۶Sắp đặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhị hoàng tử vừa đi không lâu thì La Bạch Dương đã trở về.

 Cảm xúc của nàng luôn bộc lộ ra ngoài như vậy, ngẳng đầu bước đi, giống như một con gà trống chiến thắng.

 Nàng chạy đến trước mặt ta và Tần Bảo Bình, vẻ mặt hớn hở: "Vừa rồi ta lợi hại lắm!"

 Ta cố ý học theo giọng điệu của nàng, hỏi ngược lại: "Lợi hại thế nào?"

 "Đến nha môn gặp quan lão gia, phụ nhân kia còn chanh chua lắm, ta cũng không chịu thua, bày ra dáng vẻ của tỷ tỷ, mới ổn định được tình hình, nói là ngày mai sẽ thẩm vấn tiếp."

 La Bạch Dương cảm thấy không thương lượng ra được kết quả, cũng không định tội chúng ta thì đó là tin tốt.

 Nhưng ta và Tần Bảo Bình lại nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.

 La Bạch Dương cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ, giọng điệu nhỏ đi vài phần: "Tỷ tỷ, A Bảo, ta làm sai điều gì sao?"

 Nàng đương nhiên không làm sai điều gì, là chúng ta đã nghĩ quá đơn giản về chuyện này.

 Vừa rồi phụ nhân kia rõ ràng đã héo rũ, sao ở nha môn lại càng hung hăng hơn?

 Khả năng duy nhất chính là, nàng ta quen biết vị quan lão gia này, thấy có người chống lưng nên đương nhiên cứng rắn hơn.

 Mà một phụ nhân bình thường sao có thể quen biết với người của nha môn?

 E rằng đây không phải là vụ lừa đảo nhỏ nhặt, mà chính là vị quan lão gia này chỉ đạo nàng ta làm vậy.

 Tần Bảo Bình là tân quý, tự nhiên không có kẻ thù, cho nên lần này chắc chắn là nhắm vào ta.

 Mà chỉ còn một người muốn gặp ta.

 Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì có cung nữ đến báo, nói trưởng công chúa mời ta đi du ngoạn trên thuyền.

 Ta vội vàng theo cung nữ ra khỏi cửa.

 Nắng gắt trên cao, sóng biếc lăn tăn.

 Trưởng công chúa lười biếng dựa vào thành thuyền, nhấc mí mắt lười biếng liếc nhìn ta: "Chuyện của bản cung, ngươi đã làm xong chưa?"

 Ta mắt hơi cụp xuống: "Tiểu nữ có một cách, chỉ không biết trưởng công chúa và Đoan Ninh quận chúa có nguyện ý phối hợp không?"

 "Nói."

 "Đi một nước cờ mạo hiểm, để Đoan Ninh quận chúa chủ động xin thánh thượng ban chỉ hòa thân."

 Trưởng công chúa nhíu mày nhìn ta: "Nói tiếp đi."

 Sóng nước lấp lánh, cảnh đẹp như tranh.

 Nhưng ta biết, nếu ta lỡ lời thì cảnh đẹp nơi đây sẽ là nơi chôn thân của ta.

 Ta quỳ xuống: "Đoan Ninh quận chúa chủ động, ắt sẽ khiến sứ thần Phan quốc nghi ngờ. Đến lúc đó, hãy tung ra vài lời đồn đại vào tai họ, nói rằng ... "

 Ta giả vờ do dự, không nói nữa.

 Trưởng công chúa nhíu mày càng chặt: "Nói!"

 Ta cúi đầu, giọng run rẩy nói: "Nói rằng Đoan Ninh quận chúa thất lễ, bụng mang con, mới vội vàng hòa thân ... "

 Một tiếng vỡ vụn vang lên bên tai ta, mảnh sứ vỡ xẹt qua da thịt ta, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, hẳn là đã chảy máu.

 Giọng nói của trưởng công chúa như ma quỷ dưới địa ngục: "Ngươi to gan! Lại dám hủy hoại danh tiếng của con gái ta như vậy!"

 Nhưng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của trưởng công chúa: "Danh tiếng so với tính mạng, cái nào nặng cái nào nhẹ, mong trưởng công chúa cân nhắc."

 Sắc mặt trưởng công chúa khựng lại một chút, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

 Im lặng hồi lâu, cho đến khi thuyền cập bờ, bà ấy mới lên tiếng: "Xuống đi."

 Ta cũng không nói thêm gì nữa, cung kính hành lễ rồi xuống thuyền.

 Ta có thể nghĩ ra chủ ý này thì trưởng công chúa và tâm phúc của bà chưa chắc đã không nghĩ ra.

 Chỉ là những quý tộc đứng trên đỉnh cao quyền lực, vẫn luôn bị quyền lực hư vô điều khiển, lòng đầy tham lam, mãi mãi muốn toàn thắng, toàn thân trở lui.

 Nhưng ta thì khác, ta biết được mất, ta biết rằng lấy thịt trong miệng hổ, ắt sẽ bị thương.

 Trưởng công chúa là người thông minh, bà ấy sẽ biết phải lựa chọn thế nào.

  -------

 Ngày hôm sau thẩm vấn, Tần Bảo Bình phải vào cung chầu, ta liền cùng La Bạch Dương đến nha môn.

  Chỉ thấy phụ nhân kia đầy mặt đắc ý, không hề che giấu việc mình ỷ thế hiếp người.

 Nhưng ta chỉ cười, cười nàng ta mặt dày vô sỉ, cười nàng ta không biết trời cao đất rộng, cười nàng ta sắp bị vứt bỏ mà không hay biết.

 Hôm nay ta không dùng đến kỹ thuật khẩu chiến, chỉ bình thản nhắc lại lời phản bác hôm đó.

 Nàng ta cũng như hôm đó, câm như hến, liên tục nhìn về phía người trên công đường.

 Nhưng quan lão gia trên công đường sao có thể để ý đến nàng ta.

 Mục đích của họ đã đạt được.

 Ta đã đến, không còn cần đến người phụ nhân chợ búa này làm mồi nhử nữa.

 Khi nàng ta há hốc mồm bị lôi đi, ta bị gọi vào hậu viện, nói là đi ghi chép lại những việc liên quan đến vụ án này.

 Đương nhiên đó chỉ là lời nói dối, vì như ta và Tần Bảo Bình đã dự đoán, trong hậu viện nhỏ của huyện nha có một nhân vật lớn ngồi đó---

 Đương kim tứ hoàng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro