Chương 1. Mười năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Mười năm thì sao chứ, cho dù có là hai mươi, ba mươi hay thậm chí là năm mươi năm sự thật ấy vẫn không thay đổi. Nó sẽ theo cô suốt cuộc đời này, là sự ngọt ngào khiến con tim cô ấm áp đồng thời là nỗi đau xót đến nỗi tim không thể không rỉ máu.


"Xin hãy cho một tràng pháo tay để chào đón nhà thiết kế tài năng của chúng ta, cô Anita Lý Hạnh Nguyên."

MC vừa giới thiệu xong thì từ phía sau cánh gà, cô gái trong bộ đầm màu kem tinh tế mà dịu dàng bước ra. Trên môi cô nở một nụ cười tươi rói, hân hoan vẫy tay chào những khán giả đang ngồi ở dưới kia vỗ tay liên tục.

"Cám ơn tất cả mọi người ngày hôm nay đã có mặt ở đây để chứng kiến buổi ra mắt bộ sưu tập của tôi. Tôi không biết nói gì hơn, sự cổ vũ của quý vị là động lực rất lớn giúp tôi nỗ lực với công việc này. Cảm ơn gia đình đã luôn động viên, cảm ơn công ty đã tin tưởng vào tôi. Hy vọng sau này tôi sẽ có thể cho ra đời thêm thật nhiều bộ sưu tập đặc sắc hơn nữa."

Kết thúc phần phát biểu của mình, Hạnh Nguyên vẫy tay chào rồi rời khỏi sân khấu. Bên trong cánh gà đám người mẫu xôn xao bàn luận. Những người có mặt ở đây ngày hôm nay không phải ai cũng là người mẫu hàng đầu, tuy nhiên việc được mặc lên mình trang phục do Hạnh Nguyên thiết kế đâu phải là dễ dàng. Phong cách xưa nay của cô luôn là chọn người hợp với trang phục của mình chứ không phải thiết kế trang phục cho người mặc.

Hạnh Nguyên vừa đi vào thì đám người mẫu đã xúm lại quanh cô, ríu rít chúc mừng. Có người còn tiện thể pr, nói cô lần sau hãy tiếp tục mời cô ta trình diễn. Cô không nói gì nhiều, chỉ cảm ơn tất cả đã nỗ lực cho ngày hôm nay, nói xong liền trở về phòng riêng của mình.

Những ồn ào qua đi, căn phòng yên tĩnh khiến cô cảm thấy thư giãn hơn. Cô không thích sự náo nhiệt, có chăng vì công việc nên mới phải chịu đựng. Tự cười bản thân mình, luôn nói là không thích nhưng cô lại vẫn chọn cái nghề có thể làm cho người ta nổi tiếng, đúng là mâu thuẫn.

Tin nhắn chúc mừng từ nãy giờ vẫn được gửi tới tấp đến, Hạnh Nguyên chỉ xem qua. Ngoài bạn bè thì còn lại cũng toàn là người quen trong giới thời trang với báo chí. Nhìn thật lâu chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt cô chợt trở nên xa xăm. Đã bao năm trôi qua, số điện thoại của cô vẫn không đổi, vẫn là những con số ấy. Cô chưa từng nghĩ đến việc sử dụng một dãy số khác, chỉ sợ đến lúc người đó cần, sẽ chẳng thể nào tìm đến cô. Trong tâm thâm cô chưa bao giờ có thể quên và vẫn mong chờ phép màu sẽ xảy ra. Nhưng cô đâu phải là Lọ lem, cớ gì mà lại hy vọng rằng bản thân sẽ gặp được bà tiên, bà ấy sẽ giúp cô đạt được ước nguyện?

Bỏ lại điện thoại vào túi, thu dọn chút đồ đạc rồi cô rời khỏi căn phòng. Ngày mai máy bay cất cánh lúc sáu giờ, cô nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm nếu không muốn sự mệt mỏi ảnh hưởng đến công việc và sức khỏe của mình.

"Anita."

Vừa bước ra cửa, trợ lý phòng thiết kế đã gọi tên cô, ngay sau đó một chàng thanh niên trẻ bước đến. Trên tay anh ta cầm một bó ly vàng rất to, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Hạnh Nguyên bất giác dừng lại, hoa ly, sao lúc nào cũng là nó? Tại sao cứ thấy ai cầm bó hoa ly là cô lại nghĩ đến anh?

"Cô Anita phải không?" Anh chàng kia hỏi cô một cách thăm dò, cô nhìn anh ta gật đầu. "Phiền cô kí vào đây, hoa này là của cô."

Ôm bó hoa to đùng trong tay, Hạnh Nguyên thu hút bao nhiêu ánh mắt trong phòng hóa trang. Cô không cần nhìn thiệp cũng biết ai là người tặng, mệt mỏi thở dài một cái. Đi qua chỗ cô trợ lý kia liền đưa bó hoa vào tay cô ấy, nở một nụ cười miễn cưỡng. Cô trợ lý đi theo cô khá lâu nên hiểu ý ngay, vội vàng đỡ lấy rồi theo sau xem cô có dặn dò gì không. Hạnh Nguyên ra đến ngoài vẫn không nói lời nào, gió thu thổi nhè nhẹ khiến cho cô thấy cánh tay mình mát lạnh. Mùa thu đến rồi, đây đã là mùa thu thứ bao nhiêu mà cô luôn hoài niệm. Quá khứ có quá nhiều kỉ niệm đẹp, kí ức ngọt ngào ấy dù muốn quên cô cũng không thể làm được. Mười năm thì sao chứ, cho dù có là hai mươi, ba mươi hay thậm chí là năm mươi năm sự thật ấy vẫn không thay đổi. Nó sẽ theo cô suốt cuộc đời này, là sự ngọt ngào khiến con tim cô ấm áp đồng thời là nỗi đau xót đến nỗi tim không thể không rỉ máu.

"Chị về khách sạn trước, em thu xếp rồi về sau nhé!"

Cô trợ lý gật đầu hiểu ý, ra hiệu cho cô cứ đi đi, mọi việc cô ấy tự lo được. Hạnh Nguyên một lần nữa mỉm cười gượng gạo, lên chiếc taxi vừa đỗ lại. Tài xế nhanh chóng cho xe chạy, hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Thành phố Y về đêm thật đẹp và nhộn nhịp. Những tòa nhà thì sáng rực bởi đèn neon, trong khi những con phố thì thơm phức mùi thức ăn. Quán ăn vỉa hè, đã bao lâu rồi cô không có cơ hội ngồi ở đó và thưởng thức? Lồng ngực Hạnh Nguyên bất giác nhói đau, ánh đèn đường chiếu xuống soi rõ khuôn mặt cô. Không tiều tụy, không nhợt nhạt, đường nét trên đó vẫn rõ ràng và đẹp đẽ. Chỉ tiếc là nó không che giấu được sự cô đơn và buồn bã.

Có lẽ điều này nói ra thì chẳng ai tin, thậm chí cho là vô lý. Xinh đẹp, tài năng, tương lai của Hạnh Nguyên vô cùng sáng lạn. Tốt nghiệp Đại học A là cô đã được nhận vào làm ở Tập đoàn thời trang S, từ đó cho đến nay, cô luôn nỗ lực vươn lên và được đền đáp bằng thành quả như đã biết. Từ một thiết kế non nớt trở thành nhà thiết kế hàng đầu, danh tiếng vang xa, không hiếm người ngưỡng mộ. Vị trí của cô ngày càng được xây chắc và có thể khẳng định, sẽ rất khó có người có thể đánh bật được cô trong vòng mười năm nữa.

Sự nghiệp rực rỡ nhưng tình cảm thì lại không như vậy. Những người đàn ông theo đuổi cô đếm bằng đầu ngón tay có lẽ là chưa đủ. Nhưng cho đến nay, cô chưa nhận lời bất kì ai. Người không hiểu chuyện thì cho là cô làm cao, vì bản thân nổi tiếng nên kênh kiệu. Chỉ có gia đình và hai cô bạn thân là hiểu được nỗi lòng của Hạnh Nguyên. Từ ngày anh ra đi, cô chưa bao giờ cười một cách thực sự vui vẻ.

*

Sáng hôm sau, chuyến bay từ thành phố Y về thành phố B cất cánh đúng sáu giờ sáng. Vì cả đêm trằn trọc nên ngồi trên máy bay một chút Hạnh Nguyên đã ngủ quên mất. Chỉ đến khi cô trợ lý đánh thức cô mới giật mình tỉnh dậy, thành phố B đã ở ngay trước mặt rồi.

Hành lý giao cho trợ lý mang về nhà hộ còn cô thì đến công ty ngay lập tức. Tối qua Hạnh Nguyên mới nhận được điện thoại của tổ trưởng nói hôm nay sẽ có người mới đến nhận chức Giám đốc thiết kế. Đáng lý ra cô vừa mới tổ chức buổi trình diễn có thể không cần phải đến nhưng vị giám đốc này lại không nghe trình bày, yêu cầu tất cả nhân viên phòng thiết kế phải có mặt đúng giờ để họp.

Mười giờ đúng, Hạnh Nguyên có mặt ở sảnh chính. Tiểu My, cô nhân viên quầy tiếp tân mỉm cười thân thiện chào cô. Cô cũng chào lại rồi rảo bước vào thang máy. Đúng lúc lại gặp Lâm Tố Mai, cùng phòng thiết kế nhưng là nhân viên tổ 2.

"Vất vả cho em quá, Anita. Vừa về đã phải đến công ty họp, vị giám đốc này đúng là không có nhân tính." Hạnh Nguyên không nói gì, gương mặt tỏ ra là mình đang lắng nghe. Lâm Tố Mai thấy vậy tiếp tục nói. "Nghe nói lần này là sếp lớn bên Mĩ trở về đấy. Ở bên đó anh ta là Phó Tổng Giám đốc cơ, không hiểu sao lại xin về thành phố B này? Rõ ràng chức vụ bên đó cao hơn, về đây rồi chỉ làm chức Giám đốc cỏn con."

Ding

Thang máy dừng lại, Hạnh Nguyên gật đầu với Lâm Tố Mai rồi bước ra trước. Cả phòng thiết kế lúc đầu còn bất ngờ khi nhìn thấy cô nhưng khi nhớ đến sắc lệnh hôm qua thì chẳng ai bảo ai, lại cúi xuống làm việc của mình. Hạnh Nguyên đến gặp tổ trưởng báo cáo qua tình hình buổi trình diễn sau đó trở về bàn làm việc, hoàn thành báo cáo còn dở dang.

Chưa đầy mười phút, bản báo cáo của cô đã hoàn thành. Đồng thời lúc đó Bạch Tố Như - Tổ trưởng của cô bước ra, yêu cầu tất cả nhân viên đến phòng họp trên tầng mười lăm, Giám đốc của họ đã đến. Hạnh Nguyên theo chân mọi người, suốt từ đầu vẫn im lặng không nói tiếng nào. Trong khi những người xung quanh cô thì thầm to nhỏ, đoán già đoán non không biết giám đốc mới là một ông già ngoài bốn mươi béo ục ịch hay là ngoài ba mươi thôi nhưng da mặt dày, đến tuổi nay vẫn chưa lấy được vợ.

Cô không để ý đến mấy lời của bọn họ, đối với cô giám đốc trông như thế nào không quan trọng. Cô là nhân viên của tập đoàn S, phải có trách nhiệm làm tốt công việc của mình, không quan tâm đến những việc thừa thãi đó.

Trong phòng họp cũng có sự phân chia rõ ràng về chỗ ngồi theo cấp bậc. Phòng Thiết kế của tập đoàn S không có trưởng phòng mà mọi việc đều do giám đốc trực tiếp chỉ đạo. Nhân sự được chia ra làm nhiều tổ, mỗi tổ đều có tổ trưởng. Hạnh Nguyên dù là thiết kế hàng đầu nhưng cô chỉ thuộc tổ 3, không phải tổ chủ chốt của phòng. Lí do thì ngoài cô ra, chỉ có tổ trưởng và giám đốc cũ biết rõ.

Hạnh Nguyên ngồi xuống cạnh Bạch Tố Như, hàng một nhưng ở gần cuối bàn. Trong lúc chờ đợi sự xuất hiện của sếp lớn, mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Công ty có quy định riêng, nếu vi phạm tức là không tôn trọng công ty và cả bản thân mình. Hạnh Nguyên lật giở các trang của bản báo cáo xem lại, có lẽ lát nữa giám đốc mới sẽ hỏi cô về buổi trình diễn ngày hôm qua. Dù mệt nhưng cô không thể để trợ lý nói hộ, như vậy người ta sẽ đánh giá không tốt về cô, có thể còn ảnh hưởng đến cả tổ.

Lúc Hạnh Nguyên đang tập trung vào mấy tờ giấy thì cánh cửa phòng họp đã mở ra, một chàng trai tuấn tú trong bộ vét đen lịch lãm bước vào. Xung quanh anh tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời, khiến cho đám con gái không thể ngồi yên. Vẻ đẹp đó thật sự rất thu hút, đến nỗi cánh đàn ông cũng không khỏi xuýt xoa. Hạnh Nguyên không để ý lắm, chỉ đến khi nghe người đó giới thiệu về bản thân mới giật mình ngẩng mặt lên.

"Chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi là Thẩm Minh Hải."

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro