Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Gia Nhĩ ngồi trên ghế salon, nhìn Đoàn Nghi Ân đưa lưng về phía mình tìm kiếm gì đó trong tủ sách, sau đó lấy ra một chồng giấy.

"Gaga... đã mấy ngày em không động đến công việc." Đoàn Nghi Ân đặt chồng tài liệu trước mặt Vương Gia Nhĩ, những thứ này là công việc Vương Gia Nhĩ phải hoàn thành khi ở nhà.

"Anh lục đồ em?"

"Anh chỉ tò mò em nghỉ ở trong phòng làm gì thôi."

"Những việc này không cần anh quan tâm." Vương Gia Nhĩ lấy tài liệu đặt bên cạnh mình.

"Phác Trân Vinh nói hết với anh rồi, em hành động quá cảm tính rồi đấy."

"Trân Vinh? Cậu ấy còn nói gì với anh nữa?" Vương Gia Nhĩ đột nhiên trở nên căng thẳng, tất cả mọi thứ đều được Đoàn Nghi Ân thu vào mắt.

"Gaga, em căng thẳng cái gì?"

"Cuối cùng anh muốn nói cái gì?" Vương Gia Nhĩ thẳng lưng nhìn Đoàn Nghi Ân, trong lòng cầu cho Phác Trân Vinh không nói chuyện của Mark cho anh biết.

Đoàn Nghi Ân thở dài, ngồi xuống bên cạnh Vương Gia Nhĩ, đối mặt với cậu.

"Anh không hy vọng chuyện hai chúng ta ảnh hưởng đến công việc của em, Gaga, gần đây em quá lơ đãng rồi."

"Đây là hai chuyện khác nhau được chưa? Em đã nói rồi, em chịu đựng ông sếp ngu ngốc ấy đủ rồi." Vương Gia Nhĩ ném bực bội ra sau, mấy lời Đoàn Nghi Ân muốn nói tiếp đó cậu gần như thuộc hết, đơn giản là để kiềm chế bản thân.

"Trước kia anh đã nói em không nghe chút nào, chẳng lẽ vì ông ta mà em định bỏ việc của mình, để những cố gắng trước kia thành công cốc sao? Xã hội không giống ở nhà, tại sao không thể nhẫn nhịn một chút chứ?"

"Nhịn nhịn nhịn, dựa vào cái gì mà em phải nhịn? Người khác đều biết bao che, sao anh không biết? Toàn lấy mấy đạo lý lớn đè em, Phác Trân Vinh như vậy thì thôi đi, cậu ấy cao nhất cũng chỉ là bạn thân của em thôi, nhưng anh là người chung sống với em mà!" Vương Gia Nhĩ giống một con mèo xù lông.

"Đây là nguyên tắc mà Gaga, trừ nguyên tắc ra những chuyện khác anh đều nhường em."

"Em càng không muốn nói nguyên tắc! Anh nhường em những chuyện khác có ích gì?"

Vương Gia Nhĩ đứng lên, cầm xấp giấy A4 kia ném vào người Đoàn Nghi Ân, giấy rơi đầy đất, Đoàn Nghi Ân cúi đầu không thấy rõ biểu cảm trên mặt.

"Cuối cùng em muốn gì? Cái gì mà chịu đựng đủ rồi, cái gì mà không thể nhịn được nữa, giống như một ác quỷ không chịu nghe lời, trước kia em không như vậy." Trong giọng nói của Đoàn Nghi Ân có chút khàn, dường như đã nhịn rất lâu giờ mới nói ra.

"Đó là trước kia! Ai cũng thay đổi, dần dần sẽ ghét một số chuyện, anh không thay đổi sẽ bị ghét."

"Ghét? Bị ai ghét? Gaga, em ghét anh?"

Vương Gia Nhĩ bị hỏi đến ngẩn người, mở miệng lại không biết nói gì.

"Thật ra em đã chê anh phiền phức từ lâu rồi phải không? Chiến tranh lạnh chỉ là cái cớ để tránh anh, không có anh tham gia cuộc sống của em có vẻ rất vui, nhưng anh rất khó chịu, nơi này đau muốn chết." Đoàn Nghi Ân chỉ vào ngực mình, trong chốc lát Vương Gia Nhĩ cho là anh sắp khóc tới nơi.

Vương Gia Nhĩ muốn nói mình không có ý đó, nhưng lại thấy lời đối phương nói rất có lý, chỉ có thể đứng tại chỗ, mở miệng hay không đều rất khó khăn.

Đúng lúc điện thoại vang lên, tiếng chuông vui vẻ hoàn toàn không phù hợp với không khí hiện tại, Vương Gia Nhĩ lấy ra xem, là đám bạn kia gọi tới, chắc là buổi tiệc đã bắt đầu gọi tới giục mình, định bắt máy lại bị Đoàn Nghi Ân đứng dậy giật lấy tắt đi.

"Điện thoại của ai? Lúc này em còn có tâm tư nhận điện thoại?"

"Em không muốn cãi nhau với anh, trả điện thoại lại cho em, em muốn ra ngoài." Vương Gia Nhĩ đấu mắt với Đoàn Nghi Ân, cậu thấy được trong đó có bao nhiêu đau buồn và thất vọng, đồng thời anh còn lạnh mặt nhìn mình, không đành lòng nhìn nữa, cậu chỉ có thể chọn trốn tránh.

"Hôm nay không nói rõ đừng mong ra khỏi nhà."

Đoàn Nghi Ân luôn dịu dàng thường ngày đột nhiên phản kháng, giống như quyết tâm dây dưa với Vương Gia Nhĩ tới cùng.

"Thật tốt, anh đột nhiên nổi điên như vậy làm gì?" Khí thế của Vương Gia Nhĩ yếu dần, cậu không biết hôm nay nói chuyện với Đoàn Nghi Ân tới mức nào.

"Thật tốt? Hóa ra trong mắt em, chúng ta như bây giờ được coi là tốt, khó trách em lại không để ý đến anh." Đoàn Nghi Ân không kiềm được bật cười, anh lắc đầu, lui về sau một bước.

Tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, Đoàn Nghi Ân nghe vô cùng khó chịu.

"Đưa điện thoại cho em." Vương Gia Nhĩ đưa một tay ra, chiếc vòng tay bạc lộ ra.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đi đôi với tiếng đập xuống đất ngay cả Vương Gia Nhĩ cũng không phản ứng kịp, màn hình cũng đã bể, tiếng chuông cũng im bặt, Đoàn Nghi Ân kéo tay Vương Gia Nhĩ qua, chân mày nhíu lại, gần như gào lên hỏi cậu: "Đối với em mà nói, anh thật sự không quan trọng đến vậy sao?"

Vương Gia Nhĩ bối rối, thiếu chút nữa cậu không nhận ra được người trước mặt mình là Đoàn Nghi Ân, sau khi điện thoại bị ném cậu đẩy Đoàn Nghi Ân ra, chiếc vòng trên cổ tay bị đứt làm hai.

"Anh điên thật rồi!"

"Anh điên rồi! Là em ép anh, em có biết cảm giác không được để ý đến mệt mỏi thế nào không? Mỗi ngày anh đều hy vọng em sẽ tốt lại với anh, nhưng thứ anh nhận được vĩnh viễn đều là cửa phòng đóng chặt và thái độ lạnh lùng vờ như không thấy của em."

"Em chán anh! Em tự nguyện ngồi trong phòng đến phát ngốc cũng không muốn gặp anh, không sai, cuộc sống bây giờ của em rất vui vẻ, câu trả lời như vậy anh hài lòng chưa?"

"Cho nên tất cả những thứ liên quan đến anh em đều chán ghét đúng không? Bao gồm cả tình cảm của chúng ta, cho nên em mới có thể cho phép người khác đến gần, anh nói đúng chứ? Cái vòng tay này, rốt cuộc có phải người khác tặng em không? Gaga, đừng nói dối anh."

Trong tay Đoàn Nghi Ân cầm nửa cái vòng tay, sáng hôm qua anh không nhịn được nhân lúc Vương Gia Nhĩ vẫn còn ngủ say lén vào phòng cậu, không chỉ phát hiện mấy tài liệu còn đang làm dở, mà trong điện thoại của Vương Gia Nhĩ còn có một tấm hình, trong hình chỉ có hai tay đan vào nhau, trên tay mang vòng tay đôi bằng bạc, trong đó có một người không ngờ tới chính là Vương Gia Nhĩ.

Vương Gia Nhĩ lại bối rối, cậu nhìn vòng tay trong tay Đoàn Nghi Ân, lại nhìn vào mắt Đoàn Nghi Ân giống như cái gì cũng biết. Đối phương đang nghĩ gì Vương Gia Nhĩ đều biết rõ, đơn giản chỉ là cảm thấy ở ngoài mình có quan hệ bất chính với người khác.

Vương Gia Nhĩ giơ tay lên cho Đoàn Nghi Ân một tát, một tiếng "bốp" vang lên lưu trên mặt anh một vết đỏ.

"Không sai, là người khác tặng."

Thấy vẻ mặt Đoàn Nghi Ân từ đỡ đẫn biến thành không tin nổi rồi đến cực kỳ khó coi, sắc mặt cũng vì giận mà bắt đầu đỏ lên, trong nháy mắt biến thành nhợt nhạt bất lực, Vương Gia Nhĩ đột nhiên cảm thấy rất hả giận, cuối cùng mình cũng có khiến đối phương mất lý trí, chỉ tiếc cái giá quá đắt, ép đến Vương Gia Nhĩ không thể thở nổi.

"Em nghĩ em có thể đi rồi?"

Vương Gia Nhĩ kiềm chế thanh âm run run, vượt qua Đoàn Nghi Ân định rời đi.

"Không cần đi, đừng đi."

Đoàn Nghi Ân kéo Vương Gia Nhĩ lại, mái tóc che đi ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy anh cắn chặt môi dưới đến trắng bệch.

"Buông tay đi Đoàn Nghi Ân, chúng ta kết thúc rồi."

Đoàn Nghi Ân nắm rất chặt, nhưng Vương Gia Nhĩ chỉ cần dùng sức một chút vẫn có thể thoát được, cậu gần như chạy ra khỏi nhà.

Tay rơi vào khoảng không, Đoàn Nghi Ân vẫn giữ nguyên tư thế cũ từ từ ngồi xổm xuống, bả vai khẽ run, ngón tay nắm lại thành nắm đấm.

Bên tai vang vọng câu nói của Vương Gia Nhĩ ba năm trước, "Nghi Ân, trừ khi anh đuổi em đi, nếu không ai cũng đừng mong em rời xa anh."

Ba năm thôi, ban đầu còn nói không rời xa người, hôm nay dứt khoát chỉ để lại cho mình bóng lưng.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro