Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh nhận ra mình thực sự thua kém những bức ảnh đó. Từ khi Tống Chiết Ý bước vào phòng triển lãm thì hoàn toàn không nhìn anh.

Lục Giác nhượng bộ, thẳng tiến đến trước cô, đứng cạnh cô, tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Mùi hương tuyết tùng thoang thoảng lại một lần nữa xâm chiếm Tống Chiết Ý.

Cơ thể cô có chút cứng ngắc. Bởi vì đêm qua tiếp xúc thân mật, cô không khỏi có suy nghĩ khi ở gần Lục Giác.

Sau khi đến buổi triển lãm, cô cố gắng giữ khoảng cách với Lục Giác, nên nhìn các tác phẩm triển lãm.

Không ngờ vẫn bị thất bại.

Tống Chiết Ý bất đắc dĩ thở dài, lại không khỏi mím môi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ảnh trước mặt.

Nhưng tác phẩm trước đó còn sáng lấp lánh trong mắt cô, lúc này đột nhiên trở nên mờ nhạt.

Còn không có sức hấp dẫn bằng người bên cạnh.

Thái độ của Lục Giác rất tự nhiên, giả vờ nhìn bức ảnh chụp trên tường một lúc, mới cúi đầu nhìn Tống Chiết Ý: "Cô thỏ, không phải em học chuyên ngành tiếng Trung ư, sao lại muốn làm nhiếp ảnh gia?"

Câu hỏi này, nhiều người đã hỏi cô.

Nhưng Tống Chiết Ý luôn không biết nói thế nào, hay nói cách khác là xấu hổ khi nói ra.

Nhưng đối với Lục Giác, cô đột nhiên có ham muốn tâm sự.

Cô cong mắt cười nhẹ, hàng mi dài cũng theo lay động, khiến người ta ngứa ngáy.

"Ban đầu em cũng không muốn làm nhiếp ảnh gia, hồi nhỏ thật ra em muốn kế thừa nghề nghiệp của ông ngoại, làm một nghệ nhân đồ gốm."

Nói đến đây, Tống Chiết Ý xấu hổ nhìn Lục Giác: "Nhưng hình như em không có thiên phú, điều này chắc anh cũng nhìn ra rồi."

Tống Chiết Ý nói vậy, Lục Giác đột nhiên đến chiếc bình gốm mà cô đã dạy anh làm đó, bị ông cụ Cung chê cười.

Anh cũng không nhịn được mà bật cười.

Tính ra, anh và Tống Chiết Ý quen nhau cũng chỉ mới được ba tháng, anh không ngờ chỉ trong vòng ba tháng mà mối quan hệ của họ lại trở nên như vậy.

Và anh lại thích cô đến thế.

Lục Giác: "Không phải, là do anh quá ngốc, đã liên lụy em rồi."

Anh ngừng một chút, hơi nghiêng đầu, tiến sát lại tai cô, nhỏ giọng nói: "Kể tiếp đi, anh muốn nghe."

Anh muốn biết tất cả về Tống Chiết Ý.

Dù là chuyện nhỏ nhặt thế nào, anh cũng muốn hiểu rõ.

Tống Chiết Ý lại bị anh trêu chọc.

Cô hít một hơi thật sâu, rời khỏi Lục Giác, nhìn chằm chằm vào tác phẩm trước mặt, mới có thể bình tĩnh lại được một chút.

"Mỗi lần ông ngoại làm ra một món đồ gốm thì đều thích chụp lại, lúc đó em hỏi ông, tại sao phải chụp lại, có phải là vì tiếc nuối không."

"Nhưng ông ngoại nói không phải, chỉ là muốn ghi lại. Rất nhiều rất nhiều văn hóa của đất nước chúng ta, đang dần dần bị thời gian phai mờ hoặc bị đại chúng lãng quên. Tuy ông không có khả năng, để phát huy mạnh mẽ văn hóa gốm sứ truyền thống nhưng ông muốn ghi lại, chứng minh chúng từng tồn tại thật sự."

"Lúc đó, em nghĩ nếu em không thể trở thành người kế thừa, có lẽ cũng có thể trở thành người lưu giữ."

"Mọi thứ em từng thấy, đều dùng ống kính để lưu giữ."

"Dù là đồ sứ hay là Hán phục."

"Có lẽ năng lực của em rất nhỏ bé, cũng không thể thay đổi gì cả, nhưng ít nhất em đã cố gắng thay đổi."

Lời nói này, từng có một thời điểm cô đã tâm sự với bạn bè. Nhưng phản ứng của họ khiến Tống Chiết Ý cảm thấy khó chịu, dần dần cũng không nói nữa.

Lúc đầu cô hợp tác với Hứa Chân, không chỉ vì cô quan tâm đến Hán phục, mà còn vì thái độ của Hứa Chân. Mỗi bộ Hán phục mà cô ấy làm đều đã được khảo sát lịch sử, không phải là thiết kế cải biên bừa bãi, thậm chí vì một số chiêu trò mà bóp méo lịch sử.

Nói xong, Tống Chiết Ý ngại ngùng mỉm cười với Lục Giác: "Anh có thấy hơi ngốc không?"

Lục Giác nhìn Tống Chiết Ý thật sâu.

Lúc đó, anh đột nhiên hiểu ra tại sao lần trước khi chọn đồ nội thất, Tống Chiết Ý lại uốn nắn việc quản lý nói về mối ghép mộng, nói đó là kỹ thuật truyền thống của nước mình, chứ không phải là do nhà thiết kế ngườι Ý nào đó sáng tạo ra.

Không phải là khắt khe, mà một loại tín ngưỡng.

"Không."

Ánh mắt Lục Giác rất dịu dàng, khẽ nói: "Anh thấy em và ông Cung đều rất tuyệt vời, rất giỏi."

Tống Chiết Ý nhìn vào mắt Lục Giác, sự chân thành trong đó khiến cô mềm lòng.

Lần trước Lục Giác nói với cô: "Thật may mắn, gặp được một người như em."

Cô cũng phải may mắn đến nhường nào, mới gặp được Lục Giác đang ở trước mặt đây.

Một người có thể hiểu được sự bướng bỉnh và cố chấp của cô, mặc dù sự kiên định ấy là ra vẻ, giả vờ giả vịt, đối với người khác nhưng vẫn có người có thể hiểu được.

Buổi triển lãm đóng cửa lúc ba giờ. Sau khi ra ngoài, thời gian vẫn còn sớm nên Lục Giác nói: "Cô Thỏ, buổi tối còn có hẹn nhưng giờ vẫn còn sớm, nên giờ em có thể đi làm một việc với anh không?"

Tống Chiết Ý không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ Lục Giác.

Lục Giác trực tiếp đưa cô đến salon mà lần trước anh đến, vẫn là chuyên gia tạo kiểu đã tiếp đón anh trước đó.

Nhìn thấy Lục Giác anh ấy cũng hết sức hưng phấn. Lần trước, ảnh của Lục Giác đã được đăng lên vòng bạn bè của anh ấy, thu hút một làn sóng khách.

Bọn họ thích những khách hàng "Tôn lên kiểu dáng tóc" như Lục Giác nhất.

"Anh Lục, lần này anh muốn làm gì?"

Chuyên gia tạo mẫu tóc rất phấn khích, không nhịn được muốn thể hiện tài năng của mình lên người Lục Giác.

Lục Giác nhìn mái tóc vàng của mình trong gương, dịu dàng nhìn Tống Chiết Ý đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi sau anh.

"Nhuộm lại màu đen."

Rõ ràng anh đã nhìn thấy Tống Chiết Ý sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Giác lập tức phong tỏa tầm mắt của cô, mỉm cười với cô.

Trước đây, quyết định nhuộm vàng, chỉ vì muốn mượn ánh sáng của người trong lòng Tống Chiết Ý, để cô chú ý đến mình hơn.

Nhưng bây giờ hình ảnh đã thay đổi.

Anh đã và đang theo đuổi cô, hơn nữa cũng đã buông lời rằng sẽ khiến cô quên đi người trong lòng. Cho nên, anh không thể giữ mái tóc giống người trong lòng cô nữa, để cho thỏ con có cơ hội nhìn vật nhớ ngườι.

Như vậy chỉ cản trở kế hoạch theo đuổi của anh mà thôi.

Nhớ lại trước đây muốn làm "vật thay thế" cho người trong lòng Tống Chiết Ý.

Lục Giác mỉm cười, nếu thời gian quay trở lại ba tháng trước, anh chắc chắn không nghĩ rằng mình sẽ yêu một người một cách hèn mọn và thấp thỏm như vậy.

Chuyên gia tạo kiểu: "..."

Chuyên gia tạo kiểu nhìn mái tóc của Lục Giác, tiếc nuối nói: "Anh Lục, anh mới làm được ba ngày, chẳng lẽ...... chẳng lẽ......"

Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chuyên gia tạo hình đột nhiên thay đổi: "Bị dị ứng sao."

Nghe thấy bị dị ứng, Tống Chiết Ý lại ngẩng đầu nhìn Lục Giác.

"Không bị dị ứng, yên tâm."

Lục Giác nhẹ nhàng nói: "Chỉ là cһán rồi, muốn đổi màu tóc thôi."

*

Khi rời khỏi salon thì trời đã tối đen.

Lục Giác đưa Tống Chiết Ý đến địa điểm hẹn hò tiếp theo.

Dù Tống Chiết Ý có hỏi anh thế nào, anh cũng giấu giếm, không chịu nói.

Cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe trước cổng công viên giải trí, Tống Chiết Ý nhìn tòa lâu đài được bao quanh bởi ánh đèn rực rỡ trong màn đêm, không thể tin được ngoảnh đầu nhìn về phía Lục Giác, mắt tròn xoe.

Lục Giác bỗng cười, không nói gì, xuống xe trước, mở cửa xe cho Tống Chiết Ý.

Một tay anh chống ở cửa xe, một tay giơ ra về phía Tống Chiết Ý, cười nói: "Cô Tống, liệu anh có may mắn để cùng em ôn lại những năm tháng đẹp đẽ của tuổi trẻ không."

Tống Chiết Ý rũ mắt xuống, im lặng một lúc, nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay của Lục Giác.

Lục Giác siết chặt tay, dẫn cô đi về phía công viên giải trí.

Lục Giác đã sắp xếp trước, các trò chơi giải trí khác đều có rất nhiều người, chỉ có vòng đu quay là không có một ai.

Đứng trước đó, Tống Chiết Ý có chút do dự.

Lục Giác nắm chặt tay cô, mang theo vài phần mạnh mẽ đưa cô lên.

Vòng đu quay từ từ di chuyển lên cao, Tống Chiết Ý có chút bồn chồn.

Cô im lặng nhìn lâu đài dưới chân đang dần dần bị bỏ lại trong bóng tối, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Giác: "Sao lại đưa em đến đây."

"Để biết thêm về em, sáng nay anh đã gọi điện nói chuyện với dì Cung rất lâu."

Lục Giác nhìn cô chằm chằm, có chút đau lòng nói: "Dì Cung nói với anh rằng đây là nơi em từng thích nhất, nhưng cũng là nơi em ghét nhất. "

Lục Giác không nói tiếp.

Mà nhìn cô gái trước mặt thật sâu.

Tống Chiết Ý khẽ chớp chớp mắt.

Khi còn nhỏ, trò chơi yêu thích của cô ở công viên giải trí là vòng đu quay, có thể lên rất cao, được gần với những đám mây trên trời, như thể cô có thể vươn tay ra và hái những vì sao ấy.

Nhưng cô không bao giờ đến đó được nữa.

Vì khi còn học tiểu học, có một lần cô từng ngồi trên vòng đu quay với Cung Uẩn và Tống Dư Trạch vào cuối tuần. Hôm đó rất đông người, nhiều người đã đợi rất lâu và cuối cùng cũng đến lượt họ.

Họ may mắn khi được xếp vào nhóm cuối cùng.

Lúc biết tin, cậu bé tầm khoảng tám chín tuổi đứng sau họ bắt đầu khóc, nói Tống Chiết Ý đã chiếm mất chỗ của cậu bé. Mẹ cậu bé không thể dỗ được đứa trẻ nghịch ngợm này cho nên quay sang nói, Tống Chiết Ý đã lớn rồi mà vẫn chơi trò chơi trẻ con này, có xấu hổ hay không.

Mà thật ra, lúc đó cô cũng chỉ mới có mười tuổi.

So với cậu bé kia thì cũng không lớn hơn là mấy.

Nhưng giọng nói của bà ta vừa sắc bén lại lớn tiếng, cộng với việc cậu bé kia đang ăn vạ, tất cả mọi người đều tập trung vào Tống Chiết Ý.

Dường như họ đều đang lên án cô.

Thậm chí ngay cả nhân viên bán vé cũng vì sợ phiền phức, đến đó khuyên cô, bảo họ đợi chuyến sau, để gia đình cậu bé kia lên trước.

Cho dù Cung Uẩn không nhượng bộ, cuối cùng Tống Chiết Ý vẫn bỏ cuộc.

Nhớ lại quá khứ, Tống Chiết Ý thấy hơi mơ hồ.

Cô nghĩ rằng cô đã quên đi chuyện này, nhưng khi Lục Giác đưa cô lên vòng đu quay, cô phát hiện ra mình thật sự không quên được.

Nó luôn tồn tại ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, ngưng tụ thành một vết thương nhỏ bé.

Lục Giác nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ nhàng nói: "Cô thỏ, đưa em đến đây không phải để khiến em nhớ lại những chuyện không vui."

"Anh chỉ muốn nói với em rằng, lúc ở anh, em luôn có thể là chính mình. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn làm gì thì làm, không cần vì người khác mà làm tổn thương bản thân."

"Anh cũng sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em, kể cả bản thân anh."

Tống Chiết Ý lại muốn khóc.

Cô không muốn để Lục Giác nhìn thấy, nên cúi đầu xuống.

Lục Giác mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Thực ra không cần cảm độn̴g như vậy, anh cũng không tốt đến vậy đâu. Anh cũng có mưu đồ riêng, làm tất cả mọi thứ cũng là để em có thể yêu và tin tưởng anh nhiều hơn."

Anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ nhỏ bé của mình.

Tống Chiết Ý nhẹ nhàng chớp mắt, một lúc lâu mới ngước đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn Lục Giác: "Lục Giác, cảm ơn anh."

Cô thực sự rất cảm ơn Lục Giác.

Lần nữa bước lên vòng đu quay này, cô đã đối mặt với những vết thương nhỏ trong quá khứ, và khi Lục Giác nói ra những lời đó, cô thật sự đã được chữa lành.

Đồng thời, cô càng kiên định với quyết tâm "thử" cùng Lục Giác.

Lục Giác mỉm cười rồi nói: "Cô Tống, nếu em muốn cảm ơn anh thì em có thể kể cho anh nghe, người trong lòng em là người như thế nào không?"

Tống Chiết Ý sững sờ, có chút rầu rĩ nói: "Hỏi cái này làm gì."

Lục Giác: "Anh chỉ muốn biết đối thủ cạnh tranh của mình là ai thôi."

Tống Chiết Ý: "......"

Cô hơi nhíu mày, rồi nhìn Lục Giác, Lục Giác đang chăm chú nhìn cô.

Rất kiên quyết muốn có câu trả lời.

Có những bí mật nên giữ cho riêng mình.

Tống Chiết Ý nói: "Anh ấy chỉ là một người bình thường. Không có gì để nói cả."

Bình thường?

Làm sao một ngườι bình thường có thể để lại ấn tượng sâu sắc đối với Tống Chiết Ý?

Lục Giác không hề tin nhưng anh biết rằng mình không thể vội vàng, vì vậy anh không ép cô thêm nữa.

Mặc dù anh có hơi tiếc, nhưng anh không muốn để lại ấn tượng xấu với Tống Chiết Ý.

Anh đứng thẳng dậy, dựa vào thành sắt của vòng đu quay, lại nói: "Cô thỏ, hôm nay em đã hẹn hò với anh. Có phải là em đã đồng ý làm bạn gái anh không?"

Khi nói điều này, Lục Giác không có nhiều hy vọng. Anh không ngừng ám chỉ với Tống Chiết Ý.

Ám chỉ rằng anh đang theo đuổi cô.

Để cô phải nghĩ về anh bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.

Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài với Tống Chiết Ý.

Dù có bao lâu, anh cũng đợi được.

Nhưng không ngờ, Tống Chiết Ý lại nhẹ nhàng mắt xuống, nhỏ nhẹ trả lời lại anh: "Ừ, em đồng ý làm bạn gái anh."

Lục Giác: "..."

Lục Giác: "!!"

Nụ cười lười nhát trên mặt Lục Giác lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

"Em cũng muốn bắt đầu lại."

Tống Chiết Ý ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt phản chiếu ánh đèn xa xôi nhưng lại trong trẻo.

Cô càng muốn cho mình một cơ hội.

Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, cô cũng muốn nắm lấy, huống chi bây giờ Lục Giác đã trao cơ hội đó cho cô.

Vòng đu quay đã lên đến đỉnh, ánh đèn ở xa lấp lánh, giống như dải ngân hà đang ôm lấy

Lục Giác nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý rất lâu.

Cô gái trước mặt thật xinh đẹp.

Giống như một bông hoa lộng lẫy, đáng yêu, nhưng lại bị anh hái xuống một cách dễ dàng, khiến Lục Giác cảm thấy như đang mơ.

Tống Chiết Ý bị ánh mắt nóng bỏng của Lục Giác nhìn đến mức không chịu nổi, hơi nghiêng đầu, để lại cho Lục Giác một nửa khuôn mặt trắng nõn.

Cô nhỏ giọng nói: "Anh, anh đừng nhìn em nữa."

Sự căng của Tống Chiết Ý cũng dường như đã lây nhiễm cho Lục Giác.

Tim anh đập nhanh, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

Lục Giác im lặng một lúc, chậm rãi tiến đến gần Tống Chiết Ý, khi cách nhau chỉ một bước, anh lại dừng lại, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: "Được, anh không nhìn em nữa."

Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của cô, lồng ngực Lục Giác xao xuyến kịch liệt.

Tống Ý nghe thấy tiếng nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên xấu hổ.

Tiếp theo, giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như tiếng nói mê hoặc, rồi bùng nổ ở trong đầu.

"Nhưng giờ bạn trai của em rất muốn hôn em."

"Cô thỏ, có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro