Chương 5. Nhìn Anh chơi Bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tư Nhiên hiển nhiên không ngờ cô sẽ hỏi chuyện này, cho nên anh hơi sững sờ.

Thư Nhan hỏi xong thì đã cảm thấy mất hết mặt mũi.

A a a, không phải nói chôn chuyện này xuống dưới đáy lòng rồi sao, sao vừa thấy anh là hỏi ra vậy!

Trong lúc cô cho rằng anh sẽ không trả lời, anh nói: "Anh lấy được một suất trong danh sách các học sinh được cử đi học ở đại học A, cho nên không đến trường học nữa. Tận dụng khoảng thời gian đó để đi làm công việc tình nguyện, tìm kiếm cái gì đó để thực tập."

"... À." Thư Nhan cũng không biết nên nói cái gì, "Dạ."

Đúng vậy, khoảng thời gian đó không phải là lúc triển khai danh sách các học sinh được cử đi học của một vài trường đại học sao.

Cô đột nhiên nhớ lại, khi đó anh nói thành tích của mình cũng 'tạm được'.

—— Lấy được suất học ở trường đại học A, vậy mà gọi là 'tạm được' à...

Từ Tư Nhiên hơi do dự, hỏi: "Sau đó em vẫn đợi anh à?"

Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại thẳng thắn trả lời: "Dạ."

Phừng! Cả mặt đã đỏ đến nỗi muốn cháy luôn rồi.

Từ Tư Nhiên mấp máy môi, nhìn cô: "Xin lỗi vì đã không nói cho em một tiếng. Chúng ta đi chung xe cả một năm, nhưng không hề để lại phương thức liên lạc nào."

Thư Nhan vội vã khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, lúc ấy em cũng đoán được một chút, chỉ là hỏi cho biết thôi, anh đừng để ý."

"Ừ, thật ra..."

Từ Tư Nhiên dừng một chút.

"Sau đó anh cũng từng nghĩ, có phải em vẫn còn ngồi chuyến xe buýt kia hay không."

Chỉ là lúc ấy anh bận quá, khi anh nhận ra rằng mình phải nói với cô, kì thi đại học của cô đã trôi qua lâu rồi.

Chuyện này cũng không phải quan trọng gì, nhưng nó vẫn như một cái mụn nhọt, ngáng ở trong lòng không gạt đi được.

Trong một năm không hề trao đổi nhiều, nhưng nữ sinh điềm đạm nho nhã kia luôn yên lặng xuất hiện đúng giờ mỗi ngày trên xe buýt, hết một phần ba khoảng thời gian cấp ba của anh đều có bóng dáng của cô, cho dù không hề biết tên đối phương.

Bây giờ cuối cùng đã gặp lại.

Mà lúc nào, trong lòng Thư Nhan đang gợn sóng.

Thì ra, anh cũng không hề lãng quên quãng thời gian đó, cô nghĩ.

"Còn có gì muốn hỏi không?" Từ Tư Nhiên vô tình cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư Nhan.

Cô vội vàng chuyển chủ đề: "Cuộc, cuộc sống ở đại học, có gì khác không anh?"

Từ Tư Nhiên bật cười: "Đương nhiên là khác, rất nhiều chỗ khác. Em muốn nghe về mặt nào?"

"Nghe, nghe..." Thư Nhan tự hỏi, "Học tập, giải trí, bạn bè, thầy cô? A..., còn gì nữa không nhỉ."

"Nếu cứ nói vậy thì chán lắm." Từ Tư Nhiên nhàn nhạt nói, "Tình bạn không còn trong sáng như hồi trung học, học tập cũng không cố gắng như hồi trung học, tư tưởng cũng không đủ vững vàng. Giải trí cũng như vậy, em muốn chơi cái gì thì chơi. Cơ bản là giáo sư không nhớ hết tên sinh viên, cuộc sống thường ngày đều do em tự định đoạt, không có hạn chế gì, chỉ cần đừng vi phạm qui định quá là được... Dù gì thì, ừm, vẫn có một loại cảm giác vừa chân thực lại vừa không chân thực."

Thư Nhan buồn rầu cắn môi.

"Cái này tùy từng người thôi. Dù sao cũng là một môi trường mới, đừng bỏ lỡ cơ hội." Từ Tư Nhiên nở nụ cười, ngữ khí nhẹ nhàng: "Đừng quá để ý, có rất nhiều mặt tích cực anh chưa nói mà, một nửa bàn chân đạp lên xã hội người lớn, thật ra cuộc sống đại học rất tuyệt đấy. Sau này từ từ em sẽ cảm nhận được, anh chỉ là đang nhớ lại quãng thời gian trước kia thôi, chắc là đã ảnh hưởng đến em rồi."

Thư Nhan không gật đầu, tỏ ra nghiêm túc: "Em biết."

"Ừ, sau này anh sẽ từ từ giúp em hiểu."

Thư Nhan nhẹ nhàng trả lời.

"... Được."

Hồi học cấp ba, Thư Nhan từng là ủy viên hoạt động giải trí, nói đến chuyện một tháng nữa xã đoàn tổ chức tuyển người mới, Từ Tư Nhiên như vô tình giới thiệu cho cô, có thể tham gia Hội sinh viên thử xem sao.

Cho dù vô cùng không muốn, Thư Nhan vẫn đồng ý.

Không rõ mình bị thuyết phục hay do người thuyết phục là anh.

Ở môi trường xa lạ gặp được người duy nhất quen biết, sẽ không kìm được mà tin tưởng và dựa dẫm vào, chắc là như vậy đã có thể giải thích vì sao Thư Nhan đi đến ban Văn thể (văn hóa và thể dục thể thao).

Cô điền vào tờ đơn một cách qua loa rồi ngồi đợi để phỏng vấn.

Yêu cầu tuyển người cũng không cao, trên cơ bản chỉ cần đừng nói chuyện quá vòng vo quanh co là được, dù sao cũng chỉ là thành viên thông thường thôi. Đây là do Từ Tư Nhiên nói.

Hôm nay anh không xuất hiện mà chỉ gửi tin nhắn cho cô nói trong lúc phỏng vấn đừng căng thẳng.

Thư Nhan không hỏi anh đang ở đâu.

Quan hệ của hai người chỉ ở mức bình thường, cô không nên quá để tâm đến chuyện riêng tư của anh.

Cứ tiếp tục như vậy cũng tốt rồi, Thư Nhan nghĩ, trong một tháng này anh chăm sóc cô rất nhiều, đã làm tròn bổn phận của người người đàn anh và một người bạn nên làm.

Từ Tư Nhiên là một người có tiếng trong khoa.

Không chỉ ở vẻ ngoài và thành tích, mà tính cách và đạo đối nhân xử thế của anh cũng rất được tán thưởng.

Đối với bất cứ ai cũng không kiêu ngạo không nịnh bợ, lễ nghi cử chỉ không hề tìm ra chỗ sai sót nào, lúc nói chuyện phiếm rất vui vẻ, lúc giải quyết vấn đề rất chặt chẽ đầy logic, lúc nghiêm túc lên thì cương nhu vừa đủ.

Năng lực giao tiếp của anh dường như không thiếu hụt chỗ nào.

Còn nữa, mỗi động tác lúc anh chơi bóng rổ thật sự khiến người ta không thể dời mắt.

Mấy bữa trước, Từ Tư Nhiên có một trận đấu, anh dùng cửa sau sắp xếp cho Thư Nhan một vị trí tốt nhất trong sân thể dục.

Anh rất cao, nhưng trong nhóm vẫn có nam sinh cao hơn mét chín cơ, vậy mà vẫn có thể khiến hơn phân nửa nữ sinh hét lên vì anh.

Dẫn bóng điêu luyện, chuyền bóng chính xác, cánh tay không cường tráng nhưng sức bật mạnh, chân dài mạnh mẽ, trong tiếng reo hò của toàn trường, không chỗ nào là không tản ra sức hấp dẫn của một chàng trai chỉ trong độ tuổi này mới có.

Ngay cả tư thế đứng nghỉ ngơi vừa tùy ý vừa lười biếng, lúc uống từng ngụm từng ngụm nước cũng tạo cảm giác khác biệt với những người khác.

Anh là khống vệ, không phải tuyển thủ chủ lực ghi điểm, nhưng lại thử thách tính phối hợp giữa các đồng đội nhất.

Cả trận đấu đều trong tình thế áp đảo đối phương, chung cuộc, đội của anh giành thắng lợi với tỉ số 85:62.

Thư Nhan không hiểu lắm về môn này... Cô nhớ mang máng là hồi cấp ba, đội của trường có hình như có khoảng 40 điểm thì phải.

Mặc kệ điểm số ra sao, anh thắng rồi thì cô vẫn vui mừng cho anh.

Vắt khăn lên cổ, anh vừa lau mồ hôi vừa đi tới, cười thoải mái với Thư Nhan: "Anh chơi được chứ?"

Trái tim Thư Nhan đập bùm bùm.

"Sao không nói gì vậy?" Động tác lau mồ hôi của anh dừng lại, "Choáng rồi ư?"

Mồ hôi của anh chảy xuống thái dương óng ánh, dưới ánh đèn sân vận động thật chói mắt.

Thư Nhan từ từ cong khóe miệng rồi nở một nụ cười sáng lạn.

"Vâng, rất tuyệt ạ."

Vốn định che đậy, cố gắng không để ý tới cái tình cảm nên quên đi kia, ở một khắc đó lại gần như vì nụ cười của anh mà muốn lao ra khỏi cổ họng, điên cuồng kêu gào.

Sự yêu thích nhẹ nhàng gợn sóng năm cấp ba ấy thì ra không những không biến mất mà còn trở nên mãnh liệt hơn, càng thêm rõ ràng, khó che đậy.

Từ Tư Nhiên cứ cười như vậy, dịu dàng như mặt nước, lẳng lặng nhìn cô.

Bình luận viên là một sinh viên, có quan hệ không tệ với Từ Tư Nhiên, lúc này đang cố thống kê lại thành tích mà anh đạt được.

"29 điểm, 7 rebound*, 13 assist, 3 steal, 1 block shot, Từ đại soái ca, anh quả thật rất trâu bò mà."

* Thuật ngữ bóng rổ:

Rebound: tranh bóng bật bảng

Assist: đường chuyền quyết định giúp đồng đội ghi điểm trực tiếp

Steal: cướp bóng

Block shot: chắn bóng trên không

Nguồn: từ nhiều nguồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro