Chương 81 - 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Hạo Dương giật mình tỉnh giấc, miệng không ngừng kêu lên tên cô!
_Linh Linh em đừng đi.
Qua một lúc Hàn Hạo Dương mới có thể lấy lại bình tĩnh, dùng tay lau lớp mồ hôi nhễ nhãi trên trán, mới biết là mình đang mơ!
Nhưng trong giấc mơ, những sự việc xảy ra lại quá chân thật rồi, khiến Hàn Hạo Dương phải suy nghĩ lúc lâu, chẳng lẽ đây là tất cả sự thật mà trước nay Sở Diệu Linh vẫn luôn giấu kín trong lòng!
Hàn Hạo Dương đưa tay lên sau đó nhẹ nhàng chạm nhẹ vào một bên má của Sở Diệu Linh mà dịu dàng nói!
_Vợ à, anh không cần biết trước kia em là ai, bây giờ anh chỉ cần biết, em đã là vợ của anh, là mẹ của các con anh, em phải mau tỉnh lại về với ba con anh nhé vợ.
Nhẹ nhàng đặt lên môi mỏng của cô một nụ, sau đó mới vào nhà vệ sinh, thay một bộ vét lịch lãm rồi mới đến tập đoàn!
Không chú ý rằng, khóe mắt của Sở Diệu Linh lúc này, một hàng lệ đang chảy dài xuống má, có lẽ cô cũng đã cảm nhận được những gì anh vừa nói!
Những ngày hôm sau, Sở Diệu Linh vẫn cứ nằm im bất động như vậy trên giường bệnh, hôm nay Đậu Đậu và Bối Bối được Baba của mình đưa đến thăm Mami!
Hai đứa trẻ vừa gặp Mami của mình, vui mừng không ngừng kêu A.

a.
đòi Baba đặt mình nằm xuống bên cạnh Mami.

Hai đứa bé nhào vào lòng cô, đưa cánh tay bé xíu mà ôm cô thật chặt, miệng nhỏ cứ A.

a không ngừng, như thể chúng muốn gọi cô tỉnh dậy vậy!
Hàn Hạo Dương nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa trẻ, ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nhìn cô mà nói.

_Vợ à, hôm nay anh đưa con đến thăm em đây, bọn trẻ rất nhớ em.
_Em xem chúng vừa gặp em đã cười rạng rỡ chưa kìa, em có biết không, những ngày không có em bên cạnh, các con rất ít cười! !
_Anh cũng vậy, không có em bên cạnh, anh sống cũng không tốt.
Hàn Hạo Dương vừa nói nhưng đôi mắt đã ngập tràn nước mắt, cố kìm nén không khóc trước mặt các con, lau nhẹ một cái rồi nói tiếp.

_Vợ à cho nên em mau chóng tỉnh dậy đi, nếu không ba ba con anh sẽ rất khổ sở đó vợ à.
Trong khi đó Sở Diệu Linh lại lạc đến một nơi khác, mà nơi này lại vô cùng quen thuộc, một con hẻm tuy nhỏ nhưng lại chứa rất nhiều hồi ức tuổi thơ của cô!
Nơi đây cô được là chính mình, được mọi người gọi là tiểu Nhi, một cô bé đáng yêu, luôn sống vô tư vô lo đến khi biến cố xảy ra, khiến cô trở nên vô cùng đáng sợ!
Tinh Nhi cứ đi tiếp đi tiếp, đi đến một căn nhà nhỏ, nằm ở cuối con hẻm, căn nhà xập xệ, rêu xanh leo khắp cả một bên tường!.

Nơi đây là nơi cô được sinh ra, được ba mẹ yêu ngày ngày yêu thương, dù gia cảnh khó khăn nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.

Càng đi tiếp cô lại trong thấy cảnh ba mẹ mình bị tai nạn qua đời, chỉ còn lại một mình cô, sau đó lại chuyển tiếp đến cảnh cô chết, trong lúc làm nhiệm vụ ám sát.

Mọi chuyện như một thước phim tua chậm, từng chuyện từng chuyện bắt đầu được chiếu tại trước mắt cô!
Cô cứ đi mãi đi mãi đi đến khi không gian trước mắt trở nên mờ ảo mới dừng lại, không gian trước mắt khiến cô vô cùng ngột ngạt!
Xung quanh bóng tối không ngừng bao trùm lấy cô, Tinh Nhi sợ hãi cố tìm ra lối thoát nhưng lại không tìm được, xung quanh như bức tường vô hình nuốt chửng lấy cô.

Bỏng nhiên từ trong bóng tối, dần dần xuất hiện hai bóng hình quen thuộc, hai người khiến cô luôn nhớ thương, Tinh Nhi vui mừng mà hét lên!
_Ba mẹ là hai người có phải không.
_Tiểu Nhi ngoan là ba mẹ đây, chúng ta xin lỗi vì đã bỏ con lại một mình ở nơi xa lạ như vậy.

!!
Mẹ cô hiền từ nhìn cô nói!
_Ba mẹ con rất nhớ hai người.
Cô lao đến ôm chầm lấy ba mẹ của mình.

_Tiểu Nhi ngoan, con không giận chúng ta sao.

!!Tinh Nhi lắc đầu nhìn hai người, cô không hề oán trách hai người, ngược lại cô còn biết ơn công sinh thành của hai người!
Cũng nhờ vậy mà cô mới có thể gặp được anh, được ở bên anh, được anh yêu thương, còn có hai tiểu bảo bảo đáng yêu!
_Tiểu Nhi ngoan, lần này con đi cùng với chúng ta nhé, chúng ta sẽ không bỏ lại con một mình nữa đâu, còn gái yêu à.

!!
Mẹ cô xoa đầu cô dịu dàng nói, trong khi Tinh Nhi lại sửng sốt với câu nói của bà, không ngừng lắc đầu nhìn bà nói!
_Mẹ con không đi có được không, con không thể đi được, con còn phải quay về với chồng con, còn cả Đậu Đậu và Bối Bối nữa, họ không thể không có con.
_Con gái yêu à, con không thể quay về được nữa, cô ấy đã quay lại, con phải trả thân xác này lại cho cô ấy, con đã mượn quá lâu rồi.

!!
Bà cũng đau lòng lắm, nhưng không thể làm được gì, chỉ biết ôm chặt cô vào lòng mà an ủi!
_Nhưng mẹ à, con không thể xa ba ba con anh ấy, con rất nhớ cũng rất yêu anh ấy, mẹ à mẹ đừng bắt con xa anh ấy mà, con xin mẹ mà.

Tinh Nhi khóc lớn, quỳ xuống dưới chân bà mà cầu xin, nhưng bà cũng đâu thể làm được gì để cho cô, chỉ biết im lặng mà nhìn cô tận nát cõi lòng.

Cũng trong lúc này từ phía xa xa kia một người nữa lại xuất hiện, ánh sáng chói mắt khiến cô phải nhíu mày!
Sở Diệu Linh từ từ bước đến gần cô, sau đó mới cất giọng nói!
_Tôi có thể nói chuyện với cô một lúc được không.

!!!
Tinh Nhi tuy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý ngay!
_Cô đến tìm tôi là muốn tôi trả lại thân xác này cho cô đúng không.
Sở Diệu Linh nghe thấy thì liền bật cười thành tiếng, sau đó quay lại nhìn Tinh Nhi rồi nói!
_Tại sao tôi phải đòi trong khi thân xác này là của tôi, tôi muốn lấy lại lúc nào chẳng được.

!!!
_Vậy cô muốn gặp tôi để nói chuyện gì.
Tinh Nhi không hiểu cô ta muốn tìm mình để làm gì.
_Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện của riêng tôi, không biết cô có muốn nghe hay không.

!!!
Sở Diệu Linh mĩm cười nhìn cô nói, sau đó nhận được cái gật đầu của Tinh Nhi thì bất đầu kể!
_Cô có biết trong thời gian qua tôi đã đi đâu, làm gì hay không.

!!!
Tinh Nhi ngay lập tức lắc đầu nhìn Sở Diệu Linh, tò mò muốn biết! Sở Diệu Linh mĩm cười trước sự đáng yêu này của cô sau đó nói tiếp!
_Tôi đã lang thang đi khắp nơi, cô có biết khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy cô và những người thân yêu của tôi, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, khiến tôi rất tức giận.

!!!
_Một tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn như tôi, làm sao chấp nhận được chuyện này, mọi thứ bị người khác giành lấy, khiến tôi thật sự rất tức giận.

!!!
_Càng tức giận hơn khi họ không nhìn ra sự khác biệt giữa tôi và cô, ngược lại còn rất yêu thương cô, kể cả người tôi yêu, Hạo Dương anh ấy cũng không ngừng quan tâm đến cô làm tôi tức điên lên, hận mình không thể bóp chết cô ngay! !!!
Sở Diệu Linh quay lại nhìn cô nói, Tinh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên với những gì mà Sở Diệu Linh đang nói, không ngờ vì mình mà cô lại trở thành linh hồn lang thang khắp nơi như vậy!
_Nhưng cô có biết không, khi tôi cứ đi lang thang như vậy, tôi lại nhìn thấy những mảnh đời còn đáng thương hơn tôi rất nhiều.

!!!
_Họ tuy nghèo nhưng luôn muốn hi sinh bản thân mình để người thân yêu của họ được sống vui vẻ.

!!!
_Không như tôi lúc còn sống chỉ biết làm ba mẹ mình buồn lòng, những người thân yêu dần dần xa lánh mình, mọi người xung quanh căm ghét.

!!!
_Họ khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cho tôi biết thế nào là yêu, là thương, biết hi sinh vì người mình yêu là như thế nào.

!!!
Sở Diệu Linh nắm lấy bàn tay của cô, mĩm cười sau đó nói tiếp!
_Cảm ơn cô, suốt thời gian qua đã chăm sóc những người thân yêu của tôi, tôi chân thành cảm ơn cô.

!!!
Tinh Nhi bị Sở Diệu Linh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không biết nên nói gì!
_Cô quay về đi, Hạo Dương anh ấy thật sự rất cần cô đó.

!!!
_Cô để tôi quay về, cô không lấy lại thân xác này nữa sao.
Tinh Nhi nhìn Sở Diệu Linh bằng ánh mắt nghi ngờ, muốn xác minh lại!
Sở Diệu Linh nhìn cô cười rạng rỡ, trước vẻ mặt ngây thơ này của cô, không nhịn được cười lớn!
_Này tôi hỏi thật, cô có phải là sát thủ không vậy, sao lại có bộ mặt yếu đuối như vậy chứ.

!!!
Đúng là một ai khi yêu cũng trở nên mềm yếu như vậy, kể cả một sát thủ máu lạnh cũng sẽ như vậy!
_Cô nói vậy là có ý gì.
Tinh Nhi không hiểu ý Sở Diệu Linh cho lắm!
_Tôi không muốn quay về nữa, nơi đó không còn thuộc về tôi, vậy tôi còn quay lại để làm gì, ngược lại nơi đó có người cần cô quay về.

!!!
_Cô không biết rằng, lúc Hạo Dương anh ấy ở cạnh bên cạnh cô, anh ấy cười rất nhiều, hơn cả vì cô mà không ít lần rơi nước mắt.

!!!
_Còn khi bên cạnh tôi, anh ấy luôn tìm cách tránh ra xa, ngay cả một cái nhìn thương hại cũng không có, cô không biết nước mắt đàn ông chỉ rơi vì người mình yêu hay sao.

!!!
_Cô mau quay về đi, anh ấy đang đợi cô đấy, hai đứa bé kia cũng đang mong cô về lắm đó.
!!!
Tinh Nhi vui mừng ôm lấy Sở Diệu Linh một cái, luôn miệng nói cảm ơn, vì Sở Diệu Linh thật lòng tát thành cho họ, nhưng vẫn muốn biết Sở Diệu Linh sẽ đi về đâu!
_Vậy cô sẽ đi đâu.
_Tôi sẽ để mình tan biến vào bọt biển, thả mình theo từng con sóng lăn tăn, ngao du khắp nơi ngoài biển khơi.

!!!
_Không còn nhiều thời gian nữa, cô mau quay về đi, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người, nhờ cô chăm sóc ba mẹ của tôi, thay tôi báo hiếu cho họ.

!!!
Sở Diệu Linh nói xong thì từ từ biến mất cùng với ba mẹ của cô, Sở Diệu Linh sau đó cố gắng đi tiếp đi tiếp để tìm đường quay về!
Hàn Hạo Dương hôm nay có hẹn với Cố Minh đến bar để uống rượu, lúc quay lại phòng bệnh của cô cũng đã quá khuya!
Bước đến bên cạnh cô, không thể kìm nén được nỗi đau mà không ngừng khóc lớn, khóc hét gọi tên cô, không ngừng trách cô không còn thương mình nữa, nên mới ngủ mãi như vậy mà chẳng chịu tỉnh lại!
_Vợ à, em hết thương anh rồi sao, sao em vẫn chưa chịu tỉnh lại.
_Linh Linh em trả lời anh đi được không, em muốn anh làm sao em mới chịu tỉnh lại vậy hả.

Trong khi đó, Tinh Nhi đang cố gắng tìm đường quay về nhưng mãi không thấy đường ra, trước mắt xung quanh chỉ toàn bóng tối, đang dần bao trùm lấy cô.

Tinh Nhi đi đến kiệt sức mà gục ngã xuống đất, cảm giác bất lực này khiến cô vô cùng khốn khổ, cảm thấy mình lúc này thật quá đáng thương!
Cảm giác tuyệt vọng đang không ngừng bao quanh tâm trí của Tinh Nhi, dù đã cố gắng nhưng mãi chẳng tìm được đường về!
Nước mắt cũng bắt đầu không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống!.

_Linh Linh em tỉnh dậy đi được không.
_Em không thương Đậu Đậu và Bối Bối nữa sao.
_Các con và anh rất cần em, em cứ ngủ mãi như vậy, anh và các con phải làm sao đây.
_Ba ba con anh không thể sống nổi khi không có em đâu vợ à, em tỉnh dậy trả lời anh đi được không.
Hàn Hạo Dương không ngừng khóc lớn mà nói, nước mắt của một vị tổng tài lạnh lùng, chưa từng rơi vì ai, nhưng lại vì cô mà hết lần này đến lần khác không ngừng rơi xuống!
Trong lúc này, Tinh Nhi cảm thấy tuyệt vọng muốn buông bỏ thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói của ai đó không ngừng vang lên phía trước!
Giọng oán tránh của Hàn Hạo Dương không ngừng vang lên, Tinh Nhi ngay lập tức liền nhận ra giọng nói của này là của anh.
Nhanh chóng lấy tinh thần đứng dậy, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, không ngừng gọi lớn để anh có thể nghe thấy!
_Dương, anh đang ở đâu có nghe thấy tiếng em không.

!!
Tinh Nhi sau khi xác định được chính xác giọng nói của anh từ đâu phát ra, thì ra mà sức chạy đến đó, không biết chạy đến bao lâu!
Cho đến khi hết sức mới dừng lại mà thở hỗn hển, bổng nhiên một tai sáng từ phía trước lóe ra, giọng nói của anh cũng trở nên gần hơn!
Tinh Nhi cố đều chỉnh lại nhịp thở, định chạy tiếp thì đã bị ánh sáng đấy hút vào trong!
Linh hồn Tinh Nhi ngay sau đó liền quay trở lại thân xác của Sở Diệu Linh, cô cảm thấy cả người bây giờ vô cùng mệt mỏi!
Cổ họng khô rát khiến cô cảm thấy khó chịu, tay chân cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa để cử động, mi mắt khó khăn mà nâng lên!
Ngay lập tức liền bị ánh sáng trong phòng làm chói mắt, khiến cô vô cùng khó chịu mà không ngừng chớp chớp mắt liên tục.

Đến khi quen dần mới có thể mở to mắt ra nhìn, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, xung quanh mũi toàn là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện!
Bên tai lại không ngừng vang lên lời nói oán trách, hòa cùng tiếng khóc húc hic của Hàn Hạo Dương, Sở Diệu Linh muốn mở miệng gọi anh nhưng không được!
Sau nhiều lần cố gắng cuối cùng cô cũng gọi được tên anh, nhưng âm thanh phát ra cũng rất nhỏ, nhưng rất may Hàn Hạo Dương lại nghe thấy ngay!
Trong lúc Hàn Hạo Dương đang suy sụp, ôm chặt lấy cô mà khóc lớn, thì lại bất ngờ nghe thấy giọng nói thân thương, khiến anh mong nhớ suốt mấy tháng nay!
Ngay lập tức dừng lại mấy lời nói oán trách của mình, ngước mắt lên nhìn người phía trên, sau đó bốn mắt nhìn nhau!
Hàn Hạo Dương vui mừng không nói nên lời, ôm chặt lấy cô vào lòng, nhưng ngay lập tức buông cô ra mà đứng dậy, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô!
Anh không thể xác định được người trước mặt mình là ai, Sở Diệu Linh liền nhận ra điều bất thường của Hàn Hạo Dương, khó khăn mà lên tiếng.

_Dương.

anh.

sao.

vậy.
_Em.

về.

rồi.

đây, anh không vui sao.
Sở Diệu Linh thật sự không hiểu chuyện gì, cô tỉnh lại mà anh không vui mừng, còn dùng ánh mắt đáng ghét này để nhìn cô.

Tức giận dùng hết sức rặn từng chữ tên anh mà hét lớn, làm cô ho đến sặc sụa.

_Hàn.

Hạo.

Dương cái đồ đáng ghét nhà anh, em tỉnh dậy anh không vui sao, sao lại chưng ra vẻ mặt đó hả.
Sao khi nghe mấy lời này của cô, Hàn Hạo Dương mới thật sự cảm nhận, đây mới đúng là người mà anh đang chờ đợi!
Ngay lập tức bước đến ôm lấy cô vào lòng, cho thỏa sự nhớ mong của mấy tháng nay, Sở Diệu Linh bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc!
_Vợ à, cuối cùng em cũng quay lại rồi, anh thật sự rất nhớ em.
_Dương, em cũng rất nhớ anh.

!!
Sở Diệu Linh cảm nhận phần vai của mình ươn ướt, bất ngờ khi anh đang khóc, cô đau lòng vòng tay ôm lấy anh thật chặt.

Qua một lúc anh cũng chịu buông cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt sủng nịnh, nở nụ cười sau đó lên tiếng hỏi!
_Vợ à, bây giờ anh nên gọi em là Tinh Nhi hay Sở Diệu Linh đây, haizzz! !
_Dương, sao anh lại hỏi vậy.

!!
Sở Diệu Linh bất ngờ trở nên lúng túng khi nghe câu hỏi của anh, chẳng lẽ anh đã biết hết tất cả rồi sao.
_Ngốc à, em không cần phải giấu nữa, anh đã biết hết tất cả.
_Vợ à em không cần phải lo lắng, không cần biết em là ai, từ đâu đến, đối với anh những chuyện này không còn quan trọng.
_Bây giờ anh chỉ cần biết em là vợ của anh, là mẹ của các con anh, và sẽ là người cùng anh nắm tay đi đến hết cuộc đời này, mãi không chia ly.
_Chỉ cần người đó vẫn là em, không phải người trước kia, đối với anh như vậy là rất may mắn.
_Khi em tỉnh lại, anh rất vui nhưng cũng rất sợ, sợ người trước mặt anh không phải là em, nếu thật sự là như vậy, anh không biết, anh và các con sẽ sống như thế nào được nữa.
_Vợ à, cảm ơn em một lần nữa đã đến bên anh.

Hàn Hạo Dương yêu chiều ốm lấy cô ghì thật chặt vào lòng, xoa xoa nhẹ mái tóc xoăn dài của Sở Diệu Linh, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Giọng nói thâm tình, giãi bày hết nổi lòng mình với Sở Diệu Linh, để cô biết được rằng một điều, cô thật sự rất quan trọng với anh!
Không có Sở Diệu Linh, Hàn Hạo Dương sẽ chẳng còn là Hàn Hạo Dương nữa, không biết lúc đó anh sẽ thành hạ bản thân mình ra sao nữa!
_Dương, anh biết chuyện em không phải là cô ấy khi nào vậy.
Sở Diệu Linh vẫn không thể nghĩ ra được, chẳng phải trước nay cô che giấu mọi chuyện rất kĩ hay sao, chẳng ai biết tại sao anh lại biết.

Trong khi Hàn Hạo Dương lại tỏ vẻ thản nhiên, khuôn mặt chẳng chút biểu cảm gì lạ thường, nghe thấy câu hỏi của Sở Diệu Linh chỉ mĩm cười yêu nghiệt mà nói.

_Vợ à, từ lần gặp em ở bệnh viện, anh đã cảm thấy em rất khác lạ rồi.
_Đấy cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình như đập lộn nhịp, khi trông thấy nụ cười của em tỏa sáng dưới ánh nắng! !
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa nhớ đến nụ cười ngọt ngào của Sở Diệu Linh, lần đó là cái lần mà cô vừa tỉnh lại, cảm thấy trong phòng ngột ngạt nên xuống khuôn viên bệnh viện đi dạo, vô tình Hàn Hạo Dương lại nhìn thấy!
_Sự lạnh lùng, kiêu ngạo của em lúc đó, làm anh thật sự rất say mê, rất khác với người trước kia, khiến anh càng thêm nghi ngờ, em không phải là Sở Diệu Linh.
_Nhưng thời gian dài trôi qua, càng tiếp xúc gần em, anh càng muốn em nhiều hơn, nhưng em lúc ấy thật sự rất vô tâm đấy.

_Anh luôn muốn gần em, còn em thì luôn tìm cách thoát khỏi anh, em làm anh rất đau lòng đấy vợ à.
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa nhéo má Sở Diệu Linh làm mặt giận dỗi cho cho xem!
_Lúc đó anh rất sợ mất em, xung quanh em có quá nhiều ong bướm, anh thật sự đã ghen, muốn lập tức đem em đi giấu ngay, để chỉ anh mới có thể nhìn thấy em.
_Nhưng anh lại sợ em sẽ hận mình, đều đó anh không thề muốn, anh đã cố gắng dùng tình cảm chân thành nhất của mình để làm em cảm động, chấp nhận anh.
_Và anh đã làm được, nhưng mà vợ à, em cũng mê anh quá rồi đấy, anh chưa dùng hết chiêu thì em đã là của anh rồi.
Hàn Hạo Dương càng nói càng cười tươi, trong khi khuôn mặt Sở Diệu Linh ngập tràn vẻ tức giận, phùng mang trợn má nhìn anh mà nói.

_Hàn Hạo Dương anh được lắm, cả gan nói em mê anh hả, cho anh biết tay em này.

!!
Sở Diệu Linh lao đến đánh nhiều cái liên tục vào người anh, mặc kệ Hàn Hạo Dương không ngừng né tránh xin tha!
_Linh Linh tha cho anh đi mà, anh biết sai rồi.
_Đánh chết anh này, dám trêu em như vậy.

!!
_Vợ à, không phải em muốn biết, tại sao anh biết chuyện em là Tinh Nhi sao, em dừng tay lại anh sẽ nói cho em biết.
Động tác tay của cô ngay sau đó cũng dừng lại, nhìn anh bằng ánh mắt hóng chuyện, còn Hàn Hạo Dương lại nhàn nhã nằm xuống giường, thuận tay kéo cô cùng nằm xuống với mình.

Phòng bệnh của Sở Diệu Linh là phòng VIP, mọi thứ đều có đủ vì căn phòng rất to, giường bệnh cũng rất to, đủ để hai người nằm ngủ thoải mái!
_Vợ à, trong lúc em nằm đây, thì anh đã mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, anh đã lạc vào một khu vườn toàn hoa hướng dương.
_Trong đó anh lại Sở Diệu Linh, anh cứ ngỡ đó là em, muốn lao ngay đến ôm lấy ngay, nhưng lại không được, chân anh không cho phép, nó cứ như bất động một chỗ! !
_Vì nó có thể cảm nhận được đó không phải là em, sao đó cô ấy nói cho anh biết người bên cạnh anh trước nay là em Tinh Nhi chứ không phải cô ta.

_Lúc đầu anh cũng hơi bất ngờ, nhưng sau khi nhìn thấy em với hình dáng khác, khiến anh càng chắc chắn hơn lời cô ta nói là thật.
_Tuy khuôn mặt không giống, nhưng cảm giác mang lại khiến anh có thể xác định đó là em.
Hàn Hạo Dương không che giấu gì kể lại hết mọi việc cho cô nghe, Sở Diệu Linh cũng im lặng tập trung nghe anh kể!
_Dương anh uống rượu sao, em ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

!!
Im lặng một lúc Sở Diệu Linh cũng lên tiếng!
_Ừm anh có uống một ít.
_Này không có em bên cạnh, anh trở nên sa đọa như vậy hả.

!!
Sở Diệu Linh giận dỗi đánh yêu vào ngực anh mấy cái, Hàn Hạo Dương chụp cái tay làm loạn của cô lại, đưa lên môi mình mà hôn nhẹ.

_Không có, anh chỉ muốn giải sầu một chút thôi, anh hứa sau này sẽ không dám đi uống rượu nữa, nếu em không cho phép.
_Vậy còn được.

!!
_Linh Linh ngày mai anh sẽ bảo bác sĩ đến khám lại cho em, cũng sẽ bảo người đưa Đậu Đậu và Bối Bối đến thăm em, các con rất nhớ em._Dạ.

!!
_Linh Linh sau khi em xuất viện, chúng ta tổ chức hôn lễ được không.
_Được.

!!
_Vậy bây giờ ngủ đi, em vừa tỉnh lại vẫn còn rất mệt.
Hàn Hạo Dương cả ngày hôm nay làm việc cũng rất mệt mỏi, cô tỉnh dậy khiến anh rất vui, mọi mệt mỏi cũng tan biến hết.

Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của của Sở Diệu Linh, nên anh mới bảo cô ngủ sớm, mọi chuyện còn lại ngày mai sẽ nói tiếp!
Sở Diệu Linh dần dần chìm vào giấc ngủ say, Sở Diệu Linh nằm trọn trong vòng tay của anh, được Hàn Hạo Dương bao bọc bảo vệ khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô ngủ say thì mới yên tâm mà ngủ!.

Sáng hôm sau, bác sĩ cùng y tá cũng đã đến phòng bệnh để kiểm tra lại cho Sở Diệu Linh!
_Đúng là kỳ tích xuất hiện, đây là trường hợp lần đầu tôi đây gặp.
Bác sĩ kiểm tra xong thì nhìn vào Sở Diệu Linh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

_Chúc mừng Hàn tổng, phu nhân đã không còn gì nguy hiểm, sức khỏe đang hồi phục rất tốt, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.
Bác sĩ quay sang nhìn Hàn Hạo Dương nở nụ cười mà lên tiếng, sau đó cùng với y tá xin phép ra ngoài!
_Được, cảm ơn ông.

!!
Cũng trong ngày hôm đó, Đậu Đậu và Bối Bối cũng được nội ngoại hai bên đưa đến bệnh viện để thăm Sở Diệu Linh.

Mọi người đều rất vui mừng khi biết tin cô tỉnh dậy, gấp gáp đi đến bệnh viện ngay, cả căn phòng lúc này ngập tràn tiếng cười nói đầy hạnh phúc!
Tiếng cười của hai đứa trẻ vang lên, cùng tiếng nói bập bẹ tạo nên một khung cảnh thật hạnh phúc!
Đến chiều thì mọi người cũng ra về hết chỉ còn lại anh và cô, trả lại không gian riêng cho hai người bên nhau! Đến tối, cả hai cùng nằm trên chiếc giường, Sở Diệu Linh thì nghịch điện thoại, còn anh thì vẫn đang làm việc còn dang dỡ trên laptops!
Hàn Hạo Dương xong việc cũng đã hơn chín giờ, vươn vai một cái, sau đó gấp laptops lại để sang một bên, quay lại nhìn thấy cô vẫn chưa ngủ thì dịu dàng lên tiếng!
_Vợ à, đã trễ rồi, sao em vẫn còn chưa ngủ.
Hàn Hạo Dương vừa nói vừa lấy điện thoại từ tay cô, sau đó đặt lên bàn, rồi mới quay lại ôm lấy cô vào lòng.

_Em đợi anh, khi xong việc sẽ cùng nhau ngủ.

!!
Sở Diệu Linh cũng vươn tay ra ôm lại anh, mặt không ngừng dụi dụi vào lòng ngực săn chắc của Hàn Hạo Dương.

Cả người anh ngay lập tức nóng ran lên với hành động này của cô, nhẫn nhịn mà chịu đựng, nhưng bên dưới đã không kìm chế được nữa, mà bắt đầu gục rịch ngẩn đầu đứng dậy!
Ngay lập tức Sở Diệu Linh liền nhận ra điều kì lạ từ phía dưới, có thứ gì đó cứ chọt chọt vào bụng, bất giác ngước mắt lên nhìn anh với vẻ mặt ngại ngùng.

_Dương, anh.

!!
_Vợ à, em ngủ trước đi, anh vào phòng tắm một chút.
Hàn Hạo Dương lúng túng nhìn cô nói, định đứng dậy bước đi nhưng ngay tức bị cô kéo tay lại.

_Dương giờ này cũng khuya rồi, anh vào phòng tắm để làm gì.

!!
_Nhưng mà! anh.

có chuyện cần phải giải quyết ngay.

!
Hàn Hạo Dương cố kìm nén nhìn cô nói, nếu anh không đi ngay, anh sợ sẽ không kìm chế được mình.

Sở Diệu Linh vừa tỉnh lại Hàn Hạo Dương vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cô nên chẳng dám làm càn, chỉ có thể tự mình dùng tay để giải quyết!
_Dương, có em ở đây, em có thể giúp anh giải quyết ngay mà.

!!
_Nhưng anh sợ sẽ không kìm chế được mình, sợ mình sẽ làm em mệt.
_Không sao, Dương em chịu được mà, nếu không được em sẽ bảo anh dừng lại ngay.

!!
Sở Diệu Linh chủ động vòng tay qua cổ Hàn Hạo Dương, áp môi mình vào môi anh mà hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động trong chuyện này!
Sợi dây lí trí cuối cùng của anh như bị chặt đứt ngay lập tức, điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của Sở Diệu Linh, tiếng chót.

chép vang vọng khắp căn phòng!
Cả hai nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên người xuống, Hàn Hạo Dương hôn dọc từ cổ xuống, đến xương quai xanh, rồi đến hai quả đồi mà miệt mài cắn mút!
Sở Diệu Linh sau khi xinh xong thì vòng một cũng trở nên to hơn, đẩy đà hơn khiến cho Hàn Hạo Dương càng hôn càng mạnh bạo hơn.

Ưm.
a.

Tiếng rên rỉ kiều diễm từ miệng của Sở Diệu Linh bắt đầu phát ra, càng lúc càng to hơn, như thể tiếp thêm động lực để Hàn Hạo Dương không ngừng tiến tới!
Hàn Hạo Dương không ngừng để lại dấu hôn đỏ chót mỗi nơi anh chạm vào, phía dưới không ngừng chảy nước, làm cho Sở Diệu Linh vô cùng thoải mái, ưỡn cong người rên rỉ!
Cảm thấy đã đủ trơn ướt để đi vào, Hàn Hạo Dương không nói không rằng, đâm một nhát vào đáy động, làm cho Sở Diệu Linh bắt ngờ mà giật mạnh một cái!
Á.

a.

ưm!
Hự!.

Phía dưới trống rỗng lúc này được lắp đầy làm cho Sở Diệu Linh không ngừng sung sướng mà rên rỉ nhiều hơn, mỗi động tác ra vào của anh liên tục chạm đến điểm G của người phụ nữ!
Tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng thở dốc của người đàn ông, liên tục phát ra, cả hai như muốn hòa quyện cùng nhau làm một!
Đang trong lúc cao trào, Sở Diệu Linh bắt ngờ nhìn thấy bóng của một cô y tá, đang đi ngang qua, làm cô vô cùng xấu hổ!
Nhanh chóng lấy tay che miệng mình lại, không thể để người khác nghe thấy tiếng rên *** **** này của cô, họ sẽ nghĩ cô là một cô gái phóng túng mất.

Hàn Hạo Dương nhìn thấy vẻ mặt cô tự dưng lại xấu hổ như vậy cũng hơi tò mò, nhìn theo ánh mắt của cô đến cửa thì mới biết!
Cô đây là đang sợ mọi người nghe thấy đây mà, khuôn miệng bắt giác khẽ cong lên, ngay sau đó nở nụ cười đắc ý, động tác bên dưới càng lúc càng nhanh hơn!

Sở Diệu Linh bị anh thao đến không thể chịu nổi nữa, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, điều này khiến Hàn Hạo Dương vô cùng đắc ý, càng muốn trêu đùa cô nhiều hơn nữa!
Ưm! ưm.

_Vợ à, em không cần phải che miệng như vậy đâu, anh thích nghe tiếng rên kiều diễm phát ra từ miệng của em.
Hàn Hạo Dương ghé sát vào tai cô nói nhưng động tác phía dưới không thề chậm lại một chút nào!
_Nhưng.

ưm.

mọi người.

A.

sẽ nghe thấy mất!.
ưm.

!!
Sở Diệu Linh liên tục đón nhận từng cú đâm sâu của anh mà điên đảo, khó khăn mà lên tiếng!
_Em cứ yên tâm, họ sẽ không nghe thấy gì đâu, đây là phòng VIP đặc biệt, độ cách âm cũng rất tốt.
_Cho nên em không cần phải sợ, cứ thoải mái mà rên rỉ cho anh nghe.

!!
Hàn Hạo Dương cười đắc ý mà nói, phía dưới vẫn miệt mài cắm rút.

Không biết trải qua bao lâu, bao nhiêu tiếng, đến khi thỏa mãn dục vọng nguyên thủy của mình, Hàn Hạo Dương cũng chịu dừng lại!
Giúp cô lau sạch sẽ lại người, thay một bộ quần áo bệnh nhân khác cho cô, Hàn Hạo Dương cũng mặc lại quần áo, rồi mới leo lên giường ôm cô vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ say!.

_________________
Những ngày sau khi được xuất viện về nhà, dưới sự chăm sóc chu đáo của Hàn Hạo Dương, Sở Diệu Linh đã hoàn toàn bình phục!
Cả hai cùng nhau đến studios để thử váy cưới, Hàn Hạo Dương còn vô cùng tỷ mỉ, giúp cô chọn chiếc váy đẹp nhất!
Chiếc váy cưới đính rất nhiều kim cương lấp lánh, kiểu dáng trễ vai, body ôm sát, phần váy ren đuôi cá, kiêu sa lấp lánh!
Đây cũng là chiếc váy cưới màu trắng phiên bản giới hạn trong năm nay của một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới!
Hàn Hạo Dương cũng chọn cho mình một bộ vét trắng cùng tông màu với Sở Diệu Linh!
Cả hai cứ như sinh ra đã được định sẵn sẽ giành cho nhau, nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi, khiến bao nhiêu ánh mắt phải ghen tị!
_________________
Ngày thành hôn được diễn ra bên bờ biển, một khung cảnh lãng mạn dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người có mặt!
Toàn bộ khung cảnh hôm nay được Hàn Hạo Dương một tay chuẩn bị cho cô, tất cả hoa trang trí đều là hoa hướng dương!
Dưới nền nhạc du dương của tiếng đàn hòa quyện cùng sóng vỗ vào bờ!
Sở Diệu Linh xinh đẹp trong chiếc váy cưới, nắm tay ba Sở đang từ từ tiến về phía cha sứ, phía sau là Đậu Đậu và Bối Bối đang đi phía sau gãy cánh hoa hướng dương!
Hàn Hạo Dương lịch lãm trong bộ vét trắng, nhìn Sở Diệu Linh bước đến, không kìm được nước mắt của hạnh phúc mà rơi xuống!
Ba Sở đi đến trước mặt Hàn Hạo Dương, nắm lấy tay anh, mĩm cười nhẹ nhàng đặt tay Sở Diệu Linh lên, giọng khàn khàn xúc động lên tiếng!.

_Ta giao con gái cưng của ta lại cho con.
_Ta hi vọng con sẽ thay ta luôn yêu thương, quan tâm chăm sóc cho con bé.

!
_Con xin hứa sẽ luôn yêu thương, bên cạnh cô ấy xin ba cứ yên tâm giao cô ấy cho con.

!!
Ông Sở mặc dù trong lòng không nỡ xa con gái, nhưng lại vô cùng hài lòng với chàng rể này, nở nụ cười hài lòng vỗ vai Hàn Hạo Dương một cái gật đầu đi xuống phía ghế ngồi xuống!
Sau đó cha sứ bắt đầu đọc lên câu tuyên thề dành cho cả hai người!
_Hàn Hạo Dương con có đồng ý lấy Sở Diệu Linh làm vợ, sau này dù có khó khăn, bệnh tật, dù giàu có hay nghèo khó cũng sẽ không thay lòng hay không.
_Con đồng ý! !!
Hàn Hạo Dương nhìn vào Sở Diệu Linh mà mĩm cười hạnh phúc!
_Sở Diệu Linh con có đồng ý lấy Hàn Hạo Dương làm chồng, sau này dù có khó khăn, bệnh tật, dù giàu có hay nghèo khó cũng sẽ không thay lòng hay không.
_Con đồng ý! !!!
Sở Diệu Linh cũng mĩm cười hạnh phúc nhìn về phía Hàn Hạo Dương mà đáp lại câu hỏi!
_Ta tuyên bố bắt đầu từ bây giờ hai con sẽ thành vợ chồng.
_Cả hai có thể trao nhẫn cho nhau.
Hôn đi.

hôn đi!
Sau màn trao nhẫn sẽ là một nụ hôn nồng cháy của cả hai dành cho nhau!
Tiếp đến sẽ là màn ném hoa cưới, tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
Một hai ba.

Sở Diệu Linh điếm đến ba thì thẩy hoa về phía bọn họ, người may mắn bắt được đóa hoa không ai khác, mà chính là Lãnh Phong!
Lãnh Phong sau khi bắt được đóa hoa cưới trong tay, vui vẻ bước đến trước mặt của Sở Yến quỳ xuống một chân!
Khuôn mặt nghiêm túc nhưng không kém phần chân thành nhìn Sở Yến!
_Tiểu Yến em có bằng lòng gả cho anh không, sau này anh hứa sẽ yêu em, thương em, không làm em phải buồn hay rơi dù một giọt nước mắt.
_Được, em đồng ý.

!!
Sở Yến ngập tràn hạnh phúc mà nói, nước mắt hạnh phúc cũng đã ngập tràn nơi khóe mắt.

Lãnh Phong nhận được câu trả lời mình muốn vui vẻ đứng dậy ôm lấy Sở Yến vào lòng mà xoay vài vòng!
Tất cả mọi người đều vui mừng mà reo hò không ngừng, tiếng vỗ tay chúc phúc cho cặp đôi trẻ không ngừng vang lên!
Sắp đến họ sẽ tiếp tục được ăn cưới của hai gia tộc lớn ở thành phố A và thành phố S!.

Báo trí lại một lần nữa sẽ tốn không ít giấy mực!.

Từ lâu mọi người đều đã biết chuyện tình của Lãnh Phong và Sở Yến, nên hôm nay cũng chẳng bất ngờ gì khi Lãnh Phong cầu hôn Sở Yến!
Từ khi Sở Diệu Linh trở quay về, thì Lãnh Phong cũng đã ra nước ngoài làm việc, ở đây cậu vô tình gặp được Sở Yến trong đêm dạ tiệc của một người bạn!
Cả hai dần dần trở thành bạn sau đó có tình cảm lúc nào không hay, Sở Yến cũng thường xuyên tâm sự với Sở Diệu Linh về chuyện này!
Sở Diệu Linh lúc đầu cũng không biết người đó là Lãnh Phong, lo sợ Sở Yến sẽ bị lừa dối, khuyên nhủ Sở Yến rất nhiều!
Nhưng đến khi biết người đó là Lãnh Phong thì cô hoàn toàn thay đổi thái độ ngay, còn không ngừng nói tốt về Lãnh Phong, tạo cơ hội để hai người thường xuyên gặp mặt, tìm hiểu và tích cực đẩy thuyền!
Ngọc Nhi cũng đang mở rộng lòng mình ra, để đoán nhận tình cảm của Cố Minh, từ một vị thiếu gia chơi bời, nay lại vì Ngọc Nhi mà thay đổi không ít!
Từ nhỏ Ngọc Nhi và Cố Minh đã có hôn ước, điều này khiến cả hai vô cùng khó chịu, nhưng đến khi gặp được nhau thì lại khác !
Cố Minh ngay từ lần gặp đầu đã bị Ngọc Nhi làm cho say nắng ngay, mặt dày không ngừng theo đuổi, Ngọc Nhi lúc đầu cũng tỏ ra khó chịu!.

Nhưng càng lúc Ngọc Nhi cũng quen dần với sự xuất hiện của Cố Minh, miệng thì nói không yêu nhưng tâm tư lúc nào cũng đặt lên người Cố Minh!
Chỉ cần nhìn thấy Cố Minh nói chuyện với người phụ nữ khác là Ngọc Nhi lại không chịu được, hờn dỗi tránh mặt Cố Minh, nói những lời đau lòng!
_Anh về đi, đừng có đến đây làm phiền tôi nữa, tôi không có yêu anh, anh nghe rõ chưa hả, biến đi.
Đến lúc Cố Minh không chịu nổi đau lòng mà buông bỏ! Những ngày sau đó Cố Minh cũng không đến tìm Ngọc Nhi lần nào nữa, lúc này Ngọc Nhi mới thật sự nhận ra mình cũng rất yêu Cố Minh, vội vàng chạy đi tìm.

Còn bên này, Cố Minh buồn bã một mình đến bar để uống rượu, vừa thấy anh các cô gái đã vui mừng lao đến ngay.

Nổi tiếng là sát gái, muốn cô nào mà chẳng được, nhưng Cố Minh lại chẳng vui vẻ gì, trong đầu cứ xuất hiện hình ảnh của Ngọc Nhi!
Ngọc Nhi nghe Sở Diệu Linh nói Cố Minh có hẹn với Hàn Hạo Dương đến đây uống rượu thì vô cùng giận dữ, lập tức lái xe đến đó ngay!
Vừa bước vào đã nhìn thấy ba bốn cô gái ăn mặc hở hang đang quay quanh Cố Minh, khiến cô như muốn phát điên ngay tức thì!
Mang khuôn mặt giận dữ bước đến, thẳng tay kéo mấy người kia ra xa Cố Minh, trong khi Cố Minh nhìn thấy hành động của cô, cũng không phản ứng gì lại, lẳng lặng ngồi im quan sát Ngọc Nhi!
Sau khi đuổi mấy người kia xong, Ngọc Nhi liền thay đổi sắc mặt, bước đến chỗ Cố Minh đang ngồi, không ngại ngùng gì mà ngồi lên đùi Cố Minh!
Tay vòng lên cổ nhìn Cố Minh, trực tiếp áp môi mình vào môi Cố Minh mà hôn ngấu nghiến!
Cố Minh bất ngờ với hành động này của Ngọc Nhi nhưng cũng rất nhanh giữ chặt sau gáy, há miệng phối hợp nhịp nhàng ngay!
Nụ hôn sâu đến khi cảm thấy Ngọc Nhi không thở nổi được nữa mới chịu dừng lại, Ngọc Nhi như mất hết sức lực gục vào vai Cố Minh mà thở dốc!
_Không biết hôm nay Lâm tiểu thư đến đây để làm gì, chắc là do tôi uống quá nhiều rượu nên mới thất lễ với em như vậy, xin cô đừng để bụng.
_em cứ ở lại chơi, tôi có việc đi trước, xin phép.
Cố Minh ngay sau đó đặt Ngọc Nhi sang một bên rồi đứng dậy, một tay đút vào túi quần âu, một tay nâng ly rượu lên rồi uống một ngụm vào miệng!
Quay người lại đặt ly rượu xuống bàn, chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài, thì phía sau một vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của Cố Minh, một giọng nói dịu dàng vang lên!
_Anh đừng đi, hôm nay em đến đây là để tìm anh, Cố Minh em yêu anh.

!!
_Những ngày vừa qua không gặp anh khiến em rất khó chịu, nhìn mấy cô gái kia quay quanh anh làm em càng sợ mất anh hơn! !!
_Cố Minh em yêu anh, chúng ta bên nhau đi được không.

!!
Cố Minh dù trong lòng rất vui mừng nhưng vẫn cố tỏ vẻ giận dỗi, quay người lại mắt đối mặt với Ngọc Nhi mà lên tiếng!
_Vậy sao, em nói yêu tôi sao, vậy em chứng minh đi.
Vừa nói xong Cố Minh đã giữ chặt sau gáy của Ngọc Nhi hôn ngấu nghiến, nụ hôn mạnh dần như thể muốn nuốt Ngọc Nhi ngay vào bụng mà giam cầm mãi mãi!
Ngọc Nhi không thở thở được nữa, dùng tay đẩy Cố Minh ra, làm anh mất hứng ngay lập tức, chỉ biết nở nụ cười chế giễu nhìn Ngọc Nhi nói.

_Lâm tiểu thư, em về đi.

Ngọc Nhi lại không hề có ý muốn ra về, dùng tay giữ chặt khuôn mặt đẹp của Cố Minh mà hôn tới tấp, Cố Minh mặc dù muốn đẩy Ngọc Nhi ra, không muốn làm cô tổn thương nhưng không được!
Nụ hôn của Ngọc Nhi như một liều thuốc độc, ăn mất cả tâm trí của Cố Minh, cả hai dây dưa môi lưỡi một lúc cũng dừng lại!
Cố Minh nhắc bổng Ngọc Nhi lên đưa đến một căn phòng khác trong bar, cả hai bắt đầu tuôn hết quần áo trên người xuống sàn.

_Cố Minh à anh có thể nhẹ nhàng được không, em sợ! !!
Ngọc Nhi biết lần đầu sẽ rất đau đớn!
_Được anh hứa sẽ nhẹ nhàng.
Sau đó một trận mây mưa triền miên không dứt diễn ra trong phòng, đôi nam nữ không ngừng quấn lấy nhau cả đêm, đến khi thỏa mãn thì trời cũng đã gần sáng!.

Sau khi Giúp Ngọc Nhi vệ sinh sạch sẽ, thì cả hai lên giường ôm lấy nhau vào lòng, cùng chìm vào giấc ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro