Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, hơi chuyển tầm mắt.
“Em làm việc trước đi, anh ở đây chờ em.”
Kết quả Ôn Tịch Viễn chờ cô tận một tiếng đồng hồ.
Diễn viên bị NG nhiều lần, Lâm Sơ Diệp thân là diễn viên quần chúng không thể không diễn lại.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, trang phục của cung nữ vốn mỏng manh, sau khi xuống dưới, Lâm Sơ Diệp đã bị lạnh đến nổi hai má đỏ bừng.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cởi áo bành tô ra khoác lên người cô.
“Đi thay quần áo trước.” Nói xong liền ôm cô đi tới phòng hóa trang.
Lâm Sơ Diệp bị lạnh khiến đầu óc hơi chậm chạp, sau khi khoác áo của anh thì cảm thấy vô cùng ấm áp nên vô thức đi theo anh, không ý thức được cả người cô đã bị anh ôm vào.
Lâu Viễn Hàng vừa diễn xong cảnh của mình thì nhìn thấy cảnh này, hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn, nhưng cũng không tiến lên quấy rầy.
Lâm Sơ Diệp mặc lại quần áo của mình mới thấy ổn hơn một chút, từ phòng thay đồ đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đưa lưng về phía phòng thay đồ của cô.

Thân ảnh cao ráo đứng ngược sáng, khí chất nổi bật, khiến mấy người quản lý trong khu hóa trang không khỏi thắc mắc anh là nghệ sĩ của công ty nào.
Lâm Sơ Diệp cúi đầu nhìn áo khoác lông cừu màu đen trong tay, bước tới, đưa áo cho Ôn Tịch Viễn.
“Cảm ơn áo của anh.” Lâm Sơ Diệp nói cảm ơn theo thói quen.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, lạnh nhạt trả lời: “Không có gì.”
Lâu Viễn Hàng lo lắng bước tới: “Lâm lão sư không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao.”
Ôn Tịch Viễn nhìn trang phục diễn trên người anh ta, lại nghĩ đến lúc nãy khi lái xe đến khách sạn nhìn thấy anh ta nâng tay áo che chở một cô gái, anh nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không hiểu tại sao lại bị anh nhìn: “Sao thế?”
Lâu Viễn Hàng nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Vị này là?”
“À.” Lâm Sơ Diệp giới thiệu, “Đây là bạn của tôi, Ôn Tịch Viễn.”
Chữ “bạn” này đổi lại một cái nhìn bình tĩnh của Ôn Tịch Viễn.

Anh vốn rất cao, cô đứng chỉ cao tới qua vai anh một chút, tư thế cúi đầu xuống nhìn cô như thế này khiến cô có cảm giác hơi chột dạ.
Lâu Viễn Hàng không nhận ra mạch nước ngầm đang chầm chậm dâng lên giữa hai người họ, thoải mái chào hỏi Ôn Tịch Viễn: “Chào anh, tôi tên là Lâu Viễn Hàng, là đồng nghiệp cùng công ty với Lâm Sơ Diệp, cũng là diễn viên cùng đoàn làm phim với cô ấy.”
Ôn Tịch Viễn cũng khách khí chào hỏi lại: “Xin chào.”
Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn một bữa nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhìn về phía Lâu Viễn Hàng, khách sáo hỏi: “Lâu lão sư cùng đi với chúng tôi không?”
Lâu Viễn Hàng còn cảnh diễn, lắc đầu mỉm cười: “Hai người đi đi, lát nữa tôi vẫn còn cảnh diễn.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được, vậy không làm phiền anh nữa.”
Nói xong liền cùng Ôn Tịch Viễn rời đi.
Bên trong phim trường có rất nhiều tòa nhà cổ kính, những con đường cũ kỹ và cây xanh nằm rải rác bên đường, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng có không ít du khách tới tham quan.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đều mặc áo bành tô, diện mạo xuất chúng, đều là dáng người cao gầy, vạt áo dài khiến khí chất của hai người càng thêm nổi bật, bước đi song song nhau khiến người ta cảm thấy giống như nam nữ chính trong phim thần tượng, hơn nữa lúc này còn có tuyết rơi, cứ như thế đã thu hút ánh mắt của không ít người, có người còn quan sát xem xung quanh có máy quay hay không, có người không nhịn được lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh.
Ôn Tịch Viễn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn người đang định chụp ảnh kia.
Ánh mắt rõ ràng là rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại mang theo cảm giác bức bách, đối phương lập tức xấu hổ thu điện thoại lại, tuy là có chút không nỡ, nhưng cũng không dám chụp ảnh.
Lâm Sơ Diệp không chú ý ánh mắt của mọi người, hơi nghiêng người nhìn Ôn Tịch Viễn: “Sao anh lại ở đây?”
Ôn Tịch Viễn: “Đi ngang qua.”
Lâm Sơ Diệp: “Ồ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Sao lại xóa số điện thoại của anh?”
Ánh mắt này của anh khiến Lâm Sơ Diệp hơi áp lực, cô lặng lẽ quay đầu sang hướng khác: “Thì…..

không cẩn thận nên….

xóa nhầm.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô: “Cũng trùng hợp quá nhỉ.”

Lâm Sơ Diệp hắng giọng, không đáp lại.
Ôn Tịch Viễn cũng không tiếp tục vấn đề này, chỉ bình tĩnh hỏi cô: “Lại đang xem xét mục tiêu mới sao?”
“Hả?” Lâm Sơ Diệp không hiểu, hoang mang quay đầu nhìn anh, bước chân cũng dừng lại.
Ôn Tịch Viễn thấy cô dừng lại, nhắc nhở: “Đối tượng KPI của em.”
Lâm Sơ Diệp cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Không có, tôi không có thời gian.”
Vừa dứt lời thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn bình tĩnh đảo mắt một cái: “Em vẫn đang tính toán đấy à.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Anh rõ ràng là đang đào hố cô, nhưng cô thật sự chưa từng nghĩ tới điều đó.
Ôn Tịch Viễn: “Sao lại không nói gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh đang đào hố tôi, tôi làm sao dám nói chứ.”
Giọng điệu còn có vẻ ủy khuất.
Ôn Tịch Viễn bị cô chọc cười: “Nếu em không phải đang tính toán thì em có thể rơi vào cái hố này sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi không có đâu nhé.

Bây giờ tôi chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp.”
Ôn Tịch Viễn: “Sao đột nhiên lại muốn chuyên tâm vào sự nghiệp rồi? Không phải lúc trước em vẫn muốn sinh một đứa con sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ảo tưởng tan biến rồi, tôi cảm thấy so với sinh con thì chuyên tâm vào sự nghiệp đơn giản hơn nhiều.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, không nhúc nhích: “Chưa chắc đã phải.”
Ánh mắt của anh quá trực diện, khiến Lâm Sơ Diệp nhớ lại đêm đó, anh đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô, cùng với ở trên người cô…..
Khụ~

Lâm Sơ Diệp lặng lẽ chuyển tầm mắt, thảo luận vấn đề sinh con cùng với người mình đàn ông mình mới lên giường khiến cô hơi áp lực.

Suy cho cùng thì không giống như lúc trước, lúc trước có thể thảo luận một cách tự nhiên là bởi vì giữa hai người chưa có tiếp xúc thân mật như thế kia, bây giờ hai người đã làm chuyện thân mật kia, một mặt không khống chế được cảm xúc khi gặp lại người đàn ông từng lên giường với mình, hơn nữa sau khi làm chuyện kia…… mà thảo luận vấn đề này với anh, giống như là đang câu dẫn anh vậy.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy cô vẫn là thèm muốn cơ thể của Ôn Tịch Viễn.
Nụ hôn của anh khiến tim cô loạn nhịp, lúc anh ôn nhu cùng với không kiềm chế được khi ở trên giường khiến cô mê luyến.
Lâm Sơ Diệp không phủ nhận Ôn Tịch Viễn rất có sức hấp dẫn đối với cô, là một loại hấp dẫn từ tinh thần lẫn thể xác đều không thể ngăn lại khát vọng đó.
Nhưng cô không dám tùy tiện nhúng chàm.
Loại cảm giác này giống như khi nhìn thấy chiếc túi Hermes cao cấp nhất trong tủ kính kia, rõ ràng là rất thích, nhưng khi nhìn đến túi tiền của mình lại chỉ có thể tiếc nuối mà xoay người đi.
Ôn Tịch Viễn thấy tai cô đỏ lên, sau đó dần dần lan đến má.
“Nghĩ vớ vẩn cái gì thế, tai đỏ lên cả rồi.”
Lâm Sơ Diệp: “Mùa đông, thời tiết lạnh quá đi.”
“Ừm.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu như thể đã hiểu, tay đột nhiên đưa về phía cô, Lâm Sơ Diệp còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa hai tay lên che kín hai lỗ tai cô.
“Như vậy có ấm hơn chút nào không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Tay anh vừa để ở trong túi áo bành tô nên lòng bàn tay rất ấm, hai má Lâm Sơ Diệp cũng bắt đầu nóng lên.
Cô tự nhận rằng mình không phải là một người dễ thẹn thùng, nhưng bị Ôn Tịch Viễn che lỗ tai như vậy, lúc anh cúi đầu nhẹ nhàng hỏi cô “Như vậy có ấm hơn chút nào không?”, cô ngượng đến mức không dám nhìn thẳng mắt anh, chỉ có thể cúi đầu, trả lời một chữ duy nhất: “Ừm.”
Ôn Tịch Viễn dường như hơi bất ngờ với phản ứng thẹn thùng của cô, hơi nở nụ cười, không rút tay về mà vẫn che tai cô như cũ, nhướng mày nhìn cô.
Phùng San San vừa từ khách sạn đi ra liền nhìn thấy một màn thân thiết này của hai người, cực kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, màn phối hợp của tuấn nam mỹ nữ trước mặt này khiến cô không nỡ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này.
Từ Tử Dương cũng vừa đúng lúc từ khách sạn đi ra, đi ngay phía sau Phùng San San, cũng không tập trung nhìn đường nên khi cô đột nhiên đứng lại khiến anh ta thiếu chút nữa đụng vào cô, luôn miệng nói xin lỗi cô rồi lùi về phía sau, ngẩng đầu lên thì lại thấy Phùng San San đang kinh ngạc, anh ta nhìn theo tầm mắt của cô, liền nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang giơ hai tay che lỗ tai cho Lâm Sơ Diệp, lập tức thất thanh kêu một tiếng: “Mẹ nó, tình huống gì thế này?”
Tiếng kinh hô của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp nghiêng đầu theo bản năng, tránh khỏi tay Ôn Tịch Viễn, nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy Từ Tử Dương và Phùng San San với vẻ mặt khiếp sợ đang đứng bên cạnh.
Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu nhìn Từ Tử Dương, vẫn bình tĩnh như thường: “Cậu không sửa kịch bản sao?”
“Có sửa kịch bản thì cũng phải để tôi lấp đầy cái bụng đói này đã chứ.” Từ Tử Dương nói xong thì đi về phía Ôn Tịch Viễn, vừa đi vừa cằn nhằn: “Cơm của khách sạn khó ăn quá, tôi ra ngoài kiếm cái gì đó ăn.”
Vừa nói xong cũng đã đi tới bên cạnh Ôn Tịch Viễn, tò mò nhìn Lâm Sơ Diệp, lại quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt vừa thăm dò vừa cười nhạo.
Ôn Tịch Viễn thấy Lâm Sơ Diệp xấu hổ, ho nhẹ nhắc nhở Từ Tử Dương đừng hỏi gì.
Từ Tử Dương rất thức thời mà ngậm miệng, xấu hổ chào hỏi Lâm Sơ Diệp: “Lâm lão sư.”
Lâm Sơ Diệp cũng xấu hổ chào hỏi lại anh ta: “Biên kịch lão sư.”

Phùng San San cũng đã bước tới, tầm mắt vẫn đang đánh giá hai người Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn cũng bất động thanh sắc đánh giá Phùng San San, nhìn ánh mắt mà cô ấy nhìn Lâm Sơ Diệp, như là gà mẹ đang bảo vệ con của mình.
Lâm Sơ Diệp kéo Phùng San San qua giới thiệu với hai người: “Đây là người đại diện của tôi, Phùng San San.”
Phùng San San?
“Có người đại diện tên là Phùng San San muốn hẹn ngài…..”
Ôn Tịch Viễn nhớ tới đêm mà Lâm Sơ Diệp đề xuất kết hôn với anh, lúc đó hai người gặp nhau trong con hẻm nhỏ, trợ lý gọi điện thoại tới, không khỏi đưa mắt nhìn Phùng San San.
Lâm Sơ Diệp thấy ánh mắt của anh hơi không đúng, không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Ôn Tịch Viễn lãnh đạm trả lời, nhìn về phía Phùng San San, đưa tay về phía cô: “Chào cô, tôi là Ôn Tịch Viễn, là…..

bạn của Lâm Sơ Diệp.”
Phùng San San cũng mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy tay anh: “Chào anh, tôi là Phùng San San, rất vui được biết anh.”
Ngoài miệng thì nói rất vui, nhưng ánh mắt khi nhìn Ôn Tịch Viễn lại là ánh mắt đang đánh giá, còn có một chút hưng phấn khi phát hiện được một hạt giống tốt.
Lâm Sơ Diệp liếc một cái là đã biết ngay suy nghĩ trong đầu cô, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở cô chú ý một chút.
Phùng San San hơi thu liễm lại, lấy thân phận chủ tiếp khách: “Ôn tiên sinh chắc là vẫn chưa ăn cơm nhỉ, cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được, làm phiền cô Phùng.”
Mấy người tìm một nhà hàng gần đó, vừa mới đi vào, điện thoại của Ôn Tịch Viễn reo lên.
“Ngại quá, tôi đi nghe điện thoại.” Ôn Tịch Viễn xin lỗi, xoay người nghe điện thoại.
Từ Tử Dương cũng đang vội vàng trả lời tin nhắn Wechat, không có thời gian để ý đến hai người phụ nữ.
Phùng San San ngồi bên cạnh Lâm Sơ Diệp, không nhịn được đẩy đẩy khủy tay Lâm Sơ Diệp, đưa tay lên che miệng, hạ giọng hỏi: “Ôn Tịch Viễn này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Quan hệ của hai người là như thế nào? Chị thấy tư chất của anh ta không tồi, em hỏi giúp chị thử xem anh ta có hứng muốn gia nhập giới giải trí không, chị đảm bảo là có thể nổi tiếng.”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, hạ giọng nhắc nhở cô: “Hermes cao cấp.”
Cũng không biết có phải Ôn Tịch Viễn nghe được lời này của cô hay không mà đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái.
Lâm Sơ Diệp lập tức ngồi thẳng lưng, lấy thực đơn qua, giả bộ như không có chuyện gì, đưa cho Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương: “Hai người xem thử muốn ăn gì.”

Ôn Tịch Viễn đưa tay nhận lấy, nhìn qua một hồi lại trả về cho Lâm Sơ Diệp: “Mọi người gọi đi.”
Từ Tử Dương cũng phất tay: “Hai người gọi là được rồi, không cần phải để ý chúng tôi đâu.”
Lâm Sơ Diệp dựa theo khẩu vị của Ôn Tịch Viễn lúc gọi món ở quán của Hứa Mạn, lại thấp giọng hỏi Phùng San San: “Chị xem thử muốn ăn gì.”
Phùng San San đẩy thực đơn về phía Lâm Sơ Diệp: “Để chị tiêu hóa hết đã.”
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ khi biết Ôn Tịch Viễn là cái túi Hermes cao cấp kia, một mặt là hạt giống tốt mà cô nhìn trúng, sự xa xỉ này có lẽ sẽ không nhìn cái xưởng nhỏ của cô vào mắt.

Lại lo lắng sợ là đã không bắt được vịt mà còn mất luôn Lâm Sơ Diệp, dù sao cũng là người đàn ông khiến Lâm Sơ Diệp xém chút nữa là kết hôn cùng với anh ta, bây giờ lại còn không quản đường xá xa xôi mà đuổi tới tận đoàn làm phim này.
Nghĩ đến việc Lâm Sơ Diệp có thể sẽ bị người ta cướp mất làm cho cô bị mất đi khẩu vị, ngay cả nhìn Ôn Tịch Viễn cũng cảm thấy không vừa mắt.
Ôn Tịch Viễn nghe điện thoại xong phát hiện người đại diện của Lâm Sơ Diệp đang nhìn mình bằng ánh mắt căm thù, tư thế gà mẹ bảo vệ con liền bộc phát một lần nữa, như là đang sợ anh sẽ dẫn Lâm Sơ Diệp bỏ chạy vậy.
Anh không khỏi liếc nhìn Lâm Sơ Diệp vẫn còn đang gọi món, cũng không biết lúc nãy cô nói gì với người đại diện khiến cô ấy đề phòng anh như vậy.
Hermes cao cấp?
Nghĩ tới lúc nãy hai người nghĩ anh không nghe được mà thì thầm to nhỏ, Ôn Tịch Viễn hơi nở nụ cười, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Tại sao lại là Hermes cao cấp?”
“……” Ngón tay đặt trên thực đơn của Lâm Sơ Diệp hơi khựng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì tiếp tục gọi món, cô không có thính tai như anh, không nghe thấy gì hết.
Ôn Tịch Viễn cũng không muốn buông tha vấn đề này, trực tiếp gọi tên cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Khen anh đó.”
Từ Tử Dương hậu tri hậu giác: “Khen cái gì cơ?”
Phùng San San trực tiếp đáp thay Lâm Sơ Diệp: “Hàng cao cấp.

Chỉ thích hợp để trưng bày trong tủ kính để người ta ngắm nhìn, không thể sờ cũng không được phép sờ, nếu không thì sẽ không đền nổi.”
“Không thể sờ cũng không dám sờ?” Ôn Tịch Viễn lặp lại mấy từ này, con người đen láy nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
“………” Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, đưa thực đơn cho hai người, rất bình tĩnh mà chuyển chủ đề, “Mọi người xem xem các món này có món nào không hợp khẩu vị hay không, có muốn đổi món khác không?”
Từ Tử Dương liếc mắt nhìn qua: “Được rồi được rồi, tôi không kén ăn.”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó mới chậm rãi nhận thực đơn.
“Thêm một phần thịt heo xé sợi.” Anh nói.
Vừa dứt lời, Phùng San San không nhịn được nhìn qua Ôn Tịch Viễn, sự phòng bị trong mắt lại càng nặng hơn.
Anh còn biết rõ khẩu vị của Lâm Sơ Diệp, hoàn toàn chọc vào tử huyệt của Lâm Sơ Diệp.
Con người Lâm Sơ Diệp, nếu như tặng siêu xe hay quà cáp gì đó cô sẽ không thèm để vào mắt, nhưng lặng lẽ quan tâm săn sóc như thế này sẽ khiến cô cảm động tới mấy ngày.
Phùng San San hơi đau đầu, Ôn Tịch Viễn mà ở lại đoàn làm phim thêm vài ngày nữa không chừng Lâm Sơ Diệp sẽ kéo anh đi lĩnh chứng mất thôi.
Dù sao nếu như Hermes cao cấp có địa vị cao như thế lại hạ mình chạy theo cô đến chợ bán thức ăn, cô cũng sẽ không để ý mà dùng nó để đựng đồ.

Cô cảm thấy mình nên tìm một thời gian thích hợp để khuyên nhủ Lâm Sơ Diệp, dựa vào núi núi sẽ đổ, dựa vào đàn ông đàn ông sẽ chạy, dựa vào chính mình mới là tốt nhất.

Cho nên nếu muốn chuyên tâm vào sự nghiệp thì không được nghĩ tới đàn ông, nhất là những người ở trên cao, dù không thể khoe khoang nhưng vẫn có thể đổi ra tiền, ai mà không thích cho được chứ.

Người như thế này Lâm Sơ Diệp không thể đối phó được.
Ôn Tịch Viễn bất động thanh sắc nhìn ánh mắt đang bày mưu tính kế của Phùng San San, anh cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ là nên đổi người đại diện cho cô.

Một người đầu óc quá tỉnh táo đã làm cho người khác phải nhức đầu, huống chi bây giờ là hai người, như thế anh còn có thể làm chuyện gì được nữa.
Lâm Sơ Diệp không để ý đến ánh mắt tính toán của hai người, trong lòng còn đang bởi vì câu nói “Thêm một phần thịt heo xé sợi” kia của Ôn Tịch Viễn mà ấm áp không thôi, cô yên lặng thêm món đó vào, sau đó mới gọi phục vụ tới gọi món, lúc này mới nhìn về phía mấy người còn lại, ngoại trừ Từ Tử Dưng vẫn còn đang bàn chuyện kịch bản trên Wechat, Ôn Tịch Viễn và Phùng San San đều đang đăm chiêu suy nghĩ.
“Sao thế?” Cô hoang mang hỏi.
“Không có gì.” Hai người đồng thanh đáp.
Phùng San San cười nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Hôm nay là ngày thường, Ôn tiên sinh không phải đi làm sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, liếc về phía cô một cái: “Không cần.”
Phùng San San cười: “Ông chủ của anh cũng thật là hào phóng.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng thế.”
Từ Tử Dương bớt chút thời gian chỉ chỉ Ôn Tịch Viễn: “Cậu ấy chính là ông chủ, muốn nghỉ thì nghỉ, không ai dám có ý kiến gì đâu.”
Phùng San San: “………” Lâm Sơ Diệp đoán đúng rồi.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Cô Phùng làm đại diện được mấy năm rồi?”
Phùng San San: “Từ lúc tôi tốt nghiệp đã bắt đầu làm, cũng được mười hai năm rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Từ trước đến nay cô vẫn luôn là người đại diện của Lâm Sơ Diệp sao?”
Phùng San San: “Đương nhiên, Lâm Sơ Diệp là do tôi phát hiện được mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao không sắp xếp kịch bản cho cô ấy?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ một tiếng, không có thói quen biến mình thành tiêu điểm.
“Mọi người muốn uống trà gì?” Cô nói sang chuyện khác.
Nhưng Ôn Tịch Viễn chỉ trả lời một câu “Tùy em”, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía Phùng San San đợi câu trả lời của cô.
“Ông chủ không đồng ý.” Phùng San San nhắc đến chuyện này liền đầy một bụng tức, không thân thiện nhìn Ôn Tịch Viễn, “Chính là mấy nhà tư bản như mấy người, thích gây khó dễ…..”
“Tại sao?” Ôn Tịch Viễn cắt ngang cô.
Phùng San San: “Ông chủ muốn cho Lâm Sơ Diệp làm bà chủ đó.”
Vừa dứt lời, Ôn Tịch Viễn và Từ Tử Dương đồng loạt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Từ Tử Dương là ngạc nhiên.

Còn Ôn Tịch Viễn có chút đăm chiêu.
Lâm Sơ Diệp không quen bị hai người nhìn chằm chằm như thế, vừa muốn mở miệng, Ôn Tịch Viễn đã nhanh hơn một bước: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp?”
Phùng San San: “Đúng thế, theo đuổi năm năm rồi.”
Cô trả lời vấn đề này là để nói cho Ôn Tịch Viễn biết là theo đuổi Lâm Sơ Diệp như nước đổ đầu vịt, để anh đừng tốn tâm tư trên người Lâm Sơ Diệp nữa, không nghĩ tới Ôn Tịch Viễn lại nhìn Lâm Sơ Diệp một lượt, có chút đăm chiêu hỏi cô: “Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp thế nào?”
Phùng San San đếm đầu ngón tay kể ra từng việc, Từ Tử Dương đang bận rộn lại thuận miệng đáp một câu: “Cô như thế là đang bày cách cho cậu ta đó.”
Phùng San San lập tức hồi hồn, không phải là đang đẩy Chu Cẩn Thần qua sông sao.
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu liếc Từ Tử Dương một cái.
Từ Tử Dương lúc này mới hậu tri hậu giác: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn vươn tay lấy ấm trà, rót một ly đầy đặt trước mặt anh ta: “Không có gì, cậu bận việc của mình đi.”
Từ Tử Dương nhìn ly trà đầy trước mặt, nghĩ đến câu “Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*”, nghi hoặc nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, sau đó lại nhìn Lâm Sơ Diệp.
Rượu mãn kính nhân, trà mãn tiễn khách*(nguyên văn: 酒满敬人, 茶满送客 – rượu đầy kính người, trà đầy khinh người hoặc ngược lại) Ý tứ của những lời này là: Lúc châm trà cho khách không thể quá nhiều, bởi vì nước trà nóng chẳng những có thể làm cho khách bị phỏng, mà ly trà quá nóng, khách cũng không có cách nào bưng lên để uống được, làm như thế là không có sự tôn kính đối với khách.Nói sâu thêm một chút, thậm chí còn có ý là đuổi khách về, cho nên có nhiều nơi, coi hành vi như thế gọi là ‘bưng trà tiễn khách’.
(nguồn: tinhhoa.net)
Lâm Sơ Diệp hơi căng thẳng trước ánh mắt này của mọi người, không nhịn được mà nhắc nhở:
“Xin mọi người chú ý đến cảm nhận của đương sự một chút.”
Ôn Tịch Viễn vừa chế giễu vừa đưa ly trà tới trước mặt cô: “Cũng chưa thấy em chú ý đến cảm nhận của anh bao giờ.”
Sau đó lại đưa một ly trà khác đặt trước mặt Phùng San San.
Từ Tử Dương im lặng nhìn ly trà đầy của mình, thật đúng là đang muốn bảo mình cút đi đây mà.
Ăn cơm xong, Từ Tử Dương rất tự giác mà cút ngay lập tức: “Tôi còn phải về khách sạn sửa kịch bản, đi trước nhé.”
Còn không quên gọi Phùng San San: “Phùng lão sư, nữ chính này của tôi cần phải sửa lại một chút, cô qua đây giúp tôi một chút nhé.”
Phùng San San từ chối: “Nữ chính của anh thì liên quan gì tới tôi, tôi cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp, anh nhờ tôi làm gì.”
“Lâm Sơ Diệp phù hợp với nữ chính, tôi muốn sửa một vài chỗ cho phù hợp hơn với cô ấy, cô và cô ấy thân như vậy, ít nhiều gì cũng có thể giúp tôi nghiền ngẫm một chút xem nên sửa thế nào, cô giúp tôi đi mà, xong việc tôi mời cô ăn cơm.” Từ Tử Dương nói xong thì vội vã kéo Phùng San San, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Trước cửa nhà hàng chỉ còn lại Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Chút nữa em có việc gì không?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi muốn về đọc kịch bản.

Hai ngày nữa là bấm máy rồi, tôi vẫn chưa đọc hết kịch bản.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Anh đưa em về.”
Lâm Sơ Diệp: “Không cần đâu, khách sạn ở ngay bên cạnh thôi mà.”

Ôn Tịch Viễn: “Xe của anh ở bên đó.”
Lâm Sơ Diệp không còn lý do từ chối.
Ôn Tịch Viễn đưa cô về trước cửa khách sạn, Lâm Sơ Diệp tưởng rằng anh sẽ rời đi, đang muốn xoay người chào tạm biệt, Ôn Tịch Viễn đã mở miệng: “Em ở phòng nào?”
Vừa dứt lời, Lâm Sơ Diệp lại nghĩ đến buổi tối hôm hai người phát sinh quan hệ, nghĩ đến lúc trở lại phòng thì sẽ biến thành cô nam quả nữ ở trong một căn phòng lớn, tim cô lại càng đập nhanh hơn.
“Đến đây là được rồi.” Cô không nhịn được nhẹ giọng ngăn cản.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Không phải em không sợ trời không sợ đất còn muốn bỏ đi bỏ lại con sao? Bây giờ anh đưa ra cơ hội tốt như vậy trước mặt em, em còn sợ gì nữa.”
Đầu óc Lâm Sơ Diệp như bị chập mạch: “Khách sạn cũng có thuốc tránh thai với áo mưa.”
Ôn Tịch Viễn: “……..”
Lâm Sơ Diệp phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên: “Không phải…..

Ý của tôi là bây giờ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, không nghĩ đến những chuyện khác.”
Ôn Tịch Viễn liếc cô một cái: “Em còn kiểm tra kỹ phòng khách sạn cơ đấy.”
Nói xong thì đi về phía thang máy.
Lâm Sơ Diệp không thể không đuổi theo.
“Cần gì phải kiểm tra chứ, mở ngăn kéo ở đầu giường là có thể nhìn thấy.”
Ôn Tịch Viễn: “Em khá tiếc nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh đừng xuyên tạc lời của tôi có được không hả, tôi không có đâu nhé.”
“Bây giờ tôi rất ngay thẳng đó.”
Cô không nhịn được nói thầm một câu, thấy cửa thang máy đã mở lập tức bước vào trước, Ôn Tịch Viễn cũng theo cô đi vào, ngón tay hướng về phía nút bấm, hỏi cô: “Tầng mấy?”
Lâm Sơ Diệp không thể không báo số tầng.
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, anh lại đứng sát phía sau cô, chỉ cần hơi nhúc nhích một chút đã có thể chạm vào người kia, không gian khép kín chật chội, loại cảm giác gần gũi khiến nhiệt độ cơ thể vô thức mà nóng lên.
Cũng may không ở tầng quá cao, thang máy rất nhanh đã tới.
Ôn Tịch Viễn đi theo cô trở về phòng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tịch Viễn bước vào không gian riêng tư của Lâm Sơ Diệp.
Bởi vì các thành viên trong đoàn có thể ghé thăm bất cứ lúc nào để thảo luận về kịch bản nên cô dọn dẹp căn phòng rất sạch sẽ.

Nội thất trang trí bên trong khách sạn đồng nhất, không mang theo chút phong cách cá nhân nào.
Nhưng có thể nhìn ra đoàn làm phim dành cho Lâm Sơ Diệp sự đãi ngộ không tồi.
“Xem ra Chu Cẩn Thần rất dụng tâm ở những phương diện này.” Ôn Tịch Viễn đánh giá căn phòng, nói.
Lâm Sơ Diệp không phủ nhận: “Ở mấy phương diện này đúng là như thế.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Sao em không suy nghĩ đến anh ta? Bởi vì anh ta có tiền sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không phải.

Chỉ đơn giản là không thích thôi.

Tôi không thích cách mà anh ta hành xử.”
“Vậy Mạnh Cảnh Huyền kia thì sao?” Anh hỏi, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô, đôi đồng tử sâu thẳm như bầu trời đêm, pha thêm một chút sắc bén xen vào, giống như tảng băng bị vỡ, sắc bén và lạnh lẽo.
“Em thích anh ta? Chỉ là bởi vì nhà anh ta có quá nhiều tiền?”
Rõ ràng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao vẫn nghe ra cảm giác lạnh lùng.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu theo bản năng: “Không phải.”
Cô không khỏi hoang mang nhìn Ôn Tịch Viễn, cũng không biết vừa nãy có phải ảo giác hay không, cô thấy ánh mắt của Ôn Tịch Viễn chuyển hướng qua kịch bản đặt trên bàn của cô, toàn thân bình thản như nước.
Trên kịch bản có không ít ghi chép, những ghi chú trên đó là đều là về nhân vật nữ phụ số bốn của cô, không có một chút nào về nữ chính.
Ôn Tịch Viễn tùy ý lật kịch bản: “Anh nghe Từ Tử Dương nói, lúc em thử vai, đạo diễn muốn cho em diễn nữ chính, nhưng em không muốn?”
Lâm Sơ Diệp: “Không có gì là muốn hay không muốn cả.

Có một vài thứ không phải anh muốn là có thể được, cũng không phải anh cố gắng giành cũng không giành được.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô, cô đứng trước cửa sổ, mặt trời đang lặn về phía tây, ánh mặt trời chiếu vào song cửa sổ, dừng lại trên người cô, vẫn là thần sắc bình thản đó, không uể oải cũng không mất mát, sau khi trải qua mọi chuyện thì chỉ còn sự bình thản lắng đọng lại.
“Em từng giành rồi sao?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Trước kia từng giành, nhưng sau đó phát hiện có giành cũng vô ích, sau này còn bị liên lụy, cho nên không cưỡng cầu nữa.”
Từ ngữ khí đến ánh mắt đều rất bình tĩnh, không có gì gọi là than trời oán đất hay không cam lòng gì cả, chỉ giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.
Ôn Tịch Viễn có chút đau lòng.
Anh khép kịch bản lại, đi tới phía cô, đứng trước mặt cô, cũng không nói chuyện, chỉ nâng tay lên đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu.
“Lâm Sơ Diệp, buổi tối hôm đó em uống say, em còn nhớ đã nói gì với anh không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Sơ Diệp hơi choáng váng, buổi tối ngày hôm đó cô nói rất nhiều, có chỗ nhớ cũng có chỗ quên.
Ôn Tịch Viễn đột nhiên chuyển đề tài, khiến cô không biết anh đang muốn nói gì.
Ôn Tịch Viễn không nhắc lại, chỉ yên lặng nhìn cô, tay vẫn xoa đầu cô.
“Ôn Tịch Viễn, bây giờ anh giống như con rồng đang mắc kẹt chỗ nước cạn, về sau nhất định có thể trở mình mà bay lên cao.

Nhưng không sao, để tôi nuôi anh trước, chờ đến khi anh có cơ hội bay lên thì nhớ mang theo tôi nhé.”
Tuy rằng cô đã nuốt lời, nhưng không sao, anh không ngại điều chỉnh trình tự một chút.
Để anh nuôi cô trước, sau này, cô nuôi anh.
Lâm Sơ Diệp thấy anh cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, trong lòng lại càng rối bời, còn chưa kịp hiểu rõ, chuông cửa bên ngoài đã reo lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn về hướng cửa, sau đó xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa là Chu Cẩn Thần.
Anh ta sửng sốt, không nghĩ tới trong phòng Lâm Sơ Diệp lại có đàn ông, tầm mắt xuyên qua vai Ôn Tịch Viễn nhìn về Lâm Sơ Diệp đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt lại chuyển về trên người Ôn Tịch Viễn, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Anh ta nhận ra anh, chính là người đàn ông nghèo ngồi ăn cơm cùng Lâm Sơ Diệp lúc ở thành phố Ninh.
Ôn Tịch Viễn cũng bình tĩnh đánh giá anh ta.

“Sao anh ta lại ở đây?” Chu Cẩn Thần lên tiếng trước, thái độ vẫn cao cao tại thượng như cũ.

Lâm Sơ Diệp sợ Ôn Tịch Viễn bị thiệt, tuy khí tràng của anh rất mạnh, nhưng anh sẽ để ý đến cảm xúc của người khác, không bừa bãi giống Chu Cẩn Thần, nên liền nhanh chóng bước qua, kéo Ôn Tịch Viễn về phía sau mình: “Anh ấy tới đưa đồ cho tôi.


Ôn Tịch Viễn hơi bất ngờ, nhìn cô một cái.

Cô đã đi tới trước mặt anh, đứng giữa anh và Chu Cẩn Thần, tư thế như đang bảo vệ anh.

Tư thế này của cô khiến ánh mắt Chu Cẩn Thần lập tức tối sầm lại.

“Đưa đồ không thể đưa ở dưới lầu được sao? Sao lại phải lên tới tận phòng?”
Lời này của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp khó chịu, loại chất vấn tự cho mình là đúng này khiến sắc mặt cô lập tức lạnh nhạt hơn vài phần.

“Có liên quan gì tới ngài sao?”
Chu Cẩn Thần nghẹn họng, đúng là không liên quan gì tới anh ta, anh ta không phải là gì của Lâm Sơ Diệp, không có quyền can dự vào cuộc sống của cô, nhưng trong công việc….

.

“Đây là khách sạn của đoàn làm phim, tôi phải phụ trách toàn bộ sự an toàn và riêng tư của mọi người trong đoàn, em nói xem có liên quan không?”
“Xin lỗi, là sơ sót của tôi.

” Lâm Sơ Diệp thoáng có chút áy náy :”Như vậy đi, tôi dọn ra ngoài, như thế sẽ không khiến Chu tổng phải khó xử.


Chu Cẩn Thần bị cô chọc tức: “Lâm Sơ Diệp em!”
Lâm Sơ Diệp: “Hợp đồng cũng không quy định diễn viên nhất định phải ở trong khách sạn của đoàn làm phim, cá nhân tôi không muốn làm phiền đến người khác, hôm nay quả thật là do tôi suy nghĩ không thấu đáo khiến Chu tổng phải khó xử, thật xin lỗi.


Lâm Sơ Diệp áy náy cúi đầu với anh ta, kéo Ôn Tịch Viễn ra, muốn đóng cửa lại.

Chu Cẩn Thần nghĩ đến lần trước bị Lâm Sơ Diệp quát “cút” chính là bởi vì tên đàn ông nghèo nàn trước mặt này, lần này lại bị cô cho một nhát dao cũng chính là vì người đàn ông này, còn Ôn Tịch Viễn lại đứng một bên bình tĩnh nhìn Lâm Sơ Diệp và anh tranh luận, không nói tiếng nào, nghĩ thế lửa giận lại bốc lên hừng hực.

“Mẹ nó, như thế mà anh cũng tự xưng mình là đàn ông à? Chỉ biết trốn sau lưng đàn bà, để phụ nữ ra mặt giúp anh?”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn anh ta: “Cô ấy thích thế.


Nói xong không để ý đến ánh mắt Chu Cẩn Thần đã trầm xuống, một tay kéo Lâm Sơ Diệp đi vào, một tay đóng sầm cửa trước mặt Chu Cẩn Thần.

Lâm Sơ Diệp xoay người đi lấy vali.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Muốn dọn ra ngoài thật sao?”
Lâm Sơ Diệp vừa dọn đồ vừa trả lời anh: “Ừm, vốn tôi cũng không muốn ở chung khách sạn quá lâu với Chu Cẩn Thần.


Cô cũng chỉ là mượn cớ Chu Cẩn Thần gây khó dễ mà dùng gậy đánh rắn* thôi, đỡ cho sau này phải tìm lý do.

*dùng gậy đánh rắn: Được nước làm tới.

Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Anh ta quấy rối em?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ta không dám.


Nói xong thấy Ôn Tịch Viễn vẫn nhíu mày nhìn mình, cô lập tức giải thích: “Anh ta sợ phải ngồi tù đó.


Chu Cẩn Thần không dám dùng vũ lực, nhưng anh ta lại thường xuyên tới phòng của cô.

Lâm Sơ Diệp không muốn tốn thời gian để ứng phó với Chu Cẩn Thần, cho nên mỗi lần chung đoàn làm phim với Chu Cẩn Thần cô đều sẽ tìm lý do để dọn ra ngoài ở.

Đáp án của Lâm Sơ Diệp khiến Ôn Tịch Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ cũng phải, tính tình của Lâm Sơ Diệp không phải là người dễ dàng bị chịu ủy khuất, rất thông minh lanh lợi, nếu Chu Cẩn Thần làm gì cô, đoán chừng cô sẽ lấy lý do này mà tống anh ta vào trong tù.

Chu Cẩn Thần không dám mạo hiểm như vậy.

——–
Ngoài cửa, Chu Cẩn Thần tức giận nổi trận lôi đình.

Anh ta không biết nên xử lý Lâm Sơ Diệp như thế nào, cô cực kỳ cứng đầu, khiến anh ta tốn không ít tâm tư mà vẫn không theo đuổi được, lấy hợp đồng ra uy hiếp cũng không được, mà trực tiếp dùng vũ lực cũng chẳng xong.

Anh ta còn nhớ rõ có một lần anh ta uống say, lúc đó bị cô từ chối thì vô cùng tức giận, sau đó xông thẳng vào phòng của cô, ghì cô trên tường mà cưỡng hôn, nhưng mà còn chưa hôn được đã bị cô lấy điện thoại gọi 110, trên tay thì không biết từ khi nào đã cầm một con dao nhỏ, trực tiếp đem dao lại gần chỗ kia của anh ta, bình tĩnh nói rằng bây giờ cô làm gì cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng.

Anh ta sợ đến mức tỉnh cả rượu, không dám làm gì cả, sau đó bị cảnh sát tới dẫn đi, còn bị giam vài ngày.

Anh ta quen biết Lâm Sơ Diệp nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng về cô, không dám làm gì cô.

Bề ngoài nhìn cô có vẻ điềm đạm hiền lành, nhưng bên trong lại cực kỳ cứng rắn khiến anh ta phải vò đầu bứt tai.

Nếu nói ban đầu anh ta là bị sắc đẹp của cô mê hoặc, nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không biết rốt cuộc là do ham muốn chinh phục của bản thân hay là bị tính cách của cô thu hút.

Anh ta biết rằng tính tình của mình không tốt, dễ nổi nóng, nhưng khi ở bên Lâm Sơ Diệp, tính cách bình thản trầm tĩnh của cô, nụ cười của cô có thể khiến tâm trạng của anh ta bình tĩnh hơn hẳn, anh ta thích loại yên tĩnh này, nhưng anh ta vẫn không thể nào nắm bắt được một Lâm Sơ Diệp khiến anh ta có cảm giác bình tĩnh thoải mái đó.

Từ nhỏ đến lớn, gia cảnh cùng ngoại hình xuất chúng của anh ta khiến anh ta chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, anh ta đã quen với việc có người theo đuổi mình, cũng có thói quen dùng chút tâm tư và tiền bạc để có thể theo đuổi người anh ta muốn, cho dù phải tốn kém bao nhiêu anh ta cũng làm cho bằng được, nhưng ngoại trừ Lâm Sơ Diệp.

Chu Cẩn Thần không biết phải làm sao, hợp đồng của Lâm Sơ Diệp chỉ còn hai năm, đến khi hết hợp đồng anh ta cũng không biết phải làm như thế nào.

Ngay lúc Chu Cẩn Thần đang đau đầu không biết phải làm gì thì cửa đột nhiên mở.

Lâm Sơ Diệp cùng với Ôn Tịch Viễn kéo vali cùng nhau đi ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Cẩn Thần vừa mới dịu đi lại trầm xuống, trực tiếp nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.

Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như trước, một tay giúp cô kéo vali, một tay che chắn ở phía sau cô, tránh cô không cẩn thận mà đụng vào cửa.

Đây là chi tiết mà Chu Cẩn Thần không để ý đến.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ chú ý đến người khác sẽ như thế nào, chỉ để ý đến “Tôi như thế nào.


Đây không phải là đang giúp người đàn ông nghèo nàn kia thêm điểm hay sao?
Chu Cẩn Thần không rời mắt khỏi Ôn Tịch Viễn, không thể không thừa nhận, Ôn Tịch Viễn mặc áo bành tô của ngày hôm nay khác hẳn với ngày hôm đó ở thành phố Ninh.

Cái này đại khái là dựa vào cách ăn mặc đi.

Từ nhỏ đã luôn được nịnh bợ nên anh ta có thói quen đánh giá người khác qua cách ăn mặc của người đó.

Ngày đó cách ăn mặc của Ôn Tịch Viễn ở thành phố Ninh khiến anh ta liếc mắt một cái thì không muốn nhìn lần thứ hai, anh ta cũng có thói quen lấy ấn tượng đầu tiên để phân loại người đó.

Chu Cẩn Thần không rõ vì sao Lâm Sơ Diệp lại chọn một người đàn ông không có gì như thế này, mà lại không chọn anh ta.

Anh ta có thể khiến cô nổi tiếng, để cô được mọi người ca tụng,chỉ cần một cái gật đầu của cô, cũng có thể để cô không cần lo cơm ăn áo mặc nửa đời còn lại.

Rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản như thế, cô lại lãng phí thời gian năm năm của anh ta.

Chu Cẩn Thần tức giận, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn rời đi cùng Lâm Sơ Diệp, theo thói quen nói ra những lời đe dọa: “Lâm Sơ Diệp, không phải đạo diễn và biên kịch đều muốn em làm nữ chính sao? Em xem đạo diễn còn vì em mà tranh cãi với tôi, bây giờ tôi đã giữ lại đạo diễn cho em, chỉ cần em gật đầu một cái, tôi lập tức đem vai nữ chính đó giao cho em.


Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói cảm ơn: “Cám ơn Chu tổng, nhưng mà tôi không cần.


Chu Cẩn Thần lập tức đổi giọng: “Em cứ bướng bỉnh như thế đúng không? Em cho rằng ông ta lấy cớ bỏ quay ra thì có thể uy hiếp ta, cho em cơ hội sao? Lâm Sơ Diệp, tôi nói cho em biết, trừ khi tôi gật đầu, còn không có ai tới cũng vô dụng.


Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười như cũ: “Tôi biết điều đó, cảm ơn Chu tổng.


Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Chu Cẩn Thần một cái.

Chu Cẩn Thần cực kỳ tức giận, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, lạnh giọng dặn dò: “Cậu thông báo với Tạ Chí Lâm, nữ chính của bộ phim này chỉ có thể là Hứa An Nhiên, ngày mai bấm máy đúng kế hoạch, nếu ông ta không muốn quay thì lập tức cút đi cho tôi.


Ôn Tịch Viễn lắc đầu, dường như đã hiểu tại sao năm năm nay những việc anh ta làm đều vô ích.

Lâm Sơ Diệp là người thích ăn mềm không ăn cứng.

Anh lên tiếng cắt ngang lời Chu Cẩn Thần, nhẹ giọng nói với Lâm Sơ Diệp: “Đi thôi.


Lâm Sơ Diệp gật đầu, cùng Ôn Tịch Viễn rời khỏi khách sạn.

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Đã suy nghĩ muốn ở đâu chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Có rồi.


Mấy ngày trước cô có đi dạo quanh khu vực này, nhìn trúng một nhà trọ ở gần đó, cũng đã gọi trước cho ông chủ ở chỗ đó rồi.

Tuy rằng vai diễn của cô là nữ phụ số bốn, nhưng xuất diễn xuyên suốt bộ phim, phải ở trong đoàn phim dài ngày, đoàn làm phim quay bao lâu thì cô phải ở trong đó bấy lâu.

Đây cũng là tiêu chuẩn Chu Cẩn Thần nhận vai diễn cho cô, không cần biết vai diễn như thế nào, chỉ thông báo cho cô biết vai diễn được sắp xếp sẽ quay ở đâu, có khớp với thời gian nghỉ của cô hay không.

Chu Cẩn Thần cũng chỉ là khóa cô lại một thời gian thôi.

Lúc cô ở trường học anh ta rất yên tâm, không chỉ vì cô suốt ngày ở trong nhà, mà còn do lúc trước anh ta theo đuổi cô rất mãnh liệt, trong trường ai cũng biết cô là hoa đã có chủ, cho nên không ai dám theo đuổi cô.

Ôn Tịch Viễn cùng cô đi đến chỗ trọ mới, là một nhà trọ có vườn hoa bên trong đậm chất Trung Quốc, cách khách sạn của đoàn làm phim không xa lắm, trong phòng có một phòng bếp và nhà vệ sinh, nhưng diện tích của bếp lớn hơn một chút.

Lâm Sơ Diệp trong cuộc sống bình thường cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

Ôn Tịch Viễn đánh giá căn bếp, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Không phải nói không nấu cơm sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Thì vẫn là không nấu mà.

Nhưng mà đa số khách sạn ở đây đều thiết kế như thế này, chắc là bởi vì đa số người đến thuê trọ đều phải ở trong đoàn làm phim dài ngày, cho nên phòng trọ cũng thiết kế cho phù hợp với cuộc sống hằng ngày hơn thôi.


Ôn Tịch Viễn gật đầu, có chút đăm chiêu, nhìn đồng hồ, sau đó nhìn về phía cô: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh có chuyện phải về công ty xử lý một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh.


Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.


Ôn Tịch Viễn cầm điện thoại của cô, lưu lại số của anh một lần nữa, sau đó trả lại cho cô: “Đừng có trùng hợp mà lại xóa đi nữa đấy.


Nhắc tới chuyện này Lâm Sơ Diệp vẫn hơi ngượng ngùng, cảm giác như mình đã làm việc xấu vậy, không tự nhiên mà “Ồ” một tiếng.

Từ nhà trọ đi ra, Ôn Tịch Viễn gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Lê Duệ: “Đã liên lạc với người phụ trách Thiên Không giải trí chưa? Bọn họ nói thế nào?”
Lê Duệ: “Bọn họ đồng ý gặp mặt, hỏi ngài ba giờ chiều mai có rảnh hay không, muốn hẹn ngài vào ngày mai.


Ôn Tịch Viễn: “Không cần chờ đến ngày mai, ngay hôm nay đi, một tiếng sau tôi sẽ tới.


Lê Duệ kinh ngạc: “Gấp như vậy sao ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh sắp xếp đi, bây giờ tôi sẽ qua đó.

Lúc Ôn Tịch Viễn tới chỗ gặp mặt thì người phụ trách của giải trí Thanh Không cũng đã tới.
Đồng thời còn có Lê Duệ, Ôn Tịch Viễn bảo anh ta đem hợp đồng ký kết qua đây.
Người phụ trách giải trí Thanh Không là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tên là Lưu Vĩnh, không cao lắm, hơi mập, dáng người nhỏ nhắn lại có thêm vài phần lanh lợi.
Lần này Ôn Tịch Viễn lấy thân phận là tổng tài của Hoa Ngôn ảnh thị để hẹn ông ta tới.
Anh rất ít dùng đến thân phận này.
Ngay cả khi có dự án nào đó cần sự có mặt của anh, anh cũng sẽ để người khác dùng thân phận của mình, còn anh sẽ là trợ lý đi theo.

Không vì gì cả, chỉ là anh muốn được yên tĩnh.
Anh không thích xã giao, cũng không thích bị người khác quấy rầy, sắp xếp như thế sẽ khiến anh tránh được rất nhiều cuộc xã giao không cần thiết.
Hiển nhiên là Lưu Vĩnh cũng đã biết thói quen này của anh, cho nên từ lúc Ôn Tịch Viễn bước vào, ông ta vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt đánh giá.
Ôn Tịch Viễn khách khí đưa tay về phía ông ta: “Xin chào Lưu tổng, tôi là người phụ trách Hoa Ngôn ảnh thị, Ôn Tịch Viễn.”
Lưu Vĩnh cũng giơ tay bắt tay với anh, có hơi lo lắng: “Xin chào Ôn tổng, tôi là người phụ trách của giải trí Thanh Không, Lưu Vĩnh.”
Ôn Tịch Viễn bắt tay với ông ta, sau đó buông tay, kéo ghế ngồi xuống, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lưu tổng, hôm nay tôi hẹn ngài là muốn cùng ngài thảo luận một chút về chuyện hợp tác cùng với giải trí Thanh Không.”
“Hợp tác?” Lưu Vĩnh sửng sốt.
Ôn Tịch Viễn: “Nói đúng hơn là mua bán và sáp nhập.”

Lưu Vĩnh lập tức đứng dậy: “Thật xin lỗi Ôn tổng, tôi không có ý định muốn bán công ty.”
Ôn Tịch Viễn vẫn ngồi im ở đó, cho Lê Duệ một ánh mắt.
Lê Duệ lấy hợp đồng ra: “Lưu tổng, ngài có thể xem hợp đồng trước rồi sau đó mới quyết định.”
Lưu Vĩnh có chút do dự.

Giải trí Thanh Không là tâm huyết của ông ta, tuy rằng tiền lời không có nhiều, thậm chí còn có lúc bị thua lỗ, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bán nó.
Ôn Tịch Viễn nhìn ra được sự do dự của ông ta: “Lưu tổng, Hoa Ngôn thu mua giải trí Thanh Không không phải là muốn ông từ bỏ công ty này, ngược lại, có Hoa Ngôn ảnh thị ở đằng sau làm chỗ dựa, giải trí Thanh Không sẽ có quyền tự chủ hơn trong các dự án lớn, chắc chắn Lưu tổng sẽ có nhiều cơ hội để phát huy tài năng của mình hơn.”
Lưu Vĩnh khó hiểu nhíu mày: “Tại sao Ôn tổng lại coi trọng giải trí Thanh Không vậy? Công ty của chúng tôi không có tiếng tăm, lợi nhuận cũng không quá lớn.

Tùy tiện chọn một công ty đầu tư cũng có thể mạnh hơn chúng tôi.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Đúng thế.”
“Nhưng trong số các hạng mục của các công ty đó, tôi có hứng thú với hạng mục của giải trí Thanh Không hơn.” Ôn Tịch Viễn bổ sung.
Là hạng mục?
Lưu Vĩnh nhíu mày: “Nhạn Vân Lâu?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng.”

Lưu Vĩnh càng nhíu chặt lông mày, bộ phim này là vài ngày trước Chu Cẩn Thần tìm tới ông ta, ông ta mới do dự mà đầu tư, nhưng chỉ dám đầu tư một ngàn vạn, dù sao cũng không phải là phim một mình mình đầu tư, doanh thu có khả quan hay không cũng không quá lo lắng.
Kịch bản và người trong đoàn làm phim ông ta đã xem qua, cảm thấy khá ưng ý, là một bộ phim cổ trang bình thường, lại là kịch bản gốc, không có đại IP lưu lượng đảm bảo, dù Hoa Ngôn có muốn thử sức với lĩnh vực phim thần tượng thì cũng có rất nhiều đại IP để lựa chọn, kịch bản này không phải là phương án lựa chọn tối ưu nhất.
“Vì sao?” Ông ta không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Ôn Tịch Viễn: “Tôi muốn có quyền khống chế tuyệt đối đối với hạng mục này.”
Lưu Vĩnh: “…….”
Ông ta càng không hiểu, hạng mục này có gì tốt mà phải khiến Hoa Ngôn hạ phàm thế này?
Ôn Tịch Viễn không giải thích gì thêm, chỉ dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ hợp đồng về phía ông ta: “Lưu tổng, ông có thể xem hợp đồng trước.

Nếu có gì không hiểu, ông cũng có thể tham khảo ý kiến của bộ phận pháp lý công ty ông.” Lưu Vĩnh chần chừ nhận lấy hợp đồng, là một bản hợp đồng rất có thành ý.
Ôn Tịch Viễn ra giá muốn giữ 67% cổ phần của giải trí Thanh Không, Lưu Vĩnh giữ 33% cổ phần.
Ôn Tịch Viễn thấy sắc mặt ông ta hòa hoãn lại: “Lưu tổng, sau khi thay đổi quyền sở hữu cổ phần, cơ cấu nhân sự hiện tại của công ty sẽ không có gì thay đổi.

Sau khi ký tên vào hợp đồng, Hoa Ngôn ảnh thị sẽ đầu tư vào Nhạn Vân Lâu năm nghìn vạn, cái này sẽ do Hoa Ngôn đầu tư toàn bộ, nhưng sau khi đến công đoạn hậu kỳ, tiền lời sẽ đưa về giải trí Thanh Không, Lưu tổng ngài sẽ được nhận hoàn toàn số tiền hoa hồng.

Đồng thời, giải trí Thanh Không với tư cách là công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Hoa Ngôn ảnh thị, cũng sẽ được hưởng các hạng mục và tài nguyên tuyên truyền như những công ty con khác.”
“Yêu cầu duy nhất của tôi là, tôi có quyền không chế cổ phần và quyền quyết định cao nhất.”
Điều kiện như vậy rất có sức hút với Lưu Vĩnh.
Tuy rằng mất đi quyền quyết định, nhưng giải trí Thanh Không chỉ là một công ty giải trí nhỏ, không có năng lực tự mình khai phá một hạng mục, năng lực phát hành cũng gần như bằng không, bọn họ chỉ có thể hợp tác với các công ty khác đầu tư vào các hạng mục đó, như thế đồng nghĩa với việc không có quyền quyết định gì trong hạng mục, giống như là đánh sổ xố, đầu tư vào đó một ít tiền, sau đó tiền kiếm lại được cũng không nhiều, thậm chí còn bị lỗ.

Công ty vẫn ở luôn ở trong tình trạng không lời không lỗ.
Hơn nữa bởi vì chỉ là công ty nhỏ nên các hạng mục tốt cũng không tới lượt bọn họ.

Hạng mục mà bọn họ coi trọng, người khác sẽ thấy bọn họ chướng mắt.

Đối với công ty, ông ta chính là làm không được mà bỏ cũng không xong.

Có thể ôm được cái đùi này của Hoa Ngôn là chuyện Lưu Vĩnh không dám nghĩ tới.
Một khi sáp nhập vào Hoa Ngôn, tài nguyên mà Hoa Ngôn mang lại không chỉ là lợi nhuận tăng theo cấp số nhân, quan trọng hơn chính là ông ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với những hạng mục mà mình mong muốn, cũng tương đối có được quyền tự do làm chủ.
Hơn nữa giá mà Ôn Tịch Viễn đưa ra có thể khiến giấc mộng giàu sau một đêm của ông ta thành sự thật.
Với số tiền này, ông ta có thể phát triển giải trí Thanh Không lớn mạnh hơn.
Ông ta đã động tâm, nhưng lại do dự, sợ trong đó có bẫy.
Ôn Tịch Viễn nhìn ra nghi ngờ của ông ta: “Lưu tổng, ông có thể đem hợp đồng về công ty tham khảo ý kiến của bộ phận pháp lý của các ông trước, xác nhận không có vấn đề gì mới ký tên cũng không muộn.”

Lưu Vĩnh lập tức chụp hợp đồng gửi cho người phụ trách bộ phận pháp lý, cũng chính là một người bạn của ông ta.
Ôn Tịch Viễn nhìn ông ta, cũng không sốt ruột.
Anh muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên thành ý trong hợp đồng rất rõ ràng.
Người bình thường không có khả năng không động lòng.
Luật sư của Lưu Vĩnh nhanh chóng trả lời ông ta, lời nói ngập tràn sự kích động: “Điều khoản không có vấn đề gì, thành ý của đối phương rất lớn, lợi ích của việc hợp tác này có lợi chứ không có hại, tôi cho rằng nên ký.”
Trong hợp đồng có những đãi ngộ mà ông ta không tưởng tượng nổi.
Lưu Vĩnh thoáng thả lỏng, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Tôi đồng ý hợp tác.”
Cằm Ôn Tịch Viễn hơi hướng về phía hợp đồng: “Phiền Lưu tổng ký tên.”
Lê Duệ đặt bút lên.
Lưu Vĩnh nhanh chóng ký tên của mình, đóng dấu, con dấu là lúc trước khi tới cuộc hẹn Lê Duệ đã nhắc ông ta mang theo.
Ôn Tịch Viễn cũng cầm bút lên ký.
Đặt bút xuống, Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lưu Vĩnh: “Lưu tổng, tôi còn có một chuyện muốn làm phiền ông.”
Lưu Vĩnh hoang mang nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn: “Phiền ông gọi cho Chu tổng một cuộc điện thoại.

Về phần nói cái gì, chỉ cần làm theo lời của tôi là được.”

Trong đoàn làm phim, bởi vì Chu Cẩn Thần nói sẽ bấm máy theo đúng kế hoạch nên tất cả mọi người vừa lo lắng vừa chuẩn bị công việc cho buổi bấm máy ngày hôm sau.
Nguyên nhân bởi vì chuyện đạo diễn bỏ quay, đoàn làm phim đã thông báo tạm hoãn nghi thức bấm máy, lúc này mới qua một ngày lại đổi thành bấm máy theo đúng kế hoạch, mọi người vừa vội vàng vừa có chút lo lắng không yên, sợ đang tiến hành thì lại có cái gì đó cần phải sửa đổi.

Những người có chức vụ cao hơn trong đoàn đều nói, đạo diễn vẫn chưa trả lời có ở lại quay tiếp hay không, nếu như bấm máy đúng kế hoạch, lúc đó không có đạo diễn thì quay thế nào được?
Nhưng những người quen biết Chu Cẩn Thần sẽ có thể nhìn ra ý đồ của anh ta.

Bấm máy chỉ là nghi thức khởi động, sau nghi thức đó cũng không cần phải bắt đầu quay ngay, chỉ cần có đủ chi phí, Chu Cẩn Thần cũng sẽ không ngại mà kéo dài thêm vài ngày.

Chẳng qua chỉ là một cái cớ, nhờ buổi lễ bấm máy này sẽ công bố với bên ngoài dàn diễn viên, như thế nếu có ai muốn đổi người diễn cũng không còn hy vọng gì.
Quan trọng nhất là, Chu Cẩn Thần rõ ràng đã rất khó chịu với Lâm Sơ Diệp, trong tay anh ta vẫn còn giữ con bài tẩy, còn đưa tối hậu thư cho Lâm Sơ Diệp, cơ hội của cô chỉ có thể kéo dài đến buổi sáng ngày diễn ra nghi thức bấm máy.
Buổi chiều anh ta ở trước cửa phòng Lâm Sơ Diệp đã nói những gì mọi người ít nhiều cũng đã biết, dù sao người ở tầng trệt cũng không ít, chỉ là mọi người đều biết tính tình Chu Cẩn Thần nóng nảy, không ai dám mở cửa ra nhìn lén, nhưng vẫn có không ít người dán tai lên cửa nghe lén.
Không phải người của Tinh Nhất không biết chuyện Chu Cẩn Thần qua lại với Lâm Sơ Diệp, nhưng mọi người đều biết lần này Lâm Sơ Diệp thực sự đã chọc giận Chu Cẩn Thần.
Tuy rằng số lần Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức không ít, nhưng bị chọc đến nỗi tức như vậy cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đoán chuyện đạo diễn bỏ diễn để bứt Chu Cẩn Thần đổi vai cho Lâm Sơ Diệp có quan hệ với nhau.

Dù sao trên tay anh ta cũng có con bài tẩy, anh ta sẽ không có khả năng sẽ đưa lợi ích này cho đạo diễn.

Nguyên nhân khác chắc là do có liên quan đến người hôm qua xuất hiện trong phòng Lâm Sơ Diệp, nhưng không ai gặp mặt được người đàn ông kia, chỉ thấy nghe được từ lời giận dữ của Chu Cẩn Thần là Lâm Sơ Diệp dẫn bạn tới đây, châm ngòi cho mọi nguồn nổ.
Phùng San San ở trong phòng của Từ Tử Dương cùng anh ta sửa lại mấy cảnh diễn xong mới biết Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp chọc tức, còn lấy nghi thức khởi động máy làm tối hậu thư uy hiếp Lâm Sơ Diệp.
Kỳ thật ngay cả một phần thắng Chu Cẩn Thần cũng không có, Phùng San San biết điều này, Chu Cẩn Thần cũng biết.
Chiêu này nếu như thành công thì Lâm Sơ Diệp của hiện tại không phải là Lâm Sơ Diệp, quan hệ giữa cô và Chu Cẩn Thần cũng sẽ không đến mức giương cung bạt kiếm như bây giờ.
Anh ta cũng chỉ là hết cách, chỉ có thể gây sức ép như thế với cô mà thôi.
Nếu như là lúc trước, Phùng San San sẽ không do dự gì mà đứng về phía Lâm Sơ Diệp, để cô đừng để ý đến anh ta.
Nhưng cơ hội lần này đối với Lâm Sơ Diệp là rất hiếm gặp, bây giờ Từ Tử Dương vẫn đang sửa kịch bản chi tiết nhất có thể, anh ta cũng đã xóa toàn bộ những cảnh không tốt đối với nữ chính, rõ ràng là đang trau chuốt kịch bản một cách hoàn mỹ nhất.
Phùng San San cảm thấy nếu như Lâm Sơ Diệp bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ rất đáng tiếc.

Buổi tối lúc Lâm Sơ Diệp gọi cho cô, cô không nhịn được mà uyển chuyển khuyên Lâm Sơ Diệp: “Hay là, em thỏa hiệp với Chu Cẩn Thần một lần đi?”
Lâm Sơ Diệp sau khi sắp xếp xong chỗ ở mới mới gửi tin nhắn Wechat qua cho cô.
Phùng San San cũng không quá ngạc nhiên, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Lâm Sơ Diệp đang vùi mình trong chiếc ghế màu trắng trước cửa sổ đọc kịch bản, nghe vậy thì nâng mắt, liếc cô một cái: “Chị cho rằng cái mà anh ta muốn chỉ là em thỏa hiệp thôi sao?”
Thứ mà Chu Cẩn Thần muốn chính là con người cô.
Phùng San San cũng có chút rối rắm: “Nếu không hay là em thử qua lại với anh ta một lần thử xem? Nói không chừng anh ta chính là bởi vì không chiếm được cho nên mới cố chấp như thế, lúc đến gần mới phát hiện em không phải là gu của anh ta.”
“Không cần.” Lâm Sơ Diệp không do dự, trực tiếp từ chối, tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản, thỉnh thoảng lấy bút vẽ vẽ lên đó.
Thái độ của Lâm Sơ Diệp đã kiên quyết như vậy, Phùng San San cũng không khuyên cô nữa.
Chỉ là có chút tiếc nuối: “Đêm nay là cơ hội cuối cùng, ngày mai bấm máy sẽ chính thức công bố.”
Lần này Lâm Sơ Diệp không ngẩng đầu, chỉ bình thản trả lời: “Không sao.”
Lần này Phùng San San hoàn toàn chết tâm, ngồi xuống, một tay chống cằm, vừa phiền muộn lại vừa tiếc nuối.
Điện thoại thông báo có tin nhắn Wechat, là nhóm chat của đoàn làm phim.
Ngày mai bấm máy sẽ chính thức bước vào giai đoạn quay chụp vất vả, đêm nay là buổi thư giãn cuối cùng, sếp lớn mời chúng ta ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều phải có mặt.
Phùng San San đưa điện thoại cho Lâm Sơ Diệp xem.
Lâm Sơ Diệp nhìn qua tin nhắn, ngồi dậy: “Đi chứ.”
Chỉ cần không phải là điểm mấu chốt của cô, cô vẫn sẽ luôn luôn là nhân viên nghe lời nhất.
Chu Cẩn Thần tổ chức tiệc liên hoan ở nhà hàng cạnh khách sạn, bao cả một đại sảnh.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tới mọi người đều đã có mặt đông đủ, Chu Cẩn Thần cũng đã ở bên kia, đang đứng trên một sân khấu nhỏ ở đại sảnh, cầm micro nói cảm ơn mọi người đã vất vả, cũng hy vọng trong ba tháng tới mọi người có thể tập trung vào công việc, cùng nhau cố gắng.
Chỉ cần không phải đối mặt với Lâm Sơ Diệp, toàn bộ thời gian Chu Cẩn Thần đều biểu hiện bình thường, hơn nữa đứng ở trên sân khấu cầm micro như thế, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều toát ra sự tiêu sái và mị lực của anh ta.
Thấy Lâm Sơ Diệp tiến vào, anh ta gần như thản nhiên liếc mắt một cái, tiếp tục lời vẫn chưa nói xong.
Lâm Sơ Diệp và Phùng San San tìm chỗ trống ngồi xuống, đúng lúc ngồi cùng bàn với Từ Tử Dương.
Từ Tử Dương đã không còn trạng thái bay bổng như buổi chiều, chỉ rầu rĩ uống rượu, thấy Lâm Sơ Diệp ngồi xuống còn nhìn cô một cái đầy tiếc nuối.
Tuy rằng Lâm Sơ Diệp đã từng ăn một bữa cơm với anh ta, hơn nữa anh ta lại là bạn của Ôn Tịch Viễn, nhưng cũng không thân thiết với anh ta lắm, cũng chỉ khách khí gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi Chu Cẩn Thần phát biểu xong, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Tuy rằng những người đoàn làm phim không quen biết nhau, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng đa số đều là người trẻ, cũng đã gia nhập đoàn nhiều ngày, trò chuyện vài câu đã khiến bầu không khí sôi nổi náo nhiệt hẳn lên.

Chu Cẩn Thần là người phụ trách hạng mục, cực kỳ hào phóng đón tiếp mọi người.
Ăn được nửa bữa, mọi người cũng bắt đầu cởi mở hơn, bắt đầu kính rượu lẫn nhau.
Chu Cẩn Thần tới kính rượu một vài nhân viên và diễn viên trước, sau đó mới tới bàn của Lâm Sơ Diệp, đứng bên cạnh cô, bưng ly rượu hướng về phía mọi người, mỉm cười: “Mọi người vất vả rồi, tôi kính mọi người một ly.”
Mọi người đều cầm ly đứng dậy, mỉm cười chạm ly với Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diêp cũng nâng ly, không chạm vào ly của anh ta, Chu Cẩn Thần lại chạm ly với những người khác, sau đó chạm ly với cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.
Lâm Sơ Diệp cũng thuận tay chạm ly với anh ta: “Chúc mừng Chu tổng.”
“Cảm ơn.” Chu Cẩn Thần nói cảm ơn xong, cánh tay dài duỗi ra, đặt lên vai Lâm Sơ Diệp, thấp giọng nói với cô: “Lâm Sơ Diệp, đêm nay là cơ hội cuối cùng của em.

Em thật sự không lo lắng sao?”
Lâm Sơ Diệp bất động thanh sắc dịch người sang bên cạnh, khiến cánh tay đang đặt trên vai cô trượt xuống, trên mặt vẫn là nụ cười khách khí: “Cảm ơn Chu tổng, không cần đâu.”
“Đừng khách sáo.” Khóe miệng Chu Cẩn Thần hơi cười, nhưng không sâu, lại cầm ly chạm ly với cô một lần nữa, ngửa đầu uống cạn, sau đó nói với mọi người: “Sau đây xin mời nam chính Lâu Viễn Hàng của chúng ta và nữ chính……”
Đúng lúc này di động của anh ta vang lên.
Anh ta cười áy náy với mọi người: “Tôi nghe điện thoại trước.” Sau đó lấy điện thoại ra nhìn, là Lưu Vĩnh gọi tới.
Chu Cẩn Thần bắt máy: “Lưu tổng.”
Đầu bên kia cũng khách khí gọi một tiếng “Chu tổng”, sau đó trực tiếp vào chủ đề chính: “Chu tổng, hai ngày nay tôi đã cẩn thận đọc kịch bản của dự án lần này, cảm thấy hạng mục này rất hấp dẫn, kinh phí đầu tư của chúng ta có phải còn thiếu đúng không? Tôi sợ kinh phí không đủ sẽ ảnh hưởng đến thành quả.”
Chu Cẩn Thần cười: “Sao thế, Lưu tổng muốn đầu tư thêm sao? Tôi đại diện cho đoàn làm phim vô cùng hoan nghênh và cảm tạ ngài.”
Lưu Vĩnh dường như có chút khó xử: “Là có quyết định này.

Tôi đã xem xét qua một chút, kinh phí có hơi ít, đến sau khi quay xong còn phải để tổ hậu kỳ chỉnh sửa, nếu như kinh phí quá ít sẽ không đạt được kết quả cao, cho nên ngài xem, nếu đầu tư thêm vào liệu có tốt hơn một chút hay không?”
“Đương nhiên.” Chu Cẩn Thần chưa bao giờ từ chối thêm tiền đầu tư: “Nếu Lưu tổng có tiền muốn đầu tư thêm có thể trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của đoàn làm phim, dựa theo hợp đồng mà nói, chuyển khoản thành công coi như là tăng tiền đầu tư thành công, đến lúc đó chia lợi nhuận hoa hồng sẽ căn cứ vào quy định trong hợp đồng, dựa theo tỉ lệ bỏ vốn tiến hành thanh toán.

Nếu Lưu tổng lo lắng, tôi sẽ cho người bổ sung tiền đầu tư của anh vào hợp đồng.”
Lưu Vĩnh cười: “Không cần, chuyện Chu tổng làm tôi rất yên tâm, ngài chờ một chút, bây giờ tôi cho người chuyển qua ngay lập tức.”

Chu Cẩn Thần gật đầu: “Được.

Không cần phải gấp.”
Đầu dây bên kia không đáp lại, nghe như là đang rất bận.
Chu Cẩn Thần trong lúc chờ sẽ tán gẫu vài câu, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, Lưu tổng tính đầu tư thêm bao nhiêu?”
Lưu Vĩnh: “Năm nghìn vạn.”
“…….” Chu Cẩn Thần biến sắc, “Đợi một chút.”
Giọng nói của Lưu Vĩnh ở đầu bên kia hơi mù mịt: “Sao thế Chu tổng? Tài vụ đã chuyển tiền qua rồi, chắc là sẽ có thông báo nhanh thôi.”
Chu Cẩn Thần: “……..”
Lưu Vĩnh: “Chu tổng, trong hợp đồng của chúng ta có phải là có điều khoản quy định người có tỉ lệ bỏ vốn cao nhất đối với hạng mục sẽ được hưởng quyền khống chế tuyệt đối đúng không?”
“……..” Sắc mặt Chu Cẩn Thần đã sa sầm: “Lưu Vĩnh, ông đang đùa tôi đấy à?”
Tiền đầu tư của hạng mục này tổng cộng là năm ngàn vạn, Tinh Nhất đầu tư ba ngàn vạn, giải trí Thanh Không và một công ty khác là Nam Sơn đầu tư một ngàn vạn, lúc ấy trong điều khoản của hợp đồng đã nêu rõ, Chu Cẩn Thần đặc biệt nhấn mạnh điều khoản này, chính là để phòng ngừa hai công ty kia ỷ có đầu tư vào hạng mục mà khoa tay múa chân làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim.
Hai công ty kia đều đồng ý điều khoản này là điều kiện tiên quyết để ký kết.

Tuy rằng Chu Cẩn Thần đầu tư hạng mục nhỏ, nhưng ánh mắt không tồi, hạng mục được đầu tư cũng kiếm về được không ít tiền, cho nên giải trí Thanh Không và Nam Sơn đầu tư vào cũng chỉ nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền, có quyền lên tiếng hay không không sao cả.
Nhưng số tiền đầu tư kia đối với kịch bản phim cổ trang là hơi eo hẹp, ngân sách có thể thiếu bất cứ lúc nào.

Vì để tránh cho sau khi khởi quay lại xuất hiện lỗ hổng tài chính, Chu Cẩn Thần đã thêm vào hợp đồng một điều khoản, chính là có thể tăng vốn đầu tư bất cứ lúc nào, sau đó sẽ căn cứ vào tỉ lệ đầu tư mà chia hoa hồng.
Giải trí Thanh Không và Nam Sơn đều là công ty nhỏ, một ngàn vạn đối với bọn họ mà nói đã là đầu tư lớn, số tiền kiếm được cũng chỉ là thắt lưng buộc bụng, còn trả theo từng kỳ.

Chu Cẩn Thần chưa từng nghĩ tới có một ngày giải trí Thanh Không sẽ đầu tư hơn năm ngàn vạn, trực tiếp đem số tiền đầu tư của mình lên sáu ngàn vạn, gấp hai lần số tiền anh ta bỏ ra đầu tư để áp chế anh ta.
Tinh Nhất không thể đầu tư quá ba ngàn vạn, điều này sẽ dẫn đến việc vượt quá ngân sách và rủi ro của công ty.
Năng lực phát hành của Tinh Nhất không đủ mạnh để có thể đảm bảo sáu ngàn vạn này đầu tư vào sẽ có thể thu lời.
Chu Cẩn Thần vẫn đang tức giận, Lưu Vĩnh ở đầu bên kia vẫn vui vẻ nói với anh ta: “Chu tổng, anh nói thế là có ý gì.

Đây không phải là do tôi xem trọng hạng mục này, sợ hạng mục này làm sơ sài, cuối cùng là tốn tiền vô ích sao.

Anh xem, bây giờ tôi đã đầu tư vào thêm năm ngàn vạn, chúng ta có thể chăm chút kịch bản tốt hơn rồi không phải sao?” Chu Cẩn Thần không còn bình tĩnh để nói chuyện nữa, nhưng vẫn phải cố gắng tươi cười, Lưu Vĩnh bên kia đâm anh ta một nhát, thái độ giải thích lại khiêm tốn như vậy, anh ta không có chỗ nào để xả giận, thậm chí còn có chút tán thành với cách nói của Lưu Vĩnh, có tiền rồi thì ai không muốn sản xuất phim hay chứ, ai lại muốn làm một bộ phim bị chê dở đây.
Lưu Vĩnh ở đầu bên kia hiển nhiên cũng cảm thấy anh ta đã bớt giận, tiếp tục khuyên bảo: “Chu tổng, lúc đó không phải ngài nhìn trúng tiềm lực của hạng mục này nên mới mạo hiểm quay chụp sao? Mục đích của chúng ta giống nhau, không phải kẻ thù.”

Chu Cẩn Thần rốt cuộc cũng bớt giận, nhưng ngữ khí vẫn không tốt lắm: “Lưu tổng ra tay thật là hào phóng.”
Lưu Vĩnh cười: “Đâu có đâu có.

Đây chẳng phải là tôi muốn hợp tác với Chu tổng ngài đây để sản xuất một bộ phim hay không phải sao.”
Chu Cẩn Thần: “Khiến Lưu tổng phải hao tâm tổn trí rồi.
Lưu Vĩnh: “Là lẽ đương nhiên mà.

Chỉ là ở phương diện diễn viên, hôm qua trợ lý của tôi có đưa cho tôi xem video thử vai của các diễn viên, tôi phát hiện diễn viên tên Lâm Sơ Diệp kia thích hợp làm nữ chính hơn, tôi nghe nói đạo diễn và biên kịch đều vừa ý cô ấy.

Nếu không thì đổi thành cô ấy đi.”
Chu Cẩn Thần: “Cô ấy không được, như thế quá mạo hiểm.”
Lưu Vĩnh: “Không sao.

Bên này tôi đã liên hệ với nền tảng phát sóng bộ phim này, lãnh đạo của nền tảng đã đồng ý ký kết hạng mục, bọn họ cũng đã xem video thử vai, trong hợp đồng yêu cầu rõ ràng nữ chính phải là Lâm Sơ Diệp.”
Chu Cẩn Thần: “……”
Lưu Vĩnh: “Chu tổng, tôi sẽ gửi hợp đồng ký kết qua cho ngài sau.

Chuyện diễn viên phải làm phiền ngài rồi, ngài cũng biết chúng ta sau này cũng sẽ phải hợp tác với những nền tảng này, cho nên không thể đắc tội được.”
Chu Cẩn Thần hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Làm phiền Lưu tổng rồi!”
Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Sơ Diệp nhìn thấy sắc mặt Chu Cẩn Thần âm u đến đáng sợ.
Anh ta hung hăng mà liếc cô một cái.
Lâm Sơ Diệp khó hiểu, nhìn lại đã thấy Chu Cẩn Thần đi tới chỗ mọi người, tiếp tục lời vừa nãy chưa nói xong: “Sau đây xin mời nam chính Lâu Viễn Hàng và nữ chính Lâm Sơ Diệp của chúng ta phát biểu vài câu.”
Toàn trường im lặng.
Mọi người vốn đang nói chuyện đều không thể tin được nhìn về phía Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro