Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm!

Sấm chớp rạch ngang bầu trời.

Bên ngoài mưa tầm tã, gió gào thét, hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, tạo ra một âm thanh vang dội.

Thời tiết London hôm nay rất tệ!

Sau khi gọi điện xong, tâm trạng của Lục Giác càng tồi tệ hơn.

Anh lạnh lùng trầm mặt không nói lời nào bắt đầu đặt vé máy bay về nước qua điện thoại.

Kavin cầm ly rượu vang, nhìn anh, mỉm cười nhạo báng: "Gọi điện cho bạn gái sao lại có vẻ mặt này, lẽ nào bạn gái cậu bỏ chạy theo người khác à?"

Nghe vậy, Lục Giác nhướng mắt nhìn Kavin một cái.

Kavin bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sửng sốt, tự giác im lặng.

Ở trong nước lúc này là giữa trưa, ở London là tối 7 giờ, giờ này vào mùa hè lẽ ra vẫn còn s̴áng, nhưng vì trời mưa bão cả ngày nên bây giờ bầu trời đã tối đen như mực.

Lục Giác nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất về Bắc Thành, sau đó đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. Kavin vội vàng đẩy ghế đứng dậy, gọi anh lại: "Ethan, cậu định đi đâu?"

Lục Giác không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phía cửa: "Về nước."

Đúng lúc này, Nina từ bếp đi ra với đĩa thịt gà nướng mật ong, thấy vậy cũng sững sờ, chớp mắt nhìn Kavin đang ngơ ngác, rồi nhìn Lục Giác.

"Hai người sao vậy?"

Nina đặt gà nướng lên bàn, lau tay nói với Kavin: "Kavin, trời mưa khó bắt taxi, anh đưa Ethan ra sân bay đi."

Kavin nhìn ra ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã: "Nhưng mưa to quá, anh sợ sẽ bị hủy chuyến."

Nói xong, anh lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Giác, nhún vai: "Được rồi, thử vận may vậy."

Cái miệng của Kavin đúng là ăn mắm ăn muối.

Đến sân bay Heathrow của London, do thời tiết quá xấu, quả nhiên hầu hết các chuyến bay đều bị hoãn.

Lục Giác rất sốt ruột, anh hỏi hãng hàng không thì được biết theo tình hình thời tiết, thì có thể sáng mai mới có thể cất cánh, thời gian cụ thể cũng chưa được xác định.

Lục Giác không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa.

Nếu cứ tiếp tục chờ đợi, nói không chừng thỏ con đã bị ngườι ta bắt mất rồi.

Nghe nói phía sân bay Manchester không có mưa, các chuyến bay vẫn hoạt động bình thường, anh lập tức không chút do dự gọi taxi với giá cao, đi đến sân bay Manchester.

Sau một hồi vất vả, Lục Giác cuối cùng cũng về đến Bắc Thành vào 6 giờ chiều thứ hai.

Lục Giác gọi điện cho Tống Chiết Ý, không có ai lời.

Lục Giác cau mày, nhanh chóng đi về nhà.

Vừa về đến nhà, anh liền đi vào phòng ngủ xem, cho đến khi xác định quần áo của Tống Chiết Ý, cùng cái hộp sắt nhỏ mà cô rất yêu quý vẫn còn ở đó, thần kinh căng thẳng suốt hai ngày một đêm của anh mới được thả lỏng một chút.

Sau khi ngồi xuống phòng khách, anh lại gọi điện cho Tống Chiết Ý, vẫn không có ai trả lời.

Trời dần tối.

Ánh sáng chiều tà từng chút từng chút rút ra khỏi nhà, bóng tối giống như thủy triều tràn vào, lấp đầy căn nhà.

Trong nhà không bật đèn.

Một đốm lửa đỏ rực là ánh sáng duy nhất trong phòng khách.

Lục Giác ngồi trên ghế sofa hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trán nhăn lại như tượng.

Cho đến khi chuông điện thoại reo lên, Lục Giác mới như được kích hoạt một cái nút nào đó, đột nhiên động đậy, dứt khoát nhấc máy.

"Cô thỏ, em ở đâu?"

Trong lúc hút thuốc, anh đã gửi rất nhiều tin nhắn hỏi câu này, toàn là "Cô thỏ, em ở đâu?"

Lục Giác cuối cùng cũng hiểu rõ.

Lần trước chuyện thái thượng hoàng nhập viện, anh cho Tống Chiết Ý leo cây, lúc cô nhắn cho anh hết câu này đến câu khác đã cảm thấy như thế nào.

Lục Giác hận không thể đánh chết chính mình.

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lục Giác, Tống Chiết Ý hơi giật mình: "Anh về rồi à."

Lục Giác nghe thấy tiếng ồn ở phía bên kia, giống như đang ở trên đường đông đúc.

"Ừ, vừa mới về, em không ở nhà."

Tống Chiết Ý không ngờ hôm nay Lục Giác đã về, tối qua trước khi đi ngủ, cô vẫn còn nói chuyện điện thoại với Lục Giác, biết ở London trời mưa to, cô còn bảo Lục Giác đừng vội, đợi một ngày nữa về cũng không muộn.

Lục Giác rõ ràng đã đồng ý rồi.

"Anh... Đúng là..."

Tống Chiết Ý thở dài, lại không biết nói gì.

Lục Giác dường như vẫn luôn tùy tiện như vậy, nghe giọng khàn đục mệt mỏi của anh thì biết chuyến đi này về có lẽ có không ít trắc trở.

Lục Giác đè điện thoại lên tai, muốn nghe giọng của Tống Chiết Ý rõ hơn.

Anh ta hít một hơi thuốc lá thật sâu, giọng khàn khàn hỏi: "Em bây giờ còn ở với bạn của em không?"

"Không."

Tống Chiết Ý nói: "Chiều nay em lại đến phim trường, bên đài truyền hình lúc hậu kỳ phát hiện có chút vấn đề, em và chị Chân Chân cùng với người của đài truyền hình lại tới đây quay lại mấy cảnh."

"Mang theo Erikson thì không tiện."

Lục Giác thở phào nhẹ nhõm, tay chân tê dại dần dần hồi phục cảm giác.

Cũng may, thỏ con không có chạy trốn cùng với người trong lòng.

"Vậy anh qua tìm em được không?"

Tống Chiết Ý vội vàng ngăn cản anh, giọng điệu khó khăn lắm mới trở nên nghiêm túc: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi! Trưa mai em nhất định sẽ về, lúc đó em dẫn anh đi gặp anh ấy, anh ấy nói muốn cảm ơn anh vì món quà anh đã tặng."

Lục Giác im lặng.

Mùa hè, phim trường người qua lại rất đông.

Trên đường rất ồn ào.

Tống Chiết Ý ra hiệu cho Hứa Chân, đi về phía con hẻm nhỏ bên đường, rời xa sự ồn ào và ánh đèn, Tống Chiết Ý có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ của Lục Giác.

Cô lại nhẹ giọng dỗ dành: "Lục Giác, nghe lời em được không, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Cuối cùng, Lục Giác vẫn đồng ý.

Tống Chiết Ý thở phào nhẹ nhõm, cô nhận ra tâm trạng của Lục Giác không tốt lắm, lại quan tâm hỏi: "Có phải công việc tiến triển không thuận lợi đúng không anh."

Âm thanh trong điện thoại, truyền đến tiếng cười khàn khàn của Lục Giác: "Không có, đều tốt."

Lục Giác ngừng lại một lúc, lại nói: "Cô thỏ, chỉ là anh nhớ em."

Tống Chiết Ý bị câu thì thầm này, làm cho vành tai nóng bừng.

Cô dựa vào tường, lại nói thêm mấy câu với Lục Giác, cho đến khi Hứa Chân gọi cô, cô mới nhanh chóng dặn dò Lục Giác đừng qua đây, nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của anh thì mới cúp máy.

Tống Chiết Ý và một nhóm nhân viên, lại quay tiếp cảnh đêm.

Sau đó lại cùng đạo diễn của đài truyền hình bàn bạc về việc quay phim tiếp theo, rất muộn mới về khách sạn nghỉ ngơi.

Cô rửa mặt xong, gửi cho Lục Giác một tin nhắn chúc ngủ ngon.

Lục Giác gần như trả lời ngay lập tức.

Tống Chiết Ý nhìn thời gian, đã là một giờ s̴áng, cô cau mày, trả lời lại: [Sao vẫn chưa ngủ]

Lục Giác: [Sắp ngủ rồi]

Z.Y: [Ngủ đi! Còn trả lời em câu nào, em sẽ không quan tâm đến anh nữa]

Câu nói này của Tống Chiết Ý chỉ là nói suông, không có uy lực gì, theo tính cách của Lục Giác trước đây, chắc chắn sẽ trêu chọc cô mấy câu.

Nhưng Tống Chiết Ý đợi mười phút, tin nhắn của Lục Giác vẫn không gửi đến.

Cuối cùng Tống Chiết Ý cũng cảm nhận được một chút không ổn.

Cô đứng bên cửa sổ, cau mày nhìn đêm tối của phim trường, chìm vào suy nghĩ.

Đêm ở Bắc Thành cũng đã rất khuya.

Nhưng thành phố này dù đêm có khuya đến mấy, vẫn luôn sáng đèn, tràn đầy sức sống.

Nhưng trong nhà lại khác hẳn, đầy mùi khói thuốc cay nồng, vì bóng tối bao trùm, lại còn phảng phất một mùi u ám.

Lục Giác rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào.

Trong đầu anh cứ nghĩ mãi về người đàn ông tên "Erikson" kia, rốt cuộc anh ta là người như thế nào.

Nếu anh ta thật sự muốn tranh giành người kia với mình, anh ta có mấy phần nắm chắc.

Lục Giác cứ như vậy rồi ngồi cho đến sáng, gần như không nhúc nhích.

Cho đến khi điện thoại lại reo lên.

Lục Giác cầm lên xem, thấy là Lục Du gọi đến, ánh mắt lại tối đi.

"Chuyện gì?"

Lục Du: "Chú Trần nói hôm nay ông nội đi khám lại ở bệnh viện, bác sĩ Hứa cũng sẽ đến bệnh viện, bảo người nhà đến bệnh viện một chuyến. Chị đoán chắc là sẽ dặn dò một số việc, chị và anh rể em cũng định đi một chuyến, em có muốn đi nghe thử không?"

Lục Giác vứt tàn thuốc lá trên tay: "Đi."

Dù sao ở nhà cũng buồn cһán, không bằng ra ngoài đi dạo.

Hơn nữa, bác sĩ Hứa là bác sĩ chính của ông nội, bình thường không bao giờ đặc biệt gọi người nhà đến. Đột nhiên lại như thế này, Lục Giác cũng có chút lo lắng.

Lục Giác rửa mặt một chút, rồi lái xe đến bệnh viện.

Khi đến nơi, Lục Du và Mạnh Thận Ngôn cũng vừa mới đến.

Thấy bộ dạng của Lục Giác, Lục Du hơi nhướng mày: "Em mới trốn nạn về à?"

Hai ngày nay Lục Giác gần như không ngủ, dưới mắt là mảng màu xanh, thoạt nhìn có chút tiều tụy, lúc mới ϲạօ râu còn ϲạօ đến cằm chảy máu.

Nhìn tinh thần có vẻ rất uể oải.

"Cứ coi là vậy đi."

Lục Giác tự giễu nói, hai ngày nay anh thật sự không khác chạy nạn là mấy, sợ chậm một chút, hậu viện sẽ cháy.

*

Bác sĩ Từ lại làm kiểm tra cho ông Lục, sau đó đưa phim cho hai chị em xem CT não của ông.

"Thật ra lần này gọi hai người tới cũng không có chuyện gì lớn, tốc độ hồi phục của ông cụ Lục nhanh hơn nhiều so với những người cùng lứa, vết thương cũng khép lại rất khá nhưng chuyện u não này, không ai nói chính xác được. Vân hy vọng hai người chăm lo một chút, sau này cũng phải ông cụ chú ý cảm xúc đừng quá nóng nảy, duy trì một tâm trạng tốt."

Nghe bác sĩ Từ nói như vậy, Lục Giác thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, bác sĩ Từ, chúng tôi sẽ chú ý."

Nghe vậy, ông cụ Lục liếc mắt nhìn Lục Giác, nói rất có tinh thần: "Thay vì bảo ông chú ý, chẳng thà cháu chú ý chính mình đi, cháu xem bây giờ cháu như thế nào?"

"Nếu ông là Ý Ý, trông cháu thế này thì ông cũng không thiết tha gì cháu cả."

Lục Giác: "......"

Bác sĩ Từ không nhịn được cười, lại dặn dò vài câu, rồi ôm sổ bệnh án cùng trợ lý rời đi.

Mấy người bọn họ cùng nhau dẫn ông cụ đi ra ngoài bệnh viện.

Điện thoại di động của Lục Giác vang lên, cầm lên xem thì thấy là Tống Chiết Ý gửi tới, nói công việc chậm chiều tối mới trở về.

Nhìn thấy tin nhắn của Tống Chiết Ý, tâm trạng của Lục Giác tốt hơn một chút, khóe môi nhếch lên ý cười, vừa đi vừa nhân lúc cô nói mình đang nghỉ ngơi mà tán gẫu với cô.

Đang đi, đột nhiên cánh tay bị Mạnh Thận Ngôn kéo lại, Lục Giác ngẩng đầu.

Mạnh Thận Ngôn nhìn thẳng về phía sau: "Đó là bạn của cậu à? Vừa rồi gọi tên cậu đấy."

Lục Giác theo tầm mắt nhìn lại, liền nhìn thấy Úc Ninh.

Sắc mặt Úc Ninh không tốt.

Vừa rồi Lục Giác và anh ta lướt qua nhau, anh ta đã gọi anh một tiếng, nhưng Lục Giác hoàn toàn không để ý đến anh ta, cứ như đang xem anh ta là không khí.

Úc Ninh nào chịu đựng được sự làm lơ này, chỉ nghĩ Lục Giác cố ý.

Lúc này đang tức giận.

Lục Giác nhìn Úc Ninh hai giây, cất điện thoại đi.

Tình địch gặp mặt, đặc biệt khó chịu.

Cho dù là một tình địch đã bị loại.

Đặc biệt là hiện tại tâm trạng của Lục Giác đang cực kỳ tồi tệ, lại còn dị ứng với hai chữ "tình địch".

"Gọi tôi làm gì, tôi với cậu thân thiết lắm sao?"

Lục Giác không khách khí hỏi.

Câu này vừa nói ra Lục Du và ông cụ Lục đang ở trước nói đều quay đầu nhìn Lục Giác.

Những năm nay, Lục Giác chưa từng đối xử với ai không khách khí như vậy, lại còn mang theo gai nữa.

Trong nháy mắt, ông cụ Lục cảm thấy Lục Giác như trở lại tuổi mười bốn.

U ám, nóng nảy, không đặt ai vào mắt.

Úc Ninh cũng không ngờ Lục Giác sẽ nói chuyện với anh ta như vậy, âm thầm nắm chặt nắm tay, sau đó trên gương mặt cố gắng ép ra một nụ cười: "Không quen, nhưng tôi và bạn gái của anh khá thân."

Nghe anh ta nói vậy, Lục Giác cau mày, đôi mắt đen như xoáy nước, sóng ngầm cuồn cuộn.

Úc Ninh không chút kiêng kỵ, vẫn đang nói "Ồ, không biết hiện tại Tống Chiết Ý có còn là bạn gái của anh nữa không."

Nghe thấy tên Tống Chiết Ý, ông cụ Lục nhìn Lục Giác: "Tiểu Giác, đây là ai?"

Lục Giác không trả lời, bước lớn đến trước mặt Úc Ninh.

Anh rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn ngườι đàn ông thấp hơn mình một cái đầu, giọng điệu lạnh lùng như có pha lẫn những mảnh băng: "Cuối cùng cậu muốn nói gì."

Úc Ninh cười cười, lấy điện thoại ra: "Nếu cô ấy hiện tại vẫn là bạn gái của anh thì anh phải cẩn thận một chút, cô ấy..."

Úc Ninh cười khẽ, cố ý dừng lại một chút, rồi quay điện thoại về phía Lục Giác: "Không thể nói suông mà phải có bằng chứng, tự xem đi."

Trên đó là bức ảnh.

Nhìn có vẻ như đang ở sân bay, anh ngay lập tức nhận ra bóng lưng của Tống Chiết Ý, đứng bên cạnh cô là một người đàn ông rất cao, mặc áo phông tay ngắn và quần jean màu xanh nước biển.

Nhìn rất trẻ tuổi.

Điều đáng chú ý nhất là mái tóc vàng khá dài của anh ấy.

Đây là người trong lòng thỏ con sao.

Tay Lục Giác không khỏi nắm lại trên mu bàn tay tuôn ra gân xanh.

Úc Ninh thấy được, lại cười một nói: "Còn có một video nữa, anh xem tiếp đi. Chậc, bình thường Tống Chiết Ý giả bộ như ngọc nữ nhưng ở nơi đông người lại ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác..."

Lời còn chưa dứt, Lục Giác đã đấm một phát vào mặt anh ta.

Úc Ninh không ngờ Lục Giác không nói một lời mà ra tay, không đứng vững, đáp mông ngồi xuống đất.

Hôm nay anh ta còn mang một bộ kính gọng vàng, kính mắt cũng bị đập lệch, một bên kính đeo ngược ở trên lỗ tai. Khóe miệng trong chốc lát đã bị bầm, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Lục Giác không nói hai lời, đi lên phía trước, túm lấy cổ áo kéo anh ta lên. Đôi mắt lạnh lùng, lại nện một phát nữa.

Úc Ninh co rúm lại, nhanh chóng giơ tay ngăn cản.

Nhưng nắm đấm của Lục Giác vẫn rơi xuống.

Hết phát này đến phát khác.

Úc Ninh kêu thảm một tiếng, lớn tiếng hô lên.

Xung quanh có người nhìn qua.

Mạnh Thận Ngôn phản ứng rất nhanh, tiến lên giữ chặt tay Lục Giác lại.

Anh ấy ở gần đó, vừa nãy đã nghe những lời Úc Ninh nói. Tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua người Úc Ninh đang nhân cơ hội mà lùi về sau, ánh mắt anh ấy nhàn nhạt, lại giống như là đang nhìn giòi bọ trong cống ngầm.

Anh ấy bình tĩnh nói với Lục Giác: "Đang có nhiều người, sẽ gây bất lợi cho cậu, đừng đánh nữa."

Bị Mạnh Thận Ngôn kéo lại, Lục Giác tỉnh táo hơn một chút.

Mấy cú đánh liên tiếp vừa rồi không có nương tay, ngón tay của anh đã bị trầy da, mơ hồ tràn ra chút tơ máu.

"Anh rể, em biết chừng mực."

Nghe anh nói vậy, Mạnh Thận Ngôn buông tay.

Lúc này, ông cụ Lục cũng phản ứng lại, bước đi hùng hổ tới, ngẩng đầu nhìn Lục Giác, tức giận nói: "Cháu làm gì vậy, lại đánh người rồi, những lời ông dạy cháu đều ném cho chó ăn hết rồi sao."

Úc Ninh thấy có người có thể quản Lục Giác.

Dũng khí tăng lên không ít, nghẹn ngào hét lên: "Ông cụ, ông quản lý anh ta đi, anh ta bạo lực như vậy, sớm muộn gì sẽ bị cảnh sát bắt vào đồn."

Lục Giác cười khẩy một tiếng, lại muốn quay lại, nhưng ông cụ Lục trợn mắt: "Cháu còn dám động đậy, xem ông xử lý cháu thế nào."

Lục Giác không dám đối đầu với ông cụ Lục, bác sĩ Từ vừa mới dặn dò trước mắt phải để ông cụ bình tĩnh, không thể để ông cụ tức giận được.

"Ông nội, cháu cũng không muốn động tay, ai muốn chấp nhặt với một con chó chứ."

Lục Giác nhét tay vào túi quần, chậm rãi nói: "Nhưng miệng lưỡi tên này quá bẩn thỉu, mắng chửi cháu dâu của ông, ông xem phải làm sao bây giờ."

Ông cụ Lục: "..."

Ông nhìn Úc Ninh, lại xác nhận một lần nữa: "Mắng Ý Ý sao?"

Lục Giác: "Ông nghĩ cháu dâu của ông ngoài cô ấy ra thì còn là ai nữa?"

Sắc mặt ông cụ Lục thay đổi, trừng mắt nhìn Úc Ninh, hùng hồn phun ra ba chữ: "Đánh giỏi lắm!"

Úc Ninh kinh ngạc.

Không ngờ lúc nãy ông cụ Lục còn khuyên can, mà giờ lại nói như vậy.

Lục Giác cười một tiếng, quay ngườι đi về phía Úc Ninh. Úc Ninh lùi lại, luống cuống tay chân cầm điện thoại, mở camera quay về phía Lục Giác.

Run rẩy nói: "Tôi, tôi đã quay phim rồi, anh dám... dám động vào tôi thử xem."

Lục Giác ép người vào tường mới dừng lại.

Anh không động tay, chỉ nắm lấy quần áo của Úc Ninh, nhấc người lên một chút, độ cong của khóe miệng ngày càng lớn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

"Cậu nói muốn đưa tôi vào tù?"

"... Đúng, anh động tay với tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Úc Ninh nói một cách run rẩy.

Chiếc máy quay trong tay cũng run rẩy đến mức không thể nhìn rõ Lục Giác trong khung hình.

"Được rồi, tôi cũng không phải là chưa từng vào."

Lục Giác tiến lại gần hơn một chút, mang theo nụ cười đầy khinh bỉ, nói với Úc Ninh: "Vào rồi cảnh sát hỏi tôi tại sao đánh cậu, tôi sẽ nói cậu lén chụp ảnh bạn gái tôi, còn nhạo báng khiến tôi không nhịn được mới đánh cậu."

"Tôi biết điều này sẽ không ảnh hưởng lớn đến cậu, dù sao chỉ là mắng chửi, không phạm pháp."

Anh dừng lại một chút, cười càng lúc càng xấu xa, giơ tay vỗ nhẹ mấy cái lên mặt Nghi Ninh.

Kính đeo trên tai Úc Ninh, theo sự rung lắc nhẹ, rơi xuống đất.

"Nhưng, nếu đưa những việc cậu đã làm đến công ty của cậu, cậu nói xem cậu có cần vỏ bọc này nữa không?"

Nghe Lục Giác nói vậy, Úc Ninh rõ ràng run rẩy.

Trong công ty, trước mặt khách hàng, anh ta luôn là một quý ông lịch sự, mọi người nhắc đến anh ta đều chỉ có lời khen. Anh ta không dám tưởng tượng đến việc người khác phá vỡ hình tượng của mình.

Vẻ mặt Úc Ninh đã nói lên tất cả.

Lục Giác cười khẩy.

Anh hết sức khinh thường những người như Úc Ninh, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, kỳ thực trong xương đã nát bét.

"Muốn thi xem ai chật vật hơn đúng không, tôi cũng không phải chưa từng chật vật, chưa chắc tôi đã thua anh đâu."

"Tôi không sợ, tôi đánh cậu thì tôi nhận, nên xử phạt như thế nào thì cứ xử phạt thế đó."

Lục Giác gằn từng chữ hỏi: "Nhưng cậu sợ không?"

Úc Ninh nhìn chằm chằm vào biểu cảm mang nụ cười u ám của Lục Giác, cảm giác lục phủ ngũ đều bị anh nhào nặn trong lòng bàn tay, một cảm giác hoảng sợ, từ sâu trong xương cốt lan tràn ra.

Lục Giác buông anh ta ra, hai tay đút túi.

Nụ cười trên mặt anh đã thu lại, liền từ trên cao nhìn xuống Úc Ninh với vẻ lạnh lùng: "Rốt cuộc là báo cảnh sát, hay là cút khỏi mắt tôi, cậu tự chọn đi."

Úc Ninh sửng sốt vài giây, vẫn sợ hãi.

Nhặt kính rơi trên mặt đất lên, vội vàng muốήn đi, Lục Giác lại gọi anh ta lại, Úc Ninh run lên, chợt nghe anh nói: "Xóa ảnh và video đi."

Úc Ninh nhanh chóng làm theo, một khắc cũng không dám ở lại nữa.

Đánh người, khiến bực tức trong lòng Lục Giác đã tan đi chút ít.

Lúc anh xoay ngườι, trên mặt lại hiện lên nụ cười tản mạn thường thấy, đi về phía nhóm ông cụ Lục, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, vô cùng ấm áp nói: "Không lâu nữa là trưa rồi, đói bụng quá, đi ăn cơm thôi."

Cho dù Lục Du đã sớm biết em trai mình "trong ngoài không giống nhau".

Nhưng vẫn bị tốc độ thay đổi sắc mặt của anh làm cho sửng sốt, trên mặt ngườι phụ nữ mạnh mẽ xuất hiện vết nứt hiếm thấy, cho đến khi Mạnh Thận Ngôn kéo tay cô ấy.

Cô ấy mới kịp phản ứng, kiểm soát biểu cảm, đi theo sau Lục Giác không nhanh không chậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro