Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Sơ Diệp không kìm được mà nhìn về phía Phó Viễn Hàng.
Phó Viễn Hàng đã xuống xe, đi đến phía cổng lớn đồn công an.
Đúng lúc Ôn Giản và Giang Thừa cũng từ bên trong đi ra.
Ôn Tịch Viễn nói cảm ơn với tài xế, sau đó cùng Lâm Sơ Diệp xuống xe, hai người đi về phía Ôn Giản và Giang Thừa.
Phó Viễn Hàng cũng đi về phía Ôn Giản và Giang Thừa.
Lúc Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đi đến chỗ ba người, cô còn nghe được Phó Viễn Hàng vừa nhíu mày vừa nói: “Cô ấy đã đi rồi sao? Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
Sau đó thấy Giang Thừa gật đầu: “Ngày hôm qua.”
Lâm Sơ Diệp thấy lông mày của Phó Viễn Hàng nhăn lại.
Anh ta nhìn về phía đại sảnh của đồn công an, sau đó nhìn về phía Ôn Giản và Giang Thừa: “Cảm ơn.”
Ôn Giản mỉm cười khách khí với anh ta: “Không có gì.”
Phó Viễn Hàng cũng không nói thêm gì nữa, xoay người định rời đi, nhìn thấy Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đứng đằng sau thì hơi dừng lại.
Anh ta dừng lại không phải vì nhận ra Lâm Sơ Diệp hay gì khác, chỉ là anh ta không muốn có người đứng đằng sau nghe mình nói chuyện thôi.
Lâm Sơ Diệp biết anh ta không biết cô, cô cũng không quen thân với anh ta.
Lúc Phó Viễn Hàng được sáu tuổi đã được mẹ anh ta đưa đi, từ đó cũng không liên lạc gì với nhà bọn họ nữa.
Một đứa trẻ sáu tuổi sẽ không có nhiều ấn tượng về gia đình của nó, huống chi lúc đó cô cũng còn nhỏ.
Nhưng Lâm Sơ Diệp biết mấy năm nay Phó Viễn Chinh vẫn luôn cố gắng đi tìm Phó Viễn Hàng.
Mẹ của bọn họ cũng không phải là một người mẹ làm tròn trách nhiệm, Phó Viễn Chinh muốn biết người em trai song sinh kia vì chuyện bố mẹ ly hôn mà phải tách ra sống có tốt hay không.
Nhưng Phó Viễn Chinh có tìm được hay không thì Lâm Sơ Diệp không biết, cô cũng không nghe anh nhắc qua lần nào.
Bây giờ trùng hợp gặp được Phó Viễn Hàng, Lâm Sơ Diệp do dự không biết có nên hỏi phương thức liên lạc của anh ta để đưa cho Phó Viễn Chinh hay không.
Do dự một hồi, cuối cùng cô lịch sử mỉm cười với anh ta, sau đó hỏi: “Anh là Phó Viễn Hàng sao?”
Anh ta tỏ vẻ khó hiểu, cô bèn giải thích: “Ngại quá, tôi tên là Lâm Sơ Diệp, là em họ của Phó Viễn Chinh.”
Sau đó lại hỏi anh ta: “Phó Viễn Chinh ấy, anh còn nhớ anh ấy không? Anh ấy là anh trai sinh đôi với anh.”

Đôi mắt của Phó Viễn Hàng cuối cùng cũng dao động, nhưng thay vì gật đầu thì anh ta lại lịch sự đáp lại cô: “Thật xin lỗi, tôi không biết.”
Nói xong, anh ta vòng qua cô và Ôn Tịch Viễn, rời đi.
Lâm Sơ Diệp không khỏi quay đầu lại, anh ta đã mở cửa xe, lái xe một cách dứt khoát, xem ra anh ta không muốn có chút liên hệ nào với gia đình của cô.
Bàn tay buông thõng được nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Sơ Diệp quay đầu, Ôn Tịch Viễn đang lo lắng nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp cười cười với anh: “Em không sao.”
Ôn Giản chứng kiến toàn bộ đoạn đối thoại giữa Lâm Sơ Diệp và Phó Viễn Hàng.
Cô kéo Giang Thừa tiến lên phía trước.
“Hai người quen nhau sao?” Ôn Giản kinh ngạc hỏi.
Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng lắc đầu: “Cũng không tính là quen.

Anh ta là một người anh họ của tôi, nhưng hơn hai mươi năm vẫn chưa gặp mặt lần nào.”
Ôn Giản gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Anh ta gặp phải chuyện gì sao?” Lâm Sơ Diệp lo lắng hỏi cô.
Ôn Giản: “Cũng không phải chuyện gì lớn.

Vợ của anh ta dạo này gặp chút phiền phức, anh ta là người nhà nên tới xử lý một chút thôi.”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc: “Vợ anh ta?” Lục Tri Ngôn sao?
Thế tại sao tài xế lại nói là kim chủ? Hơn nữa cô ta còn bỏ đi mà không nói cho anh ta biết?
Ôn Giản nhìn ra được thắc mắc trong mắt Lâm Sơ Diệp nhưng cũng không thể giải thích cho cô hiểu nên chỉ gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Nói xong ánh mắt của cô dừng trên tay Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp, thấy hai người nắm tay một cách tự nhiên, sau đó lại chuyển về phía mặt bọn họ.
Hai người đã không còn khách khí xa lạ như lần gặp mặt trước, ngược lại càng giống như một đôi tình nhân hơn.
Ôn Tịch Viễn lườm cô một cái: “Lại nghĩ linh tinh gì đấy?”

“À thì…..” Ôn Giản cẩn thận nhìn anh: “Anh, quan hệ giữa anh và chị dâu phát triển vượt bậc rồi nha.”
Lâm Sơ Diệp có hơi ngượng.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp người nhà, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên biểu hiện thân mật trước mặt người nhà, cô có hơi không được tự nhiên, tay bị Ôn Tịch Viễn nắm cũng không nhịn được mà co lại, muốn rụt tay về nhưng không được, lại khiến Ôn Tịch Viễn nắm tay cô chặt hơn một chút.
Anh nhìn về phía Ôn Giản: “Em có ý kiến gì à?”
Ôn Giản nhanh chóng lắc đầu: “Không có.

Em còn vui thay hai người đây.”
Không biết khi nào thì có thể uống rượu mừng của hai người.
Nhưng những lời này không thể nói ra được.
Giang Thừa liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.”
Địa điểm ăn uống do Giang Thừa và Ôn Giản sắp xếp.
Giang Thừa sinh ra và lớn lên ở Tùng Thành, tuy rằng ở nước ngoài hơn mười năm nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự quen thuộc của anh với Tùng Thành.
“Đúng rồi, hai người đến Tùng Thành lúc nào thế? Định ở đây bao lâu?” Vừa mới ngồi xuống, Ôn Giản đã hỏi: “Mai là cuối tuần, nếu tiện chúng ta có thể cùng nhau đi mua sắm.”
“Ngày mai phải trở về rồi.” Lâm Sơ Diệp có chút tiếc nuối: “Vẫn còn công việc nữa.”
Ôn Tịch Viễn cũng mở lời: “Sau này đi, còn nhiều cơ hội mà.”
Ôn Giản cũng có chút tiếc nuối, nhưng thế giới của người trưởng thành đều như vậy, mỗi người đều có công việc của chính mình.
“Hai người khi nào rảnh cũng có thể tới Bắc Thị.” Lâm Sơ Diệp cười: “Bây giờ chúng tôi đều ở Bắc Thị, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi mua sắm.”
Ôn Giản cũng cười: “Được.”
Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, mọi người đã lâu không gặp, hơn nữa tuổi cũng ngang nhau, không cần phải lo lắng sẽ có khoảng cách.
Sau khi ăn xong Ôn Giản và Giang Thừa dẫn Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp đi dạo chợ đêm ở Tùng Thành, tới khuya muộn mới trở về.
Ôn Giản và Giang Thừa còn đưa Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp tới tận khách sạn, lúc vừa xuống xe thì Lâm Sơ Diệp có điện thoại.

Ôn Giản thừa dịp Lâm Sơ Diệp đi nghe điện thoại lén hỏi Ôn Tịch Viễn: “Anh, hai người định khi nào thì kết hôn thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Kết rồi.”
Ôn Giản: “……”
“Vậy khi nào thì tổ chức hôn lễ?” Ôn Giản nhìn Lâm Sơ Diệp đứng nghe điện thoại cách đó không xa, hỏi.
Vấn đề này Ôn Tịch Viễn vẫn chưa bàn bạc với Lâm Sơ Diệp, kết hôn chỉ là nhất thời xúc động, ngay cả quá trình yêu đương còn bị bỏ qua chứ đừng nói là những chuyện khác.
Gần đây Lâm Sơ Diệp cũng không có thời gian rảnh, sau khi đóng máy bộ phim này còn phải quay về tiếp tục bộ phim còn đang dang dở, phải mấy tháng nữa mới có thể đóng máy, căn bản là không có thời gian để làm chuyện khác.
“Để sau đi.” Ôn Tịch Viễn nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang nghe điện thoại, cả hai đều quen với lối sống đơn giản, làm mọi việc theo ý mình chứ không cố ý lên kế hoạch, giống như chuyện kết hôn, nghĩ kỹ rồi thì cùng nhau đi lĩnh chứng, anh đoán Lâm Sơ Diệp cũng chưa nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ.
Ôn Giản gật đầu, mỗi người đều có cách sống và yêu cầu sống khác nhau, tiết tấu cũng không giống nhau.
“Dù sao đi chăng nữa cũng chúc mừng anh và chị dâu.” Ôn Giản nói, thật lòng mừng cho anh, cô còn tưởng Ôn Tịch Viễn sẽ độc thân cả đời, không ngờ lại kết hôn chớp nhoáng như vậy.
“Cảm ơn.” Ôn Tịch Viễn nói, liếc nhìn Giang Thừa vẫn đang ôm vai cô: “Cũng chúc mừng em và em rể.”
Tuy lời chúc phúc đã nói lúc ở hôn lễ, nhưng anh nhìn ra được bây giờ hai người rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi anh phải dặn dò Giang Thừa phải chăm sóc tốt cho Ôn Giản hay gì đó.

Giang Thừa cũng khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Lâm Sơ Diệp nói chuyện điện thoại xong đã quay về: “Ngại quá, công việc có chút vấn đề, để mọi người phải đợi rồi.”
Ôn Giản cười: “Không sao.”
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp mười hai giờ, ngày mai Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp còn phải lên máy bay, cũng không làm phiền hai người nữa, cùng Giang Thừa nói tạm biệt với hai người, sau đó ra về.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn trở lại khách sạn, cũng không có thời gian làm những việc khác, hai người nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thu dọn hành lý rồi lên giường đi ngủ sớm.
Họ đặt chuyến bay lúc tám giờ sáng mai, cả hai đều đặt vé ở khoang hạng nhất.
Hôm qua Phùng San San đã quay về trước, cho nên chỉ còn Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn cùng nhau trở về.
Vẫn là Lâm Sơ Diệp đi cùng Ôn Tịch Viễn, mặc dù chỉ là trở về nhưng đối với Lâm Sơ Diệp mà nói, đây vẫn là một trải nghiệm mới mẻ, sáng sớm có người gọi rời giường, ra cửa có người kéo hành lý giúp, công việc đăng ký thủ tục cũng có người xử lý giúp, cô không cần làm gì cả, chỉ cần theo sát bên cạnh Ôn Tịch Viễn là được, còn những chuyện còn lại cứ giao cho anh.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Diệp ra ngoài mà không cần phải dựa vào chính mình, chẳng lẽ đây chính là cái tốt của việc có chồng hoặc bạn trai sao?
Sau khi lên máy bay, thấy Ôn Tịch Viễn giúp cô cất vali gọn gàng, Lâm Sơ Diệp có hơi đăm chiêu: “Đột nhiên em cảm thấy, lúc trước không yêu đương thật là thiệt thòi mà.”
Ôn Tịch Viễn nhướng mày nhìn cô: “Sao lại nói thế?”
“Nếu yêu đương thì mỗi khi đi đâu sẽ có người giúp em kéo hành lý đó.” Lâm Sơ Diệp nói, nhìn anh ngồi xuống: “Lúc trước mỗi lần đi xa đều là em tự kéo hành lý của mình, ngồi máy bay hay là tàu hỏa cũng vậy, lúc nào cũng phải tự mình bưng một cái vali to như thế đặt lên giá để hành lý, bây giờ nghĩ lại thì thấy hơi vất vả, dù sao nếu có bạn trai thì sẽ khác.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Vậy em có từng nghĩ rằng, nếu em có bạn trai, em sẽ không chỉ phải xách hành lý của mình, mà còn phải xách thêm hành lý của anh ta nữa không?”
Lâm Sơ Diệp nhìn anh một cái, cũng phải, không phải người đàn ông nào cũng có thể tận tình chu đáo như Ôn Tịch Viễn, cho dù không phải vấn đề ai xách hành lý thì cô cũng phải xử lý những vấn đề khác.

“Cho nên….” Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Không phải là yêu đương khiến em thoải mái hơn, mà là người.”
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn anh: “Vậy tại sao anh biết em sẽ không tìm được người như anh chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Nếu thật sự có người như thế, em còn không nhanh chóng ra tay sao? Còn đợi đến lượt của anh?”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy thì là cái gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Có thể là, bọn họ đều không phải anh.”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn cô, da mặt Lâm Sơ Diệp mỏng, nói xong hai má lập tức đỏ bừng, ánh mắt cô khẽ dời đi chỗ khác, nhìn những hành khách đi qua đi lại, lại nhìn thấy Phó Viễn Hàng đi với một cô gái trẻ tuổi khí chất.
Phó Viễn Hàng cũng nhìn thấy cô, nhưng cũng không lên tiếng chào hỏi.
Lâm Sơ Diệp cũng không phải không biết xấu hổ mà chạy đi chào hỏi người ta, chỉ nhìn bọn họ ngồi cùng hàng với cô và Ôn Tịch Viễn, suốt cả hành trình Phó Viễn Hàng và cô gái kia cũng không có bất kỳ trao đổi nào.
Máy bay tới Bắc Thị, hai người vẫn chưa nói với nhau một câu nào, trao đổi ánh mắt cũng không có, sau khi máy bay đáp xuống thì tự đứng dậy rời đi, nhưng vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với đối phương.
Lúc lấy hành lý, Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn lại gặp lại hai người họ.
Hành lý của cô gái là Phó Viễn Hàng lấy ra giúp, sau đó đưa cho cô ta, một câu cũng không nói, cô gái cũng không nói câu nào, nhận lấy hành lý, sau đó mỗi người đi một hướng.
Cô gái lên một chiếc taxi, Phó Viễn Hàng cũng lên một chiếc xe khác.
Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn kỳ quái nhìn nhau, hai người đó đừng nói là vợ chồng, ngay cả người quen cũng không giống.
Lúc Phó Viễn Hàng chuẩn bị mở cửa xe taxi thì thấy Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đứng cách anh ta không xa.
Lâm Sơ Diệp thấy động tác của anh ta hơi dừng một chút, sau đó hỏi: “Phó Viễn Chinh và bố anh ấy có khỏe không?”
Lâm Sơ Diệp có chút kinh ngạc, gật đầu theo bản năng: “Ừ, bọn họ đều rất khỏe.”
Phó Viễn Hàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, khom người lên xe, Lâm Sơ Diệp lại gọi anh ta: “Đợi đã.

À thì, tôi có thể add Wechat với anh không?”
Phó Viễn Hàng nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại mở mã QR của Wechat ra, đưa điện thoại về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng lấy điện thoại ra quét: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Trả lời ngắn gọn xong, Phó Viễn Hàng lên xe rời đi.

Buổi tối Lâm Sơ Diệp về nhà liền gọi cho Phó Viễn Chinh một cuộc điện thoại, nói về việc cô đã gặp được Phó Viễn Hàng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó nói với cô: “Gửi phương thức liên hệ của nó cho anh.”
“Vâng.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, trước khi gửi phương thức liên lạc qua vẫn lễ phép hỏi Phó Viễn Hàng một tiếng: “Anh họ Phó Viễn Chinh bảo em đưa phương thức liên lạc của anh cho anh ấy, em có thể gửi nick Wechat của anh qua không?”
Nửa tiếng sau đối phương mới trả lời lại: “Gửi đi.”
Lâm Sơ Diệp có hơi bất ngờ, lại cũng thấy vui mừng, cố gắng kiềm chế gõ “Okey” qua, vừa định nhấn gửi thì lại cảm thấy có hơi kỳ nên đổi thành “Cảm ơn”, sau đó lại cảm thấy không ổn, lại đổi thành “Cảm ơn anh họ” nhưng lại sợ gọi là “anh họ” quá đường đột, lại do dự thêm một chút, nhìn Ôn Tịch Viễn đang ngồi ở sô pha lười đọc sách nên chạy tới chỗ anh, đưa điện thoại cho anh xem, hỏi anh: “Anh nói xem nếu em trực tiếp gọi là anh họ như thế có phải rất mạo muội hay không?”
Ôn Tịch Viễn nhìn điện thoại của cô một lát, sau đó nhìn về phía cô: “Không đâu, cứ gọi như vậy đi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn vào mắt anh, vẫn có hơi do dự.
Có vẻ Phó Viễn Hàng sống không tình cảm bằng Phó Viễn Chinh.

Anh ta cho cô một cảm giác tuy rằng trên mặt tỏ vẻ ôn hòa khách sáo, thậm chí còn có vài phần tiên khí tao nhã, nhưng từ những lần tiếp xúc ngắn ngủi có thể nhìn ra trong lòng anh ta phân chia ranh giới với những người khác rất rạch ròi, hầu như không có tình cảm đặc biệt với bất kỳ ai.
“Chính vì nguyên nhân đó mà em càng phải chủ động phá bỏ cảm giác ranh giới này.” Ôn Tịch Viễn nói: “Thoạt nhìn người anh họ này của em là một người xem nhẹ tình cảm, tình yêu hay tình thân đều giống nhau.

Em cũng không cần mong chờ anh ta sẽ đáp lại em như thế nào, chẳng qua là chỉ căn cứ vào sự thật tồn tại rồi xưng hô với nhau thôi.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ cũng phải, nhanh chóng gõ “Cảm ơn anh họ” rồi gửi đi, còn kèm theo một sticker đáng yêu.
Phó Viễn Hàng cũng trả lời lại cô bằng một sticker mỉm cười, không một lời nói dư thừa nào.
Nếu sticker này là do người khác gửi, Lâm Sơ Diệp sẽ cảm thấy người này đang trào phúng cô, kiểu như “Bạn vui là được rồi”, nhưng nếu là Phó Viễn Hàng gửi thì lại có cảm giác đó chỉ là phép lịch sự giúp bạn khỏi phải xấu hổ, dường như không để ý chữ “anh họ” này của cô, cũng không quan tâm cô gọi anh ta như thế nào.
Lâm Sơ Diệp cười cười, thật giống cảm giác mà cô thấy, trên mặt vẫn giữ sự khách sáo, nhưng sẽ không đặt ai ở trong lòng.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn điện thoại của cô, cũng không cảm thấy lạ.
Lâm Sơ Diệp tắt điện thoại, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Em có cảm giác anh và anh ta là cùng một loại người.”
“Thế thì anh còn thua xa.” Khủy tay của Ôn Tịch Viễn đặt trên sô pha, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh ta là tiên đã tu thành chính quả, anh nhiều lắm cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi*.”
*Nguyên văn của câu này là 闲云野鹤 (nhàn vân dã hạc), ý chỉ người không bị gò bó ràng buộc, tự do tự tại.

Lâm Sơ Diệp nghĩ lại lần đầu tiên gặp lại anh, dáng vẻ của anh lúc ở trong căn gác nhỏ ấy cũng vô dục vô cầu, thật là khá giống với câu nhàn vân dã hạc này.
Cô tò mò ghé sát vào người anh: “Chẳng lẽ những người có tiền như các anh, khi tiền tài đạt đến một mức độ nào đó thì sẽ nhìn thấu được hồng trần, cảm thấy nhân sinh không còn ý nghĩa gì nữa sao?”
Ôn Tịch Viễn vẫn duy trì tư thế gác một tay gác lên sô pha nhìn cô: “Em cảm thấy anh giống như nhìn thấu hồng trần rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Bây giờ thì không giống.”
Là bị kéo vào hồng trần mới đúng.
Ôn Tịch Viễn bị ánh mắt của cô làm bật cười: “Vậy bây giờ em không có nhiều tiền như thế, thì không thể nhìn thấu hồng trần được sao?”
“Em nào có nhìn thấu hồng trần đâu chứ?” Lâm Sơ Diệp nhíu mày suy nghĩ: “Rõ ràng ngay từ đầu em đã xác định là muốn đối tượng để kết hôn sinh con.”
Ôn Tịch Viễn: “Nhưng em không muốn yêu đương mà.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Em cũng không cần cha của đứa nhỏ.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Em chưa từng nói qua, cũng chưa từng bị thương đến thấu cả tâm can.

Còn trẻ như thế sao lại nghĩ tới kiểu cuộc sống này rồi.”
Lâm Sơ Diệp: “……”
Ôn Tịch Viễn: “Hả?”
“Bởi vì…..

Không gặp được tình yêu, cũng cảm thấy sẽ không gặp được nó.” Lâm Sơ Diệp nói.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao cuối cùng lại chọn anh?”
Lâm Sơ Diệp chạm phải ánh mắt của anh, anh vẫn lười biếng gác tay lên ghế sô pha, hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Cô ho nhẹ: “Anh đừng lúc nào cũng bắt em phải nói mấy lời buồn nôn đó chứ.”

Cô lẩm bẩm nói.
Đôi mắt của Ôn Tịch Viễn mang theo ý cười: “Không phải em là người khơi gợi đề tài này sao?”
“Em nào có chứ, rõ ràng chỉ là đang nói chuyện phiếm bình thường, là anh lái qua mà.” Lâm Sơ Diệp lười biếng ngồi trên ghế sô pha, hơi nhích lại gần anh: “Vậy còn anh? Lúc đó anh đã biết em như thế, tại sao lại còn đồng ý?”
Ôn Tịch Viễn im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm của anh khiến cô muốn chạy trốn, nhịp tim cũng bởi vì ánh mắt đó mà đập nhanh hơn, rõ ràng biết chắc chắn mình không thể nào chống cự lại trước ánh mắt đó, nhưng vẫn không nhịn được mà đắm chìm.
Thật ra trong lòng đã biết rõ câu trả lời.
Lâm Sơ Diệp có can đảm hỏi, lại không có can đảm nghe đáp án.
Ánh mắt của Ôn Tịch Viễn quá mức chăm chú sâu xa, hơn nữa lại còn được ánh đèn ấm áp chiếu xuống khiến cô không thể chịu nổi.
“Em….

Em đi xếp đồ trước đã.”
Cô lẩm bẩm, hơi dịch người về phía sau, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Ôn Tịch Viễn giữ tay lại, hơi dùng sức một chút khiến cô ngã xuống ghế sô pha mềm mại, anh hơi nghiêng người, cánh tay vòng qua đầu cô, cúi người nhìn: “Lâm Sơ Diệp, việc gì em phải né tránh chứ?”
“Chắc là….” Lâm Sơ Diệp mở to mắt, nhìn chằm chằm anh: “Tim không được tốt lắm à?”
Ôn Tịch Viễn cười, hơi nghiêng người về phía cô, nhưng chỉ nhìn cô yên lặng không nói gì.
Lâm Sơ Diệp hơi đẩy anh ra: “Anh đừng lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn em, anh biết là em không chống cự được mà.”
“Nhìn vài lần là sẽ quen thôi.” Ôn Tịch Viễn nói, hơi đè thấp giọng: “Lần trước em nói cùng với anh về thành phố Bắc sống hai năm là về chỗ này sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Cô nhìn xung quanh: “Anh không cảm thấy căn phòng này rất có cảm giác gia đình sao?”
Ôn Tịch Viễn đánh giá xung quanh, quả thật cô bố trí căn phòng rất có cảm giác gia đình, rất ấm áp, rất thích hợp cho đôi vợ chồng mới cưới.
“Vậy trước khi sinh con, chúng ta sẽ sống ở chỗ này.” Ôn Tịch Viễn nói: “Em nuôi anh.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Cô thấp giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng như nước.
“Vậy em sẽ nuôi anh đến khi hợp đồng nhà hết hạn, dù sao cũng còn hai năm, không thể lãng phí được.”

Ôn Tịch Viễn: “Có thể không chỉ là hai năm.”
Lâm Sơ Diệp: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn vươn tay về phía ngăn kéo phía giá sách, lấy hợp đồng bên trong ra, sau đó đưa hợp đồng cho cô.
Lâm Sơ Diệp nhìn qua, là hợp đồng mua nhà.
Cô kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
“Mấy ngày em đi Tùng Thành, anh đã tìm chủ nhà nói chuyện một chút.” Ôn Tịch Viễn nói: “Anh cũng rất thích căn phòng này.

Sau này nếu có con thỉnh thoảng cũng có thể đưa con về đây sống, anh nghĩ có cũng sẽ rất thích.”
——
Mũi Lâm Sơ Diệp cay cay, cô không nói gì, chỉ hơi đứng lên ôm anh.
“Anh làm em càng mong chờ về con của chúng ta rồi.” Cô thấp giọng nói, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.

Trước đây cô chỉ coi kết hôn và sinh con là một phần của cuộc sống, cũng không suy nghĩ quá nhiều về nó.
Nhưng mỗi lần Ôn Tịch Viễn lại khiến một phần đó trong cuộc sống của cô trở nên thực tế hơn.
Cô tưởng tượng đứa bé sẽ có bộ dạng như thế nào, một bé gái tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt là sự dung hòa nét đẹp của cô và Ôn Tịch Viễn, hoặc là ngoan ngoãn nắm tay Ôn Tịch Viễn, hoặc ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh nghe anh đọc sách, rõ ràng là là một hình ảnh rất bình thường trong cuộc sống, nhưng lại khiến cô cảm thấy cực kỳ mong chờ.
“Chuyện sinh con này không cần vội.” Ôn Tịch Viễn nói: “Chúng ta vẫn còn trẻ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhìn về phía anh: “Em cảm thấy con của chúng ta sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô cười: “Giống như em sao?”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Giống anh.

Hơn nữa chắc chắn sẽ rất thông minh.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Giống em tốt hơn.”
Giống cô thì được, còn giống anh…..
Ôn Tịch Viễn không thể tưởng tượng được nếu như con gái lớn lên giống anh sẽ như thế nào, nhưng khi nhìn Lâm Sơ Diệp, anh có thể tưởng tượng ra một bé gái có ngũ quan và tính cách giống cô, mặc dù từ trước đến giờ anh có chút thờ ơ với trẻ con, nhưng bây giờ không hiểu sao lại có chút mong chờ.
Đột nhiên cảm thấy, anh cũng không ngại có con vào thời điểm này.
Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc thích hợp.

Anh cúi đầu hôn cô: “Tìm một dịp nào đó, chúng ta cùng về nhà, gặp người nhà của anh nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.

Anh sắp xếp đi.”
Nếu hai người đã kết hôn, Lâm Sơ Diệp cũng cảm thấy trở về gặp người nhà của anh cũng không phải là chuyện gì không thể.
Giống như lúc trước khi bọn họ quyết định kết hôn, cô muốn đưa anh về nhà ra mắt gia đình, bây giờ cô và Ôn Tịch Viễn đã lĩnh chứng, chắc chắn Ôn Tịch Viễn cũng muốn dẫn cô về nhà ra mắt gia đình anh.
“Em có cần chuẩn bị gì không?” Lâm Sơ Diệp hỏi, vẫn có hơi bất an: “Em không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, cũng không biết người nhà anh có thói quen gì hay không.”
“Không cần gì cả, cứ giao hết cho anh là được rồi.” Ôn Tịch Viễn nói.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vậy những cái lớn thì anh chuẩn bị, em sẽ đi mua chút quà, lần đầu tiên gặp mặt không thể qua loa được.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Không cần đâu, em đến là được rồi, quà anh sẽ chuẩn bị giúp anh.”
Lâm Sơ Diệp: “Em thấy như vậy không có thành ý cho lắm.

Hay là chúng ta cùng nhau đi mua quà, anh tham khảo giúp em một chút nhé.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được.”
Ngày lễ tết Lâm Sơ Diệp thường sẽ mua quà cho bà ngoại và cậu mợ, cho nên cũng có chút kinh nghiệm chọn quà, nhưng gia đình cô là gia đình bình thường, lại là người trong nhà nên không cần chú ý quá nhiều.
Nhưng cô không biết ba mẹ Ôn Tịch Viễn như thế nào, hơn nữa gia đình họ lại là gia đình giàu có, cho nên cô hơi do dự, sau vài ngày tham khảo trên mạng cũng không biết nên tặng gì nên chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của Ôn Tịch Viễn.
Hai người cùng nhau tranh thủ đi trung tâm mua sắm, Ôn Tịch Viễn đưa cô đi chọn quà, anh cũng không chọn những món quà quá đắt, đều là những món quà tương đối thiết thực và ý nghĩa, chọn cho ba mẹ Ôn Tịch Viễn một phần, em trai Ôn Mộ Viễn một phần, Ôn Thư Ninh, Hà Minh U và ba của Hà Minh U cũng có phần.
Cuối tuần Lâm Sơ Diệp cùng Ôn Tịch Viễn trở về nhà anh.
Lâm Sơ Diệp vốn cho rằng cô sẽ không căng thẳng, nghĩ chỉ giống lần trước Ôn Tịch Viễn cùng với cậu mợ của cô ăn một bữa cơm, sẽ rất dễ dàng, nhưng khi xe tiến vào khu biệt thự sang trọng, Lâm Sơ Diệp vẫn cảm thấy hơi hồi hộp, còn có chút sợ hãi.
Ôn Tịch Viễn thấy cô căng thẳng, nhân lúc đèn đỏ thì nắm tay cô.
Tay cô hơi lạnh.
Ôn Tịch Viễn nắm chặt hơn một chút, nhìn về phía cô: “Không sao đâu, họ cũng chỉ là những người bình thường thôi.”
Lâm Sơ Diệp cười với anh: “Em không sao, anh không cần phải lo đâu.”
Ôn Tịch Viễn cũng cười, giơ tay xoa đầu cô, sau đó lái xe về phía cổng lớn của biệt thự.

Ôn Tịch Viễn đỗ xe ở một khoảng sân trống.
Diện tích khoảng sân rất lớn, ngồi trong xe có thể nhìn thấy khung cảnh núi non phía đối diện, còn có công viên và hồ nước rộng lớn, cả những người già đánh Thái Cực quyền và ca hát trong công viên.
“Chỗ này cách nội thành khá xa, môi trường tốt, không khí cũng rất trong lành, xung quanh còn có nhiều công viên và danh lam thắng cảnh, rất thích hợp cho người già về hưu.” Thấy Lâm Sơ Diệp có vẻ tò mò, Ôn Tịch Viễn bèn giải thích với cô.
“Môi trường ở đây đúng là rất thích hợp để dưỡng già.” Lâm Sơ Diệp nói: “Chỉ là nếu muốn đi làm thì hơi xa.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mấy người bọn anh không ở đây.

Thật ra bên phía nội thành cũng có một căn nhà cũ, cuộc sống ở bên đó cũng tiện hơn, nhưng môi trường kém xa nơi này, sân cũng nhỏ, không thỏa mãn được sở thích trồng rau của mẹ anh nên bà ấy và ba anh chọn sống ở bên này.”
“Trồng rau?” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn gật đầu, xoay người, tay chỉ về một mảnh đất trồng rau cách đó không xa: “Đó, bà ấy đã dùng cả phần sân bên đó chỉ để trồng rau.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô nhìn theo hướng tay của Ôn Tịch Viễn, đúng là có một mảnh vườn trồng rau xanh tốt, hơn nữa còn có không ít loại, đậu Hà Lan, rau xà lách, cải thảo, hành tây, hành lá, rau cần…..
Điều này không giống với trong tưởng tượng của Lâm Sơ Diệp.
Trong tưởng tượng của cô, những bà mẹ ở tầng lớp và độ tuổi này sẽ đều giống với mẹ của Mạnh Cảnh Huyền, sẽ chưng diện hơn, sở thích thì cũng sẽ là đi coi mấy buổi hòa tấu dương cầm vĩ cầm các thứ, cực kỳ cao nhã, còn đối với những thú vui của những người bình thường thì không quá để ý, thậm chí còn thầm xem thường, yêu cầu đối với gia đình thông gia cũng cực kỳ cao.
“Mẹ anh…..

cũng có hứng thú với những thú vui này sao.” Nhìn mảnh vườn rau xanh tốt, Lâm Sơ Diệp cố gắng tìm từ để hình dung.
“Cũng chỉ là sở thích mấy năm nay trở lại của bà ấy thôi, dù sao sóng gió lớn gì cũng đã trải qua rồi, có một số việc cũng nhìn thấu hơn những người khác, bây giờ lớn tuổi rồi, ngược lại lại muốn sống đơn giản hơn.” Ôn Tịch Viễn vừa nói vừa tháo dây an toàn ra: “Chúng ta vào trong thôi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, vừa định tháo dây an toàn ra thì một bóng người từ phòng khách lao ra nhanh như khỉ, đi cùng là giọng nói vui vẻ: “Cô giáo Lâm.”

Động tác tháo dây an toàn ra của Lâm Sơ Diệp hơi dừng lại, theo bản năng nhìn về phía người vừa tới.
“Hà Minh U?” Cô gọi cậu nhóc một tiếng, có chút bất ngờ.
Tuy rằng lúc đi mua quà cũng đã chuẩn bị cho cậu nhóc và ba mẹ cậu, nhưng chỉ nghĩ là chuẩn bị thế thôi, không nghĩ tới Hà Minh U cũng ở đây.
“Em đến thành phố Bắc khi nào thế?” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc hỏi, lại có chút vui mừng, lâu rồi không gặp, cô vẫn còn nhớ bạn nhỏ nghịch ngợm này đấy.
Hà Minh U cũng nhớ người cô giáo mới xinh đẹp này, cười hì hì giải thích: “Vừa mới tới ạ.

Em và mẹ em cùng tới.”
Sau đó rất tự giác mở cửa xe ra giúp Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo, cô xuống xe trước đi.”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc một cái: “Gọi là mợ.”
“Gọi mợ thì già quá…..” Hà Minh U phản bác theo bản năng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Ôn Tịch Viễn thì lập tức ngoan ngoãn sửa lại: “Mợ.”
Lâm Sơ Diệp nhìn cậu nhóc, cười: “Không sao, em muốn gọi như thế nào thì cứ gọi.”
Vừa nói vừa xuống xe.
Hà Minh U liếc trộm Ôn Tịch Viễn cũng đang xuống xe: “Cậu không cho đâu ạ.”
Ôn Tịch Viễn vẫn còn đứng trước cửa xe, thản nhiên lườm cậu nhóc một cái: “Không gọi mợ thì cháu muốn gọi là gì?”
Hà Minh U lắc đầu nguầy nguậy: “Không muốn gọi là gì hết, chỉ muốn gọi là mợ thôi ạ.”
Nói xong còn quay sang phía Lâm Sơ Diệp gọi to để biểu hiện thành ý: “Mợ.”
Gọi xong còn không quên liếc xem phản ứng của Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp bị bộ dạng của cậu nhóc chọc cười, rất phối hợp đáp lại: “Ngoan quá.”

Hà Minh U được khen thì ngượng ngùng, gãi đầu cười ngốc.
Những người khác trong phòng khách nghe thấy tiếng cũng đi ra, không nhiều người lắm, chỉ có hai người phụ nữ và một người đàn ông.
Người phụ nữ đi trước có ngũ quan xuất chúng, khí chất tao nhã, là một người được bảo dưỡng rất kỹ, trên khuôn mặt vẫn còn một chút khí chất quyết đoán của một nữ cường nhân, Lâm Sơ Diệp đánh giá sơ qua mẹ của Ôn Tịch Viễn, không thể nào liên kết người phụ nữ trước mặt với khu vườn đầy rau xanh kia được.
Đi theo bên cạnh bà là một người đàn ông, đường nét trên khuôn mặt có nét giống vài phần với Ôn Tịch Viễn, nhưng trẻ tuổi hơn, còn người bên cạnh là Ôn Thư Ninh.
Thấy cô tới, Ôn Thư Ninh tươi cười đi về phía cô, rất nhiệt tình chào hỏi: “Cô giáo Lâm, hai người trở lại rồi.”
Sau đó chỉ vào hai người bên cạnh, cười giới thiệu: “Để tôi giới thiệu một chút, đây là mẹ của tôi, còn đây là em trai tôi, Ôn Mộ Viễn.”
Lâm Sơ Diệp không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, chỉ có thể khách khí mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào mọi người.”
Khuôn mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ.
Ôn Tịch Viễn đã đi đến bên cạnh cô, cầm tay cô rồi nhìn những người trước mặt, gọi một tiếng “Mẹ” với người phụ nữ trung niên, sau đó giới thiệu Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp, con dâu của mẹ.”
Lâm Sơ Diệp lễ phép mỉm cười chào: “Cháu chào dì ạ.”
Đào Cẩm Dung – mẹ của Ôn Tịch Viễn đánh giá cô một lát, rồi mới cười sửa lại cho cô: “Nên gọi là mẹ.”
Lâm Sơ Diệp ngượng ngùng cười, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, tuy chưa quen với cách xưng hô này nhưng vẫn nghe theo, đổi thành “Mẹ”.

Tiếng “Mẹ” này khiến mặt mày Đào Cẩm Dung lập tức hớn hở, kéo tay cô, nhét vào tay cô một bao lì xì đỏ thật dày, bảo đây là quà gặp mặt.
Lâm Sơ Diệp chưa từng được như thế này, muốn rút tay về nhưng không dám.
Ôn Thư Ninh mỉm cười nhìn cô: “Cô giáo Lâm, cô nhận đi, đây là phong tục đó.

Hồi tôi ra mắt gia đình nhà nội của Hà Minh U cũng như thế.”
Ôn Tịch Viễn cũng khẽ nói với Lâm Sơ Diệp: “Em nhận đi, lần đầu tiên gặp mặt đều như vậy cả.”
Lâm Sơ Diệp không thể không nhận bao lì xì, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Cảm ơn mẹ ạ.”
Tiếng “Mẹ” nhẹ nhàng này khiến Đào Cẩm Dung hận không thể nhét cho cô thêm một bao lì xì nữa, càng nhìn càng thấy thích Lâm Sơ Diệp.
Bà rất thích kiểu con gái ngoan ngoãn, lễ phép, lại biết cư xử đúng mực như thế này.
Vừa rồi nhìn thẳng vào người ta thì có vẻ hơi thất lễ, nhưng bà vẫn không kìm được mà đánh giá sơ lược Lâm Sơ Diệp, lúc Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn mới đến, bà đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách quan sát, khí chất và ngoại hình bà đều rất ưng ý, nhưng vẫn có chút lo lắng.
Bà không ngờ Ôn Tịch Viễn sẽ kết hôn, hơn nữa lại kết hôn một cách chớp nhoáng như vậy.
Bà đã làm mẹ của Ôn Tịch Viễn hơn ba mươi năm, chưa từng nghe anh nói có thích cô gái nào, hoặc là có quan hệ thân thiết với cô gái nào, cũng chưa nghe anh nói mình yêu đương, mỗi lần bà giục kết hôn anh đều trả lời mình sẽ không kết hôn, con trai như thế bà cũng không biết phải khuyên bảo như thế nào.

Thế nhưng hôm qua anh đột nhiên gọi điện thoại cho bà, nói mình đã kết hôn, muốn dẫn vợ về nhà ăn một bữa cơm.
Phản ứng đầu tiên của bà lúc đó là hoang mang hơn là vui mừng.
Dù sao lúc trước khi anh tới thành phố Ninh, bà còn đặc biệt tìm bọn Lê Duệ và Từ Tử Dương để thăm dò, biết Ôn Tịch Viễn không có bạn gái, cũng không có hảo cảm đặc biệt đối với bất kỳ người con gái nào, càng không mập mờ với ai.

Chỉ là sau một thời gian anh ở thành phố Ninh, bà bảo Ôn Thư Ninh nói bóng nói gió hỏi về chuyện tình cảm của Ôn Tịch Viễn, Ôn Tịch Viễn cũng trả lời với Ôn Thư Ninh chắc như đinh đóng cột là không có bạn gái, không thích ai, cũng sẽ không kết hôn.
Kết quả là không lâu sau, anh đột nhiên báo với bà, anh đã kết hôn rồi!
Không phải đột nhiên có bạn gái, mà là có vợ.
Mơ hồ một hồi, bà lại cảm thấy lo lắng.
Kết hôn không phải việc nhỏ, có thể khiến đứa con trai từ nhỏ đến lớn luôn cẩn thận của bà kết hôn một cách nhanh chóng như thế, bà sợ thủ đoạn của đối phương quá cao, khiến con của bà mắc bẫy.
Thậm chí Đào Cẩm Dung còn không nhịn được mà suy nghĩ, có phải đối phương dùng bùa chú hay không, như vậy mới có thể khiến Ôn Tịch Viễn trở nên hồ đồ mà đi kết hôn với cô ta, nếu không với tính cách của Ôn Tịch Viễn thì không thể nào dễ dàng mắc mưu được.
Lo lắng mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cũng có thể thấy được người con gái có thể thuần phục được đứa con trai này của bà.
Bộ dạng của Lâm Sơ Diệp có chút khác với suy đoán của bà.

Bà tưởng rằng người đó phải giống như một con hồ ly chuyên đi quyến rũ người khác, kết quả không phải, ngược lại còn có hơi ngoan ngoãn quá mức, trầm tĩnh dịu dàng, nhìn giống như cô mới là người bị con của bà lừa hơn.
Bà cũng nghĩ cô gái đó sẽ là một cao thủ xã giao, giỏi làm nũng và xử lý các mối quan hệ cá nhân tốt, nhưng nhìn phản ứng của Lâm Sơ Diệp lại có vẻ ngây ngô cẩn trọng.
Bà không khỏi liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, đứa con trai được xem như cáo già ngàn năm này, nếu như cô gái này thật sự giở trò, vốn sẽ không chơi lại đứa con trai này của bà.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn bà một cái.
Cái liếc mắt này khiến khí thế của Đào Cẩm Dung giảm xuống vài phần, đối mặt với đứa con trai đứng đầu gia tộc này, bà vẫn có hơi dè chừng.
Rõ ràng là đứa con do bà sinh ra và dạy dỗ, nhưng sóng sau xô sóng trước, khí chất hơn mười năm tôi luyện trên thương trường này của anh có thể dễ dàng áp đảo bà.
Đào Cẩm Dung ho nhẹ một tiếng, cố gắng thể hiện khí chất mà một người mẹ nên có: “Chúng ta vào bên trong thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Hà Minh U lập tức chạy đến trước mặt Lâm Sơ Diệp, kéo cô đi: “Cô giáo mới, đi nào.”
Ôn Tịch Viễn ho một tiếng.
Hà Minh U giống như bị bỏng, lập tức buông tay Lâm Sơ Diệp, còn sửa lại lời nói: “Mợ, đi thôi.”
Bộ dạng cu li này của cậu nhóc khiến Ôn Mộ Viễn đi bên cạnh ghét bỏ, giơ một ngón tay ra hiệu.
Hà Minh U lập tức cho cậu ta một ánh mắt “Cậu không sợ sao?”
Ôn Mộ Viễn trộm liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, quả thật cậu có hơi sợ người anh trai này.
Ôn Tịch Viễn đã dắt tay Lâm Sơ Diệp đi vào trong nhà, bộ dạng bảo vệ người rõ ràng như thế này khiến cậu và Đào Cẩm Dung không nhịn được mà tò mò lén nhìn hai người, ân ái như thế này, hoàn toàn khác với phỏng đoán của bọn họ: Ôn Tịch Viễn chỉ vì trốn tránh hôn nhân mà tìm đại một người để kết hôn đại.
Nhưng nếu là tình cảm thật lòng thì phát triển cũng quá nhanh rồi, không có chút dấu hiệu nào cả.
Ngay cả Lâm Sơ Diệp từ đâu tới bọn họ cũng không biết, cực kỳ tò mò về sự phát triển quan hệ của hai người, muốn hỏi nhưng lại không dám, một bên là bọn họ đều có hơi sợ Ôn Tịch Viễn, cả gia đình này người duy nhất không sợ Ôn Tịch Viễn chỉ có Ôn Thư Ninh mà thôi.
Cô không mở miệng thì họ cũng chỉ đành yên lặng thắc mắc, vì là lần đầu tiên gặp mặt Lâm Sơ Diệp, vẫn chưa rõ tính tình Lâm Sơ Diệp ra sao, sợ trực tiếp hỏi như thế thì quá đường đột, đành phải kiềm chế sự tò mò, mỉm cười bước vào nhà.
Hà Minh U không nhiều tâm tư như người lớn, cậu nhóc thích cô giáo mới, đơn giản chỉ là muốn nói chuyện với cô giáo, vì vậy sau khi vào nhà đã trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lâm Sơ Diệp, mở to đôi mắt, sốt sắng hỏi: “Cô giáo mới, sao cô đột nhiên lại biến thành mợ của em thế ạ?”

Lâm Sơ Diệp cũng không biết trả lời như thế nào.
Sao lại đột nhiên biến thành thế này?
Hình như lúc đó hai người cùng đi cưỡi ngựa, sau đó cô nhất thời xúc động rồi cầu hôn Ôn Tịch Viễn.
“Thì…..” Lâm Sơ Diệp không biết đáp án của cô có khiến cậu nhóc giật mình hay không: “Cô hỏi anh ấy có muốn kết hôn hay không, sau đó chúng ta liền đi lấy giấy chứng nhận.
Quần chúng ăn dưa: “…….”
Trả lời rồi, nhưng lại không giống như đã trả lời.
Tính tình của Ôn Mộ Viễn khá thẳng thắn, trực tiếp hỏi cô: “Chị dâu, chị cầu hôn anh trai em sao?”
Lâm Sơ Diệp nghĩ quá trình chính là như vậy nên gật đầu: “Ừm.”
Ôn Mộ Viễn: “Anh ấy đồng ý liền sao?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Ừm.”
“Vậy….” Ôn Mộ Viễn nghĩ nghĩ: “Lúc trước hai người hẹn hò được bao lâu rồi?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ lắc đầu: “Hình như là….

chưa hẹn hò lần nào thì phải.”
Ôn Mộ Viễn: “…….”
Đào Cẩm Dung: “……”
Ôn Thư Ninh: “…….”
Ánh mắt của ba người đều đồng thời nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn vừa mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ Diệp, sắc mặt bình tĩnh liếc nhìn mọi người: “Có vấn đề gì sao?”
Đương nhiên là có vấn đề rồi.
Cả ba người đều lộ ánh mắt đồng tình, người bình thường sao có thể kết hôn một cách chóng vánh như vậy được chứ.
Nhưng nhìn cách hai người chung đụng, vừa cảm thấy không có vấn đề gì, lại giống như có rất nhiều vấn đề.
Rõ ràng vẫn còn sự xa lạ khách khí giữa vợ chồng mới kết hôn chớp nhoáng, nhưng lại có không khí như một đôi vợ chồng già.
“Hai người cũng thật là dũng cảm.” Cuối cùng, Ôn Mộ Viễn chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với hai người.
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười, dường như cô và Ôn Tịch Viễn không giống những người bình thường.

Hà Minh U vẫn còn hơi buồn rầu: “Nhưng tại sao không phải là cậu cầu hôn chứ? Không phải cầu hôn là để đàn ông làm hay sao.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Cô không nghĩ tới vấn đề này.
Cô muốn kết hôn với Ôn Tịch Viễn, nên liền đi tới hỏi anh, không có nghĩ nhiều như thế.
Không biết cô nói thẳng là cô cầu hôn là vì cô muốn kết hôn với anh thì có phá vỡ nhận thức của bọn trẻ hay không?
Hơn nữa liệu người nhà Ôn Tịch Viễn có nghĩ nhiều hay không đây?
Lâm Sơ Diệp do dự nhìn mọi người, lại thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Ôn Tịch Viễn.
“Đúng thế, đường đường là một người đàn ông, sao lại có thể để cho con gái nhà người ta cầu hôn trước được?” Mẹ của Ôn Tịch Viễn – Đào Cẩm Dung chất vấn.
“Đúng đó, anh à, chuyện cầu hôn sao lại để cho chị dâu làm được chứ?” Ôn Mộ Viễn nói thêm.
Ôn Thư Ninh gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh rể em lúc trước để chị làm chuyện này, anh ấy đừng hòng mà cưới được chị.”
“…..” Lâm Sơ Diệp phát hiện dường như chiều gió đang thổi không đúng người, hình như tất cả mọi người đều đang chỉ trích Ôn Tịch Viễn, vì thế cô giải thích theo bản năng: “Cái này không trách anh ấy được, là em muốn kết hôn trước, cho nên em mới đi hỏi anh ấy.”
Mọi người: “…….”
Đào Cẩm Dung nghi ngờ nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp muốn kết hôn, anh lại đồng ý luôn.
Đào Cẩm Dung nhớ lại, mỗi lần giục anh kết hôn anh cũng chỉ trả lời năm chữ “Con sẽ không kết hôn”, rất thẳng thắn trực tiếp.
Bây giờ vả mặt cũng khá đau đó nhỉ.
Lâm Sơ Diệp phát hiện ánh mắt của mọi người vẫn không thay đổi, lo lắng nhìn về phía mọi người: “Sao thế ạ?”
Ôn Thư Ninh cười trấn an cô: “Không có gì đâu.”
Đến lúc nhìn lại phía Ôn Tịch Viễn, sắc mặt của Ôn Thư Ninh lập tức thay đổi: “Chỉ là trước kia có người nào đó cứ vịt chết còn cứng miệng, luôn miệng nói theo chủ nghĩa không kết hôn, kết quả mới được mấy ngày đã vả mặt “bốp bốp” rồi.”
“…….” Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, sau đó nhìn về phía Ôn Thư Ninh: “Sao em không nhớ mình từng nói theo chủ nghĩa không kết hôn thế?”
“Có bạn gái rồi sao? Không có.

Định khi nào tìm? Không tìm.

Không tính kết hôn sao? Không kết.” Ôn Thư Ninh học theo bộ dạng của anh lúc trước ở sân bay thành phố Ninh, nói lại một lượt những lời anh đã nói ngày hôm đó, nói xong còn không quên liếc Ôn Tịch Viễn một cái: “Bây giờ mới qua được mấy ngày đâu chứ?”

Hà Minh U giơ tay làm chứng: “Cháu cũng nghe thấy.”
Ôn Tịch Viễn lườm hai mẹ con: “Sự vật luôn thay đổi và phát triển.

Lúc trước ở trường cấp ba chị không học chính trị sao?”
“Được rồi, em nói gì cũng đúng.” Ôn Thư Ninh gật đầu, nhìn anh:
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, khai ra mau, em nhớ nhung em dâu chị bao lâu rồi?”
Câu hỏi này quá trực tiếp rồi.
Lâm Sơ Diệp cũng có chút ngại ngùng.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp nhìn thẳng vào Ôn Thư Ninh: “Chuyện này có liên quan gì đến chị à?”
Ôn Thư Ninh nghẹn họng.
Cô chuyển hướng sang Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo Lâm, em xem, con người này không thể nào nói lời ngọt ngào được, em gả cho nó, thật là làm khổ em rồi.”
Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Không sao ạ.”
Ôn Thư Ninh: “Nếu về sau nó dám bắt nạt em, chọc giận em, hay là dám làm chuyện gì có lỗi với em, em cứ việc nói với chúng ta, chúng ta là người nhà, sẽ giúp em xả giận, tuyệt đối đừng ngại ngùng gì cả, bọn chị cũng nhịn nó lâu lắm rồi.”
Mẹ Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, nếu nó có làm gì không tốt với con, con cứ nói với chúng ta, đều là người một nhà cả, đừng khiến bản thân phải đau buồn.”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười, gật đầu: “Vâng ạ.”
Ôn Tịch Viễn liếc Ôn Thư Ninh và mẹ một cái: “Mọi người đừng xem con như yêu quái là được rồi.”
Ôn Thư Ninh bĩu môi đáp lại.
Mặc dù nói năng không kiêng nể gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra tình cảm gia đình giữa bọn họ rất tốt, không có xích mích gì.
Ôn Thư Ninh đảm nhận vai trò điều tiết bầu không khí của cả nhà, có lẽ là sợ Lâm Sơ Diệp đến đây lần đầu tiên vẫn chưa được quen nên đặc biệt dẫn Hà Minh U từ thành phố Ninh trở về.
Có Hà Minh U ở đây, không khí cả nhà đều thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu nhóc vẫn giống như lúc trước, vẫn ngây ngô vô tư, hơn nữa còn rất thích Lâm Sơ Diệp, thích cuốn lấy cô hỏi đông hỏi tây, hỏi tại sao cô giáo không dạy lớp của cậu nhóc nữa, sau đó lại hỏi sao cô và cậu của cậu nhóc quen nhau.
“Mợ và cậu của cháu là bạn hồi cấp 3.”
Lâm Sơ Diệp cũng không giấu diếm gì với Hà Minh U, cậu nhóc hỏi gì cô cũng trả lời.
Vừa trả lời xong, Ôn Thư Ninh đang ở bên cạnh chuẩn bị bữa tối liền “Ồ…..” một tiếng thật dài, sau đó liếc nhìn Ôn Tịch Viễn, hóa ra đúng là nhớ thương người ta từ lâu rồi.

Khó trách lại kết hôn nhanh chóng như thế.
Ôn Tịch Viễn vẫn ngồi với Lâm Sơ Diệp trong phòng khách, không thèm để ý đến lời chế nhạo của chị mình, chỉ kiên nhẫn ngồi nhìn Lâm Sơ Diệp và Hà Minh U nói chuyện với nhau.
Lúc cô đối với Hà Minh rất dịu dàng, cũng rất kiên nhẫn.
Hà Minh U không để ý là cậu đang nhìn mình, vẫn cảm thấy chuyện Lâm Sơ Diệp chủ động cầu hôn là vô cùng bất lợi, còn thật lòng đề nghị với Lâm Sơ Diệp: “Cô giáo mới, để em nói cho cô nghe, lần sau nếu cô có kết hôn lần nữa thì nhất định phải để cho đàn ông cầu hôn, không thể lần nào cũng là cô làm được.”
Vừa dứt lời, giọng nói của Ôn Tịch Viễn liền truyền tới: “Hà Minh U, cháu nói lung tung cái gì thế hả?”
Hà Minh U ý thức được mình vừa nói sai, lập tức thêm vào: “Cháu chỉ cảm thấy đáng lẽ ra cậu mới phải là người cầu hôn mợ trước, dù sao thì cậu cũng là đàn ông mà.”
Ôn Tịch Viễn bình tĩnh nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía cậu nhóc: “Ai bảo với cháu nhất định phải là đàn ông cầu hôn trước?”
Hà Minh U: “Trong TV đều diễn như vậy mà.”
Ôn Tịch Viễn: “Ít xem TV lại, đọc nhiều sách hơn đi.”
Hà Minh U: “Trong sách cũng viết như vậy.”
“Hơn nữa lúc ba và mẹ cháu kết hôn, chính là ba cháu cầu hôn mẹ cháu trước.” Hà Minh U bổ sung.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy cho nên mẹ cháu mới sinh ra một đứa ngốc như cháu đó.”
Hà Minh U không phục: “Cháu rất thông minh đó.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cậu nhóc: “Học thuộc những số chia hết cho 2 rồi sao?”
Hà Minh U lập tức ngậm miệng.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp đi tới chỗ Lâm Sơ Diệp, kéo cô: “Em muốn đi mua sắm không?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Có ạ.”
Hà Minh U cũng vui vẻ đứng dậy: “Chờ cháu với.”
Ôn Tịch Viễn lườm cậu nhóc: “Không cho cháu đi.”
Hà Minh U háo hức nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp có thể kiên quyết mặc kệ cậu nhóc khi cậu nhóc mắc lỗi, nhưng bây giờ cậu nhóc không làm gì sai cả, không nhịn được mà nhìn về phía Ôn Tịch Viễn nói giúp cho cậu nhóc: “Dẫn Hà Minh U theo nhé, trẻ con không thích ở lỳ trong nhà đâu.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn Ôn Mộ Viễn, chỉ tay về phía Hà Minh U: “Em dẫn nó ra ngoài đi.”
Ôn Mộ Viễn đang chơi game cực kỳ vui vẻ: “……”
Ôn Tịch Viễn mặc kệ hai người, kéo Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài.
Bên cạnh là một công viên rất lớn.
Buổi chiều chính là thời điểm công viên đông người nhất, có rất nhiều ông lão bà lão đang tập thể dục ở đó.
“Vẫn thấy thân thuộc chứ?” Ôn Tịch Viễn hỏi cô.
Lâm Sơ Diệp biết cái anh hỏi chính là bầu không khí gia đình trong nhà của anh.
Cô gật đầu: “Vâng, người nhà anh đều rất tốt.”
Thật sự rất tốt, họ đều rất quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng rất nhiệt tình.

Ôn Tịch Viễn cười, không nói gì nữa.
Lâm Sơ Diệp nhớ tới lúc trước ở công ty có gặp được ba của anh, hoang mang hỏi anh: “Đúng rồi, ba anh đâu? Ông ấy không có ở nhà sao?”
Cô nhìn thấy rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt của Ôn Tịch Viễn nhạt đi vài phần.
“Ông ấy tham gia một câu lạc bộ câu cá, mấy ngày nay câu lạc bộ đó tổ chức đi du lịch tới vùng khác câu cá, không trở về kịp.”
Giọng nói của anh rất bình thản, nhưng loại bình thản này không giống khi anh nói chuyện với những người trong nhà khác, mà mơ hồ mang theo chút lãnh đạm không muốn nhắc đến.
Lâm Sơ Diệp chần chờ một lúc, ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Quan hệ giữa anh và ba anh không tốt sao?”
“Cũng có thể coi là vậy.” Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Cho dù có quan hệ cha con đi chăng nữa thì cũng sẽ tồn tại sự khác nhau về ý tưởng, ở cùng một chỗ sẽ không thể tránh khỏi có xích mích, cho nên có thể tránh thì sẽ tránh.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, cô không phải người trong cuộc, cũng không biết tình huống cụ thể giữa hai người như thế nào nên cũng không tiện khuyên bảo, chỉ cầm tay anh: “Vâng, không muốn gặp thì không cần phải gặp.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Nếu anh nói anh cố ý sắp xếp để ông ấy đi, không cho hai người cơ hội gặp mặt, em có để ý không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không đâu.

Gặp mặt người nhà vốn là để vui vẻ mà, nếu để ảnh hưởng đến tâm trạng thì không nên gặp vẫn hơn.”
Ôn Tịch Viễn cười, giơ tay ôm cô.
“Chờ anh xử lý tốt quan hệ giữa anh và ông ấy, anh sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”Ôn Tịch Viễn nói.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Hai người đi dạo trong công viên, mãi cho đến khi Ôn Thư Ninh gọi điện bảo về ăn cơm mới trở về.
Không ngờ vừa mới quay lại phòng khách đã gặp bố Ôn Tịch Viễn vừa mới trở về.
Ông ấy đứng trong thang máy, trong tay vẫn còn kéo vali và dụng cụ câu cá, hẳn là mới từ bên ngoài trở về.
Vẫn là người mà hôm đó Lâm Sơ Diệp gặp được lúc ở văn phòng của Ôn Tịch Viễn, ánh mắt vừa khôn khéo vừa lạnh lùng.
Chắc ông ấy không nghĩ rằng trong nhà có khách, bước chân thoáng dừng lại, tầm mắt chuyển từ trên mặt Ôn Tịch Viễn qua Lâm Sơ Diệp đang đứng bên cạnh anh, yên lặng đánh giá cô.
Lâm Sơ Diệp cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Ôn Tịch Viễn hơi lạnh đi.
Những người khác trong phòng đều có biểu cảm riêng.
Mẹ của Ôn Tịch Viễn ho nhẹ, tiến lên nhận lấy vali và đồ nghề câu cá trong tay ông ấy: “Không phải nói còn muốn đi thêm vài ngày nữa rồi mới trở về sao? Sao đột nhiên lại trở về thế?”
“Không có gì thú vị nên về.” Bố của Ôn Tịch Viễn nói, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô gái này là ai thế? Trong nhà có khách sao không ai báo với tôi một tiếng?”
Từ thần thái đến ánh mắt, cả tư thế đều toát ra vẻ gia trưởng cứng nhắc.
Bỗng Lâm Sơ Diệp không phân biệt được ông cố ý tỏ ra vẻ gia trưởng hay từ trước đến giờ vẫn thế.

“Đây là chị dâu ạ.

” Ôn Mộ Viễn tiến lên giới thiệu, vẫn là bộ dáng tươi cười vui vẻ, sau khi giới thiệu xong còn chỉ vào ba anh là Ôn Kỳ Minh giới thiệu với Lâm Sơ Diệp: “Đây là bố.


Đây là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa lại còn phải đối mặt với người đàn ông có vẻ khá gia trưởng này, Lâm Sơ Diệp không thể trực tiếp gọi là ‘bố’ được.

“Cháu chào chú ạ.

” Cô khách sáo chào hỏi.

Ánh mắt của bố Ôn Tịch Viễn vẫn như từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô: “Tôi đã từng gặp cô.


Thái độ không tính là quá ngạo mạn, nhưng cũng không quá khách khí.

Kiểu thái độ này không giống với thái độ của ba mẹ Chu Cẩn Thần và Mạnh Cảnh Huyền, chỉ đơn thuần là thái độ của trưởng bối nhìn vãn bối.

Mặt Ôn Tịch Viễn lạnh lùng, tiến lên một bước chắn lại ánh mắt đánh giá của bố anh đối với Lâm Sơ Diệp, lặng lẽ nắm tay cô.

Sắc mặt Ôn Kỳ Minh lập tức trầm xuống: “Thái độ của con như thế là sao? Có đứa con nào lại tỏ thái độ như thế này với bố mình không hả?”
Ôn Tịch Viễn nhìn ông: “Vậy có người làm trưởng bối nào giống như bố không? Vãn bối chào hỏi bố, bố lại tỏ thái độ như thế này? Giáo dưỡng của bố đâu rồi?”
“Ta….

.

” Ôn Kỳ Minh nghẹn họng: “Vậy hai đứa kết hôn cũng không báo cho bố một tiếng, cái gia đình này còn có ai nhớ đến người bố này cơ chứ.


“Được rồi được rồi, đừng suốt ngày chạm mặt là cãi nhau thế.

” Đào Cẩm Dung nhanh chóng tiến lên khuyên can: “Lần đầu tiên Sơ Diệp về nhà, hai người như thế sẽ khiến con bé thấy khó chịu.


Nói xong còn áy náy nhìn Lâm Sơ Diệp cười cười: “Sơ Diệp, con đừng bận tâm.

Ba của Ôn Tịch Viễn là như thế, không biết nói chuyện, quen là được rồi.


Ôn Mộ Viễn cũng hòa giải: “Chị dâu, chị đừng quan tâm đến ba em làm gì, ông ấy mỗi ngày cứ như uống say vậy, gặp ai là mắng người đó.


Lâm Sơ Diệp xấu hổ cười: “Không sao đâu.


Ôn Thư Ninh cũng bỏ việc trên tay xuống, mỉm cười trấn an Lâm Sơ Diệp, sau đó nhìn về phía Ôn Kỳ Minh, lập tức giục ông đi vào phòng: “Được rồi, đừng mỗi lần trở về nhà lại khiến gà bay chó sủa nữa, ba còn như thế nữa con sẽ bảo mẹ ly hôn với bố đấy.


Ôn Kỳ Minh tức giận: “Mấy người đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Bắt đầu chê tôi là đồ vô dụng chứ gì? Cũng không nghĩ lại xem các người trưởng thành như thế nào, từ nhỏ đến lớn tôi có bạc đãi các người không? Có từng để các người phải chịu khổ chưa? Bây giờ ai ai trưởng thành rồi cũng bắt đầu ghét bỏ ông đây……”
“Biết rồi biết rồi, từ nhỏ đến lớn ba đã vất vả lắm rồi, cả gia đình này đều phải dựa vào ba, chúng con rất cảm kích.

” Ôn Thư Minh đáp lời, đẩy ông đi về phòng: “Được rồi, ba đi vào phòng tắm rửa thay quần áo các thứ đi, đừng mỗi lần về nhà lại khiến bầu không khí trong nhà trầm xuống, rõ ràng lúc ba không ở đây ai ai cũng vui vẻ cả.


Nửa câu sau lại chọc giận Ôn Kỳ Minh: “Lại là lỗi của tôi rồi chứ gì?”
Nói xong, ngón tay chỉ về phía Ôn Tịch Viễn: “Nó thì không có vấn đề gì sao? Nếu không phải nó châm ngòi trước, tôi còn tự nhiên đi cãi nhau với nó à? Đúng, bây giờ cái nhà này là nó vất vả nhất, có năng lực nhất, tôi già rồi, các người.


“Có thôi ngay không hả!” Đào Cẩm Dung đột nhiên hét lớn.

Ôn Kỳ Minh lập tức ngậm miệng!
Ôn Thư Ninh đẩy vai ông: “Được rồi, ba nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo đi.


Nói xong còn giúp ông đóng cửa phòng lại cái “rầm”, sau đó bất đắc dĩ lè lưỡi với Lâm Sơ Diệp, hạ giọng nói: “Ông ấy không muốn nhận là mình già rồi, lúc nào cũng phải nhấn mạnh mình là người đứng đầu gia đình, em đừng để ý đến ông ấy, trong cái nhà này, lời ông ấy nói không được tính đâu.

Lâm Sơ Diệp cười tỏ vẻ mình cũng không quá để ý, lại không nhịn được lo lắng quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.

Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn lãnh đạm như trước, không vì lời nói của Ôn Kỳ Minh mà tức giận hay đau lòng gì, nhưng cũng không được nhàn nhã thả lỏng như lúc nãy đối mặt với những người khác trong nhà.

Cô không khỏi nắm chặt tay anh, âm thầm an ủi.

Ôn Tịch Viễn cúi đầu nhìn cô, cười cười với cô.

Lâm Sơ Diệp cũng cười với anh, lại nắm chặt tay anh hơn một chút.

Ôn Thư Ninh nhìn hai người, vừa có chút đau lòng, lại có chút vui mừng, vui mừng cho Ôn Tịch Viễn cuối cùng cũng tìm được một cô gái thật lòng thích anh, còn có thể hiểu được nỗi khổ của anh.

Khó khăn mà mấy năm nay Ôn Tịch Viễn gặp phải cô đều từng chứng kiến qua, cả nhà đều hiểu cho anh, chỉ là ba của cô, rõ ràng cũng rất đau lòng cho Ôn Tịch Viễn, nhưng khôg biết có phải phương thức biểu đạt của ông có vấn đề hay là vẫn chưa bỏ xuống được hào quang năm xưa nay không, mỗi lần hai người gặp mặt đều biến thành giương cung bạt kiếm với nhau, tình cảm ba con cũng từ đó mà dần mờ nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro