Chương 63: Ta, gánh vác có đúng chăng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quỷ nghèo hai nghìn năm

Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 63: Ta, gánh vác có đúng chăng?

Cuối năm, Thủy Hoàng lần thứ hai đông tuần.

Khi đến Sa Khâu, Thủy Hoàng mắc bệnh, bệnh nặng không thể chữa khỏi.

Xe ngựa dừng lại bên đường, giữa các bánh xe vương đầy lá rụng, ngựa đứng bên đường dẫm chân, hất tung đất bùn, thỉnh thoảng phát ra tiếng hì hì.

Mùa đông hiếm khi thấy nắng, mang theo vài phần ấm áp. Ánh sáng xuyên qua tán cây rơi xuống thân cây và mặt đất, loang lổ khắp nơi.

Cố Nam và Lý Tư đứng trước doanh trại, từ trong trại vọng ra tiếng ho khan rồi một giọng nói yếu ớt vang lên: "Hai vị tiên sinh vào đi."

Người lính trước cửa vén rèm lên, Cố Nam và Lý Tư bước vào trong trại.

Ánh sáng trong trại có phần mờ mịt, ở giữa có một chiếc giường.

Người trên giường gầy gò, không còn nhìn thấy dáng vẻ oai hùng năm xưa nữa.

Không khí mang theo bụi bặm, thở ra cảm thấy khó chịu.

Người lính định buông rèm xuống, người trên giường phất tay: "Đừng buông rèm, quả nhân muốn hít thở chút không khí."

Người lính gật đầu, buộc rèm lên.

Gió từ ngoài thổi vào, bớt đi phần nào ngột ngạt.

Người trên giường lại ho vài tiếng, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa: "Các ngươi lui ra đi."

Người lính ngoài cửa gật đầu, cúi mình lui ra, chỉ còn lại ba người trong trại.

"Mời hai vị ngồi xuống." Doanh Chính nhẹ nhàng nói, chỉ vào hai cái đệm bên cạnh giường, dù vậy ông cũng như không có sức để lên tiếng.

Cố Nam và Lý Tư lặng lẽ cúi chào rồi ngồi xuống.

"Bệnh tình của quả nhân thế nào rồi?" Doanh Chính nằm đó, hai tay đặt trên người, mở đôi môi nhợt nhạt hỏi.

Lý Tư mặt lộ vẻ khó xử, không nói nên lời.

Trước đó hắn đã hỏi thái y, thái y chỉ xin lỗi mà không có cách nào.

Hai người trong trướng không ai trả lời.

Doanh Chính như thể đã hiểu, khẽ cười: "Thực ra quả nhân cũng biết, quả nhân, đến lúc phải ra đi rồi."

"Bệ hạ." Lý Tư muốn nói nhưng Doanh Chính nhẹ nhàng giơ tay lên, không để ông nói.

Chỉ tiếp tục nhẹ nhàng nói:

"Kể từ khi quả nhân bắt đầu tuần du phía đông đã thấy biết bao dân lưu lạc, dân oán không dứt, trên đường thường có xương cốt vô danh. Dịch bệnh không chữa được, mùa thu không thu hoạch được, dân đói khổ, thế gian như ngục tù!"

Doanh Chính nói, mơ màng nhìn phía trước: "Chỉ là quả nhân không hiểu."

"Là quả nhân sai sao, thực sự là vì quả nhân khắc nghiệt mà phải chịu trách nhiệm trước ông trời sao?"

Hỏi vậy, Cố Nam và Lý Tư không biết trả lời thế nào.

Mắt Doanh Chính hơi mở, hốc mắt hơi đỏ: "Thực sự là quả nhân sai sao? Thực sự là Đại Tần sai sao?"

"Đại Tần không nên kết thúc thời loạn thế để cho chiến tranh bùng lên khắp nơi sao?"

"Đại Tần không nên chinh phạt Hung Nô, Bách Việt để dân chúng chịu khổ sao?"

"Đại Tần không nên quét sạch các cựu thần, phân đất cho dân để mọi người đói khổ?"

Doanh Chính chất vấn, không biết hỏi ai, chỉ đỏ mắt nhẹ nhàng hỏi: "Thực sự là Đại Tần sai sao?"

Ngọn nến bên giường lung lay, chiếu sáng gương mặt ông, không còn nhợt nhạt như trước.

Ông không hỏi nữa, chỉ thở dài một tiếng như thể thở dài hết cả cuộc đời này.

Sau đó ông ho dữ dội, trong trướng chỉ còn tiếng ho nặng nề.

Khi tiếng ho ngừng lại, Doanh Chính hạ tay xuống, tay áo và tay đều dính máu.

Ông quay đầu nhìn Cố Nam và Lý Tư, nói nhỏ: "Hai vị tiên sinh, Phù Tô còn nhỏ, chưa hiểu chính sự. Bắc cảnh không yên, quốc nội loạn lạc, may có hai vị tiên sinh ở bên."

"Những gì không tốt, xin hai vị tiên sinh hãy tận tâm giúp đỡ!"

"Thần." Giọng Lý Tư dừng lại một chút: "Tuân chỉ."

"Tiên sinh Lý, xin ngài thảo chiếu, quả nhân mất rồi, lập Phù Tô làm thái tử kế vị!"

Giọng Doanh Chính đứt quãng nói xong di chiếu.

Lý Tư ôm tay trước ngực, cúi đầu lui ra để thảo chiếu.

Ông bước ra ngoài trướng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào người ông lại rất lạnh lẽo.

Ông cúi đầu, nhìn tay mình rồi từ từ nắm chặt tay lại.

Thế gian Đại Tần này, không nên bị trời xanh lật đổ.

Bóng dáng già nua rời đi trong ánh sáng lạnh lẽo đó.

Trong trướng, Cố Nam quỳ ngồi bên Doanh Chính, Doanh Chính nhìn cô rồi bỗng cười khẽ, nói: "Cố tiên sinh sao không nói một lời nào thế?"

Không có câu trả lời, Doanh Chính cười tiếp hỏi: "Cố tiên sinh, quả nhân, rốt cuộc không thể cầu được trường sinh!"

Cố Nam ngẩng đầu nhìn người trên giường.

"Tiên sinh." ông nhìn Cố Nam: "Chẳng bằng để quả nhân không giữ lời một lần, tiên sinh trực tiếp đồng ý với quả nhân một việc được không?"

Im lặng một lúc, Cố Nam gật đầu: "Được."

Ánh mắt Doanh Chính dừng trên mặt nạ giáp của Cố Nam: "Tiên sinh, có thể tháo mặt nạ giáp ra không?"

Cố Nam ngẩn ra, cuối cùng giơ tay tháo mặt nạ giáp.

Gương mặt cô như cũ, không giống người trần tục, chỉ là giữa lông mày có hơi u sầu, mang theo vẻ già nua.

Doanh Chính đưa tay ra như muốn xoa dịu đôi lông mày nhăn nhó trước mặt.

Ông nhìn vết máu trên tay và tay áo mình thì dừng tay giữa chừng, cuối cùng thu lại, sợ cô ghét bẩn.

"Tiên sinh sao cứ luôn nhăn mày vậy, lâu rồi ta không thấy tiên sinh cười."

Cố Nam nhíu mày, nở một nụ cười: "Ai lại vô cớ cười chứ."

"Cũng phải."

Doanh Chính mỉm cười quay đầu, trước mắt như thấy hoa trắng khắp trời.

Một cánh hoa rơi trước bàn, ông muốn đưa tay phủi đi nhưng tiên sinh ngồi trước mặt mình, không thể tùy tiện động đậy.

Tiên sinh mặc áo trắng, cười nói trước mặt ông: "Tuổi của ta lớn hơn ngươi nhiều, lại là tiên sinh của ngươi, ta gọi ngươi là Chính nhi được không?"

Người dưới cây hoa như hoa.

Trước mắt Doanh Chính lay động, miệng nói: "Nếu có thể được như năm đó Cố tiên sinh dưới cây hoa trắng dạy ta học, nếu như thế gian không đổi, thật tốt biết bao?"

"Quả nhân còn nhớ tiên sinh thích nhất cây hoa trắng đó, luôn ngẩn ngơ nhìn cây."

Giọng Doanh Chính ngày càng nhẹ, cuối cùng, mắt ông khép lại như thể thật sự đã trở lại năm đó, nhẹ nhàng đọc.

"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh tịch, thần túc liệt chương. Hàn lai thử vãng, thu thu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương. Vân đằng chí vũ, lộ kết vi sương. Kim sinh lệ thủy, ngọc xuất côn sơn!"

"Cố tiên sinh, ta đọc đúng chứ?"

Tay ông không còn sức, rũ xuống. Trong khu vườn nhỏ năm ấy, gió thổi qua cây trắng thấp, hoa trắng trên cành bay theo gió, tung lên trời cao. Người mặc áo bào trắng, đứng giữa cây hoa, lông mày nhẹ nhàng dãn ra. Đứa trẻ mặc áo bào đen ngồi trước bàn, giọng đọc sách vang vang. Giọng trẻ con theo cánh hoa trắng truyền đi rất xa. Đến tận những đám mây trắng, rồi ẩn mất đi.

*

Tần Thủy Hoàng vừa mất, uy nghiêm vẫn lan tỏa đến các nước khác. ("Quá Tần Luận")

Đó là một ngày trời trong, mây tụ lại trên bầu trời nhưng không che được ánh mặt trời ban ngày. Khi trời sáng rõ, nghi lễ bắt đầu, quan tài được nâng lên, từ từ đưa vào lăng mộ như cung điện. Quần thần đứng trước lăng mộ hành lễ, gió mạnh thổi làm áo choàng bay phấp phới, cờ xí căng ra. Đất vàng tung lên như muốn che phủ nửa thành bằng khói bụi.

Cố Nam đứng trên cao, khoác áo giáp, tay cầm cây thương. Gió thổi lùa bên tai, mặt nạ giáp bị gió thổi lạnh lẽo, màu trời xám xịt vàng vọt. Lăng mộ các đời vua xây từ khi đăng cơ, lăng Tần Thủy Hoàng cũng vậy nhưng Cố Nam trước đó chưa từng đến. Lần này là lần đầu tiên nhìn rõ.

Một viên đá từ trên cao bị gió thổi rơi xuống, theo dốc lăn vào lăng mộ, một tiếng nhẹ nhàng rơi xuống đất như làm kinh động cái gì nhưng cũng như không làm kinh động gì cả. Trong lăng yên lặng, chỉ có những tượng đất đứng im lìm trước phòng chôn cất. Tượng đất có hình binh lính, ngựa xe, sơn màu, trông như người sống. Trước những tượng binh lính là đội quân không mặt, mặc giáp đen. Họ bị mặt nạ hình thú dữ che mặt, không thấy rõ mặt, chỉ có những mặt nạ lạnh lùng.

Trước đội quân che mặt là một tướng quân cũng che mặt, dáng hơi gầy, cầm giáo bên cạnh, ngang lưng đeo một thanh kiếm dài. Khác biệt duy nhất là tượng tướng không được sơn, chỉ toàn màu đá trắng.

Mọi thứ yên lặng, vô số tượng đất đứng đó, nhìn lên bầu trời. Quan tài vào mộ, người hai bên bắt đầu lấp đất. Đất đá từ hai bên rơi xuống, rơi trên người, vai, trượt xuống, chất đống dưới chân. Đến khi mọi thứ trở lại thành đất vàng, không còn gì hiện ra.

Lễ xong, quần thần dần rời đi, đoàn nghi lễ tản ra, Lý Tư đứng một mình, nhìn về chân trời vô tận, ánh mắt kiên định. Hiện nay thiên hạ gặp nạn, dân chúng đói khổ, cựu thần oán giận sẽ lại trỗi dậy. Tần Thủy Hoàng vừa qua đời, ông biết thiên hạ sẽ lại loạn, loạn lạc sắp tới.

Bóng dáng già nua đứng cô độc, cát bụi thổi qua chân, mắt khép nhẹ, Lý Tư chắp tay sau lưng như đứng một mình trước trời đất. Trời đất lạnh lẽo, tóc bạc của Lý Tư bị gió dài thổi có lẽ ông thấy trước con đường Đại Tần, con đường của mình. Nhưng ông dường như không có ý lùi bước.

Từ xa, một người mặc áo bào trắng tiến lại, tay cầm giáo, mũi thương kéo trên đất. Hai người nhìn nhau, áo bào trắng lướt qua ông.

"Thư sinh, ngươi nói con đường sau này của Đại Tần sẽ ra sao?"

Phía sau truyền đến một câu hỏi.

Lý Tư cười khẽ, giọng khàn nói: "Chỉ là đốt hết trời xanh."

"Đại Tần còn, ta làm tể tướng, giữ nước an định."

"Đại Tần mất, chỉ là thân xác mục nát chôn vào đất vàng, có gì đáng nói."

Người áo trắng sau lưng im lặng một lúc, ngẩng đầu hỏi.

"Cùng đi một lần?"

"Cùng đi một lần."

Cát vàng phủ kín, người áo trắng rời đi.

Lý Tư đứng yên, ngẩng đầu cười lớn, cười xong, thở dài một tiếng.

"Thịnh thế, ở đâu?"

*

Phủ Vũ An Quân.

Dưới cây cổ thụ khô, Cố Nam mặc áo bào trắng, cầm kiếm đứng, bóng dáng mảnh khảnh. Cô đưa tay, đặt lên chuôi kiếm Vô Cách nắm nhẹ lấy. Kiếm trong vỏ ló ra một góc, ánh kiếm lạnh lẽo chiếu xuống đất.

Tần Thủy Hoàng qua đời, Phù Tô kế vị, mười hai tuổi, tể tướng Lý Tư phò tá, lệnh các nơi phòng bị, điều chỉnh lương thực.

Nhưng loạn lạc xảy ra, các nước cũ nổi dậy, dân chúng khổ cực, giương cờ khởi nghĩa, Tần Chính không đạo, trời cho phải diệt, được hưởng ứng đông đảo.

Một chiếc lá rơi từ cành khô của cây cổ thụ, Cố Nam rút kiếm chém lên trời, cắt qua chiếc lá nửa xanh nửa vàng.

Ánh kiếm biến mất, lá khô đứt đôi, rơi xuống đất.

Biên cương, quân Mông canh giữ Hung Nô, thiếu lương thực, khổ giữ ải Nhạn Môn.

Quân Tần dập tắt nổi loạn các nơi nhưng 200,000 quân vẫn ở ngoài biên cương chống Hung Nô, các nơi phòng bị trống rỗng.

Loạn nổi lên khắp nơi, tụ dân đông đúc. Quân Tần ít, liên tiếp thua trận. Chỉ có vài đội quân phản loạn bị quân Tần dẹp yên.

Khi đội quân trở về Hàm Dương, Tần đã mất thế, Hàm Dương đã trở thành thành cô độc.

Ngoài biên ải.

Gió lớn thổi cát bụi khiến không mở mắt được, hàng vạn binh sĩ đứng trước ải Nhạn Môn, tay cầm kiếm dài rút ra, buông xuống bên cạnh.

Trên quân kỳ thêu chữ Mông, cờ xí tung bay trong gió mạnh.

Một tướng quân dẫn quân phía trước, áo giáp đầy bụi, mặt vàng vọt nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết liệt là Mông Điềm giữ ải Nhạn Môn.

Quân đội không còn lương thực đã cắt lương nhiều ngày, Hung Nô vẫn chưa lui.

Quốc nội lại gặp loạn, các nơi rối ren, nếu để Hung Nô phá quân xuống phía nam, Trung Nguyên thực sự sẽ sụp đổ.

Gió trên thảo nguyên làm tai ù đi, trước trận quân Tần, từ chân trời vọng lại tiếng vó ngựa rầm rập.

Sau đó bụi khói che kín trời, gió loạn thổi.

"Quân Mông nắm chặt binh khí dưới lá cờ, khiên giáp, đôi mắt ngước lên, ánh mắt không thể diễn tả, có thể là bình tĩnh, có thể là căm phẫn, có thể là ánh mắt quyết tử."

Mông Nghĩa giơ cao lá cờ, tay phải cầm kiếm dài. Trên lưng ngựa, Mông Điềm mím chặt đôi môi khô nứt, tay nắm chặt, mũi thương run rẩy, nắm lấy dây cương ngựa.

Có một ngày, hắn muốn dẫn quân của mình, đứng trước ải khiến quân Tần không ai dám phạm.

Hung Nô ngày càng gần, lưỡi dao trong tay chúng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tiếng hú như dã thú. Bàn tay nắm chặt giáo, gân xanh nổi lên, Mông Điềm mở to mắt, đồng tử co lại, khi Hung Nô gần như xông đến, hắn dùng toàn bộ sức lực gào lên.

"Bảo vệ non sông ta!!"

Trong mắt hiện lên hình ảnh quân địch vô tận, mũi thương giơ cao, móng ngựa giơ lên.

"Aaaaa!"

Máu trong lồng ngực sôi sục như dòng máu nóng chảy ngược.

Quân Mông phát ra tiếng gào thét kinh hoàng, đến lưỡi dao Hung Nô cũng dừng lại.

Hai quân chạm nhau, máu thịt tung bay, giết chóc nhuộm đỏ trời đất. Đất cỏ thấm đầy máu đỏ, máu thấm vào đất.

Xác chết nằm đầy, máu nước tụ lại.

Đến khi tiếng giết chóc lặng dần.

Chỉ còn đội quân còn lại toàn thân đẫm máu đứng đó. Cờ gãy nhưng vẫn đứng nghiêng, bóng đổ xuống đất.

Mông Điềm đứng tựa kiếm, nhìn bóng người rút lui. Miệng nở nụ cười, máu từ miệng chảy ra, thấm vào áo giáp.

Ngẩng đầu lên, trước mắt là màu đỏ, nhìn về hướng đông.

Miệng mấp máy, thốt ra hai chữ: "Đại Tần."

Sức cùng lực kiệt, quỳ xuống giữa đống xác.

*

Trên phố khuya, ngoài người tuần tra, tốt nhất tránh gặp người khác, lời này không phải nói chơi.

Sau lệnh giới nghiêm, người đi trên phố chỉ có vài loại: kẻ trộm, kẻ trèo tường, quan lại, tốt nhất đừng gặp phải.

Tất nhiên, muốn gặp vài người trên phố khuya cũng không dễ, thường thì đường phố trống vắng.

Móng ngựa khẽ vang trên phố tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng thở phì phò của ngựa. Cố Nam cưỡi ngựa, lấy ra bình rượu từ thắt lưng.

Mở nắp, đưa lên miệng, cô không biết vì sao lại quen mang theo rượu.

Thỉnh thoảng uống vài ngụm, không biết là giải sầu hay thêm sầu.

Rượu ngọt thanh, ánh trăng chiếu vào bình, rót vào miệng, mùi rượu lan tỏa. Cố Nam đặt bình rượu xuống, trong đêm lạnh, cảm thấy ấm hơn chút.

Trước cửa phủ Vũ An Quân, hai người đội nón ngồi đó, ôm trong lòng một thanh kiếm, kiếm đồng.

Một người ngồi trên đất, một người đứng bên cạnh.

"Chú ơi, chúng ta ở đây rốt cuộc là đang đợi ai vậy?"

Người đứng bên cạnh có giọng nói trẻ trung.

Đôi mắt dưới chiếc nón lá nhìn con phố đêm, họ đã đợi ở đây cả một ngày trời nhưng trong phủ vẫn không có ai. Nhìn tình hình này, nếu vẫn không có ai xuất hiện, chắc là chú của cậu cũng không rời đi.

Người ngồi trên đất, ôm thanh kiếm, cúi đầu, ấn nón lá xuống, một lúc sau mới trả lời.

Giọng nói trầm trầm, nghe như đã lớn tuổi.

"Đợi một người bạn cũ."

"Bạn cũ?"

Thiếu niên ngẩn người, những năm qua, cậu theo chú gặp nhiều bạn cũ. Có người muốn giết họ, có người muốn cứu họ. Không biết lần này sẽ như thế nào.

Thiếu niên nhướn mày, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.

"Người đó có đến không?"

"Ta không biết."

Người được gọi là chú ngồi đó, trả lời thản nhiên, ngồi xếp bằng ở góc.

"Nếu." Thiếu niên lắc đầu nói: "Nếu bạn cũ của ngài không đến, chúng ta sẽ rời đi sao?"

"Nếu cô ấy không đến, đợi thêm một ngày nữa rồi chúng ta sẽ rời đi."

Người ngồi đó đưa ra một khoảng thời gian, lấy một miếng bánh khô đưa cho Thiếu niên.

"Đói không?"

"Để ta ở đây đợi hai ngày, một miếng bánh khô làm sao đủ, đến lúc đó ngài phải mời ta ăn thịt nướng."

Thiếu niên phẩy tay, ngồi xuống bên cạnh người chú, có vẻ chuẩn bị cùng đợi.

"Ha ha." Ông chú cười: "Được, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn."

Hai người không nói gì thêm, ngồi trước phủ chờ đợi, cho đến khi nghe thấy tiếng móng ngựa vang lên.

Họ nhìn về phía tiếng móng ngựa là một người cưỡi ngựa đen.

Người đó vẫn như trước, mặc áo tang.

Ông chú ngồi đó khẽ nhếch môi cười.

Cố Nam cũng nhìn thấy hai người đang chờ trước cửa nhà mình, đặt bình rượu xuống, thúc Hắc Ca tiến lên.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai người đó.

Cho đến khi một trong hai người gỡ nón lá.

"Sư tỷ."

Cố Nam mới cười như thể gặp lại bạn cũ, từ trên ngựa xuống: "Tiểu Nhiếp."

Thiếu niên ngẩn người, cậu chưa từng nghe đại thúc có một sư tỷ.

Cậu nhìn người trước mặt, mặc áo giáp trắng, kiểu áo tang, trông không mấy may mắn.

Giọng nói mang nội lực, không phân biệt được nam nữ già trẻ, chỉ là một giọng mờ nhạt, khó nhớ.

Nhưng, không biết tại sao, cậu thấy người trước mặt quen quen.

Cái Nhiếp đã bỏ nón lá, lộ ra khuôn mặt, trong ánh đèn phố đêm, tóc đã bạc, gương mặt khắc thời gian.

Hắn cầm nón lá, nhìn người bạn cũ, nở nụ cười hiếm hoi, nụ cười này mang thêm chút ưu tư, ánh mắt dừng trên bình rượu trong tay Cố Nam.

"Sư tỷ, ta nhớ tỷ dường như không uống rượu."

"Vậy à?" Cố Nam cầm bình rượu, ném nhẹ, cười nhạt nói: "Không biết từ khi nào lại bắt đầu uống."

Không nói thêm về bình rượu, cô nhìn người bên cạnh Cái Nhiếp: "Hắn là ai?"

Thiếu niên bỏ nón lá, lộ ra khuôn mặt tươi sáng, trong mắt Cố Nam như nhớ ra ai đó.

Cô nhìn chiếc dây chuyền xanh trên cổ hắn.

Cô dường như nhận ra danh tính của người trước mặt: "Là cậu bé năm đó!"

"Phải." Cái Nhiếp ngắt lời cô, dường như không muốn Cố Nam nói ra một số chuyện.

"Ngươi cần gì phải đồng ý với hắn."

Thiếu niên mơ hồ nghe Cố Nam hỏi Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp chỉ cười nhạt nói: "Sư tỷ năm đó dạy chúng ta, đại trượng phu, nói lời phải giữ lời."

"Ha." Cố Nam cười khẽ, buộc bình rượu lại vào thắt lưng: "Đó là việc của ngươi, ta không quan tâm."

Thiếu niên đứng bên cạnh, gãi đầu, cậu không hiểu hai người nói gì cũng không biết nên gọi người trước mặt là gì.

Cậu gọi Cái Nhiếp là chú, người này là sư tỷ của chú, ánh mắt sáng lên như có ý tưởng.

Cậu nhìn người trước mặt, cười ngượng ngùng.

"Chào thím."

Không khí có hơi yên lặng.

Cái Nhiếp nhíu mày như có hơi bất lực và bối rối, thằng nhóc này thật sự không thông minh.

Con Hắc Ca hắt hơi có lẽ là vô ý nhưng trong tình cảnh này lại giống như tiếng quạ kêu.

Cố Nam im lặng một lúc, cười mỉm: "Cậu có thể gọi ta là sư bá."

Nói xong nhìn Cái Niết: "Hắn tên gì?"

Cái Nhiếp nhạy bén thay đổi chủ đề: "Hắn tên Thiên Minh."

"Thiên Minh." Cô nhắc lại cái tên: "Là một cái tên hay."

Cố Nam không biết là vô tình hay cố ý liếc về phía màn đêm xa xăm.

Là ý nghĩa của ánh sáng ban mai sao?

Cô kéo dây cương Hắc Ca, đi vào trong: "Vào đi, uống trà hay uống rượu?"

"Uống trà."

"Uống rượu."

Cái Nhiếp và Thiên Minh đưa ra hai câu trả lời khác nhau.

Thiên Minh hơi cứng người, Cái Nhiếp nhìn Thiên Minh nhạt nhẽo nói: "Ngươi còn chưa được uống rượu."

Trong sân là lớp lá khô đã mục.

Cây cổ thụ trong sân nhiều năm không mọc lá mới cũng lâu không rụng lá, nhiều năm rồi có lẽ sắp chết.

Ba người ngồi quanh bàn, Cố Nam ngồi đối diện Cái Nhiếp và Thiên Minh.

Trên bàn có hai ly nước ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro