Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mặt Hàm Vũ Phong lúc này là chiếc chìa khóa được đặt cẩn thận trong bọc nilon, ghim vào một tờ giấy xét nghiệm. Người thám tử được thuê đã mất cả chiều hôm nay, với một tá cuộc gọi từ hắn, để đạt được quyền xét nghiệm dấu vân tay từ sở giám định tư pháp. Một chiếc ly rượu uống dở chưa rửa còn để trên bàn ăn, cũng lấy từ phòng 1505, được xác nhận có dấu vân tay trên đó trùng khớp với dấu vân tay trên chìa khóa giấu trong phòng. Chìa khóa này hắn chưa hề thử.

Hắn đứng dậy, mở cửa chính, đi về phía chiếc xe Bugatti và tìm lấy một đôi găng tay da. Hắn vẫn thỉnh thoảng đeo găng tay khi lái xe, và đeo găng khi tập gym nên đôi găng tay thường xuyên được để ở ngăn đựng tàn thuốc. Hắn hít vào một hơi, gương mặt nghiêm trọng trở lại. Hàm Vũ Phong đeo găng vào tay rồi tiến vào nhà.

Hắn cẩn thận tách miệng túi nilon, dốc chìa khóa vào lòng bàn tay. Với một linh cảm nhất định, hắn khóa cửa nhà Vũ Lục Hàn lại, tra chìa khóa vào ổ. Hắn xoay chìa. Một tiếng động nhỏ vang lên. Hắn không hề bất ngờ. Cánh cửa thật sự đã mở.

Chìa khóa tìm thấy trong căn hộ 1505 chỉ có hai dấu vân tay. Một dấu vân tay trùng với dấu tay chủ căn hộ. Dấu tay còn lại trùng với dấu tay mà Triệu Dương cung cấp. Hoàn toàn khớp với lời nhận tội của Triệu Dương. Quả thật, chiếc chìa khóa chỉ qua tay hai người. Nhưng điều đó liệu có đủ để chứng minh Vũ Lam đã bước vào nhà Vũ Lục Hàn?

Đó là cả đêm trắng đối với Hàm Vũ Phong. Hắn cất toàn bộ những gì tìm được vào cùng một chỗ. Chỉ còn một yếu tố cuối cùng thôi. Ngày mai, luật sư Hà sẽ có đủ bằng chứng trong tay để tố giác thành một vụ án. Hắn thậm chí chưa cần dùng đến danh nghĩa của mình. Hắn sẽ không cần.

Để lại một tờ note dán trên tủ lạnh, hắn rời nhà khi đồng hồ còn chưa đến năm giờ sáng. Hắn ngay lập tức gọi điện cho Juliano và lái xe đi lặng lẽ.

"Anh đã chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn, thưa ngài. Nơi đó hiện giờ thuộc về quyền kiểm soát của chúng ta."

"Tôi đang trên đường đến. Nếu có gì bất thường, báo lại cho tôi ngay lập tức."

"Vâng, thưa ngài."

Hàm Vũ Phong lướt như bay trên con đường vắng vẻ. Chứng cứ cuối cùng.

Đó là một quán bar nhỏ, cách không xa khu chung cư cao cấp của hắn. Cô ta có vẻ không đủ tiền để thường xuyên bước vào quán bar trên tầng thượng khu căn hộ này. Hắn đã nhìn thấy chiếc SUV quen thuộc trước mặt, và cho xe tấp lại bên kia đường. Juliano đã chuẩn bị bước xuống xe từ khi nhìn thấy hắn qua gương chiếu hậu.

Hàm Vũ Phong bước thẳng vào bar với Juliano đi đằng sau. Năm giờ ba mươi phút sáng, quán bar không vì thế mà vắng người.

Hai người ngoại quốc cùng bước vào quán bar, tiến thẳng về quầy pha chế.

"Gin and tonic." Hắn gọi đồ uống bằng tiếng Anh. Hắn ngồi xoay người lại, đôi mắt nâu khói sắc lẹm kín đáo quan sát sau cặp kính râm. Tìm thấy rồi.

Trên một chiếc tràng kỉ sâu bên trong góc khuất, có một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô gái ngồi trên người chàng trai, thân hình ép sát tới không còn một khoảng trống. Hắn âm thầm ghi nhớ hình ảnh trong đầu, chậm rãi thưởng thức ly tonic và châm một điếu thuốc.

Thời gian trôi qua rất chậm. Cho đến khi điếu thuốc của hắn tắt hẳn và ly gin-tonic cạn đáy, cô gái bên kia mới tạm rời khỏi chàng trai. Hắn đứng dậy, mắt không rời đối tượng. Hắn chẳng cần ai mời mọc, đi thẳng về phía trường kỉ và ngồi xuống đối diện cặp đôi nọ. Cả hai đều tỏ rõ vẻ ngạc nhiên và bối rối. Hắn thậm chí không lên tiếng.

"Anh là ai?" Chàng trai lớn tiếng hỏi. Hắn chỉ nhếch miệng cười, không đáp.

"Người ta không hiểu đâu anh!" Cô gái đang ngồi trên người chàng trai, nhìn hắn và trả lời. Người ngoại quốc này cần gì nhỉ?

"Làm thế nào để bảo thằng tây này ra chỗ khác?" Người con trai lè nhè hỏi. Cô gái vẫn ngây ngô nhìn hắn.

"Em... em không biết tiếng Anh!"

"Phiền phức quá! Thiếu gì chỗ, mình đi ra đằng kia..."

Và cô gái nhảy xuống, đứng thẳng thắn kéo lại váy, chau chuốt một chút, cố nhìn hắn dù bị tên con trai lườm vài lần. Họ chưa kịp đi bước nào thì Juliano đã đứng chặn đầu.

"Chuyện... chuyện quái gì thế này?"

Gã trai lắp bắp. Cô gái co rúm người trước anh tài xế to cao người Thụy Sỹ. Hàm Vũ Phong chậm rãi mỉm cười, tựa người thoải mái trên ghế.

"Vì sao lại phải vội như vậy?" Hắn hỏi trong sự ngỡ ngàng của cặp đôi. Bọn họ trợn mắt nhìn hắn. Sự bình thản của hắn dọa họ sợ hãi.

"Tôi... Tôi thề... Cuối tuần này tôi sẽ trả hết nợ!"

Gã trai ngay lập tức ngồi sụp xuống, lo lắng cầu khẩn van nài. Hàm Vũ Phong nhướn mày. Trông tôi giống đòi nợ thuê lắm sao?

"Tốt thôi." Hắn nhún vai. "Ngoài ra, tôi có một vài câu hỏi dành cho anh."

"Anh... anh muốn gì?"

Người con trai co rúm, không còn vẻ phóng đãng chơi bời như khi ôm ấp cô bạn gái nữa. Hàm Vũ Phong rút điện thoại, ngồi nhấn tìm một lúc, vẻ băn khoăn như thể đang chọn lựa. Sự chậm rãi của hắn chỉ khiến chàng trai kia thêm phần hoảng sợ.

"Anh có quen cô gái này không?"

Hắn chìa ra một bức ảnh chụp trên điện thoại. Gã con trai nhìn qua, len lén liếc cô bạn đang túm riết lấy mình, lắc đầu lia lịa.

"Không, tôi không quen!"

"Thật hả, anh Khải? Có phải tên anh không nhỉ? Anh chưa hề gặp cô gái này à?"

Hàm Vũ Phong làm vẻ mặt ngu ngốc. Người con trai kia, tên Khải, ngược lại vô cùng hoảng hốt. Làm thế quái nào hắn ta biết tên mình?

"Tôi... tôi xin hạn chót đến cuối tuần..." Anh ta sợ hãi lắp bắp. "Tôi thề, tôi thề sẽ trả nợ đầy đủ... Tôi xin anh... Bây giờ tôi..."

"Nào, tôi đang hỏi chuyện khác mà." Hàm Vũ Phong thong thả nhấc cặp kính râm ra khỏi mắt. "Anh phủ nhận việc anh quen biết Vương Vũ Lam?"

Ánh mắt chàng trai ngỡ ngàng. Anh ta bàng hoàng, vậy là bọn chúng biết hết cả rồi!

Gã trai vội vàng lao về phía hắn, quỳ xuống đất, quên cả bạn gái.

"Tôi biết, tôi biết! Tôi xin lỗi! Tôi... tôi đã lỡ hẹn nhiều lần rồi, nhưng..."

"Anh chắc chắn anh quen cô gái này chứ?"

Hắn không bận tâm đến lời gã trai, nghiêng điện thoại cho anh ta xem lần nữa. Tên Khải nhìn ảnh, liên tục gật đầu. Đến nước này rồi còn nói dối, bọn chúng sẽ giết mình mất!

"Tôi xin anh... Tôi không biết..."

"Anh và cô gái đó có quan hệ gì?" Hắn đều đều lấn át giọng thở hổn hển của anh ta. Gã run rẩy.

"Tôi... tôi đã... quan hệ vài lần... Nhưng... nhưng là cô ta chủ động trước! Tôi xin lỗi, tôi..."

Không hiểu là người đòi nợ thuê hay người đánh ghen nữa! Nhưng phen này vẫn ăn đủ rồi! Gã con trai thầm khóc trong lòng. Không thể tin bọn chúng dùng cả thủ đoạn "mỹ nhân kế" để dồn mình vào đường chết. Thật ngu xuẩn! Làm gì có người đàn bà nào rẻ mạt đến độ mới mời một ly rượu đã đòi lên giường ngay chứ... Vậy mà vẫn mắc mưu, ôi, Khải, mày đúng là thằng đần!

Hàm Vũ Phong nhếch môi cười như thể đã đọc thấu suy nghĩ qua khuôn mặt co rúm của con nợ. Hắn yên tâm cất điện thoại, thở ra, nhìn thẳng vào gã trai đang khúm núm quỳ dưới chân hắn.

"Ai cũng biết ông chủ quán bar này nổi tiếng nóng tính, hung dữ... Nợ ông ta tiền rượu đã đành, lại còn thích ra oai với phụ nữ... Anh cũng liều thật."

Hắn đan hai bàn tay vào nhau, đặt tay ngay ngắn trên đùi như đang nói chuyện quan trọng. Tên Khải thở dốc.

"Tôi... tôi xin..."

"Tôi dám cá anh đã xin khất nợ hai, ba lần cuối tuần rồi." Hắn ngập ngừng. "Tôi không nghĩ lần này khi bọn họ đến đòi nợ, anh kịp mở miệng xin khất đâu..."

"Vậy... vậy là anh..."

"Yên nào." Hắn cúi người, nhìn thẳng vào mắt tên con trai nợ nần chồng chất. "Tôi có một đề nghị, anh có muốn cân nhắc không?"

"Anh... anh nói gì?"

"Tôi muốn một sự trao đổi."

"Tại sao tôi phải tin anh?"

Gã trai tên Khải sau khi biết hắn không phải người đến đòi nợ, đứng phắt dậy lớn tiếng. Tuy nhiên anh ta lại rụt cổ vào như thể sợ rằng mình vừa lỡ miệng.

"Tôi sẽ trả toàn bộ số nợ cho anh." Hắn điềm tĩnh nói. Gã trai như kẻ vừa nhìn thấy sét đánh trước mắt mình, người bị cứng đờ trong khoảnh khắc.

"Anh nói thật chứ?" Anh ta vồ ngay về phía hắn. Hàm Vũ Phong hơi nhích người ra xa.

"Đổi lại..."

"Đổi lại điều gì?"

"Tôi cần anh kể lại một câu chuyện, với một trăm phần trăm sự thật."

"Kể chuyện?"

"Đúng thế, một câu chuyện đơn giản..."

Hàm Vũ Phong nhoẻn miệng cười.

Tên Khải đứng tần ngần một lúc, quay người nhìn về phía Juliano.

Rồi anh ta nhún vai, ngồi xuống ghế với tư thế thoải mái nhất.

Hàm Vũ Phong lại ấn nút ghi âm.

**********

Vũ Lục Hàn gọi điện cho hắn vào gần trưa, khi cô biết chắc hắn đã xong việc. Bình thường, giờ này hắn hay đón cô ở trường. Đã quá nửa tiếng mà hắn vẫn chưa về.

"Có chuyện gì vậy?"

Hàm Vũ Phong dịu dàng hỏi. Âm thanh trong giọng nói của hắn mang theo một chút dễ chịu khiến cô cảm thấy yên tâm.

"Anh... anh đã về chưa?"

Vũ Lục Hàn ngập ngừng hỏi. Cô đã lo rằng hắn đang gặp rắc rối. Chuyện công ty, phải đấy. Hắn vốn đã phải hoãn lại công việc khi phải hủy bỏ chuyến đi Anh.

"Anh sẽ về muộn một chút." Hắn dỗ dành. "Anh có chuyện muốn nói với em."

"Vâng..." Cô đáp. Cô bỗng cảm thấy khá áy náy khi hắn vì mình mà bị nhỡ việc.

"Đừng nghĩ linh tinh. Anh biết đấy! Đợi anh về. Nhưng phải ăn trước đi."

"Em đợi anh."

Vũ Lục Hàn tần ngần nắm điện thoại trong tay. Cô cảm thấy mình lại trở về con người nhàm chán, vô dụng ngày trước. Rảnh rỗi, chẳng có việc gì để làm. Ngay lúc này, kể cả đọc truyện cô cũng chẳng thích nữa.

Cô quyết định xuống bếp và pha một tách trà. Hàm Vũ Phong hầu như không uống trà, cô không biết có phải hắn có kỉ niệm xấu gì với việc uống trà không. Một người Anh không uống trà. Dù vậy, cô vẫn nghiên cứu và học cách pha trà đạt chuẩn để có thể cùng hắn nhâm nhi mỗi khi rảnh rỗi. Không rõ đêm qua hắn đi ngủ lúc nào, khi mà sáng nay cô tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ đã thấy hắn đi mất rồi. Mọi ngày hắn sẽ cùng cô ra khỏi nhà lúc bảy giờ và đi làm ngay sau đó. Dạo gần đây công việc không thuận lợi chăng?

Vũ Lục Hàn mở đèn phòng bếp, đập ngay vào mắt là chiếc laptop và tập tài liệu của Hàm Vũ Phong. Anh ấy đi làm mà không mang theo thứ gì sao? Cô tò mò nhìn lướt qua rồi tiến thẳng về tủ pha trà. Loay hoay một hồi, mắt cô lại hướng về phía tập tài liệu đặt trên laptop. Tài liệu công ty? Tài liệu quan trọng? Vũ Lục Hàn vốn không phải người tò mò, nhưng cô đã nghĩ rằng lần cuối cô lờ đi mọi thứ của hắn là lúc hắn liên tục giấu đi những chiếc khung ảnh có hình Vũ Lam. Cô ngồi xuống ghế đối diện chiếc laptop, tách trà nóng để trước mặt. Cô nhìn chằm chằm vào cặp tài liệu. Chắc nhìn lướt qua một tí cũng được nhỉ?

Vũ Lục Hàn cắn môi. Nhưng làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vả lại, hắn có thiếu gì tài liệu công việc? Tò mò một tí chẳng bằng cứ lờ đi, đây đâu phải việc của cô? Hắn để như vậy chắc chắn không sợ cô nhìn thấy đâu. Hắn toàn tâm toàn ý với cô cơ mà...

Nhưng gần đây hắn hay đi lại thất thường. Nói chuyện cũng thất thường. Cô có cần lo lắng không nhỉ? Biết đâu về công việc... Một nỗi đa nghi nho nhỏ hiện lên trong lòng khiến cô bất an. Cô chưa bao giờ ghen tuông quá mức. Nhưng lúc này, cô hiểu rõ những người vợ có chồng đào hoa. Trên phim ấy, cô rất hay nhăn mặt trước cảnh các bà vợ (bạn gái) lén lút kiểm tra chồng, cứ như không tin tưởng chồng vậy. Thế mà lúc này, cô muốn xem tài liệu của hắn quá đỗi. Chỉ là tài liệu công việc thôi, cô lẩm bẩm, đứng dậy. Xin lỗi anh, em sẽ ghé mắt xem một chút...

Vũ Lục Hàn cầm lấy tập tài liệu, mở ra một khe nho nhỏ để hé mắt nhìn vào. Cô tự nhủ trong đầu một nghìn lần câu "xin lỗi anh". Thật là xấu tính mà! Cụm từ "tố giác" lọt vào mắt cô. Vũ Lục Hàn thót tim khi nghĩ rằng hắn bị ai đó tố giác. Nhưng đến khi cô rút hẳn tờ giấy ra khỏi tập tài liệu, tim cô ngừng hẳn một nhịp khi nhìn thấy người tố giác chính là Hàm Vũ Phong.

Đơn tố giác tội phạm "cố ý phạm tội", với một người mang tên Vương Vũ Lam. Người tố giác là Hàm Vũ Phong. Mắt cô như dán chặt vào từng câu chữ trong đơn tố giác. Đi kèm với tờ đơn tối giác là hai bản giám định dấu vân tay, một chiếc túi zip đựng chìa khóa bằng bạc sáng loáng, và một cái máy ghi âm nhỏ xíu như hình dạng chiếc USB. Vũ Lục Hàn hoang mang đọc thật kĩ bản giám định dấu vân tay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàm Vũ Phong đang làm gì? Vì sao hắn lại muốn tố giác Vương Vũ Lam về tội "cố ý phạm tội"? Vũ Lam đã làm gì? Không lẽ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro