Chương 20: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Bội bình tĩnh nhìn Hạ Tử Diệu.

Mấy ngày nay đúng là cô rất chăm chỉ quay phim, nhưng không có nghĩa là, sau khi trở về khách sạn cô không làm gì.

Tuy ảnh đế Hạ Tử Diệu có kỹ thuật diễn xuất tốt, lại có bề ngoài xuất sắc, nhưng ở trong giới giải trí nhiều năm, luôn giữ mình sạch sẽ không hề có bất kì scandal tình cảm nào, đó không phải chỉ nhờ bề ngoài và kỹ thuật diễn xuất của anh ta mang đến.

Hạ gia có tài phú hùng hậu có thể dung túng cho con trai bọn họ, để Hạ Tử Diệu có đủ thời gian và tự do làm chuyện mình muốn làm, mà không cần băn khoăn về bất cứ điều gì.

Hạ Tử Diệu biết thân phận của người đó, Đường Bội cũng không cảm thấy kinh ngạc. Điều khiến cô kinh ngạc là ngày đó ở trên xe anh ta chỉ dựa vào một câu nói đã tin cô là người mẫu quảng cáo Dreaming chứ không phải là Đường Phỉ Phỉ như mọi người vẫn đồn đãi.

"Biết tại sao đêm nay tôi mời cô đến đây không?" Hạ Tử Diệu đứng lên, đưa tay kéo Đường Bội lên.

Anh ta vẫn mang điệu dáng của một quý ông dịu dàng và lễ độ, nhưng mà khi rời khỏi ánh đèn chói mắt thì ảnh đế cũng bộc lộ một tính cách khác.

"Đêm nay sẽ có một trò hay." Anh ta ôm vai Đường Bội, kéo cô đi ra ngoài: "Bảo đảm cô sẽ không uổng công đi chuyến này."

Đại sảnh của biệt thự rộng rãi tráng lệ, trần nhà cao, chiếc đèn thủy tinh thật lớn, ánh sáng nhu hòa chiếu khắp mọi ngóc ngách trong đại sảnh.

Người trong đại sảnh cũng không nhiều, nhưng những người ở đây đều là người nổi tiếng và giàu có, có dung mạo và khí chất hơn người.

Tuy rằng Hạ Tử Diệu rất nổi tiếng, nhưng mà khi đi vào nơi này anh ta cũng rất cẩn thận, khiêm nhường và lễ độ, bọn họ chỉ nhẹ gật đầu mỉm cười chào hỏi Hạ Tử Diệu, hoàn toàn không nhìn thấy sự say mê như những người ngoài biệt thự.

Ngay cả một diễn viên nhỏ như Đường Bội, họ cũng không thất lễ.

"Trò hay?" Đường Bội thừa dịp xoay người lấy rượu, nhẹ giọng cười nói với Hạ Tử Diệu: "Tôi có thể hỏi khi nào trò hay bắt đầu không?"

"Rất nhanh..." Hạ Tử Diệu hơi khom người, tự chọn cho mình một ly rượu, sau đó lại chọn giúp Đường Bội một ly khác nhẹ nhàng đặt trên bàn rượu, nói với Bartender mặc áo sơ mi trắng, đeo nơ đen, diện mạo anh tuấn:

"Một ly [dream.]"

Rượu cocktail màu xanh nhạt, nhỏ một giọt rượu đỏ vào, giọt rượu đỏ từ từ nhuộm đẫm ly rượu, sau đó vẽ ra một đóa hoa đẹp đẽ yếu ớt trong ly.

Đường Bội nhẹ nhàng cầm ly rượu lên, trên mặt là nụ cười xinh đẹp.

Đúng lúc này, cửa chính của biệt thự đột nhiên mở ra.

Từ khi hai người Đường Bội đi vào đại sảnh tới giờ, thì không thấy ai đi vào. Nghe thấy tiếng mở cửa, phần lớn người trong đại sảnh đều lộ ra vẻ mặt tò mò, nhìn người khách đang thong thả bước vào.

Mái tóc mềm mại của Đường Phỉ Phỉ buông xỏa trước ngực.

Cô ta mặc bộ lễ phục cúp ngực màu trắng, thiết kế hơi bảo thủ nhưng làm cho vai cô ta lộ ra, lại không khiến người ta cảm thấy dung tục. Bên hông của bộ lễ phục được đính ngọc trai, ôm gọn thắt lưng, làm nổi bật vóc người xinh xắn tinh tế của Đường Phỉ Phỉ. Ở dưới thắt lưng là tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, xòe ra, trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền thạch anh tím, trông cô ta rất thuần khiết, ngây thơ.

Biểu cảm trên mặt Đường Phỉ Phỉ thay vì nói là thẹn thùng, không bằng nói là hưng phấn.

Bên cạnh cô ta không có bạn trai, chỉ có Hứa Tử Ninh đã được trang điểm tỉ mỉ.

"Chú ý nha..." Hạ Tử Diệu khẽ nhấp một ngụm rượu, nói khẽ với Đường Bội: "Trò hay sắp bắt đầu rồi."

Trên mặt anh ta là nụ cười trêu tức, dường như đã biết trước kết cục của bộ phim này, nhưng vẫn kiên trì xem tiếp với Đường Bội, kiên quyết muốn giữ bí mật, không chịu nói cho cô biết kết cục của bộ phim.

Đã tới rồi thì cứ chơi thôi, Đường Bội nhún vai, thả lỏng bản thân, chờ trò hay Hạ Tử Diệu nói.

Đường Phỉ Phỉ là người khách cuối cùng, sau khi cô ta đi vào không lâu, đèn trong đại sảnh đột nhiên bị tắt hết, một bục cao chậm rãi dâng lên giữa đại sảnh, ánh sáng từ trên trần nhà rọi xuống, chiếu lên bục cao.

Xem ra, buổi đấu giá từ thiện mà Hạ Tử Diệu nói, đã chính thức bắt đầu.

Trên hành lang lầu hai của biệt thự, đột nhiên có một ban công nhô ra, sau khi bục cao được nâng lên, ánh mắt của mọi người không tự chủ chú ý lên ban công lầu hai.

Đương nhiên trong đó bao gồm cả Đường Phỉ Phỉ.

Cô ta đã sớm phát hiện sự tồn tại của Đường Bội, sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Bôi, cô ta hất cằm lên, nở nụ cười đắc ý và khiêu khích.

Hạ Tử Diệu chọn chỗ không tồi, lúc này từ chỗ của Đường Bội nhìn qua, có thể nhìn thấy hết ánh mắt và biểu cảm của Đường Phỉ Phỉ.

Đường Phỉ Phỉ lúc nào cũng thích trưng ra bộ mặt ngượng ngùng, hồn nhiên trước mặt người khác, lúc này lại không chút che giấu sự si mê nhìn lên ban công trên lầu hai.

Nơi ấy, không thể nghi ngờ chính là chỗ quan sát tốt nhất trong biệt thự, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn cảnh trong biệt thự, nó hoàn toàn khác với bục cao bình thường...

Chỗ đó đương nhiên là dành cho chủ nhân của biệt thự, cũng là chỗ của người chủ trì buổi đấu giá.

Ánh đèn không thể nào chiếu đến chỗ tối, một bóng dáng thon dài đang từ trong tối đi ra.

Khuôn mặt của anh giống như được vẻ bằng sự tinh túy sâu sắc và thoải mái của tranh thủy mặc Trung Quốc, cho dù khuôn lạnh lùng không có nụ cười, nhưng vẫn có thể thu hút ánh mắt và linh hồn của mọi người.

Sống mũi đoan chính, cao thẳng, đôi môi mỏng, không tỳ vết.

Đường nét khuôn mặt giống như điêu khắc, thượng đế ban cho anh một khuôn mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng. Đôi mắt lạnh lùng và bình tĩnh khiến cho người ta không tự giác cúi đầu xuống trước mặt anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Con trai độc nhất của Sở gia từ trước tới giờ không lộ diện trước mặt người khác, người này bị đồn là một người có sức khỏe kém, nhiều bệnh, nhưng lại vô cùng thông minh, người thừa kế duy nhất của Sở thị – Sở Quân Việt, anh đang dùng bề ngoài hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn không chê vào đâu được cùng thân thể cao lớn rắn rỏi để đánh tan mọi lời đồn không đúng về anh.

Tay cầm ly rượu của Đường Bội hơi căng thẳng, người đàn ông này đã suýt bị cô sổ sàng, ánh mắt anh ta nhẹ nhàng đảo qua người cô.

Đôi mắt rét lạnh giống như tuyết động nhiều năm trên đỉnh núi, nhưng khi chống lại đôi mắt của cô, lại lộ ra ý cười nhạt.

"Bắt đầu đi."

Buổi tối hôm đó Đường Bội đã nghe được, giọng nói trầm thấp, quyến rũ của người đàn ông này, giọng nói của anh vang lên, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người. Sở Quân Việt nhìn sang hướng khác, anh vươn một tay về phía Đường Phỉ Phỉ đang đứng trong đại sảnh đang say mê nhìn mình.

Đường Phỉ Phỉ mừng đến muốn khóc, không dám tin trừng lớn hai mắt, sau đó lại dùng hai tay gắt gao che mặt của mình, thẹn thùng đi theo phục vụ tới chỗ Sở Quân Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro