Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một ngày nữa là "Va lung tung". Vừa tan học, Cà Chua cuống quít kéo tôi chạy ra cửa hàng ở tận trung tâm mua sắm lớn. Nó thậm thụt khoe với tôi sẽ làm cái gì đó siêu to khổng lồ tặng Củ Cải nhân dịp lễ tình yêu đầu tiên, làm sao cho cậu ấy nhớ cả đời không quên luôn.
Tôi vuốt mồ hôi hột, mày định bỏ độc người ta hay gì đấy? Ủa, mà mắc gì đi mua quà mà nó lại kéo tôi theo nhỉ? Mấy lần trước đi mua quà, tôi góp ý nó toàn chê ỏng chê eo nên nó có bao giờ rủ nữa đâu nhỉ?
Sau đó, tôi biết lí do ngay và luôn khi chúng tôi đến nơi. Cửa hàng như cái chiến trường đông nghẹt các chị em, ai cũng muốn chọn cho nửa kia của mình một món quà thật xinh, thật ưng ý mà lại bồi đắp tình cảm hai người lên cao như ngọn núi. Tất nhiên, nào có dễ mà ăn được, dòm xa xa kia thấy có mấy bà chị đang tranh nhau một món gì đó. Rõ ràng ban đầu nó được bọc nilong rõ xinh đẹp mà sau khi trải qua bàn tay của các chị em mà giờ bị vo thành một cục, bọc nilong cà lơ phất phơ trong gió.
Cà Chua hơn các chị em kia ở chỗ là nó có tôi. Tôi ở đây để đóng vai trò làm khiên chắn đạn cho nó để nó có thể tự do lựa được thứ nó thích mà lại không sứt miếng da, rụng miếng tóc nào hết.
Tôi te tua như xơ mướp nhưng chỉ có thể đứng lẩm nhẩm. "Đồ bạn tồi."
Lúc đi qua quầy đồ tiện ích, người ta bày hai cái giỏ lớn xếp đầy những cái khăn tay nhìn khá lạ mắt và nó thành công thu hút sự chú ý của tôi. Tôi dừng lại ngắm nghía một hồi rồi tự nhiên lại nhớ tới cái bản mặt thằng nhóc bạn thân nhà đối diện.
Hay là mua một cái tặng hắn nhỉ? Coi như quà cảm ơn vậy, bởi từ lúc hắn chuyển tới tôi làm phiền hắn đủ điều, nào là dạy học nào là ở nhờ này rồi hắn cũng tặng quà cho tôi khi hắn đi Mỹ về nữa. Mới cả, đâu nhất thiết phải là người yêu mới tặng quà cho nhau đâu, người ta chả bảo tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu đấy thôi?
Thế là tôi rước một cái về thật, còn nhờ chị chủ cửa hàng bọc lại cho xinh xinh.
Xong lại thấy xoàng quá nên đợi tối trời lăn vào bếp ăn trộm ít socola của Bảo An, chế biến thành thương hiệu của mình.
Nửa đêm Bảo An khát nước, mắt nhắm mắt mở ra phòng bếp thì thấy tôi đầu tóc bù xù đứng trong bóng tối khuấy khuấy, pha pha. Nó giật mình mém tí thì lăn đùng ra đất.
Tôi còn sợ chưa đủ kịch tính, thê thảm cất lời. "Sao...tự nhiên lại dậy thế?"
Nó vớ lấy tờ báo cuộn lại, đập liên hồi vào đầu tôi. "Nửa đêm nửa hôm, ngủ không ngủ còn làm dăm ba cái chuyện điên rồ..."
Gây án xong, nó thản nhiên đi ngủ, tôi ở đằng sau vừa lau nước mắt vừa làm nốt công việc. Xong tôi bỏ nó vào cái túi bóng, buộc bằng cái ruy – băng cũ mà tôi bới tung cả phòng lên mới tìm được.
Định bụng sáng đến lớp thì tặng cho hắn luôn nhưng ai ngờ, thấy một đám con gái đang quây cứng lấy bàn của tôi rồi. Ngồi giữa chắc ai cũng biết, là bạn nhỏ Thiên  n đấy.
"Thiên  n nhận món này nha...."
"Đây là tấm lòng của tớ."
"Đây nữa, đây nữa..."
Chắc hắn phải mang cả cái bao tải to để mà đựng hết được đống quà đó đi về ấy. Tôi đành tạm trú chân ở bàn khác chờ tới khi vào học rồi mới về chỗ.
Hôm nay bạn Đậu Phụ cũng chơi lớn một lần cho biết hẳn, mang hẳn một thúng hoa hồng to khủng khiếp rồi mang cả socola Bỉ đắt tiền tới tặng Nấm. Thậm chí để chuẩn bị cho ngày đặc biệt, chàng ta còn đặc biệt chải đầu vuốt keo, xịt nước hoa thơm lừng cả lên, làm các bạn trầm trồ cả lên.
"Đây là quà của tớ, mong Chi Nấm luôn vui vẻ, luôn xinh đẹp."
Giữa đóa hoa còn kẹp một tấm thiệp, ghi "Cô gái của tớ, chúc cậu một ngày Valentine vui vẻ."
Nhưng mà lại bị tác dụng ngược, bạn Nấm hít hít ngửi ngửi hai cái liền hắt xì hai chục cái.
"Có cái mùi gì...hắt xì... lạ lắm."
Té ra bạn Nấm bị dị ứng với mùi nước hoa của bạn Đậu Phụ. Tuy là hơi thất bại nhưng nàng vẫn nhận lòng thành của chàng, thôi cũng coi như là thành công một nửa rồi.
Chàng ta buồn bã đi về bàn mình, giờ đang được bọn con trai xúm lại an ủi.
Cà Chua tặng Củ Cải đồng hồ, Củ Cải tặng Cà Chua đôi găng tay, hai đứa chúng nó chụm đầu lại với nhau ăn socola Cà Chua làm, cười cười nói nói ngọt ngào muốn chết.
Thiết nghĩ giờ mà chen vào thì chắc chắn hai đứa nó xay nhuyễn tôi ra mất, thôi mình cứ ngồi im một chỗ thôi cho an toàn vậy.
Thế rồi chuông vào lớp reo, người thì về chỗ, người thì về lớp, đám đông rã ra hết thì tôi mới chen được vào chỗ của mình. Tôi liếc liếc sang cái ngăn bàn đầy ắp quà của Thiên  n, thầm ngưỡng mộ. Má ơi, Thiên  n mà chống bừa một cái lều dưới sân trường thì rồi mang mớ quà này ra bán thì chắc cũng được luôn đấy.
"Cậu không có gì tặng tớ à?" Thiên  n nghiêng đầu nhìn rồi chìa tay ra trước mặt tôi. Sao tự nhiên cái mặt hắn đểu giả thế quái nào ấy nhỉ?
Tôi nheo mắt chỉ vào ngăn bàn của hắn. "Tham lam. Nhiêu đây chưa khiến cậu no căng rốn à à?"
"Nhưng tớ vẫn chưa nhận được quà tớ muốn."
Chừng này quà mà còn chưa đủ á? Cái tên tư bản hút máu nữ sinh này.
Tôi chép miệng, định nhân tiện mang quà ra tặng hắn thì Xuân Lam vui vẻ chạy tới, bím tóc đuôi gà lắc lư sau lưng. Hôm nay cô bạn tỏa sáng gấp nhiều lần ngày bình thường nữa.
Cô ấy cười híp mắt, huơ huơ cái vé xem phim trước mặt Thiên  n.
"Thiên  n, tối nay chúng ta đi xem phim đi? Vé sắp hết hạn rồi đấy?"
Hắn quay lại nhìn tôi rồi cười tươi với Xuân Lam.
"Được. Tối nay hẹn nhau sáu giờ ở trước rạp nhé."
Đúng là giả dối, mới hôm trước còn bảo với tôi là không thích Xuân Lam cơ. Không thích mà còn đi xem phim với nhau à? Đồ tồi tệ.
Cô bạn vui mừng, mắt tít lại thành trăng khuyết, lôi từ trong balo ra một món quà, đưa cho Thiên  n.
"Còn đây là quà của tớ, là socola tớ tự làm đấy. Chúc Valentine vui vẻ."
Quả nhiên, đúng là chủ sao vật cũng vậy, món quà của Xuân Lam cũng giống như con người cô ấy vậy, được bọc lại một cách cẩn thận, rất đẹp mắt. So sánh với cái thứ tôi đang giấu rịt trong ngăn bàn, cứ như là một trời một vực vậy.
Cô bạn cười cười ghé tai Thiên  n thì thầm gì đấy làm hắn cười tươi ơi là tươi.
Tôi nghĩ thôi thì khỏi tặng, tối mang về tự ăn vậy. Có nhận hay không cũng chả làm sao, ăn thêm một món của tôi khéo lại làm hắn bị Tào Tháo rượt, đến lúc đấy lại mắc công nữ sinh của cả cái trường này tới tìm tôi tính sổ.
Tôi giận, thả sách vở loạch xoạch trên bàn, cả buổi cũng không đếm xỉa tới hắn nữa.
Giờ ra chơi, hắn vừa định quay sang hỏi chuyện tôi thì tôi đứng phắt dậy đi ra khỏi lớp, vừa đi vừa ức chế nguyền rủa thằng cha đó ăn hết chỗ socola đó rồi hóa thành heo cho rồi.
Nhưng giờ nghe thiên hạ đồn nghiệp bây giờ đi bằng tên lửa hay sao đấy, vừa nguyền rủa hắn xong tôi đâm luôn vào ai đó, ngã ngồi xuống đất.
"Ui da ,..." Lòng bàn tay bị trầy một miếng rồi, đau quá.
"Em không sao chứ?"
Tôi ngước lên nhìn người mình vừa đâm vào, ồ lại là anh Lâm lớp trên.
"Em ổn ạ. Anh có sao không?"
"Anh không sao." Anh ấy vừa nói vừa phủi quần áo cho tôi. "Nghĩ gì mà đăm chiêu tới mức không nhìn đường thế?"
"À, vài chuyện linh tinh thôi. Anh xuống khối mười một có việc gì ấy ạ?"
Anh Lâm gãi đầu. "Thực ra, anh muốn tìm em."
Tôi tròn mắt chỉ vào mình. " Tìm em? Có chuyện gì sao ạ?"
Anh trai lớp trên hơi ngập ngừng, rồi từ đằng sau rút ra một hộp socola đồng tiền. "Tặng em, chúc em valentine vui vẻ."
Sống tới nay cũng 17 năm rồi, lần đầu tiên được một chàng trai – không phải bạn thân, em trai hay bố - tặng socola vào lễ tình nhân, tôi... không biết phải làm gì hết, cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hộp socola vàng lấp lánh.
"Bảo Bình, anh thích em."
Rồi đấy, tình huống bất ngờ nhất đã xảy ra rồi đây. Các ông còn bảo tôi trả lời hả? Tôi bận hóa đá rồi.
"Ừm,... anh biết thế này hơi đường đột nhưng anh đã nhìn theo em từ rất lâu rồi. À, nghe thì cũng hơi sợ nhỉ? Nhưng... nhưng... em cũng không cần trả lời anh ngay đâu, cứ từ từ suy nghĩ cũng được."
Anh Lâm đặt socola vào tay tôi, vẫn mòn mỏi nhìn vào mắt tôi, chờ đợi phản ứng từ tôi.
"Em... em..."
Tôi lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, mang tiếng viết bao nhiêu câu thoại, bao nhiêu tình huống rồi cách giải quyết mà chẳng nhớ được cái nào. Đột nhiên tôi bị một cánh tay khác kéo lấy, cả mặt va thẳng vào người đằng sau, y như trong phim vậy đó.
Cái mùi bạc hà này? A, tôi biết, là mùi của thằng nhãi Thiên  n.
"Vào học rồi, về lớp thôi."
Thiên  n túm tay tôi kéo đi một mạch, kéo mạnh tới mức mà chỗ trầy trong lòng bàn tay vừa mới khô máu lại rách ra rồi.
Tôi vừa đi vừa chạy đằng sau hắn gào ầm lên. "Tên kia,... chờ đã... đi từ từ thôi... tay tớ chảy máu rồi..."
Thiên  n dừng lại, lật lòng bàn tay tôi lên xem xét. Sau đó, hắn không kéo tay tôi nữa, mà chuyển sang túm cổ. Tôi nản, biết thế để hắn kéo đi còn hơn là như lôi chó thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro