là vì sắp phải rời khỏi Tư Thiên Đài nên không nỡ, tướng mạo của hắn cũng chẳng kém Hàn Ngộ đâu."

"Tướng mạo của hắn có vẻ rất nổi tiếng ở Quốc Tử Giám."

Nghe vậy, lão già râu trắng lại không đồng tình: "Hừ, sở thích của văn nhân nhưng mặt tròn và rộng thì mới có phúc. Mặt nhỏ thế này, chắc là người không dám mạo hiểm, việc gì cũng cầu ổn thỏa."

Nói xong, ông ta còn bổ sung thêm: "Tư Thiên Đài hợp với hắn hơn."

Lúc này, Du Tiệm Ly với vẻ mặt u sầu, nhìn thấy đến lượt mình, hắn ngồi xuống trước cây đàn nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên chơi bản nhạc gì.

Cuối cùng, hắn đành cắn răng chơi một bản nhạc mà hắn đã nghe được ở tửu lâu hôm trước.

Bản nhạc này được chơi ở tửu lâu để thu hút khách, hắn cũng chỉ có dịp nghe được khi đi tửu lâu cùng Lục Hoài Cảnh.

Anh nhớ rõ bản nhạc này và rồi cũng chơi được.

Chỉ là không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Bản nhạc mời khách tất nhiên là vui tươi, thậm chí có hơi ý tứ "sâu sắc," nhưng nghe bản nhạc mờ ám trong một khung cảnh trang trọng như thế này quả thật có hơi không thích hợp.

Nhưng Du Tiệm Ly lại biểu diễn với một thái độ ngay thẳng và nghiêm túc, biến bản nhạc mời khách thành lời khuyên sống lương thiện, biến cảnh đèn hoa rực rỡ thành một không gian thiêng liêng.

Ban đầu mọi người đều cảm thấy bối rối, tưởng rằng mình đã nghe nhầm bản nhạc.

Không ngờ lắng nghe kỹ, đúng là bản nhạc này, chỉ là...

Liễu Ánh Kiều ban đầu chỉ muốn nghe thử kỹ năng đàn của Du Tiệm Ly xem có cao siêu không, liệu có thể so sánh với mình.

Nghe xong bản nhạc này, hắn cũng sững sờ rồi bật cười, càng cảm thấy Du Tiệm Ly thú vị.

Nhìn quanh một vòng thấy mọi người ngẩn ngơ như tượng gỗ, hắn thực sự được chứng kiến một cảnh hiếm thấy.

Khi Du Tiệm Ly ngừng chơi, Liễu Ánh Kiều trực tiếp hỏi hắn: "Ngươi chơi bản nhạc này có ý nghĩa đặc biệt gì không? Chẳng hạn như nếu nghe với một tâm trạng khác, bản nhạc này sẽ thể hiện ý nghĩa khác?"

"Ờ..." hắn thực sự không nghĩ nhiều như vậy, không cần phải hiểu phức tạp thế: "Chỉ là để khuấy động không khí thôi."

Ý cảnh của Du Tiệm Ly thực sự không khuấy động được không khí, suýt chút nữa khiến vài người ở Tư Thiên Đài ngồi thiền tại chỗ, giúp họ giác ngộ mà đạt cảnh giới mới, thành tiên.

Nhưng vì Du Tiệm Ly đã nói vậy nên không ai thắc mắc gì thêm, bởi họ thực sự không hiểu được sự lúng túng của Du Tiệm Ly, chỉ có thể cho rằng đó là sự sắp đặt đặc biệt của hắn.

Chơi xong bản nhạc, Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm.

Hắn trở lại chỗ ngồi, nghe thấy Liễu Ánh Kiều hỏi tiếp: "Bản nhạc này ngươi học ở đâu?"

"Khi ăn cơm nghe được ở tửu lâu ."

"Ồ..." Liễu Ánh Kiều cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.

Trong suốt buổi giao lưu cuối cùng, Du Tiệm Ly luôn rất im lặng nhưng các sư trưởng ở Tư Thiên Đài lại đặc biệt chú ý đến hắn.

Hắn không chủ động nói, họ bèn hỏi hắn.

Lão già râu trắng ban đầu chỉ hỏi Du Tiệm Ly một số câu hỏi đơn giản, Du Tiệm Ly đều trả lời lưu loát.

Thấy Du Tiệm Ly còn xuất sắc hơn cả học trò của Tư Thiên Đài, dường như sau đó ông ta có hơi tức giận, ra đề ngày càng khó.

Không chỉ những giám sinh của Quốc Tử Giám nghe mà thấy mơ hồ, ngay cả Hàn Ngộ và các đại diện của Tư Thiên Đài cũng càng nghe càng kinh ngạc.

Sao câu hỏi càng ngày càng kỳ lạ thế này?

Du Tiệm Ly luôn là người điềm tĩnh, dù có vẻ như bị lão già râu trắng làm khó, hắn cũng không dao động, câu nào trả lời được thì hắn trả lời, câu nào không biết thì không bịa bừa, mà sẽ tiếp tục hỏi.

Chỉ là lão già râu trắng không muốn trả lời thôi.

Không kiêu ngạo, không hấp tấp, cũng không hoảng loạn, sự điềm tĩnh của hắn thật không giống với tuổi của mình.

"Học cũng tạm ổn." Cuối cùng lão già râu trắng cũng không khen Du Tiệm Ly một câu nào.

Du Tiệm Ly thành thật cảm ơn: "Cảm ơn ngài đã công nhận."

"Ừ." Lão già râu trắng vuốt râu, trong lòng càng muốn kéo Du Tiệm Ly về phía mình, đứa trẻ này quả thực rất hợp với việc ngày ngày ngắm sao!

Du Tiệm Ly rời khỏi Tư Thiên Đài, mang theo hành lý của mình và dự định đi đến tiệm sách nhưng lại thấy một người quen đang thập thò ở cổng.

Thấy Du Tiệm Ly ra ngoài, người hầu ấy vội vã chạy đến, nói với Du Tiệm Ly đầy khẩn trương: "Du công tử, xin ngài hãy khuyên công tử nhà ta, ngài... ngài ấy sắp giết người rồi!"

Du Tiệm Ly nhận ra người này thường xuyên đi theo Lục Hoài Cảnh, biết rằng Lục Hoài Cảnh đang giận dữ, trong lòng hắn chợt cảm thấy căng thẳng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Công tử không phải đang chuẩn bị vật liệu cho ngài sao? Những người hầu khác đã chuẩn bị xong, nhưng... Ngài... Ngài chỉ cần giúp ta giữ lại mạng sống của nó là được, nó là đệ đệ ruột của ta!"

Du Tiệm Ly mau chóng hiểu ra vấn đề, hắn không lòng vòng mà hỏi thẳng: "Đệ đệ ngươi đã tham ô bao nhiêu?"

"Chưa kịp tham ô gì cả, báo giá xong công tử đã nổi giận lôi đình rồi lại đi kiểm tra những sổ sách khác, phát hiện càng nhiều vấn đề hơn. công tử giận đến mức muốn đánh chết nó ngay tại chỗ!"

Người hầu này mặc dù đầy vẻ khẩn cầu và đáng thương nhưng Du Tiệm Ly lại không có mấy sự đồng cảm.

Hắn hạ mắt nhìn người hầu, ra hiệu: "Đứng đây dễ bị chú ý."

Lời nói không mang nhiều sự quan tâm, chỉ là lo ngại người này đứng trước cổng Tư Thiên Đài cầu xin mình, sẽ làm mất mặt Lục Hoài Cảnh.

Người hầu cũng hiểu chuyện, bèn theo Du Tiệm Ly vào một góc khuất rồi "phịch" một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Tiểu nhân không mong ngài tha cho nó, chỉ cần giữ được mạng sống là được. Đại ân đại đức, tiểu nhân không bao giờ quên!"

Du Tiệm Ly không cản hắn, chỉ né sang một bên, hỏi: "Tại sao ngươi nghĩ cầu xin ta sẽ có tác dụng?"

"Ngài là người nhân từ nhất."

"Không, thật ra ngươi không hiểu tính cách của ta, ngươi chỉ nghĩ rằng ta là người duy nhất nói hắn chịu nghe."

Người hầu cũng thừa nhận: "Tiểu nhân thật sự đã cùng đường rồi!"

"Nhưng nó đáng bị như vậy."

Nghe thấy câu trả lời này, người hầu ngừng lại động tác dập đầu, ngẩng đầu lên nhìn hắn ngạc nhiên.

Du Tiệm Ly lại tiếp tục nói với gương mặt lạnh lùng: "Lục Hoài Cảnh tuy nóng tính nhưng là người khoan dung, thậm chí bảo vệ người thân. Ở bên cạnh hắn, chỉ cần hiểu rõ tính tình của hắn, cuộc sống sẽ rất tốt nhưng các người lại lừa dối hắn. Bị chính người mình tin tưởng nhất lừa gạt, đó là điều khiến hắn tức giận nhất."

"Đệ đệ ta bị mờ mắt bởi lòng tham, lần này thật sự đã biết sai rồi."

"Ngươi có thể đến đây cầu xin ta, chứng tỏ đệ đệ hắn chưa bị đánh chết, chỉ là chưa được tha thứ hoàn toàn thôi?"

"Đúng vậy, nó đã bị đánh đòn rồi ném vào nhà kho, bây giờ chỉ còn chút hơi tàn, nếu không được thả ra sớm, e rằng thật sự sẽ mất mạng."

Du Tiệm Ly có thể đoán được tình huống như vậy, bèn nói tiếp: "Muốn cứu đệ đệ ngươi, ngươi có lẽ cũng sẽ phải chịu khổ, ngươi có đồng ý không?"

Người hầu này cũng chấp nhận số phận: "Xảy ra chuyện như vậy, công tử cũng sẽ không tin tưởng huynh đệ chúng ta nữa, chỉ cần cứu được đệ đệ, tiểu nhân nguyện lòng."

"Hãy trả lại tất cả số tiền đã tham ô rồi tặng Lục Hoài Cảnh một món quà lớn, để hắn chuyển hướng chú ý, dọn dẹp sạch sẽ khuôn viên của mình. Ngươi hãy dùng chút khổ nhục kế, tự phạt mình, biết đâu Lục Hoài Cảnh sẽ tha . Hắn vốn không phải là kẻ hay giết người."

Người hầu hiểu ra nhưng vẫn do dự: "Nếu bán đứng người khác, chẳng phải ta sẽ khó mà sống trong phủ ư?"

"Chỉ xem ngươi chọn bỏ bên nào thôi."

Người hầu cuối cùng cũng quyết định: "Được."

Du Tiệm Ly suy nghĩ một lúc rồi hỏi thêm: "Ngươi đã cầu xin ai khác chưa?"

"Chưa, người đầu tiên ta nghĩ đến là ngài."

"Vậy hãy tự giải quyết đi."

Nếu chưa tìm đến Lâm Thính thì tình hình sẽ tốt hơn, vì trong mắt những người hầu này Lâm Thính cũng là người có thể giúp họ.

Như vậy cũng tốt, có thể nhân cơ hội loại bỏ hết những kẻ phá hoại trong khuôn viên của Lục Hoài Cảnh...

Người hầu mau chóng đứng lên, không để ý đến vết bầm trên trán hay bụi bặm trên quần áo, vội vã chạy về phủ.

Rõ ràng là thật sự gấp rút, nếu không thì người hầu của Lục Hoài Cảnh cũng không đến nỗi phải rơi vào tình cảnh tồi tệ thế này.

Du Tiệm Ly đứng một mình trong con hẻm yên tĩnh suy nghĩ, cuối cùng vẫn không yên tâm, bỏ qua ý định đến tiệm sách mà đi thẳng đến chỗ của Lục Hoài Cảnh.

Hắn cũng đã nghĩ rằng những người hầu có thể tham lam nên mới giữ lại sổ sách.

Nếu chỉ tham lam một chút, Lục Hoài Cảnh sẽ không quá tức giận nhưng rõ ràng lần này là tham lam quá nhiều, khiến Lục Hoài Cảnh thật sự nổi giận.

Nhân cơ hội này loại bỏ kẻ phá hoại là việc tốt nhưng nếu người của Lâm Thính và Lục Hoài Thanh nhân cơ hội này cài cắm người vào thì không ổn, như vậy Lục Hoài Cảnh sẽ thực sự bị khống chế trước thời điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro