C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao anh lại lén đến nhà tôi? Tại sao anh lại khiến Phùng Nhạc trở bệnh? Tại sao?"

Giọng nói lạnh nhạt của cô đánh thẳng vào tâm của Phương Húc. Gương mặt hắn không còn bình tĩnh được nữa. Giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

"Em nói gì vậy....... Anh đã lâu lắm rồi không có đến nhà em. Còn Phùng công tử như thế nào sao anh biết được."

Cô nghe lời nói dối trắng trợn của Phương Húc mà cả người lạnh đi. Nếu không có video kia quay lại hình ảnh anh đến nhà cô thì cô cũng thật sự không thể biết được bộ mặt thật của Phương Húc lúc này.Người mà ngày xưa cô quen biết đã biến mất rồi, còn người trước mặt này....

"Camera nhà tôi quay lại được hình ảnh của anh hôm ấy đến. Trả lời tôi. Tại sao anh lại làm như vậy? Anh có biết vì hành động của mình mà xém tí nữa đã hại chết Phùng Nhạc hay không."

Thì ra là vậy. Hắn không ngờ tính toán đến như vậy mà lại bỏ xót một điểm nhỏ. Cô đã biết được vậy thì hắn cũng không che dấu nữa. Gương mặt Phương Húc từ từ trở nên vặn vẹo đến đáng sợ. Hắn vừa cười vừa nói.

"Haha. Em hỏi tôi tại sao ư? Tại vì em. Trí Nghiên, vì em yêu tên kia. Tại sao? Không phải tôi quen biết em trước hay sao? Tôi đã cố gắng đến như vậy, còn tên kia thì đã làm gì cho em mà hắn lại khiến em quan tâm hắn như vậy. Nếu không có hắn thì em đã trở lại bên cạnh tôi. Nếu không có hắn xuất hiện thì....."

Lời nói điên cuồng của Phương Húc bị cô lớn tiếng cắt ngang.

"Đủ rồi. Tôi không ngờ anh lại làm như vậy. Cho dù không có Phùng Nhạc thì chuyện của chúng ta đã chấm dứt 7 năm về trước rồi. Vốn tưởng anh rất hiểu tôi nhưng không ngờ anh lại kém suy nghĩ như vậy. Cô này một khi đã từ bỏ cái gì thì không bao giờ dùng lại." Lời nói lạnh lùng đến mức rét lạnh.

"Không......"

"Tôi chỉ muốn nói với anh một câu. Sau này anh mà còn gây khó dễ cho Phùng Nhạc nữa thì cô này sẽ không bỏ qua cho Phương thị nhà anh. Nhớ kĩ." Nói xong những điều muốn nói cô liền đứng dậy rời đi.

Phương Húc há hốc miệng nhưng không thể nào lên tiếng được nhìn cô. Muốn bắt lấyngườicon gái trước mặt nhưng đã quá trễ. Cho dù bây giờ hay quá khứ. Cô vẫn vậy, vẫn phũ phàng chắc chắn một quyết định. Nhìn bóng dáng kia rời đi gần biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Hắn đã mất cô thật rồi sao.

Về đến Phùng gia cũng đã chiều. Du Linh đi vào phòng của 2 người.

"Phùng Nhạc."

Mở cửa không thấyngườiđâu. Đi lại phòng tắm cũng không nghe tiếng động. Đi đâu rồi?

Đi ra ngoài cửa cô liền thấy nữ hầu Hoa đang bưng trà đến phòng Phùng đại lão gia nên liền gọi lại hỏi.

"Cô có biết Phùng Nhạc ở đâu không?"

"Dạ đại thiếu gia đang ở vườn hoa cùng Họa thiếu gia và Hằng tiểu thư."

Ừ cảm ơn cô." cô chào tạm biệt rồi xuống lầu đi ra vườn hoa sau biệt thự.

Đây là lần thứ 2 cô bước đến đây. Lần thứ nhất là lần đầu tiên cô đến Phùng gia dự tiệc và tại đây đã gặp được Phùng Nhạc. Nhớ lại lần đầu tiên 2người gặp nhau khiến cô muốn cười. Đi từ từ cũng ra đến vườn hoa. Đầu tiên là cô thấy bóng lưng của Phùng Nhạc vì anh quay lưng về phía cô.

"Phùng Nhạc."

Nghe cóngườigọi mình, Phùng Nhạc đang nói chuyện liền quay đầu lại.

"Nghiên Nhi."Người nào đó thấy Du Linh liền vui vẻ chạy lại.

"Đang làm gì đó?" cô nắm tay anh bước tiếp đến phía hai người ngồi đằng kia.

"Nói chuyện với Tiểu Họa và Tiểu Hằng." Phùng Nhạc nắm tay cô cười đầy hạnh phúc.

Đi đến gần haingườimột nam một nử phía bần gỗ cô mỉm cười chào hỏi.

"Xin chào ! Tôi tên Trí Nghiên."

Trong khi đó hai người kia cũng nhìn cô chằm đánh giá. Lúc này người còn trai đứng dậy gật đầu chào cô.

"Chào. Tôi tên Vân Họa. Đây là em gái tôi Vân Hằng."

"Chào chị em tên Vân Hằng, chị có thể gọi em là Tiểu Hằng cũng được." cô gái chừng 20 tuổi đứng dậy cười đáng yêu nhìn cô.

Cô biết hai người này là công tử và tiểu thư của Vân thị và cũng là em họ của Phùng Nhạc. Lúc ở cạnh anh cũng thường nghe anh kể về hai người em này. Xem ra tình cảm của họ đối với Phùng Nhạc rất tốt.

Thật ra cô đối với họ cũng không có gì để nói. Một buổi nói là tán gẫu nhưng thật ra cô chỉ ngồi bên cạnh Phùng Nhạc nghe anh nói chuyện cùng hai người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro