Như Là Tiểu Thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Shiho Miyano - Cô xinh đẹp, tài năng, là ước mơ của nhiều người đàn ông. Cô giữ bên ngoài vẻ đẹp lạnh lùng, khiến cho một số người giữ khoảng cách với cô. Cứ như một con nhím, nhìn thì tưởng dễ gần, nhưng chỉ cần kẻ lại gần thì tất phải chịu đau. Cô xuất hiện hằng ngày trên tạp chí, một người mẫu nổi tiếng. Song hành với việc đó, Shiho phải chịu một đống những lời đàm tiếu về việc dùng sắc đẹp quyến rũ các đại gia làm tiền. Nhưng có phải do lỗi của cô đâu chứ, toàn lũ đàn ông ngốc nghếch đó tự động theo gót cô đấy chứ.

“ Toàn một lũ có não nhưng không có chất xám” – Shiho đã nghĩ thế

Cô cứ nghĩ những tên như thế, không đáng cho cô liếc nữa con mắt, chứ đừng nói gì nhìn tới… Loại đàn ông, chỉ vì cái đẹp nhất thời mà bỏ vợ bỏ con ở nhà, trông ngóng theo thứ không thuộc về mình. Chỉ biết vung tiền ra để chiếm được thứ mình thích, để rồi cuối cùng vẫn quay đầu về với bà vợ ở nhà. Cô đơn giản là không thích – Shiho khinh thường bọn họ - người chồng lẫn người vợ

Nhưng… đó là chuyện của 2 năm trước

Cô gặp anh, đơn giản chỉ cùng tham dự một buổi tiệc. Đơn giản chỉ là đôi lần hai ánh mắt gặp nhau. Chỉ là… một nụ cười xã giao anh giành cho cô. Chỉ duy nhất một… Shiho không băn khoăn, cô là một người con gái tinh tế, sắc sảo, cô nhìn thấy ở ngón áp út có một chiếc nhẫn bạc tinh xảo. Thế là Shiho chẳng chú ý đến nữa, suốt bữa tiệc hôm ấy, những câu nói chẳng ăn nhập với nhau, những bản ballad buồn tẻ. Shiho chẳng buồn nhấc chân lên, cứ ngồi đó nhấm nháp ly Sherry, thức uống ưa thích của cô. Đến khi một bàn tay chìa tới trước mặt, người đàn ông đó khẽ khàng mời cô một bản “ Right here waiting for you” - bài ballad mà Shiho đã thích từ lần đầu nghe


“ Cô có vẻ buồn chán. Không ngại nếu nhảy với tôi một bản này chứ?


Giọng nói chẳng có chút quái gì gọi là tình cảm. Chẳng hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt nâu đó, cô lại nói từ “Được thôi”. Từ điệu này sang đến bài khác, cả hai toàn nói chuyện trên trời dưới đất.Và điểm dừng là về gia đình anh, anh đã có vợ, có con. Cả hai trao đổi số điện thoại, ban đầu, đơn giản chỉ gọi là “ tình bạn” . Cô lưu anh vào danh bạ với cái tên Shinichi Kudou

Rồi những cuộc gặp gỡ, chẳng biết vô tình hay cố ý. Những tin nhắn, đôi khi cộc lốc, những lời mỉa mai của cô dành cho anh, và đáp lại chỉ là nụ cười như thằng ngốc của anh. Thế rồi, cách đây không lâu, anh tỏ tình với cô. Cái kiểu tỏ tình như những cậu con trai tuổi đôi mươi, khiến Shiho bật cười. Anh kể thật lòng mình với Shiho, đôi lúc cương nghị, lúc ngại ngùng ấp úng. Và cũng chẳng hiểu sao ( lại một lần nữa ), cô đồng ý với Shinichi - Có lẽ, cô đã yêu anh, từ lâu lắm rồi…

Bây giờ cô không thích lang thang vô định ngoài đường hay các bữa tiệc hào nhoáng của giới Showbiz nữa, mà chỉ thích về nhà. Nơi có anh đang đợi cô

Cô vẫn nhớ những lúc trời lạnh thế này, cô vẫn hay đứng cạnh cửa số nhìn xuống đường trên tay là cốc café nóng hổi. Và những lúc như thế này Shinichi lại ôm cô từ phía sau, vòng tay ấm áp của anh quấn trọn lấy người cô và rồi một nụ hôn nhẹ vào má cô chỉ là những cử chỉ giản đơn như thế nhưng lại khiến cô ấm mãi không nguôi.

Và cả những cái vuốt ve nhẹ nhàng cũng làm cô cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc vì có Shinichi bên cạnh cô, hạnh phúc vì ông trời đã ban cho cô một người để thương, để nhớ..

Cô nhớ những lần anh và cô cùng nhau nấu ăn, cùng vui đùa và nhớ cả những lúc phải vất vả vì những thức ăn bị cô và anh làm cho tan tành trong lúc nấu. Cô nhớ cái ôm dịu nhẹ, cái hôn dịu dàng mỗi lúc anh và cô gặp nhau. Cô nhớ những kỉ niệm đẹp lúc hai người cùng đi chơi ngoài biển , cả cái cách anh xoa đầu cô an ủi. 

“Ước gì anh và em gặp nhau sớm hơn và phải chi anh chưa đừng kết hôn” - Đó là suy nghĩ mà Shiho vẫn luôn giấu kín trong lòng.



Nhưng cuộc sống không phải hoàn toàn là màu hồng. Một khi nó đã đến nhanh thì ra đi cũng sẽ rất nhanh....

Hôm nay anh không đến thăm cô, anh bảo bận. Cô biết anh phải đưa đứa con trai duy nhất của mình đi chơi. Shiho biết về đứa bé ấy, nó tên Kudou Conan, tên đẹp, phải không? Nhưng cô chưa từng thấy mặt nó, khi nghe anh kể về thằng bé, Shiho đã suy nghĩ, hình dáng của Conan ra sao, nụ cười của nó chắc cũng giống anh lắm, chắc nó là một đứa bé vô cùng dễ thương và đáng yêu, có lẽ pha chút dáng vẻ nghịch ngợm của anh. Chỉ tiếc là, nó không phải là của cô và anh, nó là của anh và Ran

Cô thả bộ trên đồng cỏ màu vàng begie, trời đã bắt đầu sang thu, không khí thật mát mẽ và dễ chịu… Công viên Haido lúc nào cũng ngập tràn nắng và gió, hôm nay lại xen lẫn chút gió lạnh, nhưng đó là điều cô thích ở mùa thu. Tư thưởng cho mình một ly capucchino âm ấm, Shiho tiến vào khu trung tâm của công viên, chọn cho mình một chiếc ghế đá trống gần đó và nhấm nháp từng chút một cái vị ngọt xen lẫn đăng đắng

“ A~, dễ chịu quá”

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một thứ gì đó khả dĩ có thể chú ý được. Một cặp tình nhân đang ngồi hàn huyên tâm sự. Nhìn họ mình càng tủi thêm, bỏ qua – cô nghĩ… Vài ông bà lão đang tập thể dục. Mình chưa đến mức đó, bỏ qua nốt… 

Có tiếng cười của trẻ con…

Shiho quay lại nhìn, một cậu bé đang được bố của mình ( anh hay bố của mình gì đấy, Shiho cũng chả rõ, bố gì trẻ thế ) cho chơi trò “ máy bay vũ trụ”. Đứa bé cười rất lớn, rất vui vẻ, cả người đàn ông kia cũng thế… 

“ A~, thích quá… Otou-san, cao hơn nữa đi”

“ Haha, thằng nhóc này...” 

Thân hình Shiho bỗng nhiên khựng lại, giọng nói này sao… quen quá.

“ Shinichi à, thả thằng bé xuống đi. Nãy giờ nó không ăn được gì cả” – Một giọng nói bất ngờ vang lên

Mọi thứ trong mắt Shiho trong chốc lát đã vụt mất, đổ vỡ… 

Thì ra cả ba người họ tạo thành một gia đình hạnh phúc như thế này. Từ khi bắt đầu yêu Shinichi, cô đã tự đưa mình vào cái thế “ hồ ly tinh” phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Chỉ có một điều là, Shiho chưa từng tưởng tượng được tình cảnh như thế này. Cô không biết, ngoài những lúc bên cạnh cô, anh chưa từng vui vẻ và thoải mái như vậy… Có phải, chính gia đình 3 người họ mới đích thực là nơi anh cần quan tâm và lưu luyến không? Đứa trẻ đó, thật hạnh phúc khi được chơi đùa cùng với ba mình, còn người phụ nữ là Ran, vợ của anh. Nhìn thái độ và hành động của cô ấy, chắc không thể nào hình dung ra được chuyện chồng mình đi ngoại tình với người khác… Nếu Shiho cứ quyết tâm mong muốn có anh, thì nhất định sẽ có hai người đau khổ, con mất cha, vợ mất chồng, chuyện này chẳng phải quá thường thấy trong cuộc sống sao? Hơn nữa, nếu anh thật lòng yêu Shiho và quyết tâm li hôn với Ran, thì với tính cách của Shinichi, tận sâu trong tâm hồn anh chắc chắn sẽ rất đau buồn… Nghĩ đến đây, Shiho không ngăn được dòng nước mắt ấm nóng của mình đang lăn xuống gò má

Vài giây bần thần, cô gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, khẽ bóp nhẹ ly capucchino, Shiho thì thầm với mình

“Về nhà thôi”

Shinichi gục đầu vào thành bàn, tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, cô đã rời bỏ anh được 1 tháng rồi… Trong một tháng đó, anh không ngừng gọi cho cô, chiều nào cũng ngồi chờ trong xe hơi chỉ để đợi bóng dáng một người con gái, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ…

Anh còn nhớ cách đây đúng một tháng trước, trong công viên, anh đã thấy bóng dáng người con gái tóc đỏ quay lưng bước đi… Ngay lúc đó, Shinichi không biết nên làm gì ngoài việc đứng ngây ngốc ra đó, nhìn cô đang từng bước, từng bước một rời khỏi tầm mắt và cuộc đời của anh.

Đơn giản và mau lẹ như thế đó

Shinichi biết tại sao cô hành động như vậy. Anh biết cô thấy gì và nghĩ gì, không thể trách cô được… Có trách, trách anh đã quá yêu thương con mình, đã quá chung thủy với vợ. Từ đầu chí cuối, anh không yêu Ran, đối với cô, nhiều lắm cũng chỉ là tình cảm anh em tốt của nhau. Vướng vào cuộc hôn nhân này, chỉ vì một phút nông nỗi mà ra. Rượu có thể khiến người ta quên buồn, cũng có thể biến ‘bạn thành vợ’ chỉ trong một đêm. Đã gây ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm, Shinichi chính là người như thế. Và kết quả chính Kudou Conan, dù thằng bé không phải là kết quả như Shinichi thật sự muốn, nhưng anh vẫn dành trọn tình yêu của một người cha cho nó. Anh không muốn nó biết, sự có mặt của mình chỉ là do sự vô tình của chính cha nó. Conan đúng là phiên bản thứ 2 của Shinichi, nó giống anh từ ánh mắt, điệu bộ đến cái cách cứng đầu, lì lợm, mỗi lần về nhà là anh chỉ muốn ôm thằng bé vào lòng, nựng nịu, yêu thương nó, nghe thằng bé gọi một tiếng “ Otou – san”. Với Ran, anh cũng mở lòng mình hơn, đón nhận cô, nhưng anh biết rằng tình cảm đó chẳng bao giờ có thể trở thành tình yêu được. Còn Ran, cô vẫn như thế, vẫn yêu anh, chăm sóc anh. Shinichi đã từng nghĩ cô sẽ như thế nào nếu biết được tin anh quan hệ với người khác. Chắc là đau khổ lắm, anh cũng không dám nghĩ tiếp

Nhìn vào danh bạ điện thoai, anh vẫn bấm tiếp nút gọi lần nữa, mặc dù biết trước kết quả

“ Số máy quý khách vừa gọi tạm thời khóa máy”

Shinichi khẽ nhắm mắt, tay gác lên trán. Khẽ liếc mắt qua bên giá sách, anh thấy cuốn tiểu thuyết tình yêu mà Ran thường hay đọc khi ngồi chờ anh hoàn tất công việc để đưa cô về. Ran bảo rất hay, nó nói về cuộc tình của một cặp tình nhân, mà cốt truyện rất giống tình cảnh của anh hiện giờ. Khi thấy Ran khóc khi đọc nó, anh đã nói rằng tốn tiền khi mua những loại tiểu thuyết tình cảm vớ vẩn như thế này. 

Nhưng giờ, khi nhìn thấy nó, anh mới biết được rằng, giá tiền của cuốn sách vẫn còn rẻ chán…

Điện thoại rung, anh vội vã nhìn vào màn hình, là Ran, hơi thất vọng, nhưng anh cũng bấm nút nghe

“ Shinichi, anh về nhà đi, em có thứ đưa cho anh”

“ Ừ, anh biết rồi”

Shinichi cảm thấy có điều gì không ổn, anh phóng xe về nhà. Mở cửa, nhưng không nghe tiếng Conan ra chào mình, anh bước vào phòng khách và thấy Ran ngồi đó, cô nở nụ cười hiền hậu với anh, nhưng đó không phải là nét cười mà anh thường thấy khi về nhà… 

“ Conan đâu rồi em?”

“ Em gửi thằng bé ở nhà bố rồi”

“ O..k, chẳng phải có thứ gì em muốn đưa anh sao?”

“ Anh ngồi đi”

Lần đầu tiên Shinichi có cảm giác như mình là khách của chính ngôi nhà của mình. Anh ngồi xuống salon như lời Ran nói, uống li nước chanh mà Ran đưa và chẳng nói lời nào, chờ cô ấy mở lời trước…

“ Ran, có chuyện gì à?”

“ Cô ấy đã đi rồi phải không?”

Lời nói của Ran như đông cứng vào trong não của Shinichi, từng tế bào nơron của anh như ngừng hoạt động, anh nhìn Ran như một thằng ngốc nhìn một thiên tài. Cổ họng của Shinichi dường như đang khô lại, tuyến nước bọt giống như vừa bị hút hết nước. Trong phút chốc, Shinichi không thể phun ra khỏi miệng một từ nào

“ Em không ngu ngốc như anh tưởng Shinichi, em đã biết chuyện này cách đây 1 năm rồi”

“ Thế… tại … sao em?”

“Đó là điều em muốn”

Shinichi biết Ran đang nói dối, nói dối không hề chớp mắt. Đó chỉ là một lý do nực cười… Ran vẫn im lặng, cô ngồi đó nhìn anh, Shinichi đọc được trong mắt cô sự đau buồn và trách móc, nhưng tại sao cô vẫn không nói tiếng nào?! Ran rút từ trong túi xách của mình một tờ giấy. Không cần đợi lâu để Shinichi đoán ra nội dung của nó là gì, một tờ đơn Li Hôn đã đặt xuống mặt bàn, dường như đang cười một cách ngạo nghễ trước khuôn mặt ngây ngốc của anh.

“ Ran, cái này…”

“ Đáng lẽ em phải đưa cho anh sớm hơn. Nhưng mà, em vẫn nghĩ là mình… có thể đợi. Không ngờ, đến lúc cô ấy đi rồi, anh cũng không quên được. Vậy còn có lí do gì mà em phải cất giữ tờ giấy này nữa, phải không?”

“ Chúng ta thật không thể cứu vãn sao?”

“ Nếu anh biết có ngày sẽ như thế này thì lúc đầu anh không nên … ng… có quan hệ mập mờ với Shiho như vậy”

Một câu nói trúng ngay tim đen của Shinichi. Qủa thật, đúng là từ đầu anh đã sai, sai lầm rất lớn, nếu không phải Ran chịu đựng đến giờ này thì có lẽ Shinichi đã phải đối mặt với tờ giấy này lâu lắm rồi. 

“ Có cơ hội này, anh hãy giải thoát cho cả hai chúng ta đi” – Ran khẽ khàng nắm nhẹ bàn tay Shinichi

Anh nhìn cô, nhìn rất lâu. Shinichi nhìn lại tờ giấy đang cầm trong tay mình, và đọc… 

“ Ran, em không có bất cứ yêu cầu gì sao?”

“ Em không cần. Em chỉ cần…”

“ Em nói đi, nếu được anh sẽ đáp ứng ngay lập tức”

“ Shinichi, anh biết không. Trong cuộc sống của em, ngoại trừ bố mẹ ra, còn có 2 người mà em yêu thương nhất, là anh và Conan. Ngay từ lúc đầu và đến cuối cùng, em đã không thể nào có được anh, thì bây giờ em chỉ muốn được quyền nuôi thằng bé, nó chính là tài sản lớn nhất của em. Đã mất anh, em không muốn mất luôn cả Conan”

Cô bật khóc…

Nhìn Ran như vậy, Shinichi càng bất lực hơn. Anh đứng dậy, tiến về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào long. Shinichi ôm cô rất mạnh, rất lâu. Shinichi khẽ hôn lên mái tóc Ran, cuối anh thì thầm

“ Được, thằng bé sẽ sống với em. Nhưng… anh có thể thăm nó chứ?”

“ Anh là cha của nó, anh tất nhiên có quyền đó… Và Conan, thằng bé rất thông minh, nhất định, nó sẽ hiểu”

“ Ưm… Shinichi, anh đưa em nhẫn cưới đi”

Shinichi làm theo như một cái máy. Bất ngờ, Ran cũng tháo nhẫn mình ra và cùng ném cả hai vào lò sưởi. Anh đứng hình nhìn ngọn lửa nóng rực đang thè những chiếc lưỡi nóng bỏng chạm vào nhẫn cưới của cả hai. 

“ Ran, sao em…”

Chưa kịp dứt lời, Shinichi đã cảm thấy môi của Ran chạm vào môi của mình. Rất nhẹ, nhưng đầy tình yêu thương và cảm xúc. Anh cảm thấy mặn, và biết đó là nước mắt của Ran. 

Ran là người chấm dứt nụ hôn, và cô ôm anh thật chặt, khẽ thì thầm

“ Tạm…”

“ Ran, đừng nói tạm biệt”

“ Được… Anh hãy hạnh phúc”

“ Cám ơn em, vì tất cả”

Và rồi vòng tay của cô rời khỏi anh… Anh nhìn mãi theo bóng cô cho đến khi nó khuất sau cánh cửa lớn. Chỉ trong một thời gian ngắn, Shiho, Ran và cả Conan đều rời khỏi anh. Sự trừng phạt này thật tàn khốc. Shinichi nhìn vào lò sưởi, nơi có hai chiếc nhẫn đang nằm đó. Anh hiểu, mặc dù lửa không làm nó tan chảy, nhưng nó đã cắt đi sợi dây liên kết vốn đã mong mảnh giữa hai người… 

Shinichi ngồi thụp xuống ghế, cánh tay che đi khuôn mặt, nhưng đã không thể ngăn nổi dòng nước mắt chảy dài xuống má… Anh đã khóc

Căn nhà rộng lớn chìm trong bóng tối

-o0o-

Đã mấy năm rồi, Shinichi cũng không muốn đếm nữa. Giờ anh chẳng muốn về nhà nữa, đúng là không có bàn tay phụ nữ, thì cung điện cũng thành cái bãi chiến trường bao gồm những thứ tạp nham… Ran cũng hay thường qua giúp anh, nhưng kết quả lại đâu vào đấy, chẳng có gì khá khẩm hơn. Và anh cũng thường hay đón Conan đi học về, mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường

Và không có Shiho

Có đôi lúc, anh tưởng mình đã quên cô, nhưng không phải… Anh vẫn thường gọi vào số điện thoại của Shiho, chỉ để nuôi một hi vọng nhỏ nhoi, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt một cách không thương tiếc bởi tiếng nói quen thuộc của tổng đài… 3 lần 1 tuần, anh vẫn ngồi chờ trước cửa nhà cô, cũng chỉ để thấy cánh cổng ấy mở ra một lần, và lúc nào anh cũng tốn 1 gói thuốc lá cho việc đó

Hôm nay, Shinichi được Hattori tặng cho 2 tấm vé xem đá banh, và phải è cổ ra nghe tên bạn thân kể lể làm sao để có được thứ quý giá này, vì một đống lý do quái đản nhất mà anh chàng da đen có thể nghĩ ra

“ Tớ chỉ có 1 mình, đưa 2 tấm làm gì?”

“ Không thích thì trả lại đây”

“ Haha, tớ đâu có ngu”

Tiễn tên bạn ra khỏi cửa, Shinichi lén thở dài, hôm nay quả là một ngày buồn tẻ, vốn định rủ Conan đi cùng mà thằng bé lại bận đi chơi với con bé nhà hàng xóm… Một cặp thanh mai trúc mã mới được phát hiện đây… Anh nhìn đồng hồ, hết giờ làm rồi, Shinichi nhanh chóng thoát khỏi tòa nhà cao tầng và chui tọt vào trong xe.

3 điếu thuốc đã bị Shinichi dẫm bẹp một cách không thương tiếc. Trời đã trở về chiều, ráng chiều hắt lên khuôn mặt anh. Tiếp tục rút một điếu từ trong bao ra, Shinichi khẽ rít một hơi mạnh và thở ra, cho làn khói tự do bay vào không khí, tự cười với chính bản thân mình

“ Có lẽ chỉ một lần này nữa thôi. Xem mình có thể nắm được tia hy vọng này không”

Liếc nhìn 2 tấm vé xem đá banh, Shinichi lôi điện thoại từ trong túi và viết tin nhắn cho cô. Chỉ là một tin nhắn hú họa mà thôi

Shinichi nhìn tin nhắn của mình hồi lâu rồi bấm nút ‘ Send’

Anh trở vào trong xe và chờ đợi…

-o0o-

Từ một góc nào đó ở sân bay, Shiho vừa mới lắp sim cũ của mình vào điện thoại, và ngay lập tức cô nhận được một tin nhắn từ một người mà cô không nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại. Cô mở ra và đọc

“ Shiho, lâu lắm rồi anh không được món cà ri do em nấu, hôm nay em có thể về và làm cho anh được không? Bù lại, anh sẽ dẫn em đi xem 2 đội Tokyo và Big Osaka thi đấu, có cả Higo đấy nhé. Anh sẽ đợi em, chỉ một lần này nữa thôi đấy”

Vài phút trôi qua...

Cô mỉm cười, save tin nhắn và ấn nút ‘ Call’






~THE END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro