Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Giác nghiêm mặt, giống như đứng hình.

Tống Chiết Ý ở trong sự yên tĩnh này, cũng theo đó mà trở nên mơ hồ trống rỗng.

Một hồi ngón tay Lục Giác giật giật, ngay sau đó gân xanh trên trán cũng hiện lên.

Anh nhìn Tống Chiết Ý, người ngồi phía đối diện đang tản ra hơi thở xa cách kháng cự, chậm rãi thở ra một hơi, khóe miệng lạnh tanh cong lên.

Anh hỏi như xác nhậ̵n: "Hiểu lầm sao?"

"Phải."

"Vậy cô nói xem, sao tôi lại hiểu lầm?"

Lục Giác cực kỳ giận dữ giọng nói lại hiện giai điệu hững hờ lười biếng.

Có mấy lời một khi lên tiếng, càng nói lại càng suôn sẻ.

Toàn bộ ánh nhìn tập trung trên sống mũi cao thẳng không có tính công kích nhất trên gương mặt Lục Giác, Tống Chiết Ý như thể máy móc tiếp tục nói: "Lục Giác, tôi không biết tôi đã làm gì, mà lại khiến anh sinh ra hiểu lầm hoang đường này."

Tống Chiết Ý nắm chặt tay, nhẹ nhàng điều tiết hô hấp.

"Anh đã sớm biết, tôi có người trong lòng rồi."

Cô dừng một chút, nhìn về phía Lục Giác

"Không phải kiểu người giống như anh."

Cô nói rất uyển chuyển, từ đầu đến cuối không có từ nào quá khích.

Thế nhưng trong lời nói của Tống Chiết Ý lại bộc lộ một cách trần trụi ý là "Xin anh đừng tự mình đa tình", khiến cho cả ngườι Lục Giác khơi lên một cơn bão kịch liệt.

Đôi mắt hoa đào của anh nhướng lên, lặp lại từng câu từng chữ của cô, mỗi một chữ đều gằn rất nặng.

"Không phải kiểu người như tôi?"

"Đúng vậy."

Tống Chiết Ý chết lặng gật đầu, sau đó bổ sung: "Tôi thích kiểu gì, chắc anh cũng biết."

Hơ, biết chứ.

Chàng trai nước ngoài mắt xanh tóc vàng chân dài mông cong!

Nhưng Lục Giác không tin mình phán đoán sai, liếm liếm đầu lưỡi, tiếp tục hỏi: "Nếu không thích, vừa rồi chỉ vô tình chạm vào cô có một chút, tại sao cô lại phản ứng mạnh mẽ thế? Cô sẽ không nói, cô không thích người khác chạm vào cô chứ."

Anh cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không cho Tống Chiết Ý có cơ hội nói chuyện: "Hình như trước đây không phải tôi chưa từng chạm vào cô, lúc đó cô cũng không phản ứng mạnh mẽ đến vậy."

Đôi mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý.

"Tống Chiết Ý, có thể cho tôi biết, cô đang lo lắng điều gì không."

Lục Giác nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm của Tống Chiết dường như muốn nhìn thấu lớp ngụy trang của cô.

Tống Chiết Ý đã cảm thấy như bản thân tồn tại, chỉ có thể nghe thấy giọng nói cứng đờ và tê cứng của mình.

Rõ ràng đã bị đánh tan tác, cô cảm thấy bộ dạng chống cự một cách tuyệt vọng này mình thật quá thảm hại.

Bên tai dường như có tiếng nói đang nói với cô, Tống Chiết Ý, hãy từ bỏ đấu tranh đi, nói với Lục Giác rằng mày thích anh ấy. Tuy đôi môi cô vẫn đang xúi giục nhưng lời nói ra lại hoàn toàn khác.

"Nếu lấy điều này để kết luận rằng tôi thích anh, Lục Giác, anh không cảm thấy như vậy là quá độc đoán sao?"

"Tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong những lần trước đó, nhưng đó đều là những điều xảy ra trong tình huống bắt buộc."

"Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói với anh, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, sau này nếu không cần thiết, hy vọng đừng chạm vào tôi, kẻo tôi lại cảm thấy là anh thích tôi."

Nói xong một đoạn dài đầy lạnh lùng và táo bạo này, Tống Chiết Ý bắt đầu bị ù tai.

Âm thanh ong ong, vang vọng trong đầu, khiến cô đau đầu như muốn nứt ra.

...

Môi Lục Giác mím chặt, cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý như có một lớp mây đen che phủ.

Biểu cảm của Tống Chiết Ý bình tĩnh đến mức không thể tìm thấy một chút sơ hở nào, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong veo sạch sẽ, không có một chút cảm xúc, như thể đang chế giễu sự tự luyến mù quáng của anh.

Lục Giác không cách nào diễn tả được cảm giác hiện tại của mình.

Vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Tâm lý muốn thắng của anh đã hoàn toàn bị kích thích.

Tống Chiết Ý nói đúng.

Những lần tiếp xúc thân mật với cô trước đây, đều không phải trạng thái bình thường của cô.

Lần thì say rượu, lần thì để chọc tức cái ngườι tên Lư Lị Lị gì đó, lần này thì vì Lông Xù gây rối.

Trước mặt Tống Chiết Ý, anh không chỉ nhiều lần tự mình đa tình, mà còn giống như trở thành công cụ của cô.

Suy nghĩ này khiến Lục Giác cảm thấy khó chịu đến mức bật cười.

Tống Chiết Ý nhíu mày.

Trước đó, cô vẫn có thể gắng gượng đối phó với Lục Giác lạnh lùng, nhưng với Lục Giác thế này, cô đột nhiên cảm thấy không thể chống đỡ được.

Cơ thể cứng đờ như một gốc cây.

Lục Giác cười đủ thì dừng lại, khi nhìn về phía Tống Chiết Ý, ánh mắt anh đã không còn mang tính công kích.

Giống như sóng gió đột ngột dừng lại.

Anh cũng trò chuyện giống như thường ngày, chậm rãi hỏi cô: "Tôi cũng rất tò mò, nếu tôi là người cô phải lòng, người ấy chạm vào cô thì liệu cô có phản ứng mạnh mẽ như vậy không?"

Tai Tống Chiết Ý ù đi, cô mất một lúc mới hiểu được lời anh nói, khóe miệng khẽ cong lên, nhỏ giọng nói: "Sao anh ấy có thể giống được."

Sự dịu dàng không thể che giấu trên ngườι Tống Chiết Ý khi nói về người mình yêu, cùng với câu trả lời phản bác lại anh, thật là khác một trời một vực.

Lục Giác không nhịn được cắn chặt răng.

Hay lắm, lại tự làm mình mất mặt một lần nữa.

Tống Chiết Ý, cô giỏi thật đấy.

Làm cho anh cảm thấy khó chịu, tức giận, nhưng cùng đó lại ẩn chứa sự phấn khích.

Tống Chiết Ý là người đầu tiên làm được.

Những ước số xấu xa ẩn sâu trong xương cốt, cứ thế trào ra.

Ban đầu anh định dù thế nào đi nữa, mối quan hệ giả tạo này với Tống Chiết Ý cũng sẽ tạm thời kết thúc, nhưng cô lại có ảnh hưởng đến anh nhiều hơn anh tưởng tượng.

Vào lúc này, anh đột nhiên không muốn kết thúc nữa.

Ham muốn chiến thắng, ý chí chiến thắng của anh đều đã bị Tống Chiết Ý khơi dậy hoàn toàn.

Lục Giác thừa nhận anh chưa từng là người hiền lành.

Trong mắt người khác, anh chỉ là một thiếu gia được nuông chiều trong nhung lụa, gia thế, phẩm hạnh, ngoại hình đều tốt.

Nhưng chỉ có Lục Giác biết anh không giống như những gì người khác nghĩ.

Anh đã có một thời niên thiếu rất nổi loạn và tồi tệ.

Nếu không có ông nội, anh cũng không biết giờ đây mình sẽ trở thành ngườι như thế nào.

Sau đó, để không làm ông nội thất vọng, anh đã giấu đi mặt tối của mình, khoác lên mình một lớp vỏ bọc lịch lãm và dịu dàng, biến mình thành hình dạng "Khẩu phật tâm xà" như Hứa Chân nói.

Những năm qua, anh cũng dần quen với bộ mặt giả này.

Nhưng khoảnh khắc này, Lục Giác như thể quay trở lại là Lục Giác của mười mấy tuổi.

Nóng nảy, u ám, độc đoán và khó gần.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tống Chiết Ý.

Lục Giác nghĩ có vẻ mình bộc lộ bản chất đã làm cô sợ.

Anh uống cạn chén trà trước mặt, khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, như thể mây tan gió tạnh, đôi mắt hoa đào mê hoặc ấy lại trở nên dịu dàng.

Anh đặt cốc xuống, thản nhiên nói: "Xin lỗi, vừa rồi chỉ là đùa thôi."

Anh không phải đang cứu vãn thể diện, chỉ là sau khi quyết định tiếp tục giả làm người yêu với Tống Chiết Ý, anh không muốn dọa ngườι ta bỏ chạy, vì vậy anh lại đeo mặt nạ vào.

Tống Chiết Ý: "..."

Chỉ là đùa thôi sao?

Cô không muốn phân biệt liệu Lục Giác có đang đùa thật hay không.

Nhưng vì "câu đùa" của anh, cô đã đổ mồ hôi dọc sống lưng, từng tấc da thịt đều thấm đẫm hơi lạnh.

"Không sao."

Tống Chiết Ý cúi đầu, lông mi khẽ rung lên.

Lục Giác nhìn thấy, cảm thấy cái rung nhẹ đó tựa như đang quạt vào trái tim anh, ngứa ngáy đến lạ thường.

"Tống Chiết Ý, cảm ơn hôm nay cô đã phối hợp, nhưng..."

Anh cố tình dừng lại, nở nụ cười nhìn Tống Chiết Ý.

Thời gian dường như kéo dài đến vô tận.

Tống Chiết Ý chớp mắt một cái, nhìn thẳng vào Lục Giác, bình tĩnh hơn dự đoán.

Cô đã không bại lộ chân tướng của mình, cũng đã giữ được thể diện cho bản thân, cho nên dù bây giờ có thật sự phải kết thúc với Lục Giác, cô cũng cảm thấy có thể chấp nhận được.

Lục Giác lại nhấc ấm trà lên, rót một tách trà mới vào rồi đẩy đến trước mặt Tống Chiết Ý.

Anh nheo mắt nhìn cô một lúc, rồi mới chậm rãi nói tiếp nửa câu sau.

"Sức khỏe ông nội tôi không được tốt, có thể sẽ không chịu nổi bất kỳ cú sốc nào, nên có lẽ mối quan hệ của chúng ta vẫn phải tiếp tục trong một thời gian nữa, sau này hy vọng cô vẫn có thể tiếp tục phối hợp."

Tống Chiết Ý bỗng nhiên sững sờ.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng câu trả lời lại là như vậy.

Vậy là, cô... Đã thành công thoát thân rồi sao?

Tống Chiết Ý không nhịn được muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ Lục Giác phát hiện, vì vậy mặt cô nhíu chặt mày.

Lục Giác nhìn thấy biểu cảm cau có trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiến răng, đè nén sự không vui trong lòng xuống.

Anh nhìn Tống Chiết Ý, nói một cách nghiêm túc như đang đàm phán: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ tuân theo lời cô nói, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc thân thể với cô, cô có nhu cầu gì khác cứ nói, miễn là tôi làm được, tôi đều sẽ đáp ứng cô."

Có lẽ để cân bằng trái tim bị tổn của mình, cũng có thể là để khiến Tống Chiết Ý có phản ứng khác.

Anh dừng một chút, đôi mắt hoa đào cong lên nói đùa: "Tuy nhiên, đây chỉ là một vở kịch, dành cho người khác xem. Ngoại trừ tiếp xúc thân thể không cần thiết, trước khi chúng ta chính thức chia tay, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với cô."

Anh nói từng chữ một: "Cô tuyệt đối đừng xem là thật."

"Nghĩ tôi thích cô."

Tống Chiết Ý hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Lục Giác, gật đầu.

"Anh yên tâm, tôi hiểu rất rõ.."

Biểu cảm của Lục Giác hơi khựng lại, anh cầm tách trà lên, hướng về phía Tống Chiết Ý: "Rất tốt, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Hai chiếc tách nhẹ nhàng chạm vào nhau, ra một tiếng giòn tan.

Trái tim của Tống Chiết Ý cũng rung lên một cái.

Suy nghĩ trong cô đã trở nên bất cần.

Cứ như vậy đi, kiểm soát trái tim của mình.

Chờ đến ngày "hợp tác" kết thúc.

Sau bữa tối, Lục Giác đưa cô về nhà, mà giữa đường Tống Chiết Ý đã ngủ thiếp đi.

Đấu đá cả buổi chiều, gần như đã tiêu hao hết sức lực của cô.

Dù là trước đây, Tống Chiết Ý và Hứa Chân vì sản phẩm mới mà liên tục chạy khắp nơi trong suốt một tuần, mỗi ngày chỉ ngủ được hai ba tiếng, cô cũng chưa từng mệt mỏi đến vậy.

Khi đến khu chung cư của Tống Chiết Ý, Lục Giác phát hiện Tống Chiết Ý vẫn chưa tỉnh.

Anh không gọi cô dậy, mà đỗ xe bên đường, ánh mắt nhìn gương mặt cô không chút kiêng kỵ.

Ánh sáng trong xe chiếu lên gương mặt trắng mịn của cô, dường như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, hàng mi đen, nhẹ nhàng nằm trên mí mắt, giống như con bướm đang đậu.

Thật ngoan.

So với người phụ nữ xa cách, nói ra những lời lẽ gay gắt đập tan suy nghĩ viển vông của anh vào buổi chiều, cứ như thể là hai ngườι khác nhau.

Lục Giác đưa tay định vuốt ve hàng mi của cô nhưng ngay khi sắp đụng vào, anh lại nhận ra hành động này quá thân mật và âu yếm.

Tuy anh đã đạt được thỏa thuận là giả vờ làm bạn trai của Tống Chiết Ý trong quá trình hợp tác lâu dài, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tiếp tục làm những hành độn̴g thân mật không cần thiết sau lưng mọi ngườι. Đó cũng chính là lời anh nói. Họ chỉ đang diễn kịch. Vì vậy, Lục Giác thu tay về, xuống xe hút thuốc.

Khi Tống Chiết Ý tỉnh dậy, cô thấy Lục Giác ngồi bên cạnh, tay đang cầm hợp đồng xem. Trời đã tối, ánh đèn bên đường lấp lánh. Cảm nhận được động tĩnh của cô, Lục Giác quay đầu nhìn lại: "Dậy rồi?"

Tống Chiết Ý ngồi thẳng dậy, dụi mắt, nhìn thấy đã đến cửa nhà, bắt đầu tháo dây an toàn: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh cũng sớm về đi, chúc ngủ ngon."

Lục Giác gật đầu, khẽ thốt ra ba chữ. "Chúc ngủ ngon."

Tống Chiết Ý không nhìn Lục Giác nữa, xuống xe, bước đi trong màn đêm mùa xuân se lạnh. Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng còi ô tô. Trong đêm khuya lúc mười giờ, âm thanh đặc biệt rõ ràng. Tống Chiết Ý khẽ dừng lại, không biết Lục Giác có ý gì, không quay đầu lại. Mãi cho đến khi Lục Giác gọi tên cô, cô mới quay đầu nhìn lại.

Lục Giác đặt tay lên thành cửa nhìn cô.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt hoa đào của anh được tô vẽ cực kỳ mê hoặc, giống như một yêu tinh quyến rũ mà không có hay biết.

Anh nói to: "Cô quên đồ rồi."

"......"

Tống Chiết Ý không phản ứng lại.

Lục Giác cười nhẹ, nhảy xuống xe, mở cửa ghế sau, lấy ra một rổ cherry.

Đây là món quà chú Trần đặc biệt chuẩn bị cho Tống Chiết Ý.

Lục Giác cầm rổ tre, đi đến trước mặt Tống Chiết Ý, đưa cherry cho cô: "Cô bỏ quên lòng thành của chú Trần rồi."

Tống Chiết Ý nhận lấy, thấy Lục Giác không vội đi, bỗng chốc cũng không biết nên đi hay ở.

Lục Giác cúi xuống nhìn cô một lúc, khóe miệng nhếch lên một chút, rồi cười nhẹ một tiếng.

"Khi nào thì chúng ta đi thăm ông ngoại cô?"

Hôm nay khi rời khỏi nhà họ Lục, ông cụ Lục đã dặn dò Lục Giác phải đến phố cổ thăm ông cụ Cung với tư cách là bạn trai của cô.

Lục Giác cũng đã đồng ý.

Tuy rằng Lục Giác chỉ nói qua loa với ông cụ Lục, không ngờ anh vẫn nhớ.

Thấy cô ngẩn người, Lục Giác nhìn cô với vẻ sâu xa: "Có gì phải ngạc nhiên? Dù sao, ông cụ Cung đã phá lệ cho tôi chen hàng rồi còn làm thêm giờ vì bình sứ của tôi, đương nhiên tôi phải đích thân đến nhà cảm ơn ông rồi."

Tống Chiết Ý: "..."

Cô không ngờ Lục Giác lại biết.

Muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn thôi, sợ cô càng nói càng đáng ngờ.

Không phải chiều nay cũng vậy sao, cô suýt nữa đã bị bại lộ hoàn toàn.

Giờ đã thoát hiểm, cô cũng học được cách khôn ngoan.

Đừng chột dạ.

Cũng đừng quá gần gũi với Lục Giác.

Người đàn ông này hết sức nguy hiểm và tinh ranh.

Trước mặt Lục Giác chỉ cần ít nói và ít biểu lộ cảm xúc, nếu không cẩn thận sẽ bị anh dẫn dắt vào chỗ chết.

"Tùy thời gian anh thôi." Tống Chiết Ý nói.

Lục Giác cười, nói ra những lời Lục Thành Diễn đã nói với anh: "Bây giờ tôi đang nhàn rỗi, lúc nào cũng có thời gian, hay là theo thời gian của cô đi?"

"Hôm kia?" Tống Chiết Ý: "Có được không?"

Lục Giác : "Được, đến lúc đó tôi sẽ đón cô."

Tống Chiết Ý trở về nhà, Cung Uẩn đã chờ rất lâu, người phụ nữ mạnh mẽ luôn bình tĩnh, mà lúc này lại còn có vẻ lo lắng hơn cô.

"Đến nhà Lục Giác thế nào? Gia đình cậu ấy đối xử với con ra sao?"

Tống Chiết Ý cúi đầu thay giày, mềm mại đáp: "Rất tốt ạ."

Cung Uẩn cau mày, nhìn đôi mắt mệt mỏi của Tống Chiết Ý, sao có vẻ không giống như rất tốt.

Tống Chiết Ý nhận ra, vội vàng lấy rổ cherry, ngồi xuống bên cạnh bà, giống như đang khoe với bà về một món đồ quý giá, đôi mắt cong cong, nở nụ cười rạng rỡ.

"Mẹ à, là thật đấy. Gia đình Lục Giác ai cũng rất tốt, đây là đồ họ đặc biệt bảo mang về cho mẹ nếm thử, đồ trồng không ô nhiễm mà còn rất ngọt."

"Ông nội Lục cũng rất tốt, hôm nay ông và con đã nói rất nhiều, cũng rất vui vẻ."

"Còn nhà anh ấy..."

Tống Chiết Ý ở trước mặt Cung Uẩn, càng chột dạ thì lại càng nói nhiều.

Cung Uẩn ngắt lời cô, hỏi thẳng: "Vậy Lục Giác thì sao."

"Lục Giác đối tốt với con chứ?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro