۶Ngọn lửa trong đêm đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cha ta hung hăng ném đôi đũa xuống đất: "Không cần! Con chỉ cần sống cuộc sống bình yên của mình, như vậy là trọn vẹn đạo hiếu của cha con ta rồi!"

 Mẹ ta cũng hàm lệ nói: "Đúng vậy, Ngưu Nhi nghe lời, những chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu! Đàn bà con gái chúng ta, làm sao giải quyết được chuyện khó khăn như vậy?"

 "Sao lại không thể!" Ta nghe thấy giọng mình mang theo tiếng khóc chua xót, lúc này mới nhận ra mình đã rơi nước mắt.

 Ta nhìn cha mẹ:

 "Cha, mẹ, từ nhỏ cha mẹ đã khen con có tài, nói rằng nếu con có thể thi cử, cũng có thể đánh bại một đám nam nhi. Nhưng vào thời điểm nguy cấp của nhà họ Giang, cha mẹ lại hoàn toàn giấu con."

 "Cha mẹ đã nói, con là con gái duy nhất của cha mẹ, cha mẹ sẽ luôn tin tưởng con."

 Ta từng câu từng chữ khóc ra máu, khóe môi nở nụ cười: "Cha mẹ tin tưởng con như vậy sao?"

 "Coi thường con, đẩy con vào cảnh vô tình vô nghĩa, coi con như đồ vật không có tình cảm."

 "Cha mẹ thực sự cho rằng, cha mẹ bị giam cầm, con có thể kê cao gối không lo, mượn thế của Tần Bảo Bình để tránh gió, tham lam hưởng lạc cả đời sao!"

 "Trong lòng cha mẹ, con chính là thứ đồ vật không bằng heo chó như vậy sao!"

 Chính sự thất thố không che giấu của ta đã làm cha mẹ kinh hãi, họ im lặng rất lâu.

 Sau một hồi im lặng dài, cha ta mới mở lời: "Ngưu Nhi, cha mẹ làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con! Cha ... cha tuyệt đối sẽ không hại con!"

 Ta lau nước mắt trên mặt, giọng nói trở lại bình tĩnh như ngày thường: "Nói nhiều cũng vô ích, dù sao giờ con đã vào cuộc, nếu thực sự vì tốt cho con, hãy nói hết những gì mình biết cho con. Lần này, con không thể đi sai nửa bước."

 Cha ta cúi mắt, lưng hơi khom.

 Sau một hồi im lặng rất lâu, ông thở dài.

 Đêm dài thăm thẳm, trong ngục tối tăm ẩm ướt, ta và cha lần đầu tiên không phân biệt tôn ti, không phân biệt nam nữ mà bình đẳng trò chuyện.

 Lần đầu tiên, cha ta không giấu giếm ta điều gì, cũng không hề qua loa.

 Trong đời, lần đầu tiên.

 Có chút cảm khái, lại có chút buồn cười.

 Khi ta trở về Tần phủ, trời đã tối, chỉ có ánh nến le lói, cho ta biết có người để đèn chờ ta.

 Nhìn xa xa, ta thấy trong chính sảnh có hai bóng người và mùi thức ăn thoang thoảng.

 Đầu mũi ta bỗng thấy hơi cay.

 Đi đến gần chính sảnh, ta thấy Tần Bảo Bình đang dựa vào ánh nến, cầm sách đọc. Còn La Bạch Dương thì nằm vật ra trên ghế, ngủ say sưa.

 Tần Bảo Bình gật đầu ra hiệu với ta, đứng dậy đẩy La Bạch Dương đang ngủ say: "A Dương, Giang tiểu thư về rồi."

 La Bạch Dương mơ màng mở mắt, lẩm bẩm gọi ta: "Tỷ, tỷ về rồi ... "

 Có lẽ là thực sự buồn ngủ, nói xong câu này, nàng lại thở đều đều ngủ tiếp.

 Tần Bảo Bình có chút bất lực nói: "Nàng ấy nhất định phải đợi nàng về."

 Ta cười lắc đầu, kéo kéo tấm chăn mỏng trên người La Bạch Dương: "Ta lại không phải trẻ con, có gì mà phải đợi."

  Tần Bảo Bình im lặng vài giây, mới nói:

 "Người một nhà nên đợi nhau."

 "Sau này, về nhà sớm một chút."

 "Chúng ta đều rất lo cho nàng."

 Có hơi ấm tràn vào mắt ta.

 Ta nghĩ hẳn là gió đêm hú, có cát bay vào mắt ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro