[04/08]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Bố chồng tôi, Thẩm Kiến Phong, là người rất nghiêm khắc.

Ông ấy cũng rất khắc khe trong việc giáo dục Thẩm Mộ Phong.

Tôi nghe nói sau khi Thẩm Mộ Phong mười tám tuổi, bố chồng đã cắt hết nguồn kinh tế của anh ấy, buộc anh phải tự mình đi nước ngoài làm việc kiếm sống, tự cung tự cấp.

Sau khi gia nhập công ty, bố chồng cũng bắt anh ấy bắt đầu từ dưới lên, không bao giờ được đặc biệt ưu đãi vì là con trai của chủ tịch.

Thẩm Mộ Phong đáng thương thường xuyên phải làm việc quá giờ đến tận sáng, còn vì một chút sai lầm nhỏ mà bị ông ấy mắng đến máu chó đầy đầu.

Cũng chính vì lí do này, nên Thẩm Mộ Phong trầm mặc ít nói, tính cách lạnh lùng, xa cách, như một cái tủ lạnh lớn di động.

Nhưng kể từ khi tôi không hiểu sao tỉnh dậy có kỹ năng đọc tâm, mới phát hiện ra dưới vẻ bề ngoài lạnh như băng của Thẩm Mộ Phong, thực ra là một trái tim mềm mại.

Tôi và Thẩm Mộ Phong kết hôn vì mục đính kinh doanh.

Không có quá nhiều lí do lạ lùng và phức tạp.

Chỉ đơn giản vì chúng tôi trai chưa cưới gái chưa gả, tuổi cũng đã đến.

Tôi nghĩ anh không có những sở thích không tốt, vậy thì cưới thôi.

Cưới sớm còn có thể thoát khỏi sự thúc giục kết hôn từ gia đình, để tôi tự do thỏa mái.

Thực tế cũng vậy.

Sau khi kết hôn với Thẩm Mộ Phong, sự thay đổi lớn nhất là, ngoài việc bên giường có thêm người ra, không còn gì khác.

Tôi ngủ sâu, lúc rời giường, Thẩm Mộ Phong đã không còn ở đó.

Mà anh ấy thường xuyên tăng ca, nên đợi tôi ngủ rồi mới trở về trong đêm khuya.

Rõ ràng sống cùng dưới một mái nhà, nhưng số lần chúng tôi nói chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mặc dù vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.

"Tại sao lại ly hôn?" Bố chồng nhíu mắt, nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

"Ba, thực ra con..."

Còn không đợi tôi giải thích, tiếng lòng của bố chồng cũng theo đó mà vang lên.

"Chắn chắn là thằng nhóc thúi kia khi dễ Dĩ Đường, xem ra không đánh gãy chân chó của nó là không được."

À, này?

"Tiểu tử thúi này sẽ không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ, ây không thể nào, không thể nào, tiểu tử kia tuy rằng trong có vẻ phong lưu, nhưng tính cách vẫn là giống ta tương đối chung tình."

"Bất quá ai biết được thế giới bên ngoài đầy quyến rũ, tiểu tử thúi này trong lúc nhất thời không suy nghĩ kĩ bị hồ ly hoang bên ngoài làm mờ mắt cũng nên."

"Nếu nó dám làm ra chuyện có lỗi với con gái của chiến hữu ta, ta nhất định phải đem hắn đánh cho hoài nghi cuộc đời đến không thể tự lo cho bản thân."

"Quên đi, nếu đánh đến cuộc sống không thể tự lo ta còn phải hầu hạ, vẫn là trực tiếp đánh ch*t luôn đi."

Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào bố chồng.

Ông có phải là hung ác quá không?

Tôi không khỏi đồng tình với Thẩm Mộ Phong.

Đây nào còn là giáo dục bằng roi gậy.

Đây rõ ràng là đối đãi như kẻ thù mà.

Bố chồng kết thúc những suy nghĩ của mình, nói với tôi: "Con dâu, con yên tâm, nếu Thẩm Mộ Phong có lỗi với con, ta sẽ can thiệp cho con một công đạo."

Tôi đổ mồ hôi lạnh.

Ông sẽ can thiệp như nào ah?

Mẹ chồng tôi hốt hoảng nói: "Ông làm gì, ông làm gì, không phải lại bắt con trai tôi chép kinh Kim Cương lúc nửa đêm chứ?'

Khóe miệng bố chồng tôi khẽ giật giật: "Đó đều là chuyện trước khi nó mười tuổi."

Ông cười lạnh: "Sau mười tuổi, không đánh không thành tài."

Lúc này Thẩm Mộ Phong đang ngủ trên giường, hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp giáng xuống, chân chó của mình có nguy cơ bị đập gãy.

Nhưng anh ấy không làm gì sai cả.

Tôi ngăn cản bố chồng tôi, người đang đầy háo hức để làm gì đó: "Ba, ba, anh ấy đã ngủ rồi, có việc gì mai nói được không ạ?"

Tôi nhìn ông ấy một cách đáng thương.

Mẹ chồng tôi cũng lên tiếng ủng hộ: 'Đúng vậy đúng vậy, vợ chồng sơn người ta cái gì cũng chưa nói, ông gấp gáp cái gì."

Mẹ chồng kéo bố chồng tôi xuống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng chí Thẩm Mộ Phong, tôi vừa mới cứu mạng anh đấy nhé!

Khi tôi chuẩn bị trở về phòng, con mèo bông trong nhà đi ngang qua trước mắt tôi.

Thật không may, tôi nghe được cả tiếng lòng của nó.

"Meow meow meow, đây là chủ nhân tôi yêu thích nhất, xin đừng rời đi."

Tôi ngạc nhiên nhìn nó.

Bình An mở to đôi mắt xanh ngọc rạng rỡ, meow meow hai tiếng với tôi.

Tôi bị sự đáng yêu của nó làm cho tan chảy, cúi xuống và ôm nó lên.

Kết quả, một giây sau tiếng lòng của nó truyền đến: "Liệu có phải ánh trăng sáng của nam chủ nhân trở về bị nữ chủ nhân phát hiện không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro