45: Trả Hứa Gia Dương lại cho tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán bar dần trở nên đông đúc, khu vực quầy bar đã có khá nhiều người ngồi. Chu Minh Khải uống say, lảo đảo đứng dậy và vô tình va phải một người đàn ông bên cạnh, bị đẩy ra một cách khinh miệt.

Tôi thấy hắn suýt lảo đảo té ngã, may là có chiếc ghế ở phía sau. Tôi tiến lên định vươn tay dìu hắn, nhưng lại chỉ đành đứng bên cạnh nhìn hắn loạng choạng bước ra khỏi quán bar.

Tại cửa ra vào, Chu Minh Khải lại vô tình va phải một phụ nữ trẻ, bị bạn trai của cô ấy đẩy mạnh ngã vào cửa quán bar, phát ra tiếng động lớn.

"So đo gì với một con ma men chứ?" Cô gái kia khuyên nhủ bạn trai, không để ý đến Chu Minh Khải.

Một nam một nữ khoác tay nhau bước vào quán bar, Chu Minh Khải dựa vào cửa một lúc lâu mới có chút tỉnh táo. Hắn tiếp tục đi ra ngoài, vứt áo khoác ở cửa quán bar mà không chú ý.

Bây giờ vẫn chưa quá muộn, cùng lắm cũng chỉ tầm bảy tám giờ tối. Song vị trí quán rượu không nằm ở đoạn đường sầm uất, rất ít người đi đường, hoàn cảnh như vậy càng tô đậm thêm sự cô độc trong hình bóng Chu Minh Khải.

Hắn vừa đi vừa lấy điện thoại ra, chưa bấm số đã để bên tai, giọng mơ hồ không rõ: "Gia Dương... Tôi uống rượu rồi, tôi rất khó chịu, cậu tới đón tôi được không? Tôi ở..."

Hắn bỗng nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp: "Gia Dương, tôi không biết mình đang ở đâu. Cậu nhanh tới đón tôi đi, được không? Sau này tôi sẽ không cãi nhau với cậu nữa, được không?"

Chu Minh Khải đột nhiên hạ điện thoại xuống kiểm tra trước sau, lúc thì mở khóa, lúc thì tắt màn hình, rồi lại đưa lên tai, "Gia Dương, hình như điện thoại của tôi hỏng rồi. Tại sao tôi không nghe thấy tiếng cậu nói chuyện nhỉ? Cậu mau đến đón tôi đi, tôi muốn... Về nhà... Hứa Gia Dương, cậu có nghe không! Tôi..."

Chu Minh Khải tiếp tục cằn nhằn liên miên, khiến tôi tâm rất phiền ý rất loạn. Khi quay đầu lại, tôi chợt thấy có hai người đàn ông đang lén lén lút lút đi về phía Chu Minh Khải, trông có vẻ như chuẩn bị xảy ra chuyện gì đó. Tôi sốt ruột, liên tục hô to tên Chu Minh Khải, nhưng hắn không hề nhúc nhích, chỉ biết cầm điện thoại lải nhải linh tinh.

Hai người đàn ông đó bất ngờ xông tới, giật lấy điện thoại của Chu Minh Khải, còn giật mạnh chiếc đồng hồ trên tay hắn xuống, một loạt động tác liên tiếp diễn ra nhanh gọn khiến Chu Minh Khải trong cơn say không kịp phản ứng.

Bọn họ đang chuẩn bị chạy trốn thì một kẻ trong số đó đột nhiên quay về, giật xuống chiếc khuy măng sét trên cổ Chu Minh Khải.

Cơn đau truyền đến từ cổ kích thích Chu Minh Khải phản ứng lại, mặt biến sắc, cơ thể lập tức có phản xạ, chụp phắt lấy tay người đàn ông đó. Nhưng do đã uống quá nhiều rượu, tay hắn không còn sức lực, người đàn ông đó dễ dàng gạt tay hắn, còn quay lại đá mạnh vào bụng hắn.

Chu Minh Khải đã không thể đứng thẳng được nữa, nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo, túm chặt lấy góc áo của người đàn ông, không dám buông tay, giọng nói lộ rõ sự sợ hãi, "Trả Gia Dương lại cho tôi, trả Gia Dương lại cho tôi!"

Người đàn ông đó bị Chu Minh Khải túm chặt có chút hoảng loạn, đồng bọn của hắn bèn xông vào đá mạnh lên người Chu Minh Khải, mỗi cú đá đều rất mạnh, song Chu Minh Khải nhất quyết không buông tay, vẫn lặp lại câu, "Trả Gia Dương lại cho tôi..."

Tôi chỉ có thể đứng cạnh chứng kiến tất cả, bất kể gào thét khản giọng cỡ nào, kêu cứu thảm thiết ra sao, cũng vẫn không giúp gì được cho hắn.

Lúc này tên đồng bọn hoảng sợ theo, lo lắng có người sẽ đi qua đây. Tình thế cấp bách, gã chạy tới ven đường lượm miếng gạch thừa ở một cửa tiệm đang trang hoàng, rồi đập mạnh xuống gáy Chu Minh Khải.

Trong khoảnh khắc gã giáng cú đập xuống, tim tôi như thắt lại.

Máu tươi chảy ra từ mái tóc, nhuộm đỏ cổ áo phía sau của chiếc sơ mi trắng. Chu Minh Khải ngã rầm xuống, gã đàn ông cạy mấy ngón tay của hắn ra, hai người nghênh ngang rời đi.

Tôi nhìn Chu Minh Khải ngã xuống đất với miếng gạch dính máu nằm cạnh, lo lắng chực khóc, nhưng lại chỉ có thể ngồi nghẹn ngào bên cạnh Chu Minh Khải, ngay cả việc giúp hắn gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không làm được.

"Trả Gia Dương lại cho tôi..." Chu Minh Khải đã nhắm mắt, nhưng vẫn còn chút ý thức, hắn tiếp tục lặp lại, "Trả Gia Dương lại cho tôi..."

Tôi biết, hắn đang nói về chiếc khuy măng sét, thứ duy nhất còn sót lại trong đám đồ tôi tặng hắn.

Nếu có thể, vào giờ phút này, tôi muốn gào khóc, vì tim tôi đang bị đập vỡ từng chút từng chút một, tất cả mảnh vụn đều khắc tên Chu Minh Khải. Nhưng đối với tôi bây giờ, rơi nước mắt đã là điều không thể.

Chu Minh Khải được một cô gái trẻ đi ngang qua phát hiện, cô bị dọa hét thất thanh khi trông thấy vết máu trên đất, mãi sau mới gọi điện báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu.

Tôi theo Chu Minh Khải lên xe cứu thương, xem y tá xử lý vết thương ở đầu hắn ngay trên xe, máu thấm đỏ mấy miếng băng trắng.

Tại bệnh viện nơi đất khách quê người, hình ảnh Chu Minh Khải nằm lẻ loi trên giường bệnh có phần cô đơn. Hắn thoáng tỉnh lại không lâu sau khi đến bệnh viện, nắm chặt tay cô y tá bên cạnh, dặn cô đừng liên lạc với cha mẹ mình, nếu cần liên lạc thì gọi cho Phùng Đào.

Người y tá bị túm tay đau, lập tức nói "được".

Đêm khuya, bệnh viện yên tĩnh đến rợn người, thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhẹ nhàng của y tá trực ban đi ngang qua.

Tôi tưởng tượng cảnh mình, một hồn ma với khuôn mặt trắng bệch, đứng trước giường bệnh, chẳng khác gì cảnh trong phim kinh dị. Đáng tiếc tôi không đến để dọa người hay đòi mạng.

Lý do đi theo Chu Minh Khải, chính tôi cũng không nói rõ được.

Bác sĩ nói rằng Chu Minh Khải bị chấn động não nhẹ, vết thương ở phía sau đầu cũng không sâu, chỉ là lượng máu chảy ra khiến người khác thấy rùng mình.

Bị cướp ở một thành phố lạ là một chuyện rất xui xẻo. Tôi cũng từng gặp phải khi mới đến thủ đô, đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được sự bất lực và mệt mỏi đó.

Chu Minh Khải mặc bộ đồ bệnh nhân, đôi môi trắng bệch không chút máu, tôi nhìn mà lòng đau xót, muốn đưa tay chạm vào tay hắn. Nhưng vừa đưa tay ra, tôi đã giật mình hoảng sợ bởi cảnh tượng trước mắt.

Tay của tôi... Không thấy nữa...

Đúng thế, không thấy nữa. Trước đây người khác không thể nhìn thấy tôi, song tôi vẫn có thể nhìn thấy bản thân, màu xám, gần như trong suốt.

Mà bây giờ, tay của tôi đã... Không thấy nữa...

Tôi giơ bàn tay còn lại toan chạm vào cái tay này, nhưng lại chẳng cảm nhận được gì cả. Tuy nhiên, vào thời điểm tôi đang vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, cái tay kia lại hiện ra trở lại, không khác gì lúc trước.

Đây có phải là điềm báo cho thấy tôi sắp biến mất không?

Tôi nhìn gương mặt ngủ say của Chu Minh Khải, lòng như mặt hồ yên tĩnh gợn lên những đợt sóng nhỏ, không thể nói rõ được là mình buồn hay vui, vì chuyện đến nông nỗi này, nói vui hay buồn đều đã quá mơ hồ, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Người đến bệnh viện vào sáng sớm hôm sau không phải Phùng Đào, mà là Vu Mạc.

Tiểu thiếu gia của tập đoàn Vu thị.

Vu Mạc trông có vẻ phong trần mỏi mệt, dường như đến rất vội, bước chân từ hành lang đi tới đều rất gấp gáp. Đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Chu Minh Khải đã tỉnh và đang nhìn y tá thay dịch truyền, y thở phào nhẹ nhõm, thần sắc nhẹ nhõm hơn nhiều, sau đó bước nhanh vào, ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

"Sao lại là cậu?" Chu Minh Khải hỏi, "Phùng Đào đâu?"

Vu Mặc tiến lại gần nhìn kỹ băng gạc trên đầu Chu Minh Khải, rồi dựa vào ghế nói: "Giám đốc Phùng có việc gấp không đến được, vừa khéo tôi đang xử lý vấn đề phát hành tiếp theo của Tiên Ma Lục ở Minh Phong, công việc gần như xong xuôi, nên tôi đến thay anh ấy. Thế nào? Hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"

Chu Minh Khải nằm uể oải yếu ớt, không nhìn Vu Mạc cũng chẳng trả lời câu hỏi của y, chỉ nài nỉ khẩn thiết: "Giúp tôi hỏi cảnh sát xem đã tìm được bọn cướp chưa với. Chúng đã cướp mất một vật rất quan trọng của tôi, nhất định phải tìm về bằng được."

Vu Mạc gật gật đầu, nói: "Được, tôi sẽ xử lý, nhất định sẽ tìm cho anh. Vật đó là vật gì?"

"Khuy măng sét." Chu Minh Khải nói, "Hình sao sáu cánh, chạm khắc rỗng, khoảng hai năm trước được một hãng xa xỉ phẩm tung ra, hình như là phiên bản giới hạn... Những thứ khác không tìm lại được cũng không sao, nhưng cái này nhất định phải tìm lại!"

Vu Mạc nghiêm túc ghi nhớ, liếc nhìn vẻ mặt có phần bức thiết của Chu Minh Khải, suy nghĩ phút chốc rồi mở miệng hỏi: "Là... Là anh Hứa kia tặng anh à?"

Chu Minh Khải ngẩn ngơ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nó rất quan trọng... Nhất định phải tìm về."

"Anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, vết thương của anh khá nghiêm trọng, còn bị chấn động não, có thể phải nằm viện cả tuần mới xuất viện được. Yên tâm, trong khoảng thời gian này anh sẽ ở lại thành phố C với em." Vu Mạc nói, "Về chuyện khuy măng sét, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ tìm lại cho anh!"

Vu Mạc nhấn mạnh lần nữa, "Tôi hứa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro