43: Tình yêu có bao nhiêu suy tính (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Minh Khải bị Triệu Tuấn túm cổ áo lên án nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nhiều, chung quy cũng đã qua lâu như vậy, có lẽ hắn đã tiêu hóa được tin tức ấy rồi. Hắn chỉ lẳng lặng nghe Triệu Tuấn nói, không biểu cảm cũng không hành động gì.

"Chu Minh Khải, mày có tư cách gì để tổn thương Hứa Gia Dương chứ?" Triệu Tuấn bị thái độ không hề nao núng của Chu Minh Khải chọc giận. Cậu đấm một cú thẳng mặt hắn, một tay khác vẫn túm cổ áo Chu Minh Khải, sau đó lại đấm thêm một cú nữa.

Lý Kỷ ban nãy còn nói sẽ thiên vị, nhưng nay thấy Chu Minh Khải không hề có ý định đánh trả, gã cũng chỉ có thể đứng cạnh nhìn Triệu Tuấn đơn phương đấm Chu Minh Khải vài cú.

Tôi thấy khóe miệng Chu Minh Khải rướm máu, trong lòng lo lắng cuống quýt. Đây là người mà trước kia tôi dù có phải liều mạng cũng muốn bảo vệ, bây giờ tôi lại chỉ có thể đứng nhìn hắn bị đánh mà không làm gì được. Thậm chí tôi còn không thể chỉ trích Triệu Tuấn điều gì. Trong ngày cưới cậu đánh nhau vì tôi, tôi còn có thể nói gì đây.

Người đầu tiên tiến đến ngăn cản là cha của Chúc Khanh Khanh, dù sao cũng là người lớn tuổi hơn, đánh nhau trong đám cưới thực sự không thích hợp, nên khi thấy Triệu Tuấn không định dừng tay, ông cũng chỉ có thể đi ra can ngăn. Kết quả là vừa mới đi lên chạm tới Triệu Tuấn, ông đã bị Chúc Khanh Khanh kéo lại, dáng vẻ không cho ông can thiệp.

"Có thể cho tôi socola không?" Chu Minh Khải nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi vết máu ở khóe miệng, hỏi một câu chẳng hiểu ra sao.

"Mày bị điên à!" Triệu Tuấn buông lỏng tay ra, mắng, "Hứa Gia Dương đúng là mắt mù!"

Chu Minh Khải ngoảnh mặt làm ngơ, lại hỏi: "Có thể cho tôi socola không? Cậu là người bạn mà cậu ấy quan tâm vô cùng, nhất định cậu ấy sẽ muốn socola kết hôn của cậu lắm."

Tôi thật sự sắp bị Chu Minh Khải chọc tức cười.

Triệu Tuấn rõ ràng cũng thế, đẩy mạnh hắn về phía sau và nói: "Nếu nó muốn, hôm khác ông đây đi thủ đô đốt một trăm hộp ở trước mộ nó!"

Dường như Chu Minh Khải vẫn muốn hộp socola ấy: "Nhưng mà..." Tôi muốn tự tay đưa cho cậu ấy.

"Chu Minh Khải, đám người từng học Dân Dục hiện đang sống ở thủ đô có nói, hồi cấp ba mày thích Lâm Thanh Dật, đúng không?" Triệu Tuấn nói, "Ông thầy dạy tiếng Anh lớp bọn mày kia ấy, đúng không? Mày thích thầy giáo của bọn mày, vì vậy kể từ khi truyền ra tin Lâm Thanh Dật tự sát, mày vẫn luôn tính món nợ này lên đầu Hứa Gia Dương, đúng không?"

Nghe đến đây, ánh mắt của Chu Minh Khải sáng lên, nhìn chằm chằm Triệu Tuấn. Hắn hơi sợ hãi, hắn luôn cảm thấy chuyện năm xưa chẳng hề đơn giản, nhưng lại không thể nào tra xét được, bây giờ, Triệu Tuấn muốn nói điều gì?

Chu Minh Khải nín thở, nhìn Triệu Tuấn.

Triệu Tuấn cười trào phúng hai tiếng: "Còn thật thế à? Ha ha, mày và Hứa Gia Dương đều là hai kẻ mắt mù sao? Làm sao nó lại thích mày chứ? Còn mày, thế nào mà mày lại thích tên Lâm Thanh Dật kia cơ chứ? Đúng đúng đúng, mày đổ cái chết của Lâm Thanh Dật lên đầu Hứa Gia Dương, nhưng chuyện năm xưa có điều gì là giả hả? Lâm Thanh Dật xâm hại Hứa Gia Dương là giả sao? Hứa Gia Dương nằm viện ba ngày không xuống được giường là giả sao? Tổn thương vùng kín là giả sao? Lâm Thanh Dật là thầy giáo, Hứa Gia Dương là học sinh, những thân phận này là giả sao?"

Đều là thật, chẳng qua là có ẩn tình mà thôi.

Bờ môi Chu Minh Khải khô khốc, hắn khó khăn mở miệng: "Đó là... Cậu ấy dàn dựng..."

Chu Minh Khải vẫn chưa nói xong, Triệu Tuấn đã phá ra cười, cười rất to, sự nặng nề trong thanh âm hết sức rõ ràng. Cậu ngắt lời Chu Minh Khải: "Hóa ra là dàn dựng hả? Được đấy! Tốt lắm! Có dàn dựng thì cũng là điều tên Lâm Thanh Dật đáng nhận! Thằng đó vốn nên thân bại danh liệt. Quyến rũ phụ huynh và xâm hại học sinh, là bê bối cả, có gì khác nhau chứ?"

Ánh mắt Chu Minh Khải lóe lên nghi hoặc, song rất nhanh Triệu Tuấn đã giải đáp cho hắn.

"Năm ấy, Lâm Thanh Dật và cha Hứa Gia Dương đã lén lút với nhau, rồi hai kẻ đó bị mẹ nó phát hiện. Sau đó họ cùng ép mẹ Hứa Gia Dương ly hôn, cuối cùng mẹ nó nhảy lầu tự tử. Chắc mày cũng biết là nhà Hứa Gia Dương ở tầng hai mươi ba nhỉ, mẹ nó đã nhảy từ tầng đó xuống đấy. Đám Dân Dục đều không biết chuyện này. Mẹ nó nhảy lầu trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mấy ngày, vì thế lúc chúng ta thi tốt nghiệp thì Hứa Gia Dương đang tổ chức tang lễ cho mẹ nó. Mày nói xem, nó có thể buông tha cho Lâm Thanh Dật không?"

Triệu Tuấn đột nhiên nhìn Chu Minh Khải, gằn từng chữ hỏi: "Nếu là mày, mày có thể buông tha cho Lâm Thanh Dật không?"

Gương mặt Chu Minh Khải trắng bệch không còn chút máu. Những điều Triệu Tuấn nói đều là việc hắn không biết. Tất cả mọi chuyện, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ biết rằng năm ấy tôi không tham gia kỳ thi đại học, nhưng lại chưa bao giờ tìm hiểu sâu về nguyên nhân phía sau.

Tôi nghe Triệu Tuấn xé mạnh vảy già trên vết thương của mình xuống, từng lớp từng lớp, đau đớn ập tới làm trái tim tôi đập dồn dập kịch liệt. Nhưng khi thấy bộ dáng mất hồn của Chu Minh Khải, tôi lại kìm lòng chẳng đặng mà thương xót hắn.

"Tôi không biết..." Giọng Chu Minh Khải rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

Triệu Tuấn bị kích thích bởi dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, tiến tới đạp mạnh một cước lên bụng Chu Minh Khải. Cú đá quá nặng, Lý Kinh Niên đang đứng cạnh vội lại đây ngăn cản cậu, sợ cậu thật sự gây ra chuyện.

"Những việc mày không biết còn nhiều lắm!" Triệu Tuấn bị Lý Kinh Niên ngăn lại nên bình tĩnh hơn chút, "Sao hả Chu Minh Khải? Ngại quá, đập nốt ruồi son trong lòng mày thành vết máu muỗi(1) rồi. Mày cho rằng Lâm Thanh Dật thật sự xứng đáng làm thầy giáo sao? Hồi đó chẳng phải lớp bọn mày là có giờ học bổ túc tiếng Anh sao? Theo tao thấy, năm ấy, ngày nào tên đó cũng tới nhà Hứa Gia Dương nên mới có thể dụ dỗ được cha Hứa Gia Dương! Tình yêu của Lâm Thanh Dật là tình yêu, có thể quyến rũ người có vợ, có thể chia rẽ gia đình người khác, có thể ép chết vợ chính thức của người ta! Tình yêu của mày cũng là tình yêu, có thể vì Lâm Thanh Dật mà cố ý tiếp cận Hứa Gia Dương rồi đá nó! Thủ đoạn cao siêu cỡ nào! Hứa Gia Dương và mẹ của nó đều cố chấp quật cường giống nhau, đều trở thành vật hy sinh cho tình yêu của các người! Thế nhưng, tình yêu của các người là tình yêu, tình yêu của Hứa Gia Dương thì không phải sao?"

(1) Chu sa chí/nốt ruồi son – vết máu muỗi: Theo tiểu thuyết của Trương Ái Linh, trong cuộc đời một người đàn ông thường có hai loại hoa: một đóa hoa hồng trắng cùng một đóa hoa hồng đỏ. Nếu anh ta chọn hoa hồng trắng, nhiều năm sau hoa hồng trắng biến thành hạt cơm dính trên quần áo, hoa hồng đỏ trở thành nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực. Còn nếu anh ta chọn hoa hồng đỏ, sau này hoa hồng trắng liền thành ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) đầu giường, còn hoa hồng đỏ chính là vết máu muỗi. (Baidu)

Tình yêu của ai mà không phải tình yêu chứ, chỉ là yêu sai người thôi.

Triệu Tuấn lặp lại lần nữa: "Tình yêu của Lâm Thanh Dật là tình yêu, tình yêu của mày cũng là tình yêu, chỉ có tình yêu của Hứa Gia Dương là không phải sao?"

Chu Minh Khải đứng dậy một cách khó khăn. Hắn vịn lên cái ghế bên cạnh, nhưng vừa đứng dậy đã khuỵu xuống, quỳ một chân trên đất. Hắn siết chặt chiếc khuy măng sét nơi cổ, nức nở khe khẽ, thanh âm đứt quãng: "Tôi... Tôi... Không biết... Tôi không biết gì hết..."

Bất kể là trong trường hợp nào, một người đàn ông trưởng thành với khuôn mặt anh tuấn đang nghẹn ngào cũng khiến người khác khó mà tin nổi. Tôi cũng không thể tin là sẽ có một ngày cảm xúc Chu Minh Khải tan vỡ ngay trước mặt mọi người.

Hiển nhiên Triệu Tuấn, Lý Kỷ và Lý Kinh Niên cũng không hề ngờ tới cục diện này. Không biết khi chứng kiến Chu Minh Khải như vậy, liệu họ sẽ cảm thấy mục đích của ngày hôm nay đã đạt được hay không?

"Chu Minh Khải, sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế chứ?" Lý Kinh Niên nói, "Giữa Hứa Gia Dương và Lâm Thanh Dật là có thù báo thù. Tính toán tỉ mỉ, hai người bọn họ không ai nợ ai, xem như đã thanh toán xong. Một mạng của Lâm Thanh Dật đổi lấy một mạng của dì Hứa. Hứa Gia Dương không nợ anh ta cái gì, gieo gió gặt bão cả thôi. Thế nhưng cậu tính là gì? Cậu là ai của Lâm Thanh Dật? Cậu có tư cách gì thay Lâm Thanh Dật trả thù Hứa Gia Dương? Lâm Thanh Dật không xứng, cậu cũng chẳng xứng!"

Triệu Tuấn cười lạnh: "Mèo khóc chuột, Hứa Gia Dương chết rồi, chắc mày vui hơn ai hết chứ gì?"

Chu Minh Khải khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tuấn. Đôi mắt đỏ bừng, song ánh mắt sáng rực như có ngọn lửa đang cháy, "Tôi... Tôi yêu cậu ấy, tôi yêu cậu ấy. Cậu ấy chết rồi, tôi không dễ chịu hơn các người chút nào. Chỉ là tôi hiểu ra quá muộn, nhìn rõ bản thân quá muộn, chỉ là... Cậu ấy không cho tôi cơ hội nhận ra... Tôi yêu cậu ấy, sau khi cậu ấy chết..."

Triệu Tuấn ngẩn người, một lúc lâu mới nhếch môi hừ cười lạnh: "Ai sẽ tin đây... Người sống không tin, người chết không nghe thấy... Chu Minh Khải, mày thật đáng thương."

Chu Minh Khải không nói gì, dùng hết sức đứng thẳng người, có chút đờ đẫn lách mình qua những người này, lảo đảo đi ra ngoài. Khi đi ngang qua một cô gái mặc váy trắng, hắn giật lấy hộp socola trong tay cô, ôm chặt vào lòng, dưới ánh mắt hoặc thương hại hoặc ngạc nhiên của mọi người, hắn bước ra khỏi sảnh khách sạn.

Tôi nhìn bóng lưng Chu Minh Khải, cảm thấy bi thương từ khắp nơi đang tràn tới, từ mắt xâm chiếm trái tim tôi. Cảm giác tuyệt vọng và bất lực bao quanh tôi, khiến tôi không thể chạy trốn, không thể né tránh.

Tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, tôi sẽ biến thành thanh đao có thể dùng để tổn thương Chu Minh Khải, hơn nữa lại lạnh lẽo và sắc bén đến vậy. Đó là người mà tôi từng bất chấp tất cả để bảo vệ. Chung quy là thế sự vô thường, người đã khác xưa, cứ thế bị vận mệnh kéo đến hai đầu chân trời góc bể.

Chu Minh Khải ơi Chu Minh Khải, anh mà cũng có ngày hôm nay.


ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ

Tác giả có lời muốn nói: Đã xác định, tôi sẽ bắt đầu ngược, không buông tha bất cứ một ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro