Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý là người làm công ăn lương, mặc dù không biết Chu Cẩn Thần muốn làm gì nhưng vẫn nhanh chóng đi báo danh cho anh ta và Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp không biết chuyện báo danh cho chương trình tống nghệ này, đêm hôm đó cô cùng với Ôn Tịch Viễn lái xe cả một đêm trở về đoàn làm phim.
Có lẽ Ôn Tịch Viễn lo lắng Lâm Sơ Diệp thật sự mang thai, nói kiềm chế thật sự kiềm chế, ngay cả khi hôn cũng hôn thật cẩn thận dịu dàng, hôn được một lúc anh lại có hơi không mất khống chế, phả hơi nóng trên cổ cô, lực hôn cũng mạnh hơn, nhưng cuối cùng vẫn còn sót lại một tia lý trí, anh tách cô ra, sửa sang lại đầu tóc và quần áo giúp cô.
Lâm Sơ Diệp bị anh dừng nửa chừng có hơi mất hứng, thật ra cô cũng muốn phóng túng một chút.
Sự không kiêng nể gì của ngày hôm đó khiến cô hơi hoài niệm.
Cô thích Ôn Tịch Viễn vào thời điểm đó, lạnh lùng cấm dục, dịu dàng và kiềm chế, không khống chế được cũng phải cố gắng kiềm lại…..

Đủ loại cảm xúc mâu thuẫn tạo thành điểm hấp dẫn trí mạng nhất, toàn cục đều được anh kiểm soát rõ trong lòng bàn tay.
Cô thích thời điểm cùng anh tiếp xúc thân mật cả về thể xác lẫn tinh thần, không cần phải dè chừng gì cả, chỉ cần đắm chìm trong cảm xúc nhẹ nhàng vui vẻ đó.
Lâm Sơ Diệp không biết bản thân mình có phải do thiếu kinh nghiệm nên mới sinh ra khát vọng như vậy hay không, hay là bởi vì đêm hôm đó cảm xúc của Ôn Tịch Viễn quá mạnh mẽ nên mới khiến cô cảm thấy như thế.

Thật ra cô vẫn luôn muốn thử trải nghiệm lại một lần thử xem có thể mang lại cảm giác thỏa mãn giống như tối hôm đó hay không, nhưng sự rụt rè tận trong xương cốt khiến Lâm Sơ Diệp chỉ có thể nghĩ nhưng lại không dám làm, mặc dù lúc bị anh hôn trong lòng đã ngứa ngáy, nhưng anh nói dừng lại, cô cũng không có đủ can đảm để đảo khách thành chủ bổ nhào về phía Ôn Tịch Viễn mà tiếp tục được.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy cô và Ôn Tịch Viễn phải thân hơn nữa, nếu thân hơn rồi thì mới có thể lấy hết can đảm mà biến suy nghĩ kia thành hiện thực được.
Cô chỉ suy nghĩ đến đây thôi thì đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì Ôn Tịch Viễn đã rời đi, anh có nhắn tin Wechat cho cô, nói bữa sáng để ở trên bàn, công ty có chút việc nên anh phải quay về trước.
Lâm Sơ Diệp mở lồng bàn ra, quả nhiên nhìn thấy bữa sáng đã được Ôn Tịch Viễn chuẩn bị sẵn.

Trứng luộc, sữa nóng, bắp luộc, rau chần, bánh mì nướng, cháo dinh dưỡng, dưa chuột muối, tất cả được bày biện trên bàn, vẫn còn hơi nóng, không biết là chuẩn bị từ lúc nào.
Lâm Sơ Diệp gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Em nhìn thấy rồi, bữa sáng vẫn còn nóng, cảm ơn anh.”
Tâm trạng đang vui vẻ khiến giọng nói của cô cũng nũng nịu dịu dàng hơn.
Ôn Tịch Viễn còn đang không biết cô có nhận được tin nhắn lúc sáng hay không, nhưng nghe đến đây anh bất giác lắc đầu cười, ngay cả lúc trả lời lại cô, giọng nói cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hơn: “Em mau ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Lâm Sơ Diệp “Ừ” một tiếng, rửa mặt ăn sáng xong mới tới đoàn làm phim.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng cô đang rất tốt, đến ngay cả ánh mắt và lông mày đều nói lên cô đang vui vẻ, Lâm Sơ Diệp vừa tới đoàn làm phim thì bắt gặp Phùng San San đang nhìn cô chằm chằm, đánh giá từ đầu đến chân, sau đó hỏi cô: “Lâm Sơ Diệp, dáng vẻ của em bây giờ hoàn toàn giống như một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu vậy, yêu đương rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp không biết cô và Ôn Tịch Viễn có tính là đang yêu đương hay không.
“Có thể là….

Mấy cảnh diễn dạo này ngọt ngào quá sao?” Cô nói.
Phùng San San liếc Lâu Viễn Hàng đang ở cách đó không xa, người kia cũng là ý xuân đầy mặt.
“Hai người sẽ không nhập vai quá mức đấy chứ?”
Lâm Sơ Diệp thấy sự nghi ngờ trong mắt Phùng San San, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào.”
Phùng San San: “Vậy là có liên quan tới Hermes cao cấp sao?”
Cô còn nhớ rõ hôm qua lúc Ôn Tịch Viễn tới đoàn làm phim và dáng vẻ lúc Lâm Sơ Diệp chạy về phía anh, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như một người con gái nhỏ bé này của Lâm Sơ Diệp, từ ánh mắt đến tận trong lòng đều chỉ hướng về một người, trong mắt giống như còn ngập tràn ánh sáng.
Lâm Sơ Diệp cười ngượng ngùng, sau đó chuyển đề tài: “Hôm nay sao chị đến sớm thế?”
Cảnh diễn của cô được sắp xếp lúc mười giờ, nên cũng không cần qua đây sớm như vậy.
Phùng San San thật sự không cần phải qua đây trông chừng cô, tuy cô ấy là người đại diện của cô, nhưng không phải chỉ quản một mình cô, dưới trướng cô ấy còn vài nghệ sĩ nữa, nếu theo như lẽ thường thì sau khi bấm máy xong, nếu quá trình quay chụp thuận lợi thì cô ấy chỉ cần ở lại hai ngày rồi rời đi.

Nhưng Lâm Sơ Diệp lại không có trợ lý, hơn nữa từ trước đến nay quan hệ giữa Phùng San San và Lâm Sơ Diệp rất tốt, thấy những người khác cũng không có lịch trình gì đặc biệt cho nên mới ở lại đoàn làm phim cùng với cô.
Nghe cô hỏi thế Phùng San San mới nhớ ra.
“À, tối hôm qua chị mới nhận được thông báo, gần đây Hoa Ngôn có một bộ phim đang tìm nữ chính, chị xem qua rồi, rất hợp với em, cho nên đã báo danh cho em rồi.

Kết quả sáng hôm nay đã nhận được thông báo đến thử vai, bọn họ muốn em ngày mai qua thử, em xem ngày mai có xin nghỉ nửa ngày để qua đó được không?”
Phùng San San nói rồi đưa thông tin của bộ phim cho Lâm Sơ Diệp: “Đây là thông tin về bộ phim này, là một đại IP*, hạng mục cấp S*, thành viên trong tổ chế tác đều không tồi, dự kiến tháng 4 sẽ khởi quay, vừa vặn là lúc bộ phim này đóng máy, thời gian rất thích hợp.

Vai diễn nữ chính này thiết lập không tồi, cũng rất có tính thử thách, chị đoán chắc là em sẽ thích.”
*đại IP: là những bộ phim được chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết nổi tiếng, chế tác lớn.
*hạng mục cấp S: dự án được đầu tư lớn.
“Quan trọng nhất là….” Phùng San San ghé sát vào người Lâm Sơ Diệp một chút, hạ giọng nói: “Không phải chúng ta đang muốn chuyển hợp đồng sang Hoa Ngôn sao? Nếu như thử vai thành công, còn sợ không có cơ hội tiếp xúc với cao tầng của Hoa Ngôn sao?”
Lâm Sơ Diệp nhìn cô một cái: “Phim của Hoa Ngôn sao có thể nói diễn là diễn được chứ.”
Cô lướt nhanh qua tài liệu một lượt, quả thật là đại IP, từ công ty đến đội ngũ chế tác đều rất đỉnh, là một cơ hội cực kỳ tốt, nhưng mà….
“Người nổi tiếng muốn đóng phim của Hoa Ngôn không phải là ít, sao đến lượt em được cơ chứ?” Lâm Sơ Diệp trả lại tài liệu cho Phùng San San.
“Em đừng có coi nhẹ mình có được không hả? Người ta thật sự gọi em đi thử vai đó.” Phùng San San mở tin nhắn cho cô xem, “Em cũng biết đóng phim của Hoa Ngôn là có thể nổi tiếng, bọn họ không giống những công ty khác, họ không dựa vào lưu lượng của nghệ sĩ, cũng không dựa vào hiệu suất gì gì đó, thứ bọn họ cần là diễn xuất và thái độ làm việc, cho nên không quan tâm đối phương có phải là lưu lượng nổi tiếng hay là diễn viên tuyến 18 hay không, chủ yếu là dựa vào diễn xuất, là diễn xuất đó hiểu không hả?”
Lâm Sơ Diệp nghi ngờ nhìn tin nhắn, là chúc mừng cô thông qua buổi tuyển chọn, cũng thông báo rằng buổi chiều ngày mai cô đến để thử vai.

Cô nhìn số điện thoại trong Wechat, giống y đúc với số điện thoại trên tài liệu kia.
Phùng San San quan sát ánh mắt của Lâm Sơ Diệp, biết ngay là cô đang suy nghĩ cái gì: “Còn nghĩ gì nữa, đạo diễn Viên lúc nãy còn gọi điện thoại cho chị mà, không sai được đâu.”
Nói xong lại lắc lắc bả vai cô: “Lâm Sơ Diệp, em phải tin rằng vận khí của em đến rồi, đừng có đa nghi nữa.”
“Không phải là đa nghi, mà là vận khí tốt quá nên em cảm thấy hơi lo lắng.” Lâm Sơ Diệp vẫn cảm thấy khó hiểu, mọi việc đều đang diễn ra rất thuận lợi đối với cô, thuận lợi đến mức không thể nào thuận lợi hơn.Hơn nữa với tính cách của Chu Cẩn Thần, cho dù là thử vai thành công đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không để cô dễ dàng nhận vai diễn này.

Nhưng đây không phải phim do Chu Cẩn Thần sản xuất, nên anh ta không có quyền khống chế vai diễn của cô, nếu chẳng may đắc tội với nhà đài thì coi như anh ta xong, vì vậy sẽ không có áp lực gì mà không cho cô diễn vai này cả.
Phùng San San nhìn ra sự nghi ngờ của Lâm Sơ Diệp: “À đúng rồi, buổi thử vai này chị cũng báo qua với Chu tổng rồi, anh ta không phản đối.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Anh ta không phản đối sao?”
“Ừ, nói là cứ thử xem.” Phùng San San gật đầu, cô cũng có hơi mơ hồ: “Ban đầu chị cũng nghĩ giống em, sợ xin nghỉ để đi thử vai lại bị anh ta từ chối, mọi việc lại thành công cốc, nhưng mà dù sao cũng phải báo với anh ta trước một tiếng, kết quả thế mà anh ta lại không từ chối.

Cho nên đây là cơ hội khó có được, nhân lúc anh ta chưa đổi ý thì em phải nhanh chóng đi thử vai đi.”
“Em không đi.” Lâm Sơ Diệp lập tức từ chối, “Chu Cẩn Thần không phản đối mới là có chuyện lạ đó.”
“Nhưng mà thái độ của anh ta từ sau việc em được phía nền tảng chỉ định là nữ chính cũng hơi thay đổi rồi mà.” Phùng San San không nhịn được nói ra, cô mở tin nhắn Wechat cho Lâm Sơ Diệp xem:”Hơn nữa em xem địa điểm thử vai đi, là đại sảnh của cao ốc Hoa Ngôn, cái này có thể làm giả được sao?”
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn tin nhắn, địa điểm thử vai quả thật là ở đại sảnh của cao ốc Hoa Ngôn.
Cô có hơi không phân biệt được thật giả, người thông báo đến thử vai có thể là giả, nhưng địa điểm thử vai thì không thể làm giả được.
“Dù sao cũng chỉ là một buổi thử vai thôi, em cũng coi như là thử xem thế nào, đây chính là cơ hội quan sát cao ốc Hoa Ngôn một cách dễ dàng đó.” Phùng San San lại không nhịn được, nhích lại gần Lâm Sơ Diệp hơn một chút nói: “Lúc trước chị vì chuyện chuyển hợp đồng cho em đã đến ngoài của của cao ốc Hoa Ngôn này, nhưng mà bảo vệ nói phải có thẻ mới có thể đi vào.

Công ty người ta quy định rất rõ ràng, không có hẹn trước thì không thể vào được, ngay cả bày trí ra sao chị còn chưa thấy được.

Nếu em đi vào trong đó thì tìm hiểu một chút, nói không chừng có thể hỏi thăm ra văn phòng của vị kia, đến lúc đó có thể trực tiếp qua đó rồi.”
Lâm Sơ Diệp không nói nên lời: “Vậy sao lúc đó chị không đứng chờ ngoài cửa, công ty của bọn họ lớn như vậy, có người thấp kẻ cao, tìm đại một người hỏi thăm cũng được vậy.”
Phùng San San nhìn cô bằng ánh mắt xem thường: “Em nghĩ chị chưa thử chắc, chị xuất thân là phóng viên đó.

Chị còn canh giữ ở đó mấy ngày cơ, cũng chạm mặt không ít nhân viên, nhưng không quen biết gì thì sao họ dám dẫn chị vào được chứ.

Hơn nữa chị còn muốn chờ đến khi vị kia đi làm, kết quả nghe ngóng được là cao tầng của công ty có thể đậu xe ở bãi đậu xe ngầm, sau đó trực tiếp đi lên.

Hầm đậu xe kia của bọn họ còn thiết kế theo kiểu đóng kín gì gì đó, biển số xe đều được hệ thống ghi lại, cũng chỉ có xe đăng ký biển số với hệ thống mới có thể tùy ý ra vào, sau đó bọn họ dùng thang máy chuyên dụng để đi lên.

Thang máy chuyên dụng kia cũng dựa vào thẻ để nhận dạng, chị mà lẻn vào trong được thì cũng không tìm được người.”
“Cho nên” Lâm Sơ Diệp nhìn cô: “Chị cảm thấy em có thể đi xuyên tường hay là có thể lên trời xuống đất hả? Vào cao ốc của người ta thì có thể đi tới văn phòng của tổng giám đốc ư?”
Phùng San San: “Nói không chừng lúc em thử vai anh ta có mặt ở đó thì sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Một năm Hoa Ngôn khai phá bao nhiêu hạng mục, bao nhiêu người đến thử vai, chị cảm thấy anh ta rảnh rỗi như vậy sao?”
Không có.
Ánh mắt của Phùng San San đã cho cô biết đáp án.
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên, sao chị lại mong chờ buổi thử vai này thế?”
Phùng San San: “Nếu như thử vai thành công thì thế nào? Về sau không chừng sẽ có cơ hội hợp tác mà, vị kia là người coi trọng nhân tài.”
Lâm Sơ Diệp: “Chu Cẩn Thần sẽ không đồng ý hợp tác.”
Phùng San San: “Không phải lúc nãy chị đã nói rồi sao, anh ta đồng ý đó.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ta đồng ý mới là có chuyện lạ.”
Phùng San San nhíu mày, đang suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện lạ gì, khóe mắt thoáng nhìn thấy Chu Cẩn Thần đang đi về phía bọn họ.
“Nếu em có bản lĩnh vượt qua buổi thử vai của Hoa Ngôn, tôi đồng ý hợp tác.” Anh ta nói, hiển nhiên là đã nghe được nội dung trò chuyện của hai người bọn họ.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh ta: “Tôi có thể biết được nguyên nhân khiến Chu tổng thay đổi hay không?”
Chu Cẩn Thần: “Công ty nuôi không em nhiều năm như vậy, hai năm cuối cùng em kiếm một chút tiền về cho công ty thì có chuyện gì sao?”
Lời này nghe ra thì không có chút sơ hở nào, nhưng lại không giống tác phong của Chu Cẩn Thần.
Lâm Sơ Diệp quan sát sắc mặt của anh ta: “Chu tổng có hy vọng tôi đi tới buổi thử vai này không?”
Chu Cẩn Thần: “Đương nhiên, công ty có rất nhiều người báo danh, nhưng chỉ có mình em được chọn.”
Lâm Sơ Diệp: “Nếu không thì thế này, chúng ta ký một thỏa thuận, nội dung của thỏa thuận do tôi tự đặt ra, chính là nếu như sau khi thử vai thành công, trừ khi tôi không muốn diễn, hoặc là đối phương không cần, nếu không bất kể là ai, bất kể lý do gì cũng không thể hủy bỏ hợp tác.”
Chu Cẩn Thần nhanh chóng gật đầu: “Có thể.”
Sau đó xoay người phân phó cho trợ lý: “Đưa giấy bút cho cô ấy.

Ký ngay bây giờ.”
Lâm Sơ Diệp nghi ngờ nhìn anh ta.
Chu Cẩn Thần: “Còn có vấn đề gì sao?”

Lâm Sơ Diệp: “Tôi còn muốn ký một thỏa thuận nữa.”
Chu Cẩn Thần: “Cái gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Sau khi thử vai xong, chúng ta giải trừ hợp đồng vô điều kiện.”
Chu Cẩn Thần lập tức nổi giận: “Lâm Sơ Diệp, em đừng có mà mơ!”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.

Thế tôi không đi nữa.”
“Em….” Chu Cẩn Thần bị cô chọc tức đến nỗi không nói được lời nào, quay đầu hung hăng trừng mắt với trợ lý.
Trợ lý bị anh ta trừng cực kỳ oan ức, cân nhắc mở miệng: “Chu tổng, nếu không chúng ta nhường một bước, nếu Lâm Sơ Diệp thử vai thành công, sau khi chấm dứt hợp tác với Hoa Ngôn thì giải trừ hợp đồng vô điều kiện?”
Nói xong lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô Lâm, cô cũng biết công ty đầu tư vào cô không ít tiền, cô thử vai thành công đã muốn giải trừ hợp đồng vô điều kiện ngay lập tức, nói thế nào cũng không hợp lý cho lắm thì phải?”
Lâm Sơ Diệp biết quả thực yêu cầu này của cô có hơi quá đáng, bất kể là ai cũng không đồng ý, huống chi là Chu Cẩn Thần, anh ta mà đồng ý thì mới đúng là có chuyện đó.
Ngay cả ý kiến lùi một bước mà trợ lý nghĩ ra cũng không được, tặng cô một cơ hội bay lên cao hơn lại còn tặng thêm giải trừ hợp đồng, việc này khác gì là may áo cưới cho người* khác đâu chứ.
*May áo cưới cho người khác: Thành ngữ này xuất phát từ bài thơ ‘Bần nữ’ của Tần Thao Ngọc thời nhà Đường.

Trong bài thơ tác giả ví mình như cô gái nhà nghèo có tài sắc thanh cao, tự trọng không muốn nhờ người mai mối, chỉ đem tài năng của mình để phục vụ thế gian.

Nghĩa bóng của câu này chính là chịu khổ thay người khác.
Chu Cẩn Thần cũng từ chối lời đề nghị của trợ lý: “Chuyện này là không thể nào.

Tôi cmn có điên mới may áo cưới cho người khác.”
Trợ lý điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho anh ta, vì ngại Lâm Sơ Diệp còn ở đây nên anh ta cũng không dám nói thêm gì.
Chu Cẩn Thần không hiểu ám chỉ mà anh ta đưa ra, trực tiếp nhìn Lâm Sơ Diệp: “Dù sao cơ hội này cũng chỉ có một, em không muốn đi cũng phải đi.

Tôi nói sẽ không ngăn cản các người thì sẽ không ngăn cản, không tin thì có thể lập thỏa thuận gì gì đó giống như em nói, tôi sẽ ký tên, nhưng em đừng mượn chuyện này mà nói đến chuyện giải trừ hợp đồng, Lâm Sơ Diệp, em nghĩ tôi là thằng đần đấy à?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không dám.”
Sau đó nghiêng đầu nhìn tài liệu trong tay của Phùng San San, trong mắt có chút mong chờ.
Chu Cẩn Thần cười lạnh: “Thế nào? Còn sợ tôi bán em đi sao? Đây là thử vai ngay ở đại sảnh của cao ốc Hoa Ngôn, là cao ốc Hoa Ngôn đó, là địa bàn của người khác, em cảm thấy tôi có thể làm gì được chứ hả?”

Quả thật là không thể làm gì.
Lâm Sơ Diệp không cho rằng Chu Cẩn Thần có năng lực lớn đến mức có thể làm loạn ở địa bàn của người ta, cô cũng không cho rằng vận khí của cô tốt đến mức được Hoa Ngôn coi trọng.
“Cám ơn Chu tổng đã cho tôi cơ hội này.” Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Lâm Sơ Diệp vẫn lên tiếng từ chối cơ hội trời ban lần này: “Nhưng tôi không chắc tôi có thể đảm nhiệm vai diễn này, cho nên không cần phải lãng phí thời gian của mọi người.”
“Muốn đi thì đi.” Chu Cẩn Thần trực tiếp nói, sau đó xoay người rời đi.
Phùng San San nghĩ cơ hội tốt như thế mà lại bị bỏ lỡ thì đau lòng chết đi được: “Em nói em xem, cho dù đây có là cái bẫy đi nữa, em đi qua xem một chút cũng có tổn thất gì đâu chứ, hơn nữa ở cao ốc Hoa Ngôn thì Chu Cẩn Thần có thể làm gì được.

Dù sao cũng chỉ là xin nghỉ nửa ngày thôi mà.”
Lâm Sơ Diệp: “Chị cứ coi như là em bị chứng ptsd* với anh ta đi.”
*ptsd: hậu chấn tâm lý.
“Nhưng….”
Phùng San San còn muốn nói gì đó, Lâm Sơ Diệp đã mỉm cười cắt ngang lời cô: “Được rồi, chị đừng khuyên em nữa.

Cũng không phải muốn đi thử vai thì có thể thử vai ngay lập tức.

Chị phải nghĩ theo chiều hướng tốt chứ, nếu là cơ hội của em thì nó sẽ vẫn ở đó, còn nếu không phải thì em có cố gắng thế nào cũng vô dụng thôi.

Em đi hóa trang trước đây.”
“Em ngay cả nếm thử cũng không thèm, ông trời đã muốn mở một cánh cửa cho em rồi, chẳng lẽ còn phải bắt ông ấy lúc nào mở cửa thì phải báo trước cho em một tiếng sao.” Phùng San San nhịn không được mà to tiếng với Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng không trả lời lại, cơ hội tốt thì đương nhiên cô bằng lòng nếm thử, nhưng so với hiểu biết của cô đối với Chu Cẩn Thần, cho dù anh ta có đưa đến trước mặt cô một cái bánh mì lớn hấp dẫn thơm phức đi chăng nữa, bên trong cũng nhất định sẽ là thạch tín.
Cô xoay người trực tiếp đi hóa trang để quay phim.
Hôm nay lịch quay của cô khá dày đặc, phải quay đến đêm khuya mới có thể kết thúc công việc, sáng sớm ngày hôm sau đã phải quay tiếp, cả người bận bịu đến mức ném chuyện thử vai ở Hoa Ngôn kia ra sau đầu, mãi cho đến ba giờ chiều hôm đó, sau khi cô diễn xong một cảnh, di động lúc này vang lên, là một dãy số vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trong lúc nhất thời Lâm Sơ Diệp không nhớ ra mình đã thấy dãy số này ở đâu, hoang mang bắt máy.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của cô Lâm Sơ Diệp không?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, giọng điệu lễ phép ôn hòa.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, đúng thế, xin hỏi ngài là?”
“Chào cô, tôi là Viên Cương, là đạo diễn của《Bán thành phong vũ》.

Là thế này, hôm qua chúng tôi có thông báo với cô ba giờ chiều nay qua đây thử vai, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy cô có mặt, cũng không thấy điện thoại xin nghỉ, có thể mạo muội hỏi cô nguyên nhân sao lại không tới đây không?”
Nhất thời Lâm Sơ Diệp có hơi sửng sốt, cô không nghĩ là người này lại trực tiếp gọi điện thoại cho cô như vậy.
“Thật ngại quá, tôi lại tưởng đây chỉ là một trò đùa của bạn tôi.”
“Chắc là trong tin nhắn tôi nói chưa rõ ràng cho lắm thì phải, thật xin lỗi.” Đối phương hơi áy náy nói: “Là thế này, chúng tôi đã xem qua một vài video thử vai của cô Lâm, cảm thấy khí chất cùng diễn xuất của cô rất phù hợp với yêu cầu của vai diễn này, cho nên muốn mời cô qua đây một chuyến, thử vai xem thế nào, không biết bây giờ cô có rảnh để qua đây một chút hay không?”

Lâm Sơ Diệp có hơi chần chừ: “Lát nữa tôi còn có cảnh diễn.”
“Không sao, buổi thử vai của chúng tôi đến sáu giờ mới kết thúc, cô xem có thể ước lượng thời gian tới đây được không?” Đối phương nói tiếp :”Ngay tại đại sảnh tầng ba mươi ba của cao ốc Hoa Ngôn, chúng tôi rất mong chờ sự có mặt của cô để tiện trao đổi thêm.”
Ngữ khí của đối phương quá mức khiêm tốn lễ độ, địa điểm hẹn gặp lại là ở cao ốc Hoa Ngôn, Lâm Sơ Diệp từ trước đến nay vẫn không có sức chống cự đối với những người khiêm tốn, gật đầu đồng ý theo bản năng: “Được.”
Đối phương mỉm cười: “Được, vậy tôi không quấy rầy cô Lâm nữa, chúng ta lát nữa gặp.”
“Được, cảm ơn đạo diễn Viên.” Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, cầm chặt di động trong tay, vẫn có cảm giác như đây không phải là sự thật.
Phùng San San đứng bên cạnh cô, nhìn thấy bộ dạng này, hoang mang hỏi: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp: ” Đạo diễn Viên vừa mới gọi điện thoại cho em, bảo em qua đó thử vai.”
Sắc mặt Phùng San San mơ hồ, Lâm Sơ Diệp nhắc lại: “Chính là hạng mục của Hoa Ngôn mà hôm qua chị nói với em đấy.”
Phùng San San lập tức vui vẻ: “Thật hay giả thế? Chị đã nói rồi mà, chị không có lừa em đúng không?”
Nói xong lại không nhịn được đẩy đẩy vai Lâm Sơ Diệp: “Nhanh chóng đi thay quần áo chuẩn bị đi, người ta đã tự mình gọi điện thoại qua đây rồi, có thể thấy thành ý lớn thế nào.”
Lâm Sơ Diệp chần chừ gật đầu: “Để em quay xong cảnh cuối cùng đã.”
Cảnh cuối cùng của cô quay rất nhanh đã kết thúc, sau khi thay quần áo xong, Phùng San San cùng Lâm Sơ Diệp đi qua bên đó.
Lúc đến cao ốc Hoa Ngôn, Lâm Sơ Diệp bất ngờ khi nhìn thấy Chu Cẩn Thần cũng ở đây, anh ta đang đứng ngoài cổng lớn gọi điện thoại.
Bước chân của Lâm Sơ Diệp hơi chậm lại, do dự quan sát xung quanh.
Chu Cẩn Thần cũng nhìn thấy cô, sau đó lạnh lùng quay người đi.
Phùng San San cung kính chào hỏi anh ta: “Chu tổng.”
Chào xong lại lặng lẽ đẩy Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng chào hỏi theo: “Chu tổng.”
Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho đạo diễn Viên.
Đối phương bắt máy rất nhanh: “Xin chào đạo diễn Viên, tôi là Lâm Sơ Diệp, tôi đã đến dưới lầu công ty của ông, xin hỏi đi vào như thế nào?”
Đạo diễn Viên: “Cô chờ một chút, tôi phái người xuống đón cô.”
“Được, cảm ơn đạo diễn Viên.” Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại.
Bên kia Chu Cẩn Thần cũng vừa cúp điện thoại, giống như là đang đợi người.
Có lẽ là bởi vì hôm qua bị Lâm Sơ Diệp chọc giận không ít, đến hôm nay vẫn còn chưa muốn nhìn mặt Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng không thèm để ý tới anh ta, chỉ quan sát cao ốc Hoa Ngôn trong truyền thuyết.
Đây là lần đầu tiên cô tới đây.
Cả đại sảnh trông rất lộng lẫy sang trọng, phong cách trang trí theo tông màu xám không quá phô trương mà bình dị nhưng từ trong ra ngoài vẫn toát ra vẻ xa hoa cao cấp .
Toàn bộ cao ốc đều là sản nghiệp của Hoa Ngôn ảnh thị, cũng là tổng bộ của Hoa Ngôn nên cả tầng lầu của đại sảnh cũng trang trí giống như một buổi triển lãm, dùng để trưng bày các bộ phim điện ảnh và truyền hình do Hoa Ngôn sản xuất.
Cả căn phòng được bày trí rất có trật tự.
Lâm Sơ Diệp tò mò tiến lên quan sát, sau đó cô lập tức bị cuốn hút.

Khoảng một lát sau có một cô gái mũm mĩm đi tới, trên người mặc một chiếc áo lông và đi giày đế bệt.
Nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần, cô gái nở nụ cười: “Hai người chính là Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần phải không ạ? Thật ngại quá, để hai người phải chờ lâu.”
Vừa nói xong thì lấy thẻ công tác ra quẹt: “Hai người đi theo tôi.”
Lâm Sơ Diệp có hơi hoang mang nhìn cô gái, không biết sao cô ấy lại gọi cả mình và Chu Cẩn Thần, thử vai chỉ có một mình cô, nhưng nghĩ đến lúc nãy Chu Cẩn Thần đứng ngoài gọi điện thoại, cũng chỉ có cô gái này đi xuống, chắc là được phía trên giao phó nên cũng không nghĩ nhiều, nói cảm ơn rồi đi vào.
Chu Cẩn Thần và Phùng San San cũng nhanh chóng đi vào.
Tiến vào thang máy, cô gái trực tiếp ấn tầng 33.
“Tôi đưa mọi người tới đại sảnh của chỗ thử vai.”
“Được, làm phiền cô.” Lâm Sơ Diệp khách khí nói cảm ơn, nhìn lại đúng là tầng 33 mới yên tâm hơn một chút.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng 33.
Cả tầng lầu là một đại sảnh lớn được thiết kế như một studio, giống như chuyên dùng để ghi hình tiết mục.
Lâm Sơ Diệp đánh giá đại sảnh, bên trong đại sảnh rộng lớn không có một bóng người, trong lòng cô hơi hoang mang, thử vai ở một chỗ lớn như thế này, người đánh giá có thể nhìn thấy sao?
Cô gái lúc nãy dẫn bọn họ lên đây mời bọn họ vào phòng nghỉ bên cạnh: “Mọi người vào phòng nghỉ ngồi chờ một chút, chắc là phải đợi một chút, đạo diễn vẫn đang bận.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được, không sao.”
Cô đi theo cô gái vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ rất lớn, lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, bên trong có trang gương trang điểm và ghế sô pha, còn có cả hệ thống camera.
Lâm Sơ Diệp thấy được ánh đèn từ trong camera phát ra.
Cô gái giải thích: “Ồ, tất cả các khu vực công cộng của công ty chúng tôi đều được lắp camera giám sát.

Điều này là để bảo vệ hình ảnh của nghệ sĩ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu.
Cô gái lại nói: “Vậy cô và anh Chu cứ ở trong này nghỉ ngơi trước, chút nữa đạo diễn qua đây tôi sẽ tới thông báo cho hai người?”
Nói xong lại quay qua nói với Phùng San San: “Chắc cô là người đại diện của bọn họ đúng không? Cô theo tôi đi tới phòng nghỉ bên cạnh.”
Nói xong hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp khó hiểu: “Từ từ đã, tại sao cô ấy lại phải đi ra ngoài còn anh ta thì không?”
Cô chỉ vào Chu Cẩn Thần và Phùng San San, hỏi.
Cô gái: “À, quy định là như thế, đây là phòng nghỉ chuyên dùng để người nhận phỏng vấn, chúng tôi có chuẩn bị phòng nghỉ cho nhân viên công tác, cô yên tâm.”
Người nhận phỏng vấn?
Chu Cẩn Thần cũng tới thử vai?
Lâm Sơ Diệp nhíu mày, cô gái đã dẫn Phùng San San rời đi, còn thuận tay đóng cửa lại.

Lâm Sơ Diệp hoang mang đánh giá phòng nghỉ, nhất thời không biết nói gì, không khỏi nhìn Chu Cẩn Thần.
So với ban nãy, lúc này Chu Cẩn Thần đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Anh ta liếc cô một cái: “Tôi đến đây để thử vai, em có ý kiến sao?”
Lâm Sơ Diệp cung kính lắc đầu: “Không có.”
Nói xong cũng không tiếp tục để ý đến anh ta, cô bước tới phía sô pha đơn ngồi xuống, hoang mang đánh giá xung quanh.
Chu Cẩn Thần cũng ngồi xuống sô pha đối diện cô, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp đánh giá căn phòng nghỉ một lượt, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, cũng không nhìn Chu Cẩn Thần, chỉ yên lặng ngồi đó chờ thông báo.
Chu Cẩn Thần nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đột nhiên gọi tên cô: “Lâm Sơ Diệp.”
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh ta: “Hả?”
Chu Cẩn Thần: “Mấy năm qua, có phải em rất hận tôi hay không?”
Ngữ khí của anh ta rất bình thản, bình thản đến nỗi không giống với dáng vẻ bình thường của anh ta.
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh ta, sau đó mỉm cười: “Chu tổng cứ đùa.”
Chu Cẩn Thần cũng cười cười, sau đó rất nhanh lại trở về bình thường: “Thật ra bọn họ cũng khuyên tôi rất nhiều, bảo tôi đừng tiếp tục dây dưa với em nữa, em có ước mơ của em, tôi cũng không thể ngăn cản em.”
Sự hoang mang trong mắt Lâm Sơ Diệp càng hiện rõ rệt, hôm nay Chu Cẩn Thần không giống như bình thường.
Chu Cẩn Thần lại cười: “Lâm Sơ Diệp, chúng ta làm hòa đi.

Sau này tôi sẽ cho em vai diễn, em muốn nhận vai nào tôi cũng sẽ không ngăn cản em nữa, chỉ cần em thích là được.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Chu Cẩn Thần vẫn mỉm cười nhìn cô như cũ, thậm chí ánh mắt cương quyết táo bạo lúc trước cũng mang theo một tia thâm tình và cưng chiều, một kiểu cưng chiều tùy ý.
Lâm Sơ Diệp hơi hắng giọng, đang muốn hỏi anh ta một câu “Anh không bị gì đó chứ”, nhưng lại e ngại trong phòng đang có camera, cho nên chỉ có thể mỉm cười khách khí: “Cảm ơn Chu tổng.”
Mí mắt hạ xuống, nụ cười cũng hơi có phần miễn cưỡng, một Chu Cẩn Thần như thế khiến cô hơi không quen.
“Không cần khách sáo.” Chu Cẩn Thần mỉm cười trả lời cô nhưng vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình đầy sủng nịnh đó.
Tính tình kỳ lạ đó của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp không muốn ở chung một chỗ với anh ta nữa, cô khách sáo đứng dậy: “Anh cứ ngồi ở đây nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài xem thử.”
Cô nói xong liền đứng dậy đi ra mở cửa, cửa phòng vừa mở ra, Lâm Sơ Diệp lập tức sửng sốt.
Bên ngoài có vài người đeo thẻ công tác, nhìn khá giống nhân viên, vừa đi ra từ phòng cách vách.
Thấy Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài, người đàn ông dẫn đầu mỉm cười nói: “Chúc mừng cô Lâm và anh Chu đã vượt qua vòng phỏng vấn của chúng tôi.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Phỏng vấn gì cơ?”
Người đàn ông dẫn đầu: “Phỏng vấn chương trình tống nghệ 《Thích người》 của chúng tôi đó.”
Nói xong lại nhìn về phía Chu Cẩn Thần phía sau lưng cô, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Hai người không phải tới phỏng vấn chương trình tống nghệ này sao?”
Chu Cẩn Thần đứng dậy: “Đúng.”
Sau đó nhìn về phía người đàn ông: “Cảm ơn đạo diễn Viên.”
Người đàn ông được gọi là “Đạo diễn Viên” mỉm cười: “Không cần khách sáo.

Phiền anh Chu và cô Lâm đây cùng tôi đi qua phòng bên cạnh ký hợp đồng.

Bởi vì tiết mục này sắp xếp có hơi vội, dự tính cuối tuần sau sẽ ghi hình tập đầu tiên, cho nên thời gian khá gấp rút.”

Chu Cẩn Thần gật đầu: “Được, làm phiền đạo diễn Viên.”
Nói xong thì cùng nhân viên công tác đi vào phòng bên cạnh.
“Đợi đã!” Lâm Sơ Diệp lên tiếng, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho đạo diễn Viên, người bảo cô qua đây thử vai.
Điện thoại được kết nối, nhưng không phải điện thoại của đạo diễn Viên đang ở hiện trường.
Lâm Sơ Diệp nhìn đạo diễn Viên đang đứng trước mặt, bình tĩnh hỏi người ở đầu bên kia: “Xin chào, xin hỏi anh là đạo diễn Viên sao?”
Đầu dây bên kia: “Vâng, đúng thế.”
Lâm Sơ Diệp: “Bây giờ tôi đang ở đại sảnh tầng 33 của cao ốc Hoa Ngôn, xin hỏi bây giờ ngài đang ở đâu?”
“Hả? Cô nói cái gì? Ngại quá….

Tín hiệu không tốt lắm….

Tôi không nghe rõ cô nói cái gì….” Sau đó điện thoại bị cắt.
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn Chu Cẩn Thần: “Người của anh?”
Chu Cẩn Thần tránh né ánh mắt của cô, nhìn về phía đạo diễn Viên: “Đạo diễn Viên, chúng ta đi ký hợp đồng thôi.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn đạo diễn: “Đạo diễn Viên, thật ngại quá, tôi bị lừa tới đây, chương trình này tôi không tham gia.”
Lâm Sơ Diệp áy náy cười với đạo diễn Viên, sau đó xoay người rời đi.
Chu Cẩn Thần kéo cô lại: “Lâm Sơ Diệp, em phải biết, em không có quyền chọn lựa!”
Lâm Sơ Diệp quay đầu, lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy anh cứ thử xem.”
Cô dùng sức giật quần áo của mình lại, lập tức rời đi không ngoảnh đầu lại.
Đạo diễn Viên nhíu mày nhìn Chu Cẩn Thần: “Anh Chu, vậy nhóm của anh hiện tại là?”
Chu Cẩn Thần nhìn anh ta, mỉm cười: “Ngại quá, để đạo diễn Viên chê cười rồi, cô ấy không sao, chúng ta cứ ký hợp đồng, tôi có thể quyết định thay cô ấy.”
———
Lâm Sơ Diệp đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng, cửa thang máy mở ra liền lập tức đi vào, đôi mắt ngập nước khiến tầm nhìn hơi mơ hồ, cũng không thấy rõ phím bấm, nhìn thấy dưới đáy của bàn phím có một phím nên bấm xuống.
Thang máy mở ra cô mới phát hiện là mình đã tới hầm để xe, bước chân cô hơi dừng lại, sau đó đi theo bảng chỉ dẫn dẫn ra bên ngoài, cảm giác bị lừa vừa nhục nhã vừa cảm giác thất bại khi cố chờ mong một điều tốt đẹp đan xen trong lòng cô, khiến cước bộ của cô ngày càng nhanh.
Đúng lúc Ôn Tịch Viễn lái xe từ bên ngoài tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp dưới hầm để xe, anh dẫm chân phanh, dừng xe lại, “Bíp” một cái.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn ngồi trong xe, sau đó nước mắt cứ thế rơi xuống.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn căng thẳng, tắt máy, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, đi về phía Lâm Sơ Diệp.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Cô không nói gì cả, chỉ bước lên ôm chặt lấy Ôn Tịch Viễn.
“Cho em ôm một lát.” Cô nghẹn ngào nói.
“Được.” Ôn Tịch Viễn nhẹ đáp, nâng cánh tay lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Ôn Tịch Viễn chưa từng nhìn thấy Lâm Sơ Diệp khóc bao giờ.
Không phải là anh chưa từng thấy qua dáng vẻ tủi thân của cô.
Hồi bọn họ còn đi học, trường học có phát học bổng cho học sinh xuất sắc, tiền thưởng cũng khá nhiều, điều kiện để nhận học bổng là dựa vào thành tích của cả năm học, mỗi lớp sẽ chọn ra hai người.

Năm đó kết quả của Lâm Sơ Diệp xếp thứ hai nhưng lại không được nhận học bổng, cô bị bạn học tố là có hành vi gian lận trong thi cử, nguyên nhân là ngày kiểm tra môn toán cuối kỳ trên bàn cô đột nhiên có một mảnh giấy, mà bên trong mảnh giấy đó chính là đáp án của bài thi, mặc dù lúc ấy giáo viên tin tưởng cô không gian lận, nhưng vì để tránh cho học sinh làm ầm ĩ lên nên nhà trường đã hủy bỏ tư cách nhận học bổng của cô, đưa phần học bổng đó cho bạn học xếp thứ ba.
Sau đó chủ nhiệm lớp vì để an ủi Lâm Sơ Diệp đã gọi cô vào văn phòng, nói lên nguyên nhân khiến nhà trường khó xử, nói là bởi vì lúc ấy tất cả mọi người trong phòng thi đều nhìn thấy, tuy rằng giáo viên tin là cô không làm, nhưng nếu nhiều người biết thì bí mật đó không còn là bí mật nữa, vì để tránh việc học sinh tranh luận bàn tán nên chỉ có thể cấp học bổng cho người khác, cũng khuyên cô rộng lượng bỏ qua chuyện này, đừng để ý chút tiền học bổng này, sau này học tập thật tốt để thi đậu một trường đại học tốt, trường học và bạn học sẽ trợ cấp học bổng nhiều hơn.
Khi đó Lâm Sơ Diệp không giống như giáo viên, an ủi một chút là được, nhưng Lâm Sơ Diệp lại bình tĩnh hỏi lại giáo viên một câu, đây là vấn đề về học bổng sao?
Cô yêu cầu nhà trường điều tra rõ chuyện mảnh giấy này, dựa theo chữ viết trên đó có thể nhận ra được là ai viết tờ giấy đó, cô đồng ý đối chất với người kia.
Đồng thời cô còn yêu cầu nhà trường hoặc là công khai đủ chứng cứ chính xác chứng minh cô gian lận, hoặc là phải công khai sáng tỏ việc cô không gian lận, đồng thời không chấp nhận bất kỳ kết quả không chính xác nào.
Lần đó Ôn Tịch Viễn đang ở văn phòng chủ nhiệm, lúc Lâm Sơ Diệp bị thầy chủ nhiệm gọi vào phòng, anh đã lấy cớ đi tìm giáo viên để hỏi bài tập rồi cùng đi vào phòng.
Đến bây giờ Ôn Tịch Viễn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của Lâm Sơ Diệp, vẫn trầm tĩnh bình thản như trước, nhưng đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ quật cường, có thể thấy hốc mắt hơi đỏ lên, rõ ràng là bởi vì nén nước mắt, cũng không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào thầy giáo, không chấp nhận kết quả mà thầy giáo đưa ra.
Có lẽ chủ nhiệm lớp cũng không ngờ được một Lâm Sơ Diệp luôn khôn ngoan nghe lời lại quật cường như vậy, im lặng một lúc lâu, muốn đợi Lâm Sơ Diệp bình tĩnh lại một chút.
Lâm Sơ Diệp kiên quyết, khăng khăng muốn nhà trường phải lên tiếng, ngay cả lớp trưởng cũng phải kinh ngạc.
Mấy người đứng vây quanh một cô gái nhỏ, nói với cô vô số đạo lý lớn nhỏ, có khuyên bảo, có dỗ dành.
Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không mảy may dao động.
Cuối cùng Ôn Tịch Viễn lên tiếng, trực tiếp hỏi “Bạn học đứng thứ ba đó có phải là có quen biết với thầy hiệu trưởng hay không” mới khiến chuyện này kết thúc.
Sau đó trường học đưa ra thông báo thanh minh, nói rằng bên máy tính thống kê bị sai, khiến điểm của Lâm Sơ Diệp bị thiếu, đồng thời cũng giải thích với Lâm Sơ Diệp, trả lại phần học bổng kia cho cô.
Lâm Sơ Diệp đi quyên góp số tiền kia, sau khi kết thúc học kỳ thì chuyển trường.
Lần đó, khi phải đối mặt với nỗi oan ức kia, Ôn Tịch Viễn cũng không thấy cô khóc.
Cho dù là lúc cô nói với anh rằng không thể cùng anh kết hôn, cô vẫn rất bình tĩnh.

Từ trước đến nay anh chưa thấy cô khóc nhiều như thế này bao giờ.
Tiếng khóc của cô không phải là khóc đến tê tâm liệt phế để phát tiết, thậm chí cô còn không phát ra tiếng, nhưng cơ thể run nhè nhẹ của cô vẫn bộc lộ sự kìm nén.
Áo bị ướt một mảng trước ngực cũng để lộ sự uất ức và khổ sở của cô.
Ôn Tịch Viễn không nói gì, cái gì cũng không hỏi, chỉ ôm cô chặt hơn một chút.
Một hồi lâu sau, cảm xúc của Lâm Sơ Diệp cũng đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc.
“Thật xin lỗi.” Cô khàn giọng nói, thấy trước ngực áo của anh bị ướt một mảng, cô nâng cổ tay lên, muốn lau giúp anh, “Không sao đâu.” Ôn Tịch Viễn nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, giơ tay lên, dùng cổ tay mềm mại của áo lông lau khô giúp cô, sau đó nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu, cũng không biết phải nên nói như thế nào, sau khi phát tiết xong thì cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, từ trước đến nay cô không phải là người dễ khóc, chỉ là sau khi biết mình bị lừa thì không khống chế được mà khóc.
Ôn Tịch Viễn cũng không tiếp tục hỏi vẫn đề đó nữa, nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Em tới đây phỏng vấn.” Lâm Sơ Diệp nói, giọng hơi nghẹn ngào.
Ôn Tịch Viễn: “Phỏng vấn cái gì?”
“Thì….” Lâm Sơ Diệp muốn nói, nhưng cổ họng lại bị nghẹn, không nói ra được.
Ôn Tịch Viễn cảm nhận được cảm xúc của cô thay đổi một cách rõ ràng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, chúng ta không nói về cái này nữa.”
Sau đó lại hỏi cô: “Em có muốn về không? Hay là đổi một địa điểm khác?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Em không muốn ở lại đây.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được.”
Lại hỏi cô: “Chúng ta về chỗ của anh nhé? Cách chỗ này không xa lắm, một mình anh ở đó, trong nhà không có ai khác.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn đưa Lâm Sơ Diệp trở về nhà mình.
Căn nhà rất lớn, bày trí sang trọng, vừa vào cửa có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất và một ban công rộng rãi ngoài phòng khách.
Con sông uốn lượn bên ngoài ban công được điểm xuyến bởi những ngọn đèn lấp lánh đủ màu sắc, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy vài chiếc thuyền du lịch.

Bước chân Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, muốn đi ra ngoài.
Ôn Tịch Viễn đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vào trước đi.”
Lâm Sơ Diệp hơi chần chừ, sau đó gật đầu, cùng Ôn Tịch Viễn đi vào trong.
Sau khi đi vào trong Lâm Sơ Diệp mới phát hiện nhà của Ôn Tịch Viễn cũng không to như lúc mới nhìn vào, toàn bộ được bày trí bằng cửa thủy tinh khiến không gian được khuếch đại hơn, nội thất bên trong sang trọng nhưng cũng không kém phần ấm áp.
“Phòng này rộng hơn ba trăm mét vuông, có bốn phòng, một phòng dùng để làm phòng tập thể thao, một phòng dành cho khách và một phòng cho người giúp việc, đều đang để trống.

Thư phòng và phòng ngủ chính gộp thành một.” Ôn Tịch Viễn giới thiệu, sau đó nhìn về phía cô: “Muốn đi xem thử không?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ một lát, sau đó gật đầu, cùng Ôn Tịch Viễn đi tham quan phòng bếp, phòng tập thể thao và phòng dành cho khách.
Phòng tập thể thao rất lớn, đầy đủ thiết bị, trên tường là một tấm gương lớn bao phủ cả bức tường, còn kèm theo một chiếc TV treo tường.
“Dưới lầu chính là công viên Giang Than, bình thường sẽ qua đó chạy bộ vào buổi tối.

Buổi sáng còn phải đi làm nên sẽ vận động ở trong nhà.” Ôn Tịch Viễn nhẹ giọng giới thiệu với cô.
Lâm Sơ Diệp gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn anh: “Chẳng trách dáng người anh đẹp như thế.”
Cơ thể dưới lớp quần áo kia hoàn hảo như thế nào Lâm Sơ Diệp đã được thấy qua, cơ bắp rõ ràng, từ trên xuống dưới không có một chút mỡ thừa nào cả.
Anh trời sinh cũng đã có đôi chân dài với tỉ lệ hoàn hảo, hơn nữa mỗi ngày đều tập luyện quản lý dáng người tốt như vậy, chẳng trách cơ thể lại hoàn mỹ như thế.
“Đây có thể xem là một lời khen không?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Ừm.”
Ôn Tịch Viễn cười, giơ tay xoa đầu cô: “Cám ơn ơn.”
Lâm Sơ Diệp bị thái độ khách khí của anh làm cho ngượng ngùng.
“Thật ra cũng không phải là cố ý quản lý dáng người gì cả.

Chủ yếu là do cường độ công việc quá lớn, cần phải rèn luyện để bảo trì tốt cơ thể và thể lực.” Ôn Tịch Viễn hạ tay xuống nói, dẫn cô đi về phía phòng ngủ chính.
Không gian ở phòng ngủ chính lớn hơn.
Lâm Sơ Diệp đứng ở ngoài cửa, quay đầu nhìn anh: “Như thế này không tốt lắm thì phải?”
Ôn Tịch Viễn: “Đến em còn không thể xem thì còn ai có thể chứ?”
Ánh mắt Lâm Sơ Diệp chạm vào ánh mắt của anh, thấy được sự mềm mại và ý cười ẩn ẩn trong đôi mắt ấy.
“Ồ.”
Rõ ràng chỉ là một tiếng đáp nhẹ nhàng nhưng lại khiến ý cười trong mắt Ôn Tịch Viễn càng đậm hơn, tay trái anh đặt tay lên vai cô, tai phải vặn mở chốt cửa.
Bên ngoài là thư phòng, bên trong mới là phòng ngủ.
Thư phòng giống với của Lâm Sơ Diệp, chất đầy sách, nhưng lớn hơn nhiều so với của cô, bên cạnh bàn làm việc còn có một bộ ghế sô pha.
Phòng ngủ được trang trí theo tông màu xám Morandi, toàn bộ căn phòng sạch sẽ gọn gàng, nhưng….

ngoại trừ chiếc giường.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn giường của Ôn Tịch viễn, rộng hơn hai mét, chăn bị lật sang một bên, ga trải giường do ngủ mà có vài vết nhăn.
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, ngượng ngùng nói: “Bình thường anh không gấp chăn, chỉ nhấc lên để thoát khí thôi.”
Miệng thì nói như vậy nhưng đôi chân đã đi tới bên giường, hơi cúi người xuống, cầm lấy góc của chăn bông, thành thục giũ vài cái, chăn bông ngay lập tức trở nên thẳng thớm ở trên giường.
Lâm Sơ Diệp nhìn động tác giũ chăn thành thạo của anh cũng đi lại gần chiếc giường.
“Cái kia, có gấp hay không cũng không sao.” Cô nói: “Em cũng không thích gấp chăn, buổi sáng lúc thức dậy cũng sợ đắp chăn cả đêm khiến chăn có mùi nên cũng lật sang một bên để giống anh, để nó tự tán khí là được rồi.”
“Không sao, cũng đã để thế cả ngày rồi.” Ôn Tịch Viễn nói, đem chăn bông mới gấp gọn gàng để sang một bên, sau đó đứng thẳng người, lúc này mới quay lại nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp đột nhiên bị anh nhìn chằm chằm có hơi ngượng ngùng, sau đó lại không nhịn được mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Ôn Tịch Viễn luôn luôn không có sức chống cự đối với Lâm Sơ Diệp.
Anh bước từng bước về phía trước, sau đó cúi đầu hôn cô.
Lâm Sơ Diệp hơi đẩy anh ra.
“Anh đừng có mà lại câu dẫn em.”

Âm thanh nỉ non khiến Ôn Tịch Viễn bật cười.
“Là em câu dẫn anh mới đúng.”
Anh tách khỏi môi cô, nói nhỏ, sau đó lại tiếp tục cúi xuống hôn lên môi cô.
Ngọn lửa trong lòng Lâm Sơ Diệp bùng lên, không nhịn được mà kiễng chân, tay vòng qua cổ anh, tha thiết hôn đáp trả.
Lực đạo của Ôn Tịch Viễn tăng thêm một chút, tay đè sau gáy cô, sau đó đè xuống giường.
Lưng Lâm Sơ Diệp áp vào tấm nệm êm ái, hai tay xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, càng hôn càng hăng say.
Ôn Tịch Viễn cũng có chút không khống chế được, nụ hôn từ môi cô chuyển dần dần xuống cổ, tay cũng cởi quần áo của cô, nhưng sau đó lại dừng lại.
“Vẫn chưa được.” Anh nói, đầu tựa vào cổ cô, hơi thở vẫn còn hỗn loạn.
Hơi thở của Lâm Sơ Diệp cũng không ổn định, lúc ở nhà cô cũng không dám làm gì Ôn Tịch Viễn, chứ đừng nói là bây giờ đang ở trong nhà của anh, cô không dám nhúc nhích chút nào.
“Đột nhiên anh cảm thấy, có con xong rồi kết hôn cũng không phải là một ý kiến tồi.” Ôn Tịch Viễn cúi đầu nhìn cô, nói:”Anh vừa hy vọng em mang thai, lại vừa sợ em mang thai.”
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn vào mắt anh, giọng nói rất nhẹ: “Ai bảo tối hôm đó anh không dùng cái kia chứ.”
Ôn Tịch Viễn cũng nhẹ giọng hỏi lại cô: “Thế ai là người ngủ với anh xong lại đứng dậy bỏ đi?”
Lâm Sơ Diệp: “Em cũng nói cho anh biết trước rồi còn gì.”
Ôn Tịch Viễn: “Báo trước với tiền trảm hậu tố có gì khác nhau đâu.”
Không khác nhau.
Lâm Sơ Diệp chột dạ lảng tránh ánh mắt của anh, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.
Ôn Tịch Viễn thấy bộ dạng chột dạ của cô, cũng không còn dáng vẻ oan ức khổ sở như lúc ở bãi đỗ xe nữa, anh cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Lâm Sơ Diệp.” Anh nhẹ giọng gọi tên cô.
“Vâng?” Giọng nói của anh đột nhiên nghiêm túc khiến cô bất giác hoang mang nhìn anh.
“Buổi chiều nay ở Hoa Ngôn đã xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi, ngữ khí rất nhẹ nhàng, lại có hơi cẩn thận vì sợ cô sẽ nhớ đến chuyện khiến bản thân đau buồn.

Lâm Sơ Diệp bị ánh mắt của anh làm cho cảm động.
Cô mỉm cười với anh: “Anh đừng lo lắng, thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là lúc đó cảm xúc của em hơi bị mất khống chế nên mới làm quá lên thôi, không có chuyện gì đâu.”
Ôn Tịch Viễn cũng mỉm cười: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp nghiêm túc gật đầu: “Thật sự không có gì.”
Sau đó giải thích với anh: “Là em nhận được một cuộc điện thoại gọi tới thử vai của Hoa Ngôn, bọn họ nói là hình tượng khí chất và diễn xuất của em rất phù hợp với vai diễn của bọn họ, nên hẹn em qua đó bàn bạc một chút.

Từ trước đến giờ em vẫn luôn sùng bái Hoa Ngôn, đột nhiên nhận được cuộc điện thoại như thế, lại còn hẹn thử vai ở Hoa Ngôn, cho nên em mới tin, lúc ấy trong lòng em còn có chút mong chờ.

Kết quả thì sao chứ, là phát hiện ra đó chỉ là một âm mưu, nên trong lòng thật sự rất thất vọng, cộng thêm chuyện của mấy năm nay khiến em không khống chế được cảm xúc của mình mà thôi.

Không sao đâu, mọi chuyện cũng đều đã qua rồi.”
Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày hỏi: “Âm mưu? Âm mưu gì?”
“Là Chu Cẩn Thần hợp tác với người kia thiết kế một cái bẫy để dụ em vào.

Nói là nhìn trúng em cho vai nữ chính của bộ phim 《Bán trình phong vũ》.

Sau đó có một người gọi điện thoại cho em, tự xưng là đạo diễn Viên Cương của bộ phim này, kết quả hóa ra…..” Lâm Sơ Diệp nhắc tới chuyện này vẫn dừng một chút, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi biết bản thân mình bị lừa.
Bây giờ sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cũng nhận ra rằng, cô không có tác phẩm nào cả, nhan sắc cũng không phải là loại xuất sắc đến mức khiến người khác gặp một lần là nhớ mãi.

Một công ty lớn như Hoa Ngôn thì sao có thể nhìn trúng cô cho vai nữ chính được chứ.

Ban đầu cô cũng rất cảnh giác, rõ ràng biết chuyện này là chuyện không thể nào, nhưng sau đó tên đạo diễn Viên kia gọi điện thoại cho cô, kèm theo việc thử vai ở cao ốc Hoa Ngôn khiến cô phút chốc buông lỏng cảnh giác.
Ôn Tịch Viễn không nói tiếp, chỉ nâng tay vuốt nhẹ trán và hai má cô, nhẹ nhàng an ủi.
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười với anh: “Dù sao cũng là treo đầu dê bán thịt chó.

Nhưng mà bản thân em cũng có vấn đề, nếu em có thể tự mình cảnh giác hơn một chút thì tốt rồi, cũng không đến mức bị người ta lừa như thế.”
Ôn Tịch Viễn cũng cười với cô: “Vấn đề không nằm ở em, mà là do đối phương không biết giới hạn.”
“Hơn nữa,” Anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Nhận thức của em không có vấn đề gì.

Diện mạo và khí chất của em ở trong cái vòng luẩn quẩn phức tạp này là một loại đặc biệt, là khí chất trời ban, có đam mê, diễn xuất cũng rất có hồn, tính cách mạnh mẽ, phim truyền hình hay điện ảnh đều phù hợp, là hình tượng mà rất nhiều đạo diễn muốn tìm, chỉ là bọn họ chưa có cơ hội biết đến em thôi.”
Lâm Sơ Diệp băn khoăn nhìn anh: “Anh như thế này, sau này sẽ chiều hư con mất.”
“Anh chỉ nói sự thật.” Anh nói, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Đột nhiên, Lâm Sơ Diệp cảm thấy chua xót.
Cô hơi kiễng chân, ôm chặt lấy anh.
“Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”
Ôn Tịch Viễn cũng ôm cô, bàn tay vỗ nhẹ vào gáy.
“Thật ra có một khoảng thời gian em liên tục bị hủy hợp đồng, nên bị đả kích không nhỏ.

Khi đó bất kể là vai diễn được thỏa thuận bằng lời nói hay là vai diễn được ký hợp đồng, thậm chí ngay cả khi em đã nhập đoàn làm phim đều đột nhiên bị người ta nói là em không thích hợp, cần phải đổi người.

Em không biết nguyên nhân là vì sao, cứ tưởng là vấn đề của chính em, là năng lực của em không đủ mới dẫn đến việc bị người khác thay thế.

Vì vậy em hoài nghi bản thân mình một thời gian dài, không biết tại sao mình lại trở nên kém cỏi như vậy.

Lúc bị đổi người, bị người khác từ chối khiến em sinh ra nghi ngờ, cảm thấy tại sao mình lại tệ đến như vậy, cảm thấy rất mất mát, rất khó chịu.

Sau này là Phùng San San nói cho em biết, là Chu Cẩn Thần đưa tài nguyên của em cho Hứa An Nhiên, chứ không phải là vấn đề ở em.”
Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại: “Thật ra em đã luôn không ngừng tự an ủi chính bản thân, cảm thấy có thể là do yếu tố bên ngoài, nhưng mặt khác em vẫn nghi ngờ bản thân, cho nên mấy năm kia em vì vai diễn mà cố gắng rất nhiều, em muốn thử đột phá bản thân, nhưng vẫn không có cơ hội để thực hiện.

Cho nên em luôn có một chấp niệm, chính là trước khi rút ra khỏi giới giải trí, có thể tìm được một cơ hội để kiểm tra thử xem nỗ lực mấy năm qua của em là có hiệu quả hay không.”
Lâm Sơ Diệp nói xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Tịch Viễn: “Mặc dù sau khi viết sách em cũng đã điều chỉnh được tâm lý của mình, không cần phải dựa vào sự khẳng định và sự tán đồng của người khác để nhận được đồng cảm như hồi 20 tuổi nữa.

Em cũng không biết bây giờ mình có thể buông bỏ được hay không, nhưng nghe được lời khen của anh, cho dù nó có là để an ủi em đi chăng nữa thì em cũng rất vui.

Cảm ơn anh, Ôn Tịch Viễn.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Không phải là vấn đề em có buông xuống được hay không, mà là em có muốn tiếp tục đi xa hơn nữa hay không mà thôi.”
Lâm Sơ Diệp cười cười, không nói tiếp.
Cô không lạc quan được như Ôn Tịch Viễn, cô đã từng đấu tranh, vì cô biết Chu Cẩn Thần gây khó dễ đối với hợp đồng sẽ trói buộc cô đến nhường nào.
Ôn Tịch Viễn nhìn thấy sự thản nhiên trong mắt cô, cực kỳ bình tĩnh mà chấp nhận hoàn cảnh khó khăn hiện tại, không nhịn được gọi cô: “Lâm Sơ Diệp.”

“Vâng?” Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh, chưa kịp hỏi chuyện gì, điện thoại đã vang lên.
“Em nghe điện thoại cái đã.” Cô áy náy cười với Ôn Tịch Viễn, lấy điện thoại ra.
Là Phùng San San gọi tới.
Phùng San San ở phòng nghỉ chờ Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu liền đi ra ngoài tìm, không ngờ hai người đã rời đi rồi, làm cô lo lắng muốn chết.
“Lâm Sơ Diệp, em đi đâu rồi? Sao thử vai xong không thấy bóng dáng em đâu thế?”
Lúc ấy Lâm Sơ Diệp quá buồn bã, không nhớ tới Phùng San San vẫn còn ở phòng nghỉ, thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn, tiềm thức của cô đã nghi ngờ cô ấy và Chu Cẩn Thần cùng một phe.
“Thật xin lỗi, chị San San, em quên mất.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng giải thích, thấy Ôn Tịch Viễn đã ngồi dậy, cô cũng ngồi dậy theo.
“Em quên?” Phùng San San suýt nữa hét lên: “Lâm Sơ Diệp, em có chuyện gì sao? Một người còn đang sống sờ sờ như chị mà em có thể quên được sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Bây giờ chị đang ở đâu? Em đi tìm chị.”
Phùng San San: “Chị gọi xe về đoàn làm phim rồi.

Em thì sao? Bây giờ đang ở đâu?”
Lâm Sơ Diệp: “Em cũng chuẩn bị về, chút nữa em sẽ qua tìm chị.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Chắc là em phải về đoàn làm phim một chuyến.

Người đại diện có chút chuyện muốn tìm em.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, anh đưa em về.”
Ôn Tịch Viễn lái xe đưa Lâm Sơ Diệp trở về khách sạn của đoàn làm phim.
“Có cần anh đưa em lên không?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không cần đâu, anh lên đó sẽ không tiện.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.

Chắc là anh phải đến công ty một chuyến.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, anh làm việc trước đi, đừng để quá mệt.”

“Được.” Ôn Tịch Viễn gật đầu, nhìn cô cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, lại gọi cô: “Lâm Sơ Diệp.”
“Vâng?” Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh.
Đây đã là lần thứ hai Ôn Tịch Viễn gọi cô như thế này, cô cảm thấy dường như Ôn Tịch Viễn có chuyện gì đó muốn nói với cô.
“Sao thế?”
Ôn Tịch Viễn chỉ muốn nói cô đừng quá lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt chuyện hợp đồng của cô, nhưng lại sợ cô lại nghĩ anh chỉ đang an ủi mình, hơn nữa cũng lo có chuyện bất trắc xảy ra, sợ cô hy vọng càng nhiều rồi lại thất vọng càng nhiều, cho nên suy nghĩ một hồi lại nhịn xuống, cười với cô.
“Không có gì.” Anh nói, sau đó cúi người xuống hôn cô:”Chăm sóc tốt bản thân.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Cô đẩy cửa xe đi xuống.

Ôn Tịch Viễn thấy cô vào khách sạn mới lái xe rời đi.
Trên đường, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lê Duệ: “Hạng mục 《Bán thành phong vũ》 do ai phụ trách?
Âm thanh bàn phím của Lê Duệ ở đầu bên kia truyền tới, rất nhanh đã có câu trả lời: “Là phó tổng Lưu phụ trách sản xuất ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Bây giờ đang thử vai sao?”
Lê Duệ: “Vâng, đúng ạ.”
Ôn Tịch Viễn: “Đạo diễn chính là ai?”
Lê Duệ: “Viên Cương, đạo diễn Viên ạ.”
Ôn Tịch Viễn hơi nhíu mày, sao có thể là âm mưu được?
“Cậu gửi số điện thoại của ông ta qua cho tôi.” Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, sau đó nhân lúc xe đứng chờ đèn đỏ gửi một tin nhắn cho Lâm Sơ Diệp: “Em gửi số điện thoại của đạo diễn Viên kia qua cho anh.”
Lâm Sơ Diệp vừa bước vào phòng của Phùng San San, nhìn thấy tin nhắn cũng hơi hoang mang, nhưng vẫn nhắn số điện thoại kia qua cho Ôn Tịch Viễn.
Phùng San San ở một bên nhíu mày: “Chia sẻ số điện thoại như thế không tốt lắm thì phải? Tin tức của Hoa Ngôn đều là trực tiếp gửi đến các công ty kinh tế khác nhau, nhưng không được công khai trên nền tảng đâu.”
Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nhìn cô: “Có tiết lộ số điện thoại của kẻ lừa đảo thì cũng không sao cả.”
“Kẻ lừa đảo?” Phùng San San sửng sốt: “Kẻ lừa đảo gì cơ?”

“Thì chính là vị đạo diễn kia đó.

Anh ta là người của Chu Cẩn Thần sắp xếp.” Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Phùng San San, nói: “Chu Cẩn Thần muốn em và anh ta tham gia một show về tình yêu, mà cần phải phỏng vấn.

Anh ta biết em sẽ không đồng ý, cũng sẽ không tin anh ta sẽ sắp xếp cho em buổi thử vai, cho nên tìm một người lừa em tới cao ốc Hoa Ngôn.

Phòng nghỉ kia cũng không phải phòng nghỉ bình thường gì mà là một phòng dùng để phỏng vấn, có người quan sát camera, xem thử xem tụi em có thích hợp với tiết mục đó hay không, kết quả là em và anh ta đều được tổ tiết mục chọn.”
“Hả?” Phùng San San trợn tròn mắt: “Còn có chuyện này cơ à? Chu Cẩn Thần này chắc thành tinh luôn rồi quá, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.”
Lâm Sơ Diệp dừng một chút rồi nói tiếp: “Tin tức kia là ai báo cho chị thế?”
Phùng San San: “Trợ lý của Chu Cẩn Thần gửi cho chị.

Buổi tối hôm trước gửi qua, nói là Hoa Ngôn có một kịch bản đang cần tìm nữ chính, chị xem qua thấy kịch bản không tồi cho nên đã báo danh cho em, sau đó sáng ngày hôm sau đã nhận được thông báo tới thử vai của bọn họ, trả lời tin nhắn bên email lẫn Wechat của chị, còn tự mình gọi điện thoại cho chị nữa.”
Lâm Sơ Diệp: “Em có thể xem email không?”
“Có thể chứ.”
Phùng San San vừa nói vừa mở email ra, đưa cho Lâm Sơ Diệp xem, quả thật đối phương có trả lời email.
Lâm Sơ Diệp: “Lúc đó trợ lý của Chu Cẩn Thần nói như thế nào với chị, em có thể xem qua đoạn chat không?”
“Đương nhiên.” Phùng San San nói xong lại mở tin nhắn trên điện thoại ra, sau đó ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía cô: “Lâm Sơ Diệp, không phải là em nghi ngờ chị với Chu Cẩn Thần là cùng một phe đó chứ?”
Lâm Sơ Diệp muốn nói không phải, nhưng cô không có thói quen nói dối, cũng không muốn nói dối.
“Thật xin lỗi, chị San San.” Lâm Sơ Diệp thấp giọng nói: “Em chỉ muốn biết nguyên nhân rõ ràng, muốn biết Chu Cẩn Thần bắt đầu gài bẫy em từ chỗ nào thôi.”
“Chị còn đang suy nghĩ hôm nay sao em lại vô duyên vô cớ bỏ đi như thế, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho chị, chị còn đang buồn bực không biết mình đã làm sai cái gì rồi.” Phùng San San vừa nói vừa cười, hốc mắt hơi ướt: “Hóa ra là em nghĩ chị và Chu Cẩn Thần chung một phe, cho rằng chị liên thủ với anh ta lừa em tới Hoa Ngôn.”
“Không phải thế đâu chị San San.” Lâm Sơ Diệp bình tĩnh giải thích với cô: “Thật sự là lúc ấy em quá tức giận, không khống chế được cảm xúc nên không suy nghĩ được đến những chuyện khác, chỉ nghĩ muốn rời khỏi đó thôi.”
Hiển nhiên là Phùng San San không tin, nhìn thẳng vào mắt cô, không nhúc nhích.
“Em thừa nhận lúc đó em quá tức giận, quả thật có nghi ngờ chị.

Chị rất tích cực với chuyện này, em không có cách nào không hoài nghi chị.” Lâm Sơ Diệp vẫn bình tĩnh giải thích: “Hơn nữa chị biết em ghét Chu Cẩn Thần nhiều đến mức nào, từ lúc anh ta bắt đầu thích em, anh ta chọc tức em như thế nào, chèn ép đến giới hạn của em ra sao chị đều thấy rất rõ ràng, chị cũng biết em ghét những điều đó, nhưng cũng chính chị là người khuyên em nên bỏ qua cho anh ta, không chỉ là một hai lần, cho nên em không thể không nghi ngờ.”
Hốc mắt Phùng San San đỏ lên: “Lâm Sơ Diệp, em còn có lương tâm không hả? Nếu chị là người của Chu Cẩn Thần, mấy năm qua em bị Chu Cẩn Thần đóng băng hoạt động, chị còn để ý đến sống chết của em sao? Toàn bộ công ty ai cũng nói, trừ phi Chu Cẩn Thần buông tay, nếu không Lâm Sơ Diệp em chính là rơi vào đường cùng rồi, một nửa cơ hội cũng không có, nhưng chị có từ bỏ em không? Chị tốn thời gian trên người em để làm gì ? Một nữ diễn viên thì có được mấy năm hoàng kim, em nghĩ em còn có khả năng nổi tiếng không?”
Lâm Sơ Diệp thấy hốc mắt của Phùng San San đỏ lên, trong lòng cũng có chút khó chịu.
“Chị San San, chị biết là em không có ý này.

Em tin tưởng chị, em ỷ lại vào chị, cũng cảm kích chị, chỉ là em không muốn tiếp tục dây dưa không dứt với Chu Cẩn Thần nữa, cho nên em muốn trước khi rời đi muốn biết chị có phải là hoàn toàn nghiêng về phía em hay không, có đồng ý rời đi cùng em hay không.

Em biết chị lo lắng cho em, nhưng dù sao đi chăng nữa thì Chu Cẩn Thần cũng mới là ông chủ của chị, anh ta mới là người phát tiền lương cho chị.

Chị và em, xét cho cùng thì vẫn tồn tại lợi ích ở giữa.

Đương nhiên đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, em chỉ muốn giữa chúng ta không có bất kỳ nghi ngờ gì cả, chị hiểu không? Nếu là trước đây, em sẽ cứ để chuyện hôm nay lắng xuống, cũng không quan tâm chị đứng ở phía bên nào.

Nhưng hôm nay Chu Cẩn Thần đã chạm tới giới hạn của em, em không thể ân ái với anh ta trước ống kính, cho dù đây là do kịch bản yêu cầu diễn đi chăng nữa, em cũng không muốn làm tổn thương người mà em thích.”
Phùng San San nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng cảm xúc đã ổn định hơn một chút.
“Chị San San.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, “Nếu có chỗ nào em không phải với chị, em xin lỗi.

Thật sự em rất cảm kích vì năm đó chị nhìn trúng em, cũng như đã chi cho em một số tiền lớn như thế, để em có cơ hội cứu ba em.

Ở trong lòng em, chị giống như mẹ em vậy.

Nhiều năm qua em vẫn rất cảm kích chị không rời bỏ em mà vẫn ở bên em đến bây giờ, cho nên em cũng không hy vọng giữa chúng ta có ác cảm hay là nghi ngờ gì.”
Phùng San San quay đầu sang một bên: “Chị không có già như em nói.”
“Chỉ là so sánh thôi.” Lâm Sơ Diệp nhỏ giọng nói, lén quan sát sắc mặt của cô, chần chờ một lát rồi kéo kéo tay cô: “Chúng ta đừng giận nhau nữa, có được không?”
Phùng San San vẫn quay đầu sang chỗ khác, nói: “Đáng giận.”
Lâm Sơ Diệp lại kéo kéo tay cô: “Chị San San?”
Phùng San San “ừm” một tiếng, sau đó lấy điện thoại mở đoạn tin nhắn với trợ lý của Chu Cẩn Thần ra, đưa cho Lâm Sơ Diệp xem: “Em tự xem đi, đừng có làm phiền chị!”
Ngoài miệng thì giống như vẫn còn rất tức giận, nhưng cảm xúc như lúc nãy đã dần biến mất.
Lâm Sơ Diệp giả vờ tủi thân “Ồ” một tiếng, sau đó nhận lấy điện thoại.
Cái bẫy này quả thực là được giăng sẵn chờ Phùng San San nhảy vào.

Sau đó là chờ để cả hai người cùng nhảy vào.
Phùng San San tính tình nhanh nhẹn, nhanh mồm nhanh miệng, sẽ không có nhiều thắc mắc giống như cô.
Trợ lý của Chu Cẩn Thần đem cơ hội tới, cô liên vui mừng tiếp nhận.
Nhưng trong lòng Chu Cẩn Thần biết chắc chắn Lâm Sơ Diệp sẽ không dễ dàng mắc mưu như thế, nhưng địa điểm thử vai là ở cao ốc Hoa Ngôn, cô lại có khuynh hướng tin tưởng một số người, cho nên nếu như Phùng San San vẫn không thể thuyết phục cô thì vẫn còn “đương sự” liên hệ với cô.
Có đương sự và thử vai ở cao ốc Hoa Ngôn đảm bảo, cô rất khó để nghi ngờ, dù sao cũng chỉ là một buổi thử vai, cô lại không biết thông tin nào về chương trình tống nghệ kia, cô sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Thậm chí là để cô không nghi ngờ, đoán chừng ngay cả Hoa Ngôn muốn tìm vai nữ chính cho bộ phim 《Bán thành phong vũ》cũng đều là sự thật, Chu Cẩn Thần chỉ là lợi dụng chuyện này mà thôi.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn nhóm chat của Phùng San San, sau đó mở Weibo ra tìm kiếm, quả thật là có thông tin bộ phim 《Bán thành phong vũ》 của Hoa Ngôn sắp bấm máy, hiện giờ đang tuyển nhân viên cho đoàn làm phim.
Thời gian đăng bài cũng chỉ mới hai ba ngày gần đây.
Phùng San San thấy trang Weibo mà Lâm Sơ Diệp mở.

“Chị chỉ sống hơi cẩu thả một chút, nhưng không phải đứa ngốc, biết không hả? Nếu như trên mạng không xác nhận như thế, sao chị có thể tích cực khuyên em đi như thế chứ, còn tưởng là cửa sau mà ông trời đã mở ra cho em, ai mà ngờ được….” Phùng San San nói đến đây, trong lòng lại tức giận: “Lại là cái bẫy của Chu Cẩn Thần cơ chứ.

Em nói xem anh ta đầu tư nhiều năm như thế, sao lần này lại đầu tư vào em cơ chứ.”
Lâm Sơ Diệp buông di động, nhìn về phía cô: “Không tức giận nữa sao?”
Phùng San San lại kiêu ngạo quay đầu: “Vẫn tức giận, không muốn nói chuyện với em.”
“Chị San San.” Lâm Sơ Diệp mềm mại gọi cô một tiếng, tuy cô không có thói quen làm nũng, nhưng vẫn kéo kéo tay áo cô: “Em xin lỗi mà.”
Phùng San San giựt tay áo lại: “Lâm Sơ Diệp, em có thấy phiền không hả.

Nếu em cứ như thế này, chị sẽ đá em ra ngoài đấy.”
Lâm Sơ Diệp: “Ồ.”
Cuối cùng Phùng San San cũng quay đầu nhìn cô, không kìm được mà véo má cô một cái: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.

Lúc trước khuyên em theo Chu Cẩn Thần chỉ là chị nói đại thôi, không có ý gì khác, em đừng để bụng.

Nếu em mà đồng ý chị sẽ không vui đâu.”
Cuối cùng Lâm Sơ Diệp cũng lộ ra nụ cười: “Em biết rồi.”
Phùng San San cũng cười, thu tay lại , đang tính hỏi cô tiếp theo tính thế nào thì chuông cửa vang lên.
Lâm Sơ Diệp và cô nhìn nhau, Phùng San San đi ra mở cửa, hỏi: “Ai thế?”
Cửa phòng mở ra, thấy Chu Cẩn Thần đang đứng ngoài đó, muốn đóng cửa lại cũng không kịp nữa.
Chu Cẩn Thần thấy Lâm Sơ Diệp đang ở trong phòng.
“Em cũng ở đây thì không cần để Phùng San San thông báo cho em nữa.” Chu Cẩn Thần nói xong, giơ văn kiện trong tay về phía cô: “Đây là hợp đồng của chương trình 《Thích người》, chín giờ sáng thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu ghi hình tập đầu tiên tại cao ốc bên cạnh cao ốc Hoa Ngôn, không ai được vắng mặt, nếu không sẽ xử lý giống như vi phạm hợp đồng.”
“Không được, Chu tổng, Lâm Sơ Diệp còn phải quay phim nữa.” Phùng San San cố ý lấy lý do phải quay phim đỡ cho Lâm Sơ Diệp.
Chu Cẩn Thần: “Xin nghỉ.”
Lâm Sơ Diệp nhìn về phía Chu Cẩn Thần, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với Chu Cẩn Thần.
“Chu tổng vào đi đã.” Cô nói.
Phùng San San kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Diệp.
Ngay cả Chu Cẩn Thần cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.
Chu Cẩn Thần đẩy cửa tiến vào.
Phùng San San đóng cửa lại, lo lắng nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.

Lâm Sơ Diệp nhìn thẳng vào Chu Cẩn Thần: “Chu Cẩn Thần, tôi và anh làm một giao dịch đi.

Tôi đồng ý tham gia chương trình, cũng đồng ý không tuân theo kịch bản của chương trình, trong lúc ghi hình sẽ đối xử với anh như bình thường, nhưng anh phải đồng ý với tôi, rằng sau khi ghi hình xong chương trình này sẽ hủy hợp đồng với tôi.”
Chu Cẩn Thần nhìn cô: “Lâm Sơ Diệp, em biết rõ chuyện này là không thể nào.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh nghĩ trăm phương ngàn kế để tôi tham gia chương trình này, không phải là muốn có cơ hội ở chung với tôi cả ngày, cho tôi cơ hội quen biết anh lần nữa không phải sao? Tôi đồng ý cho hai người chúng ta cơ hội này, nói không chừng sau khi chương trình kết thúc, tôi sẽ thật lòng yêu anh thì sao, đến lúc đó hợp đồng còn có quan hệ gì sao?”
Chu Cẩn Thần: “Lâm Sơ Diệp, em sẽ như thế sao?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Tôi không biết.

Nhưng giống như anh nói ở Hoa Ngôn lúc chiều, chúng ta làm hòa, tôi nghĩ chúng ta cần cho nhau cơ hội này để thử xem sao.”
Nói xong cô lại không nhịn được cười cười: “Thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ bộ mặt thực sự của người đàn ông cố chấp với tôi năm năm sẽ như thế nào.

Nhiều năm như vậy chúng ta vẫn luôn đối kháng lẫn nhau, thật sự tôi cũng không có nhiều cơ hội hiểu con người anh.”
Chu Cẩn Thầm im lặng nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp bình tĩnh nhìn anh ta: “Chu Cẩn Thần, năm năm, thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, dùng sức mạnh đối với tôi là vô dụng.

Đây là cơ hội duy nhất tôi cho anh, tôi đồng ý thử, hy vọng anh cũng buông tha cho tôi.”
Chu Cẩn Thần nghiêng đầu, không biết là không muốn bị ánh mắt của cô thuyết phục hay là không muốn tạo áp lực cho cô.
Lâm Sơ Diệp rất ít khi thành thật, bình tĩnh nói chuyện với anh ta như thế.
Không phải là chưa từng, thời điểm lúc anh ta mới bắt đầu theo đuổi cô, thật ra cô cũng rất thành thật, chẳng qua là thành thật từ chối, thành thật hy vọng anh ta đừng lãng phí thời gian với cô.

Chỉ là cô càng thành thật lại càng làm anh ta muốn ngừng mà không được.
Thật ra anh ta có chút hoài niệm một Lâm Sơ Diệp thành thật như thế.
Lâm Sơ Diệp không thúc giục anh ta: “Còn vài ngày nữa, anh có thể từ từ suy nghĩ, thỏa thuận tôi sẽ gửi cho anh, muốn ký hay không là do anh quyết định.”
“Thật ra hôm nay ở Hoa Ngôn, lúc anh nói với tôi là chúng ta làm hòa đi, tôi thực sự xúc động, đáng tiếc đó chỉ là diễn kịch.” Lâm Sơ Diệp dời mắt đi chỗ khác.
Chu Cẩn Thần nhìn sườn mặt của cô: “Tôi không diễn kịch.”
Lâm Sơ Diệp dường như hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía anh ta, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Cô liếc mắt nhìn hợp đồng trong tay anh ta, giơ tay nhận lấy, đọc qua một lượt, sau đó đóng lại, nhưng không trả lại cho anh ta.
“Tôi sẽ cầm hợp đồng trước.” Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi hy vọng chúng ta có thể đối mặt một lần, cam tâm tình nguyện mà làm quen với nhau lại một lần nữa, chứ không phải là giương cung bạt kiếm giống như mấy năm nay, nếu không tham gia chương trình này cũng không có ý nghĩa gì, cũng giống như cuộc sống mà mấy năm nay chúng ta trải qua thôi, tôi nghĩ anh cũng không muốn như thế.

Cho nên tôi đồng ý thử một lần, hy vọng anh cũng thế.”
Cô khẽ gật đầu với anh ta, quay đầu nhìn về phía Phùng San San đang không hiểu chuyện gì.
“Chị San San, em về trước đây.”
“Hả? Ồ, chị tiễn em.”
Phùng San San phản ứng lại, cùng cô đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng lại.
“Em đang muốn làm gì thế?” Phùng San San nhìn về phía khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Lâm Sơ Diệp, đè thấp giọng hỏi cô: “Chẳng lẽ em thật sự muốn tham gia chương trình yêu đương kia với anh ta sao?”
Lâm Sơ Diệp không gật cũng không lắc, chỉ nhìn về phía cô: “Em và anh ta, nếu không phá thì không xây được.”
Hơn nữa thật ra trong lòng Chu Cẩn Thần biết rõ điều này, cho nên mới tốn nhiều công sức lừa cô tham gia chương trình yêu đương này.

Điều anh ta muốn không phải là phanh phui, mà chỉ muốn cô có cơ hội tìm hiểu anh ta.
Phùng San San không hiểu: “Là sao cơ?”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Bây giờ em chưa giải thích được.

Chị yên tâm đi, em sẽ có chừng mực mà.”
Sau đó lại đẩy cô: “Chị về trước đi, để anh ta ở lại đó không tốt cho lắm.”
Phùng San San gật đầu: “Được, em chú ý an toàn nhé.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
——
Ôn Tịch Viễn so sánh số điện thoại của đạo diễn mà Lâm Sơ Diệp và Lê Duệ gửi tới, cùng tên, cùng số điện thoại.
Ôn Tịch Viễn tức đến bật cười.
Anh không biết ở công ty của anh vẫn còn người nhận tiền lương của anh mà lại làm việc cho Chu Cẩn Thần như thế này.
Hôm sau vừa đến công ty, Ôn Tịch Viễn đã gọi số nội bộ của trợ lý: “Bảo Viên Cương đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Lê Duệ: “Vâng.”
Mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Ôn Tịch Viễn: “Vào đi.”
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Lê Duệ dẫn một người đàn ông cao gầy, đeo kính đi tới.
“Ôn tổng, đạo diễn Viên tới rồi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Cậu ra ngoài trước đi.”
Anh cúi đầu liếc nhìn bản kế hoạch của bộ phim 《Bán thành phong vũ》, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh chính là đạo diễn Viên?”
Người đàn ông cao gầy đeo mắt kính khúm núm gật đầu, ánh mắt lo sợ đánh giá Ôn Tịch Viễn, chỉ biết người này là Ôn tổng, nhưng không biết rõ là vị tổng tài nào.
Phòng làm việc ở tầng cao nhất, người bình thường không có cơ hội đi lên đây, văn phòng của Ôn Tịch Viễn cũng không có bảng hiệu trước cửa, trong danh sách của công ty cũng không có tên này.
Nhưng vừa không có tên vừa ở tầng cao nhất, chỉ có thể là một người.
Chính là người nắm cổ phần phía sau công ty, cũng là tổng giám đốc không được tiết lộ ra bên ngoài.
Viên Cương không biết vì sao công ty lại gọi anh là “Người nắm cổ phần”, lúc anh ta vào công ty thì cái tên này đã có từ trước rồi.
Anh ta càng không biết anh ta có tài đức gì mà lại kinh động đến vị chưa bao giờ lộ mặt trong truyền thuyết này.
Ôn Tịch Viễn chờ anh ta đánh giá xong, khép bản kế hoạch lại: “Hôm qua ông thông báo cho Lâm Sơ Diệp tới thử vai, sau đó dẫn cô ấy đi đâu thế?”
Viên Cương sửng sốt, nhất thời không nhớ được Lâm Sơ Diệp là ai.
Ôn Tịch Viễn nhắc nhở anh ta: “Là nghệ sĩ của Chu Cẩn Thần, là cô gái được thông báo tới thử vai nữ chính.”
Viên Cương không biết tại sao Ôn Tịch Viễn lại hỏi chuyện này, cũng không biết tại sao Ôn Tịch Viễn lại biết anh ta có tìm Lâm Sơ Diệp.
Công ty có nhiều hạng mục như thế, lại có nhiều đạo diễn và nhà sản xuất như thế, các diễn viên đến thử vai rất nhiều.
Diễn viên thử vai nhiều như vậy, nên anh ta mới đồng ý với Chu Cẩn Thần lừa Lâm Sơ Diệp qua đây, anh ta hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề sẽ bị phát hiện, chỉ cần một câu diễn không tốt, diễn viên tới muộn bỏ lỡ buổi thử vai là có thể giải quyết xong, chỉ là anh ta không nghĩ tới cô gái tên Lâm Sơ Diệp này lại kinh động đến công ty, hơn nữa lại còn kinh động tới cả vị ở tầng cao nhất kia.
Viên Cương không xác định được mục đích của Ôn Tịch Viễn khi hỏi tới Lâm Sơ Diệp, nhưng lại phát hiện người mà anh ta hợp tác với Chu Cẩn Thần để lừa tới thử vai với người mà Ôn Tịch Viễn nhắc tới lại trùng tên, Viên Cương mạo hiểm trả lời: “Ồ, chắc là tự về rồi.

Vốn là gọi cô ấy đến thử vai nữ chính, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cũng không thấy xuất hiện, tất cả mọi người đều vội vàng muốn tan làm, đợi nửa ngày mà không thấy người nên ngầm thừa nhận là cô ấy bỏ cuộc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro