Chương 18: Mời mọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi  Đường Bội trở lại trường quay, đúng lúc đang bắt đầu quay.

Trường quay cổ trang của thành phố S là một trong những nơi có diện tích lớn nhất nước, thiết bị đầy đủ. Lúc này khắp nơi đều có thể nhìn thấy nhân viên đi qua đi lại, vô cùng bận rộn.

Đường Bội không cho lái xe đưa cô đến cửa trường quay, mà dừng bên ngoài.

Cô cần chút thời gian để tiêu hóa những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.

Ai ngờ mới vừa vào trong, một chiếc xe limouse không chút khách sáo lau qua bên này.

Đường Bội phản ứng cực nhanh, nhanh chóng vọt qua bên cạnh, nhưng hơi nóng phun ra từ phía sau xe vẫn khiến cả người cô không thoải mái, không khỏi nhíu mày.

Chiếc limose màu bạc ngừng ở trước người cô.

Cửa xe mở ra, những người bước xuống xe đều là người quen.

Hứa Tử Ninh mặc chiếc áo màu vàng nhạt, quần thường màu trắng, mái tóc quăn ngắn màu nâu cùng với chiếc kính đen khiến cho cô ta trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thật.

Đường Phỉ Phỉ luôn thích trợ lý của cô ta trông ngây thơ một chút để có thể làm nổi bật khí chất của cô ta, cũng khiến cho người ta cảm thấy những người xung quanh Đường Phỉ Phỉ đều trong sáng và thuần khiết.

Hứa Tử Ninh liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đường Bội, những người ở lâu bên cạnh Đường Phỉ Phỉ, phần lớn đều biết sự tồn tại của Đường Bội, đôi mắt to tròn giống như hạnh nhân đột nhiên trừng lớn, không kiên nhẫn nhìn Đường Bội, thấp giọng nói vài câu với người bên trong xe.

Ngay sau đó, Đường Phỉ Phỉ ăn mặc giống công chúa từ trên xe bước xuống.

Hôm nay cô ta mặc chiếc váy lụa mỏng màu trắng, trên váy điểm xuyết những hạt trân châu, đường viền hoa tinh xảo tô điểm thêm cho chiếc váy... Nhìn sơ không khác với phong cách bình thường của cô ta lắm.

Đường Bội cười nhạt, không để ý đến Đường Phỉ Phỉ và trợ lý của cô ta, đi tiếp.

"Tìm một chỗ nói chuyện?" Khi Đường Bội đi qua người của Đường Phỉ Phỉ, đột nhiên cô ta nắm lấy cánh tay của Đường Bội, thấp giọng nói.

Đường Bội như vô ý giơ tay lên, dễ dàng né tránh cánh tay của Đường Phỉ Phỉ, cô dừng bước, nghiêng đầu nhìn Đường Phỉ Phỉ, cũng hỏi: "Giữa chúng ta, có gì để nói?"

"Mày?!" Đường Phỉ Phỉ giận tím mặt, lông mày dựng đứng cả lên, tính khí tiểu thư sắp phát tác rồi.

"Cô Đường ..." Đường Bội không chút hoang mang nói: "Chỗ này là trường quay, khắp nơi đều có phóng viên, chú ý hình tượng thiên sứ của cô."

Ngực Đường Phỉ Phỉ phập phồng mấy lần, tuy rằng vẫn hung tợn nhìn Đường Bội nhưng chân mày đã miễn cưỡng giãn ra:

"Đường Bội, đừng tưởng rằng ba nói tạm thời không thể động đến màu, thì tao hết cách với mày."

Đường Phỉ Phỉ ép giọng xuống rất thấp nhưng Đường Bội nghe rất rõ. Cô cảm thấy buồn cười, Đường Phong Ngôn bây giờ còn đang xem trọng giá trị của cô, cho nên tạm thời không muốn động đến cô.

Nhưng, dù ông ta muốn động đến cô, cũng không dễ.

"Mày đã xem chưa?" Đường Phỉ Phỉ thấy Đường Bội không nói gì, cho rằng cô sợ. Không biết cô ta nghĩ gì, vẻ mặt bỗng nhiên đắc ý:

"Quảng cáo nước hoa Dreaming của công ty CPD."

Khóe môi Đường Phỉ Phỉ lộ ra nụ cười nhạt, vẻ tự mãn trên mặt không cách nào che giấu được.

Đường Bội nhìn sự nông cạn của cô cô ta, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cũng thấy đáng thương.

"Xem rồi." Cô thản nhiên nói.

Đường Phỉ Phỉ nghe vậy cúi đầu cười, vuốt mái tóc dài mềm mại trước ngực, nói:

"Em gái cảm thấy quảng cáo đó quay có đẹp không?"

"Rất đẹp." Đường Bội cười, bây giờ cô vô cùng tò mò, Đường gia rốt cuộc đã nuôi lớn Đường Phỉ Phỉ thế nào, cô ta không đóng quảng cáo đó, người mẫu trong quảng cáo lại giống cô ta như thế, vậy mà không biết động não nghĩ xem đó là ai.

Dĩ nhiên, Đường Phỉ Phỉ đâu thèm suy nghĩ, cô ta chỉ biết sáng nay ba đột nhiên nói với cô ta, quảng cáo ấy, Đường gia sẽ giúp cô ta tuyên truyền.

Đường Phỉ Phỉ đưa tay vén tóc của mình, thật ra, lúc Đường Phỉ Phỉ không nói lời nào trông cô ta cũng không ngu ngốc như thế, nếu thật sự có một ngày chân tướng được phơi bày, mọi người đều biết quảng cáo đó không phải do cô ta đóng, có lẽ biểu cảm trên mặt cô ta sẽ rất đẹp mắt.

"Cô Đường, còn có chuyện gì sao?" Đường Bội lại hỏi.

Sắc mặt Đường Phỉ Phỉ khẽ biến, cô ta bị Đường Bội cướp mất vai diễn, vốn tức giận một bụng, nhưng đoạn quảng cáo nước hoa 'dreaming' khiến cô ta có cảm giác thắng lợi, cho nên cô ta có ý định muốn tới thị uy.

"Đừng tưởng rằng cướp được một vai phụ nhỏ trong tay tao thì mày đã thắng được tao." Đường Phỉ Phỉ nói bằng giọng căm hận:  "Tốt nhất mày nên biết thân biết phận, đừng quá đắc ý."

"Người đắc ý vênh váo chỉ sợ không phải là tôi."

Đường Bội nhàn nhạt nói, cô bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Minh Hiên lúc trưa, bất luận người đàn ông ấy có mục đích gì, cùng lúc mời cô và Đường Phỉ Phỉ tham gia chương trình tuyển tú, nhưng bây giờ cô rất cảm kích anh ta, vì anh ta đã cho cô cơ hội, đánh bại Đường Phỉ Phỉ trước mặt nhiều người.

"Cô Đường, hy vọng lần sau gặp mặt, cô vẫn còn khí thế như vậy." Đường Bội nói xong, mỉm cười với cô ta rồi bước đi.

Mấy ngày kế tiếp, quay phim rất thuận lợi.

Trong phim Chiến ca, vai diễn của Đường Bội không nhiều lắm. Một chiến thần bất diệt nổi lên, vốn đã đạp lên máu tươi của vô số người, cũng dẫm nát vô số chiến thần khác dưới chân.

Vai Lạc Tu Vân của Hạ Tử Diệu đóng chính là một người như thế.

Đường Bội diễn vai Tiêu công chúa, quen biết 'hắn', rời xa 'hắn', rồi gặp nhau ở chiến trường, tổng cộng chỉ có vài lần gặp vội vàng, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản vị chiến thần Sở quốc này, khí thế như hổ, tính mạng ba quân hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến 'hắn'.

Huống chi, từ khi Sở quốc tiến hành cuộc xâm lược, không biết bao nhiêu tướng lĩnh đã ngã xuống, Tiêu công chúa chỉ là một trong số đó mà thôi.

Có thể nói cảnh diễn đẹp nhất của cô trong phim chính là cảnh cô đánh đàn, ca hát, Lạc Tu Vân múa kiếm dưới trăng.

Tần Hạo Diễm chọn diễn cảnh ấy đầu tiên vốn chỉ là muốn khảo nghiệm mà thôi, dù sao một nữ diễn viên không có tên tuổi và kinh nghiệm, Tần Hạo Diễm cần đối phương cho mình một đáp án hài lòng.

Mấy ngày nay, Tần Hạo Diễm và Hạ Tử Diệu đã dạy cho Đường Bội không ít thứ, ảnh đế và đạo diễn tài hoa hơn người sẵn sàng chỉ dạy cho bạn, những thứ bạn học được, dĩ nhiên không giống với khi bạn làm thế thân cho người khác.

Mấy ngày trôi qua, Đường Bội diễn vai Tiêu công chúa hết sức thích hợp, thật sự đã diễn một cách sống động, giống như Tiêu công chúa tái sinh vậy.

Cô cũng dần dần tiếp nhận vai diễn này.

Hôm nay phân cảnh của cô đã hoàn thành, hiếm khi Hạ Tử Diệu cũng kết thúc cùng một lúc với cô.

Hai người sánh vai cùng nhau đi đến phòng hóa trang, Hạ Tử Diệu đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi:

"Đường Bội, tối nay cô có rảnh không?"

"Sao vậy?" Đường Bội cười hỏi: "Lại muốn cùng nghiên cứu tình tiết trong phim à, muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Mấy ngày nay, quan hệ của cô và Hạ Tử Diệu tốt lên rất nhiều, mỗi ngày đối phương giống như một quý ông, đưa ra nhiều lời mời mọc, đồng thời khiến cô cảm thấy anh ta giống như tri kỉ, cảm thấy có một người bạn như anh cũng không tệ.

"Không, không, không." Hạ Tử Diệu lắc ngón trỏ tay phải, cười nói: "Đêm nay có một bữa tiệc rượu, cần đưa bạn gái đến tham dự. Không biết cô Đường có bằng lòng cho tôi cơ hội? Để tôi có cơ hội khiến cho đám đàn ông ở đó hâm mộ, ghen tị?"

Đường Bội cười xinh đẹp: "Chỉ sợ đến lúc đó người được hâm mộ và ghen tị là tôi đây nè."

Cô hào phóng đưa tay khoác lên tay Hạ Tử Diệu, học bộ dạng cường điệu của đám phóng viên trong giới giải trí, đè thấp giọng, trò giỏi hơn thầy, nói:

" Tiêu đề sáng mai sẽ là [Người mới vì muốn ôm đùi ảnh đế, dùng sắc để nổi tiếng] hoặc là [Ảnh đế dẫn theo bạn gái – một nữ diễn viên mới đến dự tiệc], [tuyên truyền hay là sự thật]...."

Hạ Tử Diệu sớm đã cười đến mức khom người xuống, anh ta vô cùng anh tuấn, cho dù cười to như vậy, cũng làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Ít nhất hơn phân nửa ánh mắt của nhân viên nữ trong phim trường đều bị anh ta hấp dẫn, bao gồm vài người xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro