Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì chuyên ngành của cô là một bộ môn mới, khi đó nó lại hết sức nổi tiếng. Sau khi cô tốt nghiệp, cô liền tìm một công việc ở thành phố, cô ngoài mong đợi được nhận vào làm thư ký ở một công ty.

Đãi ngộ của công ty rất tốt, tiền lương, tiền làm thêm giờ cũng khá, hơn nữa còn có lễ nghỉ đông, lễ mừng năm mới, khi ấy tông ty còn mở tiệc liên hoan để mọi người có một bữa thật no. Không giống như các Giám đốc của công ty tư nhân, bọn họ sợ thành phần tri thức muốn thêm tiền lương, căn bản không để nhân viên nghỉ ngơi. Ở đây cô chỉ cần đem công việc của mình làm xong, tuyệt đối sẽ không có người tới bới móc. Hơn nữa, cô chỉ là một thư ký nhỏ, khó có cơ hội thăng chức, giẫm đạp cô căn bản là lãng phí thời gian của mình.

Cô thuê chung nhà với vài đồng nghiệp, bình thường cô ở đó, đến kỳ nghỉ sẽ về nhà, các cô ấy luôn hỏi có phải cô có bạn trai ở quê hay không, cô chỉ cười híp mắt trả lời, bạn trai thì không có, nhưng bạn nhỏ thì có một người.

Có một lần cô đưa em trai lên thành phố chơi, đây là lần đầu tiên sau hồi nhỏ nó được đi xa nhà, nên cảm thấy rất hưng phấn, luôn ra dấu tay hỏi cô đây là cái gì. Cô dắt nó đi dạo các khu thương mại lớn nhỏ của thành phố, nó thích nhất là tới tiệm quần áo, hơn nữa vào đó nó sẽ có ý tưởng, hại cô mỗi lần phải lôi nó rời đi, còn phải nở nụ cười với những cô bán hàng đang khinh thường nhìn họ.

Cô đưa nó về nhà trọ, bởi vì vẫn chưa nói hoàn cảnh của mình với các đồng nghiệp, nên các cô ấy vừa nhìn thấy em trai cô thì kinh ngạc không dứt, mọi người vây quanh nó nói cái này cái kia, chưa từng có nhiều chị gái vây quanh nó như vậy, làm nó mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ khoa tay mua chân nói chuyện với các cô ấy.

Nghe nói nó biết may quần áo, các cô lại bắt đầu ồn ào, mọi người để nó đo kích cỡ cơ thể, rồi nhanh chóng lật các tạp chí tìm các kiểu mẫu, làm nó loay hoay đầu đầy mồ hôi.

Buổi tối, cô để nó ngủ ghế sô pha trong phòng, nghe tiếng thở đều đều của nó, cô đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Em trai ở đây đến thứ sáu, rồi mang theo một ba lô đựng đầy tạp chí thời trang, vải và các mẫu y phục nhỏ các cô nhờ may, rất vui vẻ cùng về nhà với cô.

Nghe được tiếng cười của hai người, mẹ vội vàng chạy ra đón. Mấy ngày không gặp, bà thoạt nhìn trẻ ra vài tuổi, cả đầu đã nhuộm tóc đen, sắc mặt hồng hào, nụ cười rạng rỡ. Buổi tối em trai bận may quần áo của nó, cô cùng mẹ xem TV, mẹ đột nhiên hỏi:

"Tiểu Dao, nếu mẹ tìm cho con một người cha dượng thì con sẽ không trách mẹ chứ?"

Trong lòng cô vang lên một tiếng 'thình thịch', cô đến ngồi cạnh mẹ, nắm chặt tay bà nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay mẹ có rất nhiều vết chai, cả bàn tay có cả những vết thương mới và cũ, đó là vì lúc dùng kéo không chú ý mà bị thương. Cô đem tay bà đặt lên ngực mình, "Mẹ, mẹ không cần để ý đến tụi con, con nhất định sẽ ủng hộ mẹ!"

Giữa trưa hôm sau, mẹ dắt theo một bác tóc trắng về nhà, bà bận rộn hồi lâu, rồi bưng ra một bàn ăn ngon. Cô dẫn bác tới bàn cơm, sau đó kéo em trai đến bên cạnh, nói cho nó biết chuyện gì đang xảy ra, nó cắn môi như rất không vui, cô khoa tay múa chân nói:

"Hôm nay em nhất định phải luôn cười, để mẹ nghĩ em rất vui, bằng không chị sẽ không để ý tới em nữa!"

Nó gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.

Lúc ăn cơm, em trai nhìn bác ấy cười không ngừng, mẹ cô rất cao hứng nói với bác ấy: "Bọn nhỏ cũng rất thích anh, thế là tốt rồi."

Bác cũng cười.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đập rung một trận, Tần Dao mới vừa mở cửa ra, vài người đàn ông và mấy người phụ nữ đã xông vào, chỉ vào mặt mẹ cô mà mắng, "Con mụ chết tiệt kia, bà dụ dỗ ba tôi, bà nghĩ mình có xứng không, mang theo đứa con trai khuyết tật của bà lại muốn nhờ cậy ở nhà chúng tôi sao, cũng tốt đấy nhỉ!"

"Dạy bà già này một chút đi, đập cho tao!"

Mẹ nức nở đứng sau lưng bác, bác chỉ tay về bọn họ mà giận đến nói cũng không ra lời. Tần Dao thừa dịp bọn họ không chú ý, cầm dao gọt trái cây đang đặt trên bàn, trong chớp mắt cô lao ra sau tên đang lớn tiếng, một tên khác đột nhiên vung một cái ghế lên, cô liền đem dao gọt trái cây kề vào cổ hắn, hét lớn với bọn họ:

"Các người ai dám động tay!"

Mọi người ngừng lại, mắt không dám tin nhìn con dao trong tay cô, có một người phụ nữ há hốc mồm cứng lưỡi thốt ra hai chữ, "Ác nữ!"

Người trước mắt chưa từng nghĩ đến khả năng này, hắn chậm rãi đặt cái ghế xuống, cả người như run rẩy, giọng bác cũng phát run, "Đừng làm con trai bác bị thương..."

Cô hơi nới lỏng dao, "Các người mau xin lỗi mẹ tôi ngay lập tức! Tôi muốn nói cho các người biết, hiện tại tôi cũng có thể nuôi được mẹ mình. Em trai tôi cũng không phải người khuyết tật, nó cũng có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân, sau này các người còn dám nói với họ như vậy, trừ phi các người giết chết tôi, bằng không, chỉ cần tôi còn hơi sức thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người!"

Bọn họ liên tục xin lỗi không ngừng, mẹ tiến tới lấy con dao của tôi xuống, sau đó nhẹ nhàng an ủi bọn họ.

"Thật xin lỗi, con gái của tôi tính tình tệ quá, đã dọa mọi người rồi, mọi người đừng trách nó."

Người con kia vừa đặt mông ngồi xuống, vừa trở về từ cõi chết đã nói: "Ác nữ, tôi cũng giống cô, tôi không phản đối ba tôi tái hôn, chỉ là sợ sau này cuộc sống của ông sẽ sống khổ sở. Bằng không thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, chúng ta cùng quyết định chuyện này, mọi người cùng náo nhiệt một trận đi!"

Tuần sau trở về, Tần Dao được uống rượu mừng của mẹ, các đồng nghiệp cũng mang theo quà tới chung vui rối rít. Trong hôn lễ, mấy tên kia kể lại chuyện ngày ấy rất sinh động, các đồng nghiệp nghe được mà sợ hãi cả đám.

Sau khi các cô ấy trở về, không ai dám trêu trọc cô, cũng không ai dám theo đuổi cô nữa.

Cô nhanh chóng cũng đã hai mươi tư tuổi, các đồng nghiệp của Tần Dao cũng đã rối rít có bạn trai, tới chủ nhật mọi người đều đi hẹn hò, nhưng ngay cả điện thoại của người khác giới cô cũng không nhận được một lần, không có một ai, thật là cô đơn.

Cô càng ngày càng sợ về quê, mỗi lần về mẹ sẽ hỏi cô có đã bạn trai chưa, còn có em trai, cứ thấy hai diễn viên trên TV hôn nhau thì nó sẽ nhìn về phía cô liếc mắt ra hiệu, dùng hai ngón tay so sánh cô và họ, nhà này, thật là chỉ mong thiên hạ đại loạn.

Có một lần về nhà, mẹ nói chuyện với dì Vương tầng dưới, nhờ dì giới thiệu bạn trai cho cô, muốn cô thay quần áo đi ra ngoài với dì, em trai nở nụ cười dào dạt, nhìn cô ra dấu tay trông thật ngốc nghếch, cô cầm giầy ném vào người nó.

Đi theo dì Vương tới một nhà hàng, tên kia đã đến.

"Trời rất nóng còn mặc tây trang, hắn không thấy nóng à, mặc tây trang vào thì hắn nghĩ mình là người nổi tiếng chắc!" Cô oán hận nghĩ tới, "Nhân tài như vậy còn phải đi xem mặt, có lầm không vậy, có phải muốn gạt người không đó!"

Hắn cười híp mắt, "Tôi là Hứa Bối Hà, rất hân hạnh được quen biết cô."

Cô đưa tay cố chống đỡ khuôn mặt tươi cười của hắn, hắn đang cười gì không biết, rồi mở miệng nói một câu, "Tôi là Tần Dao."

"Tần Dao? Cái tên này rất quen đấy, khi còn bé tôi đã nghe rất nhiều lần rồi."

"Chắc chắn đã nghe qua rồi!" Cô tức giận nhìn hắn, "Tôi chính là ác nữ nổi tiếng đấy, nơi này không ai không biết, nói không chừng khi còn bé mẹ anh thường dọa anh bằng tên của tôi đấy."

Dì Vương vừa nhìn đã cảm thấy không khí rất lạ, liền đá cô mấy cái dưới gầm bàn, cô vội vàng tỉnh ngộ, hôm nay ngàn vạn lần cũng không thể hủy hoại ý tốt của dì Vương.

Hắn cũng không để ý nhiều, chỉ cười nói: "Cô đói bụng chưa, chúng ta gọi họ mang thức ăn lên nhé."

Cô ngầm hạ quyết định, từ lúc đó chỉ ăn mà không nói thêm gì nữa, bằng không, thật sự rất xin lỗi bản thân vì phơi nắng dưới trời nóng để tới đây.

Cô đang phấn đấu quên mình tác chiến với dưa chua trước mặt, hắn lại hỏi, "Hiện tại cô đang làm việc ở đâu?"

"Ở thành phố..."

Cô rất hiểu, lúc ăn cơm không được nói chuyện, đặc biệt là khi ăn cá, bây giờ thì cô bị hóc xương rồi. Cô đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, hắn cũng gấp, vừa giúp cô uống chút dấm lại nắm thêm một chút cơm dẻo, cuối cùng vẫn phải đưa cô vào bệnh viện.

Hành hạ cô hơn nửa ngày, chiếc xương cá cuối cùng cũng được lấy ra, cô không còn khí lực phản ứng với hắn nữa, hắn cũng bị hành hạ đầu toát hết mồ hôi.

"Xem đi, đáng đời, ai kêu anh ăn mặc vậy chứ!"

Sau đó cô trực tiếp về nhà, ngay cả điện thoại địa chỉ cũng không thèm để lại.

Từ đó, cô đem hắn liệt vào nhóm 'Xúi quẩy' không bao giờ gặp lại!

Hôm sau trở về công ty, quản lý bảo cô phải nhanh chóng làm bản Báo cáo tình hình tài chính của công ty năm nay, còn muốn mọi người phải làm thêm giờ trong một tuần, làm thêm giờ thì làm thêm giờ, dù sao cũng tốt hơn là về nhà nghe những lời âu yếm của mấy cô nàng cùng phòng với bạn trai, hơn nữa lại có thể thêm một khoản tiết kiệm được ghi lại, cớ sao lại không làm chứ.

Không ngờ, lần làm thêm giờ này thật đúng là mệt mỏi, có thể cô đã rãnh rỗi quá lâu rồi, nay bận rộn cả ngày làm cả người như sắp tan ra, trở về nhà chỉ muốn tắm nước nóng rồi đi ngủ một giấc. Bận đến hết tối thứ sáu, quản lý cuối cùng cũng lên tiếng, "Những ngày qua mọi người cực khổ rồi, buổi tối đi Bar chơi thôi, tiền rượu tôi bao hết."

Vì thế, một đám người mặc đồ công sở chỉnh tề, chậm rãi tiến về quán Bar.

Mặc dù cô thường xuyên theo chân bọn họ đi Bar uống rượu, nhưng tửu lượng vẫn không thể luyện được, chỉ là khá hơn người bình thường một chút thôi, khi cô uống rượu say cũng sẽ mê man đi ngủ, đến sấm vang trời cũng không khiến cô tỉnh lại được.

Các đồng nghiệp cười cô, cô cười híp mắt đính chính, "Đây là rượu tốt phải không, rượu tốt dành cho người tốt, chứng tỏ nhân phẩm của tôi rất tốt..."

Sau đó là một loạt tiếng ói.

Hôm nay sao cô có thể say nhanh vậy chứ, mới uống được vài chén mà người và vật xung quanh đã lờ mờ thành ảo ảnh rồi. Ngay cả mí mắt cô cũng không nâng lên nổi, cô không có ý muốn đi nữa, nhưng vẫn cố gắng duy trì bước chân vững vàng, cô nói với mọi người:

"Tôi muốn đi về trước, ngày mai tôi còn phải dậy sớm một chút để ngồi xe về nhà nữa."

Cô chóng mặt đi tới cửa Bar, đang chuẩn bị đón xe thì có một người đàn ông kéo tay cô, "Tần Dao, sao cô lại ở đây?"

Bị hắn kéo lại, mắt cô làm thế nào cũng không thể mở ra được nữa, gục đầu ngã vào lòng hắn.

Hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện trên người trống trơn, hối hận thốt thành lời, "Xong rồi, không lẽ đây là one night stand[1] các cô ấy vẫn nói sao."

[1] One night stand (419): tình một đêm.

Không còn kịp thấy ai đã lấy mất trinh tiết của cô, cô phát hiện hình như là ở quầy Bar hôm qua, người đàn ông kia đã biến mất không thấy mặt.

"Tên đàn ông chết tiệt, chẳng lẽ còn bắt tôi phải trả tiền phòng!"

Cô nhanh chóng mặc quần áo, rồi chạy khỏi phòng.

Len lén đi vào nhà trọ, các cô bạn còn đang ngủ nướng, cô liền nhanh chóng thay quần áo, cầm lấy ví đi tới trạm xe, chắc chắn em trai đang ở nhà sốt ruột chờ cô về rồi, cô đã đồng ý đưa nó tới quán ăn vặt mới mở.

Một tháng sau, khi cô đang ở nhà đánh cờ với em trai thì dì Vương tới chơi, cô lại phải thay quần áo đi ăn cơm với dì, dì nói muốn giới thiệu cho cô một chàng trai. Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của dì, tên em trai ngốc lại ra dấu tay với cô, cô lại muốn nhéo lỗ tai nó, dì Vương còn nói:

"Cậu ta đã biết chuyện gia đình cháu, cậu ấy cũng muốn gặp em trai cháu."

"Kỳ quái, tên này là ai vậy kìa." Cô có chút buồn bực, "Sao không chê em trai cháu chứ?"

Vẫn quán cơm đó, vẫn con người đó, Hứa Bối Hà, tên xúi quẩy này.

Hắn vẫn mang cái dáng vẻ cười vui đó, trước tiên, cô kéo em trai ngồi xuống bên cạnh hắn, lần này hắn không mặc bộ tây trang ngu ngốc kia nữa, cũng không gọi món cá, thông minh hơn rồi đấy.

Nhìn em trai và dì Vương được hắn ân cần chăm sóc đến mặt mày hớn hở, cô ăn cũng cảm thấy vui vẻ, đối với khuôn mặt tươi cười này, cho tới bây giờ, em trai cô vẫn không có sức miễn dịch, nhìn nụ cười hắn đã thích. Chẳng qua là, sao nó biết nụ cười đó là toan tính hay thật tâm đây, cả đời này, rốt cuộc có cách nào để nó biết những thứ này có thể sẽ là giả dối mà tự bảo vệ được bản thân, nghĩ tới đây, trong lòng cô nhói đau.

"Cô đang làm việc ở thành phố à?" Trong đôi đồng tử đen dường như phảng phất chút ấm áp.

"Đúng vậy, tôi đang làm việc trong một công ty, trước kia là thư ký, bây giờ cũng làm công việc không khác trước nhiều lắm, chẳng qua họ gọi đó là trợ lý thôi."

Cô mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau, trong nháy mắt cô hơi thất thần.

Dường như, cô đã quen biết hắn từ lâu lâu lắm rồi.

Hắn cười to: "Tôi cũng làm việc ở thành phố." Hắn đưa danh thiếp cho cô, "Xấu hổ quá, chuyện lần trước xảy ra quá nhanh, tôi chưa kịp để lại danh thiếp cho cô."

Cô nhận lấy danh thiếp, tên này, không ngờ đã làm Giám đốc rồi, quá hù người, thật khiến người ta có chút tự ti mà.

Khi cô đang chiến đấu thật hăng hái với món gà ớt, thì hắn thình lình buột miệng nói: "Cô thường xuyên đi Bar uống rượu à?"

Cô đang định mở miệng chuẩn bị trả lời, thì lại dẫm vào vết xe đổ nữa rồi, cô bị xương gà mắc họng!!!

Tên này thật đúng là xúi quẩy mà! Cô oán hận nghĩ thầm, đời này cô chỉ bị vật thể không rõ kẹt trong họng hai lần, mà hai lần này đều do hắn làm hại.

Về nhà, em trai cười lăn lộn trên giường, cho đến khi bị cô nhéo đỏ lỗ tai thì nó mới dừng lại.

Vài tuần lễ nữa lại qua đi, năm mới cũng đến, công ty tổ chức tiệc mừng năm mới ở Bar. Cả không gian tràn ngập bóng bay và cây giáng sinh vô cùng náo nhiệt, đồng nghiệp rối rít mang bạn trai bạn gái tới, mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có mình cô lại cô đơn.

Cô trốn ở góc phòng, đúng là do công ty chiêu đãi có khác, ngay cả rượu cũng ngọt như vậy. Cô uống một chén lại thêm chén nữa, cô thầm nghĩ, sao lần này lại uống không say nữa, chẳng lẽ tửu lượng của cô đã tiến bộ thần tốc.

Cuối cùng là tiết mục tặng bao lì xì, mọi người ai ai cũng có phần, không có ai tay không mà về, cô cũng lấy được một bao lì xì đỏ thật to. Nhìn mọi người đi với người yêu, còn cô thì dùng áo khoác chôn mình thật chặt, từ từ bước đi trong gió.

Đầu óc của cô bắt đầu hỗn loạn, trước mắt đường thẳng cũng thành cong vẹo, sau đó, cô nghe thấy có người đang dịu dàng gọi tên cô, cuối cùng cô đem những phiền não trong đầu thả lỏng dần, rồi ngã vào lòng người đàn ông đó.

Trong ánh trăng mờ ảo, dường như cô nghe thấy tiếng thở liên miên quấn quanh thân thể cô suốt một đêm.

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì hắn đã không còn ở đây, cô mặc quần áo vào đợi một hồi lâu vẫn không thấy người kia trở lại, trong lòng cô cảm thấy thật giống như đồ vật gì đó đã mất đi, nhưng lại không biết đã ném mất nó từ lúc nào.

Hết năm, cô gọi điện cho Hứa Bối Hà, người của công ty hắn nói hắn đã được phái ra nước người đi công tác, phải một thời gian nữa mới trở về.

Cảm giác mất mát nồng đậm lại xuất hiện trong lòng, cô cố gắng phấn chấn tinh thần lại, tự nhủ với bản thân, như vậy cũng tốt, ít nhất cô sẽ không bị hóc xương nữa rồi.

Chớp mắt, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi. Mẹ nói: "Trước khi con tròn hai tám tuổi mà không gả được cho ai, bất kể con có muốn hay không cũng phải kết hôn với người mà mẹ chọn. Năm nay mẹ cũng đã lớn tuổi, sắp đi gặp cha con rồi, con muốn mẹ phải nói với cha con dưới suối vàng thế nào đây."

Cô nhìn mẹ lại muốn rơi nước mắt, vội vàng giơ hai tay đầu hàng.

Dì Vương hưng phấn chạy sang, nói muốn đưa cô đi gặp một người đàn ông, mẹ và em trai nghe thấy cũng rất vui, hai người chuẩn bị thỏa đáng cho cô từ trên xuống dưới, đến khi hai người hài lòng mới thả cô ra khỏi cửa.

Có lầm hay không, bây giờ vẫn còn người không có sáng ý như vậy! Khi cô vừa nhìn thấy quán cơm quen thuộc ấy, bắp chân cũng bắt đầu run rẩy.

Hứa Bối Hà nhìn thấy cô, hắn không cười vui vẻ như hai lần trước nữa, trong mắt hắn hiện lên vẻ thâm trầm kín đáo, hắn trực tiếp kéo cô ngồi cạnh hắn, lúc này dì Vương cũng không theo cô vào nữa, vừa đưa cô tới cửa bà đã nhanh chóng đi mất.

Hắn chăm chú nhìn cô, không nói câu nào, tình cảm mãnh liệt trong mắt dần dần hóa thành sương mù hư ảo, tới mặt không thấy lạnh, dính vào áo chỉ hơi ẩm ướt. Nhìn ánh mắt của hắn, cô cảm thấy có cảm xúc khó nói thành lời đang điên cuồng phát sinh trong lòng, nhiều người đàn ông cô đã từng gặp qua, thế nhưng cô chỉ nhớ rõ được hắn, cũng chỉ nhớ được nụ cười của hắn, chỉ nhớ rõ tên xúi quẩy này đã làm mình hóc xương tới hai lần.

Hẳn là cô rất quen với đôi mắt này, ánh mắt quen thuộc như vậy, nhưng mà, cho dù cô tìm nát óc cũng không có ký ức nào liên quan đến nó. Chẳng lẽ, cô đã bỏ lỡ đoạn ký ức quan trọng trong sinh mệnh của mình?

Một lúc lâu sau, hắn nói: "Anh mới đi công tác nước ngoài về rồi tìm em ngay, anh... muốn." Ánh mắt của hắn lộ ra nét buồn bã mơ hồ, cô không dám nhìn hắn nữa, cô nghe hắn nói: "Anh không muốn chờ thêm nữa, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian, nếu như em tin anh yêu em, thì chúng ta kết hôn nhé!"

Cô nghe thấy tiếng tim đập của mình, vang như tiếng sấm ngày xuân, cô dùng sức nói: "Được!"

Ba lần xem mắt lại cùng một người, hơn nữa cuối cùng cũng gả cho người đó, nhiều chuyện trên thế giới không phải kỳ diệu bình thường mà là vô cùng kỳ diệu.

Trong hôn lễ, dì Vương nói: "Cháu phải biết rằng người khác nào dám đi xem mặt cháu, người ta nghe thấy tên của cháu đã muốn bỏ chạy rồi. Chỉ có thằng nhóc Tiểu Hứa này, ba ngày hai ngày lại nhờ dì tìm cháu, cháu xem thằng nhóc này sao lại ngốc như vậy chứ." Bà cười: "Bây giờ nhìn lại, hai cháu thật sự rất xứng đôi!"

Đêm ấy, cô nằm trong lồng ngực hắn, nói: "Có chuyện em nghĩ chúng ta nên thẳng thắn, có hai lần em từng uống rượu say rồi với người khác..."

Hắn cười rất gian trá, "Có phải gặp ở quán Bar trên phố Nhai?"

Cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn ôm cô thật chặt, "Có phải người đó còn gọi tên của em, tối hôm ấy em vừa ngã xuống liền bất tỉnh, có phải ngày hôm sau em không gặp được người kia nữa..."

Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Đồ ngốc, lần đầu tiên là do anh phải vội đi gặp khách, lần thứ hai anh phải đến sân bay, sao em không thể nhớ rõ anh chứ."

Cô khóc lên, rốt cuộc cô đã tìm được thứ đồ mà mình đã lãng quên, thì ra, trong cuộc đời này những thứ là của bạn thì nó vẫn luôn là của bạn.

Rất nhiều năm sau đó, hắn ôm con chơi điện tử, đứa bé thật giống như đã phát hiện ra đại lục mới, "Ba ơi, trên trán ba bị sao vậy?"

Hắn xoa xoa cái trán, cười rất ký quái. Cô nhìn hắn, "Đúng đó, em còn nghĩ nó là thai ký[2] đó."

[2] Thai ký: lúc mới sinh ra đã có.

Vẻ mặt hắn ai oán, "Nhiều năm như vậy em vẫn không quan tâm tới anh, anh còn đang chờ em hỏi đây. Không ngờ Tiểu Bối Bối của chúng ta đã tranh hỏi trước rồi, vẫn là con trai hiểu ba nhất!"

Con trai hỏi tới: "Rốt cuộc ba bị sao vậy ạ?"

Hắn cười ha ha: "Bị mẹ con đánh khi còn bé đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro