Chương 62: Quân sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám

Tác giả: Mặc Tây Kha

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 62: Quân sư

Sư phụ của Minh Tri Ngôn là một cao nhân sống ẩn dật, ông ấy đã dạy Minh Tri Ngôn rất nhiều điều, đó cũng là lý do Minh Tri Ngôn không vội rời Quốc Tử Giám, cũng không mong muốn thăng lên Quốc Tử Học.

Tài học của sư phụ hắn vượt xa tất cả các tiến sĩ ở Quốc Tử Giám.

Ban đầu, việc Minh Tri Ngôn bái sư cũng gặp nhiều trắc trở, không hề dễ dàng hơn câu chuyện tam cố thảo lư*.

* "Tam cố thảo lư" là sự kiện Lưu Bị vào cuối thời Đông Hán đã ba lần đến nơi ở của Gia Cát Lượng, mời ông xuất sơn phò tá mình. Sự kiện này được nhắc đến sớm nhất trong bài "Xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng, trong đó có câu Lưu Bị "ba lần đến thảo lư của thần, hỏi thần về những việc đương thời, từ đó cảm động." Trong "Tam quốc chí," sự kiện này chỉ được ghi chép ngắn gọn là "Ba lần đến, mới gặp." "Tam quốc diễn nghĩa" sau này đã mở rộng và thêm thắt sự kiện này. "Tam cố thảo lư" sau đó trở thành một thành ngữ dùng để chỉ sự khao khát tìm kiếm hiền tài.

Sau khi vượt qua nhiều thử thách, sư phụ mới đồng ý phá lệ nhận đệ tử.

So với Minh Tri Ngôn, Lữ Quân Kỳ lại thuận lợi hơn nhiều.

Quân sư vừa hay muốn thu nhận đồ đệ, tính cách của Lữ Quân Kỳ lại phù hợp với quân doanh, cũng đáp ứng yêu cầu của quân sư nên quá trình bái sư diễn ra rất suôn sẻ.

Quân sư là một ông lão gầy guộc với khuôn mặt dài, râu và tóc mai đã bạc nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, rõ ràng sức khỏe vẫn khá tốt.

Ông không nhìn Du Tiệm Ly thêm lần nào nữa, cũng không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ yên lặng ngồi đó.

Quân sư dường như nghĩ đến điều gì, bèn nói với người bên cạnh: "Hãy đưa tiểu thất trở lại Tư Thiên Đài."

Ngay lập tức có người xuất hiện, ra hiệu cho Lữ Quân Kỳ theo họ đi.

Lữ Quân Kỳ vẫn giữ tính cách nhiệt tình như thường, vừa đứng lên vừa nói với Du Tiệm Ly: "Sư phụ nói tên ta khó nhớ, trong quân doanh ít ai có tên gọi rắc rối như ta, sau này mọi người đều gọi ta là tiểu thất, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy. Ngươi có ơn với ta, ngày nào đó ta nhất định mời ngươi ăn cơm, ngươi đừng chết sớm nhé."

Du Tiệm Ly nghe câu này thì có phần bất lực nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: "Được, ta sẽ cố gắng sống thêm một thời gian."

Lữ Quân Kỳ theo hộ vệ rời đi, Đàm Hồi thở dài: "Hắn ăn nói không khéo như vậy, chắc chỉ có trong quân doanh chúng ta mới có thể sống thêm một thời gian, còn cần tiểu tướng quân bảo vệ mới được, nếu không thật sự không biết sẽ gây phiền phức cho bao nhiêu người."

"Hắn còn trẻ, từ từ dạy dỗ là được." Quân sư đáp: "Các ngươi mặt ngươi ủ rũ đến tìm ta, là có chuyện gì sao?"

Kỷ Nghiễn Bạch nói với Du Tiệm Ly: "Ngươi có thể viết sinh thần bát tự của mình cho quân sư xem, xem ông ấy có ý kiến gì không, biết đâu có thể giúp ngươi."

"Ta... việc này không cần phiền đến quân sư, chúng ta có thể bàn về việc cải tiến vũ khí, ngài có thể cho ta thời gian, ta sẽ đưa ra một số bản thiết kế, xem ta có thể đảm nhận được không."

"Ngươi làm việc rất tỉ mỉ, điều này ta rất công nhận." Quân sư vuốt râu, giọng nói nhẹ nhàng: "Ta đã xem những chiếc đèn lồng ngươi làm, chúng đã đạt đến mức độ tuyệt vời."

Du Tiệm Ly lấy ra bản thiết kế từ trong tay áo, đưa cho quân sư xem: "Đây là bản thiết kế đèn lồng của ta, xin ngài xem qua."

Quân sư nhận lấy và bắt đầu xem xét, kiểu dáng và mức độ chi tiết của bản thiết kế này đều là thứ quân sư chưa từng thấy nên ông xem rất kỹ lưỡng.

Kỷ Nghiễn Bạch thấy tình hình không như mình mong muốn, hắn muốn quân sư giúp đỡ đưa ra kế hoạch nhưng giờ đây, Du Tiệm Ly lại chuyển hướng cuộc trò chuyện sang cải tiến vũ khí và quân sư thực sự đang xem xét tác phẩm của Du Tiệm Ly như thể đang phỏng vấn trực tiếp.

Hắn bèn nói ngay: "Ngươi có thể nhờ quân sư giúp đỡ, biết đâu có thể xoay chuyển tình thế."

Du Tiệm Ly thấy Kỷ Nghiễn Bạch kiên trì, không khỏi cảm thấy khó xử.

Kỷ Nghiễn Bạch rất coi trọng hắn, còn đặc biệt sắp xếp cuộc gặp này với quân sư, nếu hắn không đưa sinh thần bát tự ra, sợ rằng sẽ khiến Kỷ Nghiễn Bạch thất vọng, cũng phụ lòng tốt của hắn.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể lấy bút mực giấy nghiên ra, viết sinh thần bát tự của mình.

Quân sư rõ ràng không vội, Du Tiệm Ly muốn đưa cho ông, ông sẽ xem, nếu không đưa thì cũng không sao.

Ông cầm lấy sinh thần bát tự của Du Tiệm Ly, nhẩm tính một lúc rồi xem tướng tay của hắn, sau đó nói: "Trước khi ngươi đến đây, tiểu thất đã nói với ta về chuyện của ngươi, ta cũng nghe qua chút ít."

"Số mệnh của ta là như vậy, sống thêm một ngày là lời thêm một ngày."

"Ừm, số mệnh của tiểu hữu đã không còn là thứ mà ta có thể tư vấn nữa rồi."

Quân sư rất bình tĩnh, dường như không ngạc nhiên khi Du Tiệm Ly vẫn còn sống, cũng không hoảng sợ khi biết số mệnh của hắn đang cạn kiệt, như thể có rất nhiều thứ trên thế gian không thể giải thích, nếu đã tính ra kết quả thì sao chứ? Có khác với số mệnh tính toán được cũng chẳng sao.

Du Tiệm Ly hít sâu một hơi: "Vâng."

Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy, lo lắng hỏi: "Thật sự không còn cách nào sao?"

Quân sư phất tay: "Các ngươi ồn ào quá, ra ngoài trước đi, ta muốn nói chuyện với hắn một lúc."

Kỷ Nghiễn Bạch rõ ràng rất nghe lời, lập tức quay người dẫn mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại quân sư và Du Tiệm Ly.

"Ngươi có muốn nói điều gì với ta không?" Quân sư hỏi: "Nếu không muốn nói cũng không sao."

"Ngài đã tính qua số mệnh của Kỷ Nghiễn Bạch chưa?"

Quân sư rõ ràng không ngờ Du Tiệm Ly lại hỏi điều này trước, ngạc nhiên trong giây lát rồi trả lời: "Tất nhiên là đã xem rồi."

"Ngài đã từng nghĩ đến việc ngăn cản hắn trở về kinh thành chưa?"

"Sao ta chưa từng thử? Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng thượng."

"Ta muốn thay đổi vận mệnh của hắn!" Du Tiệm Ly đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc và chắc chắn, dường như không phù hợp với phong thái bình thản của hắn.

Quân sư không ngừng lại, tiếp tục hỏi: "Ngươi định làm thế nào?"

Du Tiệm Ly lắc đầu: "Hiện tại ta chưa có cách nào, chỉ có thể cố gắng hết sức để hắn không bị phát cuồng."

"Phát cuồng?"

"Ngài không biết tính cách của hắn sao?"

"Hắn đúng là dễ xúc động và nóng nảy nhưng ngươi nói phát cuồng là có ý gì?"

Rõ ràng, quân sư có thể dự đoán đại khái vận mệnh của Kỷ Nghiễn Bạch nhưng không thể tính toán chi tiết. Nếu có thể tính được mọi thứ thì ông đã là thần tiên rồi.

Du Tiệm Ly suy nghĩ một lúc, cân nhắc từ ngữ rồi giải thích: "Kỷ Nghiễn Bạch có một loại bệnh như chứng rối loạn cảm xúc, luôn tiềm ẩn nguy cơ. Sau này có người lợi dụng điểm này, kích thích hắn thay đổi cảm xúc, trở nên càng ngày càng bạo lực, về sau thậm chí mất kiểm soát và đi đến bước tồi tệ nhất."

"Ngươi thậm chí có thể tính toán được điều đó?" Quân sư rõ ràng không ngờ rằng Du Tiệm Ly lại có thể dự đoán những điều này, khả năng mà ngay cả ông cũng không có.

Du Tiệm Ly khó mà giải thích điều này, chỉ có thể hỏi: "Ngài có phải không thể tính toán vận mệnh của mình không?"

"Mệnh do mình tạo ra, người đi đúng đường không cần bói toán."

Du Tiệm Ly suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có thể mơ thấy tương lai."

Quân sư ban đầu rất nghiêm túc khi trò chuyện về vấn đề của Kỷ Nghiễn Bạch nhưng khi nghe Du Tiệm Ly giải thích điều này, ông cười nhẹ một tiếng, không ngắt lời mà chờ đợi hắn nói tiếp.

Vì đã bắt đầu, Du Tiệm Ly chỉ có thể tiếp tục nói bừa: "Ta có thể dự đoán một số việc, vì vậy có thể tận dụng điều đó để tránh tai họa, nhờ đó mới may mắn sống đến ngày hôm nay."

"Ừ." Ông vẫn không nghi ngờ.

"Ta dự đoán rằng Kỷ Nghiễn Bạch sẽ bị người khác lợi dụng khiến hắn mất lý trí và xông vào hoàng cung, dẫn đến việc thái tử và hoàng hậu cũng bị liên lụy."

Câu nói này rất thận trọng nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, người ta có thể nhận ra hậu quả của việc bị liên lụy nghiêm trọng đến mức nào.

Xông vào hoàng cung mà không có phép, nhất là một tướng quân như Kỷ Nghiễn Bạch, nếu nghiêm trọng thì có thể liên lụy đến cả chín tộc.

Quân sư cuối cùng đã có phản ứng, phủ nhận: "Ta không thể để hắn làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy."

"Nếu lúc đó ngài đã không còn nữa thì sao?"

Câu nói này khiến quân sư sững sờ, không thể trả lời ngay.

"Ngài bị người ta đầu độc, hắn bị liên tục hãm hại và bị vu oan rồi vào ngục, dẫn đến một cuộc hôn nhân tốt bị hủy bỏ, nương hắn vì thế mà lâm bệnh nặng. Hắn là người không chịu nổi bất kỳ sự ức hiếp nào, lại không thể tự minh oan, Quốc công phủ không còn ngài, thì không còn ai có thể giúp họ thoát khỏi cảnh khốn cùng."

"Thái tử và hoàng hậu sẽ giúp hắn..." Quân sư do dự mở lời nhưng giọng nói thiếu tự tin.

"Thái tử không ra tay. Hắn muốn giữ Kỷ Nghiễn Bạch ở lại kinh thành để kết hôn là để giữ một con tin, dùng vợ con của Kỷ Nghiễn Bạch làm đe dọa. Như vậy, hắn mới cảm thấy an toàn, nghĩ rằng mình đã hoàn toàn kiểm soát được Kỷ Nghiễn Bạch.

Nhưng sau khi sự việc xảy ra, thái tử lại chọn cách giữ mình, không can thiệp, như thể là công chính liêm minh, thực ra là cảm thấy Kỷ Nghiễn Bạch trước đây không hợp tác nên việc để hắn ngồi trong tù một thời gian cũng có thể làm giảm đi nhuệ khí của hắn. Sau đó, chỉ cần sắp xếp một cuộc hôn nhân mới, cũng có thể tìm một cô nương từ gia đình nhỏ, dễ dàng kiểm soát hơn.

Tất nhiên, cuối cùng thái tử vẫn ra tay, bởi vì việc người nhà mình bị mang tiếng xấu cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của hắn. Hắn nghĩ rằng đã làm mất đi nhuệ khí của Kỷ Nghiễn Bạch, lại muốn hắn phải cầu xin mình, không dám đắc tội, càng phụ thuộc vào hắn, như thuần hóa một con chó. Nhưng không ngờ rằng trong những ngày bị vu oan, Kỷ Nghiễn Bạch dần trở nên phát cuồng, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng đến mức không thể kiểm soát."

Quân sư siết chặt tách trà trong tay, đến khi trà tràn ra đầu ngón tay, ông mới bừng tỉnh và đặt tách trà trở lại bàn.

Ông cúi đầu suy nghĩ, sau đó cười cay đắng.

Ông thật sự tin rằng thái tử có thể làm ra những điều này, bởi vì tính cách của thái tử là như vậy, hắn chưa bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác.

Ngay cả với người thân cũng cần phải biểu hiện sự trung thành tuyệt đối.

Thái tử quá đa nghi, còn thích dùng thủ đoạn để ép buộc người khác, sinh ra đã là người giỏi trong việc thuần hóa "dã thú".

Quân sư cũng không thích tính cách của thái tử nhưng không thể nói nhiều, đây không phải là việc ông có thể can thiệp, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được.

Nhưng cách làm của thái tử chắc chắn sẽ khiến những người xung quanh lạnh lòng, là một chủ nhân không được lòng người.

Khi nghe Du Tiệm Ly nói về việc mơ thấy tương lai, quân sư đã muốn cười, vì lý do này nghe có vẻ quá vô lý.

Nhưng khi Du Tiệm Ly nói ra những điều này, quân sư lại im lặng.

Trong mắt ông, Kỷ Nghiễn Bạch là một đứa trẻ rất tốt, dù tính tình nóng nảy nhưng là một tài năng quân sự hiếm có, dũng cảm và thiện chiến, là một nhân tài quý báu của đất nước.

Nhưng thái tử lại quá đa nghi, ngay cả người thân cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, còn đối xử với Kỷ Nghiễn Bạch như vậy.

Nghĩ đến tâm trạng của Kỷ Nghiễn Bạch khi trải qua những điều này, lòng quân sư cảm thấy đau xót.

Nếu thật sự như Du Tiệm Ly nói, thái tử cũng là kẻ thông minh nhưng lại bị chính sự thông minh của mình làm hại khiến lòng Kỷ Nghiễn Bạch nguội lạnh, cuối cùng cũng tự chuốc lấy hậu quả.

Dường như là tự làm tự chịu.

Du Tiệm Ly hiểu được tâm trạng của quân sư lúc này.

Thực ra, khi thái tử dùng thủ đoạn ép Minh Tri Ngôn trở thành mưu sĩ của mình, Du Tiệm Ly cũng có cảm giác tương tự.

Họ rõ ràng biết rằng thái tử đang tính toán bọn họ, thậm chí đẩy Minh Tri Ngôn vào đường cùng khiến những ngày tháng ở Quốc Tử Giám của Minh Tri Ngôn trở nên vô cùng khó khăn.

Nhưng khi không có quyền lực tuyệt đối, họ cũng đành chịu.

Vì vậy, sau này Minh Tri Ngôn thà chọn hỗ trợ cho Thất hoàng tử, người hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào chứ không muốn trung thành với thái tử.

Du Tiệm Ly tham gia vào cốt truyện, ban đầu hắn chỉ muốn làm một người đứng ngoài xem, không can dự vào.

Nhưng dần dần, khi trở nên thân thiết với Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh, hắn càng không thể chịu nổi khi thấy hai người này bị lợi dụng.

Kỷ Nghiễn Bạch thật sự vô tội, hắn rõ ràng có thể tiếp tục bảo vệ biên cương nhưng lại bị gọi về kinh thành để trải qua những chuyện này.

Hắn muốn bảo vệ Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh nhưng hắn chưa đủ sức mạnh, hắn phải tìm kiếm sự trợ giúp.

Hắn biết quân sư là người như thế nào, giống như nắm lấy chiếc phao cứu sinh, hắn hy vọng quân sư có thể bảo vệ Kỷ Nghiễn Bạch.

Quân sư cuối cùng cũng chấp nhận những lời của Du Tiệm Ly, mặc dù trong lòng dâng lên sự phẫn nộ nhưng ông vẫn bình tĩnh ngồi yên.

Ông vẫn giữ vẻ từ bi và hỏi một câu khác: "Vậy hôm nay ngươi thậm chí không muốn biết cách kéo dài mạng sống từ ta, mà chỉ muốn bảo vệ Kỷ Nghiễn Bạch?"

Quân sư là người thế nào?

Ông tất nhiên đã sớm biết về những chuyện của Du Tiệm Ly, vì vậy ông không vội, chỉ chờ Du Tiệm Ly và Kỷ Nghiễn Bạch đến nói với ông.

Nhưng phản ứng của Du Tiệm Ly lại ngoài dự liệu của ông.

"Mệnh số của ta, ta đã chấp nhận, nhưng Kỷ Nghiễn Bạch thật sự vô tội, ta không muốn hắn trải qua những chuyện đó, ta chỉ muốn hắn được bình an."

Với tính cách của Kỷ Nghiễn Bạch, rõ ràng không thể dễ dàng vượt qua những thử thách phục tùng liên tiếp của thái tử, thái tử chỉ dùng mọi thủ đoạn để thuần phục hắn.

Sau này, những khổ nạn mà Kỷ Nghiễn Bạch phải chịu sẽ càng nhiều hơn.

Chỉ khi rời khỏi kinh thành, trở về biên cương, hắn mới có thể hoàn toàn tự do.

Hắn là con đại bàng trên chiến trường, chứ không phải con dã thú bị giam cầm trong lồng và bị huấn luyện bởi hoàng gia, hắn không nên bị bẻ gãy móng vuốt chỉ để thỏa mãn cảm giác an toàn nhỏ bé của hoàng gia.

"Được, nếu hôm nay ngươi không có việc gì khác, chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện chi tiết." Quân sư mau chóng đồng ý, rõ ràng họ đều có chung suy nghĩ.

Giúp Kỷ Nghiễn Bạch sống sót an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro