CHƯƠNG 2: NGƯỜI BẢO KÊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết học lần lượt trôi qua, Vương Nguyên ngày càng mất tập trung, mơ màng hệt như lơ đểnh vài giây liền có thể áp chặt vào bọng mắt.


Không thể khống chế cơn buồn ngủ vì thức đến hai giờ sáng luyện nhân vật trên điện thoại, bỗng chốc gục mặt xuống bàn, nhanh nhẹn đi sâu vào mê man.


Vương Tuấn Khải bên cạnh chẳng màng quan tâm, đôi lúc nhàm chán ngắm nhìn cảnh vật ngoài trời, đôi lúc lại đảo mắt lắng nghe bài giảng, không quá tập trung.


Phát hiện cọng tóc mỏng bay bay theo chiều gió thổi tung, hắn lặng lẽ cầm lấy, khẽ cuộn tròn nghịch ngợm, cho rằng tên lười biếng này đến đầu tóc cũng tràn đầy vô tư.


Tiếng chuông giữa giờ ngân vang, bạn thân nối khố bàn trên vội vàng lay mạnh bả vai người say ngủ.


"Không nhắm mắt một chút sẽ chết à? Đi, đi ăn trưa, đói không chịu được!"


Thức tỉnh trong sự bạo lực, Vương Nguyên khó chịu ngáp dài một hơi, vươn người căng cơ như một thói quen, người đẹp trai hoàn hảo kia cũng đã biến mất.


"Không muốn ăn trưa với cậu, rất ồn ào, tớ thực sự chỉ cần ngủ"

"Phí lời! Nhanh lên!"


Trực tiếp kéo cánh tay gầy dẫn lối, Lưu Chí Hoành quả thật đối với tên bạn thân thường hay mỉa mai đã không còn cảm giác nổi giận.


Vương Nguyên ngán ngẩm xếp hàng sau đám học sinh đông đúc chờ đợi đến lượt mua thức ăn, gần như ngày nào cũng vậy, đều tốn một khoảng thời gian dài để thỏa mãn cái bụng đòi hỏi được đáp ứng.


Mắt nhắm mắt mở, chưa thể hoàn toàn tỉnh táo, cậu bất giác cảm thấy mỏi nhừ từng thớ thịt, không suy nghĩ nhiều liền giang tay sang hai bên hòng giãn gân cốt.


Nhưng kỳ lạ, cùng lúc vươn người thì thanh âm đổ vỡ to lớn nào đó vang động cả khuôn viên nhà ăn.


Cậu giật nảy thu hồi cánh tay, vừa vặn cảm nhận nhức nhối khi xảy ra va chạm với khay đựng đầy ấp đồ ăn kia.


Và vì Chúa, tên béo mập bên cạnh tại sao lại nhìn cậu bằng đôi mắt giận dữ như thế?


"Thằng nhóc, tính sao đây? Tao rất khó khăn mới lấy được, mày ganh tỵ nên cố ý lật đổ đúng chưa?"


Chẳng qua chỉ là vô tình đụng chạm bất đắc dĩ, nếu là bạn học thường thức thì cậu đã nhanh chóng xin lỗi, nhưng tên khó ưa này lại hoàn toàn khác, từ đầu đã vô cùng tỏ ra ác cảm với một người hoàn hảo như cậu, rõ ràng là làm khó nhau, lời lẽ cũng ngập tràn đáng ghét.


"Đi đứng không nhìn đường, tự trách bản thân quá vướng víu gây cản trở người khác thì đúng hơn đấy"


Cậu tại sao lại to gan nhường này? Biết rằng bản tính vô tư xem nhẹ mọi chuyện đã khắc sâu vào máu, nhưng nên so sánh giữa cơ thể mập béo và thân hình thấp bé của chính mình trước khi lên tiếng cự cãi chứ?


"Mày! Chết tiệt, nếu không muốn lớn chuyện, đền bù gấp ba tiền phần ăn cho tao! Thằng chậm phát triển!"


Chậm phát triển? Được, để xem phát triển bề ngang thì hay ho đến thế nào, dám chạm phải lòng tự tôn của một đứa con trai trong độ tuổi rực rỡ, tên mập này hẳn nhiên là chán sống rồi.


Ngay lúc này lại bất ngờ nắm bắt một hình bóng quen thuộc lướt qua kẽ mắt, Vương Nguyên tươi tắn mỉm cười, đúng thời điểm không biết phải hả giận làm sao thì gặp ngay cứu tinh cao quý.


"Ông đây không đền, đồ mập choáng chỗ"


Tên đối diện thực sự phát hỏa lập tức, đồng tử nổi cộm gân đỏ chỉ vì thanh âm mắng nhiếc không cao không thấp ngạo mạn, phút chốc giơ cao nắm đấm siết chặt, toan đấm mạnh vào gò má kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình.


"Vương Tuấn Khải! Có người ăn hiếp tôi này!"


Khi thanh âm mát lạnh ấy vang lên, xung quanh đồng loạt hướng ánh nhìn tò mò bao bọc lấy hai kẻ đối đầu, chẳng mấy chốc tụ thành một vòng tròn, người vừa được trịnh trọng xướng danh vô tình lọt thỏm biến chuyển thành nhân vật chính.


Vương Tuấn Khải ngắm nhìn hai người căng thẳng, tên mập béo vì đông đúc mà rút về bàn tay trên không trung, lửa giận sôi sục lại chẳng thể bộc phát trước mặt người cao ráo được xưng là nam thần hoàn mỹ của toàn trường, còn cậu đang nở nụ cười vô cùng tự đắc càng khiến đối phương tức điên lên.


"Mày...mày...lần sau tao chắc chắn sẽ đánh chết mày! Coi chừng đấy!"


Đồ mập mạp đùng đùng bỏ đi, nóng nảy xô đẩy những kẻ lắm chuyện tập trung theo dõi tình hình, họ cũng vì thế mà dần dà tản ra, tiếp tục công cuộc chờ đợi và lấy thức ăn khuôn khổ.


Người vui vẻ nhất có lẽ là Vương Nguyên, cười đến tít mắt, quả nhiên dựa vào đầu óc luôn lợi hại hơn kẻ chuyên bàn luận bằng nắm đấm. Và cái sự nổi tiếng từ nam thần đứng bên cạnh lúc bấy giờ, như dự đoán, có thể tụ hợp người hâm mộ bênh vực bảo vệ một cách nhanh chóng.


Hắn vẫn đang giương mắt nhìn cậu khó hiểu, dù không cảm xúc nào hiện hữu, nhưng theo hiểu biết về người được các bạn học yêu mến thì hắn thực sự không biết bản thân được mang ra làm bia đỡ đạn và bảo kê cho cậu.


"Anh đúng là có giá trị, cho anh vị trí này, không cần xếp hàng phía cuối nữa, tôi cũng hết hứng ăn rồi"


Náo nhiệt kéo hắn vào hàng ngũ, cậu chẳng màng giải thích tình huống gì vừa ngang nhiên xảy ra, chỉ mỉm cười vẫy vẫy tay chạy đi, mà hắn cũng có lên tiếng hỏi han đâu?


Bất giác quên mất Lưu Chí Hoành đang bực tức tìm kiếm tên bạn vô tư luôn biết cách bốc hơi.


Vương Nguyên trên sân thượng, gối đầu vào tay, ngửa mặt nhìn ngắm bầu trời mát rượi, nơi trốn tiết riêng biệt này đã biến thành ổ trú đông quen thuộc.


Ban đầu chính là muốn ngủ, sau lại đột ngột ngẫm nghĩ về nam thần nổi tiếng toàn trường, có nhiều điều ẩn khuất chưa thể làm rõ.


Thứ nhất là phần tính cách khác người của hắn, quá ít nói, thậm chí một ngày chưa mở miệng phát ra hơn năm chữ.


Biểu cảm luôn không hứng thú, mặt mày lạnh lùng, lạnh đến mức dù người ngoài cực kỳ yêu thích lại chẳng đủ can đảm tiến gần làm quen.


Vì vậy mà hắn sống yên ổn suốt thời gian qua, chỉ trách ông trời thật bất công, nhan sắc tuyệt vời như vậy còn tặng kèm trí não thông minh xuất chúng? Vốn là hắn không cần học nhiều lại duy trì được danh hiệu học sinh giỏi, đến trễ hoặc không nộp bài tập đúng thời hạn cũng mặc nhiên nhận ưu ái cho qua dễ dàng.


Cậu thì khác, ngoài khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ này thì cái gì cũng thua kém hắn vài phần, học không nổi, đam mê ngủ và thức ăn vặt, một khi cầm lấy điện thoại và bắt đầu đánh quái thì bỏ quên cả thời gian dù đêm đã khuya.


Còn phải tự thân vận động kiếm tiền khỏa lấp sở thích, bao nhiêu cũng không đủ, mệt mỏi và mất sức, huống hồ còn phải nhồi nhét hàng đống chữ nghĩa vô dụng kia vào đầu?


Vương Nguyên bất chợt trầm tư, nghiêm túc xem xét sự vụ đang xảy ra.


Nếu, chỉ là có thể, muốn mang danh tiếng lẫy lừng như hắn phải nên làm cách nào?


Rất có lợi ích đối với việc học hay những mối quan hệ xung quanh, kể đến nhiều nhất là loạt món quà từ các bạn nữ, còn gì tuyệt hơn là ánh mắt mến mộ luôn dõi theo phía sau mình?


Thế rồi cậu nhanh nhạy thông suốt, hiện tại sẽ không ngừng bám lấy và trở nên thân thiết với hắn, dù sao hắn cũng chẳng buồn xua đuổi hay tỏ ra chán ghét cậu.


Cứ tiếp tục là kẻ mặt dày vô tư thường trực ở bên cạnh nam thần, biết đâu sớm muộn cũng lan truyền sự nổi tiếng vì mang danh nghĩa bạn thân duy nhất của hắn đó thôi.


Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo, Vương Nguyên nghĩ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kaiyuan