47: Chúng ta đều không thể quay trở lại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày thứ năm Chu Minh Khải nằm viện, Phùng Đào cuối cùng cũng đến. Vừa thấy Chu Minh Khải, gã mau chóng bước tới tạ tội: "Khải à, tớ thật sự không rời đi được, công ty nước ngoài cứ dây dưa lằng nhằng mãi! May mà có Vu thiếu bỏ dở công việc để tới đây!"

Phùng Đào lại nắm tay Vu Mạc như anh em thân thiết, rất kích động: "Vu thiếu, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã chăm sóc Minh Khải! Xem đi, Vu thiếu thật là tuổi trẻ tài cao! Mới hai mươi đúng không? Khi tôi và Minh Khải bằng tuổi cậu, đại học cũng chưa tốt nghiệp đâu!"

Những lời nịnh nọt khoa trương này làm tôi nghe không nổi.

Hiển nhiên Chu Minh Khải cũng nghe không nổi. Hắn lấy cái gối bên cạnh ném về phía Phùng Đào rồi chẳng nói chẳng rằng quay ngoắt sang phía khác, không thèm nhìn gã.

Phùng Đào biết mãi giờ mình mới đến nhất định sẽ khiến Chu Minh Khải tức giận, bèn vội vàng nói: "Tớ sai rồi, tớ sai rồi. Tớ á, từ nước Mỹ đặt vé bay thẳng tới thành phố C. Hiện tại tớ còn chưa về thủ đô nữa! Được được, đừng tức giận mà! Ha ha ha ha..."

Chu Minh Khải vẫn không để ý tới gã.

Vu Mạc đứng dậy và nói: "Thế... Giám đốc Phùng ở lại với Minh Khải trước nhé, tôi đến đồn cảnh sát xem tiến triển của vụ án thế nào."

"Được được được." Phùng Đào cười nói, "Cậu xem, gọi giám đốc Phùng xa lạ biết bao, gọi anh Phùng là được rồi. Về sau chắc chắn Minh Phong và Vu thị sẽ còn tiếp tục hợp tác đấy...."

Vu Mạc cười cười, nói: "Dạ, anh Phùng."

Tôi cười ngốc nghếch, chẳng lẽ gọi Chu Minh Khải là... Anh Chu? Đột nhiên cảm thấy may mắn vì tôi và Chu Minh Khải bằng tuổi, cái kiểu anh này anh nọ nghe cứ... Ha ha...

Vu Mạc ra ngoài, Phùng Đào ngồi xuống, thấy Chu Minh Khải vẫn không nhìn mình bèn đẩy tay hắn một cái: "Giận thật hả? Nói cho cậu biết, tớ vốn định tới, nhưng Vu tiểu thiếu gia người ta vừa nghe cậu xảy ra chuyện đã lập tức đặt vé máy bay, tớ đây là định cho người ta cơ hội mà! Nhìn đi, tớ mới vừa hỏi thăm y tá, mấy ngày nay Vu tiểu thiếu gia người ta coi cậu như tổ tông..."

Âm thanh lạnh lẽo của Chu Minh Khải cắt ngang lời gã: "Sau đó thì sao? Cho nên?"

"Cho nên..." Phùng Đào hơi chột dạ, "Tớ đây không phải là muốn... Cho cậu ấy cơ hội sao..."

"Cơ hội?" Chu Minh Khải nói, "Cơ hội gì? Cậu ta thì cần cơ hội gì?"

Phùng Đào lấy hết can đảm nói: "Ai tinh mắt cũng nhìn ra Vu Mạc thích cậu. Trước đây cậu từ chối Giang Ngữ vì cậu nói cậu không thích phụ nữ. Bây giờ Vu Mạc có điều kiện tốt như vậy, trẻ trung đẹp trai, lại là người thừa kế duy nhất của Vu thị, mọi mặt đều tốt hơn Giang Ngữ đó chứ? Nên tớ đã nghĩ, cậu và cậu ta ..."

"Tớ và cậu ta, chỉ là quan hệ hợp tác." Chu Minh Khải nói, "Tiên Ma Lục cũng sắp kết thúc rồi, về sau tớ và cậu ta... Cùng lắm... Chỉ là bạn, cũng chỉ có thể là bạn..."

"Nhưng..."

Phùng Đào còn chưa nói xong, Chu Minh Khải đã ngắt lời gã: "Không phải là cậu không biết người tớ yêu là ai..."

Nhắc đến việc này, Phùng Đào cũng có chút tức giận: "Tớ biết chứ. Trước đây cậu thích Lâm Thanh Dật, đã chết rồi. Sau đó cậu thích Hứa Gia Dương, cũng chết rồi. Đã như vậy, tại sao không thể cho Vu Mạc một cơ hội?"

Tôi đứng trong góc nhỏ, cười khổ không thôi. Biết đâu Chu Minh Khải thật sự có thể thử ở bên Vu Mạc xem sao, tôi muốn xem xem Vu Mạc có thể sống lâu hơn chút hay không, nếu không... Tôi sắp thật sự cho rằng Chu Minh Khải có thể chất sao chổi đấy.

Chu Minh Khải im lặng hồi lâu, sắc mặt rất khó coi.

Phùng Đào thấy vẻ mặt không tốt của Chu Minh Khải, biết mình nói hơi quá đáng. Gã cũng không đành lòng làm Chu Minh Khải khổ sở, bèn nói: "Minh Khải, tớ biết cậu vẫn không quên được Hứa Gia Dương. Nhưng cậu ta đã không còn nữa. Đây là sự thật không ai có thể thay đổi được. Cũng không phải muốn cậu lập tức chấp nhận Vu Mạc, nhưng có thể bắt đầu từ vị trí bạn bè trước mà. Chuyện sau này thì để sau này hẵng nói."

Chu Minh Khải lặng im, rất lâu sau mới lên tiếng: "Tớ... Hình như, không thể... Thích người khác nữa rồi..."

Tôi sững sờ, suy ngẫm lời của Chu Minh Khải.

Hắn nói, hắn hình như không thể thích người khác nữa rồi.

Không thể, thích người khác.

Tôi đột nhiên nhớ lại, khoảng tầm ba năm trước, khi tôi và Chu Minh Khải mới bên nhau, Lục Tư Nặc đã chất vấn tôi tại sao vẫn ngã vào chiếc hố tên Chu Minh Khải, chẳng lẽ không thể thích người khác sao?

Lúc ấy tôi đã trả lời thế nào? Lúc ấy tôi nói với Lục Tư Nặc rằng, hình như tôi không thể thích ai khác ngoài Chu Minh Khải.

Gừi đây chính tai tôi nghe thấy Chu Minh Khải nói, hắn hình như đã không thể thích người khác nữa.

Phùng Đào cũng sửng sốt gần nửa phút, hồi lâu sau mới mở miệng: "Minh Khải, cậu..."

Gã ngập ngừng: "Cậu... Tội gì phải thế chứ?"

Chu Minh Khải bỗng nở nụ cười: "Phùng Đào, tớ càng hy vọng mình không yêu Hứa Gia Dương hơn ai hết. Tớ càng hy vọng mình có thể thành thật với trái tim, nói mình không yêu Hứa Gia Dương, có thể mãi mãi hận cậu ấy hơn bất cứ ai. Thật đấy, tớ là người mong muốn như vậy nhất. Chuyện tớ sợ nhất chính là mình thích Hứa Gia Dương... Giờ thì hay rồi, sợ cái gì sẽ gặp ngay cái đó."

Tôi đương nhiên hiểu rõ, nếu Chu Minh Khải có thể thẳng thắn nói mình không yêu Hứa Gia Dương, quãng đời còn lại của hắn sẽ rất thuận lợi, sẽ không có bất kỳ vướng bận nào. Nhưng hắn đã thừa nhận, hắn yêu Hứa Gia Dương.

Tuy nhiên, Hứa Gia Dương đã lựa chọn cái chết vì nỗi bi ai mình không được yêu thương.

Cả một đời cậu, đều là mong mà không được.

Phùng Đào hỏi: "Còn Vu Mạc thì sao?"

"Cậu ta chỉ là tuổi còn nhỏ, thích thôi, không coi là sâu sắc." Chu Minh Khải nói một cách bình thản, "Thời gian trôi qua, tự nhiên sẽ quên thôi..."

Phùng Đào không nói thêm gì nữa. Gã hiểu tính cách Chu Minh Khải, tôi cũng hiểu. Chu Minh Khải nói tình cảm của Vu Mạc không sâu sắc, chung quy không có căn cứ, chỉ là suy đoán chủ quan thôi.

Tôi đã ở trong phòng bệnh quá lâu, nên tôi ra hành lang bệnh viện đi dạo một chút, không biết sao lại đi lạc đến khu cấp cứu, ngồi trên ghế dài.

Theo lý mà nói, nơi như bệnh viện thế này, xác suất ma gặp ma sẽ rất lớn. Song tôi ngồi trên ghế dài rất lâu, dõi theo rất nhiều bác sĩ y tá đi đi lại lại, người nhà bệnh nhân tới tới lui lui, nhưng lại không thấy linh hồn nào giống mình.

Hóa ra, thành ma lại cô độc đến vậy.

Ở phía kia có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông được cứu chữa không thành công, người nhà bệnh nhân gào khóc đau đớn trong hành lang. Cha mẹ đều suy sụp đến mức mất lý trí, người mẹ trông khoảng ngoài bốn mươi, ngồi trên sàn nhà khóc òa vô cùng chua xót, ngay cả các bác sĩ đã quen với việc sinh tử cũng không thể kìm nén được.

Thì ra khi người chết đi, người đau khổ nhất là người thân còn sống. Tự tử cần dũng khí, lúc đó tôi cảm thấy mình đã không còn ràng buộc, một thân một mình, lạc lõng cô đơn, nên mới chết một cách tùy tiện, không suy xét nhiều đến thế.

Là kẻ đã chết, ngồi đây cảm thán việc sống chết trên thế gian thật sự rất trào phúng. Tôi nhìn không bao lâu rồi quay về phòng bệnh của Chu Minh Khải. Ở cửa phòng bệnh, tôi bắt gặp Vu Mạc vừa trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro