Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Dậy rồi hả?

Mắt nó còn tèm nhem, chưa kịp định hình thì chị My đã hằn học ném nguyên cái túi chị đang đeo lên người nó. Định hình lại, thì ra đã đến nơi và mọi người đã xuống gần hết.

- Em có thể đứng dậy không?

...

...

...

Giọng nói khiến nó bắn tim ra ngoài, nó ngủ quên một cách ngon lành trên vai anh.

- Em xin lỗi, em không biết mình ngủ lúc nào! Em làm phiền anh lắm không ạ? Chắc mọi người sẽ thấy kỳ lắm. Tại em mà anh rắc rối mất!

Anh xoa đầu nó, ôn tồn.

- Không sao mà! Anh tình nguyện làm vậy mà!

Nó thất đãng trí, nó quên mất rằng anh đã có tình ý với mình vậy mà bản thân nó lại làm vậy như thể đang bật đèn xanh cho anh vậy làm nó nóng rực đỏ chín mặt.

- Có người sướng ghê vậy đó!

Chị My bị cho ra rìa từ nãy giờ, mỉa mai, khó chịu, bước cộp cộp xuống dưới, nó nghĩ chị ấy làm gì mà ghê vậy cứ? Chẳng lẽ là Nam. Nghĩ đến đây thôi, là nó chạy vù ra cửa xe.

Cậu đang vui vui vẻ vẻ bên cạnh Lan, chắc cũng chả thèm để tâm đến nó đâu.

- Sao? Thất vọng à? Có ai đó đằng sau còn thất vọng hơn đó!

Lời My như cứa vào lòng nó, rõ nó biết anh có tình cảm với nó nhưng nó lại chẳng thể dứt khoát, nó vẫn coi anh là một người bạn, giờ nó lại tạo điều kiện cho anh như vậy nó nghĩ bản thân thật chẳng ra gì.

Bước đi vội vã, chẳng dám quay mặt lại.

- Ê! Này!

Sao tự dưng nghe thấy tiếng thở chị My thôi cũng thấy đáng ghét vậy chứ, nó cáu gắt.

- Chị còn định nói gì nữa!

- Không tính bê đồ! Định bắt hoàng tử bê hộ à!

Chẳng có cãi lỗ nào chứ, nó muốn chui vội xuống quá. Cúi gằm mặt, quay lại giật mạnh đống đồ trên tay anh, nó chỉ nói lắp bắp

- Em cảm ơn!

Mặt đỏ bừng bừng bước vội theo đoàn đi, không quên nườm My một cái vì cái đống đồ với những lời nói nặng nề như vậy.

- Tôi thấy hai chị em các người thật đáng ghét!

- Hô hô, lời ai nói đấy?

My giả bộ xoa tai, cười nhếch mép.

- Chắc chẳng a ngờ bí thư đoàn trường gương mẫu lại phát ra những từ như vậy đó! Haha

Duy siết chặt tay, phẫn nộ nhưng chẳng thể làm gì. My thấy vậy có phần hả hê, vuốt những lọn tóc đang che mất khuôn mặt xinh đẹp của mình, thái độ nghiêm túc hẳn.

- Chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Đừng quá cố chấp! Tại cậu cả thôi!

Nói xong, My bỏ Duy lại một mình mà chẳng thèm quan tâm lấy cảm xúc của anh. Cả hai chị em họ đều như nhau.

~oOo~

Đi một đoạn thì đã đến nơi mà chúng nó làm tình nguyện, một Trại trẻ mồ côi, nằm xa quốc lộ, phía sau trại trẻ cách trừng vài cây số có một quả đồi. Nơi đây khá yên tĩnh, lại còn thoáng mát nữa. Nó nhớ không nhầm, hồi trước anh Duy có nói ở gần đây có biển. Nó háo hức lắm, bước vào trại trẻ nhìn ngay thấy một khu nhà hai từng ở giữa và chừng 5, 6 dãy nhà xếp dọc hai bên, được phân làm các khu vừa vào tới nơi. Cô quản lí trại trẻ cùng lũ trẻ từ đứa trừng 15 tuổi đến đứa nhỏ 4 tuổi, cô quản lý trông hiền lành, lại nhiệt tình, dẫn mọi người đi vào khu cất đồ, rồi còn tham quan, giới thiệu từng khu một. Cả buổi chiều mọi người được ngồi nghe kể hoàn cảnh của những đứa bé trong đây. Đứa thì bị bỏ rơi, đứa thì bị bệnh bẩm sinh mà bỏ, đứa thì dị tật,... mà ai cũng không khỏi bàng hoàng, vừa nghe vừa khóc. Kết thưc một ngày cực nhọc nên tối ai cũng ngủ từ sớm, để chuẩn bị cho công việc của ngày hôm sau.

Bọn nó lần lượt được phân công, người thì dọn dẹp, người thì làm công tác kêu gọi quyên góp, người thì dạy lũ trẻ học. Nó được phân công phụ việc bếp. Dù hơi ẩu trong việc bếp núc nhưng nó cũng vẫn vui vì ít ra nó vẫn có ích, chỉ là...nó phải làm việc này với Lan. Nó còn được phân công đi chợ với Lan nữa chứ. Chả biết nói gì ngoài thở dài.

- Cậu có vẻ không thích tớ nhỉ?

Lan bỗng phá vỡ bầu không khí này bằng câu hỏi rất chi là...khó trả lời.

- Tớ bình thường!

- Cậu thẳng thắn nhỉ?

Lan cười trông xinh thật đấy khiến nó không khỏi buột miệng.

- Cậu như vậy bảo sao tên đó thích cậu?

- Thích? Ai?

- À không có gì!

Nó tò mò lắm, nên càng nói càng muốn hỏi.

- Cậu thấy Nam như thế nào?

Lan nghĩ một lúc rồi ậm ừ.

- Tốt tính, cũng ấm áp, đáng yêu, đôi lúc hơi cứng nhắc...

- Còn nữa không?

- Ừ chắc hết rồi! Sao cậu hỏi vậy?

- À..không có gì!

Linh bối rối, khua tay loạn xạ làm Lan không khỏi bật cười.

- Cậu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, tớ sẽ trả lời hết, muốn làm bạn với cậu lắm mà lúc nào gặp tớ, mặt cậu lại như bị mắc nghẹn vậy, giống như thế này này!

Lan nhăn mặt rồi miệng gật giật mô tả lại khiến nó xấu hổ hết chỗ nói, không ngờ từ trước đến nay khuôn mặt nó lại ghê đến như vậy.

- À!

Lan bỗng "À" lên tiếng khiến nó giật bắn.

- Sao vậy?

- Cậu thích anh Nam có phải không?

Nó suýt nữa thì vấp té vì câu hỏi bất ngờ đó của Lan. Nó đâu muốn kiếm thêm thù đâu chứ, chắc chắn là Lan đang hỏi rò rồi xỉ nhục nó chăng? Hay Lan sẽ kể cho Nam để cậu cười chê nó? Nghĩ đến đây nó lại cố giữ tinh thần thép.

- Dĩ nhiên là không rồi!

- Tớ nghi lắm!

Lan vừa đi rồi lại nhìn thẳng vào mắt nó làm nó chẳng dám ngước lên, tránh ánh mắt Lan.

- Không có mà!

- Nam nhìn thế thôi, nhưng tốt lắm đó! Tớ biết hết thói xấu của Nam!

"Thân tới vậy cơ à!"

- Mà nhiều lúc Nam cũng làm mấy cái hành động kỳ lạ lắm!

- Kỳ lạ?

Lan cho tay lên đầu, hồi tưởng lại.

- Ừ! Như là ôm tớ này, thỉnh thoảng ân cần với tớ tới mức kỳ lạ luôn!

'"Cậu tính khoe chứ gì!"

Nó im lặng chẳng nói chẳng rằng, tự dưng tức giận mà đi nhanh hơn Lan hẳn khiến cô bạn chạy theo, hổn hển nhưng vẫn thao thao bất tuyệt, tới mức nó tức quá buột miệng.

- Thôi đủ rồi! Cậu đang cố chọc tức tôi chứ gì!

Lan mắt tròn xoe nhìn nó lam nó đỏ ửng, quả thật nó chẳng thể hợp Lan mà. Lan thì như đã khăng định được điều mình muốn, cô liền quàng vai Linh thân mật.

- Thật ra tớ không phải bạn gái Nam đâu!

Tim nó hững đi một nhịp vì sung sướng, mắt bừng sáng. Nhưng rồi lại trở lại sắc thái ình thường, suy cho cùng Lan nói thế hơi vô lí vì hai người họ thân mật thế cơ mà. Lan tinh quái, nguy hiểm thì thầm.

- Hehe tớ bắt được thóp cậu rồi nhé!

Đỏ mặt, cảm xúc nó quá đà mất rồi, chỉ biết phủ nhận.

- Cậu nghĩ gì...nói gì...tớ không hiểu...

- Hê hê tớ cũng thích Nam lắm...

Nó nghệt mặt ngay lập tức, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Lan, cô bạn đang quay nó mòng mòng.

- Nhưng Nam và tớ là anh em họ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro