chap 1 bắt đầu: TÂN THẾ GIỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trăm năm sau khi Siêu Động Đất xảy ra, Trái Đất đã trải qua những biến đổi mà nó vốn phải mất cả hàng trăm triệu năm mới có thể hình thành. Sự biến chuyển bất ngờ đó cũng đánh dấu cho sự kết thúc của Thế Toàn Tân - cũng là 11,700 năm nền văn minh của loài người "cũ." Sự chấn động thế kỷ này được ghi nhận diễn ra bởi sự va chạm của một tiểu hành tinh và Trái Đất của loài người. Hậu quả của vụ nổ chính là sự huỷ diệt đến một phần lớn sự sống trên hành tinh xanh, đồng thời cũng nhấn chìm hai đảo quốc lớn là Nhật Bản, Đài Loan và đa số các tỉnh thành ven biển của các cường quốc khác như Mỹ, Trung Quốc và các quốc gia thuộc khối châu Âu vào lúc bấy giờ. Trong suốt thời gian một trăm năm tái cấu tạo, Trái Đất không ngừng có những trận động đất lớn nhỏ khác nhau, mãi cho đến khi các nhà khoa học phải giật mình nhận ra rằng các Châu Lục đã xích lại quá gần, thậm chí đã có vài chỗ giao nhau và kết nổi thành một mảnh lục địa duy nhất - ngày nay được gọi chung là Đại Lục. Điều này được xem như là minh chứng của việc khép lại hoàn toàn dấu tích của nền văn minh cũ vốn được đại diện bởi bảy châu lục - một khái niệm của địa chính trị khi con người nắm toàn quyền cai giữ đất đai trên Trái Đất, và cùng lúc đó cũng là khởi đầu mới cho Tân Thế Giới - The Janusean.

Cùng với sự bùng nổ của tiểu hành tinh trong lòng biển Thái Bình Dương thời điểm đó, một loại vật chất bí ẩn đã tác động lên hệ sinh thái trên Trái Đất, kéo theo sự thay đổi thất thường của khí hậu và sự sinh trưởng với tốc độ chóng mặt của những sinh vật may mắn còn sót lại, trong đó bao gồm cả con người. Sự biến hoá thần kỳ một cách phản khoa học này đã đem đại đa số sinh vật nói chung, và con người nói riêng, tiến hoá đến một phạm trù mới. Các giống động - thực vật vốn đã tuyệt chủng mấy trăm triệu năm trước không ngờ sẽ quay trở lại trên chính những thế hệ sau của nó. Về phía con người, sau khi Trái Đất biến đổi, một lượng lớn sinh vật “giống người" vốn chỉ có trong truyền thuyết nay đã bước ra thành hiện thực. Không ai biết được sự xuất hiện của những kỳ nhân này đến từ đâu, nhưng không ai có thể phủ nhận được sự nguy hiểm của chúng đối với sự tồn tại của mình.

Theo cuộc đại tiến hoá quy mô này, con người tiếp tục phát triển và tách ra làm nhiều tộc nhân khác nhau, trong đó có hai nhóm tiêu biểu nhất là Dị Tộc và Hỗn Huyết Tộc. Dị Tộc, cũng là những con người giống với nền văn minh cũ nhất, chiếm lấy một vùng lớn phía nam của Đại Lục, hay từng được gọi là Châu Phi và Nam Mỹ trước đây. Dị nhân là những người có thể tuỳ ý cường hoá một bộ phận cơ thể để nâng cao khả năng tấn công vật lý của bản thể. Bản thân họ là sản phẩm của công nghệ cao của nền văn minh cũ lúc bấy giờ, bởi họ vốn dĩ là những lính đặc vụ được chuẩn bị cho những cuộc chiến tranh hạt nhân thời đó. Rất nhiều con người bình thường vẫn đang cư trú trong pháo đài của Dị Tộc vì họ có huyết thống thân cận nhất và giống nhau nhất, hơn nữa họ có thể tự nguyện biến mình thành người Dị Tộc để gia tăng sức chiến đấu.

Hỗn Huyết Tộc là tộc người pha tạp giữa hai chủng loài khác nhau - đa số là con người và một sinh vật khác - ví dụ như Điểu Nhân hay Nhân Ngư. Sự tồn tại của Hỗn Huyết Tộc từng là một điều đáng ghê tởm trong thế giới loài người, nhưng bản thân chúng lại có sức sống bền bỉ và sức mạnh vượt trội. Có lý luận cho rằng tộc này xuất hiện là kết quả của sự nổ tinh thạch dưới lòng biển. Điều đó đã làm thay đổi gen của các giống loài sinh trưởng gần vụ nổ, và để duy trì sự sống, một hiện tượng “thôn phệ” đã diễn ra giữa loài người và các loài sinh vật, dẫn đến sự xuất hiện của Hỗn Huyết Nhân như bây giờ. Sự kết hợp giữa hai chủng loài khác nhau đã tạo điều kiện cho loài người vừa giữ được trí tuệ của mình, mà vừa có bản năng sinh tồn của loài động vật hoang dã. Tuy không phải tất cả tộc nhân của Hỗn Huyết Tộc đều mạnh mẽ, nhưng các hỗn huyết nhân lại có sức sống bền lâu do có chủng gen của các loài sinh vật đáng nể trên Trái Đất. Hỗn Huyết nhân được tìm thấy nhiều ở khu vực Thái Bình Dương và phía Bắc và Đông Đại Lục, hay còn được biết đến là châu Á cách đây 100 năm. Cho đến hiện nay, các tư liệu về Hỗn Huyết Tộc vẫn còn là một ẩn số.


                                    CHAP 2: NAM ĐẠI LỤC

Đại Lục trở thành một cái bánh khổng lồ khiến ai cũng muốn thống trị được nó. Dưới sự ảnh hưởng của hai thế lực lớn là Dị Tộc và Hỗn Huyết Tộc, mảnh lục địa duy nhất này bị chia ra làm ba tổ hợp mới, với đường ranh giới chỉ là những phiến rừng rậm bí hiểm. Ba tổ hợp đó bao gồm Nam Đại Lục thuộc cai trị của Dị Tộc, chiếm một phần tư toàn diện tích của Trái Đất mới. Phía Đông và Bắc của Đại Lục thuộc cai quản của Hỗn Huyết Tộc, tuy nói về diện tích có thể xem như chiếm lấy gần hai phần tư của Đại Lục, nhưng thực tế đây là một vùng lãnh thổ có phần lớn là đại dương và các quần đảo nhỏ. Còn lại phía Tây Đại Lục là một vùng đất kỳ bí được gọi là "vùng trũng ma thuật," bởi vì bất kỳ ai đi vào đều chưa từng thấy quay trở lại. Vì thế, Tây Đại Lục tuy là một nơi màu mỡ, nhưng cho dù là Hỗn Huyết Tộc hay Dị Tộc đều không thể chiếm lấy. 

Về mặt chính trị, hai thế lực Dị Tộc và Hỗn Huyết Tộc luôn xung đột với nhau. Trong khi Hỗn Huyết Tộc xem Dị Tộc là con mồi, thì Dị Tộc nhìn Hỗn Huyết Tộc là một loại sủng vật có giá trị cao về cả năng suất lẫn tính thẩm mỹ. Do sự bất đồng quan điểm và cách nhìn nhận khác nhau, cả hai tộc đều luôn ở trong tư thế chiến đấu và có lẽ mãi mãi cũng không thể hoà giải. Các sử học gia từng viết rằng, trong thế giới của Janusean, chỉ có hai khái niệm hoặc là sống hoặc là chết, tuyệt đối không có hoà bình - hoặc ít nhất đó là lối suy nghĩ của tất cả sinh vật sống trên Trái Đất ở tại thời điểm này. 

Nói về Dị Tộc, do họ vẫn còn sự ảnh hưởng của tổ tiên từ 100 năm trước, bề ngoài của họ không quá đồng đều về chiều cao lẫn ngoại hình. Đâu đó chúng ta vẫn có thể nhận ra họ từng đến từ các chủng tộc người khác nhau qua hình dáng bên ngoài, ví dụ như có người tóc vàng mắt xanh nhưng cũng có người tóc sậm mắt trầm. Tuy hai dị nhân có thể kết hợp với nhau, nhưng tỉ lệ sinh non và trẻ sơ sinh tử vong khá cao. Đây là do sự thiếu hoà hợp giữa các gen đột biến làm dẫn đến tình trạng đột tử ở trẻ nhỏ. Để khắc phục tình trạng đó, các nhà nghiên cứu cho rằng khi dị nhân kết hôn với con người bình thường thì sẽ tăng cao khả năng sống sót cho trẻ sơ sinh. Thế nhưng cũng vì lý do đó mà không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng đều mang trên mình dị năng. May mắn thay là dị năng có thể “nhân tạo" mà ra, tuy những dị nhân được tạo ra không mạnh bằng những đứa trẻ được kế thừa từ huyết thống của cha hoặc mẹ, nhưng tiềm năng của chúng vẫn không nhỏ. Đó là lý do vì sao mà cho đến nay, vẫn có một bộ phận lớn người trong Dị Tộc không phải là người dị nhân.

Tầng lớp xã hội trong Dị Tộc được phân chia theo tỉ lệ thuận với sức chiến đấu, trong đó những người có dị năng thuộc tầng lớp cao nhất. Con người không có dị năng sẽ được ở bên trong toà thành, bù lại họ là người phụ trách chính cho việc cung ứng lương thực, tiếp nối đời sau cho các dị nhân, hoặc là buôn mình trở thành nô lệ. Tuy nhiên, không phải tất cả con người đều chịu bị đối xử bất bình đẳng, trong số họ vẫn có người có trí tuệ cao sẽ được phân bổ làm ở các viện nghiên cứu. Điều này không có nghĩa rằng dị nhân là những người không có đầu óc, nhưng phàm những ai có thể chiến đấu đều được gửi ra chiến trường, thế nên cơ quan đầu não vẫn cần có một bộ phận chuyên sâu vào việc nghiên cứu và phát triển và không ai thích hợp hơn là con người bình thường cả. Nhờ nhận thấy giá trị của con người ở điểm đó mà khoảng cách địa vị xã hội giữa dị nhân và con người bình thường ở Dị Tộc không bị kéo đi quá xa.

Mặt khác, tuy nhìn vào bề nổi thì kẻ địch lớn nhất của Dị Tộc là Hỗn Huyết Tộc, tuy nhiên nội bộ của họ cũng không hoàn toàn đoàn kết. Do sự hỗn loạn của các cuộc giao tranh giữa các phe phái mà Nam Đại Lục bị chia ra để trị, lần lượt theo tên gọi là Phồn Quốc Épithend, Mị Quốc Meiho, và Chiến Quốc Agonland. Phồn Quốc được xem là nước đứng đầu với mạch giao thương phong phú, chỉ riêng về sự giàu có thì đã được xem như đứng đầu liên minh Dị Tộc. Chiến Quốc tuy chỉ đứng thứ hai về kinh thương, nhưng lại đứng thứ nhất về quân sự và vũ kỹ. Chỉ riêng Mị Quốc Meiho bị kẹp ở giữa hai vị thần sức mạnh, nhưng họ cũng không phải là kẻ gió thổi chiều nào sẽ ngã theo chiều nấy. Tuy đã qua nhiều năm nhưng Mị Quốc vẫn giữ vững lập trường trung gian của mình, phần nào cũng là nhờ cách đối ngoại khéo léo của Mị Quốc chủ.

Cũng như các đế quốc khác, Agonland có cơ cấu tổ chức như một quân đội với cấp bậc cao nhất là Đại Thống Tướng, trực thuộc bên dưới ông là ba thống lĩnh khác, lần lượt nắm giữ 3 vị trí trọng yếu là Thống tướng lục quân, Thuỷ sư đô đốc và Thống tướng không quân. Ba lực lượng vũ trang này hình thành nên thế chân vạc giúp cân bằng các thế lực quân sự trong đế quốc. Dưới sự chỉ huy của Đại Thống Tướng, họ vừa bảo vệ quốc gia non trẻ chống lại sự tấn công của Hỗn Huyết Tộc và Thú chủng, vừa củng cố sức mạnh của toàn tộc qua những cuộc huấn luyện nguy hiểm và khắc nghiệt. Bởi vì họ không biết rằng cuộc chiến mới sẽ diễn ra vào lúc nào.

Trong khi đó tại thành Sainkon, một trong những đô thị trọng điểm của Chiến Quốc Agonland đã bắt đầu cho lên những ánh đèn hoa lệ, mặc cho cơn mưa đang dần trở nên nặng hạt. Ban đầu đây chỉ là một trận mưa rào không nặng không nhẹ, nhưng chỉ trong vài phút, nó đã trở thành một cơn mưa lớn đủ làm trắng xoá cả một vùng phía trước. Dòng xe di chuyển bên dưới làn mưa đang chen chúc nhau không có chỗ hở, cũng chỉ vì không ai muốn nhường ai trong lúc này. Ngồi bên cạnh ghế lái trong một chiếc xe hơi đen tuyền là một người đàn ông trẻ đang nhíu mày khó chịu, tuy vậy điều đó cũng không khiến người khác bỏ qua những đường góc cạnh trên khuôn mặt của anh ta. Có thể nhìn ra, người này có dáng dấp vừa mang một chút nét u châu, vừa có một ít hương vị của người châu Á cũ. Người đàn ông này chính là vị Đại tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử quân chủng Lục quân hiện nay, Đại Tá Ethan.

Ngồi ở vị trí ghế lái là hạ cấp của Ethan, cũng là người bạn thân cận nhất của anh, Trung Tá Ilan. Khác với vẻ ngoài nghiêm túc của Ethan, Ilan mang một vẻ hời hợt hiển nhiên, trên mặt lúc nào cũng mang nét cười như có như không. Ilan vừa đánh tay lái, vừa ngả người ra phía sau cho mình một tư thế ngồi thoải mái hơn, vừa ngả ngớn nghiêng đầu nhìn Ethan vừa nói “Đại tá à, cũng không phải ai ăn mất sổ gạo của cậu nên không cần phải tỏ vẻ hậm hực như vậy đâu.” Ilan đưa tay vuốt ngược mái tóc màu vàng óng của mình ra sau, nháy đôi mắt xanh lục nhìn Ethan cười một cách ma mãnh. 

Ethan liếc nhìn người bên cạnh, nhưng anh không có ý kiến gì với câu nói của người bạn thân nhất. Anh không có ý muốn tranh cãi với hắn, bởi nếu có tranh cãi thì anh cũng sẽ không thể cãi lại cái tên mồm mép này. Đối với Ethan, Ilan là người mà không cần uốn lưỡi bảy lần, nhưng lần nào mở mồm ra là cũng đủ đường lắt léo.

“Tôi chỉ đang rất nóng lòng muốn trở về căn cứ.” - Ethan nhàn nhạt đáp.

“Vì cái gì? Vì báo cáo mới của tiến sĩ Dương?” - Ilan vừa đạp nhẹ chân ga vừa nói, tỏ vẻ mình khá hứng thú với đề tài này, tuy rằng cái ngáp còn dở trên miệng chứng tỏ anh chả để ý gì cả. 

“Ừ.” - Ethan tiếp lời một cách ngắn gọn.

“Thế thì phải đi nhanh lên, tôi cũng muốn xem cái gì làm cho cậu hứng thú.” Nói rồi Ilan quyết đoán nhấn mạnh chân ga, khiến cho cả hai người đột ngột bị ngã mạnh về phía sau. Nếu như không có phần tựa lưng của chiếc ghế giữ lại, Ethan rất có cảm giác muốn ngã ngửa hẳn ra rồi. Chiếc xe đen bóng vì nhân cơ hội có khoảng trống trước mắt liền nhanh lẹ lách mình qua giữa các hàng xe, tuy đường khá đông nhưng người lái kềm chế chiếc xe của mình vừa nhanh vừa chuẩn như một con báo mà lại lạng lách như một con rắn trơn trượt vậy. Vốn những người đi hai bên đường vừa nhướn mày định bóp còi thì lại đổi ý nghĩ muốn nhường đường, bởi vì họ nhìn thấy dưới ánh đèn kia là bảng số xe màu xanh - màu biểu trưng cho quân đội. Dù thế nào thì họ cũng không dám đắc tội với những người đang cầm quyền trong đế quốc.

Chiếc xe màu đen nhờ oai của quân đội lao nhanh trên đường, mãi cho đến khi người điều khiển có thể nhìn thấy một khu rừng rậm phía trước mới từ từ giảm tốc độ. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một chốt an ninh, phía trên có đề bảng “Trạm kiểm soát số 2 - Căn cứ 49." Ilan cho xe dừng hẳn lại rồi mới nhoài người ra khỏi cửa kính xe ô tô, vừa vẫy tay nhiệt tình với binh sĩ trực ban, vừa quơ quơ thẻ thân phận của mình. Hầu như mọi người ở đây đều đã quen với thái độ này của anh nên cũng bất giác thả lỏng sự cảnh giác, còn có cả một anh lính trẻ tuổi lớn gan đến bên cạnh cửa xe, vừa cuối người vừa nhe hàm răng sáng bóng của mình nhìn Ilan vừa hỏi, “Trung Tá, anh tới một mình hả?”


Ilan nhếch mép cười tinh quái, “Tôi không chỉ tới một mình mà còn mang một mỹ nhân về căn cứ nữa đó.”

“Hả?” Alex ngờ nghệch hỏi, vẫn chưa bắt kip nhịp của vị Trung Tá này.

Ilan từ đầu đã cố tình nhoài người ra ngoài làm che mất Ethan đang ngồi ở ghế phải. Sau khi hài lòng với vẻ mặt ngờ nghệch của chàng trai trẻ Alex, bây giờ hắn mới hơi ngửa ra sau, cố tình làm lộ ra bóng dáng vị Đại Tá nổi tiếng nghiêm khắc số hai không có số một của căn cứ, người từ nãy đến vẫn đang ngồi im không lên tiếng.

Y như Ilan dự đoán, binh nhì Alex vừa nhìn thấy Đại Tá Ethan đã lắp bắp, vội vã đứng thẳng người giơ tay lên đầu ra tư thế chào kiểu quân đội, muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh có bấy nhiêu nghiêm chỉnh. Alex nhận lấy thẻ căn cước của Ilan và Ethan rồi nhanh chóng quét mã bảo vệ ở đầu cổng, sau đó trả lại hai tấm thẻ căn cước cho hai người, đến cả một hành động thừa thãi nào cũng không có, giống như chàng trai trẻ mới cách đây 15' đã biến đi đâu mất vậy. Ilan thu mọi hành động của các lính canh gác sau khi nhìn thấy Ethan vào mắt, anh rất có cảm giác nín cười đến muốn đau cả ruột, nhưng vẫn giữ nguyên biểu tình "công việc là trên hết." Dù sao cũng đã vào căn cứ rồi nên phải tỏ ra mình là một người quy củ một chút, nếu không sẽ bị mấy vị ở trên không có việc gì làm lại tiếp tục soi mói.

Căn cứ số 49 là một căn cứ nhỏ, có diện tích ứơc chừng khoảng 200,000 m2 với 10,000 lính dị nhân và 3,000 người khác với chức vụ không giống nhau, bao gồm cả các nhà nghiên cứu. Ilan và Ethan lúc này khoác trên người bộ quân trang màu xanh lục - là màu sắc đại diện của Lục quân - đang bước qua hành lang của căn cứ, hướng về phía trung tâm nghiên cứu. Bộ quân trang chuyên dụng của họ là hai bộ đồ có phẩm cấp cao chỉ có cấp Đại Tá trở lên mới được sở hữu, vừa có sự co giãn tốt, vừa có tác dụng thay đổi trang phục tức thời, lại vừa có khả năng giúp người mặc trở nên tàn hình trong 1 tiếng. Vì sao mà Ilan cũng có bộ quân trang đó là một vấn đề khác.

Khi cả hai đến trước một cánh cửa trắng thật lớn, một giọng nói lập trình đồng thời cũng vang lên, phát ra từ phía cánh cửa với một giọng nữ không có một chút cảm xúc nào, vẻn vẹn có một câu: “Yêu cầu xác nhận thân phận.”

“Ethan Korhonen.” “Ilan De Jong.”

Khi cả hai báo danh xong thì cánh cửa lớn phía trước cũng đổi diện mạo trở thành một màn hình điện tử tinh vi. Nó quét một làn sóng xanh đến hai người, theo thứ tự từ trên đỉnh đầu xuống đến dưới chân. Đến khoảng vài giâu sau, giọng nói lập trình lại vang lên lần nữa với báo cáo cũng ngắn gọn không kém lần đầu, “Xác nhận thân phận thành công.” Sau đó màn hình điện tử mới trở lại hình dáng như một cánh cửa rồi từ từ mở rộng ra, cho phép Ethan và Ilan tiến vào bên trong.

Đằng sau cánh cửa được bảo mật cao này là trung tâm nghiên cứu của tiến sĩ Dương, trưởng khoa nghiên cứu của căn cứ số 49. Tiến sĩ Dương là một trong số các dị nhân được đào tạo để tập trung vào việc nghiên cứu, bởi vì ông có một đôi mắt rất tinh, có thể nhìn thấy cả những vật thể nhỏ nhất mà không cần sử dụng đến các dụng cụ hỗ trợ - rõ ràng được sinh ra là để sống trong phòng thí nghiệm. Về phía hai người Ethan và Ilan, sau khi được cấp quyền vào bên trong phòng nghiên cứu, Ethan không nói gì mà vẫn lặng lẽ đi thẳng về phía trước, còn Ilan thì lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa không quên nheo mắt cười với những nhà nghiên cứu khác. Họ đi qua khá nhiều hành lang thì mới đến được phòng hồi sức, nơi mà tiến sĩ Dương đang kiểm tra tình trạng của một bệnh nhân đặc biệt. Đến trước cửa phòng, Ethan chỉ gõ cửa vài cái ra hiệu, anh cũng không chờ cho tiến sĩ Dương đồng ý đã tự mình nhấc chân vào trước.

Bên trong căn phòng ngoài chiếc giường bệnh đang nằm ở vị trí trung tâm, xung quanh đều là các loại máy móc hiện đại. Bệnh nhân lúc này không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ có mỗi tiến sĩ Dương đang chăm chú đọc xấp tài liệu đang cầm trên tay mình. Tiến sĩ Dương nay đã ngoài 50, tuy đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng bề ngoài của ông giống như là một ông lão sắp gần đất xa trời vậy. Thậm chí cả toàn thân chỉ khoác lên người mỗi một bộ đồ trắng tinh, nhìn đi nhìn lại thế nào trông vẫn giống như một âm hồn bất tán - bạn nào đó tên Ilan thầm nghĩ trong đầu.

Ethan chắp hai tay sau lưng, nghiêm trang đứng bên giường bệnh, gật đầu chào tiến sĩ Dương rồi hỏi, “Cô ta vẫn chưa tỉnh?”

“Sắp tỉnh.”

Tiến sĩ Dương cũng không phản ứng gì trước thái độ trịch thượng của Ethan. Nói cho gọn thì ông cũng đã quen với cách làm việc của những người này nên ông cũng không quan tâm là người trẻ tuổi có lễ phép hay không lễ phép gì, hơn nữa cấp bậc của cậu ta còn khá cao trong quân đội, biết chào hỏi là đã lịch sự lắm rồi. Điều làm ông chú ý bây giờ chính là vị bệnh nhân nữ đang nằm ở trong căn phòng này đây. Nếu không phải cô ta thần kỳ sống lại từ cõi chết, tiến sĩ Dương cũng không tin người đang nằm đây là một người còn sống, bởi vì người đang ngủ trên giường có một làn da tái nhợt không có một chút huyết sắc nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thế