Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, buổi tối.

Trong nhà hàng tư nhân đã đặt trước, cuối cùng Lục Giác cũng gặp được "bạn tốt" của Tống Chiết Ý là Erikson, tên tình địch tóc vàng mắt xanh.

Erikson còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của anh.

Chiều cao hẳn phải gần một mét chín, cao hơn anh vài phân, khuôn mặt chuẩn người phương Tây, ngũ quan sắc sảo, dáng dấp khá đẹp.

Cảm giác nguy hiểm của Lục Giác lại tăng thêm phần nặng nề.

Sau khi Tống Chiết Ý giới thiệu cả hai với nhau, hai người đàn ông ngồi đối diện trên bàn trong phòng riêng, cứ nhìn nhau chằm chằm.

Từ khi gặp mặt, Erikson đã nhìn Lục Giác hết lần này đến lần khác, trong đôi mắt xanh ấy tràn ngập sự khó tin.

Lục Giác hơi không hài lòng với ánh mắt đó, nh̵ưng anh không hề biểu hiện ra ngoài, sau khi cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, dùng chuẩn giọng London để hỏi anh ấy: "Sao vậy? Tôi có chỗ nào không ổn à, anh nhìn thấy tôi có vẻ rất... kinh ngạc."

Đúng vậy, là kinh ngạc.

Lục Giác không nhìn lầm.

Nghe Lục Giác hỏi vậy, Erikson vội vàng gật đầu, tiếp tục dùng tiếng Trung bập bẹ trả lời anh.

"Mạo muội hỏi một chút, anh có phải là sinh viên của đại học London không."

Lục Giác không hiểu, Tống Chiết Ý dịch lại cho anh: "Erikson hỏi anh có phải là sinh viên của đại học London

Nghe vậy, Lục Giác nhướng mày, nhìn chằm chằm Erikson, cũng đổi sang tiếng Trung: "Đúng vậy, anh biết tôi?"

"Wow."

Erikson ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, cười phá lên, dường như thấy tiếng Trung quá rườm rà, lại đổi sang tiếng Anh: "Ồ, hóa ra là thật, anh chính là Ethan."

Lục Giác khẽ gật đầu.

Erikson biết anh, Lục Giác không thấy lạ.

Trước đây Tống Chiết Ý cũng nói, ở London đã biết anh.

Ánh Erikson s̴áng ngời: "Lúc anh và Song vừa đến, tôi còn tưởng mình hoa mắt

Nói xong, anh ấy lại giơ ngón cái với Tống Chiết Ý, dùng giọng điệu khoa trương, nhấn nhá từng chữ nói: "Song, cô giỏi quá nha, có vô số người mơ ước đến Ethan mà lại bị cô tóm được, những cô gái khác biết được, sợ là phải ghen chết mất."

Tống Chiết Ý có chút xấu hổ, nhìn Lục Giác một cái, nhỏ giọng nói: "Ừ, là tôi may mắn"

Không phải khiêm tốn.

Cô thực sự nghĩ vậy.

"Không phải em may mắn."

Lục Giác đưa tay giúp cô vuốt tóc, mỉm cười nói: "Là anh may mắn."

Lúc đó, Erikson bị cho ăn một miệng cơm chó cảm thấy mình tồn tại ở đây thật thừa thãi.

Trong lúc chờ món ăn lên, ba người lại trò chuyện một lúc.

Có thể nói chính xác hơn là Lục Giác nghe Tống Chiết Ý và Erikson nói chuyện.

Năm đó họ ở London, có quá nhiều ký ức mà anh không biết.

Lục Giác giống như một người ngoài cuộc, căn bản không thể chen vào.

Hơn nữa, nhìn Erikson nói chuyện vô về bạn gái cũ, cách nói chuyện thoải mái với Tống Chiết Ý, khiến Lục Giác lại một lần nữa xác định, anh ấy rất có khả năng không biết chuyện thỏ con thích anh ấy.

Lục Giác không khỏi nhìn Tống Chiết Ý đang mỉm cười, im lặng nghe anh ấy nói về bạn gái cũ, đột nhiên rất xót cô.

Bịch!

Một tiếng động vang lên.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng động ấy vô cùng đột ngột.

Erikson cuối cùng cũng ngừng nói, nhìn về phía chiếc cốc trà bị đổ trước mặt Lục Giác.

Lục Giác chậm rãi nâng cốc rỗng lên, nhướng mắt nhìn Erikson cười một cái: "Không sao, hai người cứ tiếp tục nói chuyện."

Erikson: "..."

Biểu cảm đó của Lục Giác, không hiểu sao lại khiến anh ấy có chút sợ hãi.

Anh ấy lắp bắp nói: "À, không còn gì để nói nữa."

Tống Chiết Ý cũng nhìn Lục Giác, nhân lúc Erikson cầm thực đơn lên xem, nhỏ giọng hỏi anh: "Sao vậy?"

"Không sao, vừa rồi tay bị trượt."

Lục Giác đưa tay vuốt ve đầu Tống Chiết Ý.

Như đang an ủi cô.

Erikson là một kẻ lắm chuyện, sau khi yên lặng một lúc, lại bắt đầu bồn chồn, ánh mắt bắt đầu quét qua người Lục Giác.

Sau đó, anh ấy hắng giọng bắt chuyện với Lục Giác: "Ethan, anh đã thay đổi rồi, tôi nhớ trước đây anh không mặc kiểu này."

Lục Giác nâng cằm, cười nhạt: "Bây giờ tôi mặc kiểu gì."

"Kiểu anh chàng lịch lãm."

Erikson nhìn trang phục của Lục Giác, cười nói: "Giống như anh đang chuẩn bị tham dự một hội nghị quốc tế quan trọng vào bất cứ lúc nào."

Erikson đã từng gặp Lục Giác vài lần, mỗi lần đều mặc quần áo đơn giản, thoải mái và kín đáo, không giống như con trai nhà giàu có tài sản hàng trăm tỷ theo lời đồn.

Nhưng hôm nay, Lục Giác mặc một bộ vest, mặc dù chiếc áo sơ mi đen bên trong đã được cởi hai cúc, trông không quá nghiêm túc, nhưng chiếc ghim cài áo đính kim cương ở ngực, cúc tay áo và đồng hồ trên cổ tay đều thể hiện sự trang trọng.

Lục Giác giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh xử lý mọi việc một cách trôi chảy: "Bởi vì anh là bạn của thỏ con, tôi là bạn trai của cô ấy, chúng tôi là chủ nhà chiêu đãi anh, ăn mặc chỉnh tề, đây là phép lịch sự cần thiết."

Erikson chớp mắt.

Lúc đầu, anh ấy còn muốn hỏi tại sao Tống Chiết Ý lại không có "lịch sự" như anh, nhưng lại trừng mắt nhìn Lục Giác, rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im miệng.

Tuy nhiên, lúc này thức ăn đã bắt đầu được dọn lên, những món ăn được bày biện tinh tế thu hút toàn bộ ánh nhìn của Erikson.

Mỗi món ăn được dọn lên, anh ấy đều phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, sau đó dùng tiếng Trung kém chất lượng để hỏi đây là món gì.

Tống Chiết Ý luôn mỉm cười, giới thiệu cho người ta một cách cực kỳ kiên nhẫn.

Lục Giác không thoải mái.

Ánh mắt ngày càng nặng nề.

Khi giới thiệu đến món thứ tư, điện thoại của Tống Chiết Ý đổ chuông.

Là đài truyền hình gọi.

Tống Chiết Ý bước ra khỏi phòng riêng để nhận điện thoại, chỉ còn Lục Giác và Erikson.

Người phục vụ lại bưng lên một đĩa thức ăn mới.

Tống Chiết Ý không có mặt, Erikson lại đưa ánh mắt háo hức về phía Lục Giác, vừa định mở miệng, nhìn thấy ánh mắt hơi nhíu lại của Lục Giác, anh ấy lại lập tức ngoặt sang bên kia, mỉm cười kéo lấy nhân viên phục vụ và bắt đầu hỏi.

Anh ấy luôn cảm thấy, ánh mắt của Lục Giác nhìn mình có phần lạnh lẽo.

Tống Chiết Ý trở lại, ba người bắt đầu ăn cơm.

Erikson ăn ngon lành, ăn không ngừng nghỉ.

Lục Giác không ăn được bao nhiêu, vì nuốt không trôi.

Ăn xong bữa cơm, anh đã đếm lại, Tống Chiết Ý gắp cho Erikson mười hai lần, lúc nào cũng tươi cười bảo anh ấy ăn nhiều nhưng chỉ gắp cho mình có ba lần, sự quan tâm dành cho mình cũng ngày càng ít đi.

Lục Giác vô cùng trầm mặc.

Áp suất xung quanh ngày càng thấp.

Tống Chiết Ý nhận ra, bàn tay nhỏ bé dưới bàn nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Lục Giác, nhỏ giọng hỏi bên tai anh: "Anh sao vậy."

Giọng nói mềm mại, mang theo sự quan tâm.

Lục Giác đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Dù sao, thỏ con nguyện ý ở trước mặt "người trong lòng" của mình, thân mật với mình như vậy, chứng tỏ cô đã dần dần buông bỏ rồi.

Con người không phải là máy móc, không thể xóa sạch ký ức chỉ trong một lần nhấn nút được.

Anh phải cho thỏ con thời gian.

Anh nắm lấy tay Tống Chiết Ý, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cô.

Tống Chiết Ý đỏ mặt, nhìn về phía Erikson, thấy anh ấy đang dốc sức chiến đấu với thịt kho tàu, không hề chú ý đến họ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tống Chiết Ý lại nhìn lén Erikson, Lục Giác có chút bất mãn, nhẹ giọng nói: "Cô thỏ, tay anh đau."

Nghe anh nói như vậy, Tống Chiết Ý khẩn trương muốn nhìn tay anh, vội hỏi: "Làm sao vậy, có phải tối hôm qua dính nước không?"

Lục Giác chiếm được sự chú ý của thỏ con thì rốt cuộc cũng hài lòng, nắm chặt tay cô, không cho cô lộn xộn.

Lại dò xét Erikson, sau đó cười nói với Tống Chiết Ý: "Không có, vẫn ổn, chỉ là thấy đau, nên em gắp thêm thức ăn cho anh là được rồi."

Sau khi ăn uống no say, trời cũng hoàn toàn tối.

Erikson ăn rất hài lòng, la hét muốn đi xem cuộc sống về đêm ở Bắc Thành.

Lục Giác trực tiếp lái xe đến một quán bar lớn nhất Bắc Thành.

Đến quán bar không bao lâu, bàn bọn họ có rất nhiều phụ nữ đến gần, Lục Giác chỉ nắm chặt tay Tống Chiết Ý, không để ý lắm.

Mà Erikson thì không chịu ngồi yên, trực tiếp tới bắt chuyện với mỹ nữ rồi cùng nhau chạy vào sàn nhảy, kề cận nhảy múa.

Dưới ánh đèn mập mờ lóng lánh của quán bar, mái tóc vàng của Erikson đặc biệt nổi bật trên sàn nhảy.

Nhìn ra được trước kia anh ấy cũng có thể là một tay chơi, kỹ thuật nhảy phóng đãng lại mạnh dạn, rất nhanh đã hấp dẫn một đám ngườι vây quanh anh ấy hò hét chói tai, trong sàn nhảy là một mảnh náo nhiệt.

Lục Giác nhìn một hồi rồi dời mắt đi, liền phát hiện Tống Chiết Ý tựa vào sô pha, cầm một ly nước chanh, cau mày, ỉu xìu nhìn Erikson trên sàn nhảy.

Trông có vẻ... buồn.

Lục Giác nhíu mày lại.

Thỏ con vẫn quan tâm Erikson sao.

Mới có thể vì anh ấy và những cô gái khác thân mà lộ ra vẻ mặt buồn bã như vậy.

Lục Giác trào dâng cơn ghen tị, lại đau lòng không thôi.

Lặng lẽ nhìn Tống Chiết Ý một lúc, mới cười hỏi: "Cô thỏ, sao vậy? Có vẻ không vui lắm."

Nghe thấy tiếng Lục Giác, Tống Chiết Ý mới tỉnh lại, đặt ly cam xuống, nhăn mặt dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Không thoải mái."

Giọng điệu ấy giống như đang nũng nịu.

"Nơi nào không thoải mái." Lục Giác có chút gấp gáp, nâng mặt cô lên hỏi.

Tống Chiết Ý không mấy thoải nói hôm nay cô đến kỳ, nói một cách không rõ ràng: "Bụng không thoải mái."

Lục Giác hơi mím môi: "Vậy chúng ta về thôi."

Tống Chiết Ý nhìn Erikson đang nhảy múa thân mật với mỹ nữ trong sàn nhảy, lại lắc "Không được, Erikson đang chơi vui quá, chúng ta đi thì anh ấy sẽ thấy mất hứng."

Lục Giác: "......"

Lục Giác lại im lặng trong chốc lát, nhanh đến nỗi Tống Chiết Ý cũng không phát hiện ra.

Quán bar này, Chu Văn Nguyên thường đến, Lục Giác ít nhiều cũng hiểu rõ.

Anh hít sâu một hơi, lại dịu dàng nói với Tống Chiết Ý: "Ở đây có phòng nghỉ, cô thỏ, nếu em không muốn về thì đi nghỉ một lát đi."

"Để anh ở cùng bạn em, em thấy thế nào."

Cơn đau quặn thắt trong bụng ngày càng rõ rệt.

Tống Chiết Ý thực sự không thể ở đây tiếp nữa.

Âm thanh trống dồn dập và tiếng ồn ào trong quán bar giống như đang đập vào dây thần kinh của cô, khiến cô cảm thấy đau đầu.

Lục Giác đặt một phòng ở lầu hai, đưa Tống Chiết Ý vào.

Sau khi rời khỏi quán bar tối tăm, anh nhìn rõ hơn vẻ phờ phạc trên khuôn mặt Tống Chiết Ý.

Tâm trạng cũng trở nên nặng nề.

Anh mở miệng, nhìn Tống Chiết Ý đang nằm trên giường, cuối cùng không nói gì.

Anh sợ nếu hỏi thật, anh sẽ không thể chịu đựng nổi.

Anh nâng cằm Tống Chiết Ý lên, hôn mạnh một cái, rồi đóng cửa đi ra

*

Trở lại chỗ ngồi.

Sắc mặt của Lục Giác đã thay đổi, hoàn toàn không che giấu, anh nhìn chằm chằm vào Erikson dưới ánh đèn mờ ảo.

Anh ấy đứng giữa vài người phụ nữ, nhảy múa một cách tự nhiên.

Lục Giác không hiểu nổi, sao người này lại khiến thỏ con thích đến vậy.

Erikson nhảy nhót đến mồ hôi nhễ nhại trở lại, chỉ thấy Lục Giác đang một mình cầm cốc rượu, cơ thể chìm trong bóng tối, trông có chút rùng mình.

Erikson không khỏi nhìn xung quanh, tránh ánh mắt của anh, miệng còn lẩm bẩm: "Song đâu."

Anh ấy cần Tống Chiết Ý đến cứu mình.

Nghe vậy, Lục Giác đột nhiên mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Erikson đang ở đối diện, lạnh lùng nói: "Bạn gái tôi không khỏe, đã đi nghỉ rồi."

"Không khỏe, ở đâu, vậy để tôi đi xem cô ấy."

Erikson vừa nói vừa định đứng dậy đi tìm người, Lục Giác lạnh lùng nói một câu "Đứng lại", khiến anh ấy đứng chôn chân tại chỗ.

Lục Giác nói: "Ngồi xuống!"

"......"

Erikson thật sự ngồi xuống, đôi mắt xanh nhìn Lục Giác, lông mày hơi nhíu lại.

Lục Giác mở một chai rượu ngoại, rót đầy, đẩy đến trước mặt Erikson.

Nhìn thấy ly rượu lớn, Erikson nhíu mày thật cao, nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Ý của anh là gì đây, Ethan."

"Không có gì, chỉ là mời anh uống rượu."

Lục Giác cong bờ môi mỏng, nhếch mép cười một tiếng: "Nếu anh đã quan tâm đến văn hóa Trung Quốc đến vậy thì nên hiểu rõ văn hóa bàn nhậu của Trung Quốc đi."

Thế giới của Erikson như được mở ra cánh cửa mới, đôi mắt s̴áng lên trong chốc lát.

"Wow, cool, không hổ danh là đất nước của các anh, ngay cả văn hóa rượu bia cũng có, Ethan, anh dạy tôi đi."

Lục Giác nhìn Erikson với ánh mắt sắc bén: "Rất đơn giản, tôi uống bao nhiêu, anh uống bấy nhiêu, ai uống không nổi thì phải đồng ý một điều kiện của đối phương."

Erikson háo hức thử sức, đôi mắt xanh phát s̴áng, nghe cái gọi là "văn hóa rượu bia" này, dường như rất thú vị.

Anh ấy ra dấu ok: "So easy."

Erikson thực sự giống như đang chơi trò chơi, giơ cốc lên uống một ngụm nhỏ, dùng tiếng Trung lơ lớ thúc giục: "Lên nào, Ethan."

Rồi anh ấy nhìn thấy Lục Giác nhấc cốc đầy rượu lên, uống cạn một hơi.

Cuối cùng còn úp ngược cốc cho anh ấy xem.

Erikson: "......"

Erikson: "!!!"

Mới đầu đã mạnh mẽ như vậy sao???

Nhưng lúc này, ham muốn chiến thắng kỳ lạ của đàn ông lại trỗi dậy.

Erikson cũng không chịu thua, nhăn mặt, một lòng một dạ uống cạn.

Uống quá nhanh, rượu cay nóng đốt cháy cổ họng, Erikson ho sặc sụa.

Còn chưa hết ho, Lục Giác lại rót đầy cốc rượu cho anh ấy.

Cốc của mình cũng rót đầy, không nói hai lời lại uống cạn, khóe mắt nhếch lên, thách thức nhìn Erikson đang trợn mắt há hốc kia.

Erikson có chậm chạp đến mấy cũng đã nhận ra.

Có vẻ như đây không phải là sự khác biệt về văn hóa.

Lục Giác dường như có thái độ thù địch rất lớn với mình.

Erikson cũng không phải là người ngốc, đặt ly rượu xuống, nhún vai hỏi: "Được rồi, tôi đầu hàng, Ethan, anh có thể cho tôi biết tôi đã làm gì sai không?"

Lục Giác miết ngón tay quanh ly rượu cao, cũng nói rất dứt khoát: "Anh không có làm gì sai."

Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Erikson: "Chỉ là anh và bạn gái của tôi thân thiết quá, tôi không vui lắm, hy vọng anh sau này tránh xa cô ấy một chút."

"A."

Erikson ngớ ngườι: "Vì sao vậy?"

Lục Giác liếc thấy vết son môi của phụ nữ trên má Erikson, người hơi cúi xuống, giọng nói trầm thấp, mang theo chút tức giận không thể phát tiết: "Anh có thích Tống Chiết Ý không!"

"..."

Lúc này Erikson còn cho rằng Lục Giác nói "thích" là kiểu thích bình thường thì anh ấy đúng là đồ ngốc rồi.

Anh ấy cũng hiểu ra, mình đã làm gì chọc giận Lục Giác rồi —

Người đàn ông trước mặt rõ ràng đã coi anh ấy là tình địch!

Cạnh tranh giữa đàn ông, Erikson hiểu rất rõ!

Dù không biết tại sao lại có hiểu lầm như vậy, Erikson vẫn nghiêm túc nói: "Thích, nhưng tôi luôn coi cô ấy là bạn thân nhất."

Lục Giác lạnh lùng cong môi.

Đúng như vậy.

Thỏ con thích người bạn thân nhất của mình, nhưng vì muốn duy trì tình bạn, chỉ có thể chọn giữ bí mật này.

Yêu thầm từ lâu!

Lục Giác càng nghĩ càng khó chịu, chỉ muốn cho Erikson không biết trời cao đất dày một cú đấm.

"Nếu chỉ muốn làm bạn với cô ấy thì tránh xa thỏ con một chút, đừng tiếp tục cho cô ấy bất cứ hy vọng nào nữa."

Lục Giác bị ghen tuông đánh cho phát điên, nhìn vết son môi trên mặt Erikson, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: "Người như anh, không xứng đáng để thỏ con thích anh nhiều năm như vậy."

Trong quán bar vẫn ồn ào náo nhiệt.

Nhưng không gian nhỏ bé này, vì lời nói của Lục Giác, dường như đã đông cứng lại.

Yên lặng vô cùng.

Erikson hít một hơi lạnh.

Làm sao trong nháy mắt, tốc độ lại từ việc Lục Giác coi anh ấy như tình địch, nhanh chóng tiến tới việc Tống Chiết Ý thích anh ấy vậy.

Anh ấy sắp xếp lại suy nghĩ, nói với giọng run rẩy, líu cả lưỡi hỏi lại lần nữa: "Anh nói Song thích tôi sao?"

Lục Giác: "..."

Đúng vậy, những năm qua, thỏ con đều đang yêu thầm.

Dưới danh nghĩa bạn bè, vẫn ở bên cạnh anh ấy, nhưng vẫn phải giả vờ không thích.

Lục Giác càng ngày càng đau lòng, càng nhìn người đàn ông tóc vàng mắt xanh đối diện, càng cảm thấy đáng đánh.

Mặt Lục Giác sầm lại, giọng điệu lạnh lùng.

"Đúng vậy, có phải anh thấy rất đắc ý không! Những chuyện này vốn không nên nói cho anh biết, nhưng nghĩ đến thỏ con đã âm thầm thích anh nhiều năm như vậy, anh lại chẳng biết gì, tôi thấy không đáng thay cô ấy."

"Tôi nói cho anh biết những chuyện này, không muốn anh tục quấy rối cô ấy, nếu anh còn có chút lương tâm, sau này hãy tránh xa cô ấy một chút, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa!"

"Hiện tại Tống Chiết Ý là bạn gái của tôi!"

"Tôi có thể nói với anh, bất kể này anh làm tôi nhất định sẽ không để cô ấy rơi vào tay loại người như anh đâu!"

Erikson ngơ ngác nghe lời tuyên chiến của Lục Giác, tựa lưng vào ghế sofa, cười phá lên mà không có dấu hiệu báo trước.

Lục Giác bị cười làm cho tức giận, bước qua kéo Erikson dậy, quát lớn: "Những lời tôi nói với anh, có gì buồn cười sao?"

"Không buồn cười, Ethan, anh bình tĩnh một chút, anh hãy nghe tôi nói trước đã."

Erikson vội vàng thu tiếng cười, nhưng hơi thở vẫn còn hổn hển.

Lục Giác lạnh lùng nhìn Erikson một lúc, thả anh ấy ra, ngồi trở lại.

Erikson ngồi thẳng ngườι, cân nhắc một lúc, dùng tiếng Anh đáp lại: "Ethan, anh nói Song thích tôi là điều tuyệt đối không thể nào."

"Tôi nghĩ anh chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó rồi."

Lục Giác vốn đang cầm ly rượu định uống, nghe thấy vậy, mí mắt chợt giật giật.

Tay cũng run lên, rượu trong ly bất ngờ đổ ra ngoài.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Giác lại nhìn vào Erikson đang cười mỉm ở đối diện mình.

Anh nhận ra Erikson không nói dối, im lặng một lúc, nắm chặt ly rượu trong tay.

Một lúc sau lại đặt xuống, mới nghiến răng, hỏi từng chữ một: "Ý của anh là sao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro