53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân thích thú nhận miếng ngọc, em ướm thử treo trên thắt lưng lủng lẳng trông khá hợp với bộ trang phục đang mặc. Tôi cũng gật gù khen đẹp. Cùng lúc ấy, Hoài Văn hầu đi ngang qua tính vào trướng gặp Quốc công thì thấy tôi và Xuân đứng ngoài. Anh ta dừng lại, tia mắt hiện rõ vẻ choáng ngợp khi nhìn miếng ngọc.

"Cái... cái đó nhà ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

"Cái này là tôi nhặt được trên đường khi còn ở Thăng Long." Tôi đáp cũng ngạc nhiên vì thái độ kỳ lạ của vị hầu gia.

"Ờ! Vậy hả? Thật ra cái đó là của ta, có thể cho ta xin lại không?"

Ra là vậy. Nhưng mà, rõ ràng cái này là của người áo đen chạy trốn quan binh khi ấy mà. Lẽ nào người đó... Tôi đưa ánh nhìn nghi hoặc vào anh ta, nếu thế thật thì vụ ám sát bất thành Sài Xuân là do Hoài Văn hầu ư? Anh ta quả quá to gan rồi cũng may lần đó việc thích sát không thành nếu không thì nguy to.

"Nếu là của ngài thì tôi xin trả lại. Có điều tôi đã lỡ tặng nó cho em gái rồi." Tôi e ngại nhìn Xuân, em biết ý liền ngần ngừ trả lại. Hoài Văn nhận miếng ngọc, chỉ nói thêm một câu rồi quay bước đi.

"Cám ơn!"

...

Ba ngày trôi qua, tin tức từ Thăng Long vẫn bặt vô âm tín. Hai vua bắt đầu sốt ruột, lo lắng muốn phái người đi do thám nhưng thành Thăng Long bây giờ có khác gì hang cọp dễ vào mà khó ra. Hơn nữa việc đột nhập được vào cung càng hết sức khó khăn, vậy nên hai vua đành nghe theo Quốc công chờ đợi thêm vài ngày.

Bốn ngày nữa tiếp tục trôi qua thách thức lòng kiên nhẫn của mọi người. Tính đến giờ đã được một tuần rồi, hai quan đi sứ bây giờ ra sao thì không ai dám chắc. Rồi đến buổi trưa ngày hôm ấy, người ta thấy từ phía Thăng Long có ngựa chạy về. Trên lưng ngựa là hình bóng của Trung hiến hầu, vẻ mặt ông không mấy lạc quan khi đi vào doanh trại. Trương Đường xuống ngựa, ngay lập tức đi vào trướng gặp hai vua và các tướng khác.

Tôi khi ấy đang băng bó vết thương ở cánh tay cho Quảng Vũ vương nên cũng có mặt trong trướng. Thấy từ bên ngoài, Trung hiến hầu bước vào, ông khom người thi lễ với quan gia và thánh thượng. Thánh Tông thấy hầu còn bình an vô sự thì trong đáy mắt đã bớt đi cái âu lo, ngài lại thấy có mỗi hầu trở về nên bèn hỏi:

"Sao có mỗi mình hầu về, còn Thiện Trung đại phu đâu?"

"Bẩm! Đại phu bị giữ lại ở Thăng Long làm tin, Thoát Thoát thả thần về để báo tin." Trương Đường cung tay đáp.

"Được rồi! Hầu hãy ngồi xuống đã rồi kể cho mọi người nghe tường tận việc đi sứ."

Thánh Tông sai người mang ghế đến cho Trung hiến hầu, hầu đa tạ rồi ngồi xuống ghế, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới kể. Việc đi sứ lần này bất thành, không những thế Thoát Thoát còn cho người nhốt hai sứ vào buồng củi cho tới tận tối hôm qua Ô mã nhi mới gọi họ vào bàn rượu. Y cho hai sứ xem một bức tranh vẽ công chúa Vĩnh Linh và ngỏ ý muốn nàng ấy đến gặp Thoát Thoát. Nghe tới đây, tôi chợt giật mình.

Ôi! Vĩnh Linh, sao Thoát Thoát lại biết đến nàng?

Sau một hồi thuyên giải về cuộc đi sứ, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Cả Thiên Bảo đế và Thánh Tông đều quá đỗi khó xử. Trong trướng không ai nói gì, mặt cúi gằm thở dài. Tất cả đều đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, duy chỉ có Quốc công lại đang băn khoăn kẻ nào đưa cho Thoát Thoát bức tranh vẽ công nương để y phải bận tâm.

Lát sau, Thiên Bảo đế mới cất lời ngỏ ý kiến của Uất Lâm Vương:

"Thưa Quốc phụ! Sự việc là như thế, chẳng hay Quốc phụ có ý gì không?"

"Bẩm! Đây là việc đối sách bang giao xin bệ hạ cho thần miễn bàn đến." Quốc công khẽ vuốt chòm râu, giọng nói ôn tồn.

Nghe đến vậy, nhà vua cũng không dám hỏi thêm gì nhiều chỉ đưa ánh mắt đắn đo nhìn thượng hoàng mà rầu rĩ. Sự việc đó, ngày hôm ấy vẫn chưa giải quyết được nên tôi cũng tạm thời có thể an tâm.

Đêm nằm trong lều tôi không sao chợp mắt được. Trong người luôn có cảm giác bồn chồn, lo âu kỳ lạ. Không rõ Vĩnh Linh đã biết chuyện này chưa? Nếu phải lựa chọn thì nàng ấy sẽ chọn điều gì? Chung tình với tôi hay sẽ đền nợ nước? Tôi biết việc chọn lựa này không phải dễ dàng gì, ngay cả hai vị vua cũng không dám quyết vì sợ có lỗi với nàng. Dù biết vậy thì tôi có thể làm được gì đây?

Trời đã điểm canh hai, nhìn phía đông nền trời đang dần hiện ra một màu xanh nhàn nhạt. Đêm qua, tôi đã suy nghĩ suốt đêm và quyết định tôi thể để mất nàng, tôi không thể. Trời chưa kịp sáng tôi đã ra chuồng ngựa, dắt một con ra khỏi trại, nói dối với lính gác là lên núi hái thuốc. Tôi leo lên lưng ngựa hướng về phía Long Hưng rồi thúc mạnh, con ngựa giật mình phóng về phía trước.

Ngựa lao đi không ngừng nghỉ mãi cho tới tận trời sáng hẳn, khung cảnh xung quanh cũng hiện ra rõ rệt hơn. Tôi ngắm về hướng xa xa đã thấy hình dáng của phủ Long Hưng nằm lấp ló sau hàng cây phượng vĩ mới lên chồi non xanh mơn mởn, tôi mừng thầm thúc ngựa cho chạy nhanh hơn nhưng dù là thế con ngựa này cũng vẫn chỉ chạy được với tốc độ hiện giờ. Tôi bắt đầu nôn nóng, con tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Lâu rồi nhỉ, tôi chưa được gặp nàng dù chỉ một lần. Chiến tranh đã chia cắt chúng tôi, chia cắt những người yêu nhau tha thiết.

Chỉ còn cách bảy trăm mét nữa là tới. Tôi mỉm cười rồi chợt nhận ra hình bóng Vĩnh Linh cùng cô tỳ nữ đi lặng lẽ dưới hàng cây xanh, dáng người trầm mặc như đang suy tư điều gì. Ngựa chạy gần tới chỗ nàng, tôi kéo dây cương hãm lại, con ngựa kịp biết điều dừng ngay trước mắt nàng.

Tôi nhảy xuống ngựa, vội ôm chầm lấy nàng để vơi đi nỗi nhớ mong bao ngày. Cơ thể này, hình như đã gầy đi một chút, đôi mắt này hình như đang vương vấn nỗi u sầu, còn mái tóc này hình như đã dài hơn xưa. Hương tóc phảng phất trong không khí mùi oải hương thật dễ chịu. Nàng cũng nhoẻn cười ôm chặt lấy tôi mãi lâu sau mới chịu buông tay. Chắc nàng chưa biết tin gì, cũng phải tin tức chỉ mới từ hôm qua nên chưa ai biết cả.

Tôi nhìn nàng giờ lâu, chắc nàng cũng nhận ra những biểu lộ nhiều xúc cảm lẫn lộn buồn vui tủi hờn và có cả sự day dứt trong đáy mắt tôi. Sắc mặt nàng bỗng trở nên lo lắng, nàng hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Tôi khẽ gật đầu, nắm chặt tay nàng cùng bước đi về phía trước. Mãi sau, tôi mới mở lời:

"Ta ở phủ Thiên Trường nghe được tin Thoát Thoát muốn nàng sang Thăng Long cầu thân."

Nghe tới đây, Vĩnh Linh chợt dừng lại, gương mặt chất chứa nỗi hoang mang, nàng nhìn tôi, môi khẽ run run hỏi lại:

"Có thật thế không?"

"Chính tai ta nghe Trung hiến hầu đi sứ về tâu, không thể sai được. Quan gia và thượng hoàng cũng đang đau đầu về việc này. Suốt đêm qua ta đã không ngủ được, ta rất lo cho nàng."

Vĩnh Linh không nói thêm gì, nàng cúi đầu xuống dường như đang suy ngẫm rất say sưa. Chúng tôi nắm tay nhau cùng đi dạo dọc con đường đê, gió từ đồng lùa vào lành lạnh khiến Vĩnh Linh rùng mình, hai tay ôm lấy bờ vai hao gầy. Tôi liếc nhìn nàng rồi tự cởi chiếc áo khoác ra quàng lên tấm thân mỏng manh ấy cho ấm áp. Chúng tôi tiếp tục dạo bước, không ai nói một lời nào. Tôi đã từng rất muốn gặp nàng, đã từng có nhiều điều muốn nói với nàng nhưng tại sao đến bây giờ những lời ấy lại bay đi đâu hết để lại trong tim một nỗi niềm đầy tâm sự khiến tôi bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro