Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đăng Anh nhìn bóng dáng con bé đi xa dần, bỗng nén một tiếng thở dài. Anh từng nói với cô chú cho em đi du học hoặc đi làm xa. Bởi, xa nhà là cách đơn giản nhất để con người ta học cách trưởng thành.
Có lẽ vì thế mà bản thân anh hay được nhận xét là già dặn, là trưởng thành hơn so với người khác.

Anh đã học xa nhà từ năm lớp 10 cơ. Lúc đầu thì mẹ anh phản đối kinh lắm. Và "nghèo", đó là lý do mà người mẹ thân yêu của anh đưa ra với họ hàng để không cho anh học tại trường Chuyên. Bởi vì nhà ở huyện thị ngoài, mà trường ở thành phố trung tâm, muốn học sẽ phải ở trong ký túc xá.
- Ôi dào ôi.
Bác Mão đáp.
- Trường Chuyên người ta có hỗ trợ cho học sinh nhà xa mà.

Mẹ anh vẫn không đồng ý:
- Nhưng còn tiền sinh hoạt phí, còn tiền xe về nhà nữa chứ.

Bác bật cười. Bác bảo bác nhờ người tìm hiểu rồi. Hỗ trợ cho học sinh xa nhà là hỗ trợ tiền học phí, tiền nhà ở, tiền điện tiền nữa, nếu anh học giỏi sẽ có cả học bổng. Đôi mắt mẹ còn chưa hết lo âu, nhưng dường như hy vọng đã bừng sáng từ những nếp nhăn trên gương mặt.

Tối hôm đó mẹ đến phòng nói chuyện với anh. Mẹ nhìn anh, có gì đó thật lạ lẫm trong ánh mắt của mẹ, giống như mẹ đang ngắm và đánh giá một người mới gặp. Anh biết, mẹ luôn tự tin rằng bản thân hiểu thằng con nhà mình, nhưng bây giờ mẹ lại sợ rằng hình tượng đứa con trai ngoan ngoãn, trường thành và hiểu chuyện kia chỉ là bức bình phong anh dựng lên để che mắt người khác. Và khi con diều hâu ẩn nấp trong hình hài chú chim non được rời tổ, nó sẽ trở về với bản chất vốn nguyên thuỷ. Anh bật cười:
- Con lớn rồi, có thể tự lo cho mình rồi mà. Với lại con mới xin mẹ đăng ký nguyện vọng thôi, đã đỗ đâu mà lo.

Mẹ lườm anh. Mẹ biết, anh cũng biết, rằng một người cứ tiếp tục mang theo cố gắng của giải Nhất cuộc thi học sinh giỏi Toán cấp Tỉnh vào bài thi tuyển sinh vào lớp 10 thì đỗ Chuyên là điều có thể. Chẳng mấy chốc đã đến cái ngày mẹ giúp anh sắp xếp đồ dùng cá nhân để lên trường. Mẹ không nói gì nhiều, bởi bao điều cần nói đã ghim vào đáy mắt. Mẹ chỉ dặn con phải luôn nhớ mình đến trường để làm gì.

Anh chấp nhận rời xa gia đình để tìm hiểu kiến thức. Phải học, học thật giỏi, phải lấy được học bổng, phải có giải tỉnh nữa, giải Duyên hải, giải Quốc gia. Anh ít đi chơi nên cũng thật ít bạn, có những ngày anh học đến quên cả ăn. May mắn thay, có người luôn bảo với anh:
- Đăng Anh, ông không đi ăn trưa hả?
- Tôi lỡ mua dư một cái bánh mì, ông ăn đi cho đỡ đói này. Á, tôi không cần lấy tiền đâu.
- Đăng Anh ăn chưa ông ơi, tôi mua thừa hộp xôi mất rồi.
- Đăng Anh, lần này lại nhờ ông ăn hộ cốc chè, ông ăn được sầu riêng không?
- Đăng Anh đẹp trai qua "tải" giúp tui mấy hộp sữa chua với, nhiều vãi ò...
- ...
- Đăng Anh!

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ, thở dài:
- Thôi, bữa nay tôi không ăn đâu. Về nhà mẹ bảo đi học nửa kỳ mà tăng ba cân rồi.

Cô ấy cười lớn, cũng không đi mua đồ mà nhịn đói cùng anh luôn. Cô gái khoanh tay ngắm anh làm bài, thi thoảng lại nhờ anh giảng về kiến thức trên lớp. Cuối cùng, anh nghe thấy cô gái nhỏ nói:
- Đăng Anh, ông không nhận ra tôi đang tán ông à?
- Không nhận ra.

Cô ấy bĩu môi, kêu ông chẳng tinh tế gì cả. Không nhận ra là không nhận ra, dù bạn bè xung quanh nói rằng cô ấy có ý với anh, thằng bạn thân còn chê cô ấy bám dai như đỉa. Nhưng thế thì sao chứ? Nào có ai dám mơ rằng người mình thích cũng đang thích mình?

- Chẳng lẽ nếu tôi không thích bà, bà sẽ đòi lại số tiền bà mua đồ ăn cho tôi trước giờ à?

Cô gái nhỏ cười khanh khách, xua tay nói không.

Cô ấy vẫn ở bên anh như thế. Anh thích cô ấy, nhưng anh không muốn ôm cánh chim của tự do đó trong buồng giam của hai chữ "người yêu", anh muốn thấy cô ấy cứ vô tư và toả sáng. Và, so với anh, cô gái nhỏ giống như người từ thế giới khác.

Cô gái ấy là tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt, đối với những món đồ ăn vặt mà anh chắt chiu từng đồng tiền mẹ cho cũng không có được, cô ấy lại có thể mua bất cứ lúc nào chỉ để kiếm người cùng ăn một bữa trưa.

Đâu phải anh chưa từng phũ, chưa từng trốn tránh. Nhưng người ta cứ như cái đuôi nhỏ theo sau lưng anh. Rồi đôi khi anh trầm ngâm dưới tán phượng già, nhìn từng tia nắng ánh lên dưới hàng mi cong ấy, lòng anh bỗng trùng lại.

Chẳng là, anh thực sự đã hy vọng, giá như chúng ta có tương lai...

____________________

Nốt chương này tôi xin off nghen <3 tôi đi thi học kỳ, ngày 15 tui về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro