Chương 33-34-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thiệu Khâm chậm rãi nâng đôi mắt đen nhánh lên, nhìn vào ánh mắt trong veo ấm áp của Giản Tang Du. Anh ôm siết lấy cô, nói thật nhỏ:"Anh đi trước, em đi ngủ sớm một chút."

Giản Tang Du cũng không giải thích được cảm nhận trong giờ phút này, nắm những ngón tay khô ráo của anh, lo lắng hỏi:"Không có việc gì chứ?"

Thiệu Khâm sững sốt một chút, lập tức trên mặt hiện lên bộ dáng lưu manh: "Em cùng anh nói chuyện yêu đương vài lần, anh sẽ không sao."

Giản Tang Du không nói gì nghiêng đầu sang chổ khác, mặc kệ anh. Thiệu Khâm vuốt vuốt mái tóc dài như dòng suối của cô, đôi mắt đầy yêu thương: "Đừng lo lắng, anh là Thiệu Khâm, không có việc gì có thể làm khó anh."

Lúc Thiệu Khâm nói những lời này, cũng không nghĩ tới kết cục gì đang chờ đợi anh trong giờ phút này. Khi anh về nhà, Cố Dĩnh Chi ném tới cho anh một bảng danh sách: "Chọn một cái."

Thiệu Khâm nhíu mày, nhìn đại:"Cái gì đây?"

Cố Dĩnh Chi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, khuôn mặt được trang điểm khéo léo thông minh giỏi giang, khẽ ngước mắt liếc anh một cái:"Con dâu, mẹ cần một người con dâu môn đăng hộ đối."

Thiệu Khâm nhìn Cố Dĩnh Chi khó tin, một lát sau mới nới lỏng cà vạt ngồi xuống ghế sô pha, cười mỉa mai nói:"Con dâu? Con nghĩ là mẹ đang nói với con chuyện làm ăn."

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Cố Dĩnh Chi đờ đẫn, giọng nói càng lạnh:"Thiệu Khâm, con đang nói chuyện với ai đây."

Thiệu Khâm miễn cưỡng nằm xuống ghế sô pha, tự nhiên gối đầu lên cánh tay cười châm biếm:"Đương nhiên là Cố bí thư của chúng ta, còn có thể với ai?"

Sắc mặt Cố Dĩnh Chi thay đổi, bình tĩnh đứng dậy cầm phần danh sách kia lên:"Cái này là Thư ký Ngô giúp mẹ sắp xếp lại, mẹ thấy con gái của Hình gia không tệ."

Thiệu Khâm hoàn toàn không thèm nhìn bà, chỉ chăm chú say mê vào cái đèn thủy tinh treo trên trần nhà.

Cố Dĩnh Chi nói vài câu, ngẩng đầu phát hiện bộ dáng ngẩn ngơ của anh, ánh mắt buồn bã, "bụp" một tiếng, danh sách rơi trở lại bàn trà:"Con không nói lời nào thì xem như bằng lòng, xác định là Hình Tịnh."

Cuối cùng Thiệu Khâm cũng không ngồi yên được nữa, nghiêm mặt tức tối nhìn chằm chằm vào bà:"Khi nào thì mẹ thử hỏi một chút ý kiến của con? Làm quân nhân là mẹ chọn, hiện tại con dâu cũng thay con chọn, có phải sinh con trai hay con gái cũng thay con chọn không?"

"Thiệu Khâm!" Cố Dĩnh Chi lớn tiếng quát bảo dừng, khuôn mắt trắng nõn uy nghiêm phát lạnh "Mẹ không thay con chọn, thì con chuẩn bị dẫn người phụ nữ không đàng hoàng về nhà phải không? Đừng cho là mẹ không biết hiện tại con đang làm cái gì. Xảy ra chuyện gì với Thiệu Trí chắc mẹ không cần nói chứ. Con không cưới Hình Tịnh, chuẩn bị cưới ai? Cưới Giản Tang Du sao?"

Thiệu Khâm giận đến hai mắt đỏ ngầu, chịu đựng cơn tức giận đang hừng hực dâng lên:"Hiện tại con không muốn kết hôn!"

Cố Dĩnh Chi chớp đôi mắt sắc bén nhìn kỹ anh:" Con trai, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con, cô gái đó và Thiệu Trí đã lên giường với nhau, sau này con không muốn cả đời sẽ bị chê cười chứ?"

Quả thực Thiệu Khâm không biết làm sao mới khai thông được mẹ anh, chống cái trán bất đắc dĩ nói:" Mẹ, nếu mẹ đã điều tra, nhất định biết chân tướng căn bản không phải như vậy___"

Cố Dĩnh Chi cười lanh một tiếng, khoanh tay nhìn thẳng anh:" Con gái 19 tuổi đã bỏ học sinh con, có thể trong sạch chỗ nào."

Thiệu Khâm dứt khoát không giải thích, giải thích cũng vô dụng. Mặc kệ Giản Tang du có trong sạch rõ ràng không, tác phong như thế nào, mẹ anh cũng khó có khả năng chấp nhận một cô gái chưa cưới đã sinh con.

"Rốt cuộc mẹ muốn thế nào?" Thiệu Khâm bình tĩnh lại, biết mẹ anh bỗng nhiên đề nghị chuyện đám hỏi chắc chắn là do chuyện Thiệu Trí bị thương nên bắt đầu cảnh giác.

Quả nhiên, Cố Dĩnh Chi cười vừa lòng, từ từ nói:" Chuyện vỡ lỡ ra đối với con không có gì tốt. Con lộ liễu đưa hai mẹ con kia đi đi về về, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa? Hoặc là lập tức kết hôn, hoặc là quay về doanh trại đàng hoàng."

Thiệu Khâm lặng lẽ nhìn bà, vẻ mặt thản nhiên:" Được, quay về quân đội."

Cố Dĩnh Chi thản nhiên liếc anh một cái, không nói gì thêm.

****

Buổi tối Giản Tang Du nằm trên giường rất lâu cũng không ngủ được. Ban ngày Mạch Nha cũng ngủ nhiều, nên lúc này cũng nằm trong chăn đếm cừu đếm tới mức lẫn lộn, mở to mắt nhìn cô:" Mẹ, mẹ có phải muốn cùng chú nói chuyện yêu đương, suy nghĩ đến ngủ không được hay không?"

Vẻ mặt Giản Tang Du ngượng ngùng: "Tiểu thứ thúi, chú, chú suốt ngày, khi nào con đã thân với chú ấy vậy hả?"

Mạch Nha mặc áo ngủ phim hoạt hình, tóc dựng cả lên, cười khanh khách chui vào trong lòng Giản Tang Du:" Mẹ, nếu chú là ba thì tốt rồi."

Giản Tang Du bất ngờ cúi đầu nhìn nó, vẻ mặt khát khao của nó đang chu cái miệng nhỏ nhắn, khép hờ khóe mắt lẩm bẩm nói:"Chú cao lớn, có thể nâng con lên thật cao, chú còn có khuôn mặt đẹp trai, đẹp trai hơn cả ba của những bạn học khác, chú còn có thể chơi súng, chú bơi lội cũng vô cùng giỏi......."

Mạch Nha nói nhiều chổ tốt của Thiệu Khâm, Giản Tang Du chỉ yên lặng nghe, trên mặt cũng dịu dàng:" Cục cưng thích chú như vậy sao?"

Mạch Nha gật mạnh đầu:" Mạch Nha muốn có ba."

Nụ cười trên mặt của Giản Tang Du cứng đờ, lấy tay ôm chặt con trai vào lòng, Mạch Nha thiếu một người cha......Nhưng giữa cô và Thiệu Khâm, làm sao chỉ có một chút trở ngại chứ.

Điện thoại di động để trên đầu giường vang lên, nhìn thấy tên Thiệu Khâm tim của Giản Tang Du đập hơi nhanh, còn đang chần chờ thì Mạch Nha ở bên cạnh đã đưa bàn tay nhỏ bé ra, đoạt lấy nghe: "Chú, chú cũng muốn cùng mẹ nói chuyện yêu đương, nghĩ đến ngủ không được sao?"

Tiếng cười trầm ấm của Thiệu Khâm thấp thoáng vang lên, mặt Giản Tang Du nóng bừng cả lên. Cô nghiêng nữa người ôm con, im lặng nghe tiếng nói của Mạch Nha và Thiệu Khâm.

Giọng của Thiệu Khâm hơi khàn khàn, thỉnh thoảng có vài câu lẫn lộn không rõ. Từ đầu đến cuối trên mặt Mạch Nha đều hiện lên sự vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn luyến thoắn nói không ngừng nghỉ.

Đến khi di động tới tay Giản Tang Du, đã là nữa tiếng sau.

"Anh và con trai em cũng có thể nói lâu như vậy à." Quả thật Giản Tang Du xem thế là đủ rồi, lưu manh cũng có một mặt ngây thơ chấc phát ư!

Thiệu Khâm không trả lời đề của cô, mà là nói một cách sâu sắc: "Anh nhớ em."

Giản Tang Du im lặng vài giây, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Hơi thở nóng rực của Thiệu Khâm tựa như xuyên qua sóng điện thoại truyền vào tai cô, anh nói:"Muốn ngủ cùng với em, muốn ôm em, muốn cùng em làm chuyện yêu đương."

Giản Tang Du cắn cắn môi, xoay người đưa lưng về phía hô hấp từ từ nhẹ nhàng của con trai, nhỏ giọng mắng:"Đồ lưu manh."

Khóe môi Thiệu Khâm cong lên, ngẩng đầu nhìn cửa sổ màu vàng ấm áp, tựa lưng vào ghế ngồi khe khẽ thở dài:"Tang Du, anh nghĩ........ giống như anh có hơi..........."

"Tút tút tút_____"Thiệu Khâm cúi đầu nhìn di động, mẹ kiếp, cả ngày không sạc pin.

Giản Tang Du nhìn điện thoại bị treo không hiểu ra làm sao, ngây người vài giây sau đó vùi đầu vào gối. Vừa rồi Thiệu Khâm .........Không phải là muốn tỏ tình sao?

***

Sáng sớm hôm nay Giản Tang Du đưa Mạch Nha đi nhà trẻ, xuống lầu chợt thấy xe Thiệu Khâm ở đó. Mạch Nha hô to gọi nhỏ chạy lên trước, nhón chân lên gõ cửa sổ.

Thiệu Khâm mở mắt ra, thấy một đôi mắt to cong như mặt trăng ở ngoài cửa sổ, cười mở cửa xe.

"Chú," Mạch Nha bị Thiệu Khâm nâng lên cao, thích thú vỗ tay "Sao chú lại ngủ ở dưới lầu nhà con vậy?"

Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du đứng cách đó vài bước, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó: "Hôm nay chú phải về quân đội, đến sớm một chút tạm biệt hai người."

"Quân đội? Ở đó có ghê không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Nha kích động khẩn trương cũng sinh động, trợn đôi mắt tròn xoe.

Giản Tang Du ngạc nhiên hỏi:"Sao đột nhiên phải đi?"

Thiệu Khâm dừng một chút, một tay ôm Mạch Nha, một tay đưa ra đặt sau ót của Giản Tang Du, kéo cô lại gần cúi đầu hôn lên môi cô.

"A!" Mạch Nha kinh ngạc hô lên một tiếng, vội vàng đưa tay che mắt lại, lại lén lút theo kẽ hở ngón tay nhìn hai người, miệng mừng rỡ không thể khép lại,"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."

Thiệu Khâm nhẹ nhàng mút lên môi của Giản Tang Du, cắn cắn môi dưới của cô, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc: "Có thể anh phải đi thật lâu, chờ anh nha."

Giản Tang Du biết quân đội nghiêm khắc biết bao nhiêu, cũng biết tính đặc thù trong công tác của quân nhân, hơi đỏ mặt nói:" Được, anh , anh đi đường cẩn thận."

Thiệu Khâm mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt vô cùng âu yếm.

Mạch Nha cảm thấy hài lòng khi được Thiệu Khâm và Giản Tang Du đưa đi nhà trẻ, được thể nghiệm một chút cảm giác có "ba mẹ" đưa đi học.

***

Thiệu Khâm đi rồi, Giản Tang Du bổng cảm thấy có hơi không quen. Rõ ràng thời gian người này xuất hiện không lâu, nhưng có một loại người luôn có cảm giác tồn tại rất mạnh, chỉ cần anh biến mất một lúc, bạn sẽ cảm thấy toàn bộ thế giới cũng đã khác biệt.

Trong doanh trại không thể dùng điện thoại, trừ ngày đầu tiên trở về Thiệu Khâm có gọi điện thoại tới, sau đó thường thường không cố định giờ gọi tới vài lần. Mỗi lần Mạch Nha đều ôm điện thoại nói thật lâu với anh, ngược lại Giản Tang Du không có cơ hội cùng anh nói nhiều lời. Hơn nữa mỗi lần nói chuyện, thằng bé kia đều dựng thẳng lỗ tai ở bên cạnh quang minh chính đại "nghe lén". Trước đây tiếng nói của Giản Tang Du đã không ngọt ngào, lần này mất cả lúc lâu nhưng cái miệng kém cỏi cũng không nói được những lời có ý nghĩa.

Ngược lại Thiệu Khâm lại thản nhiên, thoải mái nói những lời tình cảm làm người ta đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.

Giản Tang Du nghĩ, có thể nói là cô đang yêu Thiệu Khâm không? Nếu không vì sao luôn nhớ tới người đàn ông này. Mỗi lần nhớ tới anh, khóe môi cũng sẽ không tự chủ được lại cong lên.

"Phát hiện cậu động tình nhe." Giọng nói của Viện Viện cắt đứt suy nghĩ của Giản Tang Du, cô ấy ngồi bên cạnh vừa chải mascara vừa cười phóng đãng, "Nói thực đi, cười dâm đãng như vậy, có phải vì đàn ông hay không?"

Giản Tang Du nhích người ngồi thẳng nghiêm túc, nhìn vào gương, bắt đầu đánh má hồng: "Nói bậy, tôi làm gì dâm đãng chứ."

Cô thuần khiết hơn tên lưu manh kia nhiều đó chứ.

Viện Viện liếc xéo cô, cười hihi khinh thường:" Còn không nói thật? Tớ có thể gọi điện thoại hỏi con nuôi đó."

Giản Tang Du nhếch mày lên, đáy mắt có nụ cười ngọt ngào:" Thần kinh."

"Ôi, Giản Tang Du___" Sở Mộng ngồi bên cạnh nhìn cô quái lạ, lắp bắp nói: "Cái này............là của cậu sao?"

Giản Tang Du nhíu mày, nghi ngờ đón lấy điện thoại, nhìn nội dung ở trên đó thì kinh ngạc há hốc. Trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Viện Viện hiếu kì đi qua nhìn thấy, không khỏi trợn to mắt:"Là ai thiếu đạo đức bịa đặt như vậy!"

***

"Giản tiểu thư, Giản tiểu thư_____"Giản Tang Du mới vừa bước ra tòa nhà của đài truyền hình liền thấy một đám phóng viên kéo tới, ùn ùn nhá đèn flash vào cô đang mệt mỏi. Cô kéo vành nón xuống thấp, cúi đầu đi ra ngoài, làm thế nào cũng không chen ra khỏi tường người này.

"Xin hỏi tin tức trên báo nói có đúng hay không?"

" Diển viên nhỏ vì muốn quàng vào con nhà quan chức cấp cao, không tiếc mình giả vờ bị cưỡng hiếp. Năm đó cô thực sự có bị cưỡng bức không? Hay còn có ẩn tình khác?"

Có người tiết lộ chuyện này, vị thiếu gia con nhà quan chức kia chính là Thiệu Trí tiên sinh con trai của Thiệu cục trưởng, còn lôi kéo cả con trai của ông trùm của bất động sản là Trình Doanh tiên sinh, sư thật là vậy sao?"

"Nghe nói năm đó danh tiếng cô ở Ninh Nhất không được tốt lắm, được gọi là "nữ thần 3p" cô đối với chuyện này có giải thích gì không?"

Từng chủ đề khó nghe giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào lòng cô, những chuyện cũ trước kia giống như đồng loạt hiện ra trước mắt, rõ ràng tra tấn tinh thần cô. Cô nắm chặt nắm tay, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh:" Thực xin lỗi, tôi không biết các người nói gì, xin tránh ra."

Các phóng viên này sao dễ dàng để cho cô đi, ngược lại càng bao vây cô chặt chẽ.

"Vì sao cô không trả lời câu hỏi?" Một nữ phóng viên như muốn đem micro đưa lên mặt Giản Tang Du, " Thực sự cô giống như người biết chuyện đã tiết lộ phải không? Vì muốn bắc quàng vào Thiệu gia, không ngại làm mình bị cưỡng hiếp thật?"

Lữa giận của Giản Tang Du đã đến điểm giới hạn, cuối cùng cô bị người gây sự làm bốc lửa. Hai mắt cô đỏ ngầu nhìn nữ phóng viên kia, cười lạnh nói:" Nến là cô, vì muốn tìm công đạo cho mình mà đã làm cho nhà tan cửa nát, cô cảm thấy loại tin tức này còn có thể có ý nghĩa không?!" 

--------------------------------------

 Giản Tang Du không biết khi nào thì cơn ác mộng này mới kết thúc, ngay lúc cô nghĩ rằng hạnh phúc đã đến, nhưng vận mệnh lại không để cô lọt vào mắt xanh.


Những phóng viên này cứ bám riết không tha, chặn ở cửa cao ốc đài truyền hình. Cũng khó trách bọn họ tích cực như thế, đăng được đề tài nóng hổi trọng điểm như vậy, còn liên quan đến mấy đại gia tộc. Dĩ nhiên các tòa soạn báo, tạp chí kia sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.

Đã nhiều ngày liên tiếp, các phóng viên lợi dụng tất cả mọi cơ hội, vấn đề truy hỏi càng ngày càng không có giới hạn, điệu bộ cả vú lấp miệng em giống như hận không thể đem mọi chuyện của Giản Tang Du moi móc lên tất cả.

Đối mặt với tình hình này, Giản Tang Du vẫn cố nén tức giận, chăm chỉ làm việc. Đối với sự bàn tán, châm chọc, khiêu khích của đồng nghiệp xung quanh, Giản Tang Du cứ bình tĩnh ung dung. Cho dù mọi chuyện có tệ hơn nữa, cô vẫn có thể nhịn được, việc cô phải làm bây giờ là cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.

Học phí của Mạch Nha, tiền để điều trị chân cho Giản Đông Dục, không có tiền, cô cũng không là cái gì hết, chỉ có thể bị quyền thế dẫm nát dưới lòng bàn chân, mất hết tôn nghiêm.

Các phóng viên ngày càng tấn công mạnh mẽ, thậm chí nói bóng nói gió, ra tay với những người xung quanh Giản Tang Du. Những đồng nghiệp không hiểu rõ sự việc ngẫu nhiên tán phét vài câu, ngay lập tức báo chí tô vẽ trắng trợn, đăng lên.

Cuộc sống của Giản Tang Du bắt đầu lộn xộn không chịu nổi, ánh mắt của các cụ ông bà bác trong tầng lầu nhìn cô cũng không thiện cảm.

Cuối cùng, công ty quản lý cũng quyết định không thể tiếp tục mặc kệ ngồi nhìn nữa, gọi Giản Tang Du vào văn phòng, cũng tận tình khuyên bảo, an ủi " Còn tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới công ty, các nhân viên khác cũng bực dọc, tạm thời em hãy nghỉ ngơi ở nhà một thời gian đi."

Giản Tang Du im lặng liếc nhìn quản lí một cái, xoay người dọn dẹp đồ đạc.

Giản Tang Du dọn dẹp đồ của mình xong, Viện Viện đứng kế bên chửi rủa không ngừng "Không biết là đứa quỷ nào thiếu đạo đức, bịa chuyện bậy bạ, trước sau gì cũng gặp quả báo!"

Giản Tang Du quay đầu, nhìn cô cười cười "Cậu vẫn còn tin vào chuyện báo ứng sao?"

Viện Viện sửng sốt, ngơ ngác nhìn Giản Tang Du, rõ ràng cô đang cười với mình, nhưng tại sao trong đáy mắt, chân mày đều làm cho người ta khó hiểu, cảm thấy lo lắng và khó chịu ư? Cô cầm lấy bàn tay Giản Tang Du thật mạnh "Cậu yên tâm, nếu như quản lý không cần cậu, mình cũng không làm, chúng ta đi chỗ khác, không tin không nuôi sống được mình."

Giản Tang Du thật hâm mộ cô gái như Viện Viện, rõ ràng là cô ta thua mình hai tuổi, nhưng vì sao tư tưởng còn già hơn mình tới mười năm.

"Cám ơn cậu, Viện Viện." Giản Tang Du nắm bả vai cô, ôm cô một cái.

Giản Tang Du cứ bị đình chỉ công việc như vậy. Cô hoàn toàn không biết người tung tin là ai, càng không hiểu tại sao mọi chuyện bắt đầu tái diễn như ngày xưa.... Cuộc sống tràn ngập những lời đồn đãi và khinh bỉ vô căn cứ. Mọi người nói chuyện với cô đều kỳ quặc, thậm chí, có người đàn ông trung niên không hề quen biết đến quấy rầy cô.

Giản Tang Du tự nói với mình hết lần này đến lần khác phải bình tĩnh lý trí, không thể để lộ điểm yếu đuối không đáng có.

Giản Đông Dục đi đón Mạch Nha, cũng bị chụp ảnh. Thậm chí, các phóng viên vô lương tâm đó còn đem ống kính máy ảnh nhắm vào đứa bé. Mạch Nha bị dọa, tay nhỏ ôm chặt cổ của cậu, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Chân Giản Đông Dục không tiện, chống gậy, tay nổi gân xanh "Tránh ra!"

Nhìn đôi mắt trong veo, sợ sệch của Mạch Nha, các phòng viên vẫn chất vấn sắc bén và kiêu căng hung hãn như cũ "Bạn nhỏ, em có biết nhóm máu của mình không? Mẹ có từng mang em đi gặp chú Thiệu? Hay là chú Trình không?"

Mạch Nha hoảng sợ, vùi mặt vào ngực Giản Đông Dục, miệng nhỏ mếu máo, không nói lời nào.

Mặt Giản Đông Dục lạnh lùng liếc các phóng viên đang đặt điều, đôi mắt lạnh dần "Nếu tạp chí các người đăng bất cứ tin tức không đúng nào, chúng tôi cũng sẽ giữ lại đề truy cứu, chờ nhận đơn luật sư đi."

Giản Đông Dục một tay ôm đứa trẻ, đi nhanh về phía trước, nhưng dù anh có thể đi nhanh cũng không vững vàng như người bình thường, các phóng viên đuổi theo, độ xô đẩy tăng lên, Giản Đông Dục ôm Mạch Nha, bị chen lấy, chật vật không chịu nổi, nhiều lần suýt ngã.

Mạch Nha sợ tới mức sắp khóc, nó chưa từng thấy qua tình huống như vậy, càng chưa từng có người nào nói với bé những lời quái đản như thế, vây cậu bé và cậu vào một góc. Nước mắt ngấn ngấn trong đôi mắt xoe tròn, tiếng nói non nớt ẩn chứa sự giận dữ "Các người là người xấu, chỉ biết bắt nạt mẹ, con sẽ nói chú đánh các người."

Một phóng viên nam trẻ tuổi lập tức lấy máy ghi âm ra, trong chớp mắt mừng rỡ "Bạn nhỏ, em nói chú họ gì?? Là họ Thiệu sao?"

Đôi mắt Mạch Nha chứ đầy tức giận, tay nhỏ nắm lại thật chặt.

Giản Đông Dục đang muốn ôm bé chen ra, ai ngờ đằng sau lại có một vòng vây chen đẩy, gậy chống của anh bị rơi xuống, biến mất dưới chân đám người đó, cả người chênh vênh, té xuống trên đường.

Mạch Nha cũng ngã xuống theo, thân thể nho nhỏ đúng lúc đè lên các đốt ngón tay bị thương của Giản Đông Dục.

Trong nháy mắt, sắc mặt Giản Đông Dục tái mét, trên thái dương đã chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, kêu lên một tiếng đau đớn.

Mạch Nha bị dọa ngây người, chân tay lúng túng đứng lên, quỳ gối bên cạnh Giản Đông Dục, bắt đầu khóc thét "Mẹ ơi!!"

Giản Đông Dục chịu đựng đau đớn, sờ sờ vào người Mạch Nha, ôm vào lòng "Ngoan, cậu không sao."

"Các người đang làm gì vậy?" Trình Nam từ trong xe đậu ở ven đường chạy tới, thở hổn hển, đẩy đám người dó, chạy đến bên cạnh Giản Đông Dục, nhìn thấy người đàn ông ngày trước cao lớn kiêu ngạo, giờ phút này, sắc mặt tái nhợt, té trên mặt đất, trái tim bắt đầu thắt lại "Các người có còn đạo đức không? Không thấy chân anh ta bị thương sao?'



Lúc Giản Tang Du nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện đã là buổi tối, lúc cô nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Mạch Nha ngồi trên ghế dài ở bệnh viện, bả vai run run nức nở, cả trái tim đều tan nát.

Giản Tang Du đi qua ôm lấy tiểu tử kia, đặt cằm lên mái tóc mềm của nó, nước mắt không hiểu sao lại chảy xuống, uốn lượn theo gò má : "Thật xin lỗi, mẹ đã tới trễ."

Mạch Nha vòng tay ôm lấy Giản Tang Du, khóc nức nở, nắm chặt quần áo của cô không buông tay "Mẹ, chúng ta tìm chú về, để chú dạy dỗ những người xấu này dùm."

Thân thể Giản Tang Du cứng đờ, chua xót động khóe môi.

Trình Nam ở trong phòng bệnh với Giản Đông Dục, bác sĩ đang làm kiểm tra toàn diện cho anh, Giản Tang Du đứng ở ngoài cửa, nhìn nửa khuôn mặt cương nghị đang chịu đựng của anh trai, tay nắm thật chặt ở bên người.

Cô cúi người sờ sờ tóc Mạch Nha, nhẹ giọng nói "Bao bối ngoan ngoãn ở bệnh viện với cậu, mẹ ra ngoài một lát."

Mạch Nha lo lắng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại "Mẹ đi đâu?" Bên ngoài toàn là người xấu, nó rất lo lắng Giản Tang Du bị bắt nạt.

"Mẹ đi dạy dỗ người xấu." Trong mắt Giản Tang Du hiện lên sự u ám, cô không thể lại dễ dàng tha thứ cho những người tổn thương người nhà của mình, lịch sử tuyệt đối không thể lặp lại!

Thiệu Trí còn đang ve vãn nữ y tá thay ca, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng một cách thô bạo, hắn không vui nhướng mắt, nhìn đến cô gái đứng ngoài cửa, hơi sững sờ "... Giản Tang Du?"

Giản Tang Du đứng ở cửa, mặt không hề thay đổi, liếc mắt nhìn nữ y tá quần áo xốc xếch kia, quét mắt khinh miệt nhìn Thiệu Trí "Tôi muốn nói chuyện với anh."

Thiệu Trí cau mày, vẻ mặt bỡn cợt "Tôi không dám nói chuyện với cô. Mắc công Thiệu Khâm lại đánh tôi một trận, chắc phải ở bệnh viện dài dài."

Lúc Giản Tang Du nghe nói như thế, trong lòng nhói lên mạnh mẽ. Từ đầu, cô cũng không biết chuyện này, kiềm chế cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, cô thản nhiên nhìn về y tá đứng một bên "Cô à, chắc cô không muốn bị khiếu nại chứ?"

Nữ y tá băn khoăn nắm đồng phục, xấu hổ nhìn Thiệu Trí, nói "Trí thiếu, tôi, tôi đi ra ngoài trước."

Từ đầu tới cuối, Thiệu Trí cũng không thèm nhìn đến Giản Tang Du, chẳng qua chỉ là một cô gái, có thể làm gì cậu ta chứ? Tay cậu ta lộ liễu đặt ở cái mông mềm mại của nữ y tá, nhéo một cái, nói mờ ám "Buổi tối nhớ tới giúp anh đắp chăn..."

Ánh mắt Giản Tang Du nhìn hắn càng căm ghét, loại người chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ này, quả là chẳng có gì khác biệt so với cầm thú.

Y tá thẹn thùng e lệ, vẫn khôn ngoan đóng lại cửa phòng, không gian trắng toát trong nháy mắt an tĩnh lại, Thiệu Trí gối cánh tay, lười biếng nhìn chằm chằm cô gái trước mặt "Nói chuyện gì?"

Giản Tang Du không hề che giấu sự bực tức hiện cả lên trên mặt, bước một bước nắm lấy đồ bệnh nhân của Thiệu Trí "Cuối cùng là anh muốn gì?"

Thiệu Trí nhíu mày, trừng mắt nhìn người phụ nữ điên này "Mẹ nó, đầu óc có bị bệnh không?"

Gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du đầy dữ tợn "Súc sinh, ngay cả đứa bé cũng không tha, anh thật sự không đáng làm người."

Thiệu Trí tự nhiên bị mắng, cơn tức phút chốc bốc cháy, đưa tay giữ cánh tay Giản Tang Du, hung hăng đẩy cô xuống giường, cúi người đè lên "Đồ đàn bà điên, cô thiếu người chơi phải không? Ông đây trêu cô, chọc giận cô rồi hả. Năm năm trước đã mặt dày mày dạn đổ oan tôi, bây giờ lại điên vì cái gì nữa đây? Chuẩn bị tội danh gì cho tôi nữa hả?"

Thân thể Thiệu Trí cường tráng, mặt mũi cũng nhăn nhó. Giản Tang Du cười lạnh trong lòng, sao có người lại vô sỉ tới như vậy? Cô nhắm chặt mắt, hung dữ nói "Được, chúng ta nói chuyện bây giờ, anh nói ra những chuyện đó, cuối cùng là muốn làm gì? Làm vậy anh được lợi gì?"

Thiệu Trí nhìn cô ngờ vực "Lộn xộn cái gì?"

Vẻ mặt Giản Tang Du không sợ, giận dữ trợn mắt nhìn hắn.

Thiệu Trí cảm thấy bản thân hình như đã bỏ qua điều gì, mặt hắn âm u, phút chốc bóp chặt cổ tay Giản Tang Du "Nói!"

Giản Tang Du biến sắc, giọng nói bắt đầu không ổn định "Giả bộ cái gì, chẳng lẽ không phải mẹ anh gieo tin đồn khắp nói, nói tôi dụ dỗ anh, không phải bà ta dán truyền đơn bên ngoài nhà tôi, nói tôi muốn bước vào Thiệu Gia các người...." Giản Tang Du nghẹn ngào nói không được, nhớ tới những chuyện cũ nhục nhã này vẫn còn phẫn nộ, đau khổ và áp lực.

Vẻ mặt Thiệu Trí lạnh tanh, chế giễu "Đời này có phải phản ứng của cô chậm hơn người bình thường vài năm không?"

Ánh mắt Giản Tang Du âm u, nhấc chân đạp Thiệu Trí xuống dưới đất "Trừ mẹ anh ra, còn ai vào đây dùng lại chiêu cũ, phanh phui mọi chuyện với truyền thông! Trò hạ lưu như vậy, không phải bà ta ra tay sao?"

Thiệu Trí thật xui xẻo muốn chết, vết thương bị Thiệu Khâm đá, lại bị người đàn bà thối này đạp trúng. Lúc này, mới hồi phục được vài ngày, lại bị một cước của Giản Tang Du đá về như cũ, đau đến nỗi mặt mũi đều nhăn nhó "Mẹ bà nó!"

Giản Tang Du nhìn bộ dáng Thiệu Trí, đầu đầy mồ hôi, ra sức hít vào một hơi, đáy lòng sinh ra một ý nghĩ to gan, người như thế... căn bản không xứng sống trên đời.

Cô đưa tay lấy gối kê đầu kế bên, đột nhiên nhào lên, dùng hết sức đè Thiệu Trí trên mặt đất. Thiệu Trí thình lình bị cô đè ngã trên sàn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hô hấp trong nháy mắt bị chặn lại.

Vết dao ở bụng dưới của cậu ta đang căng lên đau đớn, giãy giụa một chút cũng đụng đến miệng vết thương, mũi và miệng đều bị chặn thật chật, đầu óc trống rỗng, miệng phát ra tiếng kêu nhỏ, đưa tay nắm tóc Giản Tang Du.

Mặc dù Thiệu Trí bị thương, nhưng vẫn là một người đàn ông cao 1m83, huống hồ giây phút sinh tử, căn bản Giản Tang Du không phải đối thủ của cậu ta.

Hai người đánh đấm hỗn loạn cả lên, quay cuồng trên mặt đấy. Trình Nam chạy vào phòng bệnh, thấy cảnh như vậy, sợ tới mức mất hồn mất vía, liền kéo Giản Tang Du lên "Giản Tang Du, em điên rồi!"

Giản Tang Du thở hổn hển, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Thiệu Trí chằm chằm "Pháp luật không cho em công bằng, em sẽ dùng cách của mình đòi công bằng cho mình."

Trình Nam bất đắc dĩ lắc đầu "Đáng giá sao? Mạch Nha và Đông Dục còn đang chờ em, em muốn bọn họ sống như thế nào?"

Ánh mắt đỏ ngầu của Giản Tang Du co rút nhanh, dần dần bình tĩnh lại.

Trình Nam biết Giản Tang Du rất để ý tới người nhà, hơn nữa, chân của Giản Đông Dục vì cô mới bị thương thành như vậy, cô thật sự rất nóng lòng bảo vệ người nhà của mình.

Thiệu Trí tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đôi mắt trên gương mặt trắng xanh mở trừng thật to "Giản Tang Du, cô chết chắc, ông đây liều chết với cô!"

Trình Nam hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Trí. Ấn tượng của cô với Thiệu Trí rất xấu, hai nhà cũng coi như là quen biết nhau. Mấy năm trước, Trình Doanh và Thiệu Trí thân với nhau, hai người đã làm một chuyện không người nào không ghê tởm, cho nên, cô nói chuyện với Thiệu Trí tuyệt không chút lưu tình "Ngậm miệng, chính anh làm chuyện tốt, còn dám nói!"

Thiệu Trí ho khan kịch liệt vài tiếng, cười u ám ra tiếng "Các người có óc không? Nói ra mọi chuyện đối với tôi có cái chó gì tốt, ba mẹ tôi không xấu mặt sao?"

Trình Nam và Giản Tang Du ngờ vực nhìn Thiệu Trí.

Thiệu Trí chống sàn nhà ngồi dậy, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào Giản Tang Du "Có phải hai chúng ta nên cùng tìm hiểu chuyện lúc đó hay không? Cuối cùng cha của đứa bé là ai, cô không muốn biết sao?"

Toàn thân Giản Tang Du cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn môi Thiệu Trí chậm rãi động đậy, cô khó khăn nuốt nước miếng một cái "Anh.. anh có lòng tốt vậy sao?"

Thiệu Trí lại ho một trận lồng cả phổi, trên mặt đầy vẻ ác độc "Ông đây cũng muốn biết, là tên khốn nào hãm hại sau lưng ông."

-----------------------------------

  Giản Tang Du nắm đấm tay thật chặt, nhìn Thiệu Trí ngờ vực "Đừng nghĩ rằng con trai tôi không giống DNA với anh là tôi không tình nghi, anh là người biết rõ nhất tại sao tôi lại xuất hiện ở Hồng Lạc."


Hồng Lạc là tên của khách sạn đó, cả đời Giản Tang Du sẽ không quên được mình bị hôn mê mang đến đó như thế nào. Cho dù không nhớ rõ cả quá trình, nhưng lúc tỉnh lại, điều đầu tiên thấy được chính là ba kẻ này.

Thiệu Trí giải thích chuyện tệ hại này đau cả đầu, chống sàn nhà lảo đảo đứng lên, liếc cô một cái "Được rồi, tôi nói điều tra là sẽ nhất định điều tra, cả cái chuyện tại sao những tạp chí kia bịa đặt sanh sự. Bây giờ cô có nghi ngờ nặng nề tôi cũng không giải thích được. Chuyện quan trọng trước mắt, chính là phải cùng nhau tìm ra kẻ đứng sau lưng."

Giản Tang Du nhìn Thiệu Trí phòng bị, cậu ta luôn gian xảo đa đoan. Rốt cuộc có hung thủ thật sự hay không đều là cậu ta nói, chẳng lẽ lúc đó còn có người thứ 4 mà cô không biết ư?

Trình Nam nhìn Thiệu Trí đang trong trạng thái suy yếu không có tâm tình muốn gây chuyện phiền phức với Giản Tang Du, nên muốn dẫn Tang Du đi.

"Đứng lại" Thiệu Trí nằm trên giường, cười nhạt nhìn các cô "Muốn đi dễ vậy ư. Tôi phải chịu oan uổng một dao và một trận đòn như vậy sao?"

Trình Nam cau mày thật chặt, tức giận quay đầu lại "Anh còn muốn thế nào? Thiệu Trí, những chuyện của anh làm có trời đang nhìn thấy, cẩn thận bị báo ứng đó."

Thiệu Trí híp mắt, nhìn Giản Tang Du đang mặt mày xanh lét, giơ tay lên, mở miệng tao nhã "Okie, đi đi, có tin tức sẽ báo với các người."

Dù sao, vẫn còn nhiều thời gian.

Thiệu Trí không phải là người tốt, nếu như không liên quan đến lợi ích của cậu ta, thì cậu ta cũng khinh thường phải phản ứng với Giản Tang Du. Thiệu Trí cũng không muốn vừa ra viện đã bị bà mẹ của mình phiền, càng không muốn cả đám ký giả cứ hăng hái theo sát quấy rầy mình đi tán gái.

Cho nên Thiệu Trí hành động nhanh nhẹn cho người đi điều tra tòa soạn báo, tìm hiểu rõ ngọn nguồn, rất nhanh đã tìm được người tung tin trong truyền thuyết.

Thiệu Trí nhìn báo cáo mà thuộc hạ đưa tới, nhíu mày "Cậu chắc chắn chứ?"

Hắc Tam gật đầu khẳng định "Lúc đó em cũng sợ hết hồn, theo lý thuyết, bà ấy phải không nên nhằm vào anh chứ. Nói thế nào cũng là người một nhà mà"

Thiệu Trí cong khóe miệng cười lạnh, ném tài liệu lên chăn "Người một nhà? Ba tôi và bác cả không có quan hệ máu mũ. Ba tôi là con chồng trước của bà nội tôi. Bà tôi tái giá, bác cả đã không ưa ba tôi từ lâu rồi."

Hắc Tam thất thần nghe quan hệ phức tạp nhà họ Thiệu, sờ sờ cằm "Cho dù không phải ruột thịt, nhưng bêu xấu anh thì bà ta được lợi ích gì? Chuyện này chắc là có liên quan đến Thiệu Khâm ư?"

Trên mặt Thiệu Trí hiện nụ cười quỷ quái, vỗ vỗ bả vai Hắc Tam "Đưa tài liệu cho Giản Tang Du, để cho cô ta biết mẹ của Thiệu Khâm đã làm chuyện tốt gì."

Hắc Tam cũng mê mê tỉnh tỉnh không rõ tại sao Thiệu Trí lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ muốn xem náo nhiệt ư?

Dĩ nhiên Thiệu Trí đâu có nhàm chán như vậy. Cậu ta biết được chủ ý của Cố Dĩnh Chi là một tên bắn hai chim, vừa đối phó Giàn Tang Du, vừa vạch trần nội tình của cậu ta ra ngoài.. Nếu làm cho thanh tra ban kỷ luật chú ý, ngay cả cha anh là Thiệu Chính Lâm cũng phải bị dính dáng. Hơn nữa, năm đó mẹ cậu còn làm rất nhiều chuyện với Giản Tang Du, chuyện này nếu thật điều tra ra, hậu quả chắc chắn không gánh nỗi rồi.

Thiệu Trí dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, để cho Thiệu Khâm và mẹ của anh ta đấu với nhau. Dù sao Thiệu Khâm đã nhịn Cố Dĩnh Chi không phải chỉ mới một hai ngày. Tâm tình cũng thật tốt, gối lên cánh tay nhướng mắt nhìn Hắc Tam "Đực ra đó làm gì, còn không mau đi đi! Còn nữa, điều tra lại chuyện của Giản Tang Du năm đó, mẹ kiếp, khách sạn Hồng Lạc lớn như vậy, thế mà tất cả camera đều hư à."

Hắc Tam phẫn nộ mím môi, nếu như không hư, chuyện thất đức mày làm đã bị quay lại đưa đến sở cảnh sát từ lâu rồi.

———————-

Lúc Giản Tang Du biết chân tướng, chỉ ngẩn người lẳng lặng nhìn vào hình Cố Dĩnh Chi. Cô nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, duy chỉ không nghĩ đến là chuyện này có liên quan đến Thiệu Khâm.

Khoảng cách giữa cô và Thiệu Khâm, trong nháy mắt lại phơi bày tàn khốc trước mắt mình.

Cho dù cô có trốn tránh như thế nào, cũng không thể không thừa nhận, giữa cô và Thiệu Khâm có rất nhiều trở ngại ngăn cản. Thiệu Trí là một, còn thêm Thiệu gia cao sang không thể nào với tới nữa.

Toàn thân Giản Tang Du ỉu xìu ngã trên ghế salon, lông mi dày khẽ rủ xuống, cố gắng đè nén những giọt lệ nóng bỏng chua xót....

Bởi vì lo lắng ký giả sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến con trai, Giản Tang Du muốn xin nghỉ cho Mạch Nha. Dù sao, bây giờ cô cũng tạm thời thất nghiệp, nên giành nhiều thời gian cho con trai hơn.

Mạch Nha quấn lấy Giản Tang Du bắt cô kể cho nó nghe chuyện cổ tích. Giản Tang Du mới vừa lấy quyển truyện thì điện thoại lại reo vang. Trong khoảnh khắc đó, lòng cô đột nhiên nhói lên, trái tim đập mạnh kịch liệt.

Cô không cần nhìn cũng biết sẽ là ai...

Mạch Nha hứng khởi quơ cánh tay nhỏ bé, chạy đến ngồi cạnh điện thoại, kích động bắt máy "Chú ơi."

Nụ cười không hề che giấu trên mặt của nó. Tựa như những uất ức mấy ngày qua cũng tan biến vô hình. Giản Tang Du ngồi trên ghế salon im lặng nhìn gương mặt mừng rỡ của con trai, trong lòng chua xót không dứt.

Chưa từng có bất kỳ giờ khắc nào, cô lại mãnh liệt kỳ vọng vào Mạch Nha là.... con trai của Thiệu Khâm như vậy. Nếu như có thể như thế thì tốt biết bao nhiêu.

Mạch Nha và Thiệu Khâm luôn có đề tài nói không hết, lời trẻ con của nó dường như cũng làm Thiệu Khâm không hề chán ghét. Một người tính tình bất hảo như vậy, lại luôn nhẫn nại tính cách trẻ con của thằng nhóc. Anh nói rất nhiều truyện lý thú trong doanh trại cho nó nghe, chọc nó ôm bụng cười khanh khách không ngừng.

Mạch Nha nói chán chê rồi mới đưa điện thoại cho Giản Tang Du. Giọng nói hùng hồn của Thiệu Khâm vang lên, vẫn mang theo vẻ cười cợt thờ ơ "Có nhớ anh không hả?"

Giản Tang Du nghe giọng của anh, trong đầu luôn hiện lên dáng vẻ du côn của anh, nhớ đến câu "Chờ anh" trước khi chia tay, lại kìm lòng không được rơi nước mắt, nồng giọng mũi đáp "Nhớ"

Bên kia, Thiệu Khâm dừng lại một giây, thử kêu cô một tiếng "Tang Du?"

Giản Tang Du không nói, Thiệu Khâm lập tức khẩn trương "Khóc à? Tại sao?"

Giản Tang Du vẫn không nói, che mắt mũi lại, cuối cùng cũng cố gắng làm cho giọng nói mình nghe nhẹ hơn, không lộ ra vẻ khác thường "Không có khóc, chỉ là nhớ anh thôi."

Thiệu Khâm cười nhẹ, giọng nói trầm ấm tựa như từ khoan ngực anh truyền ra ngoài "Đồ ngốc, có muốn anh trai "nói chuyện yêu đương" với em hay không? Trong điện thoại cũng có thể mà."

Giản Tang Du không nhịn được cười ra tiếng. Bây giờ cũng không thấy khó chịu vì sự vô lại và lưu manh của Thiệu Khâm nữa rồi. Ngược lại, ngay cả khi anh như vậy cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng an toàn ấm áp.

Thiệu Khâm nói rất nhiều chuyện với Giản Tang Du, nào là những chuyện vặt vãnh nhàm chán, nào là những tân binh khó dạy, nghịch ngợm gây sự.... Nhưng Giản Tang Du vẫn nghe nghiêm túc, tưởng tượng ra vẻ mặt uy nghiêm, khí thế hào hùng của Thiệu Khâm, trong lòng cũng có sự rung động khác thường.

Cô đã thấy anh mặc quân trang, trước kia không cảm thấy, bây giờ nhớ tới, lại thấy anh hùng cường tráng, đẹp trai bức người.

Giản Tang Du nghe tiếng nói của Thiệu Khâm, những uất ức và chịu đựng mấy ngày nay cũng bộc phát trong khoảnh khắc. Bỗng nhiên cô sinh ra một sự xúc động mãnh liệt — Cô muốn gặp Thiệu Khâm, muốn gặp ngay lập tức. Nếu sau này chỉ có thể nhìn tương vọng về người đàn ông này, vậy thì ở thời khắc đẹp nhất, làm một chút chuyện điên rồ cũng không tệ.

Thậm chí Giản Tang Du không hề nói cho Thiệu Khâm biết, giao Mạch Nha cho Giản Đông Dục rồi xuất phát.

—————–

Doanh trại của Thiệu Khâm ở một huyện thành vắng vẻ gần thành phố. Giản Tang Du đã tra qua đường đi trên mạng, mặc dù rất ngoằn ngoèo, phải chuyển 3 trạm xe buýt, cuối cùng còn phải ngồi xe máy địa phương đi ba vòng, nhưng nghĩ đến trải qua những chuyện này vì anh, cô cũng không cảm thấy khó chịu.

Dọc đường cô cứ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng thong thả ung dung, chưa bao giờ cảm thấy tự tại như vậy. Những cảm xúc đau khổ bi thương kia dường như bị nỗi vui sướng vì sắp được gặp Thiệu Khâm đuổi đi mất, cả người cô tràn đầy sức mạnh.

Hỏi dân địa phương địa chỉ đóng quân xong, Giản Tang Du cẩn thận sửa sang lại chính mình cho tốt, giẫm trên đường chiều đi về phía doanh trại.

Trực ban gác công đứng nghiêm, lúc gặp cô thì kính cẩn chào theo nghi thức quân đội "Đồng chí, có chuyện gì không?"

Giản Tang Du bị gọi bằng từ xa lạ này nên có hơi khẩn trương "... Tôi tìm Thiệu Khâm."

Ánh mắt của người gác cổng dừng lại vài giây trên mặt Giản Tang Du, vẻ mặt kỳ dị một chút "Xin chờ chút, để tôi gọi điện thoại."

Giản Tang Du lấy giấy chứng minh nhân dân ra để đăng ký, chú ý đến ánh mắt của người lính kia gọi điện thoại nhìn mình càng thêm kỳ quái. Cô ngờ vực cúi đầu nhìn xuống trang phục mình, áo sơ mi trắng, váy màu đỏ rượu, làn váy che xuống tận bàn chân, tuyệt không có hở hang mà.

"Chị có thể đi vào." Vẻ mặt người lính bình tĩnh đưa lại giấy chứng minh cho cô.

"Cám ơn" Giản Tang Du bước đi mờ mịt trong hoàn cảnh lạ lẫm, khắp nơi đều hô những khẩu hiệu to rõ.

Người lính kia cũng không nói cho cô biết Thiệu Khâm đang ở đâu. Giản Tang Du cứ đi loạn xạ không có mục tiêu, cuối cùng thấy phía trước có một bóng người đang từ từ bước đi, cô vội vàng đuổi theo "Xin hỏi..."

Ánh mắt dừng ở quân hàm của người đó, hai gạch bốn sao.... Nhiều hơn Thiệu Khâm hai sao.

Giọng nói Giản Tang Du lập tức trở nên nghiêm túc kính nể "Xin hỏi, anh biết Thiệu Khâm ở đâu không?"

Giản Tang Du chú ý thấy, lúc người này nghe mình nhắc tới Thiệu Khâm, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại, gương mặt anh khí cũng tươi cười "Thiệu Khâm à, tôi dẫn cô đến đó, cũng đúng lúc tôi có việc tìm cậu ta."

Giản Tang Du hơi nghi ngờ len lén liếc nhìn anh ta một cái. Sao mỗi người nghe thấy mình tìm Thiệu Khâm, cũng tỏ vẻ kinh ngạc như vậy chứ?

Vóc dáng người đó rất cao, bước chân lớn vô cùng, anh ta bước một bước, Giản Tang Du phải đi nhanh hai bước. Cô không khỏi cảm thán, thì ra bình thường Thiệu Khâm thật nhân nhượng cô ....

"Kiều Nghị." Người đó bỗng nhiên mở miệng.

"Hả?" Giản Tang Du ngẩn người, ngu ngơ nhìn người đàn ông cao lớn kia.

Người đàn ông cười lộ cả hàm răng ngay ngắn, vô cùng thân thiết "Tên của tôi."

Giản Tang Du cười gật đầu "Giản Tang Du"

Trong đáy mắt của Kiều Nghị có nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu "Tôi biết."

Giản Tang Du kinh hãi lần nữa "Tại sao anh biết?"

Kiều Nghị mỉm cười không nói, chỉ chỉ vào một nơi cách đó không xa "Thiệu Khâm ở đó."

Giản Tang Du nghe thấy tiếng nhìn lại, từ xa đã thấy được những bóng dáng xếp thành từng hàng ngay ngắn, người đứng đầu đang hô hiệu lệnh rõ ràng chính là Thiệu Khâm. Anh mặc quân trang, vành nón khẽ hạ thấp, vừa che kín mặt mũi, đã không gặp anh nửa tháng, tựa như cả người cũng đen một ít, cũng chắc khỏe hơn một chút. Cứ nhìn như vậy, cứ như một gốc cây to lớn vững chắc, cành lá xum xuê.

Kiều Nghị cong ngón trỏ lại bỏ lên miệng huýt sáo.

Thiệu Khâm lập tức nheo lông mày lại, xoay đầu, gương mặt tuấn tú lộ vẻ khó chịu, lúc thấy Giản Tang Du thì cả người cũng....choáng váng.

Anh đứng dại ra tại chỗ, đôi mắt đen nhánh tràn ngập vẻ khó tin, bộ dáng đó quả thật rất buồn cười. Giản Tang Du mím môi cười, đứng bất động tại chỗ. Cả đường tàu xe mệt mỏi, khi nhìn đến vẻ kinh ngạc rồi đến mừng rỡ của anh, cũng cảm thấy an ủi vô cùng. Ngay cả sắt đá trong tim cũng bị tháo dỡ đi.

Kiều Nghị khẽ cười, vênh vênh cằm lên với Thiệu Khâm "Lo lắng làm gì, cho cậu một ngày nghỉ, vui vẻ tiếp đón Tiểu Giản đi."

Bọn lính bắt đầu ồn ào, những tiếng nói ồn ồn của đàn ông vang vọng tận trời xanh. Giản Tang Du lúng túng nghiêng người, quay đầu nhìn về phía khác, cảm giác như mình đã đi lầm vào hang sói....

Thiệu Khâm đen mặt gầm nhẹ lên "Im lặng hết cho tôi."

Anh vừa chuyện người đi một bước, ồn ào lại vang lên không dứt bên tai.

Thiệu Khâm cũng không có tâm tư để ý đến đám khỉ gió kia nữa, tháo nón cuộn lại nhét vào vị trí trên vai, sải bước đi tới đây. Bước chân trầm ổn mạnh mẽ, Giản Tang Du nghe tiếng bước chân kia, trái tim cũng không tự giác đập nhanh theo.

Anh dừng lại cách cô một khoảng rất gần, đôi mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú.

Cho dù không nói lời nào, nhưng Giản Tang Du vẫn có thể nghe được sự vui sướng trong tận đáy lòng của anh. Nụ cười của Giản Tang Du không giấu được trên khuôn mặt, gật đầu với Kiều Nghị "Cám ơn anh."

Kiều Nghị làm ra vẻ thần bí cúi người khẽ nói bên tai cô "Tôi mới phải cám ơn cô, làm cho thần mặt đen của chúng tôi thay hình đổi dạng đó."

Giản Tang Du khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt Thiệu Khâm u ám kéo Giản Tang Du vào ngực mình, lạnh lùng nhìn Kiều Nghị một cái "Nói chuyện thì cứ nói, sao phải đứng gần như vậy."

Giản Tang Du "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro