76: Hóa ra người chỉ như một giấc mơ thoáng qua (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về khách sạn, Chu Minh Khải đi ngủ luộn, thời gian không muộn lắm, mới chín giờ tối. Các nam sinh còn đi cùng hắn đến tận cửa khách sạn, tạo cảm giác như những người bạn thân thiết vượt qua tuổi tác.

Chu Minh Khải ngủ một đêm, sáng hôm sau mãi chưa rời giường. Tôi thấy mặt trời đã lên cao, nhưng chăn của Chu Minh Khải không hề có dấu hiệu động đậy. Tôi đến gần xem, hắn nhắm nghiền mắt, mặt đỏ bất thường, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Tôi biết, Chu Minh Khải đang sốt cao.

Trong suốt ba năm bên nhau, tôi hầu như chưa từng thấy Chu Minh Khải bị sốt cao, thậm chí cảm lạnh cũng rất ít. Nhưng tôi biết, càng là người không thường sốt cao thì một khi đã sốt sẽ rất khó khỏi. Hiện tại đã trở thành ma rồi, tôi vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của Chu Minh Khải, mà ngay việc như rót cho hắn cốc nước ấm tôi cũng không làm được.

Đến tận buổi trưa Chu Minh Khải vẫn chưa tỉnh, cả người nóng ran, mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng còn nói mê sảng.

Sau một lúc lâu, dường như là bị khát tỉnh, Chu Minh Khải cuối cùng cũng dậy, ngay cả động tác vén chăn cũng có chút khó khăn, lúc xuống giường còn tìm mãi mới thấy đôi dép.

Chu Minh Khải kéo lê thân thể nặng nề tới bên bàn trà, cầm bình rót một cốc nước. Cốc sắp đến bên miệng song không hiểu sao hắn lại không cầm chắc, khiến cả cốc nước rơi xuống đất. Chu Minh Khải không nhặt lên mà lấy một cốc khác, lúc rót nước mới phát hiện trong bình đã hết nước.

Chu Minh Khải cười khổ một tiếng, môi khô nứt, cầm cốc đến máy lọc nước lấy một cốc nước, dường như không còn vội vàng uống nữa, mà chầm chậm đi đến cửa sổ sát đất. Hắn nhìn về tòa nhà dạy học của trường Dân Dục phía xa xa, nhẹ nhàng hớp một ngụm nước.

"Tôi mơ thấy cậu, Hứa Gia Dương."

Chu Minh Khải đột nhiên lên tiếng, thanh âm khản đặc ốm yếu như bị xé toạc, không quá rõ ràng.

"Từ mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi, từ Liễu Thành đến thủ đô... Trong những năm tháng nên phải yêu thương cậu thật nhiều, sao tôi lại không thích cậu nhỉ?"

Chu Minh Khải như đang tự hỏi mình: "Chu Minh Khải à Chu Minh Khải, sao mày có thể không yêu Hứa Gia Dương?"

"Sao có thể... Sao có thể! Sao có thể không yêu Hứa Gia Dương chứ?"

Chu Minh Khải hỏi, lại không đưa ra bất kỳ đáp án nào. Thực ra, đó cũng là câu hỏi mà tôi muốn theo đuổi đến tận lúc chết. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi, từ Liễu Thành đến thủ đô, Hứa Gia Dương trẻ trung rực rỡ, Hứa Gia Dương trưởng thành u ám, một Hứa Gia Dương tốt đẹp như vậy, tại sao Chu Minh Khải lại không yêu?

Nhưng tại sao khi tất cả đã không thể cứu vãn được nữa thì lại nói yêu?

Chu Minh Khải uống hết một cốc nước, dáng dấp điên cuồng: "Phải làm sao đây, tôi... Rất muốn gặp lại cậu."

Ánh nắng dát lên một lớp sắc màu ấm áp xung quanh Chu Minh Khải. Tôi cứ thế đứng đằng sau hắn, muốn ôm lưng hắn không buông, muốn vùi đầu vào lưng hắn, muốn cách hắn gần thêm một chút. Đây có lẽ là di chứng của việc yêu Chu Minh Khải quá nhiều năm, chỉ cần nhìn thấy hắn là muốn gần gũi.

Bản thân tình yêu rất tốt đẹp, tất cả sự tàn nhẫn đều đến từ việc yêu mà không được đáp lại.

Chập tối, Chu Minh Khải rời khỏi khách sạn. Khi đi ngang qua quầy tiếp tân, cô gái lễ tân thấy sắc mặt hắn không tốt liền hỏi hắn có cần đến bệnh viện không, hắn lịch sự từ chối.

Chu Minh Khải đến Thời Gian Xưa ăn một bữa cơm. Một mình hắn gọi mấy món đồ chay kèm một bát cơm rồi bắt đầu ăn từ từ.

Lúc này trong quán không có ai khác, lão Vương bèn kéo chiếc ghế dài đến ngồi cạnh Chu Minh Khải, tán gẫu câu được câu không với hắn.

"Về sau cháu thi đỗ trường nào?"

"Khoa công nghệ thông tin của đại học thủ đô ạ."

"Tiểu Gia Dương thì sao?"

Chu Minh Khải sững sờ, "Chú không biết à? Cậu ấy không thi đại học."

Lão Vương không để ý lắm, cười ha ha, "Với thành tích của nó nếu có thi cũng chẳng đỗ được vào đâu. Cháu có thể về bảo nó câu này, chú cũng không sợ nó biết chú nói xấu nó. Nó biết tính chú mà."

Chu Minh Khải không nói gì, tôi thấy hắn đã không còn muốn ăn nữa.

"Đám trẻ các cháu thật có triển vọng." Lão Vương cảm thán xong liền nói tiếp một câu, "Nhớ nhé, lần sau trở về thì dẫn theo cả Tiểu Gia Dương nữa. Nói cho nó, ở đây chú vẫn còn món lẩu cay xè lưỡi đấy!"

Trong nhất thời, lòng tôi tràn ngập nỗi đắng chát, cảm giác rất khó chịu. Tôi cúi đầu nhìn, tay tôi lại bắt đầu biến mất, một hồi lâu cũng chưa khôi phục. Tôi thậm chí thấy xúc động muốn khóc.

Chu Minh Khải vội vàng thanh toán rồi ra ngoài, phía sau lão Vương vẫn còn nói lần sau nhớ gọi tôi về cùng. Chu Minh Khải không nói thật, há miệng nhưng cũng không thể bật ra một chữ "được".

Chung quy là lừa người dễ, gạt mình khó.

Chu Minh Khải đi ra từ phía bên Dân Dục, đứng tại trạm xe buýt phút chốc. Tôi có chút ấn tượng với nơi này, hồi cấp ba có tin đồn có kẻ biến thái lảng vảng, Lâm Tuyết yêu cầu các nam sinh trong lớp đưa các nữ sinh về nhà. Chu Minh Khải phụ trách đưa Vương Triều Tình, nhưng ngày ngày hẳn chỉ đưa người ta đến đây rồi gọi taxi. Tiền mừng tuổi đợt Tết có lẽ đã dùng hết để trả tiền xe cho cô ấy rồi.

Chu Minh Khải cất bước về phía trước, đó là hướng chúng tôi từng đi về nhà cùng nhau. Hai bên đường đều rất rộng, trồng cây long não, trên lá và thân cây đều đọng khá nhiều tuyết.

Chu Minh Khải đi trước tôi một đoạn đường dài, để lại chuỗi dấu chân dài trên tuyết, tuyết đọng bên đường cũng tan chảy nhanh hơn dưới ánh nắng.

Đến ngã tư mà chúng tôi đã tạm biệt nhau vô số lần trước đây, Chu Minh Khải lại đi về hướng nhà cũ của tôi. Không hiểu sao nhìn con đường quen thuộc ấy, tôi lại thấy hơi lo lắng. Gần quê hương lòng thêm bồi hồi, gần nhà lại càng bồi hồi hơn.

Chu Minh Khải đã đến cổng khu chung cư. Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về nơi này chính là câu nói của Lý Kinh Niên, lúc khu chung cư mới mở có quảng cáo, người sống trên mây. Bây giờ nghĩ lại thật là mỉa mai, người sống trên mây sẽ luôn có một ngày rơi xuống từ tầng mây.

Ví dụ như tôi, đã rơi xuống nhiều năm rồi.


‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵

Lời của editor: Chương này có một câu mà tôi ấn tượng nhất truyện, chính là câu Chu Minh Khải tự hỏi bản thân. Hứa Gia Dương tốt như vậy, tại sao Chu Minh Khải lại không yêu chứ? Đúng vậy, tại sao chứ? Mỗi lần nghĩ về câu chuyện là tôi lại nhớ đến câu hỏi này, và thấy tim mình đau nhói một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro