Chương 15: Muốn chơi cũng là tôi chơi đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thẩm Nam ra khỏi hội triển lãm thuận tay cầm theo một tờ giấy bầu cử của chương trình hội nghị. Trong tọa đàm buổi chiều, cái tên Khương Nhạn Bắc bất thình lình xuất hiện. Cô cảm thấy tên anh hơi khó đọc lại tối nghĩa, nhưng nhìn ba chữ in trên đó lại vô cùng đặc biệt.

Cô nhìn cái tên này chằm chằm hồi lâu, sau đó đánh vào tên người khác.

Kết thúc cả ngày triển lãm dài dòng, Thẩm Nam cũng ra khỏi khu "Cứu vớt Trái Đất", trở về với thế giới thực.

Một ngày rõ ràng không làm gì lại cảm thấy tự dưng mệt mỏi, trở về khách sạn leo lên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Ngủ giấc này rất sâu mà dài, lúc mở mắt thì trời đã tối đen.

Vẫn là tỉnh dậy vì đói bụng.

Cô tùy tiện rửa mặt, không trang điểm đi ra cửa tìm thức ăn. Vì vết xe đổ hôm qua, Thẩm Nam không có ý định đi xa, bên cạnh khách sạn có quán ăn địa phương đặc sắc, lúc này thời tiết ấm áp, quán nhỏ bày mấy bàn cho khách ra vào liên tục.

Cô gọi đồ nướng và bia, đồ nướng ra hơi chậm nên cô gọi thêm một phần đậu tương. Đeo bao tay sử dụng một lần, một mình ngồi trên bàn nhỏ chậm rãi ăn đậu tương chờ đồ nướng.

Đậu tương chưa ăn mấy thì bỗng nhiên bên cạnh có tiếng phụ nữ nháo nhào lên.

"Hồ ly tinh mặt dày ở đó kìa!"

"Xem lão nương hôm nay chơi chết cô ta."

Thẩm Nam không hứng thú với màn đánh tiểu tam này, cũng không nhìn mà tiếp tục ăn đậu tương. Chỉ là lúc này đậu còn chưa vào miệng, da đầu bỗng nhiên bị kéo ra, tóc bị người ta nắm chặt, sau đó cái tát như trời giáng xuống sắp ập tới.

May mắn phản ứng bản năng của cô kịp lúc, đưa tay chặn lại bàn tay kia, trở mình đẩy bàn tay nắm tóc mình ra. Da đầu cũng vì thế mà đau rát, không chừng là tóc cũng mất không ít.

Thẩm Nam bỗng đứng lên, quay đầu nhìn người tới đây.

Là ba người phụ nữ, đầu tiêu là khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, còn hai người trẻ hơn ăn mặc cũng đàng hoàng, nhưng bộ dáng họ đầy hung hăng tàn bạo.

"Mấy người là ai? Bị bệnh hả?" Thẩm Nam xác nhận không biết họ, căm tức tóc bị họ làm hư.

Phụ nữ đứng tuổi chỉ cô mắng mỏ: "Tiện nhân mặt dày, đừng tưởng không trang điểm thì lão nương không biết mày."

Thẩm Nam nghĩ một chút, thì ra đây là màn bắt tiểu tam nhầm người. Cô cũng coi như biết cái gì gọi là không có may mắn còn mang thêm họa, hôm qua bị người cướp túi, hôm nay bị người ta nhận nhầm tiểu tam của người đàn ông mình còn chưa biết mặt.

Cả người tàn tạ, uống miếng nước cũng tê răng. Gặp chuyện hoang đường như thế, cô không biết nên khóc hay nên cười đây. Tâm tình ban đầu không tốt lắm, lập tức càng rơi xuống đáy vực.

Cô tức giận tái mặt nói: "Mấy người nhận lầm rồi!"

Nhưng người phụ nữ hung hăng kia sao bỏ qua được, bà ta chỉ mặt cô mắng: "Tiểu hồ ly lẳng lơ còn diễn à! Tao lột sạch quần áo xem mày còn diễn được nữa không?"

Nói xong hai người bên cạnh tiến lên, vây quang Thẩm Nam, căn bản không cho cô cơ hội giải thích.

Thẩm Nam đến cùng chỉ có một mình, muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể hét lên xin giúp đỡ. Khách gần đó rất nhiều nhưng không một ai tiến lên, thậm chí có người cầm điện thoại chuẩn bị quay phim.

Mọi người cảm thấy hả hê khi nhìn màn đánh tiểu tam này.

Lúc cô ra cửa chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, bị người khác kéo mạnh một cái đã nghe thấy tiếng nút đứt phừng phực. Cũng không biết ai đá đầu gối cô một cái, khiến hai chân cô mềm nhũn khuỵu trên mặt đất. Nhất thời cô không thể chống cự, chỉ có thể dùng sức nắm chặt quần áo, không để người khác xé ra.

Bên tai đầy tiếng nhục mạ "Hồ ly tinh", "tiện nhân" khó nghe. Cô tức giận đến toàn thân phát run, nhưng không một ai đưa tay giúp đỡ, lần đầu tiên cô thực sự cảm giác được cái gì gọi là tứ cố vô thân.

Cho dù trong nhà xảy ra biến cố lúc trước, công việc nhiều lần thất bại cũng không có trận tai bay vạ gió cùng sư sỉ nhục nặng nề.

Chai bia lạnh buốt trên tay bị người khác lấy ra, hai phụ nữ dùng sức tách tay cô ra định xé cái áo trên người. Cô không biết lấy sức mạnh từ đâu, đối với mấy cái tay tàn bạo kia, cô nhất quyết giữ vững phòng tuyến cuối cùng.

Lúc cô cảm thấy mình đã sắp sụp đổ rồi, lực tay tác động nhẹ hơn, mấy đàn bà điên bị người khác kéo ra, một thân hình cao lớn chắn trước người cô.

"Các người chơi hay nhỉ?" Giọng trầm thấp quen thuộc vang bên tai.

Thẩm Nam đang quỳ chân dưới đất, toàn thân phát run, chợt ngẩng đẩu lên nhìn thân hình cao lớn kia. Quật cường còn lại trong khoảnh khắc sụp đổ, mũi chua lè, sự ủy khuất ngập tràn trong đầu, khó khăn lắm mới cầm được nước mắt.

Vóc dáng Khương Nhạn Bắc thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ khiến ba người phụ nữ kia đứng hình. Người phụ nữ trung niên run lên rồi mới phản ứng, ra vẻ đạo đức nói: "Hồ ly tinh cướp chồng đạo đức bại hoại này, bọn tôi giáo huấn cô ta một chút, cậu còn trẻ đừng lo chuyện bao đồng."

Khương Nhạn Bắc cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Cô ấy là bạn tôi, mấy người nhầm người rồi."

Lúc nãy Thẩm Nam nói câu này, người phụ nữ trung niên tuy nghe không lọt tai, nhưng lời nói nhẹ nhàng của Khương Nhạn Bắc lại khiến bà ta ngây ngẩn. Khi thấy Khương Nhạn Bắc quay người cẩn thận đỡ cô gái đang cứng đờ trên mặt đất lên, bà ta mới bắt đầu tự nghi ngờ.

Ý nghĩa của từ bạn này có đến mấy loại, nếu ý trong miệng của anh là bạn gái thì bà ta nên nghiêm túc suy nghĩ có phải mình đã nhận lầm người hay không.

Người đàn ông trước mặt tuấn tú lịch sự, dù bộ dáng hay khí chất đều không giống người thường. Một người có bạn trai như vậy sao còn muốn đi làm tiểu tam của người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi chứ, về tình về lý đều không thể xảy ra.

Lúc người phụ nữ đang nghi ngờ, Khương Nhạn Bắc đã đỡ Thẩm Nam lên, thấy cô ôm chặt ngực mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Anh nhanh chóng cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô.

Trên đầu tóc Thẩm Nam ướt sũng bia, đôi mắt đã sớm đỏ bừng, trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ cùng ủy khuất, nhìn khá điềm đạm đáng yêu.

Cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô có bộ dạng như thế này, năm đó lúc ở trường cô luôn trưng ra bộ dạng phách lối, cho dù lần trước mất khống chế trên thương trường cũng chưa từng lộ ra một tia bất lực nào.

Ánh mắt Khương Nhạn Bắc khẽ động, rút hai khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng đưa tay lau nước đọng trên mặt cô sạch sẽ.

Lúc này người phụ nữ kia chợt nhớ đến điều gì, lấy điện thoại di động ra nhìn tấm ảnh trong đó, cẩn thận so sánh một chút, quay đầu nhỏ giọng ấp úng với hai người còn lại: "Sẽ không thật sự nhầm người chứ?"

"Đúng là có chút không đúng lắm, hồ ly tinh trong ảnh không cao như vậy."

"Còn có, trên cổ hồ ly tinh có hai nốt ruồi."

Lại xem xét qua cần cổ thon dài trắng nõn của Thẩm Nam, một điểm đen cũng không có.

Thẩm Nam chầm chậm hiểu ra, phẫn nộ nhiều hơn ủy khuất, chỉnh lại áo khoác trên người. Vốn định đưa lại cho Khương Nhạn Bắc nhưng quần áo trên người rơi mất hai nút, dứt khoác mặc chiếc áo này.

Sau khi chỉnh xong, mặt cô lạnh lùng tiến lên hai bước, lạnh giọng nói với người phụ nữ trung niên kia: "Lấy mắt cho của bà nhìn cho rõ, rốt cuộc tôi có phải tiểu tam của thằng chồng bà không?"

Lúc này bà ta mới nhận ra mình lầm người, khí thế bức người lúc nãy trong nháy mắt biến mất, chột dạ nói: "Chuyện đó... Xin lỗi cô, tôi nhận nhầm..."

Bà ta chưa nói hết, Thẩm Nam đưa tay hung hăng lướt qua như một tia sáng, tiếng vang thanh thúy xé toạc màn đêm khiến người khác run sợ.

"Này." Bà cô vốn là người phụ nữ sống an nhàn sung sướng, dù mình nhận lầm người nhưng không muốn bị người khác đánh lại. Chỉ là thanh âm "Này" còn chưa dứt, gương mặt mập mạp đã hứng một thêm hai cái tát, lập tức đỏ ửng lên.

Bà ta tức hổn hển giơ tay đánh trả nhưng cái tay vừa giơ lên đã bị Khương Nhạn Bắc chặn lại. Hai người bên cạnh định đi lên hỗ trợ bị ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn trở, không dám tiến lên, còn có chút chột dạ.

Bốn cái tát cũng đủ cho Thẩm Nam vừa bị khuất nhục được phát tiết hơn phân nửa, cô về bàn cầm ấm trà hất vào mặt của hai người còn lại.

Hai người kia bị hất nước chật vật, thét chói tai định tiến lên, nhưng có thân hình cao lớn của Khương Nhạn Bắc ngăn phía trước, tự thấy đuối lý chỉ có ấm ức chịu trận.

Khương Nhạn Bắc thấy Thẩm Nam phát tiết xong rồi, buông tay nắm chặt người phụ nữ đứng tuổi ra. Bà ta đuối lý chịu đựng sự đau rát trên mặt, mang hai người bạn cũng đang chật vật hùng hổ rời đi.

"Không sao chứ?" Khương Nhạn Bắc đến bên cạnh Thẩm Nam thấp giọng hỏi.

Thẩm Nam lắc đầu, một lát sau ngẩng đầu nhìn anh: "Cảm ơn anh."

Thật ra vẫn còn ủy khuất, nhất là khi nhìn thấy anh càng có cảm giác ủy khuất không hiểu được. Nhưng cô hiểu tâm lý này không đúng, dù hai lần giúp cô nhưng không hề mang ý nghĩa khác so với mối quan hệ giữa hai người trước đó, cũng không thể khiến ủy khuất của mình phó thác cho anh.

Anh vẫn là người bạn cũ không thân thiết, không còn gì khác.

Thẩm Nam rất rõ mình không nên có suy nghĩ gì đối với anh, tựa như năm đó.

Cô đè nén sự ủy khuất sắp tuôn trào ra, mặt không đổi mà thanh toán, cầm túi rời đi.

Khương Nhạn Bắc trầm mặc đi theo cô.

Đi một đoạn, Thẩm Nam chỉ cảm thấy tất cả thật tẻ nhạt vô vị, dứt khoát ngồi xuống ghế dài ven đường.

Khương Nhạn Bắc đứng bên cạnh yên tĩnh nhìn cô, cũng không quấy rầy. Cũng không biết đã qua bao lâu, cô bỗng nhiên ngước mặt lên nói: "Bọn họ thật sự nhận lầm người."

Nhưng vào lúc này, đèn đường được thắp sáng chiếu một tầng ánh sáng mỏng lên gương mặt cô, con mắt phiếm hồng mang theo chút nước đang cố gắng kìm nén.

Khương Nhạn Bắc lại nghĩ đến cuộc khảo sát ở rừng, thấy con hươu nhỏ bị thương cảnh giác trốn trong bụi cỏ, cũng có ánh mắt ủy khuất quật cường như vậy.

Anh gật đầu, ôn nhu nói: "Tôi biết."

Thẩm Nam nói tiếp: "Cho đến bây giờ tôi chưa từng làm tiểu tam của ai, tôi hận nhất là tiểu tam."

Giọng điệu này cực kỳ giống đứa trẻ chịu ủy khuất.

Khương Nhạn Bắc cong môi nhẹ cười, ừ một tiếng.

"Tôi mới không làm tiểu tam." Thẩm Nam trầm mặc một lát rồi lại nói, còn bổ sung một câu, "Muốn chơi cũng là tôi chơi đàn ông, không để đàn ông chơi."

Nụ cười trên gương mặt nhạt nhẽo của Khương Nhạn Bắc thoáng cứng lại, rồi tiêu tán, trong khoảnh khắc khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Nói xong Thẩm Nam mới nhận ra, lời này của mình hơi buồn cười, cũng không phải là thiếu nữ vì Thẩm Quang Diệu mà cố ý phản nghịch năm đó.

Cô bây giờ nói chuyện yêu đương thật sự rất xa xỉ, làm sao có thể dạo một vòng nhân gian chứ?

Cô ngẩng đầu nhìn anh một chút, nhận ra sắc mặt anh hơi khó coi, tưởng rằng mình đang làm phiền nên cô đứng dậy: "Cảm ơn anh chuyện vừa rồi."

Khương Nhạn Bắc không còn ôn hòa như nãy, ngữ khí lạnh xuống: "Không cần cảm ơn, tình cờ thấy thôi." Còn nói, "Về khách sạn đi."

Nói xong câu này cũng không chờ cô đáp lại, tự mình đi trước, Thẩm Nam lặng lẽ theo sau. Cô không tính là quá ngốc nhưng rõ ràng cảm nhận được bỗng nhiên anh có chút không vui, nhưng không biết vì sao.

Cô không đoán nổi một người đàn ông mà mình chưa từng hiểu thấu, nhưng cũng không hỏi đến cùng, đến tầng thì bỏ chiếc áo khoác đưa cho anh, nói cảm ơn rồi về phòng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Nam: Tác giả thối tha còn muốn tôi xui xẻo bao lâu nữa?

Tác giả: Ai bảo trước đây cô làm quá nhiều chuyện xấu.

Tên Khương nào đó: Tôi nói cũng không khác mấy lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro