Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi ngườι đã làm việc vất vả rồi. Nghỉ ngơi một chút đi."

Dưới sự chỉ huy của Hứa Chân, nhân viên của từng bộ phận trong Cẩm Tâm Tú cũng bắt đầu thư giãn.

Địa điểm chụp ảnh hán phục lần này được chọn ở khu nghỉ dưỡng tại Lâm Thành.

Khu nghỉ dưỡng được chia thành nhiều khu vực theo từng chủ đề, trong đó khu vực vườn hoàng gia được mô phỏng theo khu vườn của thành phố S.

Có các hòn non bộ xen lẫn nhau, đi thêm ba bước có một hồ sen, mười bước có một mái đình, rất thích hợp cho hán phục mùa hè mang phong cách sang trọng và tao nhã của Cẩm Tâm Tú lần này.

Hiện tại là đầu mùa hè.

Thời tiết không hề dễ chịu, nắng nôi gay gắt, có thể đốt cháy một lớp da.

Sau khi buổi chụp hình kết thúc, mọi người trong studio đều tìm lấy một bóng râm.

Hứa Chân nhìn điện thoại, đội mũ chống nắng rồi đi ra ngoài khu vườn.

"Lão đại Hứa, cô đi đâu vậy?" Triệu Sảng hỏi.

"Đi đón ngườι."

Mọi ngườι xung quanh bắt đầu làm ầm lên: "Lại là cậu bạn trai đó đúng không, cậu ấy bám người thật đấy, không thể chịu đựng được việc phải xa lão đại Hứa dù chỉ một giây, làm tôi ghen tị quá."

Hứa Chân lờ sự trêu chọc của họ, rồi bước đi nhanh chóng, bỗng chốc biến mất sau hòn non bộ.

Hạ Thành uống nước xong thì thấy Tống Chiết Ý đang ngồi một mình dưới mái đình, cầm máy ảnh để xem kỹ các ảnh.

Cô mặc chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần jean rộng thùng thình, tóc xõa ra sau cột thành đuôi ngựa.

Cô trông thậm chí còn trẻ hơn những đàn em năm nhất mê mệt trước sức hút của cậu ta.

Mặc dù lần trước Tống Chiết Ý từ chối cậu ta một lần nhưng giờ đây, tình cảm của cậu ta lại bị lung lay.

Từng có người mình thích.

Nghe là đã biết không thành.

Nên cậu ta vẫn còn hy vọng.

Hạ Thành lấy một chai nước từ phía cần, xách bộ Hán phục rộng thùng thình, chạy về phía Tống Ý như một con bạch tuộc.

Hạ Thành đưa nước cho Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý nhận lấy, nói cảm ơn nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào máy ảnh.

Hạ Thành, người bị làm lơ không nhịn được mà vung vẩy ống tay áo rộng thùng thình, che khuất chiếc máy ảnh của Tống Chiết Ý.

Cuối cùng, Tống Chiết Ý cũng bất lực ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Hạ Thành lập tức nháy mắt với cô: "Tống Tống, có phải hôm tôi vẫn đẹp trai tuyệt đỉnh như mọi khi không?"

Tống Chiết Ý nhớ đến chàng công tử lịch lãm trong bức ảnh vừa rồi, rồi lại ngước nhìn cậu thiếu niên khờ khạo cười đến mức mắt mũi méo xệch ở trước mặt, nhịn cười gật đầu.

Hạ Thành hài lòng, khoanh tay trước ngực nói: "Đã được Tống Tống khen ngợi rồi, lần này ảnh của tôi nhất định sẽ bại được cái tên Lục gì đó kia!"

Tống Chiết Ý: "......"

Cô khựng lại: "Cậu đang về Lục Giác à?"

"Hừ, tất nhiên là anh ta rồi."

Lần trước, vì bị ngã gãy chân, nên Hạ Thành mới bị Lục Giác thay thế, sau đó bị cả giới ngườι mẫu chế giễu. Tự tay nhường vị trí cho tân binh, rồi còn bị đè bẹp thành rác rưởi.

Như vậy đã quá đáng lắm rồi.

Thời gian này, Hạ Thành vẫn luôn rất tức giận, ngoài việc luyện tập biểu cảm và cảm giác trước ống kính mỗi ngày, cậu ta cũng không quên vẽ bùa chú để nguyền rủa Lục Giác gặp xui xẻo.

Có vẻ như lời nguyền của cậu ta cũng có hiệu quả, vốn dĩ rất sợ lần chụp sản phẩm mới vào mùa hè của Cẩm Tâm Tú sẽ trực tiếp tìm đến Lục Giác, không có đến lượt của cậu ta.

Không ngờ, cuối cùng Hứa Chân vẫn tìm đến cậu

Hạ Thành đắc ý đến mức mũi cũng nhếch lên trời.

"Tôi không biết những cư dân mạng kia có mắt nhìn kiểu gì nữa, thần con mẹ nó kinh mới nói đó là soái ca cực phẩm."

"Em xem 'Mỹ nam cổ trang số một' tôi đây, chẳng phải mạnh hơn tên Lục gì đó nhiều lắm sao? Không sao bà chủ Hứa lại tìm tôi chứ không tìm anh ta."

Trước khi Lục Giác xuất hiện.

Tất nhiên fan của Hạ Thành đã gọi cậu ta là "Mỹ nam cổ trang số một", mặc dù cũng có người chế giễu nhưng đa số là antifan của cậu ta, cũng không đến mức bị mọi người chế giễu như sau cái lần Lục Giác chụp ảnh trước đó.

Nói cậu ta và Lục Giác khác nhau như thể mắt cá với ngọc trai.

Hai tháng trước, khi ảnh tạo Hán phục mùa xuân của Cẩm Tâm Tú được đăng trên Weibo chính thức, mỗi ngày bạn bè của Hạ Thành đều đăng những câu nói buồn bã, ẩn ý thương xót cậu ta.

Nhìn thấy mà Tống Chiết Ý cũng thấy cậu ta tội nghiệp.

Lúc này, nhìn Hạ Thành phấn khởi như vậy, Tống Chiết Ý cũng không nỡ nói với cậu ta rằng, không phải Hứa Chân không tìm Lục Giác, mà là Lục Giác đã từ chối.

Hạ Thành không chú ý đến biểu cảm của Tống Chiết Ý, vẫn đang tự tin khen mình lợi hại, tiện thể không quên bôi nhọ Lục Giác.

Hai ngày này chụp ngoại cảnh, khó khăn lắm mới được yên tĩnh. Vì Hạ Thành, cái tên Lục Giác thường xuyên xuất hiện bên tai.

Tống Chiết Ý cũng thấy bất lực.

Sao cái tên Lục Giác này cứ như hồn ma vất vưởng vậy.

Trong đầu không kìm được thoáng qua gương mặt tuấn tú đang ngủ say...

Tống Chiết Ý cắn nhẹ môi, dưới ánh nắng đôi má trắng nõn có một lớp ửng hồng mỏng manh.

Năm ngày trước, cô và Lục Giác lặng lẽ chuyển đến nhà mới.

Ngôi nhà năm phòng, hai sảnh, ba phòng tắm đã được Lục Du cải tạo, tràn ngập vẻ sang trọng nhẹ nhàng và cảm giác ấm áp.

Tống Chiết Ý và Lục Giác chỉ là "bạn cùng nhà", đương nhiên không thể ở chung phòng.

Lục Giác nhường phòng ngủ chính cho cô, còn anh thì ở phòng ngủ phụ bên cạnh.

Trước khi chuyển đi, Tống Chiết Ý cứ nghĩ việc sống chung với Lục Giác sẽ khiến cô cảm thấy mất tự nhiên, vì cô chuẩn bị sống với người mà mình đã yêu thầm nhiều năm.

Cô cẩn thận khắp chốn, không muốn lộ ra manh mối nhưng không ngờ đêm đầu tiên lại phạm phải sai lầm ớn.

Do phòng ngủ của Tống Chiết Ý ở nhà cũ không có phòng tắm.

Nên đêm đó, cô ngủ mơ mơ màng màng, còn tưởng đây là nhà cũ mình. Nửa đêm đi nhà vệ sinh, bèn đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ chính, đi đến phòng vệ sinh dùng chung ở bên ngoài.

Sau đó lại mơ hồ trở về phòng.

Leo thẳng lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Rạng sáng hôm sau.

Cô tỉnh dậy vì trời nóng, muốn dậy uống một cốc nước. Khi cô di chuyển thì thấy có thứ gì đó hơi nặng đè lên mình.

Lại còn có hơi ấm.

Tựa như một cánh tay.

Tống Chiết Ý đột nhiên tỉnh dậy.

Cô từ từ mở mắt, với ánh s̴áng mờ nhạt từ đèn ngủ dưới đầu giường, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai gần cô trong gang tấc.

Trong giây lát, Tống Chiết Ý cảm thấy như mình đang mơ.

Sau đó, cô lại nhắm mắt.

Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác của cô trở nên vô cùng nhạy bén.

Cô ngửi thấy mùi hương tuyết tùng mát lạnh trên cơ thể người đàn ông, cảm thấy cơ thể anh hơi phập phồng khi hít thở, còn có cánh tay mạnh mẽ thuộc về phái nam, đang đặt trên eo cô đầy thân mật.

Hai tay cô cũng đặt trên eo và lưng Lục Giác, như thể đang ôm một con búp bê lớn.

Từ nhỏ cô đã có thói quen phải ôm cái gì đó thì mới ngủ được.

Nhưng con búp bê lớn này lại không hề mềm mại chút nào. Qua bộ đồ ngủ lụa mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ cơ trên cơ thể đó săn chắc như thế nào, nó còn đang bốc hơi như một lò lửa.

Tất cả đều quá thực tế.

Khiến Tống Chiết Ý không thể nào coi đó là một giấc mơ.

Lúc này, cô đang nằm trên cùng một chiếc giường với Lục Giác.

Họ còn ôm nhau ngủ.

Là ai lên nhầm giường ai vậy chứ!

Tống Chiết Ý lại chết lặng, mở mắt ra nhìn.

Cô thở nhẹ lại, không dám động đậy mạnh, sợ đánh thức Lục Giác, chỉ đành xoay cổ, nhìn lên đèn trên trần nhà.

Nhìn thấy chiếc đèn trần đơn giản trên trần nhà, Tống Chiết Ý chỉ muốn đánh cho mình một trận.

Hu hu!

Là cô!

Đèn của phòng cô phải là chiếc đèn chùm lông vũ rất khoa trương.

Tối qua cô không ngủ được, trước khi uống một viên melatonin, cô còn nhìn chằm chằm vào những chiếc lông vũ trên đèn cho đến khi ngủ thiếp đi.

Đây là phòng của Lục Giác!

Là do đầu óc cô mê muội, đi nhầm phòng, rồi trèo lên giường của Lục Giác.

Aaa!

Trong lòng Tống Chiết Ý đã sôi trào, không nhịn được nghĩ: Lúc ngủ Lục Giác không khóa cửa sao? Anh cứ thế tin tưởng cô ư!

Tống Chiết Ý muốn khóc, từ từ thu lại tầm mắt, lại không thể không nhìn sóng mũi cao thẳng của người đàn ông, cùng đường cong quyến rũ của mắt anh khi ngủ.

Bởi vì quá sợ hãi, lúc này nhìn khuôn mặt hoàn hảo này ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng cô hiếm khi bình tĩnh như nước đọng.

Hơi thở của Lục Giác đều đặn, trông như đang ngủ rất say.

Tống Chiết Ý chuẩn bị tinh thần mất một lúc lâu, mới gọi tên Lục Giác bằng giọng nói nhỏ như muỗi.

Thấy anh không có phản ứng, cô dần dần thở phào nhẹ nhõm.

Đầu tiên, cô xấu hổ rút tay ra khỏi eo Lục Giác, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay chắc khỏe của Lục Giác đang vòng qua eo mình, từng chút một di chuyển ra xa.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, phát hiện ra Lục Giác vẫn chưa tỉnh.

Cô mới len lén xuống giường, vội vàng chạy về phòng mình.

Trở về phòng ngủ xa lạ, cả buổi Tống Chiết Ý không ngủ, đến khi hừng đông hẳn mới ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy thì đã gần trưa.

Cô mặc quần áo tử tế, giống như một tên trộm, trước tiên mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy phòng khách trống rỗng, cũng không có chút tiếng động nào, xác định Lục Giác hình như không ở nhà thì mới dám ra ngoài.

Bàn ăn đã được bày sẵn bữa sáng

Sữa và bánh mì nướng, cùng với trứng ốp la.

Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết là Lục Giác đã chuẩn bị.

Bình hoa trên bàn ăn được cắm hoa hướng dương rực rỡ, bên dưới có một tờ giấy ghi chú.

Là của Lục Giác.

Tống Chiết Ý cắn môi, rút nó ra.

[Thỏ con, tôi về nhà một chuyến, tối sẽ về, có việc thì gọi cho tôi nhé]

Giọng điệu của Lục Giác rất bình thường.

Khiến Tống Chiết Ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Lục Giác vẫn chưa phát hiện.

Buổi chiều, Tống Chiết Ý ra ngoài một chuyến, mua một chiếc vòng treo cửa sẽ phát ra âm thanh, treo ở phía sau phòng của cô.

Nếu nửa đêm ấy lại ngủ mê man, chỉ cần mở cửa, con chim nhỏ sẽ phát ra tiếng kêu "líu lo", lúc đó cô sẽ tỉnh lại.

Cứ coi như là cho mình một lời cảnh tỉnh.

Ba ngày sau, Tống Chiết Ý cũng trải quá hết sức vất vả.

Để tránh gặp Lục Giác, cô ở lại trường lâu hơn, gần như phải đến tối mới hồi hộp trở về nhà.

Sau khi về nhà, khi không cần thiết thì hầu như cô không có khỏi cửa phòng.

Nếu như bắt buộc phải ra ngoài, lại xui xẻo gặp Lục Giác, cô cũng nhịn không được muốn bỏ chạy.

Nhưng nhiên cô không có chạy.

Sợ lộ ra vẻ mất bình tĩnh.

Cô không biết Lục Giác phát hiện ra manh mối gì không, mà cũng không quan tâm nổi nữa.

Chỉ cần không nhìn thấy Lục Giác cô có thể tự thôi miên rằng chuyện đêm đó chưa xảy ra.

May mắn là sự tra tấn này chỉ kéo dài ba ngày thì Hứa Chân thông báo cho cô, rằng Cẩm Tâm Tú sẽ đến Lâm Thành chụp Hán phục cho mùa hè.

Thỏ con như được đại xá, vội vàng thu dọn đồ rời đi.

"Tống Tống, em có nghe tôi đang nói không?"

Hạ Thành giơ tay vẫy vẫy trước mặt Tống Chiết Ý, tỏ vẻ không hài lòng.

Tống Chiết Ý hít sâu, tỉnh táo trở lại, chậm đáp: "Nghe rồi."

Hạ Thành vẫn không tha: "Ừ, vậy em nói xem vừa rồi tôi nói gì."

Tống Chiết Ý: "..."

Đối mặt với Hạ Thành đang bĩu môi, cô chớp mắt, thở dài nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi mất tập trung."

Hạ Thành: "Nghĩ cái gì vậy?"

"......"

*Click qua hình tiếp theo để đọc tiếp nhé! ⇒

Nghĩ đến tên Lục gì đó.

Hạ Thành bĩu môi: "Tống Tống, em không muốn nói cũng được, chỉ cần em nói một câu rằng tôi đẹp và giỏi giang hơn tên Lục gì đó thì tôi sẽ tha thứ cho việc em mất tập trung."

Tống Chiết Ý biết Hạ Thành cứng đầu như thế nào vì không muốn bị cậu ta quấy rối trong lúc rảnh rỗi, cô đành bất đắc dĩ lên tiếng: "Ừ, cậu đẹp trai hơn tên Lục gì đó nhiều, cũng giỏi hơn anh ấy nhiều."

Tiếng nói vừa dứt, một giọng nói mang theo ý cười vang lên.

"Vậy sao, hóa ra cô thỏ lại nghĩ vậy

Giọng nói trầm thấp kiêu ngạo ấy, dù hóa thànᏂ tro bụi, Tống Chiết Ý cũng nhận ra.

Cả người cô căng cứng.

Chẳng dám quay đầu lại.

Lục Giác xuyên qua cầu vòm, bước nhanh tới, anh vòng ra trước mặt Tống Chiết Ý, thân hình cao lớn như một đám mây đen, bao phủ lấy cơ thể mảnh mai của cô.

Đôi mắt hoa đào của Lục Giác hơi nhếch lên, nhìn chằm chằm Tống Chiết Ý không chớp mắt: "Hửm? Cô thỏ, sao không nói chuyện vậy?"

Tim Tống Chiết Ý đập loạn xạ.

Vang hơn cả tiếng ve kêu râm ran trong mùa hè.

Sao cô lại xui xẻo vậy chứ.

Cô hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đàn ông trước mặt đang khiến cô cảm thấy áp lực vô cùng.

Hôm nay Lục Giác không mặc áo sơ mi đen đặc trưng, mà mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi bằng lụa màu kem, hai cúc áo trên cổ áo được mở ra, để lộ một đoạn xương quai xanh dài thẳng tắp.

Cổ tay xắn lên tới khuỷu tay, để lộ chiếc đồng hồ cổ đắt tiền trên cánh tay.

Trên tay còn có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ mờ.

Toàn bộ ngườι anh đều toát lên một khí chất vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.

Tống Chiết Ý liếc mắt nhìn thấy không xa, Triệu Sảng và những người khác đã bắt đầu nhìn chằm chằm về phía này với vẻ phấn khích.

Lục Giác chính là như vậy, đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của mọi người.

Tống Chiết Ý chớp mắt, khẽ cười một cái, mới nhỏ giọng hỏi: "Sao anh đến đây vậy."

"Không chào đón à?"

Lục Giác nhướng mày.

"Không có."

Tống Chiết Ý dừng lại một chút: "Chỉ là chưa từng nghe anh nhắc tới."

Lục Giác đang định nói gì đó, Hạ Thành khí thế ngùn ngụt xông vào giữa hai người.

Cậu ta thấp hơn Lục Giác một cái đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro