Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Chiêu mua bữa sáng cho cô, cháo trắng, sữa bò và cả chả cuốn. Nghê Y không có khẩu vị ăn uống, cô uống được hơn non nửa bát cháo liền buông thìa xuống. Cô nhìn Lệ Chiêu, ánh mắt dừng lại trên thái dương bên phải của anh, hỏi: "Tối hôm qua anh đánh nhau sao?"

Lệ Chiêu chuyên tâm ăn cháo, mí mắt cũng không nhấc lên, "Nhìn ra chỗ nào vậy?"

"Một vết xước."

Lệ Chiêu ừ một tiếng "Đánh người yêu của em, đau lòng sao?"

Nghê Y không nói lời nào, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt này rất nguy hiểm, thái độ kế tiếp của anh được quyết định bởi câu trả lời của cô.

Nghê Y cười rộ lên, dựa lưng vào chiếc ghế dựa sau lưng, "Thật ra ngày đó tôi đều thấy được, tôi thấy Tống Phi động tay trước, cố ý đẩy vỡ bình hoa, cố ý té ngã, cố ý diễn kịch cho tôi xem."

"......"

Nghê Y nhướng mày, "Anh xem, vẫn có người có thể trị được anh."

Lệ Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình sẽ rơi vào loại tình trạng này, cảm xúc quá mức phức tạp, phức tạp tới độ nhất thời anh không biết nên vui hay buồn.

Nghê Y thưởng thức một lát, liễm thu ý cười nói, "Cảm thấy uất ức sao?"

Lệ Chiêu không muốn thừa nhận, nhưng đúng là đã bị cô nói trúng.

Nghê Y khẽ nói: "Đây là anh thiếu tôi."

Rất lâu trước đó, thời điểm cô và Lệ Khả Nhi phát sinh xung đột, rõ ràng anh nhìn thấy tất cả nhưng vẫn ép cô phải xin lỗi. Nghê Y có thể giả bộ ngoan ngoãn, có thể hạ thấp chính mình, nhưng không có nghĩa, cô có thể mặc người bắt nạt.

Cô là người mang thù.

Cả gốc lẫn lời, đều nhớ kỹ.

Lệ Chiêu nhìn cô, "Có thù tất báo."

Nghê Y giương cằm, "Cảm ơn vì đã khích lệ."

Nghê Y trở về phòng ngủ thay quần áo, khóa kéo đã được kéo xuống nhưng vẫn chưa cởi ra hoàn toàn mà treo lơ lửng trên vòng eo mảnh khảnh. Nửa phần trên được cởi rất dứt khoát, cúp ngực màu đen ôm lấy bầu ngực trắng nõn cao ngất, phô bày ra đường cong lả lướt.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Chiêu điềm nhiên bước vào ngồi lên sô pha, gác chân, không kiêng nể gì mà thưởng thức.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghê Y liếc mắt nhìn anh một cái, coi anh trở thành không khí.

Dây áo mảnh mai tuột xuống, cô nghiêng đầu, như có như không mà vuốt mái tóc dài.

Trong tất cả các cấp độ quyến rũ, muốn cự còn nghênh là kế sách vi diệu nhất.

Nghê Y thật sự coi người đàn ông này như cái rắm, ném áo ngực lên giường, lộ ra các đường cong phập phồng nhấp nhô. Thậm chí cô còn không cần dùng tay che đậy, da thịt trắng nõn như có thể tỏa sáng. Không biết vì sao không thể kéo khóa xuống dưới, cô thử giúp nhiều lần đều vô ích.

Thật phiền toái, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Chiêu, "Anh giúp tôi với."

Lệ Chiêu bật cười, kế sách này cô làm tốt lắm, hiện giờ cũng biết đánh đòn phủ đầu.

Anh đi qua, trực tiếp dán lên phía sau lưng cô, bàn tay lướt qua bộ ngực sữa, mơn trớn vòng eo duyên dáng, sau đó dừng lại trên váy. Lệ Chiêu thấp giọng nói bên tai cô: "Chiếc váy này hỏng rồi, anh trai mua cho em chiếc váy mới."

Giây tiếp theo, anh đơn giản thô bạo kéo chiếc khóa xuống, vạt váy rơi xuống mắt cá chân, nhăn nhúm thành một nùi, tựa như đóa hoa màu hồng nhạt.

Lần này chỉ có hai người bọn họ, càng thuận tiện cho Lệ Chiêu trêu đùa.

Cháo lạnh, nhưng anh thì nóng.

Cuối cùng Nghê Y bị anh ấn lên ván cửa, một chút khe hở cũng không lưu lại. Nghê Y đau đớn kêu dừng lại nhưng Lệ Chiêu không nghe. Cô chửi ầm lên: "Đúng là chó má!"

Lệ Chiêu cúi người, hai tay vòng lên phía trước giữ chặt eo cô, giọng mang ý cười, "Lợi hại, tàn nhẫn, ngày cả chính mình cũng mắng."

Không cho Nghê Y cơ hội cãi lại, anh đẩy hông về phía trước, phá nát tiếng rên rỉ của người phụ nữ. Cuộc chiến kéo dài, sau lưng Lệ Chiêu đều là mồ hôi, nằm trên giường thoả mãn nhắm mắt lại.

Nghê Y ngủ nửa tiếng, cô chịu đựng đau, đứng dậy thay quần áo.

Lệ Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái, "Đi đâu vậy?"

Nghê Y đã thay xong trang phục, tự trang điểm cho mình xinh đẹp tươm tất, trong đầu Lệ Chiêu bỗng nhiên nhảy ra một câu, câu này không thích hợp dùng cho phụ nữ, nhưng lại rất hợp với Nghê Y vào giờ phút này.

Mặt người dạ thú.

Lệ Chiêu lạnh lùng: "Ép khô tôi xong rồi lại muốn bỏ đi?"

Nghê Y ngay cả nhìn cũng không nhìn, từ trong túi lấy ra một tờ tiền giấy, ném lên người anh, một trăm tệ, "Trả lại tôi 80."

Không một câu vô nghĩa, một giây trước vẫn dịu dàng triền miên, giây tiếp theo đã ra trận giết địch, loại năng lượng này khiến Lệ Chiêu mê muội vô cùng, mê đến chết đi sống lại.

Anh biết cô đi giải quyết chuyện công ty, cho dù vụ thu mua đã trở thành kết cục đã định, nhưng cô vẫn tận hết sức lực, chỉ cầu mong điều kỳ tích sẽ lật ngược thế cờ.

Sau đó, hai người ai lo phận nấy, không còn cố tình gặp gỡ.

Lệ thị bận rộn tiến hành việc xây dựng hạ tầng đường sắt cao tốc Giang Thành, hạng mục hơn 1 tỷ NDT, Lệ Chiêu bận tới mức chân không chạm đất, chạy qua lại giữa Thanh Hải và Bắc Kinh, tiếp theo lại ở nước ngoài hơn mười ngày nửa tháng.

Có đôi khi xã giao phải uống tới say mềm, mặc trợ lý nâng về khách sạn. Giày và áo khoác bay loạn, đôi tất màu đen ôm lấy mắt cá chân, chiếc quần tây ôm lấy hông và độ cong vòng mông, thoạt nhìn người đàn ông càng thêm thành thục gợi cảm.

Đồng nghiệp nữ đi theo nào đã từng gặp qua Lệ tổng tửu sắc vẹn toàn như vậy, tửu lượng kinh người, cho dù say đến loại trình độ này cũng chỉ phá vỡ lớp vỏ cấm dục bên ngoài-- điều này được gọi là khắc chế sự thất thố.

Lệ Chiêu kéo cà vạt xuống, cầm di động gọi video.

Tiếng chuông kéo dài, đầu dây bên kia không trả lời, Lệ Chiêu lẩm bẩm một câu, nữ đồng nghiệp nghe thấy thì mặt đỏ tai hồng, nếu không phải ảo giác, hình như Lệ tổng vừa gọi...... Vợ ơi.

Hạ lưu lại dịu dàng.

Giai đoạn bận rộn qua đi đã là một tháng sau.

Thư ký báo cáo công việc như lệ thường, sau khi báo cáo xong anh ta không lập tức rời khỏi văn phòng. Lệ Chiêu nhìn anh ta, "Có việc gì?"

Thư ký: "Thủ tục thu mua Công nghiệp Trừng Lan đã hoàn thành, ngày mai chính thức thay đổi quyền sở hữu, thay đổi tên công ty, một lần nữa điều chỉnh lại thành viên hội đồng quản trị. Cô Nghê vẫn có tên trong danh sách như cũ, nhưng không còn đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành nữa, tương đương với việc quyền lực trống rỗng."

Lệ Chiêu tiếp tục lật văn kiện, "Gần đây cô ấy đang làm gì?"

Thư ký nói: "Cầu người, những người có thể cầu đều cầu."

Lệ Chiêu nhỏ giọng nói: "Không biết tự lượng sức mình."

Thư ký cả gan "Không ai hiểu rõ cô Nghê hơn Lệ tổng ngài."

Lệ Chiêu không phủ nhận.

Chỉ là thư ký cảm thấy khó hiểu: "Vì sao cô Nghê không nghĩ tới việc nhờ ngài hỗ trợ."

"Cô ấy chết, cũng sẽ không cầu xin tôi." Lệ Chiêu siết chặt chiếc bút trong tay, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm.

Thư ký đang định rời đi.

Lệ Chiêu bất chợt gọi người lại: "Cô ấy cầu xin người ta như thế nào?"

Thư ký ngẩn người, "A?"

"Nói chi tiết."

Đến đây, thư ký đã biết, chuyện kế tiếp ông chủ muốn làm là gì.

Ý chí của Nghê Y mạnh gấp trăm lần những người khác, Công nghiệp Trừng Lan thất thủ đã là điều không thể bàn cãi. Nhưng cô ấy chỉ dám thở mạnh một hơi, sau đó lại mặt trong mặt ngoài, bôn ba khắp nơi, giống như hồi quang phản chiếu cuối cùng của một người cạn kiệt vận số.

Rất nhiều người đang đợi để chê cười cô, thậm chí còn cố ý đùa bỡn cô.

Cô đều biết.

Nhưng Nghê Y chỉ lo dàn dựng sân khấu, không để bụng việc mình trở thành vai hề.

Mãi cho tới khi, cô nhận được thông báo thay đổi cơ cấu tổ chức nhân sự và những thay đổi khác được ban hành nội bộ bên trong tập đoàn, lúc này cô mới chấp nhận số phận của mình, trái tim như đã chết, sẵn sàng giơ tay chịu trói.

Nghê Y khép máy tính lại, cuộn tròn trên hàng ghế sau của xe, nặng nề nhắm mắt.

Thời Di lái xe, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, tới khi gặp đèn đỏ mới dám lặng lẽ quay đầu lại nhìn.

Nghê Y rất tỉnh táo, cô đang ngắm nhìn cảnh đêm lưu động bên ngoài cửa sổ.

Còn năm ngày nữa là đến đêm giao thừa, đèn lồng đỏ trên đường chạy dài không dứt, màu đỏ này rất loá mắt. Nghê Y cảm thấy tròng mắt đau nhói, cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, khóe mắt đã dính một chút ướt át không dễ phát hiện.

Trái tim Nghê Y trống rỗng, sự trống trải khiến cô trở nên mềm yếu, muốn túm lấy đồ vật nào đó để chống đỡ.

Hình bóng đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô rất rõ ràng, sâu sắc, mạnh mẽ. Tiềm thức này khiến Nghê Y cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi mình sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh, hay có thể nói, trong sự cân bằng giữa yêu và giết, cô đã vô tình coi anh trở thành một bộ phận trong sinh mệnh mình.

Nghê Y dồn ép những cảm xúc lung tung rối loạn đó, mạnh mẽ nhét trở lại đáy lòng.

Cô theo bản năng gọi điện thoại cho Cung Vân.

Trời đất bao la, cô chỉ có duy nhất một người huyết mạch tương liên này.

Cung Vân nhận điện rất nhanh, nhưng giọng điệu lại không kiên nhẫn: "Mẹ đang đánh bài, có việc gì nói ngắn gọn thôi."

Nghê Y đỏ mắt, im lặng vài giây rồi nói: "Không có việc gì, con gọi nhầm."

Cô nhanh chóng cúp điện thoại, lắc lắc đầu, đem nước mắt nghẹn trở về.

Một năm này, đối với Nghê Y mà nói, chỉ có mất mát.

Tiếc nuối lại nhiều, cũng không thể ăn tết một cách héo rũ như vậy được, đủ điều xúi quẩy.

Trước giao thừa một ngày, Nghê Y đi spa toàn thân, mặc chiếc váy mới trở về Lệ gia ăn tết.

Thật ra Nghê Y cũng có thể lựa chọn không trở về cái gọi là nhà đó. Có thêm cô, cùng lắm là nhiều thêm một bộ bát đũa, nhưng thiếu vắng cô thì người nào đó có thể thoải mái hơn rất nhiều. Ví dụ như, Lệ Khả Nhi.

Vị tiểu thư Lệ Khả Nhi này được nuông chiều từ bé nên trước nay luôn nhìn cô không vừa mắt, Nghê Y cũng gặp phải không ít rắc rối từ cô ta. Không có cách nào, mẹ cô tình nguyện làm mẹ kế cho người ta, cho nên dù nhiều dù ít cô vẫn phải cố kỵ vài phần ăn nhờ ở đậu.

Nghê Y quen chém giết trong xã hội, là một con cá chép đầy tham vọng muốn vượt long môn trong cơn sóng to gió lớn. Loại cấp bậc như Lệ Khả Nhi, cô khinh thường để vào mắt. Duy nhất một lần cô cảm thấy tim như bị dao cắt, chính là lần Lệ Chiêu ấn đầu cô bắt xin lỗi.

Mặc dù đã ăn miếng trả miếng trong chuyện của Tống Phi, cũng coi như báo được thù rồi, nhưng hiện tại nhìn Lệ Khả Nhi, Nghê Y vẫn cảm thấy chói mắt.

Cô không bao giờ muốn mấy người không vừa mắt được sống thoải mái.

Tết nhất gây ngột ngạt cho đại tiểu thư, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.

Lệ Chiêu về đến nhà lúc 5 giờ chiều, một thân áo khoác màu đen làm nổi bật dáng người thẳng như tùng bách. Nghê Y ngồi đối diện anh trên sô pha, nhưng anh lại coi cô như không khí, ngay cả một ánh mắt cũng không đặt trên người cô.

Cơm tất niên.

Lệ Khả Nhi quấn lấy Lệ Chiêu nói chuyện một hồi, lại quay sang làm nũng với Lệ Khang Thật một hồi, cố ý thờ ơ Cung Vân và Nghê Y.

Cung Vân ngượng ngùng, nhưng Nghê Y lại thoải mái vui vẻ, ngay sau đó, mỗi một món cô thích ăn, chỉ cần cô duỗi đôi đũa tới, Lệ Khả Nhi sẽ đồng thời duỗi đôi đũa ra, hai người cùng nhắm vào một miếng thịt.

Lệ Khả Nhi trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

Nghê Y nhìn lại, bình tĩnh không nói một lời.

Cung Vân lập tức hát đệm: "Dạo này Khả Nhi gầy quá, ăn nhiều một chút."

Lệ Khả Nhi nhất thời nở nụ cười đắc ý dạt dào, đang định động đũa thì Nghê Y lại xuống tay trước, gắp miếng thịt kia lên. Sắc mặt Lệ Khả Nhi lập tức khó coi, còn Nghê Y lại cười đến xinh đẹp hào phóng.

Sau đó, đặt miếng thịt kia vào trong bát Lệ Chiêu.

Nghê Y nói: "Anh cả vất vả rồi."

Lệ Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái.

Nghê Y cười ngoan ngoãn, những ngôi sao trong mắt cất giấu những tia sảng giảo hoạt.

Lệ Khả Nhi bị hành động của Nghê Y làm cho không dám bộc phát tính tình, trên mặt viết đầy chữ không vui. Cô ta đặt đũa xuống, thách thức nói: "Anh, em muốn ăn."

Lệ Chiêu không nói chuyện, anh hơi cúi đầu, ăn miếng thịt kia.

Nghê Y cười tủm tỉm lại gắp một miếng cho Lệ Khả Nhi "Đây, ăn đi."

Lệ Khả Nhi hùng hổ ném miếng thịt lên mặt bàn.

Lúc này ngay cả Lệ Khang Thật cũng nhìn không được nữa, quát lớn: "Khả Khả."

Lệ Khả Nhi quay mặt đi, dẩu môi, không phục.

"Nghê Nghê suy nghĩ cho anh em các con như vậy, lễ phép cơ bản của con ở đâu?" Lệ Khang Thật nặng lời, "Xin lỗi em gái."

Mắt thấy Lệ Khả Nhi lại bắt đầu chuẩn bị đại náo.

Nghê Y vội vàng khuyên giải: "Thật sự xin lỗi, là con không tốt, chú Lệ, chú đừng nóng giận, hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, chú nên vui vẻ mới phải, tới, con kính chú."

Nửa ly rượu vang đỏ sảng khoái tiến vào cổ họng, dỗ dành chủ tịch Lệ mặt mày hớn hở, kéo theo ngay cả bao lì xì năm mới cũng dày hơn một chút.

Lệ Khả Nhi giận dỗi trở về phòng ngủ.

Sau đó, Lệ Chiêu lại đi lên nhìn.

Ngay ở ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng Lệ Khả Nhi khóc nức nở: "Cô ta cố ý, diễn kịch cho ai xem! Đồ đê tiện, giả bộ bạch liên hoa!"

Suy nghĩ một lát, Lệ Chiêu lại hỏi: "Bạch liên hoa?"

Lệ tổng là trai thẳng, không hiểu mấy từ này.

Lệ Khả Nhi lại càng khóc lớn hơn nữa.

Nghê Y đứng ở cửa che miệng cười, tay nắm cửa khẽ nhúc nhích, cô lập tức trốn ra sau tường, tiếp theo nhanh chóng trở về phòng cho khách. Đang định đóng cửa, một bàn tay đã chen vào khe cửa, khớp xương rõ ràng, dễ dàng đẩy cửa ra.

Lệ Chiêu tiến vào, nheo mắt nhìn cô, "Bắt nạt em gái tôi vui vẻ như vậy?"

Nghê Y khiêu khích, "Rất vui, sao thế, Lệ tổng muốn báo thù sao?"

"Ừ." Lệ Chiêu nói: "Em thiếu dạy dỗ rồi."

Nghê Y tiến về phía trước nửa bước, ngón trỏ câu lấy dây lưng trên hông anh, "Anh định dạy dỗ tôi như thế nào?"

Ánh mắt Lệ Chiêu nặng nề như có ngàn quân áp trận.

Anh một tay ôm eo Nghê Y, cứ như vậy nhấc bổng cô lên không trung.

Nghê Y thét chói tai "A" một tiếng, cô cố ý kêu lớn tiếng.

Lệ Chiêu lạnh lùng rũ mắt, nhìn thấu thủ đoạn khiêu khích của cô, "Không đủ lớn, mẹ em và ba tôi sao có thể nghe thấy được."

Nghê Y: ?

Lệ Chiêu áp người lên ván cửa, bóp vai cô, Nghê Y bị anh ép phải xoay người lại.

"Mẹ kiếp, lại là chiêu này!" Nghê Y kháng nghị, "Tôi không thích tư thế này."

Vài giây sau, chiếc dây lưng trên eo anh đã quấn quanh tay cô. Lệ Chiêu dán chặt lên người cô, "Em nói không tính."

Không thích, là bởi vì anh có quá nhiều chiêu trò.

Nửa giờ sau, Lệ Chiêu sừng sững bất động, còn eo Nghê Y thì đã mềm thành vũng nước. Lệ Chiêu cúi người, môi mỏng dán lên xương bướm của cô, "Nghê Nghê thật tàn nhẫn, lần nào cũng muốn mạng của anh trai."

Hai chân Nghê Y run run, suy yếu mắng: "Không biết xấu hổ."

Lệ Chiêu thẳng eo, nghe giọng nói của côkhông khác gì con mèo nhỏ bị bỏ đói, vì thế anh lại càng thêm dùng sức "Ừ, không biết xấu hổ, muốn em."

Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.

Nghê Y thở phào một hơi, nhặt quần áo trên mặt đất lên, khó khăn mặc lên người. Trên mặt đất, còn có áo mưa Lệ Chiêu vừa mới dùng xong, Nghê Y im lặng không dám hé răng, dùng giấy ăn che lại.

Lệ Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Nghê Y cài móc áo lót, nhưng làm thế nào cũng móc không được.

"Tôi giúp em." Lệ Chiêu đi tới sau lưng cô, làm bộ làm tịch móc giúp cô, sau đó nói: "Cái này không tốt, thử của tôi đi."

Nghê Y còn chưa kịp phản ứng bàn tay to của người đàn ông đã bao trùm lên trước ngực cô, hạ lưu cọ xát vài cái.

Nghê Y móc chân về phía sau, đá anh.

Lệ Chiêu nghiêng người trốn tránh không để cô đạt được mục đích, tiện đà dán lên lỗ tai cô: "Dịu dàng với anh trai một chút."

Nghê Y hừ lạnh, cú đá tiếp theo càng thêm dùng sức, đá đúng vị trí vết thương cũ trên đầu gối anh. Lệ Chiêu đau tới mức nhe răng nhíu mày, phản ứng vô cùng chân thật. Nghê Y rất thích nhìn bộ dáng chật vật thất thố này của anh, cô bất chợt cảm thấy vừa rồi "hiến thân" cũng không mệt như vậy.

Lệ Chiêu nhìn không ra người phụ nữ này xấu xa tới như vậy, anh chặn ngang người bế lên, không tính là dịu dàng mà vứt người lên giường. Sức lực không lớn, nhưng lúc lắc qua lại, Nghê Y thiếu chút nữa nôn cả bữa tối ra ngoài. Đang định chửi ầm lên, ngực bất chợt trầm xuống, Lệ Chiêu nện xuống ngực cô một tập văn kiện.

Anh không nói gì, sắc mặt bình tĩnh, quay người đi mặc áo khoác.

Nghê Y mở ra đọc.

【XX thông báo từ bỏ việc thu mua Công nghiệp Trừng Lan】

Lệ Chiêu mặc xong áo, đang cúi đầu chỉnh sửa cổ tay áo, "Năm sau chấm dứt hợp đồng xong, em có thể......"

"A a a!" Nghê Y kích động nhào lên, ôm lấy anh từ sau lưng.

Lệ Chiêu vóc dáng cao, với thể trọng này, đương nhiên anh sẽ không bị cô bế lên. Niềm vui của Nghê Y phát ra từ trong nội tâm, đuôi lông mày cũng đều sinh động đáng yêu. Trái tim Lệ Chiêu cũng theo đó mà sụp đổ, nhất là cái góc mềm mại kia đã biến thành cát lún mơ màng.

Anh phát hiện, so với việc giao tranh đấu chí, anh càng thích Nghê Y như vậy hơn. Mỗi một cái cau mày, một nụ cười của cô đều điểm xuyết sự chân thành tha thiết của thiếu nữ, lại pha chút non nớt của trẻ con.

Thật ra cô cũng mới chỉ 24 tuổi, vốn nên được nâng niu trong lòng bàn tay.

Bỗng nhiên, Lệ Chiêu có loại xúc động, cả đời này, anh muốn dốc hết sức lực, dùng cả thế giới để đổi lấy nụ cười của cô, những đau khổ mà cô từng phải gánh chịu, anh sẽ bù đắp toàn bộ cho cô.

Nghê Y cọ cọ lên ngực anh, phiền muộn nói: "Cảm ơn anh."

Lệ Chiêu nói: "Buổi tối trở về nhà anh nhé."

(Mối quan hệ của hai nhân vật phát triển từ đây nên mình xin đổi cách xưng hô nhé.)

Nghê Y ngẩng đầu.

Anh nói: "Cùng anh đón năm mới."

Sự thật chứng minh, lời nói xuất phát từ miệng đàn ông đều không đáng tin cậy, cái gì mà đón giao thừa, tiệc mừng xuân, tất cả đều là lời nói dối. Nghê Y tới nhà của anh, trong phòng tắm, trong phòng khách, Lệ Chiêu phát tiết điên cuồng lên người cô.

Thời điểm gần như ngất xỉu, Nghê Y mơ hồ nghe thấy Lệ Chiêu nói: "Nghê nhi, năm mới vui vẻ."

Mặc dù không xem được pháo hoa.

Nhưng Nghê Y lại thấy pháo hoa, qua lỗ tai, dưới đáy lòng.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chính là kíp nổ, da thịt cọ xát tạo ra lửa, thiêu đốt khắp người, linh hồn tựa như lơ lửng không trọng lượng.

Giờ khắc này, cô tin tưởng vào thiên hoang địa lão*.

*Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất

Bị lăn lộn tới mệt mỏi, giờ phút này Nghê Y chỉ muốn nằm ngủ, trước khi ngủ cô vẫn không quên nhắc nhở, "Ngày mai là mùng 1 đầu năm, anh là con cả, phải trở về dâng hương."

Lệ Chiêu "Ừm" một tiếng.

Nghê Y thả lỏng thân mình, chìm vào giấc ngủ.

Sau nửa đêm tuyết lại rơi, bầu không khí rất phù hợp để ăn tết. Sáng sớm hôm sau, thế giới lộ ra ánh sáng, ánh sáng tươi mới thật sự. Nhưng Nghê Y không phải bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức, mà là bị...... tiếng chuông cửa làm phiền.

Nghê Y như lọt vào trong sương mù, "Lệ Chiêu" cô khàn giọng gọi.

Bên trong toilet, Lệ Chiêu trả lời: "Dậy đi, có người đưa bữa sáng tới."

Giọng điệu của anh rất bình thường, Nghê Y vốn không muốn để ý, nhưng chuông cửa vẫn kêu không biết mệt, thật sự khó chịu. Cô phiền muộn rời giường, trên người không một mảnh vải, tất cả đều là dấu hôn màu đỏ. Nghê Y quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy trên gối đầu, vừa khéo đặt một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.

Áo sơmi của Lệ Chiêu.

Nghê Y không nghĩ nhiều, cô mặc vào người, để chân trần, đầu tóc rối loạn ra mở cửa.

"Anh! Em tới đón anh! Đúng giờ đi......" Ở ngoài cửa, Lệ Khả Nhi mới nói một nửa, miệng giống như bị bỏng, bất chợt im bặt.

Trong cửa, Nghê Y.

Trên người là áo sơ mi của đàn ông, cổ, chân, xương quai xanh đầy những dấu hôn ái muội, mỗi một chỗ đều thông báo cho toàn thế giới biết, một khắc đêm xuân kiều diễm tới mức nào.

Lệ Khả Nhi thét chói tai: "Sao cô lại ở trong phòng của anh tôi!"

Nghê Y cũng có chút sững sờ.

Lệ Khả Nhi tức muốn điên rồi, ý thức được điều gì đó, nhưng cô ta căn bản không muốn thừa nhận, ngược lại thay cô tìm lý do: "Cô, có phải cô tiến vào trộm đồ hay không! Cô, cô trộm văn kiện bí mật của công ty, không, không, là trộm anh tôi, tiền của anh tôi!" Lệ Khả Nhi dậm chân, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên.

Nghê Y cảm thấy đau đầu, đầu óc luôn luôn nhạy bén lại giống như ngừng hoạt động. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình lại bị bắt gian ngay tại trận như vậy.

Đang lúc mê mang, Lệ Chiêu từ phòng ngủ đi ra.

Nghê Y quay đầu lại, ánh mắt thê lương bất lực, như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Lệ Khả Nhi nóng lòng mượn sức đồng minh, vội vàng đẩy cô ra, "Anh, anh! Cô ta, người phụ nữ này......"

Lệ Chiêu mày kiếm như mực, ánh mắt sâu xa, anh ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, cúi đầu châm thuốc.

Khói nhẹ như sương, nhẹ như chính giọng nói của anh.

Lệ Chiêu khẽ nâng cằm, nói:

"Không hiểu chuyện, gọi chị dâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro