Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm An Nhàn hết nhìn Quý Văn Nghiêu lại nhìn Phó Minh Hạo, sau đó cúi đầu không nói lời nào.

"An Nhàn, chuyện này là sao?" Phó Minh Hạo giật mình hỏi Lâm An Nhàn, không rõ ý trong lời nói của Quý Văn Nghiêu.

"Tiểu Húc chuẩn bị kết hôn, ba mẹ muốn sửa nhà lại mới một chút, nên hiện tại ở tạm nhà Văn Nghiêu."

Phó Minh Hạo nghe xong lập tức nói :"Để ba mẹ ra ngoài thuê phòng ở đi, anh trả tiền."

Lâm An Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn Phó Minh Hạo nói: "Ba mẹ em hiện giờ còn nghe lời anh đề nghị sao?"

Phó Minh Hạo nghẹn lời, cố lấy dũng khí nói với Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe: "Văn Nghiêu, tôi vẫn luôn xem anh như là anh em thân thiết nhất của tôi, anh đừng bao giờ có ý tưởng gì với An Nhàn. Tôi biết mình không phải người chồng tốt nhưng tôi mong anh đừng phá vỡ tình cảm vợ chồng chúng tôi. Tôi cũng biết chuyện của Khúc Duyệt là có liên quan với anh nhưng tôi không trách, chỉ oán bản thân không đủ định lực nên đã làm sai. Văn Nghiêu, cậu buông tha vợ chồng tôi đi, cậu muốn dạng phụ nữ nào mà không có, trong khi tôi chỉ có mình An Nhàn, hơn nữa gia đình tôi đối xử với anh tốt như thế , anh có thể giơ cao đánh khẽ để vợ chồng chúng tôi đoàn tụ được không?"

"Đoàn tụ? Đoàn tụ thế nào, chuyện của cậu với Khúc Duyệt giải quyết xong rồi à?" Quý Văn Nghiêu tò mò hỏi.

"Tôi sẽ thuê phòng ra ngoài sống cùng An Nhàn."

"Phó Minh Hạo, cậu muốn lật  bài ngửa tôi đây tuyệt đối không để ý. Nhà họ Phó các người tốt với tôi chẳng qua là tôi ra tiền, ra sức giúp đỡ các người thôi. Tôi vốn vì An Nhàn nên mới nâng đỡ nhà họ Phó cac người nhiều như thế. An Nhàn sống không tốt, tôi sẽ không khuynh tay đứng nhìn. Câụ muốn thuê phòng sống riêng, ý kiến này không tệ. Nhưng ba mẹ An Nhàn chấp nhận sao? Và cậu cũng nên suy nghĩ lại cho thật kỹ, cậu ra bên ngoài thuê nhà, tiền từ đâu mà có? Giữa tôi và cậu hoàn toàn không có tình cảm huynh đệ gì cả đừng nhận lầm."

Phó Minh Hạo đỏ mặt: "Tôi biết tiền hiện nay tôi kiếm được đều nhờ công lao của anh, nên chuyện giữa anh và An Nhàn tôi sẽ không nói với người nhà tôi, tôi không muốn người nhà thương tâm họ. Hơn nữa về sau, tôi sẽ không để nhà tôi phiền luỵ tới anh, càng không nhận sự giúp đỡ của anh."

Quý Văn Nghiêu nỏ nụ cười: " Cậu thích thì cứ nói cho thoả mãn, không sao cả, nhưng tôi khá là thích người nhà của anh, dù sao gần gũi lâu thì cũng nảy sinh tình cảm mà, đúng không? Đương nhiên tôi sẽ không ngại mà giúp họ. Theo tôi thấy trước mắt cậu nên xử lý tốt quan hệ với Khúc Duyệt , chờ xử lý xong hãy tính đến bước tiếp theo, có đúng không?"

Quý Văn Nghiêu nói xong lại nhìn Lâm An Nhàn: "An Nhàn, còn không lên xe!"

Lâm An Nhàn hoảng sợ, tuy do dự một chút nhưng vẫn mở cửa lên xe.

"Minh Hạo anh về trước đi, hiện tại mọi chuyện đang rối tung cả lên, em cũng cần thời gian suy nghĩ."

Phó Minh Hạo gật đầu: "An Nhàn, anh tin em vì thế em cũng phải tin anh, tất cả mọi chuyện hiện nay em cứ coi như là khảo nghiệm giữa hai ta, anh nhất định sẽ cho em câu trả lời thích đáng."

Quý Văn Nghiêu cúi người giúp Lâm An Nhàn thắt dây an toàn, sau đó cười nói: "Phó Minh Hạo, nói miệng cũng vô dụng thôi, có bỏ thì mới có, cậu hẳn là hiểu được điểm này."

Phó Minh Hạo nắm chặt nấm đấm cố kiềm chế tức giận.

"Văn Nghiêu cho dù thế nào An Nhàn vẫn là vợ tôi , cậu cũng nên tôn trọng tôi."

"Tôi cũng rất muốn tôn trọng cái danh nghiã vợ chồng mà cậu không ngừng đặt lên khoé miệng như thế này, chỉ là, tôi cực kỳ muốn xem thử, cậu có thể đè nén được đến khi nào."

"Không rõ anh có ý gì, nhưng tôi sẽ đè nén, nhẫn nhin  vì An Nhàn, tôi không muốn cô ấy khó xử."

Quý Văn Nghiêu sau khi cài dây an toàn cho Lâm An Nhàn xong, đặt tay trên tay lái, mỉm cười nhìn Phó Minh Hạo: "Tất nhiên tôi cũng sẽ không làm An Nhàn khó xử, vì thế tôi mới quyết định tất cả mọi chuyệ giùm cô ấy! Thí dụ như chuyện thắt dây an toàn này, tôi không cần biết cô ấy có đồng ý hay không đều sẽ luôn thắt giùm cho cô ấy. Phó Minh Hạo, nói bằng miệng thì có vẻ dối trá quá, còn hành động như tôi thì mới thực sự suy nghĩ cho An Nhàn, đây là sự khac nhau giữa tôi và cậu, hiểu chưa?"

Quý Văn Nghiêu nói xong, đóng cửa xe "rầm" một cái, nhanh chóng lái xe đi.

Phó Minh Hạo nhìn Quý Văn Nghiêu chạy càng lúc càng xa, cơn tức giận trên mặt lập tức biến mất một cách nhanh chóng , sau đó cười cười rồi bỏ đi.

Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn nói: "Hôm nay em thật ngoan!"

"Em không muốn lên xe thì anh sẽ dễ dàng buông tha cho em sao? Em không muốn huyên náo làm mọi người chú ý."

Quý Văn Nghiêu nghe xong cười rộ lên: "Ôi chao, biết suy nghĩ nhiều thế cơ à? Hiện tượng tốt, để xem sau này em có trở nên thông minh hơn không."

"Em không phải đứa ngốc, chỉ số thông minh cũng không có vấn đề, anh không cần châm chọc em như thế." Vốn đang rất cảm động vì sự so sánh của chuyện thắt dây an toàn cho mình vừa rồi của Quý Văn Nghiêu vì câu này mà biến mất không còn một dấu tích.

"Anh cũng không muốn châm chọc em, anh thật lòng mong em có thể sử dụng tốt chút lý trí trong cái đầu cứng như đá đó của em."

Lâm An Nhàn đẩy mặt Quý Văn Nghiêu đang áp sát vào mặt mình ra.

"Lo mà lái xe đi, đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy."

Quý Văn Nghiêu ngả ngớn nói: "Nguy hiểm cái gì, thực không kiến thức." 

Lâm An Nhàn thực không muốn nói chuyện tào lao với Văn Nghiêu, im lặng mặc kệ anh ta.

Sau khi đỗ xe vào gara, Quý Văn Nghiêu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Lâm An Nhàn kỳ quái nhìn Quý Văn Nghiêu, không hiểu tại sao anh ta vẫn không mở cửa: "Anh muốn làm gì vậy, sao vẫn chưa mở cửa?"

Quý Văn Nghiêu chậm rãi xoay người, suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi mới nói: "Anh nghĩ anh phải dạy em cái gì mới gọi là động tác nguy hiểm."

Lâm An Nhàn vẫn chưa kịp hiểu những lời này là có ý gì, đã bị Quý Văn Nghiêu như hổ đói nhào tới đè ép. 

"Anh bị điên rồi! Nơi này có camera, anh mau đàng hoàng lại đi." Lâm An Nhàn mới hiểu Quý Văn Nghiêu âm mưu cái gì.

Quý Văn Nghiêu cười đầy quỷ quái: "Yên tâm đi, anh quan sát mấy ngày rồi, đây là góc chết, hơn nữa kính xe làm màn mờ nên người bên ngoài nhìn vào không thấy được, lâu rồi không làm, hiện tại em lại ở cùng ba mẹ, trừ lúc này thì kiếm đâu ra cơ hội nữa!"

Rõ ràng là mặt dầy lấy cớ để thoả mãn đam mê biến thái của mình, Lâm An Nhàn không muốn để anh đạt được như ý nguyện, lập tức ngồi thẳng dậy, chống đẩy gây khó dễ cản trở Quý Văn Nghiêu.

Ai ngờ lưng ghế đột nhiên bật ra sau làm Lâm An Nhàn mất trọng tâm ngã theo.

Quý Văn Nghiêu nghiêng người qua nằm đè lên người cô, vươn tay cởi áo của cô ra, sau đó vén váy cô lên kéo chiếc quần lót bằng ren bên trong xuống, nôn nóng không thể chờ được nữa đã đưa ngón tay đâm vào bên trong.

Lâm An Nhàn lập tức co người lại, phản ứng theo bản năng khi vật thể lạ xông vào cơ thể mình.

"An Nhàn, thả lỏng, anh không muốn làm em bị thương, với lại chúng ta nên tốc chiến tốc thắng thì tốt hơn, tuy là góc chết nhưng khó đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Quý Văn Nghiêu hù dọa Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn gần như bật khóc, thà chết còn hơn bị người ta nhìn thấy cảnh thế này, nhỏ giọng cầu xin: "Xin anh, đừng làm ở đây được không!"

Nhìn Lâm An Nhàn hiện tại như chú cừu non thấy sói bị chấn kinh, bạn hổ đói tên Quý Văn Nghiêu nào đó chẳng những không động tâm, lại càng thêm hưng phấn.

Một bàn tay của Quý Văn Nghiêu đẩy chiếc áo ngực của Lâm An Nhàn ra, bàn tay còn lại xoa nắn một bên ngực trắng như chiếc bánh bao bằng bột không ngừng xoa nắn ra đủ loại hình dạng, thỏa mãn cười: "Lát nữa em sẽ cầu xin anh, nhưng không phải cầu xin chuyện này."

Lâm An Nhàn run rẩy, một nửa là sợ hãi, một nửa là bị Quý Văn Nghiêu kích thích, đỏ mặt nổi giận: "anh đúng là tên biến thái, không nên ở nơi này......"

Quý Văn Nghiêu nghiêng người liếm nhẹ lên môi Lâm An Nhàn: "Em ngây thơ quá, để anh dạy em một chuyện. trên giường không bằng sô pha, trong nhà không bằng khách sạn, khách sạn không bằng trong xe!"

Vô sỉ! Lâm An Nhàn hé miệng định phản bác lại bị Quý Văn Nghiêu đang chờ đợi chính là cơ hội này lập tức vươn lưỡi đi vào. Sau đó là một trận liếm hôn làm hít thở không thong.

Quý Văn Nghiêu quấn quít lấy môi Lâm An Nhàn vừa liếm vừa mút, tay còn lại bắt đầu cởi khóa kéo, thả thứ đã căng phồng to lớn của mình ra ngoài, hưng phấn đến mức cọ vào chân của Lâm An Nhàn, sau khi cọ sát, tìm đúng vị trí, lập tức một phát tiến vào hoàn toàn.

Lâm An Nhàn đột nhiên bị tập kích, giật bắn mình muốn kêu lên nhưng miệng lại bị Quý Văn Nghiêu bịt kín, chỉ có thể ú ớ.

một lát sau, Quý Văn Nghiêu buông môi Lâm An Nhàn ra, nhưng vẫn dán sát vào, thoải mái thở dài một hơi: "An Nhàn, nhấc người lên một chút, anhcuốn váy em lên, kẻo lát nữa dính dơ."

Chuyện đã đến nước này, Lâm An Nhàn chỉ có thể mặc cho Quý Văn Nghiêu tùy ý bài bố, vì thế dùng chân làm điểm tựa nhấc hong mình lên.

Nhưng chỉ vừa mới hơi nhúc nhích thì cả hai người đòng thời rên thành tiếng. trên người Quý Văn Nghiêu lập tức thấm ướt một lớp mồ hơi, hít sâu mộthơi cuốn váy Lâm An Nhàn lên ngang hông, chờ đến khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi thì da đầu run lên, ôm chặt Lâm An Nhàn, thở hổn hển: "Tạm thời thế này đi, anh sẽ chậm một chút, thiếu chút nữa bị em làm tiết sớm luôn rồi."

Lâm An Nhàn cũng khó chịu, trong không gian nhỏ hẹp bịt kín, mọi cảm giác đều trở nên đặc biệt sâu sắc, hơn nữa hai thân hình trần trụi dán chặt vào nhau, hơi thở hòa vào nhau làm cho người ta vừa khó chịu vừa nóng bức lại có cảm giác thân thiết đến mức làm cho người ta động tình.

Trong lúc không ngừng đâm ra rút vào, Quý Văn Nghiêu kéo hai tay An Nhàn khoát lên cổ mình.

"Ôm!" Ngắn gọn một tiếng, không hề báo trước đã nhanh chóng chạy nước rút.

Lâm An Nhàn rên rỉ một tiếng, ưỡn cong người vô thức ôm sát Quý Văn Nghiêu, thừa nhận cảm xúc tuyệt vời xen lẫn đau đớn kia.

Bởi vì không gian trong xe hạn chế, Quý Văn Nghiêu không thể vận động mạnh bạo với biên độ lớn nhưng tần suất dao động dày đặc vẫn như cũ làm Lâm An Nhàn không ngừng hít sâu, một câu cũng nói không nên lời.

Đau đớn và tê dại hoà lẫn vào nhau, Lâm An Nhàn cắn môi nhìn Quý Văn Nghiêu ngụp lặn trước ngực mình không ngừng liếm mút, bàn tay thpp ráp bao trùm lấy một bên ngực không ngừng phối hợp với bên dưới ra sức bóp nắn bầu ngực sữa, cùng với tần suất ra vào bên dưới làm cảm giác nào đó trong cơ thể càng ngày càng trở nên bành trướng.

"Có lớn hay không?" Quý Văn Nghiêu kịch liệt vận động còn không quên đùa giỡn Lâm An Nhàn.

Mặc dù không để ý những lời nói hạ lưu của Quý Văn Nghiêu nhưng hoàn cảnh khẩn trương đã kích thích mãnh liệt làm Lâm An Nhàn đến đỉnh.

Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hơi thở dồn dập nói: "An Nhàn, An Nhàn, hôn anh! Hôn anh, anh sẽ cho em."

Lâm An Nhàn từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, trước mắt vẫn là gương mặt của Quý Văn Nghiêu gần trong gang tấc, nhưng lại ngang bước không chịu thoả mãn tâm nguyện của anh ta

Bên trong mật huyệt ngày càng co rút, hút chặt khiến Quý Văn Nghiêu cảm thấy tê dại khắp toàn thân , nhưng lại luyến tiếc chấm dứt như thế này, vì thế cứng rắn tiếp tục ra sức ra vào.

Trái tim của Lâm An Nhàn vẫn thấp thỏm không yên, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn , đúng lúc này trùng hợp có chiếc xe chạy vượt qua, ánh đèn chiếu vào kính xe làm cho Lâm An Nhàn sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, cũng không còn quan tâm gì nữa, lập tức kéo Quý Văn Nghiêu xuống hôn ngấu nghiến.

Hôn một cách thô bạo như thế thì đâu có thể gọi là hôn, Lâm An Nhàn gần như có thể nói là dùng môi đụng manh vào môi, răng cũng cắn một cách thô bạo lên môi anh.

Lâm An Nhàn đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể xuất hiện một cổ nhiệt lưu nóng bỏng...Biết Quý Văn Nghiêu rốt cuộc buông tha cho mình.

Quý Văn Nghiêu giữ mặt Lâm An Nhàn không ngừng hôn sâu, giống như muốn hết tất cả không khí trong người Lâm An Nhàn về phía mình.

Đến khi thoả mãn, Quý Văn Nghiêu mới buông Lâm An Nhàn đã đầu váng mắt hoa ra, thấp giọng cười: "Càng ngày càng có bản lĩnh, không nặng không nhẹ cắn một cái đã khiến anh buông vũ khí đầu hàng, hôm nay tạm tha cho em.."

Miệng nói buông tha nhưng người vẫn đè nặng Lâm An Nhàn, cọ sát một lúc mới chịu ngồi dậy.

Lâm An Nhàn cầm khăn giấy lau chùi thân thể sau đó mặc quần lót, sửa váy lại rồi nhìn vào gương măt đỏ ửng của mình trong gương, cố gắng bình phục cảm xúc..

Quý Văn Nghiêu nựng yêu mặt cô nói: "Đi thôi, chúng ta lên nhà, lát có gió thổi qua sẽ hết."

Cửa vừa mở, Lâm An Nhàn lập tức xuống xe, Quý Văn Nghiêu khoá xe xong, đuổi theo Lâm An Nhàn, kéo cô cùng sóng vai đi: "Anh đã nói anh sợ bóng tối, sao còn bỏ anh một mình."

Quý Văn Nghiêu cợt nhã trắng trợn, Lâm An Nhàn cũng không thèm hất tay anh ra, hai người ra gara, ở trong sân đi bộ một lát rồi mới lên lầu.

"Chị hai, sao giờ hai người mới về, em sắp chết đói đến nơi rồi." Lâm Húc thấy hai người trở về, vừa oán giận vừa đi đến bàn ăn.

"Công ty An Nhàn có chút việc nên tan ca trễ, mọi người chắc đói lắm rồi?"

"Không đói, thằng nhóc xấu xa này cả ngày chỉ biết đến ăn, cháu cứ mặc nó." Dương Quế Trân nói xong, niềm nở lôi kéo hai người ngồi vào bàn ăn.

Cơm nước xong, Quý Văn Nghiêu ngồi một lát rồi về nhà.

Lâm An Nhàn cũng vội vàng đi tắm rửa, cảm giác dính nhớp trên thân làm cô cả buổi bồn chồn, chột dạ.

Lâm Húc ngồi trên sô pha thì thầm: "Mẹ, hình như anh Văn Nghiêu có ý gì với chị hai?"

Dương Quế Trân nở nụ cười: "Giờ con mới nhận ra sao? Mẹ đã sớm phát hiện, nếu chỉ đơn thuần là bạn bè thì sao chủ động chạy ngược chạy xuôi vì nhà chúng ta như vậy. Ánh mặt cậu ta nhìn An Nhàn rất say đắm, tuy có ý nhưng không biết tính toán cái gì?"

"Vẫn là mẹ lợi hại, thái độ của anh Văn Nghiêu đối với chị hai thế nào hiện không thể hỏi."

"Đương nhiên không thể hỏi, chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền đừng đánh động An Nhàn. Nếu cậu ta cưới An Nhàn, mẹ sẵn sàng giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng lại thấy không có khả năng, còn không bằng giáo huấn Phó Minh Hạo cho An Nhàn về nhà họ Phó!" Dương Quế Trân suy nghĩ rất nhiều.

Lâm Húc cũng đồng ý: "Không thể để chị hai gánh cát lấp biển được, cuối cùng biến thành người cô đơn. Ai.....nếu anh Văn Nghiêu là anh rể con thì tốt biết mấy!"

Hai mẹ con cảm thán một phen mới về phòng nghỉ ngơi.


Sau khi về nhà, Phó Minh Hạo nằm trên giường nhìn những tin nhắn của Khúc Duyệt không ngừng gửi đến, ném điện thoại qua một bên, nghĩ cái gì đó lại đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa lúc Vương Thu Dung định đi xuống cửa hàng, liền hỏi: "Cơm nước xong mấy giờ rồi con còn đi đâu?"

"Mẹ đừng hỏi, con có viêc."

"Vậy mấy giờ con về?"

"Không biết, ba mẹ cứ ngủ trước."

Vương Thu Dung cùng con xuống lầu, oán giận: "Ngày xui tháng hạn rước lấy đủ thứ phiền phức. Con mau nghĩ cách giải quyết đi, me ra ngoài ngóc đầu dậy không nổi, ba con thì cả ngày chỉ biết ra ngoài uống rượu, nửa đời sau mẹ chỉ biết trông cậy vào con. Chuyện lớn như vậy hai anh rể con không quan tâm, còn không cho Lê Giai và Lê Na đến giúp đỡ."

Phó Minh Hạo không muốn nghe mẹ lải nhải, bước nhanh xuống lầu lái xe đi.

Vương Thu Dung nhìn con lên xe, mới lắc đầu đi tới cửa hàng.

Mấy ngày nay việc mua bán ở cửa hàng rất tốt, nhưng tất cả đều viện cớ mua này nọ để hóng chuyện, nhưng tiền đến lại không thể từ chối, đành câm điếc qua ngày.

Vương Thu Dung ngồi ngẩn người, trước kia thật tốt người trong nhà cùng nhau đánh bài náo nhiệt, hiện tại yên tĩnh một mình nhìn bốn bức tường lạnh lẽo.

Đang than thở đột nhiên có tiếng bước chân đi vào.

Vương Thu Dung ngẩng đầu nhìn thấy ba cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt mày trang điểm diêm dúa: "Các cô muốn mua gì?"

Ba cô gái cùng nhìn Vương Thu Dung, một người trong đó lên tiếng: "Là người này phải không?"

Một cô gái gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, chính là người này." 

Nói xong ba người liền phân công nhau hành động, từ bên trong ra bên ngoài lật xem này nọ.

Vương Thu Dung ngây ngốc nhìn, muốn phản ứng nhưng không biết mình phải làm gì.

Ba cô gái lại đến trước mặt Vương Thu Dung, nhìn ngăn kéo đựng tiền trước mặt bà, một lời chưa nói liền trực tiếp mở ra lấy tất cả tiền ở bên trong bỏ vào túi xách, rồi thoải mái mở cửa đi ra bên ngoài.

Vương Thu Dung sửng sốt nửa ngày mới thì thào: "Những người này là ai?"

Sau đó đột nhiên lớn tiếng hô hoán: "Ôi, tiền của tôi!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro