Chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến bay của Lục Giác trở về là lúc 1 giờ sáng.

Quá muộn, Lục Giác không cho Tống Chiết Ý đi đón anh, nói cô ngoan ngoãn ở nhà đợi, nhưng Tống Chiết Ý không nghe.

Cô trang điểm cẩn thận, đến sân bay đợi sớm hai tiếng.

Sân bay đêm khuya yên tĩnh hơn nhiều.

Tống Chiết Ý tìm quán cà phê mở cửa 24/24 để đợi.

Trong lúc đó, Chu Văn Nguyên liên tục gửi tin nhắn cho cô, nói về kế hoạch sinh nhật ngày mai của Lục Giác.

Chu Văn Nguyên đặc biệt chu đáo, biết hàng năm vào sinh nhật Lục Giác đều phải ăn cơm với ông cụ Lục ở Lâm Thành vào buổi trưa, cho nên lần này địa điểm tổ chức ở nơi giáp giới giữa Bắc Thành và Lâm Thành.

Thuận tiện cho Lục Giác đi lại.

Cho dù xuất phát từ Bắc Thành hay Lâm Thành, cũng chỉ mất tối đa một giờ.

Tống Chiết Ý tìm kiếm địa điểm Chu Văn Nguyên gửi đến, phát hiện nó ở ngoài trời.

Có vẻ như là một khu cắm trại nào đó.

Tống Chiết Ý từng nghe nói qua, nhưng chưa từng đi.

Tống Chiết Ý chưa hỏi kỹ, Chu Văn Nguyên đã mở miệng nói hết kế hoạch của mình.

[Chị dâu, chị cũng biết đấy, anh Giác là một ngườι yêu thích thể thao ngoài trời, lần này để cho anh ấy có một sinh nhật đặc biệt, chúc mừng anh ấy thoát khỏi tình trạng độc thân, nên em đặc biệt chọn địa điểm này, ở lưng chừng núi, phong cảnh tuyệt đẹp]

[Chị đừng thấy đây chỉ là một khu cắm trại, nhưng thật ra có thể được coi như một khu nghỉ dưỡng nhỏ, vừa có thể chơi các môn thể thao mạo hiểm, leo núi, leo mỏm đá đều có, còn có những ngôi nhà trên cây, suối nước nóng gì đó, chơi mệt rồi còn có thể thư giãn nghỉ ngơi.]

Nhìn thấy hai chữ leo núi.

Tống Chiết Ý khẽ mỉm cười, trước đây Lục Giác đã nói sẽ cùng cô leo núi.

Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Trước đây ở London.

Lục Giác hầu như không có công khai lên mạng xã hội.

Nhưng Tống Chiết Ý đã lén theo dõi một người đồng đội trong đội của anh.

Mỗi lần họ đi ra ngoài, người đồng đội đó đều sẽ đăng ảnh trên mạng xã hội.

Mỗi lần nhìn thấy những bức ảnh đó, Tống Chiết Ý đều rất ngưỡng mộ - muốn trở thành một phần của họ, muốn cùng Lục Giác đi ngắm cảnh.

Không ngờ một ngày giấc mơ có thể thành hiện thực.

Chu Văn Nguyên vẫn đang huyên thuyên tự khen mình.

[Chị dâu, em còn đặt cho chị và anh Giác một ngôi nhà trên cây lớn nhất trong khu cắm trại, là phòng ngủ dưới bầu trời sao, tối đến ngắm sao gì đó, tầm nhìn rất tuyệt vời.]

[À đúng rồi, chị đừng nói cho anh Giác biết nhé, em muốn cho anh ấy một bất ngờ.]

Tống Chiết Ý mỉm cười đáp: [Được]

Nhìn thấy bạn bè của Lục Giác, vì anh mà lên kế hoạch sinh nhật hết sức chu đáo, cô cảm thấy vui từ tận đáy lòng.

Tống Chiết Ý đang định thoát khỏi khung chat thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cô và Lục Giác sẽ qua đêm ở khu cắm trại đó.

Vậy món quà của cô phải làm sao.

Sau khi Lục Giác trở về, cô hoàn toàn không thể nào lén lút mang con thỏ đến khu cắm trại

Do dự một lúc, Tống Chiết Ý lại gửi tin nhắn cho Chu Văn Nguyên.

*

Máy bay từ London đến Bắc Kinh hạ cánh đúng lúc 1 giờ 20 phút sáng.

Sân bay vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Đều là những người đến đón người thân và bạn bè vào đêm khuya.

Lục Giác bước ra khỏi sân bay, lập tức nhìn thấy thỏ con đang chờ đợi trong đám đông đông đúc.

Khóe miệng anh cong lên.

Cả thế giới vốn cһán, trong khoảnh khắc này đều tràn ngập sắc màu.

Tống Chiết Ý cũng nhìn thấy Lục Giác, cười tươi vẫy tay về phía anh, định đi tới nhưng đám đông quá đông, đi rất khó khăn, suýt nữa bị tông ngã.

Cô đi chưa được hai bước thì điện thoại đã đổ chuông.

Tống Chiết Ý vội vàng cầm máy lên, mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Lục Giác.

Bên tai nghe thấy tiếng Lục Giác khiến trái tim cô trở nên mềm mại: "Cô Thỏ, em ở đó đợi anh, em sẽ đến tìm em."

Tống Chiết Ý ngoan ngoãn nghe lời.

Cô đợi ở chỗ cũ.

Rồi nhìn thấy người cô yêu, ngược dòng ngườι đi tới cô, giang rộng vòng tay ôm cô vào lòng.

Giữa biển ngườι tấp nập.

Sau khi yêu nhau, anh chưa bao giờ xa Tống Chiết Ý lâu như vậy.

Lục Giác ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé trong vòng tay, trái tim cuối cùng cũng bình yên.

Lục Giác ôm rất lâu, cho đến khi người trong lòng nhẹ nhàng giãy giụa, anh mới buông người nọ ra.

"Anh ăn gì ở trên máy bay chưa?" Tống Chiết Ý ngước mặt lên, lo lắng hỏi anh.

Tống Chiết Ý biết Lục Giác không thích ăn đồ ăn máy bay lắm.

"Chưa."

Đôi mắt Tống Chiết Ý cong thành hình lưỡi liềm, hơi đắc ý nói: "Về nhà thôi, em nấu rồi, chỉ cần hâm lại thôi."

Một câu nói đã khiến trái tim Lục Giác thấy đong đầy.

Anh nhìn sâu vào mắt Tống Chiết Ý, yết hầu di chuyển, không nói một lời, nhanh chóng kéo cô ra ngoài.

Anh bước đi nhanh và gấp gáp, Tống Chiết Ý suýt nữa không theo kịp anh, cố gắng bước nhanh hơn để theo kịp Lục Giác.

Hai người chạy quanh trong sảnh chờ sân bay trống vắng lúc nửa đêm mà không ai để ý.

Đến bãi đậu xe, Tống Chiết Ý vẫn chưa thở đều, nắm lấy tay Lục Giác: "Anh nghỉ ngơi đi, em lái xe... Ưm."

Lời chưa nói hết, Lục Giác đã đè vai cô, đẩy cô lên cửa xe, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, giống như ngọn lửa thiêu cháy, khiến Tống Chiết Ý run rẩy.

Cô giơ cánh tay nhỏ lên, vòng qua cổ Lục Giác, cũng điều động đầu lưỡi, theo động tác của anh, hòa vào hơi thở anh.

Lục Giác hôn rất lâu, cơn khát trong lòng không vì nụ hôn này mà giảm đi, mà càng lúc càng mãnh liệt.

Anh muốn ngay lập tức làm chút gì đó ở bãi đậu xe sân bay, nhưng biết tính cách của cô thỏ, anh chỉ có thể nhịn xuống.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Tống Chiết Ý, nuốt nước bọt, khó chịu nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Về đến nhà.

Lục Giác ôm Tống Chiết Ý ở cửa định gây rối.

Tống Chiết Ý trợn mắt: "Trước tiên, trước tiên ăn cơm đã."

Lục Giác nheo mắt, nhìn chằm chằm Tống Chiết Ý.

Ánh mắt hung dữ, giống như đang nói: Anh đã như vậy rồi, còn có thể ăn cơm sao?

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn chịu thua trước sự kiên trì của Tống Chiết Ý.

Lục Giác vẫn ăn cơm đàng hoàng, cảm giác sốt ruột không thể chờ đợi cũng dần dần bị đè nén xuống.

Tống Chiết Ý không có khẩu vị, nhưng vẫn cùng Lục Giác ăn một ít.

Một đĩa gà cay, một đĩa dưa chuột trộn, đều là món Lục Giác thích ăn.

Mặc dù không khó, nhưng Tống Chiết Ý đã chuẩn bị cả buổi chiều, đặc biệt là đĩa gà cay, đã thất bại nhiều lần, cuối cùng mới làm được một chút thành quả như vậy.

Lục Giác ăn xong, Tống Chiết Ý đang dọn bát đũa thì Lục Giác nhìn thấy miếng gạc dán dưới tay áo dài của cô.

Lục Giác nhíu mày, lập tức giật lấy, cẩn thận kiểm tra: "Làm cơm bị thương sao?"

Tống Chiết Ý không ngờ vẫn không giấu được, đành nói thật: "Chỉ là vô tình bị cắt trúng thôi."

Cô còn lắc lắc ngón tay: "Anh nhìn đi, thật sự không sao."

Lục Giác xoa đầu Tống Chiết Ý, từ tay cô nhận lấy bát đũa: "Sau này đều để anh làm, em không cần lo lắng những việc này."

Lục Giác trước giờ không cho Tống Chiết Ý làm việc nhà, anh cũng không thích có ngườι lạ vào nhà, bình thường rất ít khi thuê giúp việc, mọi việc đều tự tay làm.

Bình thường thì còn đỡ, nhưng lúc Lục Giác thật sự mệt mỏi, Tống Chiết Ý cũng không nỡ, nhưng lại không thắng nổi anh.

Nhìn anh bỏ bát đũa từng cái một vào máy rửa bát, cô nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi, em cảm thấy anh giống như đang nuôi em như một bạn nhỏ vậy."

Lục Giác nghe xong bật cười.

Rửa sạch tay xong, quay đầu nhìn thấy Tống Chiết Ý ở phía sau đang có vẻ hơi thất vọng, anh nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

"Làm bạn nhỏ của anh không tốt sao."

"......"

Người này sao nói chuyện khéo thế, cùng một câu nói, thốt ra từ miệng như được pha mật vậy.

Khiến người ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Tống Chiết Ý cắn môi dưới, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói.

"Cảm giác được chiều chuộng đúng là rất tốt, nhưng có đôi khi em cũng muốn làm gì đó cho anh." Cô dừng một chút: "Nếu không em sẽ cảm thấy mình thật vô dụng͟."

"Em cũng muốn chiều chuộng anh sao?"

Lục Giác nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, rất nghiêm túc hỏi.

Tống Chiết Ý cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trên, nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Giác cười rồi, ghé vào tai cô thì thầm một câu, đôi mắt Tống Chiết Ý dần dần mở to, nhìn Lục Giác với vẻ không thể tin nổi.

Lục Giác cong khóe môi, một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô gái, một tay nắm lấy tay cô nhẹ nhàng lắc lắc, giống như đang làm nũng: "Cô thỏ, được chứ?"

Được.

Sao lại không được.

Không chỉ Lục Giác nhớ cô, trong sáu ngày xa cách, ngày nào cô cũng cũng nhớ người trước mặt.

Lục Giác quả thật rất nhớ Tống Chiết Ý.

Nhưng đồng thời cũng mệt mỏi.

Trong khoảng thời gian này, ở London anh cùng Kavin bận tối mày tối mặt, công việc vốn không có khả năng nhanh chóng làm xong ngay, nhưng để chạy về cùng Tống Chiết Ý trải qua sinh nhật, dường như mỗi ngày anh chỉ ngủ hai ba tiếng, cả người đã căng thẳng đến cực hạn.

Lúc trên máy bay trở về mới có thời gian nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không ngủ được.

Đầu anh giống như bị nghiền, luôn vang lên tiếng ong ong.

Đêm nay, cho dù có muốn đi nữa, anh cũng chỉ làm một lần.

Tống Chiết Ý nhìn Lục Giác ngủ xong, tự mình đứng dậy đi dọn dẹp.

Vừa rồi Lục Giác muốn giúp cô, lại bị cô ngăn cản. Đè người xuống, ép buộc anh ngủ.

Người đàn ông mới ngoan ngoãn nghe lời.

Nằm xuống chưa được một phút, đã ngủ say.

Ngày hôm sau, Lục Giác vẫn còn ngủ.

Tống Chiết Ý không quấy rầy anh, đi đến nhà Quách Doanh Doanh đón thỏ con trở về.

Quách Doanh Doanh còn có chút tò mò: "Không phải nói ngày mai sinh nhật chồng cậu, thừa dịp hai ngườι ra ngoài, bảo tớ lén đặt ở nhà cậu sao?"

Tống Chiết Ý khẽ chớp mắt: "Kế hoạch có thay đổi, tối mai chúng tớ có thể không về được."

Quách Doanh Doanh lộ ra nụ cười thâm sâu: "À, tớ hiểu rồi, hai người muốn ra ngoài tìm sự lãng mạn đúng không?"

Nghĩ đến chuyện cô sẽ làm vào tối mai, tai của Tống Chiết Ý lại đỏ ửng.

Về nhà, Tống Chiết Ý đặt con thỏ vào phòng ngủ phụ, rồi lại lén lút đi vào phòng ngủ chính.

Lục Giác vẫn chưa tỉnh.

Cô mỉm cười hôn lên trán anh, rồi lại lui ra ngoài.

Khoảng ba giờ chiều.

Điện thoại reo lên.

Là Chu Văn Nguyên gọi đến.

Tống Chiết Ý giống như đang ăn trộm, lén nhìn vào phòng ngủ chính, rồi đi đến phòng ngủ phụ lấy con thỏ, lén lút đi xuống lầu.

Lần đầu tiên Chu Văn Nguyên nhìn thấy con thỏ, hai mắt đã mở to: "Chị dâu, chị lên cỗ máy thời gian để mang con thỏ của anh Giác về sao."

Mặc dù có phần phóng đại, nhưng nghe Chu Văn Nguyên nói vậy, Tống Chiết Ý cũng yên tâm hơn một chút.

Cô đưa thỏ và thức ăn cho thỏ cho Chu Nguyên: "Làm phiền cậu rồi."

Chu Văn Nguyên vuốt ve con thỏ, cười nói với Tống Chiết Ý: "Chị dâu cứ yên tâm, đảm bảo giấu kỹ cho chị, cho anh Giác một bất ngờ lớn."

Nghe Chu Văn Nguyên nói chắc chắn như vậy.

Tống Chiết Ý lại có chút lo lắng.

Dù sao trước giờ người này không đáng tin.

Sau này Lục Giác có nói với cô, Chu Văn Nguyên đã gây bao nhiêu tổn thất cho anh.

Nhìn Chu Văn Nguyên mang theo lppnfg thỏ nghênh ngang rời đi, Tống Chiết Ý có chút hối hận, sợ cũng bị cậu ấy làm hỏng.

Buổi tối, rốt cục Lục Giác ngủ đủ tỉnh lại.

Trong phòng ngủ tối như mực, chỉ có cửa lộ ra một tia sáng.

Anh đẩy cửa ra đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tống Chiết Ý ngồi trên sô pha xem điện thoại di độn̴g, trong phòng khách yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên một chút tiếng tin tức phát ra.

Trong phòng khách rộng lớn, chỉ mở một ngọn đèn, ánh đèn ôn nhu chiếu xuống, bao phủ lấy Tống Chiết Ý đang áo ngủ màu trắng.

Cô gái sạch sẽ điềm tĩnh như đang tỏa sáng.

Lục Giác dựa vào cửa nhìn một hồi, trái tim càng nhìn càng mềm nhũn.

Có cảm giác tự hào thỏa mãn tự nhiên nảy sinh: Người tốt như vậy, lại là của anh!

Lục Giác đi tới.

Nghe được tiếng bước chân, Tống Chiết Ý đột nhiên quay đầu lại, thấy anh đi tới, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Anh dậy rồi?"

Nghe giọng nói mềm mại kia, Lục Giác cười gật đầu, ôm người vào trong lòng, đầu vùi trên vai cô, thấp giọng: "Ừ, dậy rồi."

"Ngủ ngon không?" Tống Chiết Ý lại hỏi, nhìn anh không chớp mắt.

"Rất ngon."

Về đến nhà, anh dường như đã được chữa khỏi chứng mất ngủ và đau đầu.

Anh liếc nhìn điện thoại của Tống Chiết Ý: "Mới vừa xem gì vậy?"

Nghe anh hỏi vậy, nụ cười của Tống Chiết Ý càng thêm rạng rỡ: "Đang xem mọi ngườι trong nhóm bàn tán về danh tính của ba ba kim chủ."

Nghe vậy.

Lục Giác nhíu mày một cái, nói từng chữ một: "Ba ba kim chủ?"

Tống Chiết Ý không biết phải nói gì.

Chương trình đã nhận được khoản đầu tư lớn, cô còn chưa kịp nói với Lục Giác, vì vậy cô trực tiếp mở nhóm làm việc ra, cho anh xem tin nhắn.

Lục Giác ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai Tống Chiết Ý, nhìn tin nhắn qua tay cô.

[Nghe chị Lâm nói, kim chủ có vẻ là người Hoa ở nước ngoài, không phải là đầu tư của doanh nghiệp, mà là đầu tư cá nhân, hình như họ Nguyên]

[Người Hoa ở nước ngoài, còn họ Nguyên nữa, họ này thật ra không phổ biến lắm, đột nhiên tôi nhớ đến một đại lão]

[Là ai vậy]

[Mọi người còn nhớ quảng cáo XX mà chúng ta xem hồi nhỏ không]

[Cái gì vậy, sao tôi chưa nghe qua]

[Tôi có ấn tượng mơ hồ, hồi tôi bảy tám tuổi thường xuyên xem, rất nổi tiếng]

[Anh bảy tám tuổi, không phải là ba mươi năm trước rồi sao, chẳng trách tôi không biết]

[Cút]

[Đúng là nhà họ Nguyên đó, ông ấy là đại gia xuất thân từ ngành dệt may, sau này cả nhà đều đã di cư ra nước ngoài]

Có người tìm được chút manh mối.

[Xuất thân từ ngành dệt may! Lại xem xong đoạn phim quảng cáo về Hán phục của chúng ta, quyết định đầu tư, có vẻ như đầu tư cho chúng ta cũng hoàn toàn hợp lý đấy!!]

[Chắc chắn là vị đại lão đó rồi!!]

Ngay sau đó, có người đăng ảnh vị đại lão đó lên.

Trông khoảng năm mươi tuổi, bụng phệ, nhìn là biết là người có tướng mạo nhân hậu hiền lành, trên đầu còn hơi hói.

Dưới bức ảnh này là một loạt [Cảm ơn ba ba kim chủ]

Tống Chiết Ý cũng bắt kịp xu hướng.

Z.Y: [Cảm ơn ba ba kim chủ]

Lục Giác nhìn chằm chằm vào câu này, mắt hơi híp lại.

Lần đầu tiên đầu tư cho chương trình mang phong cách dân tộc, là anh tự bỏ tiền túi, nhờ Kavin dùng danh nghĩa của anh ấy, chuyển tiền cho đoàn làm phim.

Anh làm vậy, là vì không muốn Tống Chiết Ý phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Nhưng mà......

Lúc này, thỏ con lại gọi một người không liên quan là bố.

Anh vẫn hơi không thoải mái.

Tống Chiết Ý vẫn đang từ từ lật tin nhắn cho Lục Giác xem, miệng còn nói: "Ông bố kim chủ này thật sự là một người tốt, nếu không có ông ấy, chương trình của chúng em đã bị cắt ngang."

Lục Giác đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt Tống Chiết Ý, xoay về phía mình.

Nhìn thấy nụ cười thất thường trên mặt anh, cô chớp mắt hỏi: "Sao vậy anh?"

Lục Giác nhìn người nọ, nói từng chữ một: "Là kim chủ thì mọi ngườι liền gọi là bố sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro