۶Ra tay giúp đỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ta đợi nhiều ngày, vẫn không thấy La Bạch Dương lộ ra sơ hở gì.

 Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một số lời đồn đại, nói rằng nữ nhi Giang gia tuy xấu nhưng lại có thủ đoạn cao siêu, nắm chặt ái thiếp của Tần trạng nguyên trong tay. Nếu không được nàng cho phép, tiểu thiếp căn bản không dám làm gì.

 Vì vậy, những tấm thiệp mời xu nịnh lại như nước chảy vào phòng ta.

 Ta vẫn không tin La Bạch Dương sẽ vô duyên vô cớ thay ta ra oai.

 Vì vậy, ta xuyên qua phủ đệ đến tìm nàng.

 Tần Bảo Bình thực sự bảo vệ La Bạch Dương rất tốt, đại khái là sợ ta là người đàn bà độc ác có tâm địa xấu xa, cố tình ngăn cách phòng của ta và nàng ở hai bên phủ.

 Ta đi đến khi lòng bàn chân nóng rát đau đớn mới đến trước cửa phòng nàng.

 Chỉ là ta còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.

 "La phu nhân vẫn nên nghe lời đi! Hôm nay,  thuốc này, ngươi muốn cũng phải uống, không muốn cũng phải uống!"

 Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là Hồng ma ma bên cạnh mẫu thân.

 Chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của La Bạch Dương, trong đó có nỗi sợ hãi không thể che giấu: "Các người như vậy, không sợ ta nói với A Bảo sao!"

 "Chỉ là một nữ nông hèn hạ như ngươi, cũng xứng gọi thẳng tên của cô gia hay sao?" Hồng ma ma lạnh lùng nói. "Nô tỳ nói thật với ngươi, ngày đó Giang lão gia cho phép cô gia nạp ngươi, điều kiện là phải cắt đứt đường con cái của ngươi. Ngươi nói với ai cũng vô ích."

 La Bạch Dương lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy..."

 "La phu nhân vẫn đừng phí sức, mau uống thuốc đi, nô tỳ cũng dễ bề báo cáo."

 "Ta không uống!"

 "Xem ra La phu nhân không biết điều rồi!"

 Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên, có vẻ như đã đánh đổ bàn ghế.

 Ta có chút thất thần đứng ngoài cửa, một ý nghĩ kì lạ đột nhiên trào dâng trong lòng: nếu La Bạch Dương thực sự không có con, vậy thì ta chắc chắn có thể ngồi vững vị trí chủ mẫu này.

 Nhưng khi tiếng nức nở của La Bạch Dương truyền đến, ta lại gần như không thể kiểm soát được mà đẩy cửa ra.

 Chỉ thấy La Bạch Dương bị hai nha hoàn thô lỗ đè xuống bàn, ghế bị lật đổ khắp nơi, Hồng ma ma thô bạo bóp hai má La Bạch Dương, cầm bát thuốc định đổ vào miệng nàng.

 Lòng ta kinh hãi vô cùng nhưng giọng nói lại gần như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Đủ rồi."

 Mọi người từ trong trò hề này ngẩng đầu lên nhìn ta.

 Hồng ma ma mở lời trước: "Tiểu thư, lão gia và phu nhân nói..."

 "Bên cha mẹ, ta tự sẽ giải thích với họ." Ta quen với việc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm. "Hồng ma ma, mang thuốc của bà đi."

 Hồng ma ma chỉ đành đáp ứng, hai nha hoàn cùng nhau buông tay.

 Đợi đến khi họ rời đi, ta đỡ La Bạch Dương dậy.

 Hai má nàng bị bóp đến hơi đỏ, hốc mắt chứa đầy nước mắt, khiến cho dung mạo tiểu gia bích ngọc của nàng thêm phần đáng thương.

 Nhưng ta không phải Tần Bảo Bình, ta đương nhiên không có tâm tư gì thương hoa tiếc ngọc.

 Ta nói với giọng chế giễu: "Xem ra Tần Bảo Bình cũng không thích ngươi đến vậy."

 Nhưng La Bạch Dương chỉ nói: "Ta hiểu A Bảo, chàng không phải người như vậy."

 Ta lại càng thấy châm biếm: "Nếu hắn không phải người như vậy, vậy thì tại sao hắn lại cưới ta?"

 La Bạch Dương cụp mắt không nói.

 Ta tiếp tục nói: "Còn không phải vì quyền thế nhà ta,  hắn vui vẻ leo cao sao."

 La Bạch Dương vội vàng nói: "Không phải như vậy, A Bảo là vì..."

 Nàng lại như nghĩ đến điều gì, đột nhiên không nói nữa.

 Ta sinh lòng tò mò, muốn xem La Bạch Dương sẽ biện giải cho hắn ta như thế nào.

 Nhưng cuối cùng La Bạch Dương vẫn chỉ nói một câu: "A Bảo không phải người như vậy."

 Ta thấy vô cùng chán nản.

 Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, giọng nói của Tần Bảo Bình không kìm được sự căng thẳng: "A Dương!"

 La Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, cùng Tần Bảo Bình ngoài cửa nhìn nhau.

 Đây là lần đầu tiên ta thấy Tần Bảo Bình mất tự chủ như vậy, trán hắn đổ đầy mồ hôi, ngực không ngừng phập phồng.

 Giọng hắn hơi khàn: "Nàng... nàng không sao chứ?"

 La Bạch Dương lắc đầu, cúi mắt nhìn ta: "Đa tạ Giang tiểu thư đã ra tay giúp đỡ."

 Tần Bảo Bình theo ánh mắt của La Bạch Dương, lúc này mới chú ý đến ta.

 Hắn chắp tay với ta, giọng nói chân thành: "Đa tạ."

 Ta chỉ im lặng nhếch mép, không báo trước mà bắt đầu gây khó dễ: "Vừa rồi La phu nhân gọi ta là gì?"

 La Bạch Dương không ngờ ta sẽ trở mặt nhanh vậy, khuôn mặt vốn đã kinh hồn bạt vía lại một lần nữa không còn chút máu: "Giang... Giang tiểu thư... "

 Ta nhìn Tần Bảo Bình: "Tần Bảo Bình, giờ ngươi cũng là người có chức có quyền nhưng ái thiếp ngươi đưa vào lại không hiểu chút phép tắc này sao?"

 Dù là cố ý hay vô ý, cách xưng hô của La Bạch Dương như vậy, đều như đang nói rằng cuộc hôn nhân này của ta không chính đáng, không danh không phận, là đang đánh vào mặt mũi của Giang gia ta.

 Ta có thể thay La Bạch Dương ngăn cản chén thuốc tránh thai, bởi vì từ tận đáy lòng ta không đồng tình với cách làm này của cha mẹ.

 Sinh con đẻ cái không phải sứ mệnh tất yếu của nữ tử nhưng cũng không thể bị tước đoạt.

 Nhưng cách xưng hô của nàng lúc này, tựa như đang chế giễu ta, chế giễu Giang gia ta.

 Tần Bảo Bình có một thoáng ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: "Có thể cho ta nói chuyện riêng không?"

 Ta lạnh lùng nhìn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro