[full] Lỗi lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: forum.ficland.info

Tựa Đề: Lỗi Lầm

Tác Giả: toibuonai

Dạng: tiểu thuyết

Lam trỡ về Đà Lạt sau 10 năm cách biệt. Giờ đây cái gì cũng thay đổi, khách sạn, nhà hàng, quán cà phê mọc lên như nấm, duy có một điều mà đà lạt không bao giờ thay đổi, thành phố lúc nào cũng chìm ngập trong sương mù buồn da diết. À quên, còn một điều nữa không hề thay đổi mà cũng chẳng vơi đi phần nào trong 10 năm qua, đó là nỗi đau. Ai cũng nói thời gian là liều thuốc xoa dịu những vết thương lòng, cớ sao 10 năm trước cũng vậy, 10 năm sau cũng vậy, sao liều thuốc đó không xoa được nỗi đau này. Trời đã xế chiều, mưa phùng chợt lất phất. Đà lạt là thế, mưa đến mưa đi luôn bất chợt. Chẳng thèm cảnh cáo trước để cho người ta tiếp đón. Vai quảy ba lô, Lam lang thang hết con đường này đến đường khác để cảm nhận cái thay đổi của Đà Lạt. Mưa trở nên nặng hạt hơn, Lam về đâu đây. Trước mắt Lam bây giờ là ngôi nhà quen thuộc, tường đá rêu phong. Giơ tay lên, bỏ tay xuống mấy lần mà không với tới được cái cửa. Hay là kiếm khách sạn trước đã, nhưng đã ở đây rồi mà không dám vậy ngày mai lại dám vào sao? Đang chần chừ, bỗng thấy trên đầu mình sao không còn mưa nữa, quay lại thì ra là một cô bé gương mặt xin xắn, đôi mắt to tròn, đang mĩm cười để lộ một cái đồng tiền bên phải rất dễ thương

-Nhà bác 5 hôm nay đi dự lể cưới rồi, chị vô nhà em đợi nha

Tôi tần ngần, sao lại có người như thế, chưa biết ai là ai mà đã mời người ta vô nhà rồi, đúng là khờ quá. Lam tuy là nghĩ vậy nhưng lại thấy cô bé có chút thú vị cho nên đi theo, tôi gợi chuyện

-Em không sợ sao? sao lại dám rủ người lạ mặt vào nhà

-Em biết chị là ai mà-Cô bé vừa trả lời vừa chỉ tay về hướng một căn nhà-Nhà em ở đối diện nè

Lam cố gắng suy nghĩ, Lam biết đó là nhà bác hai Lâm, bạn thân của gia đình Lam,nhưng hình như Lam chưa hề gặp cô bé bao giờ

-Nhưng sao chị chưa từng gặp em

Tới trước cửa, cô bé mở cửa cho tôi vào liếng thoáng

-Chị không nhận ra em cũng phải, em đã 22 tuổi rồi, đâu còn 11,12 gì nữa

-À-tôi kêu lên, rõ thật ngớ ngẩn-Em là bé Hương à

-Người ta đâu còn bé nữa

-Không ngờ lớn tời vậy rồi, lại xin đẹp ra, ba mẹ bé Hương có nhà không?

Cô bé trách móc

-Còn kêu người ta bằng bé à..ba mẹ em cũng đi dự tiệc cưới rồi

Tôi thở phào, không muốn gặp họ lúc này. Cô bé nhìn tôi đăm đăm, tôi hỏi

-Em sao vậy?

Ngập ngừng Hương khẽ hỏi-Chị Lam à, những gì họ nói về chị đều đúng hả?

Tôi nhíu mày-HỌ? họ là ai?

-Mấy người hàng xóm, và cả ba mẹ em và chị

-Em biết được những gì?

-Năm xưa khi chị đi ba mẹ chị thường hay qua nhà em nói nhiều chuyện lắm nhưng vì em còn nhỏ nên bị đuổi đi không cho đứng sớ rớ đó. Khi em đi chơi với bạn bè lối xóm thì nghe mọi người nói chị bị bà nào đó dụ dỗ bỏ vào Sài Gòn. Đáng lẽ em cũng không nhận ra chị nhưng vì sao khi chị đi ít ai lui tới nhà bác 5, nhất là người lạ mặt. Em thấy chị hơi quen quen nên đoán là chị.

Lam nhăn mặt, chuyện lớn vậy à. Cả Đà Lạt điều biết. Thì ra họ tưởng Lam bị dụ dỗ. Thật nực cười khi không biết lý do để diễn giải mà không chịu lắng nghe, chỉ muốn thấy và nghe những gì mình muốn. Người ngoài cuộc chỉ biết nhìn một chiều không cần biết cảm giác kẻ trong cuộc ra sau thì kết luận là bị dụ dỗ, Lam từ tốn

-Khi em biết yêu em sẽ hiểu

-Vậy chị có phải bị người ta dụ không?

Lam thở dài

-Em có biết không trên đời không ai có thể dụ ai nhất là nói về chuyện tình cảm. Thử hỏi năm đó chị chỉ nhỏ hơn em có một tuổi thôi kể ra cũng lớn. Chị không có gia tài đồ sộ, không một chút công danh nào vậy thử hỏi người ta dụ mình được cái gì kia chứ! Trong chuyện tình cảm chỉ có hai tâm hồn tự tìm hiểu và chia sẻ những nỗi trăn trở cho nhau rồi bù đắp và an ủi nhau, nó sẽ tạo nên một tình yêu. Tình cảm vốn không phân biệt mà chỉ có con người cố tình dị biệt thôi. Em không hiểu đâu.

Cô bé Hương có vẻ ra chiều suy nghĩ lắm

-Khó hiểu vậy em sẽ không bao giờ yêu đâu

Lam cười buồn. "không bao giờ", Lam cũng từng nói với Thanh thế, vậy mà Lam có thể yêu thanh tới bỏ hết tất cả. Có tiếng lách cách, có lẽ ba mẹ Hương về, Lam xách ba lô lên chưa kịp thì ba Hương lên tiếng

-Mày làm khổ ba mẹ mày chưa đủ sao, về đây làm gì, chắc bị con mụ kia bỏ rơi chứ gì

Lam quay sang Hương lí nhí

-Có gì gặp lại em sau

Lam ra cửa không chào hỏi, chạy qua nhà mình. Đầu óc Lam bây giờ chỉ có mẹ, mẹ. Lam đưa tay gõ cửa, cánh cửa mở ra tiếng kêu kọt kẹt. Ba Lam đó, sững sờ. Rồi thêm một người, cũng lại sững sờ không động đậy. Thời gian có lẽ như ngừng trôi, tưởng chừng sẽ thế giới không còn chuyễn động nửa nếu không có tiếng một ai đó

-Ai đó sao ba mẹ không mời vào, trời mưa lạnh thế kia

Tiếng dép lẹp xẹp đi ra, người kia hớt hải

-Trời, cô ba, về rồi à, sao ba mẹ không cho em vào nhà, lạnh ướt hết rồi kìa

Đó là chị dâu Lam. Như chợt tỉnh, ba Lam quát

-Sao không giỏi đi luôn đi, về đây làm gì, tao đâu quan nghinh mầy. Con đó nuôi mày nổi mà, à hay chắc bị nó bỏ rơi cù bơ cù bất mới mò về à

Mưa Đà Lạt tuy lạnh nhưng người Lam nóng rang, Lam nuốt nghẹn

-Con về đây thăm ba mẹ, hôm trước con tình cờ gặp dì 9, con biết mẹ bị bệnh ung thư gan thời kỳ cuối..con..

Bóp...Chưa kịp dứt lời

-Không cần cô, chúng tôi sóng chết liên quan gì cô, tôi đã từ cô rồi kia mà, cô bôi tro trét chấu vào mặt tôi, nhà này không có đứa con đáng xấu hổ đến thế

Lam nghẹn ngào

-Nhưng con..

Chị dâu Lam ngăn

-Thôi ba, để cô ba vào nhà rồi nói, mọi chuyện đâu còn đó..chắc cô ba biết lỗi rồi.

Lỗi, nếu lỗi bất hiếu thì Lam nhận. Còn lỗi yêu một người đàn bà cũng yêu mình thì lỗi gì. Lam đoán biết con đường trở về gian nan lắm. Cuối cùng Lam cũng vô nhà, quay sang nhìn mẹ, mắt trũng sâu, hai má hóp vô, hốc hác cằn cỗi, mới ngoài 50 mà tóc chỉ còn vài sợ bạc. Lam khụy xuống, ôm chân mẹ

-Xin lỗi, con xin lỗi mẹ-Lam nấc lên, Lam có cảm giác hình như mẹ định xoa đầu mình nhưng rút tay lại

-Đủ rồi, ba Lam lên tiếng-nếu cô về đây coi mẹ cô chết thế nào thì coi đủ rồi

-Ba, con muốn ở bên cạnh mẹ những ngày còn lại-Lam nghẹn ngào

-Tôi cũng không muốn những ngày còn lại của mẹ cô phải buồn, thôi tạm thời cô ở khách sạn trước đi, tối nay anh hai cô về sẽ tính.

Lam thở phào, ba cô cũng xuống nước. Thôi đành vậy. Lam từ giã mẹ và chị dâu Lam nói mai sáng sẽ trở lại. Ước gì đây là SaiGon, Lam se chạy một mạch vào lòng Thanh để được an ủi vỗ về. Thanh sẽ nói "Tội cho em quá." Nhớ Thanh ghê ghớm, mong được vòng tay của Thanh. Lam đang thẫn thờ thì bé Hương tay cầm cây dù xuất hiện.

Lam ngạc nhiên- Bé cố tình chờ chị à?

-Em biết chị không có dù-Bé Hương không trả lời mà hỏi-Hai bác không cho chị về à?

-Không hẳn là vậy, để chị đi mướn khách sạn

-Em có nhỏ bạn..

-Không cần, cảm ơn em, chị ở khách sạn của một người bạn

Cô bé có lẽ thất vọng

-Thôi được, chị không cần thì thôi

Lam phân bua

-Đâu phải nè, chị sợ gây phiền cho em thôi

-Vậy khi em muốn gặp chị được không?

-Dĩ nhiên, giờ có muốn che dù cho chị tới đó không?

Cô bé cười nhẹ nhàng. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Bé Hương cho biết sau ngày Lam đi cả Đà Lạt xôn xao hẳn lên. Đầu xóm cuối xóm điều nghe chuyện của chị Lam và bà Thanh. Có người nói bà Thanh tuổi già cô đơn lại quá thành công nên không có đàn ông nào dám rớ cho nên đi dụ Lam là người trẻ người non dạ. Lại có người nói Lam ham tiền nên chạy theo bà Thanh mặc kệ thanh danh của gia đình. Nhiều câu chuyện kỳ quái được thêu dệt một cách hấp dẫn nhưng hai câu chuyện đó được bàn luận nhiếu nhất. Lam cười chua chát, không ngờ người ta kêu Thanh tới bằng bà lận. Thanh lớn hơn Lam chỉ một con giáp thôi đâu đến nổi để thiên hạ tôn thành bà thế kia. Thanh biết cách trang điểm và ăn mặc, lại xin đẹp so ra Thanh trẻ hơn số tuổi của mình. Thanh là một kiến trúc sư giỏi, có nhiều thương gia công tử đeo đuổi thì sao lại cô đơn chứ. Thiên hạ thiệt khéo đặt chuyện.

-Sau chị không nói gì vậy? tiếng của Hương lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ

-Khi nào có dịp chị kể cho em nghe

-Em thì không tin những lời đồn đãi của họ. Nhưng khi chị đi em rất buồn

-Buồn vì không có quà bánh hay buồn vì vắng chị

-Cả hai mà

Lam cười buồn. Lúc đó cũng vừa tới khách sạn, Lam và Hương từ giã nhau, trong mắt Hương có gì đó hơi quyến luyến

-Nếu rãnh mai đi ăn sáng với chị, cho chị trả nợ đoạn đường dưới mưa này

Cô bé cười bẽn lẽn-Vậy mai gặp

Một mình Lam trùm mền trong phòng. Mưa vẫn còn. Nhớ Thanh quá. Lam muốn được vòng tay Thanh ôm ấp, muốn nghe những lời an ủi vỗ về. Muốn được cái bẹo má cái vén tóc của Thanh. Lam nhớ lại cái ngày mà Lam bắt đầu quen Thanh. Ngày đó trời cũng mưa lất phất. Lam làm công cho một tiệm nướng đồ ăn. Đang loay hoay ngoài hiên nhóm thang nướng thịt chợt có một giọng nói

-không gì đẹp hơn bằng thấy cô gái Đà Lạt nướng thịt dưới mưa cả

Lam ngước lên,bắt gặp một người phụ nữ đang nhìn mình. Cao sang, xin đẹp, tuy trên môi nở một nụ cười nhưng có nét lạnh lùng. Lam quay qua quay lại, người phụ nữ tiếp

-Nói cô đó cô bé, chổ này chỉ có hai người đẹp, tôi thì không phải là người nướng thịt thì chỉ còn lại mình cô thôi.

Mặt Lam đỏ rần bẽn lẽn lí nhí không biết câu gì. Họ quen nhau như thế đó. Kể từ đó Thanh thường đến quán. Mỗi lần đến Thanh lúc nào cũng có gì nho nhỏ cho Lam. Khi thì hộp kẹo me, lúc lại hộp mức, cóc ổi gì cũng có cả. Sau đó Lam biết Thanh là một kiến trúc sư ở Sài Gòn lâu lâu ra Đà Lạt công tác. Sau này mỗi lần ra Đà Lạt Thanh đều tới tìm Lam, bắt Lam dẫn đi chơi. Về sau Lam mới biết đó chỉ là cái cớ, chứ thật ra Thanh rành Đà Lạt còn hơn người dân ở đây. Mỗi lần đi chung với Thanh, Lam líu ríu như một con nai tơ. Khi Lam hồi hộp là miệng nói không ngừng, những lúc như thế Thanh chỉ mĩm cười để cho Lam nói cho đã. Mà kỳ thật khi bên cạnh Thanh Lam lúc nào cũng hồi hộp. Hễ mỗi lần nghe Thanh nói sẽ ra Đà Lạt lòng Lam nôn nao chờ đợi. Một hôm Thanh ra Đà Lạt mà không báo trườc. Lam nhận điện thoại của Thanh, nói là Thanh buồn lắm kêu Lam tới biệt thự của mình. Khi Lam tới, chị người làm mở cửa bảo Lam vào. Lam thường tới đây nên chị người làm coi như chuyện thường. Lam lang thang ra vườn vì Thanh thường ở đó. Thanh toàn trồng hoa hồng trắng. Những cây hoa hồng đó là đích tay Thanh trồng. Thanh nói Thanh mong có một tình yêu trong trắng và chân thật. Hoa hồng trắng có ý nghĩa đó. Khi tới vườn, Lam thấy Thanh ngồi một mình bơ phờ mệt mỏi. Thanh khóc. Người đàn bà đó tưởng đâu không có gì có thể làm lay động con tim sắt đá lạnh lùng kia, vậy mà khóc ư. Tim Lam mềm nhũn ra. Lam muốn chạy lại ôm Thanh vào lòng và an ủi vỗ về. Nhưng Lam làm như không biết, Thanh luôn là người cứng cỏi cho nên Thanh ít biểu lộ cảm xúc với ai. Lam đã yêu Thanh từ đó. Sau này Lam mời biết thì ra ba Thanh đã cắt đứt quan hệ và truất quyền thừa kế của Thanh khi Thanh không chịu lấy một người đàn ông mà ba Thanh sắp xếp. Thanh không màng đến cái gia tài kia vì Thanh biết tự lực cánh sinh. Từ nhỏ mẹ Thanh mất sớm, Thanh sống chung cảnh mẹ ghẻ con chồng, ba Thanh lại không có ở nhà thường xuyên khi ông có mặt thì không bao giờ đứng bên Thanh. Điều ông làm duy nhất cho Thanh là trả tiền học hành cho Thanh. Quan hệ cha con với không mặn nồng nay gì danh dự mà ông lại bỏ con mình. Cha còn sống cũng như không. Thanh có được ngày hôm nay là do sáng tạo và mô hôi của mình. Mối tình thầm lặng Lam dành cho Thanh kéo dài cả năm trời. Cho tới một hôm, Lam bị một người trong quán ăn xàm xở, Lam đã tạt nước lạnh vào mặt ông ta và tán cho ông ta cái bóp, kết quả Lam bị đuổi việc. Lam chạy tới biệt thự của Thanh trong cơn mưa tầm tả. Người Lam ướt như chuột, Thanh hoảng hồn lây khăn lau cho Lam, trong lúc Thanh đang lau mặt cho Lam, Lam chồm tới hôn môi Thanh. Thời gian qua một khác, Thanh chợt đẩy lam ra

-Em làm gì vậy

Lam run rẩy

-Em..Em yêu chị

Thanh chớp mắt

-Chắc em đã hiểu lầm..sao em có thể yêu chị được chứ

Lam khóc

-Sao lại không được..chị có biết em đã yêu chị một năm rồi không!

Thanh lúng túng

-Em còn trẻ lắm..chưa hiểu được tình yêu đâu

-Vậy chứ thế nào là tình yêu! Lam lớn tiếng-Em lúc nào cũng khao khát đợi chị, em nhớ chị mỗi khi chị vô sài gòn, em rất ghét sài gòn, em không hiểu tại sao mỗi lần chị ra chị đều phải trở vào đó chứ..em..rất ghét những người đàn ông bu quanh chị..em ...em yêu chị..-Lam ghẹn lời.

Thanh xúc động-Em ngây thơ trong trắng quá, em không thể chịu nổi cuộc đời này đâu..huống chi em còn trẻ, còn nhiều sự chọn lựa, chị đối với em chị lại một thoáng thôi.

-Không, không phải một thoáng, em chưa hề yêu một người khác như vậy

-Có phải em nhầm lẫn tình cảm nam nữ và tình cảm chị em không-Thanh giải thích

-Không, em không có nhầm-Lam hét lên-Chị không yêu em sao?

Ánh mắt Thanh hơi sững sờ-Em còn trẻ quá

-Trẻ? đó là câu trả lời đó sau, Lam vùng bỏ chạy, nhưng chạy ra tới cổng, Lam chạy trở vô. Ánh mắt Thanh thật nồng nàn, nếu không phải Thanh cũng yêu Lam thì đâu có dùng ánh mắt đó nhìn Lam. Thanh kéo Lam vào người. Đêm đó Lam ở lại biệt thự.

Tiếng chuông điện thoại reo làm Lam giật mình. Đã 8 giờ rồi, nhân viên khách sạn báo cho Lam biết có người đang chờ. Chắc bé Hương. Lam mệt mỏi, chắc đêm hôm chỉ ngủ được vài tiếng. Lam sữa soạn xuống lầu. Vừa thấy bé Hương, Lam gật đầu cười thì có người vỗ vai. Dung, bạn Thanh, cũng là người quản lí khách sạn

-Về Đà Làt thế nào rồi?

-Nếu êm xuôi thì đâu cần nhờ khách sạn của Dung chứ

-Từ từ đi, ăn sáng chưa Dung đãi.

-Khi khác nha, Lam có hẹn

Lam hướng mắt về bé Hương, Dung hơi nhướng mày rồi cười

-Vậy khi khác nha

Lam từ giã Dung cùng bé Hương đi bộ tới một quán phở gần đó. Tô phở thơm phức được bưng ra nhưng Lam không buồn đụng đũa. Bé Hương e dè

-Ăn sáng xong chị sẽ về gặp ba mẹ huh?

-Phải.

-Sao chị không cầm đủa?

-Chị không muốn ăn

-Chị không ăn vậy em cũng không ăn

Lam ngạc nhiên

-Sao thế cô bé!

Bé Hương phụng phịu, tôi chịu thua nhanh chóng

-Thôi được rồi, vậy chị ăn chung với em

-Em biết chị hồi hộp và sợ, nhưng nếu chị muốn em sẽ vào nhà với chị

Lam cảm động

-Không sao, chị chuẩn bị cái tồi tệ nhất mà

-Chị có muốn đi đâu cho khuây khỏa một chút trước khi vào nhà không?

Lam thở dài

-Đi đâu giờ, đâu phải chị lần đầu tiên tới Đà Lạt

-Nhưng nhẹ nhàng đầu óc chút cũng tốt mà

Lam chần chừ

-Coi như vì em đi chơi đi- Cô bé lại nhõng nhẽo

-Thôi được, lớn có chồng rồi còn nhõng nhẽo

Bé Hương chở Lam vòng vòng, những chỗ này Lam từng đi qua với Thanh. Cãnh vật còn đây mà Thanh thì..

-Bộ đi chơi với em chán vậy sao? Giọng bé Hương giận dỗi

-Đâu có-Lam yếu ớt thanh minh- Tại chị hơi mệt mà

-Chị có thể kể em nghe đã xãy ra chuyện gì không? cô bé tò mò

-Em còn nhỏ lắm biết nhiều làm gì?

-Em thấy chị nhiều tâm sự lắm, em muốn chia sẽ với chị, em không muốn thấy chị cứ ủ dột hoài.

Lam cười-Em mới gặp chị có một ngày thôi, sao nói chị ủ dột hoài!

-Chị cười cũng gượng gạo nữa kìa.

-Thôi được rồi, thua em luôn-Lam hít một hơi thật sâu

-Em có biết bà Thanh mà người ta nói là ai không?

Cô bé lắc đầu vô tư, Lam tiếp

-Bà ta rất giàu và có danh vọng nhưng tất cả mấy cái thứ này không quan trọng. Chị không phải chạy theo bà ta vì mấy cái thứ đó..mà là chị yêu người ta-Lam người lại quan sát phản ứng của bé Hương, bé Hương trố mắt ngẩn ngơ, hỏi một câu ngớ ngẩn

-Hai người đàn bà có thể yêu nhau được sao?

Lam hỏi ngược lại-Vậy em nói coi tại sao lại không?

Bé Hương ú ớ-Em...

Lam thao thao như chưa từng được nói

-Ai, ai có thể cấm cản tình yêu chứ. Tại sao khi một người đàn ông và một người đàn bà yêu nhau là tự nhiên còn người đàn bà yêu người bà lại có tội. Họ điều dùng con tim để yêu kia mà. Trái với luân thường đạo lý. Vậy chứ luân thường đạo lý đặt ra là để hợp với tình người, yêu nhau không hạp với tình người sao. Ai có quyền đặc ra lý lẽ không cho hai người yêu nhau chứ-Lam nuốt nước bọt.

Bé Hương chợt chạy lại ôm chầm lấy Lam-Tội cho chị quá-Em sẽ không cho ai làm chị đau khổ nữa đâu

Tóc cô bé vướng vào mũi Lam, làn hương tóc nhẹ nhàng và thoải mái quá. Phải chi bé Hương là Thanh. Lam bàng hoàng, cố xua đi những ý nghĩ vứa thoáng qua.

-Thôi em đưa chị về nhà đi

Tới nhà, bé Hương bóp nhẹ vai Lam. Lam như tìm được sự đồng cảm. Bé Hương quay gót đi, Lam đẩy cửa bước vào. Mọi người đang chờ đợi, ba mẹ, anh chị hai. Ánh mắt lướt qua mọi người, hình như họ đã sẵn sàng để nghênh chiến. Ba Lan lên tiếng

-Cô tới rồi à, vậy cô vào đây ngồi đi cho chúng tôi nói chuyện

Tại sao lúc nào cũng là người khác nói mà Lam không được nói chứ. 10 năm trước cũng vậy, 10 năm sau cũng vậy. Tuy là nghĩ vậy nhưng Lam cũng ngoan ngoãn ngồi nghe tuyên phán. Giong ba Lam trịnh trọng

-Tôi biết trước sau gì cô cũng về đây. Cô nghe tin mẹ bệnh mà về coi như cô cũng còn là con người, còn biết công ơn dưỡng dục. Tôi và anh chị cô cũng muốn mẹ cô ra đi được thanh thản. Không cần biết cô bị người đàn bà kia bỏ rơi như thế nào nhưng nếu cô đã về, cha mẹ nào có thể bỏ con mình, cho nên chúng tôi cũng chấp nhận. Tôi tin rằng cô giờ đã lớn, trãi qua bao nhiêu chuyện có lẽ nhận thấy lối sống của cô là sai lầm, biết sai mà sữa thì là đều đáng quý cho nên chúng tôi sẽ cho cô trở lại-Ông ngừng lại, hớp một ngụm trà-Để anh chị cô dọn xong phòng rồi dọn về, nhưng với điều kiện..

Lam cắt ngang

-Con biết, con biết điều kiện gì mà

-Cô biết thì tốt, đừng buộc tôi phải đuổi cô đi một lần nữa

-Cảm ơn ba-Lam nghẹn lời-Lam chạy tới ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc nấc

Anh hai Lam lên tiếng

-Tốt, nhà mình lâu rồi không vui tới vậy, phải ăn mừng mới được.

Lam nhẹ giọng

-Nhà mình đoàn tụ là điều vui, hãy để chiều mai ăn mừng cũng chưa muộn, cho em xin một ngày đi.

Chẳng đợi mọi người đồng ý, Lam bỏ ra ngoài. Thế là xong, mất Thanh vĩnh viễn rồi. Bé Hương đứng bên nhà chờ đợi. Cả hai đi lang thang. Lam kể cho bé Hương nghe làm sao quen Thanh, làm sao mối tình cảm xuất hiện, và làm sao chia tay, dứt khoát mối tình 10 năm.

Có lẽ khi yêu con người dễ bộc lộ bản tánh của mình nhất. Người đầu tiên phát hiện là mẹ Lam. Một hôm khi Lam đang sữa soạn để hẹn với Thanh thì bà vào phòng nhỏ giọng

-Có phải con có bạn không?

Lam ngạc nhiên

-Sao mẹ biết?

-Mẹ biết nhiều chuyện hơn con tưởng đó-Bà thở dài-gia đình ta tuy không giàu có nhưng cũng chẳng túng thiếu, tuy không danh giá gì nhưng biết trọng lễ nghĩa. Con đừng làm chuyện gì để ba mẹ phải xấu hổ.

Lam hơi khựng người, bà tiếp

-Ba mẹ không cần giàu có gì cho cam, chỉ cần hai đứa thương nhau hợp với lễ nghĩa thì ba mẹ cũng gã.

Lam trấn an

-Mẹ nói gần xa làm gì, đã tới đâu đâu-Lam vội vã xin phép đi

Nằm trong vòng tay Thanh Lam than thở

-Có lẽ mẹ đoán được, Thanh nghĩ coi làm sao?

-Thanh không muốn em khó xữ, em quyết định thế nào Thanh cũng ở cạnh em, Thanh không có tình thương của ba mẹ nên Thanh không biết trong hoàn cảnh em phải chọn lựa thế nào-Thanh vuốt tóc Lam

Thanh cô đơn thế. Lam muốn mãi mãi bên cạnh Thanh và săn sóc bù đắp sự cô đơn trong lòng Thanh. Và rồi chuyện không muốn tới cũng tới. Lam với Thanh như hình với bóng cũng tới tai gia đình Lam. Khi Thanh đưa Lam về vì trời mưa nên xe đậu trước nhà, Thanh đã mở cửa xe cho Lam ra, mưa lất phất rơi trên tóc Lam, Thanh vén tóc Lam và có lẽ hai người kềm chế không được nên đã hôn nhau. Két......cánh cửa mở, ba Lam đứng đó như trời trồng. Khi hoàng hồn, ông bắt đầu mạt sát Thanh đủ điều. Lam đuổi Thanh về. Trước khi đi Thanh nói

-Dù quyết định em thế nào, Thanh vẫn chờ

Khi vào nhà Lam chưa kịp giải thích thì ba đã thao thao bất tiệc. Rồi lôi đồ đạc của Lam quăng ra bảo hãy đi cho khuất mắt ông. Lam không lời giải thích, quay qua nhìn mẹ, nước mắt mẹ tuôn dài, không một lời ngăn cản. Lam lầm lũi trở về biệt thự của Thanh. Hôm sau Lam và Thanh bỏ Đà Lạt ra đi. Kể từ đó không ai nhìn thấy bà chủ của ngôi biệt thự và Lam đâu nữa.

- Vậy tại sao hai người chia tay? Hương hỏi giọng đầy xúc động

Lam cười cay đắng, không ai phụ ai sao lại chia tay chứ. 10 năm chung sống, 10 năm hạnh phúc. Tuy đôi khi có cãi nhau đôi chút nhưng Lam không thể giận Thanh lâu được, Thanh lúc nào cũng biết dỗ ngọt. Khi biết tin mẹ bệnh Lam bàng hoàng bối rối. Thanh nhận ra được. Thanh khuyên Lam trở về. Lam ngần ngừ. Thanh tự động sắp xếp khách sạn và lịch trình về cho Lam. Ngày cuối cùng bên nhau, Thanh nói

-Chúng ta chia tay, Thanh ...sau ngay hôm nay Thanh chính thức bỏ em

Lam rụng rời, không tin vào tai mình. Giọng Thanh đầy xúc cảm

-Nếu em không về với thân phận bị bỏ rơi vậy họ có chấp nhận không. Thanh không muốn em phải lại thêm một lần nữa kẹt ở giữa. Năm xưa em vì Thanh, thời gian 10 năm Thanh thật hạnh phúc. Mẹ chỉ có một người, Thanh không muốn em hối hận. Giống như Thanh bây giờ có muốn hiếu thảo lại có được không. Thanh không muốn ích kỹ. Em về lo tròn chữ hiếu. Thanh không muốn trói buộc em, nếu như em vô tình có tình cảm với người khác thì Thanh cũng chúc phúc cho em.

Lam tê dại, sau Thanh lại có thể tự bóp nghẹn con tim mình. Nhưng Lam không biết gì hơn, tình hiếu khó chọn. Thanh nói đúng, nếu như biết Lam còn quan hệ với Thanh thì không bao giờ Lam có thể ở bên cạnh mẹ được. Bé Hương nghe xong chuyện, nước mắt dàn dụa

-Khờ quá, em làm gì thổn thức thế

-Em thấy chị thật khổ

-Chuyện qua rồi,kể từ nay cho dù chị không muốn quên cũng phải quên-Lam không ngờ trên đời lại có thêm một người vì Lam chảy nước mắt. Lam thấy lòng xao xuyến, cố xua đi cảm giác của mình.

Chiều hôm sau tại nhà Lam, tiệc tùng rôm rả. Có mặt gia đình bé Hương. Anh Lam mua hai chai rượu vang ăn mừng. Lam uống rất nhiều, bé Hương ngồi bên cạnh cứ cản hoài. Gương mặt âu lo chăm sóc. Bé Hương đưa Lam về khách sạn. Lam say mèm. Rượu nào xua đi nỗi buồn. Thanh.., Lam cứ mãi kêu tên Thanh. Bé Hương chạy tới chạy lui lấy khăn nóng đắp cho Lam. Ơ kìa, sao Thanh lại ở đây, Lam ngỡ ngàng..Thanh, em nhớ Thanh lắm, Lam kéo Thanh vào lòng, hôn tha thiết.

Lam tỉnh dậy, đầu óc như búa bổ. Cảm giác thân thể mình hơi thiếu vắng, quơ tay qua, trời ạ. Lam không tin vào mắt mình. Bé Hương! Lam lắc đầu cố gắng nhớ lại đêm qua coi xãy ra chuyện gì. Lam chỉ nhớ là mình uống say, và bé Hương đưa Lam về, và hình như Lam thấy Thanh. Sao lại có thể như vậy. Bé Hương chợt cựa mình, quay qua nhìn Lam đang chết sững

-Chị dậy rồi à-bé Hương bẽn lẽn

Lam quay đi

-Chị xin lỗi..tối qua

Bé Hương vội lấy tay che miệng Lam

-Chị không có lỗi, chỉ tại em vô duyên thôi. Em biết chi coi em là người ta mà không biết tự kềm chế..em có lỗi đúng hơn.

Lam tê dại. Lam chưa thấy ai tồi như mình. Không ngờ tình cảm bé Hương dành cho Lam như vậy. Ôm trong lòng một người lại nghĩ đến người khác. Bé Hương vô tội và ngây ngô, sao Lam có thể làm chuyện như vậy chứ. Thật xấu hổ, xấu hổ với Thanh, xấu hổ với bé Hương.

-Chị sẽ gánh trách nhiệm-một câu nói vô duyên

-Em không cần trách nhiệm, cái em cần là con tim của chị kia

Bé Hương gom quần áo chạy vội vào phòng tấm. Mình Lam ngồi thừa thải. Chợt có tiếng gõ cửa. Lam vội vả mặc đồ, không được chỉnh tề cho lắm. Trước mặt Lam là Dung, chết chưa. Họa vô đơn chí. Thấy điệu bộ của Lam, Dung nhướng mày nhìn quanh phòng, quả đúng giờ đúng giấc, bé Hương từ phòng tắm bước ra, Dung khó chịu

-Xin lỗi, tới không đúng lúc

-Dung nghe Lam giải thích, Lam lật đật

-Dung không phải là người để Lam giải thích đâu-Dung gạt ngang-Mới có ba ngày thôi, không chịu nổi à.

Lam hụt hẫng, phải mới có ba ngày thôi. Khốn kiếp cho chuyện đời. Chợt Lam nỗi cáu. Mình có làm gì sai chứ, Thanh bỏ mình trước mà. Lam quay vào phòng, bé Hương nói

-Thôi em về

Lam kéo bé Hương vào người, đặt lên môi nhỏ một nụ hôn. Bé Hương tròn mắt, đẩy Lam ra

-Chuyện gì đây

Lam quay mặt đi giải thích-Bây giờ là Hương, em cho chị chút thời gian nha

Bé Hương ôm vai Lam nói nhỏ-Em sẽ chờ

Khốn kiếp đến thế là cùng. Sao lại có thể lợi dụng tình cảm trong trắng của một con bé chứ. Lam lãng chuyện

-Thôi mình đi ăn sáng nha.

Bé Hương vui vẻ gật đầu. Hai ngày sau Lam dọn về nhà. Cả nhà ai nấy vui vẻ. Quan hệ của Lam và Hương rất kìn đáo. Hai người thường lợi dụng những lí do khác để gặp riêng rẻ. Trước mặt mọi người quan hệ không thân thiết cho lắm cho nên không bị ai nghi ngờ. Khi đi chơi với Hương, Lam điều nghĩ tới Thanh dù cố quên đi. Bé Hương lúc nào cũng cố tạo cho Lam một không khí nhẹ nhà và thoải mái. Lam cười vui khi bên cô bé nhưng lòng dạ tan nát. Hình bóng Thanh không sao xóa được. Phải chi bé Hương với Thanh là một thì tốt biết mấy. Chuyện gì tới cũng tới. Mẹ Lam cũng phải ra đi. Ngày ra đi cũng mưa, ngày chôn cất cũng mưa. Chưa bao giờ Lam căm ghét mưa Đà Lạt đến thế. Mưa đã khiến Lam gặp Thanh, mưa khiến mối tình họ bắt đầu, mưa khiến Lam ra đi, mưa xui khiến gặp bé Hương, giờ mưa khiến Lam mất mẹ. Lam sụp đỗ trong vòng tay Hương ngày chôn mẹ. Ngã vào lòng Hương nức nỡ. Lam đâu hay biết rằng ngày hôm đó, ở một góc khuất Thanh đang lặng lẽ đứng dưới mưa.

Khi nhận điện thoại của Dung, Thanh không tin vào tai mình. Lam không phải là người đàn bà như vậy. 10 năm mặn nồng ân ái, đâu dễ thay đổi trong vòng mấy ngày. Tuy là Thanh nói chia tay nhưng không thể nhanh như vậy. Dung không thể nào tự nhiên dựng chuyện nói láo. Đầu óc Thanh quay cuồng. Thanh ngỡ khi nói tiếng chia tay Thanh có thể chấp nhận Lam có người khác, nhưng không..không thể nhanh như vậy. Đã xãy ra chuyện gì. Thanh bỏ hết mọi công trình giang dở, trở về Đà Lạt nơi mà 10 năm trước Thanh tưởng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Kễ từ ngày trở lại Đà Lạt, Thanh mướn môt chiếc xe cadilac đen thui bóng lộn, Lam đi tới đâu Thanh ở trong xe tới đó. Không ngờ lòng dạ con người thay đổi như chong chóng. Trả hiếu đâu không thấy chỉ thấy vui chơi. Vui vẻ quá mà. Thanh cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ ghen, vì Thanh lúc nào cũng tuyệt đối tin tưởng Lam. Khi Thanh thấy Lam bên người con gái kia, máu sôi sùng sục, có thể bóc khói lên. Thanh phải dằn nén lắm mới không tung ra khỏi xe. Người ta thiệt trẻ đẹp, còn Thanh, đã ngoài 40, cho dù có sữa soạn cỡ nào đi nữa cũng không trẻ lại nổi 20 tuổi. Ba tháng nay, Thanh ăn ngủ không được, Dung khuyên can đủ điều. Thế đó, tình yêu là thế sau. Người ta có thể dứt bỏ một cách dễ dàng vậy sau. Hơn 40 mà Thanh lại phải khổ vì yêu. Thanh tự trách mình sao tỏ vẻ cao thượng làm gì, nếu khi xưa, Thanh đừng nói chữ chia tay thì tốt quá. Giờ đã muộn màng, một mình đứng dưới mưa nhìn người yêu mình ngã vào vòng tay của kẻ khác. Vòng tay đó phải là của mình mới đúng. Bao năm chia ngọt sẻ bùi, chỉ có ba tháng, ba tháng thôi đã tan thành mây khói. Sao Lam lại có thể là một con người phụ bạc đến thế. Những lúc cùng người ta hẹn hò những nơi kỷ niệm chúng mình, Lam có nghĩ tới Thanh không. Sao hôm xưa Lam nói tiếng yêu Thanh làm gì, rồi giờ thay đổi một cách chóng mặt thế. Thanh gào hét trong tim" Đồ Phụ Bac". Thanh như người mất hồn, trở vô xe ngồi. Anh tài xế nhìn Thanh ái ngại. Bây giờ đang tang lễ, có muốn giận dữ hay đối diện chỉ tạo nên rắc rối mà thôi. Giờ về Sài Gòn à, chỉ là điên cuồng lên thôi. Nơi đó đã bao bọc bao nhiêu hạnh phúc buồn vui giận hờn. Ở lại Đà Lạt để làm gì, để nhìn người phản bội kia hạnh phúc à. Nước mắt Thanh tự nhiên lăn trên má. Lần thứ hai kể từ quen Lam, Thanh khóc. Lần đầu Thanh khóc là sau khi Lam nói tiếng yêu Thanh rồi từ nhà Thanh chạy ra. Nước mắt..Thanh cười như điên như dại, có lẽ đây là lần cuối cùng Thanh sẽ khóc. Thanh sẽ không vì ai mà nhỏ giọt nước mắt nào nữa, để làm gì, để người ta thương hại à. Thanh thấy ngộp thở, mở cửa xe chạy ra ngoài giữa cơn mưa, chạy được một quãng Thanh khựng lại. Trước mắt Thanh người đàn bà phản bội đang tay trong tay với cô bé kia. Ba người đứng tại chỗ, Thanh nhìn họ không động đậy. Lam như chết đứng. Mẹ vừa mới mất, tâm tình chưa ổn định, sao Thanh lại xuất hiện không đúng lúc thế kia. Thời gian tưởng chừng như ngừng lại, không biết họ đứng dưới mưa bao lâu, tiếng bé Hương làm họ sực tỉnh

-Trời mưa lớn quá mình về thôi

Lam không thể cử động, về ư, sẽ có nhà cho Lam với bé Hương sao? Còn Thanh, Thanh có tha thứ cho mình không? Lam bỏ chạy, Lam muốn thoát khỏi cái thế giới này. Làm người sau lại đau khổ thế. Lam không muốn đau khổ như vậy nữa. Hình như có tiếng bé Hương và Thanh kêu tên Lam. Lam mệt mõi quá, thôi thì không gì để lưu luyến nữa. Thôi vĩnh biệt nhá, Xin lỗi Hương, chị có lỗi đã lợi dụng em làm người thế thân. Xin lỗi Thanh, em đã phụ tình yêu Thanh dành cho em.

Lam mở mắt ra, xung quanh toàn màu trắng. Mình lên thiên đàn hay sau? đang ở đâu đây. Chợt có tiếng nói-Tỉnh rồi kìa..Lam cố mỡ mắt ra, thấy cả nhà đang bu quanh mình. Lại có Thanh và bé Hương như lo lắng lắm. Sao ông trời không cho Lam chết đi! sao bắt Lam phải đối diện nữa chứ! Có tiếng bác sĩ

-Bệnh nhân vừa mới tỉnh, mọi người hãy để cho cổ nghĩ ngơi, có chuyện gì chớ bệnh nhân khỏe rồi mới nói. Cổ đã kiệt sức lắm rồi. Mọi người lục tục kéo ra ngoài. Mấy ngày sau, mọi người thay phiên nhau chăm sóc cho Lam. Giống như một giấc mơ, ai cũng hòa đồng. Ba Lam và Thanh nói chuyện vui vẻ lắm. Bé Hương cũng vậy. Lam bất tỉnh hai ngày trời, không biết hai ngày đó đã xãy ra phép màu nhiệm gì mà họ lại thuận hòa với nhau thế. Lam xuất viện thì tinh thần đã đỡ nhiều, cũng bắt đầu ngày đầu thất của mẹ. Thanh và bé Hương thay nhau ở bên cạnh Lam khiến Lam càng bối rối thêm. Cả ba người điều không ai đã động tới chuyện tình cảm. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. 100 ngày của mẹ cũng qua. Lam linh tính đến lúc mình phải giải quyết chuyện của mình. Tối hôm đó, bé Hương ưu buồn có nhiều tâm sự lắm. Cô bé pha cà phê cho Lam, cất giọng trầm buồn

-Em đã suy nghĩ kỹ, em không muốn đi con đường này. Em không muốn phải như chị, một ngày nào đó phải lựa tình và hiếu. Chị còn có anh, ba mẹ chỉ có mình em thôi. Em biết chị chưa bao giờ thuộc về em, nhưng không sau, đó là lí do để em có thể dễ dàng dứt bỏ hơn. Em có lỗi là cố tình đặt chị vào tình cảnh khó xử.Em luôn trân trọng mối tình này, cũng như em luôn trân trọng chị. Chị lúc nào cũng là chị Lam của em cả.

Cô bé đã lớn. Lam vén tóc cô bé

-Chị xin lỗi bé

-Chuyện tình cảm có ai lỗi phải đâu, chị từng nói với em như vậy mà.

Sau đó bé Hương cáo từ. Thanh bước vào, ngồi cạnh Lam. Lấy thuốc mồi lửa

-Thanh hút thuốc khi nào?

-Đây là điếu đầu tiên

-Không biết cũng bày đặt hút

-Yên tâm đi, đây cũng là điếu cuối cùng

Giọng Thanh run run

-Em biết không, khi ra Đà Lạt mỗi một cử chỉ của em, Thanh điều ở bên cạnh. Thanh điên tiết khi em ở cạnh Hương, nói cười vui vẻ. Thanh trách em, rồi tự trách mình. Đôi khi Thanh muốn tung ra khỏi xe, chạy lại tát em vài bạt tay cho hả giận, cho đáng đời kẻ phụ tình. Nhưng Thanh không làm được, Thanh tự hỏi lấy lí do gì chứ. Mình đã chia tay rồi, mình có tư cách gì ngăn cản người ta chứ. Thanh tưởng mình có thể chúc phúc cho em khi thấy em hạnh phúc. Thanh tưởng mình thanh cao lắm, nhưng Thanh không làm được. Thanh đau khổ vằn vặt. Hôm đó khi em ngã quỵ trong mưa, Thanh biết mình đã sai. Tại sao lại để em về Đà Lạt một mình chứ, tại sao Thanh không nói là chờ em trả hiếu xong chứ. Tại sao Thanh để một mình em đi con đường chông gai một mình, bao nhiêu câu hỏi tại sao. Sau đó khi em nằm bệnh viện, bé Hương đã kể lại tất cả. Thì ra Thanh lại thêm một sai lầm nữa là không hiểu em. Trách lầm em, không tin em, không tin vào tình yêu của chúng ta. Sự sai lầm của Thanh đã tổn thương đến một cô bé vô tội, bé Hương thương em lắm. Nó nói chỉ cần em không sau, nó se rút lui êm đẹp. Nó còn chúc phúc cho tụi mình. Thanh cảm thấy ích kỹ về sự ghen hờn của mình. Thanh không biết phải đối diện với bản thân mình thế nào, tình yêu em dành cho Thanh vẫn không lay chuyển, vậy mà Thanh nghi ngờ. Thanh cần có thời gian để bình tỉnh và để đối diện với lỗi lầm mình.

Lam rụng rời, Lam có nghe lầm không. Lỗi là do Lam gây tại sao hai người này phải gánh chịu thế. Lam mới là không xứng đáng với tình yêu của họ. Thanh rít một hơi thuốc, tiếp tục nói trong làn khói

-Chúng ta hãy cho nhau thời gian đi, để quên tất cả. Nếu sau này trên đường đời gặp lại nhau thì tụi mình sẽ bắt đầu lại từ đầu, còn không thì coi như tụi mình chỉ có duyên phận chừng ấy thôi.

-Đừng-Lam van nài-Thanh đừng bỏ Lam mà, Lam không muốn xa Thanh một phút nào nữa cả. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu ngay bây giờ.

Thanh đẩy Lam ra, đưa tay lau nước mắt cho Lam, nghẹn ngào

-Xin lỗi em, Thanh không trách em, mà chỉ trách mình thôi. Em bảo trọng-Thanh gục đầu vào đầu Lam-hãy tha thứ cho Thanh, Thanh không thể vượt qua mình được.

Rồi Thanh chạy ra khỏi nơi đó, sợ chậm trể một giây, Thanh không đi được. Hết rồi, Lam mất hết tất cả, mất mẹ, mất Hương, mất luôn cả Thanh. Lam thẫn thờ, chợt một bàn tay đặt lên vai Lam, ba, ba vỗ nhè nhẹ

-Ba vẫn bên cạnh con

Lam nức nở sà vào lòng ba.

Thắm thoát Lam về xứ sở Mỹ Tho này đã được một năm. Sau khi ba mất một năm trước, và bé Hương đi lấy chồng, Lam buồn bả một mình trở về thành phố. Còn biết đi đâu nữa. Lam đã chán ngấy những cơn mưa Đà Lạt. Nó không còn mang lại cho Lam cảm giác lãng mạng nữa mà thay vào là sự buồn phiền của kỷ niệm. Thanh không còn ở chổ cũ, chẳng ai biết Thanh đi đâu. Một người bạn rủ Lam về Mỹ Tho phụ mỡ tiệm bán quán nhậu. Người dân Mỹ Tho hiền lành chân chất. Họ điều nghèo cả, cái gì cũng mua thiếu như khi họ gặt lúa thì trả lại. Cuộc sống của Lam tuy không sang trọng như lúc ở với Thanh nhưng chỉ một mình, ăn uống không bao nhiêu cho nên không gọi là cực khổ. Lam nướng thịt rất ngon nên quán cũng khá đắc. Một biểu chiều trời mưa lâm râm, Lam đang lui cui nhóp lò nướng thì một giọng nói

-Tưởng rằng chỉ có gái đà lạt khi nướng thịt mới đẹp thôi không ngờ gái mỹ tho còn đẹp hơn.

Lam khựng người, ba năm rồi, làm sao Lam quên được giọng nói ấy. Lam ngườc lên, sững sỡ. Vẫn kiêu sa, xinh đẹp và lạnh lùng như thuở nào. Lam buông những thứ đang cầm trên tay, chạy thât nhanh ra, ôm chầm lấy Thanh. Thanh buông tay dù, nhấc bỗng Lam lên. HÌnh như có tiếng bà con đang xí xô xí xào, nhưng họ không còn quan tâm tới nữa. Thế giời chỉ còn hai người họ, họ trao cho nhau môt nụ hôn trong mưa cuồng nhiệt.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyenles